Đánh Rơi Bà Xã
-
Chương 47
Bên ngoài trời hôm nay mưa rất to, bầu trời tối đen và gió thổi ầm ầm.
Lục Tang Tang vội vàng bước ra, mặc một chiếc váy ở nhà rất giản dị, tóc buộc hờ hững ra sau.
Nhưng cô cũng không quan tâm lắm, ôm chú chó nhỏ lông vàng lên xe, trực tiếp lái ra khỏi tầng hầm.
Xe cô vừa đi ra ngoài, trời đổ mưa to, Lục Tang Tang cau mày, bật định vị lái xe đến bệnh viện thú y gần nhất.
Sau khi lái xe được khoảng 20 phút, Lục Tang Tang đỗ xe vào bãi và vội vàng ôm chú chó chạy ra khỏi xe.
Bãi đậu xe ngoài trời và Lục Tang Tang bước ra khỏi xe đã bị ướt sũng trong mưa.
Cô vội vàng vòng ra hàng ghế sau ôm lấy chú chó nhỏ, rồi lấy một chiếc chăn nhỏ luôn có trong xe để đắp cho nó.
Trận mưa này có lẽ cũng khiến cún cưng sợ hãi, nó trốn trong vòng tay của cô và run rẩy không phát ra tiếng động.
"Cưng đừng sợ, ở ngay phía trước thôi, sắp đến rồi!"
Âm thanh bị tiếng mưa nhấn chìm, Lục Tang Tang xoay người chạy tới, mấy giây sau người cô đã mưa xối ướt đẫm.
Song cũng may cách cửa chính không xa, không mấy bước là chạy đến, có điều không biết do quá gấp gáp hay là cầu thang quá trơn, lúc chạy lên cô bước hụt một bậc, đầu gối đập mạnh xuống cầu thang.
"Ây da......"
Lục Tang Tang thở hổn hển, các nét mặt nhăn lại.
Nhưng cô không dám dừng lại, miễn cưỡng đứng dậy lảo đảo đi vào trong.
"Bác sĩ!"
"Xin chào." Một y tá chào đón cô.
Lục Tang Tang đặt chăn lên chiếc ghế bên cạnh, ôm chú chó nhỏ vào lòng y tá: "Phiền cô, nó hình như bị ốm."
Y tá bị dáng vẻ ướt sũng nước của cô dọa sợ, "Cô không sao chứ?"
"Không sao không sao, nó mới có sao đó." Lục Tang Tang nhớ lại lời dì Lâm nói, "Trước đây không lâu có nôn mửa, cả người mệt mỏi, à còn tiêu chảy nữa."
"Được, để tôi mang vào cho bác sĩ khám."
"Cảm ơn cô."
Lục Tang Tang không đi theo, cô ngồi xuống ghế rũ mắt nhìn đầu gối của mình.
Hơi sưng, do ma sát với cầu thang nên vết thương còn kéo tơ máu.
Lục Tang Tang thổi mấy hơi: "Phù phù...!đau chết đi được."
"Tiểu thư, cầm lấy cái này lau đi." Y tá lúc này mới quay người lại, đem khăn tắm đưa cho cô.
"Cảm ơn."
"Không có chi." Y tá nói: "Mưa lớn như vậy, sao c không mang theo ô?"
"Tôi ra vội quá...quên mất."
"Hoá ra là vậy."
Lục Tang Tang nhìn vào bên trong: "Vậy bây giờ để tôi đi thanh toán?"
"Ồ, vâng."
Y tá đi trước, Lục Tang Tang nhe răng trợn mắt đứng lên rồi khập khiễng theo sau.
Phẫu thuật xong Đoạn Kính Hoài mới thấy những cuộc gọi nhỡ của dì Lâm, anh về văn phòng rồi gọi lại cho dì.
Nghe tin chú chó trong nhà sinh bệnh, anh muốn trở về xem ngay, thế nhưng dì Lâm nói cho anh biết tiểu kim mao đã được Lục Tang Tang đưa đến bệnh viện thú y rồi.
Đoạn Kính Hoài nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, anh cầm điện thoại đi ra.
Vừa đi anh vừa gọi điện cho Lục Tang Tang, chuông reo mấy tiếng mới có người bắt máy.
Đoạn Kính Hoài: "Em đang ở đâu?"
Lục Tang Tang: "Tôi hiện đang ở bệnh viện, gọi là...!Bệnh viện thú y Duyệt Sủng."
"Anh sẽ tới đó ngay."
"Bác sĩ nói rằng chú cún chắc chắn đã bị cảm lạnh, hiện nó đang được theo dõi trong bệnh viện." Lục Tang Tang nói, "Anh không cần phải đến đây, tôi sẽ đưa nó về sau."
"chờ anh."
Đoạn Kính Hoài ngữ khí kiên định, cô không cách nào cự tuyệt.
Tới thì tới...!Lục Tang Tang kết thúc cuộc gọi, cô thầm nghĩ Cẩu Tử thật may mắn, chủ nhân rất quan tâm đến nó.
Đoạn Kính Hoài cách bệnh viện thú y hơi xa, khi anh đến nơi thì trời đã tạnh mưa.
Từ bãi đỗ xe đi vào, người anh nhìn thấy đầu tiên chính là Lục Tang Tang, cô đang ngồi chờ ngoài đại sảnh, trên người khoác khăn lông, cúi đầu chơi điện thoại.
Đoạn Kính Hoài trong lòng thắt lại, tiến lên xoa tóc cô.
Lục Tang Tang lúc này mới ý thức được anh tới, cô ngước mắt nhìn anh: "Khá nhanh."
Đoạn Kính Hoài nhíu mày: "Làm sao tóc ướt như vậy, dính nước mưa à?"
Lục Tang Tang gật đầu, có chút tiếc nuối nói: "Vốn dĩ trong xe của tôi có một chiếc ô, nhưng hình như hôm đó Nguyễn Phái Khiết đã lấy mất rồi.
Anh không biết đâu, mưa lớn lắm, chạy chậm một chút là ướt sũng."
"Vậy sao không biết trở về thay đồ trước?" Đoạn Kính Hoài ngữ khí nghiêm túc, hiển nhiên có chút khó chịu.
Lục Tang Tang không hiểu: "Cẩu Tử ra nông nỗi này...!Không có ai ở đây sao được."
"Em -------"
"Ôi chao, được rồi được rồi, anh đã đến thì vào thăm nó đi." Lục Tang Tang lấy khăn xuống sau đó đứng dậy đi vào trong.
Đoạn Kính Hoài hít sâu một hơi, muốn ép cơn giận trở về, kết quả đi theo sau cô hai bước anh đã thấy có gì đó không đúng.
"Lục Tang Tang."
"Gì."
Đoạn Kính Hoài không nói, trực tiếp kéo cô lại, đẩy ngã xuống ghế.
Lục Tang Tang: "Anh đang làm gì thế-"
Đoạn Kính Hoài kéo làn váy cô lên, Lục Tang Tang đờ người một lát mới vội nói: "Này này, ban ngày ban mặt, anh giở trò lưu manh gì vậy?"
Đoạn Kính Hoài nhìn chỗ sưng đỏ trên đầu gối trái của cô, nhíu mày: "Chuyện gì thế này?"
"À, tôi chạy quá nhanh và ngã xuống."
Nói xong, Đoạn Kính Hoài lạnh lùng nhìn cô.
Lục Tang Tang mấp máy môi, "Gì vậy, anh dám trừng tôi, tôi vì Cẩu Tử của anh mà anh còn trừng tôi."
"...!Em có ngốc không?"
Đoạn Kính Hoài nhẹ giọng nói, Lục Tang Tang nhất thời nghe không rõ, "Anh nói cái gì?"
"Không có việc gì, ngồi ở chỗ này chờ đi."
Nói xong, Đoạn Kính Hoài đi vào trong hành lang, một lúc sau lại đi ra.
Lục Tang Tang: "Anh vừa đi xem Cẩu tử à?"
Đoạn Kính Hoài không trả lời, đột nhiên cúi người ôm cô lên.
"Hả?" Lục Tang Tang mất thăng bằng, sợ tới mức vội vàng vòng tay qua cổ anh, "..."
Đoạn Kính Hoài bế cô đi vào trong hành lang, Lục Tang Tang phản ứng kịp, kinh hãi nói: "Anh dẫn tôi đi đâu?"
"Sát khuẩn vết thương."
Lục Tang Tang: "Anh trai à! Đây là bệnh viện dành cho thú cưng!"
Đoạn Kính Hoài hơi dừng một chút, liếc cô một cái: "Anh biết."
"Vậy anh..."
"Ban nãy anh hỏi y tá rồi, bên trong có vài món người dùng được." Đoạn Kính Hoài nhìn đầu gối của cô rồi hỏi: "Còn đau lắm không?"
Lục Tang Tang vô thức muốn trả lời "Anh nói xem!", kết quả sau khi nhìn vào mắt anh, lời kia tự nhiên rút về...
Thật ra quen biết Đoạn Kính Hoài nhiều năm như vậy, cô rất ít khi thấy anh tỏ thái độ dịu dàng, một người từ trước đến nay vốn lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng, cảm giác rất quái dị.
Huống chi, anh còn dịu dàng với cô...
"Đau không em?" Thấy cô im lặng, Đoạn Kính Hoài lại hỏi.
Trái tim Lục Tang Tang không nghe lời nhảy lên bang bang, cô không biết từ lúc nào, sức miễn dịch đối với sự dịu dàng và quan tâm của một người đàn ông của cô, lại yếu như vậy.
Cô quay đầu đi không nhìn anh, "Không đau, không đau mà."
Y tá vừa rồi Đoạn Kính Hoài hỏi thăm mở cửa cho anh, "Bên trong có nước khử trùng, có thể xử lý miệng vết thương một chút."
Đoạn Kính Hoài gật đầu với y tá: "Cám ơn."
"Không có gì." Y tá có chút xấu hổ lui ra ngoài, trước khi đi không khỏi nhìn Đoạn Kính Hoài vài lần.
Phụ nữ thực ra cũng giống như đàn ông, họ không thể rời mắt khỏi một người khác giới đẹp trai, huống chi là vẻ đẹp trai trưởng thành hoàn toàn của Đoạn Kính Hoài.
Vừa ra khỏi cửa, bên cạnh nữ y tá có hai đồng nghiệp đi tới.
"Này, anh ấy nói gì vậy?"
Nữ y tá ra hiệu đừng nói to, "Không có nói gì hết...!Chỉ cảm ơn thôi."
"Ồ, thật đẹp trai."
"Hmm! Cô gái đó là bạn gái của anh ấy phải không?"
"Chắc chắn."
"A...!Hâm mộ quá, tôi cũng muốn được bế công chúa ~"
"Ôm husky của cô đi, mơ với mộng!"
"Ha ha ha, cô muốn chết hả?"
"Mà này, tôi thấy cô gái kia trông quen mắt lắm..." Đột nhiên, một đồng nghiệp nhỏ giọng nói.
"Quen sao? Cô biết ai hả?"
"Tôi hình như có xem qua trên mạng, chẳng lẽ là diễn viên..."
...
Bên ngoài thảo luận sôi nổi, nhưng trong phòng khám nhỏ, Đoạn Kính Hoài đang chuẩn bị bôi thuốc cho Lục Tang Tang.
Đoạn Kính Hoài ngồi trên ghế, Lục Tang Tang ngồi trên giường khám bệnh.
"Nhấc chân lên đặt lên đây nhé em."
Lục Tang Tang ồ lên một tiếng, sau đó cô cởi giày, nâng chân chuẩn bị đặt lên đùi anh.
Nhưng mà chân vừa nhấc lên thì làn váy trượt vào trong, hôm nay cô ra ngoài gấp nên chỉ mặc váy dài rộng rãi ở nhà, thậm chí bên trong không mặc quần bảo hộ.
Làn váy trượt đến đùi, một màu hồng nhạt chợt lóe lên.
Ánh mắt Đoạn Kính Hoài vốn đặt trên đùi cô, trong lúc lơ đãng anh đã nhìn thấy.
Anh giật mình, tay cầm bông sát trùng đặt sai vị trí, "..."
Lục Tang Tang không cảm thấy gì, cô hết sức bình thản kéo váy xuống, sau đó nhìn vào đầu gối mình.
"Này? Anh bôi sai rồi, là chỗ này." Đoạn Kính Hoài chấm bông sát trùng lên vị trí cách miệng vết thương khoảng 4 5cm, Lục Tang Tang lấy làm lạ nhìn anh một cái, "Chỗ này, chỗ này nè."
Đoạn Kính Hoài ánh mắt run lên, hồi thần lại: "Ừ."
"Này...!Tôi đau lắm, nhẹ nhàng thui."
"Ừm."
Đoạn Kính Hoài thả lỏng sức lực, cẩn thận giúp cô bôi thuốc.
Tuy nhiên, vết thương vẫn còn rất đau sau khi bị thuốc kích thích, Lục Tang Tang kéo chặt tấm khăn trải giường, "A...!đau quá..."
Đoạn Kính Hoài buông tay, dỗ dành: "Kiên nhẫn thêm chút."
"Thổi đi, thổi một cái đi, đau quá."
Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn cô, có chút sững sờ.
Qua nhiều năm như vậy, làm biết bao nhiêu cuộc giải phẫu lớn nhỏ, nhưng anh chưa từng thực hiện thao tác này, anh chỉ nhớ rất lâu trước kia, khi anh còn là sinh viên có đến khoa nhi thực tập...!Các y tá đã dỗ dành bệnh nhi như vậy.
Nhưng thấy Lục Tang Tang đang rất đau, anh hơi cúi đầu xuống và thổi vào vết thương.
Lục Tang Tang vốn chỉ khóc nháo một chút mà thôi, nhưng cảm thấy vết thương mát mát, cô bỗng im bặt.
Cô rũ mắt nhìn, quả thật nhìn thấy Đoạn Kính Hoài thổi vết thương cho mình.
Anh hơi cúi đầu, lông mi dày cong khẽ run run, thỉnh thoảng hai má phồng lên một chút, hơi...!Đáng yêu.
Lục Tang Tang hít sâu một hơi, đột nhiên trong lòng không biết mùi vị gì.
Thật ra cô chỉ vô tình nói thế mà thôi, nhưng không ngờ anh làm thật, tư thế này...!Dường như không phù hợp tính cách anh cho lắm.
"Làm như vậy sẽ không đau nữa hả?" Đoạn Kính Hoài hỏi.
Lục Tang Tang nhỏ giọng ấp úng, "Ừm...!Đúng vậy."
Đoạn Kính Hoài nhướng mày, có chút đắc ý.
Nó dường như thực sự hiệu quả.
Thế là anh tiếp tục bôi thuốc và tiếp tục thổi vào vết thương cho cô.
Lục Tang Tang yên lặng nhìn hồi lâu, mãi đến khi Đoạn Kinh bôi thuốc xong mới ngẩng đầu lên hỏi: "Sao em lại mặc cái này ra ngoài?"
"À? Vừa rồi, tôi vội vàng đi ra, còn chưa có thay quần áo."
Đoạn Kính Hoài không bằng lòng nhìn co: "Sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng đừng nóng nảy như vậy, đừng tổn thương chính mình."
"......Ừ."
"Có đi lại được không em?"
"TÔI......"
"Quên đi, anh cõng em." Đoạn Kính Hoài đột nhiên quay đầu lại.
Mặt Lục Tang Tang đỏ lên, "Không đến mức đó! Tôi có thể đi được!" Nói rồi cô nhanh chóng đứng lên, "Nhanh lên, đi thăm Cẩu Tử, anh đã đến đây rồi mà không đi thăm nó, Cẩu Tử sẽ tủi thân đấy."
Đoạn Kính Hoài: "...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook