Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
-
Chapter 15 - Kịch liệt biến hóa
Chương 15: Kịch liệt biến hóa
"Thật là tuyết dày!"
Vừa đẩy cửa ra, gió tuyết ùa vào, đang lúc muốn ra ngoài Lưu Thanh không khỏi rùng mình, ánh mắt đột nhiên trở nên kính sợ nhìn vào trong sân.
"Vù!"
"Ôi!"
Trong màn tuyết rơi, một cây chùy xé gió luật động, Ngưu Quý vung tay cực kỳ nhanh nhẹn.
Ầm!
Một lát sau, hắn buông cây chùy ra, nhưng cây chùy vẫn rơi xuống đất, hắn không khỏi nắm chặt nắm tay thành nắm đấm mà gào thét, đánh thức những học việc còn chưa đi ra ngoài kia.
"Nhập môn!"
Trời rất lạnh, Ngưu Quý trong lòng lại một mảnh nóng hổi, cảm thụ được những học việc khác đang kinh sợ, cũng có ánh mắt hâm mộ, càng thấy toàn thân thoải mái.
"Ngưu ca, ngươi nhập môn rồi sao?"
"Ngưu ca quá lợi hại! Nhập môn rồi! Còn ta không biết khi nào mới có thể nhập môn?"
"Hâm mộ quá..."
...
Một đám học việc tuôn ra cửa, so với hơn bốn tháng trước, bọn hắn tường người đều có biến hóa, không thể so với những học việc của Tiền viện mấy tháng trước, nhưng đã có biến hóa lớn, đó là Ngưu Quý.
Khổ luyện hơn bốn tháng rốt cục hắn cũng nhập môn, so với những học việc khác đã cao hơn ra nửa cái đầu, hai chân hai cánh tay cơ bắp cũng đều nở nang ra, tràn ngập khí lực dồi dào.
"Ngưu Quý nhất định có thể tiến vào Nội Viện, đến lúc đó đừng quên chúng ta nha!"
Lưu Thanh lấy lòng.
"Chuyện đó là tất nhiên! Ngưu Quý cũng không phải là loại người so đo như vậy!"
Nghe một đám học việc tân bốc, Ngưu Quý trong lòng vẫn chứa mịt mờ một tầng bóng ma, không khỏi nhìn về phía ngoài Trung Viện gần đó, chỗ sân nhỏ của Tôn Mập.
"Dọn ra ngoài đã hơn hai tháng, cậu ta không chừng cũng đã Nhập Môn? Hẳn là sẽ không, mặc dù thông minh, nhưng tỷ phu lại không dạy cậu ta về Hô hấp pháp, chưa kể nhà cậu ta lại nghèo..."
Liếc nhìn lại đám học việc đang lấy lòng mình, Ngưu Quý lập tức cảm thấy rất không thú vị, những người này về sau nhất định không còn cần gặp qua nữa.
"Các ngươi chơi đi, Tôn sư phụ sắp thức dậy rồi."
Thuận miệng ứng phó một câu, Ngưu Quý quay người rời đi, chuẩn bị đi tìm tỷ phu của mình, tới gần tiểu viện của Tôn Mập, lòng hắn hơi xao động nhịn không được mà nhìn xuyên qua khe cửa.
???
...
Cửa ải cuối năm trước trận này tuyết rơi rất lớn, chỉ một đêm mà thôi, khu vực tuyết đọng sâu đã cũng đã qua mắt cá chân.
Ngưu Quý nhìn một cái liền sửng sốt không thấy được người, nhìn kỹ vào mới thấy không biết ai đã chất một đống chùy lên như núi phủ đầy tuyết.
"Lạnh chết đi được!"
Ngưu Quý theo bản năng đẩy cửa đi vào, lại nghe được 'cạch' một tiếng thật lớn.
Ô!
Tiếp theo, tựa như cuồng phong đột khởi, một chút tuyết đọng bị cuốn bay lên.
Tuyết bay bên trong, có bóng đen lên xuống, xoay tròn, bay múa, không ngờ là một thanh chùy cán gỗ màu đen, hình ảnh cây chùy lướt qua, lại phát ra âm thanh vù vù...
Nhanh!
Quá nhanh!
Ngưu Quý nghẹn họng nhìn trân trối.
Đột nhiên cuốn lên mảng lớn tuyết đọng như cuồng phong, rõ ràng là có người đang vung chùy múa một cách mau lẹ!
Những bông tuyết đang bay bên trong Nội Viện, cầm chùy mà múa, là người cùng độ tuổi với hắn, chưa kể hắn còn cao hơn nửa cái đầu so với người thiếu niên kia.
Mùa đông khắc nghiệt, hắn mặc cái áo bông dày cộm, nhưng cách thật xa, hắn tựa như vẫn có thể nhìn thấy người kia như muốn xé toạt cả lớp áo bông dày mà chuyển động.
Người này là:
"Lê Uyên!"
Ngưu Quý thân thể run lên, trong mắt lóe lên sợ hãi.
Làm sao có thể?
Ngơ ngác nhìn người kia đang cầm chùy mà múa đến độ không thấy khe hở bóng người, Ngưu Quý chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, mấy chiêu này luyện hơn hẳn hắn.
Không, căn bản là không có cách nào để so sánh!
Liền đến Tiền Viện xem Đô Vân, Lộ Trung tập luyện, căn bản cũng không đánh ra được chùy pháp như này!
Ầm!
Đại chùy bay ra, nện ở cửa sân trước còn đang đọng tuyết, Ngưu Quý lảo đảo một cái lo chạy trối chết.
"Ồ!"
Trong Nội Viện, Lê Uyên phong bế hơi thở thật lâu mới thở ra ngụm khí, thổi tan bông tuyết trước mặt bay lên.
"Thật thoải mái!"
Một lần thu thế, gân cốt trên người cậu đều run rẩy, phát ra tiếng vang lạch cạch, nâng bàn tay lên, rõ ràng có thể thấy những mạch máu màu đỏ trên đó bằng mắt thường.
Tinh thông, xong rồi!
Két...
Thu tay lại để cho huyết khí lan đến tay, Lê Uyên chỉ cảm thấy toàn thân thư thái.
Bạch Viên Phi Phong Chuy từ nhập môn đến Đại Thành đều phải không ngừng tiêu hao, tăng trưởng huyết khí, đơn giản và thô bạo, nhưng đã tăng lên hết sức rõ ràng.
Cậu có thể cảm giác được rõ ràng, huyết khí lưu động một chỗ, làm da của cậu trở nên bền bỉ hơn, cơ bắp trở nên căng đầy, nhẹ nhàng co giật, liền có cảm tưởng chất lượng tăng dần.
Khi huyết khí rút đi, lại gập năm ngón tay lại, không có huyết khí gia tăng, cậu vẫn nhưng cảm nhận được sự tiến bộ của mình.
Hơn hai tháng, nhờ vào Binh Đạo Đấu Sát Chùy pháp, Bạch Viên Phi Phong Chùy của cậu đã tiến bộ rất nhiều, rốt cục hôm nay cũng đã tiến vào cảnh giới Tinh Thông.
Theo như trên sách nói, đây là nhờ căn cốt phát triển mới có thể tiến bộ!
Mà nhờ vào việc Chưởng Ngự chùy luyện công ở câp tinh thông nên mới gia tăng, cũng xem như cậu đã hiểu rõ chùy pháp, thứ nhất là biến hóa, liên tục sử dụng mười tám chiêu thức, đây là tiến bộ cực lớn!
"Lại tiếp tục Chưởng Ngự chùy luyện công, sợ là không cách nào tăng thêm tiến bộ về chùy pháp, tựa như chỉ có thể lặp lại... Khi hai giai đoạn chồng chất lên nhau, lại chẳng thể đạt đến Tiểu thành hay sao?"
Gió tuyết rất lạnh, Lê Uyên trong lòng lại rất nóng, loại cảm giác này tăng lên, ở kiếp trước không được trải nghiệm những điều này, nên giờ đây cảm thấy say mê.
"Ngươi thiếu ta mười hai lượng bạc!"
Bất thình lình một câu nói, phá vỡ sự vui sướng trong lòng của Lê Uyên.
"Nào phải mười hai lượng? Tôi nhớ kỹ mới bảy lượng?"
Lê Uyên cười khổ quay đầu, Tôn Mập đang tựa cửa nhìn cậu, băng lãnh vô tình nói cho cậu biết mình thiếu bao nhiêu tiền, những ngày này cậu đã ăn không ít dược liệu.
Tuy nhiên, tẩu thuốc kia đã được dập tắt từ lâu, khuông mặt đầy mỡ của hắn đang run run, Lê Uyên đó có thể thấy được, kỳ thật Đầu bếp Tôn này đang cảm thấy kinh ngạc.
Trên thực tế, nếu không phải vì điều này, cậu làm gì có khả năng vay mượn trong tay người này.
Chí ít không có khả năng từ hai lượng ban đầu nhảy vọt lên thành mười hai lượng được.
"Vay chín trả mười ba, đây là giá chung rồi, ngươi đi khắp nơi hỏi một chút, ta có tính nhiều thêm hay không? Uổng cho ngươi lúc ấy còn nói sẽ trả ta gấp đôi!"
Tôn Mập rít hai làn khói thuốc, mới phát hiện lửa đã tắt, hùng hùng hổ hổ nói vài câu, trên mặt lộ vẻ đau đớn.
Hai tháng trước, Lê Uyên để lộ thiên phú với kỹ năng chùy pháp, lấy lý do này mà vay tiền chỗ hắn, hắn đã cự tuyệt, ba phen mấy bận cũng bất quá mới cho cậu mượn hai lượng bạc.
Về sau, mượn tiền một lần rồi lại hai lần..., thế mà chồng chất đến mười hai lượng?
Tiền của lão tử!
Cái này gọi là hiệu ứng chi phí chìm.
Một hai lượng bạc đối với Tôn Mập cũng chẳng tính là tiền, chú yếu nhờ vào thiên phú của cậu, hứa hẹn trả gấp đôi nên hắn mới đồng ý đáp ứng yêu cầu.
Nhưng có lần đầu, về sau sẽ có lần thứ hai... Vòng đi vòng lại, liền nâng lên thành mười hai lượng.
Quan trọng nhất, là chùy pháp của cậu đã tiến bộ đến kinh người...
Lê Uyên nói sang chuyện khác, hỏi:
"Đúng rồi, Đầu bếp Tôn có biết chuyện trong xảy ra trong thành chưa? Nghe nói tạo động tĩnh rất lớn?"
"Trước đó thì thường xin nghỉ, hiện tại hơn hai tháng không ra cửa lấy một lần, thật nhát như chuột..."
Tôn Mập tức giận nhìn cậu một cái.
"Kẻ thủ ác này vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, ai lại không sợ chứ?"
Lê Uyên nhún vai.
"Về sau không cần phải sợ.'
Tôn Mập bất đắc dĩ lắc đầu, sớm thành thói quen tính tình của hắn rồi:
"Khuya ngày hôm trước, ông chủ lớn mở tiệc chiêu đãi võ quán Ly Hợp, Quán Chủ là Vương Loạn, đang uống rượu thì có người xông vào xưởng Rèn Binh Khí của chúng ta, Vương Quán Chủ xém chút bị bị giết chỉ với một đòn, ông chủ lớn nổi giận ra tay, bắt tên cầm thú kia lại đem nhốt vào Đại Lao.
"Ông chủ lớn bắt được kẻ giết người?"
Lê Uyên khẽ giật mình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù được võ công thượng thừa nhưng cậu cũng không muốn mấy kẻ cuồng sát để mắt tới.
Nhưng mà, việc này phát sinh ở cửa của xưởng Rèn Binh Khí, vẫn là cậu có chút sợ hãi trong lòng, kẻ này nhất định là tìm đến cậu...
"Vừa hay đúng dịp, ông chủ lớn nói đã lâu không ra cửa, đang lúc quyết định mở tiệc chiêu đãi Quán Chủ Vương Loạn thì..."
Thần sắc Tôn Mập có chút cổ quái:
"Ông chủ lớn ra tay kịp thời, Vương Quán Chủ vẫn ổn, các đệ tử của hắn, thật đúng là..."
Tôn Mập tặc lưỡi lắc đầu biểu thị tiếc hận.
Hiểu rõ tiền căn hậu quả nên Lê Uyên rốt cục đã an tâm, đổi đề tài rồi rời đi:
"Còn phải làm phiền Đầu bếp Tôn..."
"Ừm?"
Mặt Tôn Mập ảm đạm:
"Không cho mượn!"
"Bạc của Nhị ca tôi đều nhét vào tay ngài, không hỏi mượn ngài thì tìm ai mượn bây giờ?"
Lê Uyên xoa đôi bàn tay, hôm nay thật là lạnh.
"... Ta nhổ vào!"
Tôn Mập mặt càng đen hơn, phất tay áo muốn đi.
Lê Uyên tay mắt lanh lẹ, bắt lấy tay áo của hắn:
"Đệ tử cam đoan một lần cuối cùng, thật một lần cuối cùng!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook