Đạo Chu
-
Chương 656: Độ kiếp phá giai
“Tốt...” Bàn tay Triệu Vô Cực ở gần đó bất ngờ đưa tay ra lên bả vai của Vũ Vô Cực. Mặt Vũ Vô Cực nhăn lại vì lực lượng Triệu Vô Cực có phần hơi lơn. Lại nghe được tiếng cười sang sảng của Triệu Vô Cực nói: “Thằng nhóc con này, không nghĩ tới trong đám các ngươi thì nhóc con ngươi mới là quái vật trong quái vật. Nhanh như vậy đã đạt đến hồn tông rồi. Không tệ, chúng ta nhất định sẽ tìm cho ngươi hồn hoàn tốt nhất!”
Phất Lan Đức đưa tay nhẹ nhàng vuốt chòm râu của lão. Khuôn mặt của lão cũng theo đó trở nên tràn ngập vui vẻ và phấn khởi. Lão mở miệng nói chuyện: “Sau khi trở lại học viện dàn xếp một chút, chúng ta sẽ ngay ở trong ngày xuất phát đi Tinh Đấu đại sâm lâm giúp thằng nhóc ngươi tìm được hồn hoàn. Đúng rồi, Vô Cực ngươi đã nghĩ đến mình hấp thu hồn hoàn nào chưa?”
Ngày hôm qua đấu rượu, Thiên Thủ Cương Thủ và Chiếu Mỹ Minh nói vẫn còn mệt nên không có xuất hiện. Thế nên ngồi ở bàn ăn cũng chỉ có hai người Tiểu Y và Diễm Linh Cơ. Nhất thời, hai người đều nhìn về phía nhau. Từ trước đến nay, Vũ Vô Cực độ kiếp đều là cực kỳ hung hiểm. Các nàng từng nhiều lần khuyên Vũ Vô Cực từ bỏ tu luyện võ tu nhưng Vũ Vô Cực ý chí kiên định sẽ không xê dịch.
Mỗi lần tiến vào cấp bậc tiếp theo sẽ có đại thiên kiếp, hung hiểm nhất chính là cấp bậc phá giai. Sau khi phá giai song sẽ trực tiếp xuất hiện một loại thần thông. Không biết lần này Vũ Vô Cực sẽ xuất hiện loại sức mạnh thần thông nào. Dù Vũ Vô Cực không hành động thiếu suy nghĩ nhưng các nàng đã thấy cảnh Vũ Vô Cực phải độ kiếp nên cũng cực kỳ lo lắng.
Mọi người lại nghe Vũ Vô Cực cười nhẹ mở miệng đáp: “Viện trưởng, ta đã nói việc này cho tông môn rồi. Ta sẽ trở về tông môn sớm một chút. Sau khi hấp thu hồn hoàn thứ tư, như vậy ta sẽ trở lại học viện.”
“Như vậy sao?” Phất Lan Đức hơi ngừng tay lại, bàn tay nắm lại đặt ở trên bàn sau đó cũng hơi gật đầu một cái. Lão già thở ra một hơi dài rồi mở miệng đáp: “Nếu như Thiên Địa tông đã có kế hoạch để ngươi hấp thu hồn hoàn vậy chúng ta cũng không cần bận tâm nhiều.” Thật ra Vũ Vô Cực với cấp độ như thế này hoàn toàn cũng đã có thể tốt nghiệp học viện đảm đương đi ra bên ngoài. Thực sự không nghĩ tới vừa mới tiến vào học không bao lâu thì Vũ Vô Cực cũng đã đủ điều kiện tốt nghiệp.
Ý nghĩ đám người Phất Lan Đức cũng có chút hơi để ý. Bản thân hắn cùng với Triệu Vô Cực vốn là một hồn đế và hồn thánh. Hồn hoàn thì đều thông qua giết chết hồn thú mà thu hoạch. Vũ Vô Cực trở thành hồn tông chỉ cấn hấp thu hồn hoàn chưa đến một vạn năm. Bọn họ tự tin có thể giúp Vũ Vô Cực lựa chọn được hồn hoàn tốt nhất. Đây cũng là trách nhiệm của đám người giáo viên trong học viện này. Bất quá dù sao thân phận Vũ Vô Cực ở nơi đó, họ cũng không tiện nói gì nhưng trong lòng cũng hơi chút khó chịu. Giống như kiểu ngươi đã giao con em làm học viên ở học viện chúng ta nhưng ngươi lại quản quá sâu, ngươi cho người các ngươi đến học viện chúng ta là để tham quan du lịch sao?
Sau khi trở về học viện, Vũ Vô Cực cũng trực tiếp muốn xin nghỉ vài ngày. Đám người sau cuộc tập huấn đặc biệt nặng này cũng muốn được nghỉ vài ngày. Trước khi đột phá cấp tiếp theo, Vũ Vô Cực muốn thả lỏng tinh thần một chút nên mới mời Diễm Linh Cơ và Tiểu Y đi dạo phố. Đoàn người Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ cùng với Tiểu Y muốn thả lỏng một chút. Họ muốn cùng nhau đi dạo phố một chút. Đến buổi tối mới lẳng lặng trở về trường học. Thả lỏng một chút cũng không có việc xấu.
Bất quá, trên đường trở về trường học đi qua một nơi hẻo lánh. Vũ Vô Cực cùng với đám người mới hơi dừng lại. Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng khẽ quệt khoé miệng nói: “Xem ra chúng ta có mấy con chuột đi theo phía sau lưng.” Vừa nói, đôi mắt nàng cảm giác tràn đầy hứng thú và vui vẻ. Tiểu Y ở một bên cũng nhăn mày một cái.
“Các vị, các vị đã đi theo chúng ta lâu như vậy rồi cũng không ra sao?” Vũ Vô Cực lạnh nhạt mở miệng lên tiếng nói chuyện.
“Thằng nhóc, không nghĩ tới lại bị ngươi phát hiện!” Giọng nói một nam nhân có vài phần hơi ẻo lả vang lên. Theo đó từ một góc tối đi ra ba người nam nhân tất cả. Ba người nam nhân có độ tuổi chạc với nhau nhưng đều có nét gì đó cực kỳ bỉ ổi. Bất quá cả ba đều đeo khăn trùm bịt kít mặt mũi chỉ để hở đôi mắt của chính mình.
Khoé miệng Vũ Vô Cực theo đó co quắp vài cái. Hắn đã dùng đạo nhãn quan sát một chút ba người này. Đặc biệt khi mà biết được võ hồn của người nam nhân vừa nói chuyện đó. Cái giọng nam tính có vài phần ẻo lả như vậy thì Vũ Vô Cực cạn lời luôn. Hắn thở ra một hơi dài nói: “Ngươi là tên hồn sư Nhạc Nhạc gì đó bị mập mạp đánh cho một trận đi!”
Người nam nhân bỉ ổi đeo khăn che mặt giật mình kinh hãi. Họ không nghĩ tới mình đã dấu đi khuôn mặt và ăn mặc như vậy mà vẫn bị nhận ra. Hắn ngay lập tức mở miệng lên tiếng nói: “Thằng nhóc này, ngươi nói cái gì. Ta không phải Bất Nhạc, ngươi nhận lầm người rồi!”
“Thật thú vị đây!” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng khẽ cười, ngón tay đặt nhẹ ở trên miệng của mình mà cười. Nụ cười này làm cho ba nam nhân ở đây đều ngây ngẩn nhìn nàng. Âm thanh Diễm Linh Cơ tràn ngập mị hoặc vang lên: “Giống như chúng ta không có gọi tên ngươi là Bất Nhạc đi. Ngươi chưa đánh đã tự khai ra tên của mình rồi!”
“... Hừ...” Bị vẻ đẹp Diễm Linh Cơ làm cho thoáng ngây ngất một chút nhưng họ rất nhanh lấy lại được bình tĩnh. Tuy nhiên đôi mắt họ lại tràn đầy dâm tà nhìn về phía Diễm Linh Cơ. Quả thực Diễm Linh Cơ ở ngoài đời so với trên màn ảnh gì đó còn xinh đẹp hơn vài phần. Không thiếu tên lấy tay đưa lau khoé miệng của mình. Song đám người vẫn mở miệng nói: “Chúng ta không phải cái người nào đó các ngươi đã biết. Các ngươi nhận nhầm người rồi!”
“Còn tính thú vị đây!” Vẻ mặt Diễm Linh Cơ tràn ngập tò mò hứng thú nhìn về phía ba người hỏi: “Vậy các ngươi chắn đường chúng ta làm gì? Không phải chỉ để chơi chó vui thôi đó chứ?” Trong lén lút Diễm Linh Cơ trực tiếp sử dụng một loại hồn kỹ tự sáng tạo là hoả mị thuật,
“Tất nhiên không rồi!” Một người trực tiếp nhanh nhảu trả lời. Hắn vô tình trực tiếp rơi vào hoả mị thuật của Diễm Linh Cơ. Vẻ mặt hắn trực tiếp đê mê: “Chúng ta đến đây là trả thù cho Bất Nhạc rồi! Ai bảo các ngươi biến hắn thành bất nam bất nữ đây!”
Phanh! Đột nhiên bàn tay Bất Nhạc trực tiếp đưa lên vỗ vào ót của người này khiến cho người giật mình tỉnh lại. Bất Nhạc hừ lạnh một tiếng: “Câm miệng!” Nhất thời tên đồng bạn này ngậm miệng lại. Ánh mắt Bất Nhạc cũng biến thành băng lãnh nhìn về phía ba người nói: “Ngươi vừa rồi sử dụng hồn kỹ với người anh em của ta?” Diễm Linh Cơ chỉ mỉm cười nhưng không nói, hắn lại tiếp tục mở miệng uy hiếp: “Các ngươi... chúng ta đến đây đương nhiên là tìm các ngươi muốn cướp rồi!”
“Nga...” Vẻ mặt Diễm Linh Cơ mở miệng khẽ cười nhẹ nói: “Vậy các ngươi đến đây là để cướp sắc còn là cướp kim hồn tệ!?”
“Đương nhiên là cướp sắc!” Hai tên đồng bạn Bất Nhạc không hẹn mà cùng hô lên một tiếng. Họ đã thèm nhỏ dãi sắc đẹp Diễm Linh Cơ và Tiểu Y đã lâu. Diễm Linh Cơ cũng chỉ khẽ cười, Tiểu Y thì lại nhăn mày thật sâu. Các nàng cũng theo đó ẩn ẩn nổi lên sát khí.
“Nga...” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng khẽ cười nói: “Vậy các ngươi nhất định phải hỏi chồng chưa cưới của chúng ta xem anh ấy có đồng ý hay không?”
“Việc này không phải do hắn làm chủ!?” Một người trong đó mở miệng cười nhạt nói: “Hắn bất quá chỉ là một hồn tôn nhỏ nhoi. Hắn có thể nề hà gì được chúng ta!?” Theo sau đó hắn lập tức mở ra hồn hoàn. Bốn hoàn hồn tông theo đó trên người hắn dâng lên. Những người còn lại cũng đồng thời sử dụng võ hồn, hồn hoàn theo đó trôi nổi hiện lên thực sự bắt mắt. Tất cả đều cùng là hồn tông.
Vũ Vô Cực ôm ngực thở ra một hơi dài, đầu ngẩng nhìn về phía bầu trời sau đó khẽ nói: “Nơi này cách khá xa so với dân chúng. Nếu không ta độ kiếp ở nơi này, Diễm Diễm, Thiếu Thiếu các em thấy thế nào?”
Tiểu Y hơi nhăn mày một cái, Diễm Linh Cơ mở miệng cười nói: “Chồng yêu, nơi này dù cách khá xa dân chúng nhưng cũng không phải không có người qua lại. Anh thực sự muốn ở nơi này làm vậy sao? Không sợ người khác biết!”
Hai vai Vũ Vô Cực nhún nhún khẽ cười nói: “Ở đâu rồi cũng như vậy thôi!” Vừa nói hắn liếc mắt nhìn về phía ba người hồn tông nói: “Dù sao họ đều là hồn tông hơn bốn mươi cấp. Ta cơ bản khó mà thắng được. Với lại làm gì có nam nhân nào chịu đứng sau lưng nữ nhân đê nữ nhân bảo hộ chứ?” Trong khi nói chuyện, Vũ Vô Cực đã từng bước đi về phía ba người hồn tông. Hai người Diễm Linh Cơ và Tiểu Y cũng theo đó trực tiếp lùi về phía sau.
Phất Lan Đức đưa tay nhẹ nhàng vuốt chòm râu của lão. Khuôn mặt của lão cũng theo đó trở nên tràn ngập vui vẻ và phấn khởi. Lão mở miệng nói chuyện: “Sau khi trở lại học viện dàn xếp một chút, chúng ta sẽ ngay ở trong ngày xuất phát đi Tinh Đấu đại sâm lâm giúp thằng nhóc ngươi tìm được hồn hoàn. Đúng rồi, Vô Cực ngươi đã nghĩ đến mình hấp thu hồn hoàn nào chưa?”
Ngày hôm qua đấu rượu, Thiên Thủ Cương Thủ và Chiếu Mỹ Minh nói vẫn còn mệt nên không có xuất hiện. Thế nên ngồi ở bàn ăn cũng chỉ có hai người Tiểu Y và Diễm Linh Cơ. Nhất thời, hai người đều nhìn về phía nhau. Từ trước đến nay, Vũ Vô Cực độ kiếp đều là cực kỳ hung hiểm. Các nàng từng nhiều lần khuyên Vũ Vô Cực từ bỏ tu luyện võ tu nhưng Vũ Vô Cực ý chí kiên định sẽ không xê dịch.
Mỗi lần tiến vào cấp bậc tiếp theo sẽ có đại thiên kiếp, hung hiểm nhất chính là cấp bậc phá giai. Sau khi phá giai song sẽ trực tiếp xuất hiện một loại thần thông. Không biết lần này Vũ Vô Cực sẽ xuất hiện loại sức mạnh thần thông nào. Dù Vũ Vô Cực không hành động thiếu suy nghĩ nhưng các nàng đã thấy cảnh Vũ Vô Cực phải độ kiếp nên cũng cực kỳ lo lắng.
Mọi người lại nghe Vũ Vô Cực cười nhẹ mở miệng đáp: “Viện trưởng, ta đã nói việc này cho tông môn rồi. Ta sẽ trở về tông môn sớm một chút. Sau khi hấp thu hồn hoàn thứ tư, như vậy ta sẽ trở lại học viện.”
“Như vậy sao?” Phất Lan Đức hơi ngừng tay lại, bàn tay nắm lại đặt ở trên bàn sau đó cũng hơi gật đầu một cái. Lão già thở ra một hơi dài rồi mở miệng đáp: “Nếu như Thiên Địa tông đã có kế hoạch để ngươi hấp thu hồn hoàn vậy chúng ta cũng không cần bận tâm nhiều.” Thật ra Vũ Vô Cực với cấp độ như thế này hoàn toàn cũng đã có thể tốt nghiệp học viện đảm đương đi ra bên ngoài. Thực sự không nghĩ tới vừa mới tiến vào học không bao lâu thì Vũ Vô Cực cũng đã đủ điều kiện tốt nghiệp.
Ý nghĩ đám người Phất Lan Đức cũng có chút hơi để ý. Bản thân hắn cùng với Triệu Vô Cực vốn là một hồn đế và hồn thánh. Hồn hoàn thì đều thông qua giết chết hồn thú mà thu hoạch. Vũ Vô Cực trở thành hồn tông chỉ cấn hấp thu hồn hoàn chưa đến một vạn năm. Bọn họ tự tin có thể giúp Vũ Vô Cực lựa chọn được hồn hoàn tốt nhất. Đây cũng là trách nhiệm của đám người giáo viên trong học viện này. Bất quá dù sao thân phận Vũ Vô Cực ở nơi đó, họ cũng không tiện nói gì nhưng trong lòng cũng hơi chút khó chịu. Giống như kiểu ngươi đã giao con em làm học viên ở học viện chúng ta nhưng ngươi lại quản quá sâu, ngươi cho người các ngươi đến học viện chúng ta là để tham quan du lịch sao?
Sau khi trở về học viện, Vũ Vô Cực cũng trực tiếp muốn xin nghỉ vài ngày. Đám người sau cuộc tập huấn đặc biệt nặng này cũng muốn được nghỉ vài ngày. Trước khi đột phá cấp tiếp theo, Vũ Vô Cực muốn thả lỏng tinh thần một chút nên mới mời Diễm Linh Cơ và Tiểu Y đi dạo phố. Đoàn người Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ cùng với Tiểu Y muốn thả lỏng một chút. Họ muốn cùng nhau đi dạo phố một chút. Đến buổi tối mới lẳng lặng trở về trường học. Thả lỏng một chút cũng không có việc xấu.
Bất quá, trên đường trở về trường học đi qua một nơi hẻo lánh. Vũ Vô Cực cùng với đám người mới hơi dừng lại. Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng khẽ quệt khoé miệng nói: “Xem ra chúng ta có mấy con chuột đi theo phía sau lưng.” Vừa nói, đôi mắt nàng cảm giác tràn đầy hứng thú và vui vẻ. Tiểu Y ở một bên cũng nhăn mày một cái.
“Các vị, các vị đã đi theo chúng ta lâu như vậy rồi cũng không ra sao?” Vũ Vô Cực lạnh nhạt mở miệng lên tiếng nói chuyện.
“Thằng nhóc, không nghĩ tới lại bị ngươi phát hiện!” Giọng nói một nam nhân có vài phần hơi ẻo lả vang lên. Theo đó từ một góc tối đi ra ba người nam nhân tất cả. Ba người nam nhân có độ tuổi chạc với nhau nhưng đều có nét gì đó cực kỳ bỉ ổi. Bất quá cả ba đều đeo khăn trùm bịt kít mặt mũi chỉ để hở đôi mắt của chính mình.
Khoé miệng Vũ Vô Cực theo đó co quắp vài cái. Hắn đã dùng đạo nhãn quan sát một chút ba người này. Đặc biệt khi mà biết được võ hồn của người nam nhân vừa nói chuyện đó. Cái giọng nam tính có vài phần ẻo lả như vậy thì Vũ Vô Cực cạn lời luôn. Hắn thở ra một hơi dài nói: “Ngươi là tên hồn sư Nhạc Nhạc gì đó bị mập mạp đánh cho một trận đi!”
Người nam nhân bỉ ổi đeo khăn che mặt giật mình kinh hãi. Họ không nghĩ tới mình đã dấu đi khuôn mặt và ăn mặc như vậy mà vẫn bị nhận ra. Hắn ngay lập tức mở miệng lên tiếng nói: “Thằng nhóc này, ngươi nói cái gì. Ta không phải Bất Nhạc, ngươi nhận lầm người rồi!”
“Thật thú vị đây!” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng khẽ cười, ngón tay đặt nhẹ ở trên miệng của mình mà cười. Nụ cười này làm cho ba nam nhân ở đây đều ngây ngẩn nhìn nàng. Âm thanh Diễm Linh Cơ tràn ngập mị hoặc vang lên: “Giống như chúng ta không có gọi tên ngươi là Bất Nhạc đi. Ngươi chưa đánh đã tự khai ra tên của mình rồi!”
“... Hừ...” Bị vẻ đẹp Diễm Linh Cơ làm cho thoáng ngây ngất một chút nhưng họ rất nhanh lấy lại được bình tĩnh. Tuy nhiên đôi mắt họ lại tràn đầy dâm tà nhìn về phía Diễm Linh Cơ. Quả thực Diễm Linh Cơ ở ngoài đời so với trên màn ảnh gì đó còn xinh đẹp hơn vài phần. Không thiếu tên lấy tay đưa lau khoé miệng của mình. Song đám người vẫn mở miệng nói: “Chúng ta không phải cái người nào đó các ngươi đã biết. Các ngươi nhận nhầm người rồi!”
“Còn tính thú vị đây!” Vẻ mặt Diễm Linh Cơ tràn ngập tò mò hứng thú nhìn về phía ba người hỏi: “Vậy các ngươi chắn đường chúng ta làm gì? Không phải chỉ để chơi chó vui thôi đó chứ?” Trong lén lút Diễm Linh Cơ trực tiếp sử dụng một loại hồn kỹ tự sáng tạo là hoả mị thuật,
“Tất nhiên không rồi!” Một người trực tiếp nhanh nhảu trả lời. Hắn vô tình trực tiếp rơi vào hoả mị thuật của Diễm Linh Cơ. Vẻ mặt hắn trực tiếp đê mê: “Chúng ta đến đây là trả thù cho Bất Nhạc rồi! Ai bảo các ngươi biến hắn thành bất nam bất nữ đây!”
Phanh! Đột nhiên bàn tay Bất Nhạc trực tiếp đưa lên vỗ vào ót của người này khiến cho người giật mình tỉnh lại. Bất Nhạc hừ lạnh một tiếng: “Câm miệng!” Nhất thời tên đồng bạn này ngậm miệng lại. Ánh mắt Bất Nhạc cũng biến thành băng lãnh nhìn về phía ba người nói: “Ngươi vừa rồi sử dụng hồn kỹ với người anh em của ta?” Diễm Linh Cơ chỉ mỉm cười nhưng không nói, hắn lại tiếp tục mở miệng uy hiếp: “Các ngươi... chúng ta đến đây đương nhiên là tìm các ngươi muốn cướp rồi!”
“Nga...” Vẻ mặt Diễm Linh Cơ mở miệng khẽ cười nhẹ nói: “Vậy các ngươi đến đây là để cướp sắc còn là cướp kim hồn tệ!?”
“Đương nhiên là cướp sắc!” Hai tên đồng bạn Bất Nhạc không hẹn mà cùng hô lên một tiếng. Họ đã thèm nhỏ dãi sắc đẹp Diễm Linh Cơ và Tiểu Y đã lâu. Diễm Linh Cơ cũng chỉ khẽ cười, Tiểu Y thì lại nhăn mày thật sâu. Các nàng cũng theo đó ẩn ẩn nổi lên sát khí.
“Nga...” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng khẽ cười nói: “Vậy các ngươi nhất định phải hỏi chồng chưa cưới của chúng ta xem anh ấy có đồng ý hay không?”
“Việc này không phải do hắn làm chủ!?” Một người trong đó mở miệng cười nhạt nói: “Hắn bất quá chỉ là một hồn tôn nhỏ nhoi. Hắn có thể nề hà gì được chúng ta!?” Theo sau đó hắn lập tức mở ra hồn hoàn. Bốn hoàn hồn tông theo đó trên người hắn dâng lên. Những người còn lại cũng đồng thời sử dụng võ hồn, hồn hoàn theo đó trôi nổi hiện lên thực sự bắt mắt. Tất cả đều cùng là hồn tông.
Vũ Vô Cực ôm ngực thở ra một hơi dài, đầu ngẩng nhìn về phía bầu trời sau đó khẽ nói: “Nơi này cách khá xa so với dân chúng. Nếu không ta độ kiếp ở nơi này, Diễm Diễm, Thiếu Thiếu các em thấy thế nào?”
Tiểu Y hơi nhăn mày một cái, Diễm Linh Cơ mở miệng cười nói: “Chồng yêu, nơi này dù cách khá xa dân chúng nhưng cũng không phải không có người qua lại. Anh thực sự muốn ở nơi này làm vậy sao? Không sợ người khác biết!”
Hai vai Vũ Vô Cực nhún nhún khẽ cười nói: “Ở đâu rồi cũng như vậy thôi!” Vừa nói hắn liếc mắt nhìn về phía ba người hồn tông nói: “Dù sao họ đều là hồn tông hơn bốn mươi cấp. Ta cơ bản khó mà thắng được. Với lại làm gì có nam nhân nào chịu đứng sau lưng nữ nhân đê nữ nhân bảo hộ chứ?” Trong khi nói chuyện, Vũ Vô Cực đã từng bước đi về phía ba người hồn tông. Hai người Diễm Linh Cơ và Tiểu Y cũng theo đó trực tiếp lùi về phía sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook