Đào Hoa Bất Tận
-
Quyển 1 - Chương 15
Ở bên trong Châu Ly Điện, vẫn một màn yên tĩnh như thường, Tố Khê vẫn nhàn nhã pha trà, mấy mươi đạo thiên lôi đánh xuống núi Bạch Sơn, mỗi lần đều khiến nàng sợ hãi, nhưng nàng biết, hắn nhất định sẽ không sao. Giữa trời đất này, cũng chỉ có hắn mới có thể lấy được Định Thần Châu, nếu như có sự lựa chọn khác, nàng nhất định không để hắn đi.
Những thứ nàng nợ hắn, đã không thể trả hết được rồi.
Vô Hoa cả người đầy máu nằm giữa biển lửa đỏ rực, khắp người hắn đau đớn như bị bẻ gãy từng khúc xương, nhưng hắn vẫn cố gượng dậy, cầm Định Thần Châu trong tay, khóe môi hắn giương lên, máu tươi tràn ra ngoài, nhưng hắn không để ý. Hắn nhẹ nhàng cất Định Thần Châu vào trong ngực áo, giọng khẽ lẩm bẩm “Tố Khê, chúng ta sắp thành thân rồi”.
Hắn nhìn thấy nàng rồi, nàng đứng trước cửa Châu Ly Điện, mắt hướng về phía hắn, bạch y tung bay trong gió muôn phần diễm lệ.
Tố Khê đón lấy Định Thần Châu trong tay hắn, nhìn nụ cười trên môi hắn, tâm khẽ nhói lên. Vô Hoa ôm lấy nàng “Ta về rồi, dùng Định Thần Châu làm sính lễ, nàng đã hứa gả cho ta”. Vừa dứt lời, hắn cũng ngất đi trong lòng nàng.
Tố Khê vội đưa tay giữ lấy hắn, hơi thở yếu ớt của hắn như dao đâm vào tim nàng, từng chút từng chút khoét hỏng nó.
Nàng đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, hôn khẽ lên trán hắn, mặc cho nước mắt rơi xuống mí mắt hắn, giọng nàng nghẹn lại “Chàng yêu ta như vậy… ta không biết phải làm sao”.
Nàng nhanh chóng đưa hắn về ma giới, bởi nếu hắn ở đây, không chỉ hắn mà cả nàng, có thể cũng sẽ nguy hiểm.
Định Thần Châu bị lấy mất, yêu khí bị phong ấn cả vạn năm bắt thay nhau thoát ra ngoài.
Chưa đầy một ngày, tam giới đại loạn. Yêu khí bắt đầu tràn xuống nhân giới, để tránh sinh linh đầu tháng, hàng vạn thiên binh thiên tướng được cử đi, núi Bạch Sơn bỗng chốc bị vây kín, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, khắp núi đều là oán khí mù mịt, người chết rải rác, ngay cả thú rừng cũng không sống nổi.
Lúc Vô Hoa tỉnh lại, đã thấy mình ở Tương Tư Điện, không hề có bóng dáng của Tố Khê, ngay cả hơi ấm của nàng cũng không còn. Có lẽ, nàng đã rời đi, rất lâu rồi.
Vết thương trên người khiến mặt hắn có chút khó coi.
Những người còn lại trên tiên giới cũng chìm trong lo lắng bất an.
Tố Khê mất một ngày một đêm dùng tiên lực mới có thể khiến Định Thần Châu xuất hiện một khe nứt, xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ dẫn thẳng đến núi Bạch Sơn, oán khí trên núi giống như mạnh lên gấp bội, cho dù bị thiên binh thiên tướng dùng sức vây lại, một phần oán khí cũng thoát ra được bên ngoài, men theo luồng ánh sáng đỏ lên đến tiên giới.
Phía trên đỉnh Châu Ly Điện, rất nhanh đã bị oán khí bao trùm. Tố Khê ngẩng đầu, ánh mắt điên cuồng “Rất nhanh thôi, ta sẽ biến tiên giới này trở thành mảnh đất chết”.
Một thanh gươm sắc nhọn lao về phía Tố Khê, nàng ôm lấy Định Thần Châu tránh sang một bên, nhưng vẫn bị tiên khí làm bị thương cánh tay.
“Là ngươi?”.
Tố Khê bật cười, cho dù trước mặt là đao thương sắc loáng, nàng cũng không có chút nào hoảng sợ “Bất ngờ sao?”.
Thái Bạch bước lên phía trước, ánh mắt lão sầu não “Tiên giới này không hề đối xử bạc bẽo với ngươi, nhưng không ngờ, ngươi lại mang oán hận sâu đến như vậy”.
Sát khí hiện rõ lên trong mắt Tố Khê, nàng nghiến răng từng chữ “Hừ, lão nói đám người này không đối xử bạc bẽo với ta? Năm đó phụ thân ta một lòng vì tiên giới, vì thiên hạ, cả đời ngài ấy chỉ yêu duy nhất mẫu thân ta, các người lại chia rẽ hai người họ, các người khiến mẫu thân ta phải chạy trốn xuống nhân giới, khiến ta sinh ra đã không thể nhìn mặt phụ thân mình một lần, mẫu thân bị các người đánh chết, phụ thân cũng vì thiên hạ này mà chết, khiến ta phút chốc mất cả cha lẫn mẹ, mỗi ngày nhìn thấy các người an bình hưởng lạc, ta chỉ hận không thể một tay giết hết các người, có ngày hôm nay, tấc cả đều là báo ứng của các người, là các người nợ ta. Ta muốn tiên giới này máu chảy thành sông, ta muốn thiên hạ này sinh linh đầu tháng”.
Tố Khê ôm Định Thần Châu, chạy khỏi Châu Ly Điện, nhưng cho dù nàng có chạy nhanh đến đâu, cũng không thoát khỏi sự truy đuổi. Nàng dùng toàn bộ tiên lực đánh vào Định Thần Châu, khiến cho vết nứt lớn dần.
Xích tiên trói chặt lấy nàng, máu tươi tràn ra khóe miệng, Tố Khê hướng mắt nhìn oán khí xuất hiện càng lúc càng nhiều, nụ cười trên môi nàng càng đậm.
Những thứ nàng nợ hắn, đã không thể trả hết được rồi.
Vô Hoa cả người đầy máu nằm giữa biển lửa đỏ rực, khắp người hắn đau đớn như bị bẻ gãy từng khúc xương, nhưng hắn vẫn cố gượng dậy, cầm Định Thần Châu trong tay, khóe môi hắn giương lên, máu tươi tràn ra ngoài, nhưng hắn không để ý. Hắn nhẹ nhàng cất Định Thần Châu vào trong ngực áo, giọng khẽ lẩm bẩm “Tố Khê, chúng ta sắp thành thân rồi”.
Hắn nhìn thấy nàng rồi, nàng đứng trước cửa Châu Ly Điện, mắt hướng về phía hắn, bạch y tung bay trong gió muôn phần diễm lệ.
Tố Khê đón lấy Định Thần Châu trong tay hắn, nhìn nụ cười trên môi hắn, tâm khẽ nhói lên. Vô Hoa ôm lấy nàng “Ta về rồi, dùng Định Thần Châu làm sính lễ, nàng đã hứa gả cho ta”. Vừa dứt lời, hắn cũng ngất đi trong lòng nàng.
Tố Khê vội đưa tay giữ lấy hắn, hơi thở yếu ớt của hắn như dao đâm vào tim nàng, từng chút từng chút khoét hỏng nó.
Nàng đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, hôn khẽ lên trán hắn, mặc cho nước mắt rơi xuống mí mắt hắn, giọng nàng nghẹn lại “Chàng yêu ta như vậy… ta không biết phải làm sao”.
Nàng nhanh chóng đưa hắn về ma giới, bởi nếu hắn ở đây, không chỉ hắn mà cả nàng, có thể cũng sẽ nguy hiểm.
Định Thần Châu bị lấy mất, yêu khí bị phong ấn cả vạn năm bắt thay nhau thoát ra ngoài.
Chưa đầy một ngày, tam giới đại loạn. Yêu khí bắt đầu tràn xuống nhân giới, để tránh sinh linh đầu tháng, hàng vạn thiên binh thiên tướng được cử đi, núi Bạch Sơn bỗng chốc bị vây kín, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, khắp núi đều là oán khí mù mịt, người chết rải rác, ngay cả thú rừng cũng không sống nổi.
Lúc Vô Hoa tỉnh lại, đã thấy mình ở Tương Tư Điện, không hề có bóng dáng của Tố Khê, ngay cả hơi ấm của nàng cũng không còn. Có lẽ, nàng đã rời đi, rất lâu rồi.
Vết thương trên người khiến mặt hắn có chút khó coi.
Những người còn lại trên tiên giới cũng chìm trong lo lắng bất an.
Tố Khê mất một ngày một đêm dùng tiên lực mới có thể khiến Định Thần Châu xuất hiện một khe nứt, xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ dẫn thẳng đến núi Bạch Sơn, oán khí trên núi giống như mạnh lên gấp bội, cho dù bị thiên binh thiên tướng dùng sức vây lại, một phần oán khí cũng thoát ra được bên ngoài, men theo luồng ánh sáng đỏ lên đến tiên giới.
Phía trên đỉnh Châu Ly Điện, rất nhanh đã bị oán khí bao trùm. Tố Khê ngẩng đầu, ánh mắt điên cuồng “Rất nhanh thôi, ta sẽ biến tiên giới này trở thành mảnh đất chết”.
Một thanh gươm sắc nhọn lao về phía Tố Khê, nàng ôm lấy Định Thần Châu tránh sang một bên, nhưng vẫn bị tiên khí làm bị thương cánh tay.
“Là ngươi?”.
Tố Khê bật cười, cho dù trước mặt là đao thương sắc loáng, nàng cũng không có chút nào hoảng sợ “Bất ngờ sao?”.
Thái Bạch bước lên phía trước, ánh mắt lão sầu não “Tiên giới này không hề đối xử bạc bẽo với ngươi, nhưng không ngờ, ngươi lại mang oán hận sâu đến như vậy”.
Sát khí hiện rõ lên trong mắt Tố Khê, nàng nghiến răng từng chữ “Hừ, lão nói đám người này không đối xử bạc bẽo với ta? Năm đó phụ thân ta một lòng vì tiên giới, vì thiên hạ, cả đời ngài ấy chỉ yêu duy nhất mẫu thân ta, các người lại chia rẽ hai người họ, các người khiến mẫu thân ta phải chạy trốn xuống nhân giới, khiến ta sinh ra đã không thể nhìn mặt phụ thân mình một lần, mẫu thân bị các người đánh chết, phụ thân cũng vì thiên hạ này mà chết, khiến ta phút chốc mất cả cha lẫn mẹ, mỗi ngày nhìn thấy các người an bình hưởng lạc, ta chỉ hận không thể một tay giết hết các người, có ngày hôm nay, tấc cả đều là báo ứng của các người, là các người nợ ta. Ta muốn tiên giới này máu chảy thành sông, ta muốn thiên hạ này sinh linh đầu tháng”.
Tố Khê ôm Định Thần Châu, chạy khỏi Châu Ly Điện, nhưng cho dù nàng có chạy nhanh đến đâu, cũng không thoát khỏi sự truy đuổi. Nàng dùng toàn bộ tiên lực đánh vào Định Thần Châu, khiến cho vết nứt lớn dần.
Xích tiên trói chặt lấy nàng, máu tươi tràn ra khóe miệng, Tố Khê hướng mắt nhìn oán khí xuất hiện càng lúc càng nhiều, nụ cười trên môi nàng càng đậm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook