Anh nói: "Tân hôn vui vẻ, vợ nhé."

"Mong được chỉ bảo nhiều nhiều hơn, chồng nhé."

Hôm nay là ngày 6 tháng 12.

...

Cùng ngày đó năm thứ hai, ngày kỷ niệm tròn một năm hai người kết hôn.

Quyền Hãn Đình cầm bó hồng, đọc thơ tình cho Thẩm Loan trang điểm tỉ mỉ

xinh đẹp ở đầu bàn kia nghe.

Ánh nến, âm nhạc, nhà hàng, không khí tuyệt vời.

Kết quả...

Thẩm Loan buồn nôn.

Ngay sau đó chính là tin vui mang thai.

Đáng lẽ ngày hôm sau hai người sẽ dẫn Tán Tán đến Chiếm Ngao, nhưng tình

hình trước mắt tất nhiên không thể thực hiện nữa rồi.

Đêm đó, Quyền Hãn Đình gọi điện cho bên kia, giải thích nguyên do.

An An ôm tâm trạng mong ngóng con trai, con dâu, càng mong cháu nội vừa

vui sướng vừa mất mát.

Dịch Phong Tước đến cạnh bà: "Làm sao vậy?"

An An nhấp môi: "A Đình vừa gọi điện tới nói Loan Loan mang thai, năm nay

có lẽ không thể đến đảo được."

"Mang thai?" Đôi mắt người đàn ông mắt hiện lên sự kinh hỉ: "Chuyện tốt!"

Ông ấy lại được làm ông nội rồi!

An An cũng cười gật đầu, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại ảm đạm: "Em chưa

bao giờ được gặp bảo bối Tán Tán... Anh nói xem con dâu có ý kiến với chúng

ta không, cho nên mới..."

"Lại bắt đầu nghĩ nhiều. Đây không phải vấn đề lớn, nếu em không yên lòng,

chúng ta đi một chuyến đến Kinh Bình là được."

"Nhưng đêm giao thừa..."

"Còn sớm, không cần lo."

Giữa tháng mười hai, hai vợ chồng nhập cảnh Hoa Hạ, sau đó đi thẳng đến Kinh

Bình.

Thẩm Loan lần đầu tiên được gặp ba mẹ chồng trong truyền thuyết, sau đó, kinh

diễm mãnh kiệt.

Người phụ nữ tóc dài xõa ngang vai, thân hình yểu điệu, mặt mày xương cốt

đạm mặc nhuốm màu mực nước, duyên dáng cổ xưa, hành động cử chỉ ưu nhã

uyển chuyển, phảng phất như bước ra từ bức "Cung nữ đồ".

Hoàn toàn không giống người ngoài bốn mươi gần năm mươi.

Khách quan mà nói, người đàn ông bên cạnh bà có vẻ tục tằng, không chú ý

những chi tiết nhỏ, nhưng khí độ trầm ổn, gương mặt cũng vô cùng đẹp trai.

Hai người đứng chung một chỗ, một cương một nhu, một động một tĩnh, đâu

chỉ từ "xứng đôi" có thể hình dung, quả thực chính là trời sinh một cặp.

"Ba, mẹ." Thẩm Loan chủ động gọi.

An An lập tức nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng: "Đứa bé ngoan."

Nói rồi tháo vòng tay phỉ thúy lục bảo trên cổ tay cho Thẩm Loan, rất vừa vặn.

Thẩm Loan cứng người.

An An lại kiên định nắm tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Đây là lễ gặp mặt, người lớn

tặng không thể từ chối."

Những lời từ chối không thể bật ra.

Thẩm Loan không hề từ chối, hào phóng cười: "Cảm ơn mẹ."

An An vừa lòng, là đứa trẻ khéo léo lại hiểu lễ nghĩa.

Mẹ chồng nàng dâu ấn tượng đầu tiên lẫn nhau đều rất tốt, tiếp theo gần một

tháng ở chung, ngày càng hiểu biết, càng ngày càng thưởng thức nhau.

Thẩm Loan cảm thấy vị phu nhân này như một tiểu thư con nhà quyền quý thời

cổ đại, hơn nữa là kiểu xuất chúng nổi bật hơn người, không chỉ có tính cách

dịu dàng, tự nhiên hào phóng, cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú càng không gì

không giỏi, không gì không biết.

Thẩm Loan nghe bà đánh đàn ngâm thơ, cùng bà học chơi cờ vẽ tranh, thỉnh

thoảng sướng lên, hai người còn ghé đầu tham thảo kỹ năng thêu thùa.

Về phương diện này kiếp trước Thẩm Loan đã từng rất cố gắng, nhớ lại trước

đây mới vừa được đón về nhà họ Thẩm, nhờ một bức thêu tinh vi mới lọt vào

mắt xanh của ông cụ Thẩm.

Cô tự hỏi bản thân không thua bất cứ kẻ nào, nhưng đứng trước mặt mẹ chồng

không thể không lép vế chịu thua.

Đôi tay khéo léo của An An thì cho dù là bay trên trời, bơi dưới nước, treo trên

cành, mọc dưới đất không cần xem đường thêu, chỉ cần liếc thoáng một cái, là

có thể cầm kim thêu luôn.

Thẩm Loan đã từng hỏi Quyền Hãn Đình rất nhiều lần —

"Mẹ chúng ta đến tột cùng là nhân vật thần tiên gì thế?"

"Có cái gì bà không biết không?"

Quyền Hãn Đình: "Có."

"?"

"Đánh đánh giết giết."

...

An An cảm thấy người con dâu này không tồi.

Đầu tiên, Thẩm Loan xinh đẹp lại không tục tằng, mà là từ trong xương cốt lộ ra

vẻ thanh nhã đoan trang, hơi thở lạnh nhạt.

Chính cái gọi là người đẹp cốt không ở da, Thẩm Loan vừa vặn chính là kiểu

này.

Xem ra mắt thẩm mỹ của con trai và bà giống nhau.

Còn nữa, Thẩm Loan đặc biệt thông minh, nói cái hiểu ngay, học một lần là

biết.

Người thông minh thích nhất nói chuyện với người thông minh, cho nên, hai

người ở chung quá hợp ý.

Mẹ chồng nàng dâu rất hài hòa hợp ý, nhưng hai ba con Dịch Phong Tước và

Quyền Hãn Đình lại không dễ chịu lắm.

Quyền Hãn Đình: "Vợ ơi, chúng ta đi tản bộ đi."

"Không vội, để em nghiên cứu cách thêu này của mẹ đã, phải xuống mũi thế

nào mà không hề nhìn ra chút dấu vết nào..."

"Nhưng Tán Tán còn đang đợi chúng ta."

Lôi cả con trai ra không còn lý do nữa chứ?

Ai ngờ —

"Anh và Tán Tán đi trước đi, lát nữa em và mẹ đi với nhau."

Quyền Hãn Đình: "..."

"Có vấn đề gì sao?" Thẩm Loan ngẩng đầu, dò hỏi.

"Không." Giữ nguyên nụ cười.

Bên kia, Dịch Phong Tước duỗi tay cầm quả táo, mới vừa đưa lên miệng, còn

chưa kịp cắn, An An đột nhiên ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn ông chằm

chằm.

"... Vợ ơi?"

"Đây là em cắt cho Loan Loan đấy."

"Trông liền một mạch quá." Người đàn ông lấy lòng cười cười.

Giọng nói An An mềm mại, thái độ lại rất kiên quyết: "Anh lấy mất một miếng

là làm hỏng mất hình dạng tổng thể, em không thể tìm mấy quả táo to nhỏ như

nhau trong khoảng thời gian ngắn nên đã cắt ra rồi ghép lại mấy chỗ còn thiếu."

"Được thôi." Dịch Phong Tước than nhẹ, làm bộ thả lại chỗ cũ.

"Đợi đã!"

"?"

"Anh đã cầm rồi, đặt lại vào chén đi, em phải dùng nước ấm rửa lại hai lần đã."

"... Ồ." Nụ cười hậm hực.

Mặt trời đã xuống núi mà trời còn chưa tối.

Trong vườn hoa, bên hòn non bộ, con đường uốn lượn vô cùng yên tĩnh.

An An và Thẩm Loan đi phía trước, nói nói cười cười.

Ban đêm.

Ánh trăng thê lương, mọi vật đều im lặng.

Quyền Hãn Đình ngồi dậy, quay đầu nhìn Thẩm Loan đang ngủ, tay chân nhẹ

nhàng xuống giường.

Ngay sau đó đẩy cánh cửa phòng cách vách.

Ánh đèn màu vỏ quýt, trên chiếc nôi gỗ, cách tấm màn lụa màu trắng chống bụi,

bé con vốn nên chìm trong mộng đẹp lại mở to mắt nhìn xung quanh.

Quyền Hãn Đình thở dài, quả nhiên lại là lúc này...

Anh tiến lên, vén màn lụa, cố định ở hai bên, bây giờ mới cúi đầu nhìn cô bé:

"Con đó, đêm rồi không ngủ đi, sao lại tỉnh rồi?"

Tiếng nói vừa thấp vừa chậm, ánh mắt ấm áp dịu dàng.

Giống như bàn hòa tấu vang lên giữa không gian yên tĩnh, một tia nắng cuối

thu, người lạnh lùng lúc dịu dàng mới chết người.

Bé con ba tháng đau nghe hiểu người lớn nói gì, chỉ biết nhếch môi, cứ cười

ngọt ngào.

"Chỉ biết dùng chiêu này đối phó ba! Con tưởng con ăn chắc ba rồi đúng

không?"

"Oa oa... a..." Tay nhỏ cũng bắt đầu vung lên.

"Không biết hối lỗi, được một tấc lại tiến thêm một thước."

"Ô..." Cô bé con hình như biết bản thân bị ghét bỏ, nụ cười tắt ngấm, ngửa đầu

nhỏ, đôi mắt to ngập nước nhìn thẳng anh không rời, thấp thoáng ý lên án.

"Được được..." Quyền Hãn Đình bất đắc dĩ: "Ăn chắc ăn chắc, ba con cam tâm

tình nguyện, được rồi chứ?"

Nói rồi cúi người bế bé lên.

Đừng thấy anh làm rất thuần thục, đó là kết quả của việc lấy gối luyện tập vô số

lần.

Đầu tiên dùng một tay nhẹ nhàng nâng đầu và cổ cô bé, tay khác nâng mông

nhỏ, sau đó nâng cả đầu lên.

"Xuýt..."

Lại tiểu.

"Con đó, còn cười được, không biết khai hả? Tiểu bừa bãi như vậy, lớn lên làm

sao bây giờ?"

"Ô nha... Phì phì..."

"Còn nhổ nước miếng! Tiểu xú xú (khai)."

"Phì phì!"

"Tiểu xú xú!"

"Phì phì phì —"

"Được được được, con không khai, con thơm nhất."

"Oa a..."

Quyền Hãn Đình: "?"

Thay tã cho con gái điêu luyện, lại kiên nhẫn ru bé ngủ, anh mới lặng lẽ rời khỏi

phòng.

Lúc này, đã ba giờ sáng.

Trở lại cách vách, Quyền Hãn Đình nhẹ tay chân nằm xuống, rất nhanh đã chìm

vào giấc ngủ.

Anh lại mơ thấy giấc mộng ấy.

Trong mộng, anh vẫn là anh, nhưng không có Thẩm Loan.

Bốn năm trước anh đã giải tán Huy Đằng, rời Ninh Thành về Chiếm Ngao.

Ông ngoại cho anh vào nhà thờ trưởng lão, tiếp nhận huấn luyện "người thừa

kế" cùng An Tử Chiêu.

Năm đầu tiên, mỗi ngày đều trên sân huấn luyện, nhà ăn, ký túc xá, ba điểm một

đường. Anh và An Tử Chiêu như người máy, phát triển hết tất cả tiềm năng của

bản thân, sau đó sẽ có người chuyên nghiệp phân tích các chỉ tiêu của họ, rồi lại

tiếp thu một vòng khiêu chiến cực hạn mới.

Trong lúc đó, phong bế để huấn luyện, không được ra ngoài, không có kỳ nghỉ,

càng không được có người ngoài vào thăm.

Năm thứ hai, bắt đầu dã ngoại giữ mạng sống. Dấu chân họ trải rộng khắp tất cả

khu vực nguy hiểm nhất trên thế giới, có cao nguyên Thanh Tạng, rừng mưa

nhiệt đới, cũng có đầm lầy phủ tuyết, vách đá, hẻm núi cheo leo.

Tới năm thứ ba, hai người mới tách ra, An Tử Chiêu bắt đầu bước chân vào sản

nghiệp nhà họ An, Quyền Hãn Đình cũng tiếp nhận tập đoàn Thiên Tước từ tay

Dịch Phong Tước.

Mà đây chỉ là một phần của cuộc diễn tập thực chiến, huấn luyện người thừa kế

nghiêm ngặt vẫn chưa kết thúc.

Thẩm Xuân Hàng nhận được thiệp mời tham gia buổi thành lập tập đoàn

Thương Lan trước nửa tháng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương