CHƯƠNG 49

Đổng Thiếu Anh thổi sáo.

Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn quan (*)

(*trích trong bài Xuất Tái của Lương Châu Từ – tạm dịch: Tiếng sáo người Khương cần chi thổi khúc Chiết Liễu ai oán.Vì gió xuân nào có qua cửa ải Ngọc Môn

Khương: một dân tộc ở Trung Quốc

Chiết Liễu : Khúc Chiết liễu thời xưa, phổ cho sáo, gợi nỗi buồn người đi chinh chiến hoặc kẻ xa nhà

Ải Ngọc Môn: một địa danh phía tây huyện Đôn Hoàng , tỉnh Cam Túc)

Tiếng sáo thanh nhu uyển chuyển, lại giống như xuân phong kéo dài đến quan nội, tiến vào đại mạc khôn cùng. Chu Thất Thất không khỏi vỗ tay cười nói: “Thật không thể tưởng tượng được ngươi lại có tài năng này, khúc này hình như là Giang Nam Nữ Tử, lúc Lăng Ba chèo thuyền du ngoạn tấu, một đại nam nhân như ngươi ở trong này thổi, chung quy cảm thấy có chút chẳng ra gì.”

Đổng Thiếu Anh nhịn không được cười nói: “Trầm phu nhân khả năng nghe thực tốt, khúc này đích thật là các cô nương Thải Lăng trên thuyền Hàng Châu thổi.”

Chu Thất Thất quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Cây sáo này hay cũng là của một vị cô nương nào đó trên thuyền Thải Lăng tặng cho…” Nàng thấy cây sáo kia nhẹ nhàng, phía trên gắn lưu tô (*) đỏ tươi tô điểm, giống như cũng là vật dụng của nữ tử, nhất thời đắc ý liền nói ra miệng, vừa thấy thần sắc Tứ Nương bên cạnh, trong lòng biết không ổn, liền im miệng không nói, giục ngựa vượt qua, cùng Trầm Lãng song song.



Lưu Tô

Chỉ nghe Tứ Nương cười khẽ một tiếng: “Giang Nam đẹp? Giang Nam thật đẹp sao.”

Đổng Thiếu Anh vội vàng bồi cười nói: “Giang Nam dù cho đẹp, không có Tứ Nương cùng đi, thì cũng không đẹp.”

Tứ Nương lạnh lùng thốt: “Không có Tứ Nương, cũng còn có các cô nương trên thuyền Thải Lăng, Giang Nam vẫn đẹp.”

Hai người bọn họ ở phía sau đấu võ mồm, dần dần tụt lại phía xa, nghe không được đang nói cái gì nữa. Chu Thất Thất mới vừa nghe đến buồn cười, kéo ống tay áo Trầm Lãng, cười nói: “Hai người bọn họ thế nhưng thật ra cũng thú vị.”

Trầm Lãng cũng là sắc mặt ngưng trọng, sau một lúc lâu mới nói: “Đích xác thú vị.”

Thất Thất lại chưa nhìn thần sắc của y, chỉ để ý chính mình cười nói: ” Giống như bọn họ, cũng thật sự tốt. Nếu không phải có Tinh nhi, ta và ngươi hiện tại, cũng nên giống như bọn họ, chân trời góc biển, nghĩ muốn đi nơi nào liền đi đến nơi đó.”

Trầm Lãng khẽ thở dài: “Thất Thất, chúng ta sau khi quay về Trung Nguyên, đem nhân nghĩa trang giao cho người khác quản lý, là có thể muốn đến nơi nào liền đến nơi đó, nàng có chịu không?”

Thất Thất định thần nhìn nhìn y, đột nhiên thở dài một hơi.

“Năm đó thời điểm Lý Trường Thanh khuyên ngươi làm trang chủ nhân nghĩa trang này, ta trong bụng có Tinh nhi, đã nghĩ muốn yên ổn, nỗ lực khuyên ngươi đáp ứng. Ngươi tuy rằng đồng ý, kỳ thật trong lòng không muốn, phải không?”

Trầm Lãng cầm tay nàng, ôn nhu nói: “Không có chuyện này, chính là nàng mới vừa nói muốn tiêu diêu tự tại giống như bọn họ, ta tự nhiên cũng theo ý nguyện của nàng.”

Thất Thất tỉ mỉ nhìn y từ đầu đến chân, mới nói: “Ta và ngươi lúc đầu gặp nhau, luôn là ngươi đi đến đâu ta liền theo đến đó , ngươi nhảy vào biển lửa, ta cũng tuyệt không nhíu mày theo sát. Nhưng sau lại có Tinh nhi, ngươi vì hai mẫu tử ta trằn trọc, ngươi tuy rằng không nói cái gì, nhưng ta cũng biết ngươi trong lòng không cam tâm, ngươi chung quy là một lãng tử, gia viên mặc dù hảo, nhưng cũng tưởng niệm đến chỗ thiên nhai mới chính là nhà tốt nhất, đúng không?”

Trầm Lãng cầm tay nàng thật chặt, nói: “Thất Thất, ta là trượng phu của nàng, phụ thân của Tinh nhi, ta làm cái gì, đều là bản thân cam tâm tình nguyện, nàng không cần nghĩ quá nhiều.”

Thất Thất rốt cục nhoẻn miệng cười, nói: “Ngày đó lúc ngươi rời khỏi nhà, ta ở phía sau ngươi nhìn hồi lâu, thấy ngươi giống như lúc thiếu niên, không phải là trượng phu của ta, cũng không phải phụ thân của Tinh nhi, chính là một lãng tử ta yêu thương tên gọi Trầm Lãng. Ta lần này rời đi, cũng là muốn cùng ngươi nói, chúng ta bỏ lại nhân nghĩa trang này, chỉ mang theo Tinh nhi, trải qua những ngày giống như trước đây, ngươi nói được không?”

Trầm Lãng nhìn nàng nhẹ nhàng khẽ cười nói: “Đương nhiên hảo.”

Thất Thất lại bắt đầu vui vẻ, cười nói: “Nhưng lúc đó chúng ta còn trẻ, đi rất nhiều rất nhiều nơi, ta cũng không biết có chỗ nào chưa từng đi —— không bằng chúng ta mua chiếc thuyền, đi trên biển như thế nào? Hải Ngoại tiên sơn, Bồng Lai thắng cảnh, chính là đọc qua ở trong sách, thật sự muốn đi nhìn một lần.”

Trầm Lãng mỉm cười: “Hảo.”

Thất Thất cười gọi Hùng Miêu Nhi nói: “Đại ca, bên ta cùng Trầm Lãng nói, lần này sau khi trở về, liền muốn mua thuyền đi ra biển, ngươi muốn cùng chúng ta không? Ngươi đến nay còn lấy không được một cô nương tốt, nói không chừng đi theo liền có tiên nữ nào đó ở hải đảo coi trọng ngươi a.”

Hùng Miêu Nhi hét lớn: “Làm sao biết ta không lấy được, chẳng qua là ta vui thích độc thân tiêu dao (ung dung tự tại), tha gia mang khẩu (gánh nặng gia đình) có cái gì vui! Nhưng thật ra ta đời này chưa từng ra biển, nếu thật muốn đi, cũng đích thực có hứng thú.”

Mọi người giễu cợt lẫn nhau, tiếng hoan hô từng trận. Vương Liên Hoa vốn tiêm chủy lợi thiệt (mỏ nhọn lưỡi bén =]] ) thích khoe khoang nhất, lúc này lại yên lặng không nói gì, ngẫu nhiên quay đầu nhìn xem Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương, tái xoay đầu lại, liếc mắt nhìn Trầm Lãng nhưng lại nhìn thấy hai người như thế, không khỏi trong lòng cười nhạt.

Đổng Thiếu Anh lại bắt đầu thổi cây sáo của hắn.

Mới vừa rồi nói như thế, liền khiến người ta cảm thấy tiếng sáo trong khúc này tựa như có chút ôn nhu tình ý của Giang Nam Thải Lăng nữ tử, rất cảm động, lại nhìn Tứ Nương, chính là ngậm miệng không nói lời nào, sắc mặt lạnh lùng. Thất Thất thấy, cười nói: “Đổng Thiếu Anh cũng sai lầm không nhìn được tâm nữ nhân, tái tưởng niệm Giang Nam, nhưng Tứ Nương đã muốn ghen với Thải Lăng nữ tử kia, còn thổi khúc này, không phải chọc người buồn bực sao?”

Trầm Lãng cười cười, nhìn mọi nơi xung quanh một phen, cũng không nói cái gì, trong thần sắc đã có chút ý hiểu rõ.

Lúc sau thái dương xuống núi, trong sa mạc chính là rét căm căm vô cùng. Đoàn người đốt lửa lên, dựng lều trại ngủ. Kim Vô Vọng nhíu mày nói: “Tối nay không trăng, trong sa mạc có một đám lửa như vậy, sợ làm cho người ta chú ý.”

Hùng Miêu Nhi cười nói: “Kim huynh, ngươi cũng quá cẩn thận rồi, minh chủ võ lâm của Trung Nguyên, bang chủ Minh Sa bang cùng lão đại Long Quyển Phong đều ở trong này, còn ai có thể dám đến đánh lén chứ?” (Lệ Nhi: sao lại không có đại ma đầu Vương Liên Hoa *đập bàn* . VĐT: ~> tất nhiên không tính rồi, tại nhân vật bự quá nên tính ko nổi =]]z)

Kim Vô Vọng nói: “Lần này vì vô địch bảo giám mà dẫn tới vô số người giang hồ đều vào sa mạc này, sa mạc bình thường vốn kẻ cướp qua lại rất nhiều, vẫn là cẩn thận thì hơn.” Hắn tắt lửa kia, nhìn Hùng Miêu Nhi nói, “Nếu lạnh, thì sớm nghỉ ngơi đi.”

Hùng Miêu Nhi cười khổ nói: “Hảo.” Trong lòng không ngừng kêu khổ. Tổng cộng bốn lều trại, Trầm Lãng với Thất Thất cùng nhau, Đổng Thiếu Anh với Tứ Nương cùng nhau, Kim Vô Vọng, Vương Liên Hoa tất nhiên là không ở cùng, chính hắn nghĩ đến Vương Liên Hoa thần sắc gian xảo kia cùng Kim Vô Vọng mặt không chút biến sắc đỉnh đầu liền phát lạnh. Lúc này Vương Liên Hoa lại nhìn hắn quỷ thanh quỷ khí cười nói: “Miêu Nhi, ngươi qua đêm cùng ta sao?”

Hùng Miêu Nhi cả kinh, thốt ra: “Không cần, ta với Kim huynh cùng nhau.” Vút qua một cái liền chui vào trong lều. Kim Vô Vọng thấy thế lắc đầu, cũng cùng tiến vào.

Hai nam nhân cao lớn như vậy chen chúc trong một cái lều, lại không thể giống như vợ chồng người ta tình tứ ôm nhau mà nằm, đây hẳn là một chuyện thực phiền não.

Đêm sa mạc nếu như không trăng không sao, thì là một mảnh tĩnh mịch u ám. Trong thiên địa chỉ còn lại tiếng gió lãnh liệt, khiến người nghe được trong lòng cũng bốc lên hàn ý.

Nhưng thật ra tiếng ngáy của Hùng Miêu Nhi cùng tiếng hít thở thâm trầm của người khác, làm cho người ta cảm thấy có cảm giác yên ổn thản nhiên, mới biết nơi này vẫn là nhân gian.

Trong lúc đó một cái lều một đường mở ra, phía sau lộ ra ánh mắt của hai người.

Người nọ đầu tiên vừa nhìn chung quanh, tái nằm ở trên mặt đất nghe xong, lập tức vén lều lên đi ra. Trong lều một người khác cũng lập tức đi theo ra, động tác của hai người giống như mèo không tiếng động mà nhanh nhẹn.

Hai người nghiêng tai nghe xong, không do dự chút nào, liền hướng phía bắc mà đi. Chỉ là bọn hắn ở phía nam, mặt khác muốn hướng phía Bắc phải vòng qua lều trại cùng xe ngựa, bởi vậy hai người đều khinh thủ khinh cước (nhẹ tay nhẹ chân), hết sức cẩn thận.



Rốt cục đến nơi kia, trong đó một người thở một hơi, giữ chặt người còn lại vừa định co giò chạy thật nhanh, lại đột nhiên chỉ cảm thấy phía sau bị cái gì đó áp chế, không khỏi toàn thân cứng ngắc, nhất thời tay ngay cả nửa phần cũng không thể hoạt động.

Chỉ nghe phía sau có người cười nói: “Đổng huynh, trễ như thế đi nơi nào?”

Đổng Thiếu Anh gượng cười nói: “Trầm Lãng, ngươi làm sao biết.”

Nhìn lại, kiếm trong tay Trầm Lãng để sau lưng hắn, ánh sáng đối lập với gương mặt mỉm cười của hai người, Tứ Nương thần sắc kinh hoàng lại hoàn toàn bị hắc ám chìm ngập.

Trầm Lãng thở dài: “Vốn ta là thật sự tin tưởng ngươi muốn buông hết thảy đại mạc này, chính là ngươi cố ý muốn thổi khúc kia khiến ta khó hiểu.”

Đổng Thiếu Anh cười khổ một tiếng: “Ta nguyên tưởng rằng, dùng lý do quang minh chính đại luôn dễ dàng lừa gạt nhân nghĩa chi sĩ.”

Trầm Lãng nói: “Nguyên bản tại hạ chính là cảm thấy đột nhiên còn có điểm này, nhưng cũng quả thực tin, sâu sắc không ngờ, chính là một lời của Thất Thất làm tại hạ thức tỉnh: tuy là biểu đạt ý tưởng niệm đối với Giang Nam, Tứ Nương lại không thích nghe khúc này, Đổng huynh còn cố ý thổi nó làm cái gì?” Y lắc lắc đầu, tiếp tục nói: “Rốt cuộc Đổng huynh thổi khúc này, chính là cho người khác nghe, vậy người khác đó là ai?”

Đổng Thiếu Anh thở dài: “Vốn chính là Minh Sa bang cùng Long Quyển Phong đối đầu, nếu ta không tìm một cái lý do như vậy, chỉ sợ Kim huynh muốn dùng ta khống chế Minh Sa bang.”

Trầm Lãng cười nói: “Nếu ngươi chỉ muốn chạy trốn đi mà thôi, cũng không đến mức lộ ra dấu vết, đáng tiếc ngươi còn muốn dùng tiếng sáo dẫn tới bang chúng, nhân cơ hội đem chúng ta vây bắt, vậy liền không thể xem nhẹ mà thả ngươi đi rồi, lại không biết nhân mã Minh Sa bang cách nơi này còn xa không?”

Trầm Lãng vừa dứt lời, liền có người cười nói: “Trầm đại hiệp quả nhiên cao minh, chỉ mỗi điểm này liền nhìn ra dấu vết. Chẳng qua tại hạ so với Trầm huynh nhìn ra còn sớm hơn một chút.”

Thanh âm này khiến Trầm Lãng cũng đột nhiên cứng người.

Cứng ngắc giống như mới vừa rồi Đổng Thiếu Anh bị kiếm của y để ở sau lưng.

Người nói lời này đương nhiên là Vương Liên Hoa.

Chỉ nghe hắn nhẹ nhàng khẽ cười nói: “Ngươi ngàn sai vạn lầm, không nên biểu hiện giống như hết thảy sự tình đều trong lòng bàn tay của ngươi. Trầm huynh tất nhiên khiêm tốn, tại hạ cũng không tin, trên đời này còn người có thể đem Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa tính kế một lượt, còn có thể khiến hai người chúng ta không hề phát giác, bởi vậy tại hạ kết luận theo như lời của ngươi đều không phải là nói thật.”

Nhưng làm cho Trầm Lãng cứng đờ cũng không phải hai câu nói này của Vương Liên Hoa.

Mà là nghe thấy thanh âm của Vương Liên Hoa đúng là từ trong lều của y truyền đến.

Như vậy Thất Thất?

Vương Liên Hoa vén lên tấm màn.

Trong tay của hắn cũng có một cây đao, lưỡi dao sáng như tuyết chiếu rõ mặt hai người.

Đao của hắn đang đặt ở trên cổ của Chu Thất Thất.

“Đem hai người bọn họ giao cho ta, nếu không, ta sẽ giết Trầm phu nhân.”

Vẻ mặt lúc hắn nói lời này, giống như trước mang theo một phần khinh bạc, hai phần mỉa mai. Đuôi lông mày khóe môi, lộ vẻ phong lưu.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương