Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
-
Chapter 19 - Giao thừa
Chương 19: Giao thừa
Phá cửa mà vào, ôm rương mà ra!
Đi vòng qua mấy ngõ nhỏ, Lê Uyên vẫn cảm thấy cơ thể có chút run rẩy, không phải sợ hãi, mà là kích thích.
Kiếp trước kiếp này cộng lại, hắn đánh nhau cũng chỉ mới có vài lần, dù là đã suy nghĩ trước đó rồi mới ra tay, nhưng trên người vẫn đổ đầy mồ hôi.
"Lần đầu tiên sau khi hồi sinh... Chậc, đám lưu manh này cũng quá khinh người rồi..."
Dựa vào tường, Lê Uyên đang cảm thấy khó diễn tả, khẩn trương, kích thích, nghĩ lại cũng thấy sợ các loại cảm xúc đều ở trong lòng cuồn cuộn lấy, nhưng kích thích rõ ràng lớn hơn những cảm xúc khác.
Kiếp trước, cậu cũng chưa từng làm qua loại chuyện kịch tính như vậy.
"Chiêu thức là chiêu thức, đấu pháp là đấu pháp, đánh nhau mới là thật, tùy cơ ứng biến quan trọng hơn. Chưa kể, tâm ta không ác, ra tay cũng nhẹ một chút..."
Lê Uyên suy nghĩ lại, hồi tưởng lần hành động này trong đầu mình.
"Ta không nói một lời nào, lại che mặt, hẳn là không để lại dấu vết gì đâu?Ta... ta như này là đang bảo vệ mình thôi?"
Cậu tự nhủ với chính mình, không hề lộ diện, không có lên tiếng, thậm chí chuẩn bị cả cây chùy cán dài nhưng cũng không dùng đến, mọi chuyện từ đầu chí cuối đều rất suông sẻ.
Trong lòng lại thì thầm vài câu, Lê Uyên mới ngồi xổm người xuống, đem hai cái rương nhỏ mở ra.
Bên trong là một mớ phiếu ghi nợ chất thành đống, phía trên chính là của Nhị Ca đã vay chín cần phải trả mười ba, bên dưới còn có, cho vay sáu phải trả mười tám, cho vay bảy cần trả mười tám.
Tiện tay mở ra, thì thấy không có ai vay mà ít lãi hơn Nhị ca.
"Đồ giòi bọ độc ác, dám gài bẫy Nhị ca..."
Lê Uyên có chút hối hận vì ra tay quá nhẹ.
Nhưng thật sự cho cậu cơ hội, cậu cũng không dám giết người.
Thứ nhất, vương triều Đại Vận có luật pháp cực kì nghiêm khắc, cậu cũng không muốn hoảng sợ bỏ chạy, cả một đời bị truy nã, lo lắng hãi hùng.
Thứ hai, cậu đã tuân thủ luật pháp hơn hai mươi năm, coi như học được mấy tháng võ công, cũng không thể liền quyết đoán chọn giết mười người một lúc được...
Xoẹt xẹt///
Đem tất cả phiếu nợ cùng nhau xé thành mảnh nhỏ, bảo đảm không ai khôi phục được, Lê Uyên lại mở chiếc rương thứ hai ra, bắt đầu kiểm kê.
Mười hai lượng bạc vụ, một xấp ngân phiếu cả trăm lượng, trừ cái đó ra, lại có mười viên trân châu lớn hơn ngón út, nhìn chất lượng xem ra cũng không tệ lắm.
"Cái này cộng lại tối thiểu cũng đến hai trăm lượng bạc!"
Dù là trước đó đã từng nhìn thấy qua, nhưng Lê Uyên vẫn không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Hai trăm lượng bạc!
Nhị Ca cậu mỗi ngày đều đến Sài Bang làm việc, trời còn chưa sáng đã ra khỏi thành, vất vả một tháng mới có được bảy đồng bạc, hai trăm lượng, không ăn không uống cũng phải tích lũy mất mười một năm!
Đây vẫn chỉ là án chừng, rốt cuộc cậu cũng không biết trân châu có giá trị ra sao...
"Nhiều tiền như vậy!"
Tim Lê Uyên đập loạn, cầm lấy ngân phiếu nhét vào trong ngực.
Nhưng suy nghĩ, cậu lại cảm thấy không ổn, đem Chưởng Binh Lục trong không gian lấy ra giày Lục Hợp, lấy ngân phiếu và bạc vụn đều nhét vào trong đó, rồi lại đặt trên bệ đá.
Coi như đã xong!
"Lòng dạ hiểm độc cho vay tiền bẩn..."
Đem rương gỗ ném vào trong đống tuyến, Lê Uyên có chút choáng váng.
Người cho vay thường sẽ không để nhiều tiền trong tay, phần lớn gia sản của Tiền Bảo là nằm ở xấp phiếu nợ kia.
Nhưng cậu không có hứng thú với việc tống tiền người nghèo, thẳng tay ném rương gỗ xuống con mương đọng đầy tuyết gần đó.
"Mất hết đồ đạc, lại bị ta đánh cho một trận, chí ít trong vòng nửa năm, hắn không thể nào tác yêu tác quái, nửa năm sau..."
Dẫm lên đống tuyết hai cái, lúc này Lê Uyên mới quay người rời đi.
Lúc này, gió bắc thổi đến vù vù, tuyết dần dày đặc hơn.
"Không giống nhau..."
Bước chân trong tuyết một nhanh hơn, nghe những thanh âm xoẹt xoẹt dưới chân, tâm trạng xao động của Lê Uyên dần bình tĩnh trở lại.
Thế giới khác biệt, cậu, cũng khác biệt.
...
...
"Vù!"
"Hít!"
Tôn Mập đang ở bên trong sân nhỏ, Lê Uyên đang đứng tấn, chân khỏe như mọc rễ, cánh tay đong đưa như liễu, theo gió mà di chuyển khắp nơi trong sân.
"Quan trọng bây giờ là bổ sung thuốc bổ!"
Cánh tay đang múa chùy, sự chú ý của Lê Uyên hơn phân đổ dồn vào khí huyết bên trong cơ thể, có dược thiện bổ sung, khí huyết lưu thông đã tăng lên gấp bội lần.
Bất luận là loại võ công gì, đều là dễ học khó tinh, không chỉ có Bạch Viên Phi Phong Chùy, tam nguyên Liêm Đao thuật cũng là như thế.
Chiêu thức này khó mà thành thạo được, còn cả khí huyết.
Khí huyết không phải tự nhiên mà sinh ra, mỗi tia khí huyết đều đến từ thể phách bên trong, không có dược thiện bổ sung, thì với tư chất của cậu, khí huyết cũng đã gia tăng hơn, nhưng xem chừng, muốn cho khí huyết đạt đến ngưỡng bao trùm toàn bộ cánh tay thì phải lao động vất vả thêm năm năm.
Đây là nhờ vào việc cậu đã luyện đấu pháp Binh Đạo Đấu Sát Chùy, nếu không còn phải lâu hơn.
Nhưng nếu như ngày nào cũng có dược thiện bồi bổ...
"Nhiều nhất một năm, liền có thể đạt đến Tiểu Thành!"
Chậm rãi thu hồi tư thế, phun ra ngụm khí lạnh, Lê Uyên vừa mở mắt, liền nhìn thấy mặt mũi mập mạp của Tôn Mập, tựa như thứ mình vừa phun ra không phải không khí.
"Đều là ngân lượng của ta!"
Tôn Mập đau lòng đến độ khuôn mặt mỡ đều đang run rẩy.
"Đầu bếp Tôn yên tâm, ngân lượng, ta nhất định sẽ trả lại!"
Lê Uyên đánh cược một phen, đồng thời nói đến sự tiến bộ của mình, Phi Phong chùy pháp ngày càng thành thục.
"Hừ! Từ Tinh Thông đến Tiểu Thành, căn cốt ở mức thượng đẳng lại thêm dược liệu bổ sung may ra hơn một năm mới được, ngươi..."
Tôn Mập lại có chút hối hận, không nên cho mượn nhiều tiền như vậy.
Hắn một năm chỉ kiếm được hơn hai mươi lượng, tiểu tử này đã thiếu mình gần mười tám lượng, dù rằng biết cho vay chín thu về mười ba, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau lòng.
"Ta khẳng định sẽ nhanh thôi."
Lê Uyên không chớp mắt cái nào.
"Thối tha nhà ngươi."
Tôn Mập không tin, hừ hừ hai tiếng, mới nói:
"Xưởng Rèn Binh Khí cho nghỉ hai ngày lễ Tết, nhưng ngươi tốt nhất nên ở lại xưởng, nghe nói Sài Ngư Phường đang rất hỗn loạn, một đám du côn bị đánh đến trọng thương..."
"Niên Cửu đã bị bắt, trong thành đang tiến hành giới nghiêm, ai mà dám to gan như vậy?"
Lê Uyên có chút líu lưỡi, cảm thấy nghĩ lại cũng có chút sợ.
Hắn đang nói đến phản ứng của huyện nha về chuyện Niên Cửu giết người, cái đêm đánh Tiền Bảo, ngay hôm sau liền có Nha Dịch đi tuần tra, thậm chí hắn còn nhìn thấy Khâu Long thống lĩnh quân binh trong thành đi lại.
Đó không phải là Đại nhân vật của Thần Binh Cốc hay sao, so với Huyện lệnh còn oai phong hơn, dưới trướng còn có ba trăm người tinh anh, lấy một địch mười cũng không khó.
"Ai biết được?"
Tôn Mập có chút cười trên nỗi đau của người khác:
"Nghe nói tên Tiền Bảo kia bị cướp hết gia sản, ngay cả phiếu nợ cho vay cũng bị lấy đi, không chết, cũng tàn phế..."
"Phiếu nợ cũng bị mất? Cái này quá tốt rồi, Nhị ca còn thiếu tiền hắn!"
Lê Uyên giả vờ vui mừng.
"Sao ta không nghĩ đến việc đi tìm hắn vay mấy trăm lượng bạc nhỉ?"
Tôn Mập có chút tiếc nuối:
"Phải rồi, nếu ngươi có về nhà, thì sáng sớm ngày thứ hai nhớ quay lại, đừng để lỡ buổi khảo hạch của Nội Viện..."
Vờ như không để ý đến lời uy hiếp của Tôn Mập, Lê Uyên gật đầu, đi ra khỏi sân nhỏ.
Ngày mai sẽ là giao thừa, cậu tự nhiên muốn chuẩn bị để về nhà, mấy ngày trước Nhị ca đã đến xưởng rèn để tìm cậu.
"Lê ca, đây là quà năm mới của huynh!"
Trước cổng Trung Viện, Lưu Thanh đã sớm đợi ở đây, đem theo bao lớn bao nhỏ: "Nhiều đồ như vậy, một cái cũng khó mang theo, ta đem giúp huynh về nhà?"
"Không cần."
Liếc qua đám học việc ở Trung Viện, Lê Uyên nhấc quà tết lên đi ra cửa.
Trước gioa thừa một ngày, trong thành lại rất quạnh quẽ, phố lớn ngõ nhỏ cũng không có mấy người đi đường, làm cho Lê Uyên người hay đến đây mua sắm cảm thấy khá tiếc nuối.
...
Bùm!
Bùm!
Pháo hoa nổ đầy bầu trời đêm, có chút dày đặc.
Người luôn tiết kiệm như Lê Lâm, cũng mua một ít pháo lôi kéo Lê Uyên ra ngoài cửa để đốt, ở bên trong phòng, tẩu tử Vương Quyên đang bận rộn trong bếp, mùi thịt đã bay lên.
Lê Uyên uống hết hai cân rượu, cũng rót mời Tẩu tử một ly.
Đạo sĩ dởm cũng không có nhiều quy cũ, cậu lôi kéo Nhị ca cạn chén, chỉ một hồi, mấy người liền có chút say rượu.
"Phải rồi."
Lê Uyên buông chén xuống, nghĩ đến một chuyện:
"Tiền Bảo kia trước đây là người hầu nhà chúng ta à?"
"Nấc..."
Lê Lâm sắc mặt hồng nhuận, lắc đầu:
"Cái tên Tiền Bảo khốn khiếp kia, chúng ta cùng hắn cũng không có quan hệ gì... nói đến kẻ ở kia..."
Huynh ấy ngừng lại một chút rồi mới nói.
"Trước khi đến nhà ta thì làm người ở cho nhà họ Tần, cùng chúng ta quan hệ không tệ, chuyện tin tức xưởng Rèn Binh Khí thu nạp học việc kia, cũng là hắn nói cho huynh biết..."
"Ừm?"
Lê Uyên trong lòng run lên, không còn cảm thấy say nữa:
"Tần Hùng?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook