Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
-
Chương 1163
"Thứ ba, từ trước tới nay em chưa bao giờ có suy nghĩ muốn rời Mật Đường, vì
sao phải tranh thủ?"
"Thứ tư, trò chơi của chúng ta dừng lại tại đây."
Nói xong, lấy áo khoác, xách túi rời đi.
"Đúng rồi" Cô dừng chân, đột nhiên quay đầu lại: "Không phải anh vẫn luôn tò
mò vì sao em cứ phải đi trước 6 giờ phải không? Bởi vì — em phải về làm đồ
ăn sáng cho Tán Tán."
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang kên, Hồ Chí Bắc mới đột nhiên tỉnh lại —
Anh bị đá?!
Trong măt người phụ nữ đó, anh còn không bằng một thằng nhóc?!
"Lệ Hiểu Đàm, em — chờ đó!"
...
Tám giờ sáng, quận Tượng Sơn.
"Chào bà dì."
"Chào bé ngoan của bà!" Lệ Hiểu Đàm mặc tạp dề từ phòng bếp ra, tặng kèm
một nụ cười hoàn mỹ.
"Con muốn ăn cái gì?" Cô ấy hỏi.
Tán Tán: "Có những món gì ạ?"
"Trứng, sữa bò, bánh mì và cháo gạo kê."
"Sữa bò với bánh mì đi ạ, con cảm ơn." Tán Tán buộc khăn ăn và leo lên ghế
ngồi xuống, nhìn như một quý ông nhỏ.
Lúc sau, Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình xuống lầu, sau đó Nhị tử và Tam tử
cũng đến rồi.
Lệ Hiểu Đàm: "Tối hôm qua ở Mật Đường không có chuyện gì, đúng không?"
Cô hỏi câu hỏi như thường lệ.
Tam tử: "Chỉ cần giải quyết hai tên ma rượu, không phải là vấn đề gì lớn."
"Biểu hiện của Tô Thần như thế nào?"
Tô Thần là phó quản đốc mới được thăng chức.
Tam tử: "Vẫn còn tạm ổn."
Trong lòng Lệ Hiểu Đàm hiểu rõ.
"Chà! Mọi người đang ăn sáng à? Tôi tới đây đúng lúc quá nhỉ." Một tiếng cười
lớn vang lên, sau đó bóng dáng cao lớn bước vào.
Hồ Chí Bắc thân dài vai rộng, nói dễ nghe một chút thì gọi là "cường tráng", nói
khó nghe một chút thì chính là "cao lớn thô kệch".
Cố tình là ông ta có một khuôn mặt nam tính và ngay thẳng, lông mày rậm, chỉ
tùy tiện trừng một cái cũng khiến người ta sợ chạy mất dép.
Lệ Hiểu Đàm siết chặt đũa, sau đó đứng dậy, cười nói: "Tam gia tới rồi sao, anh
muốn ăn cái gì?"
Giọng điệu thản nhiên, thái độ quen thuộc, không khác gì đối đãi với Nhị tử
cùng Tam tử.
Hồ Chí Bắc nhìn cô ấy thật sâu, vẻ mặt vẫn như thường, nhưng hai má lại âm
thầm siết chặt.
Thực đúng là... đã xem thường cô ấy.
"Một tô mì đi, cảm ơn cô." Vừa nói anh ta vừa kéo ghế ngồi xuống.
Tán Tán ngước mắt lên, ôn tồn nói: "Tam thúc, hôm nay không có mì đâu ạ."
"Vậy thì có món gì?"
"Trứng, sữa bò, bánh mì và cháo gạo kê."
Lục Thâm vừa kết thúc cuộc tập trận chung ở bang F. Chưa đến hai phút sau khi
anh trở về nước, mẹ đã gọi điện đến-
"Về nhà đi."
"Để làm gì?"
"Ăn cơm, mẹ làm món ăn yêu thích nhất của con." Ngay lúc đó, Lục Thâm cảm
động đến hốc mắt ửng hồng, cái dạ dày anh ta đã bị hủy hoại bởi gần nửa năm
sống gian khổ ở nước ngoài: "Mẹ, mẹ thật là tốt, thật đấy! Không ngờ mẹ lại
nhớ đến con, có chút... không thể tin được."
"Con là con trai của mẹ, sao mẹ không nhớ con được?"
"Nhưng không phải mẹ chỉ biết làm những món ba con thích thôi sao?"
Ặc...
"Mới học được." Không đủ tự tin.
Đáng tiếc là, người đã không được hưởng tình thương của mẹ trong nhiều năm
như Lục tiểu Thất đã bị trúng một viên đạn bọc đường, vẫn chưa phát hiện bất
kỳ manh mối nào.
Vui vẻ phấn chấn về đến nhà, còn chưa kịp thay bộ đồng phục rằn ri trên người
thì kết quả là...
"A Thâm đã trở lại rồi! Đến đến đến, giới thiệu với con đây là con gái nhỏ của
mợ cả, năm nay 22 tuổi vừa tốt nghiệp Đại học Pennsylvania..."
Lục tiểu Thất: "?"
"Cơm của mẹ hiền" chỉ trong vài giây đã chuyển thành "bữa tiệc xem mắt", Lục
Thâm bị dọa chết khiếp, tắm còn chưa tắm đã chuồn đi.
Sau khi rời khỏi nhà cũ, đi thẳng đến huyện Tượng Sơn.
"Lục ca, anh phải cứu em." Đôi mắt nhỏ rất thành khẩn.
Quyền Hãn Đình bị anh ta ôm đùi: "?"
"Mẹ em đuổi giết em."
"Thật sao? Tôi gọi điện thoại hỏi."
"Đừng... Dù sao em đang ở đây!" Nói xong liền chạy như bay lên lên lầu, đóng
cửa khóa lại, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi.
Tối hôm đó, mẹ Lục gọi bảy tám cuộc, nhưng Lục Thâm chỉ giả vờ như không
nghe thấy.
Cuối cùng ba anh gọi điện đến, lần này, anh không dám không bắt máy -
"Ba."
"Giỏi lắm!"
"Rõ ràng là mẹ đã lừa con... Mang một cô gái về nhà mà không nói rõ, đừng
nghĩ rằng con không biết mẹ định làm gì."
Bên kia im lặng, một lúc lâu sau: "... Con không thích sao?"
"Làm như không ai cần con vậy, cần gì vội vàng như vậy?"
"Không vội vàng cũng không sao, vậy thì con định khi nào chính thức yêu
đương?"
"Con không gấp, không có thời gian..." Khẽ lẩm bẩm.
"Ông nội đã gọi điện giúp con nghỉ phép về nhà một tháng."
"Hmm... nói chuyện nửa ngày, là nói về vấn đề này sao?"
"Lục Thâm." Giọng nói đầu kia vang lên: "Con phải hiểu, không phải chúng ta
ép con kết hôn, mà do con chưa có dự định gì cho tương lai. Không nói đâu xa,
nói đến Lục gia, con ở dưới thế lực của cậu ta tùy ý làm bậy hai mươi mấy năm,
có phải nên quay đầu rồi không? Có trách nhiệm gánh vác gia tộc?"
Lục Thâm trầm mặc không nói.
"Nghĩ đi." Sau đó, ông ta mới cúp máy.
Đêm đó, Lục Thâm trộm đến hầm rượu lấy hai chai whisky, cai rượu hơn nửa
năm nên một chai uống còn chưa xong anh ta đã say bất tỉnh.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, nằm trên sàn nhà, anh kéo chăn bông trên giường, quấn
trái quấn phải rồi nhấc chân đè lên- ngủ tiếp.
Thức dậy lần nữa, mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn về phía tây.
Anh đứng dậy, đi tắm, thay quần áo sạch sẽ rồi mới xuống nhà.
"Dậy rồi?"
Lục Thâm ngáp một cái: "...Ồ."
"Nhìn xem ai đã trở lại."
Lục Thâm chớp mắt nhìn kỹ hơn: "Ngũ ca?!"
Sau khi bước nhanh những bậc thang còn lại, anh lao về phía trước: "Ngũ ca,
thật sự là anh sao?! Lục ca và em không tìm thấy anh, còn tưởng anh có chuyện
gì đó..."
Thiệu An Thành giơ tay vỗ vỗ vai anh: "Xin lỗi, khiến cậu lo lắng."
"Không phải... rốt cuộc anh đã đi đâu?"
"Lúc tôi cùng tiểu Tuần từ bang M phía nam đi qua khu rừng nhiệt đới, do thời
tiết khắc nghiệt, chiếc trực thăng không thể dò tìm tín hiệu, mọi công cụ liên lạc
đều không dung được, chỉ có thể hạ cánh khẩn cấp xuống khu vực trung tâm,
sau ba tháng mệt nhọc mới thoát khỏi."
Đây không phải là vấn đề, vấn đề là- "Tiểu Tuần? Là ai?"
Chỉ thấy Thiệu An Thành hướng phía sau, một người phụ nữ nhỏ nhắn và mảnh
mai được anh ta ôm vào lòng, cô ấy gật đầu nhẹ, hai má ửng hồng.
Thoạt nhìn, chính là thẹn thùng.
"Giới thiệu một chút, bà xã của tôi, cậu nên gọi là chị dâu."
Lục Thâm như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ: Anh ta nói là độc thân cùng nhau,
nhưng sau lưng lại có vợ?!
Hồ Chí Bắc vỗ vai anh nói: "Ngẩn người gì đấy? Gọi chị dâu kìa."
"Chị chị chị...dâu năm."
"Thì ra là cậu?" Người phụ nữ nghiêng đầu mỉm cười, đôi mắt cô cong cong, bộ
dáng trông rất quen thuộc.
Lục Thâm nhíu mày, không nên...
Vẫn là người phụ nữ mở miệng vạch trần: "Nửa năm trước chúng ta đã từng gặp
qua, ở đồng bằng Amazon, sói đen đột kích đội cậu và chiến hữu của cậu..."
"Cô, cô, cô, cô, cô------ là thành viên cá mập sao?!"
Người phụ nữ đưa tay ra, năm ngón tay mảnh khảnh, yếu ớt và vô hại giống như
cô: "Đội trưởng sói đen, làm quen một lần nữa, tôi tên là--- Ma, Ba, Tuần."
Ma vương Ba Tuần, người đứng đầu của cá mập, cũng... là vợ của Ngũ ca
anh?!
Lục Thâm hai mắt tối sầm, cả thế giới đều hư ảo.
"Tiểu Thất, em đi đâu vậy?"
Lục Thâm vung tay lên, cũng không nhìn lại: "Để em yên, em muốn yên lặng."
Vừa nói, anh vừa đi thẳng ra ngoài, lao vào hoa viên.
Hồ Chí Bắc: "?"
Ba Tuần chớp mắt: "Trách tôi sao?"
Thiệu An Thành sờ sờ đầu cô, ánh mắt dịu dàng, giọng nói dỗ dành: "Ngoan,
không liên quan gì đến em."
"Ông xã, anh thật tốt. Ài, Lạc Lạc đâu rồi?"
...
Lục Thâm ngồi xổm trong đình hóng gió, hai tay chống đỡ hai má, mặt mày
nhăn lại.
Điều anh vướng mắc không phải là vợ Thiệu An Hành là Ma Ba Tuần, mà là
Thiệu An Hành thế nhưng đã có vợ?!
Nhà Khoa học vạn năm trong phòng nghiên cứu cũng có vợ, anh đường đường
là cậu chủ nhỏ ở Kinh Bình được trai xinh gái đẹp vây quanh lại bị gia đình ép
buộc phải đi xem mắt?!
Mất mặt!
Quá mất mặt!
Càng nghĩ lại càng đau lòng, tiểu Thất gia cay đắng nuốt nước mắt vào lòng.
"Này! Anh khóc cái gì?" Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng dễ thương truyền
đến, mang theo ba phần cảnh giác cùng bảy phần tò mò.
Lục Thâm đột nhiên giương mắt lên, giây sau liền sững sờ.
Cô gái trẻ mặc chiếc váy hồng lệch một bên vai, dài đến đầu gối, đôi mắt to
tròn, khuôn mặt trắng trẻo, nụ cười để lộ hàm răng số tám rất chuẩn.
Đầu tròn, mái bằng, trông giống như... một con búp bê Tây Dương!
"Cô, giọng nói của cô..." Trái tim Lục Thâm run lên.
"Giọng tôi bị sao vậy?" Mặt mày cong cong.
"Lạc Lạc!"
"Anh ơi, em ở đây -"
Cô chạy về phía Thiệu An Thành, xoay người lập tức giống như một con bướm
trắng bay trên cành, Lục Thâm si ngốc nhìn, giống như bị ma nhập.
"Đừng chạy lung tung." Thiệu An Thành nghiêm khắc dạy bảo.
"Hiểu rồi!" Cô gái lè lưỡi.
Lúc này, Lục Thâm đi tới trước mặt hai người, anh nhìn Thiệu An Thành, ánh
mắt chưa từng nóng rực như vậy: "Ngũ ca..."
"?"
"Người này là?"
Thiệu An Thành: "Em gái tôi."
Lục Thâm: "Ruột?"
"Em gái ruột."
"Sao em chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện này?"
"Cậu đâu có hỏi."
"Giọng của cô ấy..." Lục Thâm nín thở, nhịp tim cũng nhanh lên tức thì: "Tại
sao giống hệt Lolita?
"Cậu cũng biết Lolita sao?!" Thiệu An Hành chưa kịp nói thì cô gái nhỏ đã kêu
lên.
Ánh mắt nóng bỏng của Lục Thâm lập tức rơi vào trên người cô, giọng điệu âm
trầm, gằn từng chữ: "Biết chứ, chúng tôi là bạn thân."
"Thật sao? Anh cũng làm bạn với người máy? Vậy thì tôi sẽ nói cho anh một bí
mật, khi anh tôi thiết kế Lolita, không chỉ sử dụng giọng nói của tôi làm giọng
nói cho Lolita, mà còn phỏng theo phương thức suy nghĩ và hệ thống hành vi
của tôi thành lập mô hình, phục chế vào đầu não của Lolita."
Lục Thâm: "Vậy cho nên, cô là Lolita, Lolita là cô?"
"Hừm..." Cô nghĩ một hồi: "Có thể nói như vậy, nhưng cũng không phải hoàn
toàn đâu. Bởi vì con người và người máy vẫn khác nhau. Con người là động vật
có tình cảm, còn người máy chỉ biết làm việc theo mệnh lệnh. Này, sao anh lại
nhìn tôi như vậy?"
Lục Thâm không trả lời, bởi vì lúc này anh đã hoàn toàn sững sờ.
"Anh trai?" Cô gái nhỏ quay sang Thiệu An Thành cầu cứu: "Anh ấy bị sao
vậy?
Thiệu An Thành nhíu mày: "Đừng lo lắng, cậu ta thường động kinh."
"Ra vậy..." Ánh mắt nghi ngờ rơi vào trên mặt Lục Thâm, lớn lên đẹp như vậy,
là, là tên ngốc sao?
"Đi thôi, chúng ta đi vào, ăn cơm tối."
"Nhưng em còn chưa xem hết hoa......"
"Đừng vội, ăn xong lại xem, nhiều thời gian cho em từ từ nghiên cứu."
"Em có thể lấy từng cái làm mẫu vật không?" Ánh mắt cô bé lộ ra vui mừng.
"Chuyện này phải hỏi cô chủ."
"Được rồi! Chúng ta vào đi!"
Hai anh em vừa nói vừa đi, cô gái nhỏ nũng nịu, ngây ngô.
Lúc này, Lục Thâm đột nhiên có phản ứng đuổi theo
"Này! Chờ một chút!"
Cô gái nhỏ dừng bước quay lại nhìn: "Anh... là đang gọi tôi sao?"
"Xin chào." Anh đứng thẳng dậy, cả khuôn mặt đều nhiễm ý cười: "Tên tôi là
Lục Thâm, kết bạn nhé?"
"Được chứ! Tên tôi là Thiệu An Lạc."
Lolita Lạc.
Thì ra, người nhớ mãi không quên kia sẽ thực sự quay lại.
sao phải tranh thủ?"
"Thứ tư, trò chơi của chúng ta dừng lại tại đây."
Nói xong, lấy áo khoác, xách túi rời đi.
"Đúng rồi" Cô dừng chân, đột nhiên quay đầu lại: "Không phải anh vẫn luôn tò
mò vì sao em cứ phải đi trước 6 giờ phải không? Bởi vì — em phải về làm đồ
ăn sáng cho Tán Tán."
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang kên, Hồ Chí Bắc mới đột nhiên tỉnh lại —
Anh bị đá?!
Trong măt người phụ nữ đó, anh còn không bằng một thằng nhóc?!
"Lệ Hiểu Đàm, em — chờ đó!"
...
Tám giờ sáng, quận Tượng Sơn.
"Chào bà dì."
"Chào bé ngoan của bà!" Lệ Hiểu Đàm mặc tạp dề từ phòng bếp ra, tặng kèm
một nụ cười hoàn mỹ.
"Con muốn ăn cái gì?" Cô ấy hỏi.
Tán Tán: "Có những món gì ạ?"
"Trứng, sữa bò, bánh mì và cháo gạo kê."
"Sữa bò với bánh mì đi ạ, con cảm ơn." Tán Tán buộc khăn ăn và leo lên ghế
ngồi xuống, nhìn như một quý ông nhỏ.
Lúc sau, Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình xuống lầu, sau đó Nhị tử và Tam tử
cũng đến rồi.
Lệ Hiểu Đàm: "Tối hôm qua ở Mật Đường không có chuyện gì, đúng không?"
Cô hỏi câu hỏi như thường lệ.
Tam tử: "Chỉ cần giải quyết hai tên ma rượu, không phải là vấn đề gì lớn."
"Biểu hiện của Tô Thần như thế nào?"
Tô Thần là phó quản đốc mới được thăng chức.
Tam tử: "Vẫn còn tạm ổn."
Trong lòng Lệ Hiểu Đàm hiểu rõ.
"Chà! Mọi người đang ăn sáng à? Tôi tới đây đúng lúc quá nhỉ." Một tiếng cười
lớn vang lên, sau đó bóng dáng cao lớn bước vào.
Hồ Chí Bắc thân dài vai rộng, nói dễ nghe một chút thì gọi là "cường tráng", nói
khó nghe một chút thì chính là "cao lớn thô kệch".
Cố tình là ông ta có một khuôn mặt nam tính và ngay thẳng, lông mày rậm, chỉ
tùy tiện trừng một cái cũng khiến người ta sợ chạy mất dép.
Lệ Hiểu Đàm siết chặt đũa, sau đó đứng dậy, cười nói: "Tam gia tới rồi sao, anh
muốn ăn cái gì?"
Giọng điệu thản nhiên, thái độ quen thuộc, không khác gì đối đãi với Nhị tử
cùng Tam tử.
Hồ Chí Bắc nhìn cô ấy thật sâu, vẻ mặt vẫn như thường, nhưng hai má lại âm
thầm siết chặt.
Thực đúng là... đã xem thường cô ấy.
"Một tô mì đi, cảm ơn cô." Vừa nói anh ta vừa kéo ghế ngồi xuống.
Tán Tán ngước mắt lên, ôn tồn nói: "Tam thúc, hôm nay không có mì đâu ạ."
"Vậy thì có món gì?"
"Trứng, sữa bò, bánh mì và cháo gạo kê."
Lục Thâm vừa kết thúc cuộc tập trận chung ở bang F. Chưa đến hai phút sau khi
anh trở về nước, mẹ đã gọi điện đến-
"Về nhà đi."
"Để làm gì?"
"Ăn cơm, mẹ làm món ăn yêu thích nhất của con." Ngay lúc đó, Lục Thâm cảm
động đến hốc mắt ửng hồng, cái dạ dày anh ta đã bị hủy hoại bởi gần nửa năm
sống gian khổ ở nước ngoài: "Mẹ, mẹ thật là tốt, thật đấy! Không ngờ mẹ lại
nhớ đến con, có chút... không thể tin được."
"Con là con trai của mẹ, sao mẹ không nhớ con được?"
"Nhưng không phải mẹ chỉ biết làm những món ba con thích thôi sao?"
Ặc...
"Mới học được." Không đủ tự tin.
Đáng tiếc là, người đã không được hưởng tình thương của mẹ trong nhiều năm
như Lục tiểu Thất đã bị trúng một viên đạn bọc đường, vẫn chưa phát hiện bất
kỳ manh mối nào.
Vui vẻ phấn chấn về đến nhà, còn chưa kịp thay bộ đồng phục rằn ri trên người
thì kết quả là...
"A Thâm đã trở lại rồi! Đến đến đến, giới thiệu với con đây là con gái nhỏ của
mợ cả, năm nay 22 tuổi vừa tốt nghiệp Đại học Pennsylvania..."
Lục tiểu Thất: "?"
"Cơm của mẹ hiền" chỉ trong vài giây đã chuyển thành "bữa tiệc xem mắt", Lục
Thâm bị dọa chết khiếp, tắm còn chưa tắm đã chuồn đi.
Sau khi rời khỏi nhà cũ, đi thẳng đến huyện Tượng Sơn.
"Lục ca, anh phải cứu em." Đôi mắt nhỏ rất thành khẩn.
Quyền Hãn Đình bị anh ta ôm đùi: "?"
"Mẹ em đuổi giết em."
"Thật sao? Tôi gọi điện thoại hỏi."
"Đừng... Dù sao em đang ở đây!" Nói xong liền chạy như bay lên lên lầu, đóng
cửa khóa lại, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi.
Tối hôm đó, mẹ Lục gọi bảy tám cuộc, nhưng Lục Thâm chỉ giả vờ như không
nghe thấy.
Cuối cùng ba anh gọi điện đến, lần này, anh không dám không bắt máy -
"Ba."
"Giỏi lắm!"
"Rõ ràng là mẹ đã lừa con... Mang một cô gái về nhà mà không nói rõ, đừng
nghĩ rằng con không biết mẹ định làm gì."
Bên kia im lặng, một lúc lâu sau: "... Con không thích sao?"
"Làm như không ai cần con vậy, cần gì vội vàng như vậy?"
"Không vội vàng cũng không sao, vậy thì con định khi nào chính thức yêu
đương?"
"Con không gấp, không có thời gian..." Khẽ lẩm bẩm.
"Ông nội đã gọi điện giúp con nghỉ phép về nhà một tháng."
"Hmm... nói chuyện nửa ngày, là nói về vấn đề này sao?"
"Lục Thâm." Giọng nói đầu kia vang lên: "Con phải hiểu, không phải chúng ta
ép con kết hôn, mà do con chưa có dự định gì cho tương lai. Không nói đâu xa,
nói đến Lục gia, con ở dưới thế lực của cậu ta tùy ý làm bậy hai mươi mấy năm,
có phải nên quay đầu rồi không? Có trách nhiệm gánh vác gia tộc?"
Lục Thâm trầm mặc không nói.
"Nghĩ đi." Sau đó, ông ta mới cúp máy.
Đêm đó, Lục Thâm trộm đến hầm rượu lấy hai chai whisky, cai rượu hơn nửa
năm nên một chai uống còn chưa xong anh ta đã say bất tỉnh.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, nằm trên sàn nhà, anh kéo chăn bông trên giường, quấn
trái quấn phải rồi nhấc chân đè lên- ngủ tiếp.
Thức dậy lần nữa, mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn về phía tây.
Anh đứng dậy, đi tắm, thay quần áo sạch sẽ rồi mới xuống nhà.
"Dậy rồi?"
Lục Thâm ngáp một cái: "...Ồ."
"Nhìn xem ai đã trở lại."
Lục Thâm chớp mắt nhìn kỹ hơn: "Ngũ ca?!"
Sau khi bước nhanh những bậc thang còn lại, anh lao về phía trước: "Ngũ ca,
thật sự là anh sao?! Lục ca và em không tìm thấy anh, còn tưởng anh có chuyện
gì đó..."
Thiệu An Thành giơ tay vỗ vỗ vai anh: "Xin lỗi, khiến cậu lo lắng."
"Không phải... rốt cuộc anh đã đi đâu?"
"Lúc tôi cùng tiểu Tuần từ bang M phía nam đi qua khu rừng nhiệt đới, do thời
tiết khắc nghiệt, chiếc trực thăng không thể dò tìm tín hiệu, mọi công cụ liên lạc
đều không dung được, chỉ có thể hạ cánh khẩn cấp xuống khu vực trung tâm,
sau ba tháng mệt nhọc mới thoát khỏi."
Đây không phải là vấn đề, vấn đề là- "Tiểu Tuần? Là ai?"
Chỉ thấy Thiệu An Thành hướng phía sau, một người phụ nữ nhỏ nhắn và mảnh
mai được anh ta ôm vào lòng, cô ấy gật đầu nhẹ, hai má ửng hồng.
Thoạt nhìn, chính là thẹn thùng.
"Giới thiệu một chút, bà xã của tôi, cậu nên gọi là chị dâu."
Lục Thâm như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ: Anh ta nói là độc thân cùng nhau,
nhưng sau lưng lại có vợ?!
Hồ Chí Bắc vỗ vai anh nói: "Ngẩn người gì đấy? Gọi chị dâu kìa."
"Chị chị chị...dâu năm."
"Thì ra là cậu?" Người phụ nữ nghiêng đầu mỉm cười, đôi mắt cô cong cong, bộ
dáng trông rất quen thuộc.
Lục Thâm nhíu mày, không nên...
Vẫn là người phụ nữ mở miệng vạch trần: "Nửa năm trước chúng ta đã từng gặp
qua, ở đồng bằng Amazon, sói đen đột kích đội cậu và chiến hữu của cậu..."
"Cô, cô, cô, cô, cô------ là thành viên cá mập sao?!"
Người phụ nữ đưa tay ra, năm ngón tay mảnh khảnh, yếu ớt và vô hại giống như
cô: "Đội trưởng sói đen, làm quen một lần nữa, tôi tên là--- Ma, Ba, Tuần."
Ma vương Ba Tuần, người đứng đầu của cá mập, cũng... là vợ của Ngũ ca
anh?!
Lục Thâm hai mắt tối sầm, cả thế giới đều hư ảo.
"Tiểu Thất, em đi đâu vậy?"
Lục Thâm vung tay lên, cũng không nhìn lại: "Để em yên, em muốn yên lặng."
Vừa nói, anh vừa đi thẳng ra ngoài, lao vào hoa viên.
Hồ Chí Bắc: "?"
Ba Tuần chớp mắt: "Trách tôi sao?"
Thiệu An Thành sờ sờ đầu cô, ánh mắt dịu dàng, giọng nói dỗ dành: "Ngoan,
không liên quan gì đến em."
"Ông xã, anh thật tốt. Ài, Lạc Lạc đâu rồi?"
...
Lục Thâm ngồi xổm trong đình hóng gió, hai tay chống đỡ hai má, mặt mày
nhăn lại.
Điều anh vướng mắc không phải là vợ Thiệu An Hành là Ma Ba Tuần, mà là
Thiệu An Hành thế nhưng đã có vợ?!
Nhà Khoa học vạn năm trong phòng nghiên cứu cũng có vợ, anh đường đường
là cậu chủ nhỏ ở Kinh Bình được trai xinh gái đẹp vây quanh lại bị gia đình ép
buộc phải đi xem mắt?!
Mất mặt!
Quá mất mặt!
Càng nghĩ lại càng đau lòng, tiểu Thất gia cay đắng nuốt nước mắt vào lòng.
"Này! Anh khóc cái gì?" Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng dễ thương truyền
đến, mang theo ba phần cảnh giác cùng bảy phần tò mò.
Lục Thâm đột nhiên giương mắt lên, giây sau liền sững sờ.
Cô gái trẻ mặc chiếc váy hồng lệch một bên vai, dài đến đầu gối, đôi mắt to
tròn, khuôn mặt trắng trẻo, nụ cười để lộ hàm răng số tám rất chuẩn.
Đầu tròn, mái bằng, trông giống như... một con búp bê Tây Dương!
"Cô, giọng nói của cô..." Trái tim Lục Thâm run lên.
"Giọng tôi bị sao vậy?" Mặt mày cong cong.
"Lạc Lạc!"
"Anh ơi, em ở đây -"
Cô chạy về phía Thiệu An Thành, xoay người lập tức giống như một con bướm
trắng bay trên cành, Lục Thâm si ngốc nhìn, giống như bị ma nhập.
"Đừng chạy lung tung." Thiệu An Thành nghiêm khắc dạy bảo.
"Hiểu rồi!" Cô gái lè lưỡi.
Lúc này, Lục Thâm đi tới trước mặt hai người, anh nhìn Thiệu An Thành, ánh
mắt chưa từng nóng rực như vậy: "Ngũ ca..."
"?"
"Người này là?"
Thiệu An Thành: "Em gái tôi."
Lục Thâm: "Ruột?"
"Em gái ruột."
"Sao em chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện này?"
"Cậu đâu có hỏi."
"Giọng của cô ấy..." Lục Thâm nín thở, nhịp tim cũng nhanh lên tức thì: "Tại
sao giống hệt Lolita?
"Cậu cũng biết Lolita sao?!" Thiệu An Hành chưa kịp nói thì cô gái nhỏ đã kêu
lên.
Ánh mắt nóng bỏng của Lục Thâm lập tức rơi vào trên người cô, giọng điệu âm
trầm, gằn từng chữ: "Biết chứ, chúng tôi là bạn thân."
"Thật sao? Anh cũng làm bạn với người máy? Vậy thì tôi sẽ nói cho anh một bí
mật, khi anh tôi thiết kế Lolita, không chỉ sử dụng giọng nói của tôi làm giọng
nói cho Lolita, mà còn phỏng theo phương thức suy nghĩ và hệ thống hành vi
của tôi thành lập mô hình, phục chế vào đầu não của Lolita."
Lục Thâm: "Vậy cho nên, cô là Lolita, Lolita là cô?"
"Hừm..." Cô nghĩ một hồi: "Có thể nói như vậy, nhưng cũng không phải hoàn
toàn đâu. Bởi vì con người và người máy vẫn khác nhau. Con người là động vật
có tình cảm, còn người máy chỉ biết làm việc theo mệnh lệnh. Này, sao anh lại
nhìn tôi như vậy?"
Lục Thâm không trả lời, bởi vì lúc này anh đã hoàn toàn sững sờ.
"Anh trai?" Cô gái nhỏ quay sang Thiệu An Thành cầu cứu: "Anh ấy bị sao
vậy?
Thiệu An Thành nhíu mày: "Đừng lo lắng, cậu ta thường động kinh."
"Ra vậy..." Ánh mắt nghi ngờ rơi vào trên mặt Lục Thâm, lớn lên đẹp như vậy,
là, là tên ngốc sao?
"Đi thôi, chúng ta đi vào, ăn cơm tối."
"Nhưng em còn chưa xem hết hoa......"
"Đừng vội, ăn xong lại xem, nhiều thời gian cho em từ từ nghiên cứu."
"Em có thể lấy từng cái làm mẫu vật không?" Ánh mắt cô bé lộ ra vui mừng.
"Chuyện này phải hỏi cô chủ."
"Được rồi! Chúng ta vào đi!"
Hai anh em vừa nói vừa đi, cô gái nhỏ nũng nịu, ngây ngô.
Lúc này, Lục Thâm đột nhiên có phản ứng đuổi theo
"Này! Chờ một chút!"
Cô gái nhỏ dừng bước quay lại nhìn: "Anh... là đang gọi tôi sao?"
"Xin chào." Anh đứng thẳng dậy, cả khuôn mặt đều nhiễm ý cười: "Tên tôi là
Lục Thâm, kết bạn nhé?"
"Được chứ! Tên tôi là Thiệu An Lạc."
Lolita Lạc.
Thì ra, người nhớ mãi không quên kia sẽ thực sự quay lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook