Đào Hoa Yêu Nhiêu
-
11: Bạo Lực
Mai Thất nhận được điện thoại khi đang ở trong bồn tắm, âm thanh của hắn nghe tới bát quái hề hề lại tiềm tàng hưng phấn cùng kích động.
Hắn nói, Tiểu Cửu mang theo một nữ nhân trở về, hơn nữa vẫn là nữ nhân của đối tượng nhiệm vụ.
Mai Thất từ bồn tắm ra tới, đơn giản dùng khăn lông xoa xoa, vốn dĩ chuẩn bị tắm một cái thư giải một chút du͙ƈ vọиɠ, bất quá trước mắt, tựa hồ có trò hay để nhìn.
Nghĩ đến tên Tiểu Cửu kia, ngàn năm không cười, khuôn mặt suốt ngày tối tăm lãnh đạm, nữ nhân?
Mai Thất gợi lên môi, cây vạn tuế ra hoa, tiểu tử này bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ chuẩn bị khai trai sao.
Động tác hắn nhanh chóng mặc tốt quần áo, cầm lấy chìa khóa xe liền một đường chạy như bay, lấy tốc độ gần như đang đua xe, cũng mất đến tận hai tiếng mới đến được biệt thự vùng ngoại ô nơi bọn họ lén gặp mặt.
Nơi này vị trí hẻo lánh, ở núi sâu, cơ hồ hẻo lánh ít dấu chân người, cho nên phần lớn thiết bị thực nghiệm cùng chiến lợi phẩm đều đặt ở phòng làm việc riêng tư.
Mà Tiểu Cửu không có nơi khác, ngày thường liền ở nơi này.
Mà loại gặp mặt đông đủ như thế này, một tháng cũng chỉ có một lần mà thôi.
Nhờ cái miệng bái quái của Nhan Táp, Mai Thất nhìn lướt qua không gian trong phòng khách, hoặc ngồi hoặc nằm, xem ra mọi người đều cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân Tiểu Cửu mang về a.
Nếu đổi lại là bất luận người nào trong đây, mọi người đều sẽ không hứng thú đến như thế.
Người kia là Tiểu Cửu a, gϊếŧ người không thấy máu, xuất nhập như quỷ mị Tiểu Cửu.
Mai Thất lười nhác mà nghĩ, luận thân thủ, tất cả bọn họ ở đều không chiếm được tiện nghi của tiểu tử này.
Nhưng là đối với nữ nhân, Tiểu Cửu là một tờ giấy trắng, mà bọn họ, những người khác đều đã có tranh vẽ.
Nam nhân sao, bản năng sinh lý rất bình thường, nhưng là Tiểu Cửu, tựa hồ tất cả lạc thú hắn sở hữu đều đặt ở việc gϊếŧ chóc.
Ngay cả Mai Thất mỗi ngày đều đối mặt thi thể, đều hoài nghi tên Tiểu Cửu này có phải hay không có điểm biếи ŧɦái.
Nữ nhân a!
Nữ nhân bị hắn mang về tới, Mai Thất mơ hồ có chút đồng cảm.
Tuy nói biết người ở bên trong, nhưng là không ai dám đi vào quấy rầy, phòng khách lặng yên không một tiếng động, tất cả mọi người nín thở, tĩnh tâm mà nghe động tĩnh.
Chính là hiệu quả cách âm quá tốt, một chút động tĩnh đều không có.
Nhan Táp kìm nén không được, tay chân đã nhẹ nhàng mà sờ đến ngoài cửa phòng ngủ của Tiểu Cửu ở trên lầu, trực tiếp ghé mặt vào.
Mai Thất khinh bỉ Nhan Táp lén lút, yên lặng mà móc ra ống nghe bệnh, đặt ở trên ván cửa.
Tinh tường nghe được nữ nhân nức nở cùng tiếng thở dốc của nam nhân, Mai Thất vừa lòng mà nheo lại mắt.
Chẳng qua, âm thanh của nữ nhân này có phải nghe có điểm quá thảm hay không, hơi thở rất mong manh.
Tấm tắc, tiểu xử nam này mới vừa thử ăn trái cấm, một chút đều không thương hương tiếc ngọc.
Mai Thất lại lần nữa đồng tình với nữ chính đang diễn đông cung sống ở trong phòng.
Cùng với một tiếng gào rống mười phần thú tính, Mai Thất cùng Nhan Táp ăn ý mà nhìn nhau liếc mắt một cái, xem ra là xong việc đi.
Sau đó, trong phòng lại im lặng.
"Xôn xao" một chút, cửa bị kéo ra, Mai Thất cùng Nhan Táp đồng lòng run tay, đối mắt với mắt phượng rét lạnh của tên Tiểu Cửu kia, cổ nhịn không được co rụt lại, lui ra phía sau một bước.
Mai Thất sờ sờ cái mũi, nghe lén vừa vặn bị bắt được, tiểu tử này đi đường một chút tiếng động cũng không có, nếu là dùng đao lau sạch cổ hai người, chỉ sợ cũng là chớp mắt.
Hắn âm thầm may mắn cùng tiểu tử này là anh em, bằng không có người giúp hắn mua một mạng, chỉ sợ hắn cũng khó thoát một kiếp.
Tiểu Cửu kéo ra cửa phía sau, cùng hai người đối diện, ánh mắt chim ưng sắc bén dời đi, chỉ hướng giường bên kia.
"Cậu đi xem cô ấy, giúp cô ấy bôi thuốc.
"
Những lời này là đối với Mai Thất mà nói, ném xuống câu này xong, Tiểu Cửu xoay người đi vào phòng tắm.
Cửa lúc này đang mở rộng, người ở trong chăn trên giường cuộn lấy một đoàn, vẫn không nhúc nhích, nghe tiếng hít thở, hắn phán đoán hẳn là ngất xỉu.
Mai Thất không chút để ý mà đi đến trước giường, khóe môi ngậm cười, đem đầu tóc trên mặt nữ nhân đẩy ra, sau khi thấy rõ dung mạo nữ nhân, tươi cười trên mặt Mai Thất biến mất.
"Oanh" một tiếng, hắn chỉ cảm thấy có một ngọn lửa hừng hực xông thẳng lên đỉnh đầu, núi lửa bùng nổ, lửa giận đều mau làm hắn phát điên.
Đây là loại cảm giác gì?
Giống như hắn là một con hổ rình mồi mơ ước một miếng thịt đã lâu, căn bản luyến tiếc ăn, dùng thật nhiều thời gian để ấp ủ cảm xúc, chuẩn bị chậm rãi thưởng thức phẩm vị, lại vì một chút không lưu ý, bị người qua đường ngấu nghiến ăn luôn.
Hơn nữa ăn đến khó coi như vậy, quả thực là!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook