Đào Hoa Cẩm Lãng
-
Chương 26
Hắn ta hạ lệnh một tiếng, hai người bước ra khỏi hàng, tiến đến kéo Tần Quan Chu, áp giải nàng đẩy vào trong đám người.
Tần Quan Chu vùng vẫy quát tên hắn: “Đông Lương! Nơi đây đều là người của Ngụy gia, họ vô tội!”
“Ngụy Thính Phong hắn dám làm không dám gánh chịu? Trước khi hành sự, tại sao hắn không lo lắng sẽ liên lụy đến người nhà?” Hắn ta cười lạnh vài tiếng: “Họ Ngụy, có một tính một, món nợ này cùng nhau trả!”
“Trả cái gì! Lương Thận Hành biết các ngươi làm như vậy, chẳng lẽ sẽ vui sao?”
“Buông ra, buông ta ra ——!” Nàng không biết lấy sức lực từ đâu ra, hai người kia cũng nhớ đến ân tình lâu nay nên không hoàn toàn giữ chặt nàng, vậy mới để nàng thoát thân.
Tần Quan Chu xông về phía Phó tướng hai bước, một tay túm lấy dây cương ngựa, nói: “Các ngươi đều là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn…Các ngươi phạm tội đương nhiên mọi chuyện sẽ đổ lên đầu thủ lĩnh! Đến lúc đó hắn còn có thể khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ các ngươi sống chết hay sao?”
Đông Lương hung hăng giật dây cương lại, lòng bàn tay Tần Quan Chu bị sợi dây thô ráp mài ra một vết cứa bỏng rát, không một chút phòng bị mà ngã xuống đất.
Hai mắt Đông Lương đỏ au, sao có thể không biết, câu nói của nàng không hề sai?
Lương Thận Hành cũng xuất thân thấp kém giống như bọn họ, chính vì thế, hắn mới càng hiểu rõ bao nhiêu nỗi thống khổ cùng oan ức mà họ phải chịu. Sau khi Lương Thận Hành lên làm Dĩnh Xuyên Hầu, vẫn đối xử với bọn họ như huynh đệ thân thích giống trước kia, xưa nay chưa từng tỏ vẻ diễu võ dương oai, cũng không quên tình cũ cùng công lao mà sẵn sàng đề bạt tất cả bọn họ.
Phần ân tình nghĩa nặng này Lương Thận Hành đối với hắn ta, hắn ta không thể quên, cũng không dám quên.
Đông Lương đi theo Lương Thận Hành nhiều năm, biết Lương Thận Hành rất yêu chiều chính thê, Lương Thận Hành cùng Tần Quan Chu bắt đầu từ khi còn trắng tay, nhiều năm tương trợ, tình cảm sâu đậm.
Trước kia ở quân doanh, khi đó Lương Thận Hành còn chưa nắm giữ quyền hành, vẫn thường xuyên nhận được áo bông cùng thư gửi đến. Tất cả mọi người đều biết trong nhà hắn có một hiền thê nên thỉnh thoảng lấy chuyện này ra để chọc ghẹo hắn thật biết nhìn xa trông rộng, trước khi nhập ngũ còn biết nạp nương, nào giống như bọn hắn, cũng chỉ là tóc dài hơn hòa thượng mà thôi.
Lương Thận Hành thở dài một tiếng: “Phải đó, phúc khí này của ta, các ngươi ngưỡng mộ thôi cũng chưa đủ đâu. Vậy nên hãy lĩnh lấy chiêu này đi.”
Sau đó không lâu, Lương Thận Hành lập được chiến công, tướng quân ban thưởng, đưa nữ nhân đến doanh trướng của hắn, hắn sốt sắng nóng lòng muốn trở về.
Cũng có người không ưa hắn, kẹp thương mang gậy (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai) chê cười hắn sợ vợ.
Vốn là lời châm chọc, Lương Thận Hành cũng chỉ cười cười, còn thuận theo thừa nhận: “Có điều các ngươi không biết, vị kia nhà ta thật sự rất lợi hại, nếu ngày nào đó bị nàng biết ta làm chuyện có lỗi với nàng, mùa đông sang năm e là sẽ không có y phục mới mà mặc.”
Về sau, Lương Thận Hành lên nắm quyền thế, Tần Quan Chu ở Vọng Đô đột nhiên ngã bệnh, nghe nói nhiều ngày không thể gượng dậy, suýt nữa không qua khỏi, sau đó uống được vài viên linh dược mới có chuyển biến tốt.
Lương Thận Hành sau khi biết tin kinh hãi không thôi, hạ quyết tâm đón Tần Quan Chu đến bên cạnh, phu thê hai người sẽ không bao giờ phân ly nữa.
Khi Tần Quan Chu nhìn thấy hắn, còn khuyên hắn không cần lo lắng, nàng ta đã đi âm tào địa phủ một chuyến, nhóm tiểu quỷ nói trong lòng nàng còn nhớ mong người, Diêm vương cũng không nhận. Ngày nào đó Lương Thận Hành không cần nàng nữa, nàng mới có thể an tâm mà rời đi.
Lương Thận Hành đỏ hoe hốc mắt, ôm chặt Tần Quan Chu thật lâu không nói.
Hắn không dám nghĩ một mình Tần Quan Chu trong lúc mang bệnh không ai chăm sóc, lúc sắp chết có lẽ đã sợ hãi biết bao. Về sau càng phải yêu thương nàng hơn, sau này Tần Quan Chu nói một, hắn không dám làm hai.
Đối với một vị phu nhân như Tần Quan Chu, Đông Lương bọn họ thân là bộ hạ, cũng luôn kính trọng trong lòng.
Chuyện Lương Thận Hành cưới Chiêu Nguyệt Quận chúa, có người không biết chuyện, nói Lương Thận Hành vong ơn bội nghĩa, chỉ có hắn ta, đi theo bên cạnh Lương Thận Hành, biết rõ nhất chân tướng của toàn bộ chuyện này.
Man Khương tập kích quân doanh, sau khi công phá cửa thành, tùy ý tàn sát dân chúng khắp thành. Khi Lương Thận Hành dẫn binh lui về phía sau, mới biết Tần Quan Chu trên đường bị binh mã truy sát, đem theo người trốn thoát khỏi thành.
Lương Thận Hành lập tức thúc ngựa giương roi, lẻn quay về thành tìm kiếm. Đông Lương thân làm phó tướng, cũng là theo sát chân hắn, không ngờ ngó qua ngó lại đã để mất dấu người, hắn ta không còn cách nào, chỉ đành tạm thời quay trở về.
Đông Lương thấp thỏm lo âu sợ hắn xảy ra chuyện, gần đến đêm khuya, đang chuẩn bị phái một đội binh quay lại tìm, Lương Thận Hành liền ôm Tần Quan Chu hôn mê trở về.
Buông nàng xuống, Lương Thận Hành trở lại soái trướng. Toàn thân hắn nồng nặc mùi máu tươi, trên mặt vương đầy máu nóng đỏ hồng, trong mắt không còn ánh sáng rực rỡ ngày trước, giống như mất hồn, ngơ ngác đứng tại chỗ hồi lâu.
Sau đó, Lương Thận Hành mới hỏi: “Đông Lương, ngươi nói xem, có phải lần này ta đã làm sai rồi phải không?”
Hắn đang hối hận, cũng đang tự trách mình.
Đó là lần đầu tiên Lương Thận Hành hoài nghi quyết định của mình, thừa nhận bản thân bất tài vô dụng. Hắn cầm kiếm trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Đem giấy bút đến đây.”
Hắn ta biết Lương Thận Hành muốn làm cái gì, liền hỏi: “Bên phu nhân phải giải thích thế nào?……Phải nói cho người biết chứ?”
Lương Thận Hành ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói: “Không cần. Hiện tại không cần.”
Trước khi thành hôn, có lẽ còn có thể xoay chuyển tất cả.
Đông Lương thầm nghĩ, cũng phải, đến bước này, nói cho nàng ấy còn có ích lợi gì đây? Sau khi Tần Quan Chu biết đương nhiên sẽ tổn thương, nhưng trong tình hình nguy cấp trước mắt, nàng lại phải miễn cưỡng gượng ép mình đại đức rộng lượng, giả ý thành toàn, khuyên Lương Thận Hành ưu tiên đại cục, nghĩ như thế, cũng là ủy khuất cho nàng.
Đông Lương đã quen khi nhận lệnh liền sẽ không thắc mắc, sau khi lấy giấy bút lập tức gửi thư đến Cao Ly quốc.
Mọi việc sau đó, càng giống như một trò cười, chơi đùa Lương Thận Hành một phen, một cặp phu thê quấn quýt ân ái từ đó đi đến bước đường không thể quay đầu lại nữa.
Trong mắt Đông Lương có lệ quang rất nhỏ, dựng tên nhắm ngay Tần Quan Chu ngã trên mặt đất: “Ngươi đã hiểu rõ Hầu gia như vậy, tại sao lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của ngài ấy? Ngài ấy đối với huynh đệ đều là như thế, chẳng lẽ còn phụ ngươi? ……Ngài ấy đối xử với ngươi thế nào, ngươi còn không rõ sao? Ai ngờ cái loại dâm phụ nhà ngươi, lại dám phản bội Hầu gia ——!”
Tần Quan Chu cười khổ nói: “Vậy sao? Ta phản bội hắn?”
“……Ngài ấy lấy Quận chúa Cao Ly cũng là bất đắc dĩ! Một thành chết nhiều người như vậy, không phải ngươi cũng ở đó sao? Không phải ngươi cũng nhìn thấy sao…! Những muôn dân bách tính đó đã chết như thế nào! Khoản nợ máu này, đến cuối cùng đều bắt Hầu gia phải trả! Còn có đám người Man Khương đó! Bọn chúng!”
Hắn ta đã kéo cung tên đến cực hạn, nếu như không bắn, dây cung sẽ đứt ngay lập tức: “Bọn chúng cũng xứng làm người sao? Ngụy Thính Phong chính là chó săn của Man Khương, thiên đao vạn quả cũng không giải hết hận thù! Còn có Ngụy gia, bao che cho tên cẩu Man Khương đó, nên giết tất cả, tất cả ——”
Những lời còn lại đột nhiên bị một tiếng gào thét thay thế, Tần Quan Chu thoáng thấy một bóng đen nhào tới, kéo Đông Lương từ trên ngựa xuống, lúc mọi người vẫn chưa hết kinh sợ, mũi tên thép đặt trên cung của Đông Lương đã kề ngay cổ họng hắn.
Ngụy Tu Bình hét lớn: “Tất cả đứng yên! Nếu không ta sẽ giết hắn!”
“Tu Bình!”
Cả người và ngựa đều nhao nhao hỗn loạn, thanh âm rút binh khí ra càng thêm chói tai, hơn mười thanh sắc nhọn chĩa vào Ngụy Tu
Bình: “Buông tướng quân ra!”
Ngụy Tu Bình ước chừng mũi tên, một tay bắt lấy cổ họng hắn ta: “Nực cười, nghe theo các ngươi khác nào ta tự tìm đường chết…… Đông Lương đúng không? Cầm cung tiễn lợi nỏ tới trước gia môn Nguỵ gia uy hiếp, ngươi thật sự cho rằng người Ngụy gia bọn ta sẽ sợ sao! Còn dám kêu gào ‘Nên giết tất cả’? Ta thấy ở đây người nên chết chính là ngươi đấy! Chuyện nhà của người khác cũng đến lượt ngươi quản sao, ngươi cũng thực sự lợi hại nha, nếu đã lợi hại như vậy, sao không trực tiếp giết đại ca ta? Nhắm vào một nữ nhân mà cũng được coi là anh hùng hảo hán à? Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh giết được đại ca ta hay không!”
Đông Lương bị hắn bóp chặt, suýt chút nữa thở không ra hơi, sắc mặt đỏ bừng, ngắc ngứ nói:”Hắn ta…!”
Ngụy Tu Bình lấy tiễn hung hăng đâm vào vai hắn ta, lại nhanh chóng rút ra, mũi tên thậm chí móc ra một khối huyết nhục. Đông Lương kêu lên một tiếng thảm thiết, trên bả vai chợt chảy ra máu tươi đầm đìa.
Ngụy Tu Bình giương đôi mắt đỏ ngàu lên, nói: “Tới đi!”
Lần này quả thực đã dọa cho bọn họ sợ hãi, mọi người đều bốn mắt nhìn nhau, tiến lên thăm dò vài bước rất nhanh liền lui lại.
Hắn…
Đừng, đừng quản ta, phải giết Ngụy Tu Bình bắt giặc nên bắt vua trước, giữ được Đông Lương, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, cục diện song phương nhất thời giằng co không thôi.
Đệ tử Ngụy gia nhân cơ hội từ trong viện đi ra, đao phong lẫm liệt trong tay, lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ. Khoảng cách gần như thế, cung tiễn hiển nhiên đã mất đi ưu thế tuyệt đối, nếu so đấu quyền cước đao pháp, Ngụy gia nhất định sẽ chịu lép vế.
Ngụy Tu Bình đang cân nhắc làm thế nào để nhanh chóng thoát thân. Đông Lương thấy hắn nhất thời phân tâm, túm lấy cổ tay hắn hung hăng gập một cái, mượn lực khoảng không, gắt gao ôm lấy cánh tay Ngụy Tu Bình, quật hắn ngã nhào xuống đất!
Ngụy Tu Bình mất đi trọng tâm, dựa vào bản năng phản ứng bắt lấy đai lưng của hắn ta, kéo theo Đông Lương cùng ngã xuống đất, hai người một túm một giữ, không phân thắng bại.
Thủ lĩnh bọn họ động thủ, hạ cấp mỗi bên liền không đợi được nữa, song phương giương cung bạt kiếm, binh khí va vào nhau, phía xa đột nhiên kéo lên một tiếng hô dài: “Dừng tay lại!”
Tiếng vó ngựa rầm rầm lao tới như bay, nam nhân mặc quan y màu xanh đậm tiến lại gần, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, người tới chính là tri phủ Vân Châu Lưu Tư.
Theo sau hắn còn một tiểu đội quan binh, cả đội người ngựa theo hình chữ nhất chạy vào đám người, giống như lưỡi dao sắc bén thẳng tắp, ngăn cách giữa hai bên đang giằng co quyết liệt.
Lưu Tư tiến lên phía trước, đoạt đi mũi tên trong tay Ngụy Tu Bình, hét lớn: “Các ngươi đây là muốn tạo phản sao! Còn không mau dừng tay!” Câu này là nói với Đông Lương.
Nhưng hai người bọn họ vẫn không ai chịu nhường ai.
Lưu Tư rút bên hông ra lệnh bài của Dĩnh Xuyên Hầu, Đông Lương sau khi nhìn thấy liền kinh hãi thất sắc, sao dám không tuân theo?
Hắn ta vừa dỡ bỏ khí lực, Ngụy Tu Bình liền nhanh chóng chiếm thế thượng phong, cuối cùng hắn vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, huyết nóng đang sôi sục, chẳng mấy bận tâm tốt xấu, một cú xoay người đè ngược lại hắn ta.
Hắn túm lấy cổ áo Đông Lương, giơ nắm đấm hướng trên mặt hắn ta chào hỏi.
Đông Lương hung hăng chịu mấy quyền, máu tuôn ào ào từ trong mũi.
Tần Quan Chu vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay Ngụy Tu Bình: “Tu Bình! Đừng đánh nữa!”
Ngụy Tu Bình thở gấp, hả hê đứng dậy, nói: “Mẹ kiếp, không đánh ngươi mấy quyền xả cơn giận này thì cũng nghẹn chết ta mất thôi!”
Đông Lương bò dây từ trên mặt đất, lau mũi, quỳ xuống trước lệnh bài trong tay Lưu Tư: “Tuân theo Hầu gia phân phó.”
Lưu Tư nổi trận lôi đình: “Ngươi, nhà ngươi, thánh thượng hiện giờ đang ở trong thành Phù Dung, dưới chân thiên tử, ngươi lại dám làm loạn! Lương Hầu vừa nghe ngươi dẫn người đi ra ngoài liền biết không ổn, quả nhiên ngươi——!”
Lưu Tư là nho sĩ, răn dạy người khác, còn không thể bỏ qua ba phần ôn hòa trong giọng điệu, hắn gấp gáp đến độ trợn trừng mắt mới trông có chút hung ác.
“Hiện tại Ngụy gia tông chủ là thượng khách của Hoàng thượng, ngươi chạy tới lạm sát vô tội. Ta thấy ngươi phải rước phải họa sát thân cho Lương Hầu, ngươi mới cam tâm hả!”
Đông Lương nói: “Ai làm người nấy chịu, việc này là ta tự mình quyết, không liên quan đến Hầu gia!”
“Không liên quan? Ngươi là thuộc hạ của Lương Hầu, ngươi nói không liên quan thì sẽ không liên quan sao?” Lưu Tư chỉ vào hắn, nhìn quanh một vòng, hạ lệnh nói: “Lương hầu có lệnh, áp giải tất cả bọn họ trở về, trước mặt mọi người chịu ba mươi trượng.”
Ngụy Tu Bình thoáng cái nghe ra môn đạo, hừ lạnh nói: “Dĩnh Xuyên hầu thật biết lấp liếm điều sai đấy nhỉ! Binh lính của hắn coi mạng người như cỏ rác, ý đồ lạm sát bình dân bách tính, đổi quan khác cũng nên hỏi trảm, hiện đánh ba mươi trượng là muốn gạt ai đây, trên đời này còn có thể có chuyện tốt như vậy sao?”
Lưu Tư: “Vị này, chưa thỉnh giáo…”
“Ngụy Tu Bình, Ngụy Thính Phong là đường huynh của ta.” Ngụy Tu Bình nói: “Thế truyền Dĩnh Xuyên Hầu trị quân nghiêm minh, chấp pháp công bằng, trước nay công chính nghiêm minh, ta thấy cũng chỉ là cái danh mà thôi.”
Đông Lương nghe xong nhất thời nổi cơn tam bành, trừng mắt nhìn Ngụy Tu Bình: “Ngươi dám to gan bôi nhọ Hầu gia, ta phải giết ngươi!”
Thật ra Ngụy Tu Bình chưa từng nghe nói qua Dĩnh Xuyên Hầu là người như thế nào, bất quá mượn cớ nói lời khiêu khích, thấy bọn họ không vui, hắn mới sảng khoái: “Sự thật rõ rành rành như ban ngày, ngươi còn trách ai? Trách ta?”
Lưu Tư đau đầu nói: “Được rồi, được rồi! Vị Ngụy công tử này, có vẻ như bọn họ vẫn chưa gây hại đến mạng người, đừng làm lớn chuyện, như thế rất bất lợi đôi bên… Lương Hầu nói, nếu như các người bằng lòng chấp nhận, ngày khác ngài sẽ đích thân đến cửa bồi tội, vẫn mong vị công tử đây buông tha cho đám huynh đệ này của ngài. Đều là người trẻ tuổi, nhất thời kích động, tội không đáng chết……”
Ngụy Tu Bình nghi hoặc nhìn Lưu Tư: “Đây là Dĩnh Xuyên Hầu nói?”
Lưu Tư nói: “Hoàn toàn đúng.”
Ngụy Tu Bình hừ nhẹ một tiếng. Hắn đoán khi Lương Thận Hành nói những lời này, cũng không phải giọng điệu tốt đẹp gì, chỉ có điều trước mắt hắn phải bảo vệ những người này, bất đắc dĩ mà thỏa hiệp.
Ngụy Tu Bình nói: “Dĩnh Xuyên Hầu hắn vẫn còn coi là nam tử hán đại trượng phu, sao lại luyện ra đám binh lính ngu xuẩn này…” Hắn liếc nhìn Đông Lương, khoanh tay ôm ngực, châm chọc cười cười, cũng không nói gì nữa.
Ngụy Tu Bình tức thì tức, nhưng hắn không phải người thù dai, không nhất định phải đuổi cùng giết tận, cho dù Lưu Tư xuất hiện đúng lúc kịp thời vãn hồi cục diện, hắn cũng không có ý làm khó người của Lương Thận Hành.
Hiện giờ quan hệ giữa triều đình và giang hồ rất căng thẳng, hắn cũng không muốn Ngụy gia kết thù với quan viên trong triều đình.
Đông Lương vừa nghe Lưu Tư nói những lời này, làm sao còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi? Nghĩ đến Lương Thận Hành vì hắn nên mới chịu phần uất ức này, hận không thể chết quách đi cho rồi!
Hai mắt Đông Lương đỏ bừng, quay đầu về phía Ngụy Tu Bình, trừng mắt nhìn hắn một cái, lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Tần Quan Chu.
“Tần Quan Chu, Hầu gia không phụ lòng ngươi, không phụ lòng bách tích, càng không phụ lòng thiên địa lương tâm! Là ngươi cô phụ Hầu gia trước. Nếu ngươi đã dám làm chuyện không biết liêm sỉ như thế thì sau này nên sống biết điều một chút, còn làm bẩn thanh danh của Hầu gia lần nữa, ta không tha cho ngươi!”
Sắc mặt Tần Quan Chu liền trắng bệch.
Ngụy Tu Bình nghiến răng, hai tay nhấc cổ áo hắn ta lên: “Vừa rồi ta đánh ngươi vẫn nhẹ chán phải không?”
Tần Quan Chu nói: “Tu Bình, ngươi buông hắn ra.”
Ngụy Tu Bình không buông.
Tần Quan Chu nhìn về phía Đông Lương, thấp giọng nói: “Ta sẽ về cùng ngươi.”
Tần Quan Chu vùng vẫy quát tên hắn: “Đông Lương! Nơi đây đều là người của Ngụy gia, họ vô tội!”
“Ngụy Thính Phong hắn dám làm không dám gánh chịu? Trước khi hành sự, tại sao hắn không lo lắng sẽ liên lụy đến người nhà?” Hắn ta cười lạnh vài tiếng: “Họ Ngụy, có một tính một, món nợ này cùng nhau trả!”
“Trả cái gì! Lương Thận Hành biết các ngươi làm như vậy, chẳng lẽ sẽ vui sao?”
“Buông ra, buông ta ra ——!” Nàng không biết lấy sức lực từ đâu ra, hai người kia cũng nhớ đến ân tình lâu nay nên không hoàn toàn giữ chặt nàng, vậy mới để nàng thoát thân.
Tần Quan Chu xông về phía Phó tướng hai bước, một tay túm lấy dây cương ngựa, nói: “Các ngươi đều là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn…Các ngươi phạm tội đương nhiên mọi chuyện sẽ đổ lên đầu thủ lĩnh! Đến lúc đó hắn còn có thể khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ các ngươi sống chết hay sao?”
Đông Lương hung hăng giật dây cương lại, lòng bàn tay Tần Quan Chu bị sợi dây thô ráp mài ra một vết cứa bỏng rát, không một chút phòng bị mà ngã xuống đất.
Hai mắt Đông Lương đỏ au, sao có thể không biết, câu nói của nàng không hề sai?
Lương Thận Hành cũng xuất thân thấp kém giống như bọn họ, chính vì thế, hắn mới càng hiểu rõ bao nhiêu nỗi thống khổ cùng oan ức mà họ phải chịu. Sau khi Lương Thận Hành lên làm Dĩnh Xuyên Hầu, vẫn đối xử với bọn họ như huynh đệ thân thích giống trước kia, xưa nay chưa từng tỏ vẻ diễu võ dương oai, cũng không quên tình cũ cùng công lao mà sẵn sàng đề bạt tất cả bọn họ.
Phần ân tình nghĩa nặng này Lương Thận Hành đối với hắn ta, hắn ta không thể quên, cũng không dám quên.
Đông Lương đi theo Lương Thận Hành nhiều năm, biết Lương Thận Hành rất yêu chiều chính thê, Lương Thận Hành cùng Tần Quan Chu bắt đầu từ khi còn trắng tay, nhiều năm tương trợ, tình cảm sâu đậm.
Trước kia ở quân doanh, khi đó Lương Thận Hành còn chưa nắm giữ quyền hành, vẫn thường xuyên nhận được áo bông cùng thư gửi đến. Tất cả mọi người đều biết trong nhà hắn có một hiền thê nên thỉnh thoảng lấy chuyện này ra để chọc ghẹo hắn thật biết nhìn xa trông rộng, trước khi nhập ngũ còn biết nạp nương, nào giống như bọn hắn, cũng chỉ là tóc dài hơn hòa thượng mà thôi.
Lương Thận Hành thở dài một tiếng: “Phải đó, phúc khí này của ta, các ngươi ngưỡng mộ thôi cũng chưa đủ đâu. Vậy nên hãy lĩnh lấy chiêu này đi.”
Sau đó không lâu, Lương Thận Hành lập được chiến công, tướng quân ban thưởng, đưa nữ nhân đến doanh trướng của hắn, hắn sốt sắng nóng lòng muốn trở về.
Cũng có người không ưa hắn, kẹp thương mang gậy (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai) chê cười hắn sợ vợ.
Vốn là lời châm chọc, Lương Thận Hành cũng chỉ cười cười, còn thuận theo thừa nhận: “Có điều các ngươi không biết, vị kia nhà ta thật sự rất lợi hại, nếu ngày nào đó bị nàng biết ta làm chuyện có lỗi với nàng, mùa đông sang năm e là sẽ không có y phục mới mà mặc.”
Về sau, Lương Thận Hành lên nắm quyền thế, Tần Quan Chu ở Vọng Đô đột nhiên ngã bệnh, nghe nói nhiều ngày không thể gượng dậy, suýt nữa không qua khỏi, sau đó uống được vài viên linh dược mới có chuyển biến tốt.
Lương Thận Hành sau khi biết tin kinh hãi không thôi, hạ quyết tâm đón Tần Quan Chu đến bên cạnh, phu thê hai người sẽ không bao giờ phân ly nữa.
Khi Tần Quan Chu nhìn thấy hắn, còn khuyên hắn không cần lo lắng, nàng ta đã đi âm tào địa phủ một chuyến, nhóm tiểu quỷ nói trong lòng nàng còn nhớ mong người, Diêm vương cũng không nhận. Ngày nào đó Lương Thận Hành không cần nàng nữa, nàng mới có thể an tâm mà rời đi.
Lương Thận Hành đỏ hoe hốc mắt, ôm chặt Tần Quan Chu thật lâu không nói.
Hắn không dám nghĩ một mình Tần Quan Chu trong lúc mang bệnh không ai chăm sóc, lúc sắp chết có lẽ đã sợ hãi biết bao. Về sau càng phải yêu thương nàng hơn, sau này Tần Quan Chu nói một, hắn không dám làm hai.
Đối với một vị phu nhân như Tần Quan Chu, Đông Lương bọn họ thân là bộ hạ, cũng luôn kính trọng trong lòng.
Chuyện Lương Thận Hành cưới Chiêu Nguyệt Quận chúa, có người không biết chuyện, nói Lương Thận Hành vong ơn bội nghĩa, chỉ có hắn ta, đi theo bên cạnh Lương Thận Hành, biết rõ nhất chân tướng của toàn bộ chuyện này.
Man Khương tập kích quân doanh, sau khi công phá cửa thành, tùy ý tàn sát dân chúng khắp thành. Khi Lương Thận Hành dẫn binh lui về phía sau, mới biết Tần Quan Chu trên đường bị binh mã truy sát, đem theo người trốn thoát khỏi thành.
Lương Thận Hành lập tức thúc ngựa giương roi, lẻn quay về thành tìm kiếm. Đông Lương thân làm phó tướng, cũng là theo sát chân hắn, không ngờ ngó qua ngó lại đã để mất dấu người, hắn ta không còn cách nào, chỉ đành tạm thời quay trở về.
Đông Lương thấp thỏm lo âu sợ hắn xảy ra chuyện, gần đến đêm khuya, đang chuẩn bị phái một đội binh quay lại tìm, Lương Thận Hành liền ôm Tần Quan Chu hôn mê trở về.
Buông nàng xuống, Lương Thận Hành trở lại soái trướng. Toàn thân hắn nồng nặc mùi máu tươi, trên mặt vương đầy máu nóng đỏ hồng, trong mắt không còn ánh sáng rực rỡ ngày trước, giống như mất hồn, ngơ ngác đứng tại chỗ hồi lâu.
Sau đó, Lương Thận Hành mới hỏi: “Đông Lương, ngươi nói xem, có phải lần này ta đã làm sai rồi phải không?”
Hắn đang hối hận, cũng đang tự trách mình.
Đó là lần đầu tiên Lương Thận Hành hoài nghi quyết định của mình, thừa nhận bản thân bất tài vô dụng. Hắn cầm kiếm trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Đem giấy bút đến đây.”
Hắn ta biết Lương Thận Hành muốn làm cái gì, liền hỏi: “Bên phu nhân phải giải thích thế nào?……Phải nói cho người biết chứ?”
Lương Thận Hành ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói: “Không cần. Hiện tại không cần.”
Trước khi thành hôn, có lẽ còn có thể xoay chuyển tất cả.
Đông Lương thầm nghĩ, cũng phải, đến bước này, nói cho nàng ấy còn có ích lợi gì đây? Sau khi Tần Quan Chu biết đương nhiên sẽ tổn thương, nhưng trong tình hình nguy cấp trước mắt, nàng lại phải miễn cưỡng gượng ép mình đại đức rộng lượng, giả ý thành toàn, khuyên Lương Thận Hành ưu tiên đại cục, nghĩ như thế, cũng là ủy khuất cho nàng.
Đông Lương đã quen khi nhận lệnh liền sẽ không thắc mắc, sau khi lấy giấy bút lập tức gửi thư đến Cao Ly quốc.
Mọi việc sau đó, càng giống như một trò cười, chơi đùa Lương Thận Hành một phen, một cặp phu thê quấn quýt ân ái từ đó đi đến bước đường không thể quay đầu lại nữa.
Trong mắt Đông Lương có lệ quang rất nhỏ, dựng tên nhắm ngay Tần Quan Chu ngã trên mặt đất: “Ngươi đã hiểu rõ Hầu gia như vậy, tại sao lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của ngài ấy? Ngài ấy đối với huynh đệ đều là như thế, chẳng lẽ còn phụ ngươi? ……Ngài ấy đối xử với ngươi thế nào, ngươi còn không rõ sao? Ai ngờ cái loại dâm phụ nhà ngươi, lại dám phản bội Hầu gia ——!”
Tần Quan Chu cười khổ nói: “Vậy sao? Ta phản bội hắn?”
“……Ngài ấy lấy Quận chúa Cao Ly cũng là bất đắc dĩ! Một thành chết nhiều người như vậy, không phải ngươi cũng ở đó sao? Không phải ngươi cũng nhìn thấy sao…! Những muôn dân bách tính đó đã chết như thế nào! Khoản nợ máu này, đến cuối cùng đều bắt Hầu gia phải trả! Còn có đám người Man Khương đó! Bọn chúng!”
Hắn ta đã kéo cung tên đến cực hạn, nếu như không bắn, dây cung sẽ đứt ngay lập tức: “Bọn chúng cũng xứng làm người sao? Ngụy Thính Phong chính là chó săn của Man Khương, thiên đao vạn quả cũng không giải hết hận thù! Còn có Ngụy gia, bao che cho tên cẩu Man Khương đó, nên giết tất cả, tất cả ——”
Những lời còn lại đột nhiên bị một tiếng gào thét thay thế, Tần Quan Chu thoáng thấy một bóng đen nhào tới, kéo Đông Lương từ trên ngựa xuống, lúc mọi người vẫn chưa hết kinh sợ, mũi tên thép đặt trên cung của Đông Lương đã kề ngay cổ họng hắn.
Ngụy Tu Bình hét lớn: “Tất cả đứng yên! Nếu không ta sẽ giết hắn!”
“Tu Bình!”
Cả người và ngựa đều nhao nhao hỗn loạn, thanh âm rút binh khí ra càng thêm chói tai, hơn mười thanh sắc nhọn chĩa vào Ngụy Tu
Bình: “Buông tướng quân ra!”
Ngụy Tu Bình ước chừng mũi tên, một tay bắt lấy cổ họng hắn ta: “Nực cười, nghe theo các ngươi khác nào ta tự tìm đường chết…… Đông Lương đúng không? Cầm cung tiễn lợi nỏ tới trước gia môn Nguỵ gia uy hiếp, ngươi thật sự cho rằng người Ngụy gia bọn ta sẽ sợ sao! Còn dám kêu gào ‘Nên giết tất cả’? Ta thấy ở đây người nên chết chính là ngươi đấy! Chuyện nhà của người khác cũng đến lượt ngươi quản sao, ngươi cũng thực sự lợi hại nha, nếu đã lợi hại như vậy, sao không trực tiếp giết đại ca ta? Nhắm vào một nữ nhân mà cũng được coi là anh hùng hảo hán à? Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh giết được đại ca ta hay không!”
Đông Lương bị hắn bóp chặt, suýt chút nữa thở không ra hơi, sắc mặt đỏ bừng, ngắc ngứ nói:”Hắn ta…!”
Ngụy Tu Bình lấy tiễn hung hăng đâm vào vai hắn ta, lại nhanh chóng rút ra, mũi tên thậm chí móc ra một khối huyết nhục. Đông Lương kêu lên một tiếng thảm thiết, trên bả vai chợt chảy ra máu tươi đầm đìa.
Ngụy Tu Bình giương đôi mắt đỏ ngàu lên, nói: “Tới đi!”
Lần này quả thực đã dọa cho bọn họ sợ hãi, mọi người đều bốn mắt nhìn nhau, tiến lên thăm dò vài bước rất nhanh liền lui lại.
Hắn…
Đừng, đừng quản ta, phải giết Ngụy Tu Bình bắt giặc nên bắt vua trước, giữ được Đông Lương, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, cục diện song phương nhất thời giằng co không thôi.
Đệ tử Ngụy gia nhân cơ hội từ trong viện đi ra, đao phong lẫm liệt trong tay, lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ. Khoảng cách gần như thế, cung tiễn hiển nhiên đã mất đi ưu thế tuyệt đối, nếu so đấu quyền cước đao pháp, Ngụy gia nhất định sẽ chịu lép vế.
Ngụy Tu Bình đang cân nhắc làm thế nào để nhanh chóng thoát thân. Đông Lương thấy hắn nhất thời phân tâm, túm lấy cổ tay hắn hung hăng gập một cái, mượn lực khoảng không, gắt gao ôm lấy cánh tay Ngụy Tu Bình, quật hắn ngã nhào xuống đất!
Ngụy Tu Bình mất đi trọng tâm, dựa vào bản năng phản ứng bắt lấy đai lưng của hắn ta, kéo theo Đông Lương cùng ngã xuống đất, hai người một túm một giữ, không phân thắng bại.
Thủ lĩnh bọn họ động thủ, hạ cấp mỗi bên liền không đợi được nữa, song phương giương cung bạt kiếm, binh khí va vào nhau, phía xa đột nhiên kéo lên một tiếng hô dài: “Dừng tay lại!”
Tiếng vó ngựa rầm rầm lao tới như bay, nam nhân mặc quan y màu xanh đậm tiến lại gần, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, người tới chính là tri phủ Vân Châu Lưu Tư.
Theo sau hắn còn một tiểu đội quan binh, cả đội người ngựa theo hình chữ nhất chạy vào đám người, giống như lưỡi dao sắc bén thẳng tắp, ngăn cách giữa hai bên đang giằng co quyết liệt.
Lưu Tư tiến lên phía trước, đoạt đi mũi tên trong tay Ngụy Tu Bình, hét lớn: “Các ngươi đây là muốn tạo phản sao! Còn không mau dừng tay!” Câu này là nói với Đông Lương.
Nhưng hai người bọn họ vẫn không ai chịu nhường ai.
Lưu Tư rút bên hông ra lệnh bài của Dĩnh Xuyên Hầu, Đông Lương sau khi nhìn thấy liền kinh hãi thất sắc, sao dám không tuân theo?
Hắn ta vừa dỡ bỏ khí lực, Ngụy Tu Bình liền nhanh chóng chiếm thế thượng phong, cuối cùng hắn vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, huyết nóng đang sôi sục, chẳng mấy bận tâm tốt xấu, một cú xoay người đè ngược lại hắn ta.
Hắn túm lấy cổ áo Đông Lương, giơ nắm đấm hướng trên mặt hắn ta chào hỏi.
Đông Lương hung hăng chịu mấy quyền, máu tuôn ào ào từ trong mũi.
Tần Quan Chu vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay Ngụy Tu Bình: “Tu Bình! Đừng đánh nữa!”
Ngụy Tu Bình thở gấp, hả hê đứng dậy, nói: “Mẹ kiếp, không đánh ngươi mấy quyền xả cơn giận này thì cũng nghẹn chết ta mất thôi!”
Đông Lương bò dây từ trên mặt đất, lau mũi, quỳ xuống trước lệnh bài trong tay Lưu Tư: “Tuân theo Hầu gia phân phó.”
Lưu Tư nổi trận lôi đình: “Ngươi, nhà ngươi, thánh thượng hiện giờ đang ở trong thành Phù Dung, dưới chân thiên tử, ngươi lại dám làm loạn! Lương Hầu vừa nghe ngươi dẫn người đi ra ngoài liền biết không ổn, quả nhiên ngươi——!”
Lưu Tư là nho sĩ, răn dạy người khác, còn không thể bỏ qua ba phần ôn hòa trong giọng điệu, hắn gấp gáp đến độ trợn trừng mắt mới trông có chút hung ác.
“Hiện tại Ngụy gia tông chủ là thượng khách của Hoàng thượng, ngươi chạy tới lạm sát vô tội. Ta thấy ngươi phải rước phải họa sát thân cho Lương Hầu, ngươi mới cam tâm hả!”
Đông Lương nói: “Ai làm người nấy chịu, việc này là ta tự mình quyết, không liên quan đến Hầu gia!”
“Không liên quan? Ngươi là thuộc hạ của Lương Hầu, ngươi nói không liên quan thì sẽ không liên quan sao?” Lưu Tư chỉ vào hắn, nhìn quanh một vòng, hạ lệnh nói: “Lương hầu có lệnh, áp giải tất cả bọn họ trở về, trước mặt mọi người chịu ba mươi trượng.”
Ngụy Tu Bình thoáng cái nghe ra môn đạo, hừ lạnh nói: “Dĩnh Xuyên hầu thật biết lấp liếm điều sai đấy nhỉ! Binh lính của hắn coi mạng người như cỏ rác, ý đồ lạm sát bình dân bách tính, đổi quan khác cũng nên hỏi trảm, hiện đánh ba mươi trượng là muốn gạt ai đây, trên đời này còn có thể có chuyện tốt như vậy sao?”
Lưu Tư: “Vị này, chưa thỉnh giáo…”
“Ngụy Tu Bình, Ngụy Thính Phong là đường huynh của ta.” Ngụy Tu Bình nói: “Thế truyền Dĩnh Xuyên Hầu trị quân nghiêm minh, chấp pháp công bằng, trước nay công chính nghiêm minh, ta thấy cũng chỉ là cái danh mà thôi.”
Đông Lương nghe xong nhất thời nổi cơn tam bành, trừng mắt nhìn Ngụy Tu Bình: “Ngươi dám to gan bôi nhọ Hầu gia, ta phải giết ngươi!”
Thật ra Ngụy Tu Bình chưa từng nghe nói qua Dĩnh Xuyên Hầu là người như thế nào, bất quá mượn cớ nói lời khiêu khích, thấy bọn họ không vui, hắn mới sảng khoái: “Sự thật rõ rành rành như ban ngày, ngươi còn trách ai? Trách ta?”
Lưu Tư đau đầu nói: “Được rồi, được rồi! Vị Ngụy công tử này, có vẻ như bọn họ vẫn chưa gây hại đến mạng người, đừng làm lớn chuyện, như thế rất bất lợi đôi bên… Lương Hầu nói, nếu như các người bằng lòng chấp nhận, ngày khác ngài sẽ đích thân đến cửa bồi tội, vẫn mong vị công tử đây buông tha cho đám huynh đệ này của ngài. Đều là người trẻ tuổi, nhất thời kích động, tội không đáng chết……”
Ngụy Tu Bình nghi hoặc nhìn Lưu Tư: “Đây là Dĩnh Xuyên Hầu nói?”
Lưu Tư nói: “Hoàn toàn đúng.”
Ngụy Tu Bình hừ nhẹ một tiếng. Hắn đoán khi Lương Thận Hành nói những lời này, cũng không phải giọng điệu tốt đẹp gì, chỉ có điều trước mắt hắn phải bảo vệ những người này, bất đắc dĩ mà thỏa hiệp.
Ngụy Tu Bình nói: “Dĩnh Xuyên Hầu hắn vẫn còn coi là nam tử hán đại trượng phu, sao lại luyện ra đám binh lính ngu xuẩn này…” Hắn liếc nhìn Đông Lương, khoanh tay ôm ngực, châm chọc cười cười, cũng không nói gì nữa.
Ngụy Tu Bình tức thì tức, nhưng hắn không phải người thù dai, không nhất định phải đuổi cùng giết tận, cho dù Lưu Tư xuất hiện đúng lúc kịp thời vãn hồi cục diện, hắn cũng không có ý làm khó người của Lương Thận Hành.
Hiện giờ quan hệ giữa triều đình và giang hồ rất căng thẳng, hắn cũng không muốn Ngụy gia kết thù với quan viên trong triều đình.
Đông Lương vừa nghe Lưu Tư nói những lời này, làm sao còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi? Nghĩ đến Lương Thận Hành vì hắn nên mới chịu phần uất ức này, hận không thể chết quách đi cho rồi!
Hai mắt Đông Lương đỏ bừng, quay đầu về phía Ngụy Tu Bình, trừng mắt nhìn hắn một cái, lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Tần Quan Chu.
“Tần Quan Chu, Hầu gia không phụ lòng ngươi, không phụ lòng bách tích, càng không phụ lòng thiên địa lương tâm! Là ngươi cô phụ Hầu gia trước. Nếu ngươi đã dám làm chuyện không biết liêm sỉ như thế thì sau này nên sống biết điều một chút, còn làm bẩn thanh danh của Hầu gia lần nữa, ta không tha cho ngươi!”
Sắc mặt Tần Quan Chu liền trắng bệch.
Ngụy Tu Bình nghiến răng, hai tay nhấc cổ áo hắn ta lên: “Vừa rồi ta đánh ngươi vẫn nhẹ chán phải không?”
Tần Quan Chu nói: “Tu Bình, ngươi buông hắn ra.”
Ngụy Tu Bình không buông.
Tần Quan Chu nhìn về phía Đông Lương, thấp giọng nói: “Ta sẽ về cùng ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook