Đạo Chu
-
Chương 661: Tôi lửa trong máu
“Cô nói cái gì?” Ở trong một căn phòng rộng rãi tại học viện Sử Lai Khắc, Hồng Liên lập tức phát ra tiếng hét kinh hoàng. Đáng tiếc Diễm Linh Cơ lại lờ đi những tiếng hét kinh hãi này coi như không nghe thấy. Bộ dạng bất cần đời càng làm cho hồng Liên giận đến ngứa răng ngứa lợi. Hai hàm răng nghiến lại, bàn tay nắm chặt giọng nói mang theo chất vấn: “Hắn làm cái gì? Thật là hỗn xược, hắn vậy mà dám trốn bản cô nương!?”
“Hồng Liên!” Tuyết Nữ nhẹ giọng mở miệng nói chuyện: “Anh ấy không muốn gặp chúng ta nhất định có nỗi khổ riêng. Chúng ta cũng cần cho anh ấy thêm thời gian. Đừng hối thúc anh ấy quá như vậy!”
“Ai hối thúc hắn!” Hồng Liên trực tiếp mở miệng mắng: “Còn không phải các ngươi. Mỗi người đều buổi tối chui vào phòng của hắn muốn lần đầu tiên của hắn. Nếu không hắn thì làm sao phải trốn rồi!” Ngón tay chỏ nàng chỉ thẳng về phía mấy người thiếu nữ nói: “Tại các cô mà ra. Hiện giờ hắn trốn rồi, biết đi đâu mà tìm hắn đây?”
“Nga…” Hồ Mị Nhi khẽ mỉm cười, ngón tay vung vẩy tà áo nhẹ nhàng uyển chuyển đưa lên. Đôi mắt tràn ngập mị hoặc nhìn về phía Hồng Liên: “Nói giống như cô buổi tối không chui vào phòng anh ấy không bằng ấy?”
“Cô…” Hồng Liên giận tím mặt nhưng nghẹn lời không thể nói nổi.
Tuyết Nữ trực tiếp bỏ qua hai người gây gổ. Nàng nhìn về phía Diễm Linh Cơ và Tiểu Y, giọng nói mang theo nhàn nhat ưu sầu: “Trước khi anh ấy bỏ đi, anh ấy có nói với hai người sẽ đi đến đâu không?”
“Chồng yêu, anh ấy cũng không có nói cho chúng tôi biết!” Diễm Linh Cơ trả lời trong khi Tiểu Y hơi lắc lắc đầu. Giọng nói Diễm Linh Cơ mang theo vài chút hài hước và châm chọc: “Anh ấy chỉ nói đi đến một nơi khá nguy hiểm để rèn luyện. Đồng thời anh ấy cũng sẽ trở về trước khi cuộc tuyển chọn toàn bộ hồn sư đại lục. Chỉ có vậy!”
“Hừ…” Hồng Liên hừ lạnh một tiếng.
Sáng ngày hôm sau…
Vũ Vô Cực cũng tại trong Sát Lục Chi Đô cũng được gần đủ mười hai canh giờ. Hắn nhìn về phía người thiếu nữ mở miệng nói: " Tốt lắm, mang ta đi địa ngục sát lục trường." Giọng nói mang theo lạnh nhạt hờ hừng.
Cô gái che mặt sửng sốt một chút," Ngài có chắc không? Tiến vào nơi đó, người có thể còn sống không quá một phần mười. Nơi đó cũng là nơi dễ dàng nhất để giảm bớt dân số của Sát Lục Chi Đô chúng ta. Hàng năm mỗi người đều bị yêu cầu tiến vào Sát Lục Trường một lần. Chỉ cần có thể vượt qua một trận chiến thì lại có thể tiếp tục sinh sống ở Sát Lục Chi Đô thêm năm nữa."
Vũ Vô Cực thản nhiên nói:" Ta chắc chắn, đi luôn thôi." Mơ hồ đôi mắt Vũ Vô Cực đã nhìn xuyên qua lớp vải che của cô gái, có thể chứng kiến khuôn mặt thanh tú của nàng khẽ cau lại.
" Đã như vậy, ngài hãy đi theo ta." Nói xong, Cô gái che mặt mới hướng bên trong thành mà đến. Nàng duy trì bước chân rất đều, luôn luôn đi bên cạnh Vũ Vô Cực, chỉ là nhanh hơn nửa bước so với Vũ Vô Cực mà thôi.
Vũ Vô Cực cũng không phải vội vã đến đấy làm gì, chỉ là lẳng lặng quan sát mọi thứ chung quanh. Chính lúc đang đi tới, ven đường đột nhiên hiện lên một đạo thân ảnh tại chỗ góc tối âm u phía trước khiến ngay cả Vũ Vô Cực cũng không chú ý tới.
" U, có người mới đến, xem ra lại muốn có người cung cấp Huyết Tinh Mã Lệ mới rồi, ha ha". Ánh mắt quét về phía người này, Vũ Vô Cực không khỏi cau mày, người nói chuyện nhìn không ra tuổi, bởi vì vóc người của hắn thật sự rất đặc biệt. Toàn thân trên dưới tựa hồ không có một bắp thịt nào. Nếu như không phải bên ngoài được bọc bởi lớp da thì sợ rằng rất dễ dàng làm người khác nhầm hắn là một pho tượng khô lâu. Hơn nữa, Vũ Vô Cực thông qua quan sát đơn giản có thể rõ ràng cảm giác được người này không phải do tu luyện công pháp đặc thù mới như vậy. Khí huyết tắc nghẽn, tùy lúc đều có thể chết.
" Hắn như vậy mà cũng có thể thông qua một lần chiến đấu tại địa ngục sát lục trường sao?" Vũ Vô Cực hướng Cô gái che mặt hỏi. Người giống bộ xương kia khi thấy cô gái che mặt bên Vũ Vô Cực thì giống như gặp phảo chuyện gì kinh khủng lắm, không dám nói thêm gì nữa, nhanh chóng chạy trốn vào trong góc tối âm u.
" Đương nhiên không phải. Cũng không phải mỗi người đều phải trải qua tẩy lễ của địa ngục sát lục trường. Dù sao, xác suất tử vong ở nơi đó rất cao. Ngoài cách một lần tham gia chiến đấu trong địa ngục sát lục trường ra thì còn một biện pháp khác có thể tồn tại trong Sát Lục Chi Đô. Đó chính là tình nguyệt cống hiến hai chén Huyết Tinh Mã Lệ."
Trước khi Vũ Vô Cực đến đây, đã biết Huyết Tinh Mã Lệ là cái gì. Đó chính là máu người. Nói như vậy xem ra, người vừa rồi, hẳn là đã cống hiến không biết bao nhiêu máu tươi tất cả, mới có thể biến thành dạng như vậy, chỉ sợ hắn cũng không thể chi trì được bao lâu nữa.
"Cống hiến nhiều Huyết tinh như vậy, chẳng lẽ để mặc cho người ta giết sao?" Vũ Vô Cực cau mày nói.
Thiếu nữ che vải đen (Hắc sa thiếu nữ) nói: "Không, nơi ngài đang đứng là ngoại thành của Sát Lục Chi Đô, không phải là chính thức Sát Lục Chi Đô. Chỉ có trong nội thành mới là nơi không có quy tắc gì. Cống hiến Huyết Tinh Mã Lệ kéo dài hơi tàn, chỉ có thể hoạt động phía ngoại thành này, mà nơi ngoại thành, không cho phép tùy ý giết chóc. Chỉ có những dũng sĩ chân chính, sống sót trên Địa Ngục Sát Lục Trường, mới có tư cách chính thức sống bên trong nội thành, dĩ nhiên, ở trong đó có thể hưởng thụ cuộc sống tốt hơn ngoài này rất nhiều, nhưng mà, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp phải tử vong khảo nghiệm."
"Nói như vậy, Sát Lục Chi Đô hoàn toàn là một thế giới biệt lập, vậy, lương thực dùng cho Sát Lục Chi Đô ở đâu mà ra? Ở địa phương như vậy, chỉ sợ là không có cách nào trồng trọt. mà cũng không có ai đứng ra trồng trọt." Vũ Vô Cực vừa nói, ánh mắt thủy chung rơi vào người của Hắc sa thiếu nữ. Tử Cực Ma Đồng của hắn cũng không tính là hồn kỹ, tự nhiên sẽ không bị hạn chế. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đơn giản chỉ là thử nghiệm một chút. Kỹ năng ngoại phụ hồn cốt của hắn cũng không bị ảnh hưởng bởi sự đặc thù của nơi này.
Sắc mặt Hắc sa thiếu nữ hơi đổi: "Xin lỗi, cái này ta cũng không biết. Không cách nào trả lời ngài được".
Vũ Vô Cực thản nhiên nói: "Như vậy Võ Hồn điện có biết đến sự tồn tại của nơi này hay không? Nếu như biết tới, bọn họ là những người luôn tự xưng là chính nghĩa, tại sao không đến tiêu diệt các người?"
Hắn hỏi những lời này có thể nói là không chút khách khí, nhưng trong đó bao hàm rất nhiều kiến thức. Sát Lục Chi Đô mặc dù là một thế giới ngầm, ngăn cách với bên ngoài, nhưng Đường Hạo còn có thể biết đến. Ngay bản thân hắn, khi vừa đến quán rượu đã thấy có nhiều người như vậy, đã nói lên một điều là không phải ít người biết đến nơi này.
Hắc sa thiếu nữ cười lạnh một tiếng: "Biết đến thì làm sao chứ? Võ Hồn điện sẽ không có hành động gì với chúng tôi cả. Không cần phải nói, ở cái thế giới này bọn họ cũng chẳng có cái gì tốt cả. Hủy diệt Sát Lục Chi Đô, đối với bọn họ một điểm tốt tuyệt cũng không có. Tiên sinh số 9090 à, ngài đừng quên rằng, người nào đã tiến vào Sát Lục Chi Đô, cơ hồ là khó có khả năng quay trở ra. Mà những kẻ nào đã đến đây, đều là những kẻ đã phạm những tội ác tột cùng. Nơi này vừa hay lại không có bất cứ quan hệ gì với bên ngoài cả. Sát Lục Chi Đô giống như một nhà tù đặc thù, là nơi giúp Võ Hồn điện giam giữ những phạm nhân tội ác cùng cực. Ngài nói xem, tại sao Võ Hồn điện lại muốn đem nơi này hủy diệt cơ chứ? Chỉ sợ bọn họ còn ước gì có càng nhiều ác nhân đi vào nơi này càng tốt ấy chứ."
Vũ Vô Cực trên mặt toát ra một tia cười lạnh như băng, quả nhiên giống như mình phán đoán, Sát Lục Chi Đô này tồn tại, hiển nhiên là do Võ Hồn điện dung túng. Bất luận nói như thế nào, cho dù nơi này không thể sử dụng hồn kĩ, thực lực của nó cũng không thể nào so sánh với Võ Hồn điện, uy lực bao trùm khắp đại lục.
Đi được một lát, hai bên đường lượng người đi lại dần dần tăng lên. Cơ hồ mỗi người trên mặt đề lộ vẻ tái nhợt bệnh hoạn, đa phần đều là gầy trơ xương ra. Không cần phải hỏi, những người này đều là những kẻ không dám tiến vào Địa Ngục Sát Lục Trường, dựa vào hằng tháng cống hiển hai chén Huyết Tinh Mã Lệ mà kéo dài hơi tàn ở nơi này.
Vũ Vô Cực, chính mình cũng từng uống qua một chén Huyết Tinh Mã Lệ, vẫn còn nhớ rõ, một chén kia có ít nhất là nửa cân máu. Mỗi tháng hai chén nghĩa là một cân máu tươi. Một hai tháng có lẽ không có gì, nhưng mà nơi này hoàn toàn không có ánh mặt trời, duy trì liên tục như thế, thân thể nào có thể chịu nổi.
Vũ Vô Cực thầm nghĩ, có lẽ, Sát Lục Chi Đô tự thân là do Võ Hồn điện âm thầm chống lưng, nếu không, một tòa thành thị như vậy, lương thực từ đâu mà có? Các vật phẩm từ đâu mà có? Tại Sát Lục Chi Đô ngoại thành, ngã tư đường hai bên có một vài căn nhà đá màu đen giản dị, cách nhau một quãng đường, là một mấy quán cơm địa phương. Có không ít người xếp hàng nơi đó chờ người ta phát cho lương thực. Nhìn bên ngoài, cảm giác chỉ hơn tên ăn mày một chút mà thôi. Cái gì mà thiên đường tội ác, cái gì mà nơi hưởng thụ lạc thú, căn bản là không thể tồn tại mà.
Đối với điều này, Hắc sa thiếu nữ giải thích cũng rất đơn giản, ác nhân cũng chia làm nhiều loại, chỉ có những cường đại ác nhân mới có thể bước vào nơi vui chơi lạc thú, về phần những tên phế vật vô dụng, vốn là không có quyền hưởng thụ những điều đó.
Sát Lục Chi Đô so với tưởng tượng của Vũ Vô Cực còn muốn lớn hơn một chút. Đi chừng hơn nửa canh giờ, Vũ Vô Cực với ngoại thành cũng có chút nhận thức rõ ràng. Hắc sa thiếu nữ đã mang hắn đến một bức tường thành. So sánh với bức tường ngăn cách với bên ngoài của Sát Lục Chi Đô, bức tường thành cũng không tính là cao, chỗ cao nhất cũng chỉ khoảng chừng mười thước. Hiển nhiên là, phía sau bức tường này chính là nội thành Sát Lục Chi Đô.
Cửa thành mở rộng, cũng không có bất cứ thủ vệ nào. Hắc sa thiếu nữ lạnh nhạt hướng về Vũ Vô Cực giới thiệu: "Nội thành không cần thủ vệ, người bên ngoài chỉ cần có đủ gan, bất kỳ lúc nào tiến vào bên trong cũng được. Đương nhiên, vào tới bên trong rồi, bọn họ cũng phải chấp nhận những nguyên tắc tồn tại của thế giới bên trong. Ngài vừa tới Sát Lục Chi Đô, ta đề nghị, ngài tốt nhất vẫn là ở bên ngoại thành sinh sống trước một thời gian, chờ đến khi thích ứng với cuộc sống nơi này, hãy tiến vào trong cho dễ dàng. Sau khi tiến vào bên trong nội thành, ngài cũng không nên rời ra khỏi ta quá năm thước, nếu không, ngay cả ta cũng không có cách nào cam đoan sự an toàn cho ngài."
"Đi cùng với ngươi chính là an toàn sao?" Vũ Vô Cực có chút buồn cười nói.
Hắc sa thiếu nữ nhìn hắn một cái, từ đôi mắt không tính là xinh đẹp, bên ngoài tấm hắc sa lộ ra một tia quang mang kiêu ngạo, nghiêm giọng nói: "Ta là Sát Lục Chi Vương sứ giả, tại Sát Lục Chi Đô, không có kẻ nào dám mạo phạm đến uy nghiêm của Sát Lục Chi Vương cả. Ngài vừa tiến vào thế giới này, trong vòng mười hai canh giờ được tính là người mới, sẽ được hưởng sự bảo vệ đặc biệt, chỉ cần ở bên cạnh ra, chính là sự bảo vệ tính mạng tốt nhất đối với ngài. Qua mười hai canh giờ, chỉ có thể nói là sinh tử do trời định mà thôi."
Còn có quy tắc bảo vệ người mới đến, xem ra, Sát Lục Chi Đô này quả nhiên cũng có nguyên tắc riêng của mình. Không chút do dự, Vũ Vô Cực cùng hắc sa thiếu nữ nhanh chân bước vào nội thành. Chỉ là chân vừa bước vào bên trong nội thành, Vũ Vô Cực lập tức cảm giác thấy khí tức bên trong và bên ngoại thành hoàn toàn bất đồng.
Nếu như nói phía ngoại thành là một thế giới lạnh lùng, tĩnh mịch, thì bên trong nội thành lại là một thế giới xa hoa, điên cuồng náo nhiệt. Tùy ý có thể thấy được đủ loại quang mang màu sắc rực rỡ. Bên trong nội thành, số lượng người đông đúc hơn bên ngoài rất nhiều, cùng với sự yên tĩnh của ngoại thành là hoàn toàn bất đồng.
Nội thành là một thế giới cực kỳ lung tung, hỗn độn, khắp nơi chen lẫn tiếng cười hưng phấn cuồng nhiệt, cũng có tiếng khóc than rên rỉ, còn có những âm thanh khiến cho người nghe cảm thấy rởn cả gai ốc.
Đưa mắt nhìn lại, trong một ngách nhỏ bên trái, có một gã vóc người cực kỳ cao lớn tay đang túm tóc một một nữ nhân vóc người đầy đặn, phía hạ thân không ngừng mạnh mẽ rung lắc. Ngay nơi chốn đông người mà tiến hành việc dâm dục. Chung quanh có một đám người vây quanh, nhưng lại là không ngừng cỗ vũ reo hò.
Phía bên kia, có bốn người đang điên cuồng ẩu đả một gã thanh niên, Vũ Vô Cực thấy rõ gã thanh niên kia một cánh tay đã bị ngắt rời ra, kẻ ngắt cánh tay hắn vẫn đang đút miệng vô chỗ cánh tay cụt của hắn mà không ngừng nhấm nuốt. Vũ Vô Cực thản nhiên nói: "Thay vì nói nơi này là thiên đường của tội ác, chi bằng nói đây là thế giới của dã thú đi"
Bên cạnh hắn, ánh mắt của Hắc sa thiếu nữ nhất thời lóe lên, trầm giọng nói: "Ngài định khiêu khích quyền uy của Sát Lục Chi Vương hay sao? Nếu là như vậy, Sát Lục Chi Vương vĩ đạt nhất định sẽ đem ngài tại nơi này tru diệt. Nếu như đã đến đây, ngài cũng chỉ còn cách tuân thủ theo qui tắc của nơi này mà thôi."
Vũ Vô Cực cũng không nói thêm ý kiến gì, liếc mắt nhìn nàng một cái: "Đưa ta đến Địa Ngục Sát Lục Trường."
Hắc sa thiếu nữ hiển nhiên đối với hắn có chút bất mãn, lúc này cũng không khuyên giải hắn thêm điều gì, sải chân hướng về phía nội thành đi tới. Nội thành quả thật có thể nói là một nơi cực kỳ xa xỉ, hoặc nói là nơi hủ bại. Đúng như Hắc sa thiếu nữ đã nói, đi bên cạnh nàng, mặc dù có không ít ánh mắt bất thiện hướng về phía Vũ Vô Cực, nhưng tuyệt không có người nào tiến đến làm phiền hắn.
Nhìn cảnh tượng ở đây, trái tim Vũ Vô Cực không ngừng co rút lại, vì trong mắt hắn, nhìn thấy không biết bao nhiêu cảnh mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nam nam nữ nữ trên đường, tùy thời lúc nào cũng có thể giao phối với nhau, thậm chí còn bị giết chết ngay trong lúc đang hành lạc. Vũ Vô Cực nhìn rõ, một gã nam tử đang lúc cao trào đỉnh điểm, bị ngay nữ nhân dưới hạ thân mình từ miệng phun ra một lưỡi dao sắc bén cắt đứt yết hầu. Mà ả nữ nhân thân hình diễm lệ kia đang co người lên điên cuồng hút lấy thứ chất lỏng đỏ tươi không ngừng tuôn ra từ yết hầu gã kia. Mặc dù trong bụng không có bất kỳ thực vật gì nhưng Vũ Vô Cực vẫn mấy lần suýt nữa là nôn mửa ra. Đối với cái thế giới tà ác này, cảm giác chán ghét đang càng ngày càng gia tăng thêm.
Hắn đột nhiên phát hiện, tại Sát Lục Chi Đô này, căn bản là không cần mình chủ động khống chế, sát ý cũng sẽ không ngừng mãnh liệt dâng cao. Tựa hồ như chỉ có thông qua giết chóc, mới có thể phóng thích ra những lệ khí tồn tại trong nội tâm bản thân.
"Đi thôi, phía trước chính là Địa Ngục Sát Lục Trường. Trung tâm của Sát Lục Chi Đô." Theo hướng mà Hắc sa thiếu nữ chỉ tới, Vũ Vô Cực nhìn thấy một công trình kiến trúc đặc thù. Toà kiến trúc này có chu vi hình tròn, chính xác mà nói nhìn giống một cái chuỳ biến dạng. Phía dưới có diện tích lớn nhất, càng lên cao càng thu nhỏ lại.
Lên đến chiều cao khoảng ba mươi thước thì không thu nhỏ nữa, mà bảo trì kích thước đường kính kéo thẳng lên trên, mãi lên đến năm mươi thước mới hết. Quy mô diện tích của Địa Ngục Sát Lục Trường quả thật không nhỏ, so sánh với đại đấu hồn tràng tại Tác Thác thành mà Vũ Vô Cực từng đi qua cũng không sai biệt là bao nhiêu, chỉ khi so sánh với đại đấu hồn tràng tại Thiên Đấu thành mới thấy nhỏ hơn một chút.
Kiến trúc này có màu đen làm cho người ta cảm giác thấy có chút áp lực. Hắc sa thiếu nữ hướng về Vũ Vô Cực giới thiệu, chỗ này chính là Địa Ngục Sát Lục Trường, là trung tâm của cả Sát Lục Chi Đô. Có thể thấy được, nó tại Sát Lục Chi Đô có địa vi quan trọng như thế nào.
"Chiến đấu ở nơi này có quy tắc gì không?" Vũ Vô Cực hỏi.
Hắc sa thiếu nữ nói: "Rất đơn giản, sau khi đi vào, ngài dùng thân phận mình báo danh. Sau đó chờ trận đấu bắt đầu. Đang trong lúc chờ đợi, thì không được phép động thủ. Mỗi một tổ khi tiến vào Địa Ngục Sát Lục Trường là bao gồm 10 người. Bất luận ngài dùng phương pháp gì, chỉ cần cuối cùng còn sống sót đi ra là được. Mỗi một tổ còn có thể sống sót đi ra chỉ có duy nhất một người mà thôi."
Mười người vào một người ra, quả nhiên không hổ danh là Sát Lục Chi Đô. Vũ Vô Cực tiếp tục hỏi: "Như vậy thì như thế nào mới có thể tính là đạt được vị trí quán quân?"
Hắc sa thiếu nữ có chút kinh ngạc nhìn Vũ Vô Cực: "Chỉ cần ngài có thể sống sót sau 100 trận đấu, thì chính là quán quân. Bất quá, hiện nay Địa Ngục Sát Lục Trường bài danh đệ nhất cao thủ, cũng chỉ mới tham gia có 67 trận mà thôi. Mỗi khi tham gia xong một trận đấu, thành tích của ngài được tăng thêm một trận thắng, là có thể sống thêm ở đây được một năm, có thể ở bên trong thành này tuỳ ý hưởng lạc. Đương nhiên ngài cần cam đoan rằng chính mình sau khi hưởng lạc còn có thể sống sót."
"Ta muốn vào xem thử" Vũ Vô Cực hờ hững nói.
Hắc sa thiếu nữ nói: "Muốn vào xem thi đấu, cần phải cống hiến một chén Huyết Tinh Mã Lệ, có thể của chính ngài, cũng có thể là của người khác. Chỉ cần người không cảm thấy mệt mỏi, sau này vẫn có thể tiến vào xem. Các trận đấu là không ngừng tiến hành, chỉ cần có người báo danh, đủ số 10 người, là trận đấu bắt đầu."
Lúc này đang có vài người từ bên ngoài đi vào trong sát lục trường, quả nhiên như lời Hắc sa thiếu nữ nói, trên tay mỗi người đều cầm một chén máu tươi. Trong lòng vừa động, Vũ Vô Cực đã có chủ ý, hướng về phía một tên phía sau đang chuẩn bị vào sát lục trường bước tới.
Đó là một gã vạm vỡ, đầu cạo bóng lưỡng, trên người cỡi trần, trước ngực xâm hình một thiếu nữ khoả thân. Chỉ bất quá khắp người đều là những vết thẹo kinh khủng, do vậy bức hình thiếu nữ khoả thân nhìn qua chẳng những không đẹp, ngược lại còn tràn ngập khí tức nanh ác.
"Phiền ngươi đưa Huyết Tinh Mã Lệ của ngươi cho ta." Vừa ngăn gã đầu trọc lại, Vũ Vô Cực hướng về phía đối phương đưa tay phải ra. Gã đầu trọc sửng sốt một chút, nhìn sang hắc sa thiếu nữ bên cạnh Vũ Vô Cực một cái, ánh mắt toát ra hung quang mãnh liệt.
Hắc sa thiếu nữ thanh âm có chút vội vàng nói: "9090 tiên sinh, nếu như ngài chủ động khiêu khích kẻ khác, thì quy tắc bảo vệ đối với người mới sẽ không có tác dụng." Những lời này không chỉ là nhắc nhở Vũ Vô Cực, mà cũng là nhắc nhở gã đầu bóng lưỡng kia. Nhe răng cười một tiếng, gã đầu bóng lưỡng không biết từ đâu biến ra một thanh Đại Khảm Đao răng cưa, hướng về phía đỉnh đầu Vũ Vô Cực chém mạnh xuống.
Động tác của hắn nhìn qua cũng không mấy nhanh nhẹn, nhưng lại tràn ngập cảm giác thái sơn áp đỉnh, đó là hồn lực ba động mãnh liệt.
"Ít nhất 50 cấp hồn lực" Vũ Vô Cực phán đoán đẳng cấp đối thủ. Bất quá nơi này đối với võ tu mà nói lại không có bất cứ hạn chế gì. Một tiếng hống trực tiếp phát ra, ma hồn sau lưng Vũ Vô Cực xuất hiện đồng thời đôi mắt Vũ Vô Cực cũng biến thành màu đỏ.
Pặc! Trong nháy mắt ấy bàn tay ma hồn vươn ra trực tiếp túm lấy thân thể tên đầu trọc. Mặc cho hắn dãy dụa như thế nào cũng vô dụng. Nếu như hắn có thể sử dụng hồn kỹ thì lại khác. Bàn tay Vũ Vô Cực đưa lên cầm lấy chiếc chén từ trong tay gã đầu chọc rồi khẽ cười nói: "Cám ơn."
Đến lúc này Vũ Vô Cực mới buông tay nhưng ma hồn vẫn lẳng lặng phù không sau lưng Vũ Vô Cực. Trên mặt gã trọc bóng loáng tràn ngập vẻ dữ tợn, nhưng kỳ quái chính là, hắn cũng không nghĩ đến việc đoạt lại chén Huyết Tinh Mã Lệ của mình. Quay đầu bước đi, cũng không dừng lại một chút.
"Chúng ta đi thôi." Vũ Vô Cực hướng về phía Hắc sa thiếu nữ đang đứng thừ người, lạnh nhạt nói.
"Ngươi…" Đây là lần thứ hai Hắc sa thiếu nữ chứng kiến Vũ Vô Cực động thủ, so sánh với lần đầu tiên, lần thứ hai này càng mang đến cho nàng cảm giác rung động mãnh liệt hơn. Nàng cũng nhận ra gã tráng hán đầu bóng lưỡng nọ, tại Địa Ngục Sát Lục Trường, đã từng đánh thắng được 7 trận. Nói cách khác, hắn là kẻ duy nhất sống sót, bước trên tính mạng của gần 70 con người mà đi xuống.
Nhìn bên ngoài, gã thiếu niên này tựa hồ cũng không mạnh hơn đối thủ bao nhiêu, nhưng hắn giết chết đối phương lại đơn giản giống như là bóp chết một con kiến vậy.
Bên trong Địa Ngục Sát Lục Trường, so với bên ngoài nhìn còn đơn sơ hơn một chút. Không có bất cứ thứ gì ngăn cách. Bên ngoài là một vòng tròn khán đài hướng lên phía trên kéo dài, phía dưới là một khoảng sân đấu thật lớn, đường kính khoảng trên trăm thước. Lúc này đang xem cuộc chiến cũng không tính là nhiều người, tổng cộng ngồi xem không đến hai phần sân. Ở giữa sân, những âm thanh thảm thiết không ngừng vang lên. Tổng cộng có mười người, đã có bảy cái thi thể, còn lại cuối cùng có ba người đang vì sinh tồn mà chiến đấu.
Lúc vào đây, Vũ Vô Cực đã cầm cái chén Huyết Tinh Mã Lệ đổ vào một cái thùng lớn. "Phiền người thay ta báo danh giùm. Ta muốn tham gia thi đấu ở trận tiếp theo." Vũ Vô Cực hướng về phía Hắc sa thiếu nữ nói.
Lúc này, Hắc sa thiếu nữ đã không hề cho rằng gã thiếu niên tuổi trẻ trước mặt mình là một kẻ ngu ngốc nữa. Thực lực của Vũ Vô Cực, làm cho nàng không tự chủ được, trong nội tâm xuất hiện một tia sợ hãi. Không chút do dự gật đầu, nàng cầm thẻ bài khắc danh của Vũ Vô Cực bước đi.
Đối với Sát Lục Chi Đô, Vũ Vô Cực chỉ có duy nhất một cảm giác là căm ghét, cho nên hắn không muốn chi trì ở đây thêm một ngày nào nữa. Giành được trăm trận thắng, đạt được chức quán quân, tái khiêu chiến địa ngục lộ, là đủ để rời khỏi nơi này. Hắn đã quyết định, chiến đấu ngay từ hôm nay, bắt đầu ngay từ bây giờ. Hành trình giết chóc, ngay từ hôm nay đã bắt đầu. Trong cái thế giới âm u này, nơi thế giới tràn ngập máu tanh, chỉ có như vậy hắn mới có thể thuế biến thành công độ kiếp.
“Hồng Liên!” Tuyết Nữ nhẹ giọng mở miệng nói chuyện: “Anh ấy không muốn gặp chúng ta nhất định có nỗi khổ riêng. Chúng ta cũng cần cho anh ấy thêm thời gian. Đừng hối thúc anh ấy quá như vậy!”
“Ai hối thúc hắn!” Hồng Liên trực tiếp mở miệng mắng: “Còn không phải các ngươi. Mỗi người đều buổi tối chui vào phòng của hắn muốn lần đầu tiên của hắn. Nếu không hắn thì làm sao phải trốn rồi!” Ngón tay chỏ nàng chỉ thẳng về phía mấy người thiếu nữ nói: “Tại các cô mà ra. Hiện giờ hắn trốn rồi, biết đi đâu mà tìm hắn đây?”
“Nga…” Hồ Mị Nhi khẽ mỉm cười, ngón tay vung vẩy tà áo nhẹ nhàng uyển chuyển đưa lên. Đôi mắt tràn ngập mị hoặc nhìn về phía Hồng Liên: “Nói giống như cô buổi tối không chui vào phòng anh ấy không bằng ấy?”
“Cô…” Hồng Liên giận tím mặt nhưng nghẹn lời không thể nói nổi.
Tuyết Nữ trực tiếp bỏ qua hai người gây gổ. Nàng nhìn về phía Diễm Linh Cơ và Tiểu Y, giọng nói mang theo nhàn nhat ưu sầu: “Trước khi anh ấy bỏ đi, anh ấy có nói với hai người sẽ đi đến đâu không?”
“Chồng yêu, anh ấy cũng không có nói cho chúng tôi biết!” Diễm Linh Cơ trả lời trong khi Tiểu Y hơi lắc lắc đầu. Giọng nói Diễm Linh Cơ mang theo vài chút hài hước và châm chọc: “Anh ấy chỉ nói đi đến một nơi khá nguy hiểm để rèn luyện. Đồng thời anh ấy cũng sẽ trở về trước khi cuộc tuyển chọn toàn bộ hồn sư đại lục. Chỉ có vậy!”
“Hừ…” Hồng Liên hừ lạnh một tiếng.
Sáng ngày hôm sau…
Vũ Vô Cực cũng tại trong Sát Lục Chi Đô cũng được gần đủ mười hai canh giờ. Hắn nhìn về phía người thiếu nữ mở miệng nói: " Tốt lắm, mang ta đi địa ngục sát lục trường." Giọng nói mang theo lạnh nhạt hờ hừng.
Cô gái che mặt sửng sốt một chút," Ngài có chắc không? Tiến vào nơi đó, người có thể còn sống không quá một phần mười. Nơi đó cũng là nơi dễ dàng nhất để giảm bớt dân số của Sát Lục Chi Đô chúng ta. Hàng năm mỗi người đều bị yêu cầu tiến vào Sát Lục Trường một lần. Chỉ cần có thể vượt qua một trận chiến thì lại có thể tiếp tục sinh sống ở Sát Lục Chi Đô thêm năm nữa."
Vũ Vô Cực thản nhiên nói:" Ta chắc chắn, đi luôn thôi." Mơ hồ đôi mắt Vũ Vô Cực đã nhìn xuyên qua lớp vải che của cô gái, có thể chứng kiến khuôn mặt thanh tú của nàng khẽ cau lại.
" Đã như vậy, ngài hãy đi theo ta." Nói xong, Cô gái che mặt mới hướng bên trong thành mà đến. Nàng duy trì bước chân rất đều, luôn luôn đi bên cạnh Vũ Vô Cực, chỉ là nhanh hơn nửa bước so với Vũ Vô Cực mà thôi.
Vũ Vô Cực cũng không phải vội vã đến đấy làm gì, chỉ là lẳng lặng quan sát mọi thứ chung quanh. Chính lúc đang đi tới, ven đường đột nhiên hiện lên một đạo thân ảnh tại chỗ góc tối âm u phía trước khiến ngay cả Vũ Vô Cực cũng không chú ý tới.
" U, có người mới đến, xem ra lại muốn có người cung cấp Huyết Tinh Mã Lệ mới rồi, ha ha". Ánh mắt quét về phía người này, Vũ Vô Cực không khỏi cau mày, người nói chuyện nhìn không ra tuổi, bởi vì vóc người của hắn thật sự rất đặc biệt. Toàn thân trên dưới tựa hồ không có một bắp thịt nào. Nếu như không phải bên ngoài được bọc bởi lớp da thì sợ rằng rất dễ dàng làm người khác nhầm hắn là một pho tượng khô lâu. Hơn nữa, Vũ Vô Cực thông qua quan sát đơn giản có thể rõ ràng cảm giác được người này không phải do tu luyện công pháp đặc thù mới như vậy. Khí huyết tắc nghẽn, tùy lúc đều có thể chết.
" Hắn như vậy mà cũng có thể thông qua một lần chiến đấu tại địa ngục sát lục trường sao?" Vũ Vô Cực hướng Cô gái che mặt hỏi. Người giống bộ xương kia khi thấy cô gái che mặt bên Vũ Vô Cực thì giống như gặp phảo chuyện gì kinh khủng lắm, không dám nói thêm gì nữa, nhanh chóng chạy trốn vào trong góc tối âm u.
" Đương nhiên không phải. Cũng không phải mỗi người đều phải trải qua tẩy lễ của địa ngục sát lục trường. Dù sao, xác suất tử vong ở nơi đó rất cao. Ngoài cách một lần tham gia chiến đấu trong địa ngục sát lục trường ra thì còn một biện pháp khác có thể tồn tại trong Sát Lục Chi Đô. Đó chính là tình nguyệt cống hiến hai chén Huyết Tinh Mã Lệ."
Trước khi Vũ Vô Cực đến đây, đã biết Huyết Tinh Mã Lệ là cái gì. Đó chính là máu người. Nói như vậy xem ra, người vừa rồi, hẳn là đã cống hiến không biết bao nhiêu máu tươi tất cả, mới có thể biến thành dạng như vậy, chỉ sợ hắn cũng không thể chi trì được bao lâu nữa.
"Cống hiến nhiều Huyết tinh như vậy, chẳng lẽ để mặc cho người ta giết sao?" Vũ Vô Cực cau mày nói.
Thiếu nữ che vải đen (Hắc sa thiếu nữ) nói: "Không, nơi ngài đang đứng là ngoại thành của Sát Lục Chi Đô, không phải là chính thức Sát Lục Chi Đô. Chỉ có trong nội thành mới là nơi không có quy tắc gì. Cống hiến Huyết Tinh Mã Lệ kéo dài hơi tàn, chỉ có thể hoạt động phía ngoại thành này, mà nơi ngoại thành, không cho phép tùy ý giết chóc. Chỉ có những dũng sĩ chân chính, sống sót trên Địa Ngục Sát Lục Trường, mới có tư cách chính thức sống bên trong nội thành, dĩ nhiên, ở trong đó có thể hưởng thụ cuộc sống tốt hơn ngoài này rất nhiều, nhưng mà, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp phải tử vong khảo nghiệm."
"Nói như vậy, Sát Lục Chi Đô hoàn toàn là một thế giới biệt lập, vậy, lương thực dùng cho Sát Lục Chi Đô ở đâu mà ra? Ở địa phương như vậy, chỉ sợ là không có cách nào trồng trọt. mà cũng không có ai đứng ra trồng trọt." Vũ Vô Cực vừa nói, ánh mắt thủy chung rơi vào người của Hắc sa thiếu nữ. Tử Cực Ma Đồng của hắn cũng không tính là hồn kỹ, tự nhiên sẽ không bị hạn chế. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đơn giản chỉ là thử nghiệm một chút. Kỹ năng ngoại phụ hồn cốt của hắn cũng không bị ảnh hưởng bởi sự đặc thù của nơi này.
Sắc mặt Hắc sa thiếu nữ hơi đổi: "Xin lỗi, cái này ta cũng không biết. Không cách nào trả lời ngài được".
Vũ Vô Cực thản nhiên nói: "Như vậy Võ Hồn điện có biết đến sự tồn tại của nơi này hay không? Nếu như biết tới, bọn họ là những người luôn tự xưng là chính nghĩa, tại sao không đến tiêu diệt các người?"
Hắn hỏi những lời này có thể nói là không chút khách khí, nhưng trong đó bao hàm rất nhiều kiến thức. Sát Lục Chi Đô mặc dù là một thế giới ngầm, ngăn cách với bên ngoài, nhưng Đường Hạo còn có thể biết đến. Ngay bản thân hắn, khi vừa đến quán rượu đã thấy có nhiều người như vậy, đã nói lên một điều là không phải ít người biết đến nơi này.
Hắc sa thiếu nữ cười lạnh một tiếng: "Biết đến thì làm sao chứ? Võ Hồn điện sẽ không có hành động gì với chúng tôi cả. Không cần phải nói, ở cái thế giới này bọn họ cũng chẳng có cái gì tốt cả. Hủy diệt Sát Lục Chi Đô, đối với bọn họ một điểm tốt tuyệt cũng không có. Tiên sinh số 9090 à, ngài đừng quên rằng, người nào đã tiến vào Sát Lục Chi Đô, cơ hồ là khó có khả năng quay trở ra. Mà những kẻ nào đã đến đây, đều là những kẻ đã phạm những tội ác tột cùng. Nơi này vừa hay lại không có bất cứ quan hệ gì với bên ngoài cả. Sát Lục Chi Đô giống như một nhà tù đặc thù, là nơi giúp Võ Hồn điện giam giữ những phạm nhân tội ác cùng cực. Ngài nói xem, tại sao Võ Hồn điện lại muốn đem nơi này hủy diệt cơ chứ? Chỉ sợ bọn họ còn ước gì có càng nhiều ác nhân đi vào nơi này càng tốt ấy chứ."
Vũ Vô Cực trên mặt toát ra một tia cười lạnh như băng, quả nhiên giống như mình phán đoán, Sát Lục Chi Đô này tồn tại, hiển nhiên là do Võ Hồn điện dung túng. Bất luận nói như thế nào, cho dù nơi này không thể sử dụng hồn kĩ, thực lực của nó cũng không thể nào so sánh với Võ Hồn điện, uy lực bao trùm khắp đại lục.
Đi được một lát, hai bên đường lượng người đi lại dần dần tăng lên. Cơ hồ mỗi người trên mặt đề lộ vẻ tái nhợt bệnh hoạn, đa phần đều là gầy trơ xương ra. Không cần phải hỏi, những người này đều là những kẻ không dám tiến vào Địa Ngục Sát Lục Trường, dựa vào hằng tháng cống hiển hai chén Huyết Tinh Mã Lệ mà kéo dài hơi tàn ở nơi này.
Vũ Vô Cực, chính mình cũng từng uống qua một chén Huyết Tinh Mã Lệ, vẫn còn nhớ rõ, một chén kia có ít nhất là nửa cân máu. Mỗi tháng hai chén nghĩa là một cân máu tươi. Một hai tháng có lẽ không có gì, nhưng mà nơi này hoàn toàn không có ánh mặt trời, duy trì liên tục như thế, thân thể nào có thể chịu nổi.
Vũ Vô Cực thầm nghĩ, có lẽ, Sát Lục Chi Đô tự thân là do Võ Hồn điện âm thầm chống lưng, nếu không, một tòa thành thị như vậy, lương thực từ đâu mà có? Các vật phẩm từ đâu mà có? Tại Sát Lục Chi Đô ngoại thành, ngã tư đường hai bên có một vài căn nhà đá màu đen giản dị, cách nhau một quãng đường, là một mấy quán cơm địa phương. Có không ít người xếp hàng nơi đó chờ người ta phát cho lương thực. Nhìn bên ngoài, cảm giác chỉ hơn tên ăn mày một chút mà thôi. Cái gì mà thiên đường tội ác, cái gì mà nơi hưởng thụ lạc thú, căn bản là không thể tồn tại mà.
Đối với điều này, Hắc sa thiếu nữ giải thích cũng rất đơn giản, ác nhân cũng chia làm nhiều loại, chỉ có những cường đại ác nhân mới có thể bước vào nơi vui chơi lạc thú, về phần những tên phế vật vô dụng, vốn là không có quyền hưởng thụ những điều đó.
Sát Lục Chi Đô so với tưởng tượng của Vũ Vô Cực còn muốn lớn hơn một chút. Đi chừng hơn nửa canh giờ, Vũ Vô Cực với ngoại thành cũng có chút nhận thức rõ ràng. Hắc sa thiếu nữ đã mang hắn đến một bức tường thành. So sánh với bức tường ngăn cách với bên ngoài của Sát Lục Chi Đô, bức tường thành cũng không tính là cao, chỗ cao nhất cũng chỉ khoảng chừng mười thước. Hiển nhiên là, phía sau bức tường này chính là nội thành Sát Lục Chi Đô.
Cửa thành mở rộng, cũng không có bất cứ thủ vệ nào. Hắc sa thiếu nữ lạnh nhạt hướng về Vũ Vô Cực giới thiệu: "Nội thành không cần thủ vệ, người bên ngoài chỉ cần có đủ gan, bất kỳ lúc nào tiến vào bên trong cũng được. Đương nhiên, vào tới bên trong rồi, bọn họ cũng phải chấp nhận những nguyên tắc tồn tại của thế giới bên trong. Ngài vừa tới Sát Lục Chi Đô, ta đề nghị, ngài tốt nhất vẫn là ở bên ngoại thành sinh sống trước một thời gian, chờ đến khi thích ứng với cuộc sống nơi này, hãy tiến vào trong cho dễ dàng. Sau khi tiến vào bên trong nội thành, ngài cũng không nên rời ra khỏi ta quá năm thước, nếu không, ngay cả ta cũng không có cách nào cam đoan sự an toàn cho ngài."
"Đi cùng với ngươi chính là an toàn sao?" Vũ Vô Cực có chút buồn cười nói.
Hắc sa thiếu nữ nhìn hắn một cái, từ đôi mắt không tính là xinh đẹp, bên ngoài tấm hắc sa lộ ra một tia quang mang kiêu ngạo, nghiêm giọng nói: "Ta là Sát Lục Chi Vương sứ giả, tại Sát Lục Chi Đô, không có kẻ nào dám mạo phạm đến uy nghiêm của Sát Lục Chi Vương cả. Ngài vừa tiến vào thế giới này, trong vòng mười hai canh giờ được tính là người mới, sẽ được hưởng sự bảo vệ đặc biệt, chỉ cần ở bên cạnh ra, chính là sự bảo vệ tính mạng tốt nhất đối với ngài. Qua mười hai canh giờ, chỉ có thể nói là sinh tử do trời định mà thôi."
Còn có quy tắc bảo vệ người mới đến, xem ra, Sát Lục Chi Đô này quả nhiên cũng có nguyên tắc riêng của mình. Không chút do dự, Vũ Vô Cực cùng hắc sa thiếu nữ nhanh chân bước vào nội thành. Chỉ là chân vừa bước vào bên trong nội thành, Vũ Vô Cực lập tức cảm giác thấy khí tức bên trong và bên ngoại thành hoàn toàn bất đồng.
Nếu như nói phía ngoại thành là một thế giới lạnh lùng, tĩnh mịch, thì bên trong nội thành lại là một thế giới xa hoa, điên cuồng náo nhiệt. Tùy ý có thể thấy được đủ loại quang mang màu sắc rực rỡ. Bên trong nội thành, số lượng người đông đúc hơn bên ngoài rất nhiều, cùng với sự yên tĩnh của ngoại thành là hoàn toàn bất đồng.
Nội thành là một thế giới cực kỳ lung tung, hỗn độn, khắp nơi chen lẫn tiếng cười hưng phấn cuồng nhiệt, cũng có tiếng khóc than rên rỉ, còn có những âm thanh khiến cho người nghe cảm thấy rởn cả gai ốc.
Đưa mắt nhìn lại, trong một ngách nhỏ bên trái, có một gã vóc người cực kỳ cao lớn tay đang túm tóc một một nữ nhân vóc người đầy đặn, phía hạ thân không ngừng mạnh mẽ rung lắc. Ngay nơi chốn đông người mà tiến hành việc dâm dục. Chung quanh có một đám người vây quanh, nhưng lại là không ngừng cỗ vũ reo hò.
Phía bên kia, có bốn người đang điên cuồng ẩu đả một gã thanh niên, Vũ Vô Cực thấy rõ gã thanh niên kia một cánh tay đã bị ngắt rời ra, kẻ ngắt cánh tay hắn vẫn đang đút miệng vô chỗ cánh tay cụt của hắn mà không ngừng nhấm nuốt. Vũ Vô Cực thản nhiên nói: "Thay vì nói nơi này là thiên đường của tội ác, chi bằng nói đây là thế giới của dã thú đi"
Bên cạnh hắn, ánh mắt của Hắc sa thiếu nữ nhất thời lóe lên, trầm giọng nói: "Ngài định khiêu khích quyền uy của Sát Lục Chi Vương hay sao? Nếu là như vậy, Sát Lục Chi Vương vĩ đạt nhất định sẽ đem ngài tại nơi này tru diệt. Nếu như đã đến đây, ngài cũng chỉ còn cách tuân thủ theo qui tắc của nơi này mà thôi."
Vũ Vô Cực cũng không nói thêm ý kiến gì, liếc mắt nhìn nàng một cái: "Đưa ta đến Địa Ngục Sát Lục Trường."
Hắc sa thiếu nữ hiển nhiên đối với hắn có chút bất mãn, lúc này cũng không khuyên giải hắn thêm điều gì, sải chân hướng về phía nội thành đi tới. Nội thành quả thật có thể nói là một nơi cực kỳ xa xỉ, hoặc nói là nơi hủ bại. Đúng như Hắc sa thiếu nữ đã nói, đi bên cạnh nàng, mặc dù có không ít ánh mắt bất thiện hướng về phía Vũ Vô Cực, nhưng tuyệt không có người nào tiến đến làm phiền hắn.
Nhìn cảnh tượng ở đây, trái tim Vũ Vô Cực không ngừng co rút lại, vì trong mắt hắn, nhìn thấy không biết bao nhiêu cảnh mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nam nam nữ nữ trên đường, tùy thời lúc nào cũng có thể giao phối với nhau, thậm chí còn bị giết chết ngay trong lúc đang hành lạc. Vũ Vô Cực nhìn rõ, một gã nam tử đang lúc cao trào đỉnh điểm, bị ngay nữ nhân dưới hạ thân mình từ miệng phun ra một lưỡi dao sắc bén cắt đứt yết hầu. Mà ả nữ nhân thân hình diễm lệ kia đang co người lên điên cuồng hút lấy thứ chất lỏng đỏ tươi không ngừng tuôn ra từ yết hầu gã kia. Mặc dù trong bụng không có bất kỳ thực vật gì nhưng Vũ Vô Cực vẫn mấy lần suýt nữa là nôn mửa ra. Đối với cái thế giới tà ác này, cảm giác chán ghét đang càng ngày càng gia tăng thêm.
Hắn đột nhiên phát hiện, tại Sát Lục Chi Đô này, căn bản là không cần mình chủ động khống chế, sát ý cũng sẽ không ngừng mãnh liệt dâng cao. Tựa hồ như chỉ có thông qua giết chóc, mới có thể phóng thích ra những lệ khí tồn tại trong nội tâm bản thân.
"Đi thôi, phía trước chính là Địa Ngục Sát Lục Trường. Trung tâm của Sát Lục Chi Đô." Theo hướng mà Hắc sa thiếu nữ chỉ tới, Vũ Vô Cực nhìn thấy một công trình kiến trúc đặc thù. Toà kiến trúc này có chu vi hình tròn, chính xác mà nói nhìn giống một cái chuỳ biến dạng. Phía dưới có diện tích lớn nhất, càng lên cao càng thu nhỏ lại.
Lên đến chiều cao khoảng ba mươi thước thì không thu nhỏ nữa, mà bảo trì kích thước đường kính kéo thẳng lên trên, mãi lên đến năm mươi thước mới hết. Quy mô diện tích của Địa Ngục Sát Lục Trường quả thật không nhỏ, so sánh với đại đấu hồn tràng tại Tác Thác thành mà Vũ Vô Cực từng đi qua cũng không sai biệt là bao nhiêu, chỉ khi so sánh với đại đấu hồn tràng tại Thiên Đấu thành mới thấy nhỏ hơn một chút.
Kiến trúc này có màu đen làm cho người ta cảm giác thấy có chút áp lực. Hắc sa thiếu nữ hướng về Vũ Vô Cực giới thiệu, chỗ này chính là Địa Ngục Sát Lục Trường, là trung tâm của cả Sát Lục Chi Đô. Có thể thấy được, nó tại Sát Lục Chi Đô có địa vi quan trọng như thế nào.
"Chiến đấu ở nơi này có quy tắc gì không?" Vũ Vô Cực hỏi.
Hắc sa thiếu nữ nói: "Rất đơn giản, sau khi đi vào, ngài dùng thân phận mình báo danh. Sau đó chờ trận đấu bắt đầu. Đang trong lúc chờ đợi, thì không được phép động thủ. Mỗi một tổ khi tiến vào Địa Ngục Sát Lục Trường là bao gồm 10 người. Bất luận ngài dùng phương pháp gì, chỉ cần cuối cùng còn sống sót đi ra là được. Mỗi một tổ còn có thể sống sót đi ra chỉ có duy nhất một người mà thôi."
Mười người vào một người ra, quả nhiên không hổ danh là Sát Lục Chi Đô. Vũ Vô Cực tiếp tục hỏi: "Như vậy thì như thế nào mới có thể tính là đạt được vị trí quán quân?"
Hắc sa thiếu nữ có chút kinh ngạc nhìn Vũ Vô Cực: "Chỉ cần ngài có thể sống sót sau 100 trận đấu, thì chính là quán quân. Bất quá, hiện nay Địa Ngục Sát Lục Trường bài danh đệ nhất cao thủ, cũng chỉ mới tham gia có 67 trận mà thôi. Mỗi khi tham gia xong một trận đấu, thành tích của ngài được tăng thêm một trận thắng, là có thể sống thêm ở đây được một năm, có thể ở bên trong thành này tuỳ ý hưởng lạc. Đương nhiên ngài cần cam đoan rằng chính mình sau khi hưởng lạc còn có thể sống sót."
"Ta muốn vào xem thử" Vũ Vô Cực hờ hững nói.
Hắc sa thiếu nữ nói: "Muốn vào xem thi đấu, cần phải cống hiến một chén Huyết Tinh Mã Lệ, có thể của chính ngài, cũng có thể là của người khác. Chỉ cần người không cảm thấy mệt mỏi, sau này vẫn có thể tiến vào xem. Các trận đấu là không ngừng tiến hành, chỉ cần có người báo danh, đủ số 10 người, là trận đấu bắt đầu."
Lúc này đang có vài người từ bên ngoài đi vào trong sát lục trường, quả nhiên như lời Hắc sa thiếu nữ nói, trên tay mỗi người đều cầm một chén máu tươi. Trong lòng vừa động, Vũ Vô Cực đã có chủ ý, hướng về phía một tên phía sau đang chuẩn bị vào sát lục trường bước tới.
Đó là một gã vạm vỡ, đầu cạo bóng lưỡng, trên người cỡi trần, trước ngực xâm hình một thiếu nữ khoả thân. Chỉ bất quá khắp người đều là những vết thẹo kinh khủng, do vậy bức hình thiếu nữ khoả thân nhìn qua chẳng những không đẹp, ngược lại còn tràn ngập khí tức nanh ác.
"Phiền ngươi đưa Huyết Tinh Mã Lệ của ngươi cho ta." Vừa ngăn gã đầu trọc lại, Vũ Vô Cực hướng về phía đối phương đưa tay phải ra. Gã đầu trọc sửng sốt một chút, nhìn sang hắc sa thiếu nữ bên cạnh Vũ Vô Cực một cái, ánh mắt toát ra hung quang mãnh liệt.
Hắc sa thiếu nữ thanh âm có chút vội vàng nói: "9090 tiên sinh, nếu như ngài chủ động khiêu khích kẻ khác, thì quy tắc bảo vệ đối với người mới sẽ không có tác dụng." Những lời này không chỉ là nhắc nhở Vũ Vô Cực, mà cũng là nhắc nhở gã đầu bóng lưỡng kia. Nhe răng cười một tiếng, gã đầu bóng lưỡng không biết từ đâu biến ra một thanh Đại Khảm Đao răng cưa, hướng về phía đỉnh đầu Vũ Vô Cực chém mạnh xuống.
Động tác của hắn nhìn qua cũng không mấy nhanh nhẹn, nhưng lại tràn ngập cảm giác thái sơn áp đỉnh, đó là hồn lực ba động mãnh liệt.
"Ít nhất 50 cấp hồn lực" Vũ Vô Cực phán đoán đẳng cấp đối thủ. Bất quá nơi này đối với võ tu mà nói lại không có bất cứ hạn chế gì. Một tiếng hống trực tiếp phát ra, ma hồn sau lưng Vũ Vô Cực xuất hiện đồng thời đôi mắt Vũ Vô Cực cũng biến thành màu đỏ.
Pặc! Trong nháy mắt ấy bàn tay ma hồn vươn ra trực tiếp túm lấy thân thể tên đầu trọc. Mặc cho hắn dãy dụa như thế nào cũng vô dụng. Nếu như hắn có thể sử dụng hồn kỹ thì lại khác. Bàn tay Vũ Vô Cực đưa lên cầm lấy chiếc chén từ trong tay gã đầu chọc rồi khẽ cười nói: "Cám ơn."
Đến lúc này Vũ Vô Cực mới buông tay nhưng ma hồn vẫn lẳng lặng phù không sau lưng Vũ Vô Cực. Trên mặt gã trọc bóng loáng tràn ngập vẻ dữ tợn, nhưng kỳ quái chính là, hắn cũng không nghĩ đến việc đoạt lại chén Huyết Tinh Mã Lệ của mình. Quay đầu bước đi, cũng không dừng lại một chút.
"Chúng ta đi thôi." Vũ Vô Cực hướng về phía Hắc sa thiếu nữ đang đứng thừ người, lạnh nhạt nói.
"Ngươi…" Đây là lần thứ hai Hắc sa thiếu nữ chứng kiến Vũ Vô Cực động thủ, so sánh với lần đầu tiên, lần thứ hai này càng mang đến cho nàng cảm giác rung động mãnh liệt hơn. Nàng cũng nhận ra gã tráng hán đầu bóng lưỡng nọ, tại Địa Ngục Sát Lục Trường, đã từng đánh thắng được 7 trận. Nói cách khác, hắn là kẻ duy nhất sống sót, bước trên tính mạng của gần 70 con người mà đi xuống.
Nhìn bên ngoài, gã thiếu niên này tựa hồ cũng không mạnh hơn đối thủ bao nhiêu, nhưng hắn giết chết đối phương lại đơn giản giống như là bóp chết một con kiến vậy.
Bên trong Địa Ngục Sát Lục Trường, so với bên ngoài nhìn còn đơn sơ hơn một chút. Không có bất cứ thứ gì ngăn cách. Bên ngoài là một vòng tròn khán đài hướng lên phía trên kéo dài, phía dưới là một khoảng sân đấu thật lớn, đường kính khoảng trên trăm thước. Lúc này đang xem cuộc chiến cũng không tính là nhiều người, tổng cộng ngồi xem không đến hai phần sân. Ở giữa sân, những âm thanh thảm thiết không ngừng vang lên. Tổng cộng có mười người, đã có bảy cái thi thể, còn lại cuối cùng có ba người đang vì sinh tồn mà chiến đấu.
Lúc vào đây, Vũ Vô Cực đã cầm cái chén Huyết Tinh Mã Lệ đổ vào một cái thùng lớn. "Phiền người thay ta báo danh giùm. Ta muốn tham gia thi đấu ở trận tiếp theo." Vũ Vô Cực hướng về phía Hắc sa thiếu nữ nói.
Lúc này, Hắc sa thiếu nữ đã không hề cho rằng gã thiếu niên tuổi trẻ trước mặt mình là một kẻ ngu ngốc nữa. Thực lực của Vũ Vô Cực, làm cho nàng không tự chủ được, trong nội tâm xuất hiện một tia sợ hãi. Không chút do dự gật đầu, nàng cầm thẻ bài khắc danh của Vũ Vô Cực bước đi.
Đối với Sát Lục Chi Đô, Vũ Vô Cực chỉ có duy nhất một cảm giác là căm ghét, cho nên hắn không muốn chi trì ở đây thêm một ngày nào nữa. Giành được trăm trận thắng, đạt được chức quán quân, tái khiêu chiến địa ngục lộ, là đủ để rời khỏi nơi này. Hắn đã quyết định, chiến đấu ngay từ hôm nay, bắt đầu ngay từ bây giờ. Hành trình giết chóc, ngay từ hôm nay đã bắt đầu. Trong cái thế giới âm u này, nơi thế giới tràn ngập máu tanh, chỉ có như vậy hắn mới có thể thuế biến thành công độ kiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook