Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
-
Chương 1146
Cho đến năm thứ tư, hai người vào "Hắc ngục", ba ngày sau còn sống đi ra sau
khóa huấn luyện do mười trưởng lão của nhà họ An đích thân kiểm tra, các chủ
đề biến thái được lựa chọn nghiêm ngặt thì mới thực sự kết thúc.
Kế tiếp tất cả thuận lý thành chương, An Tử Chiêu kế nhiệm vị trí gia chủ nhà
họ An, Quyền Hãn Đình chính thức tiếp quản tập đoàn Thiên Tước.
Hai người họ dựa kế hoạch của bậc cha chú, mỗi một bước đi đều làm đâu chắc
đấy, con đường "kẻ bề trên" càng đi càng hơn đời trước.
Tập đoàn Thiên Tước trong tay anh phát triển nhanh chóng, mười năm sau đã
liền có thể sánh vai với An thị.
Ông ngoại từng chính miệng khen anh — con hơn cha là nhà có phúc.
Ngoài cuộc sống không có gì thay đổi, phong ba bão táp bắt đầu bình lặng,
Quyền Hãn Đình càng ngày càng có tuổi không có gì tiếc nuối.
Cho đến khi...
An Tử Chiêu có đứa con thứ hai, anh vẫn cô đơn lẻ bóng, bà ngoại đi xin cho
anh một quẻ.
Quẻ viết, người bạn đời của anh đang ở Hoa Hạ Ninh Thành —
Nơi anh sáng lập tập đoàn Huy Đằng mười bốn năm trước.
Quyền Hãn Đình không cho là đúng, nhưng vì muốn người lớn nhà họ An yên
tâm, vẫn dẫn Sở Ngộ Giang và Lăng Vân theo tự mình đi một chuyến.
Cảnh còn người mất, bây giờ Ninh Thành đã không còn như xưa.
Anh tìm được nhà họ Thẩm, nghe nói là nhàu giàu nhất nhì ở đây, còn có một
cái tên rất vang dội — "Tứ đại gia tộc đứng đầu Ninh Thành"!
Nhưng trong mắt anh, chỉ như con kiến.
Thậm chí không cần phải tìm người nhà họ Thẩm để hỏi, chỉ cần một ông cụ tóc
trắng xoá là đủ.
Ông lão làm vườn họ Đinh, người nhà họ Thẩm gọi là "bác Đinh".
"Tôi hỏi ông" Quyền Hãn Đình trên cao nhìn xuống: "Nhà họ Thẩm có người
phụ nữ nào cầm tinh con rồng, năm nay chắc khoảng... 34 tuổi không?"
Bác Đinh bị bịt mắt bắt đến chỗ này, bây giờ đang ngồi dưới đất run bần bật:
"Không... Không có..."
"Nghĩ cẩn thận rồi hãy trả lời."
"Con rồng..." Bác Đinh nhớ ra cái gì, cả người cứng đờ.
"Xem ra là biết, nói —"
"Tôi nhớ rõ cô, cô ba hình như tuổi rồng."
"Ồ? Cô ấy đâu?" Trên tài liệu điều tra, nhà họ Thẩm chỉ có hai cô con gái, một
người là Thẩm Như, một người là Thẩm Yên.
"Chết, chết rồi."
Quyền Hãn Đình nhíu mày, tâm tình cũng không phập phồnggì, chung quy cũng
chỉ là người xa lạ mà thôi.
Nhưng vẫn hỏi một câu: "Chết thế nào?"
"Sức, sức khỏe cô ấy không tốt, bốn năm trước đã chết rồi."
"... Ừm." Nhẹ nhàng bâng quơ.
Quyền Hãn Đình thả ông lão làm vườn, ngày hôm sau liền rời đi, cả đời này
không đặt chân đến Ninh Thành nữa.
Anh sống đến 60 tuổi, chết vì bị ám sát.
Không vợ.
Không con.
...
Quyền Hãn Đình bỗng nhiên mở mắt, lọt vào tầm mắt là bóng đêm đen đặc, sau
lưng bao toát mồ hôi lạnh.
Anh quay đầu nhìn người phụ nữ ngủ say bên cạnh.
Trái tim, giây phút này mới bình tĩnh lại.
Anh nghĩ —
Quả nhiên, giấc mơ đều trái ngược với thực tế.
khóa huấn luyện do mười trưởng lão của nhà họ An đích thân kiểm tra, các chủ
đề biến thái được lựa chọn nghiêm ngặt thì mới thực sự kết thúc.
Kế tiếp tất cả thuận lý thành chương, An Tử Chiêu kế nhiệm vị trí gia chủ nhà
họ An, Quyền Hãn Đình chính thức tiếp quản tập đoàn Thiên Tước.
Hai người họ dựa kế hoạch của bậc cha chú, mỗi một bước đi đều làm đâu chắc
đấy, con đường "kẻ bề trên" càng đi càng hơn đời trước.
Tập đoàn Thiên Tước trong tay anh phát triển nhanh chóng, mười năm sau đã
liền có thể sánh vai với An thị.
Ông ngoại từng chính miệng khen anh — con hơn cha là nhà có phúc.
Ngoài cuộc sống không có gì thay đổi, phong ba bão táp bắt đầu bình lặng,
Quyền Hãn Đình càng ngày càng có tuổi không có gì tiếc nuối.
Cho đến khi...
An Tử Chiêu có đứa con thứ hai, anh vẫn cô đơn lẻ bóng, bà ngoại đi xin cho
anh một quẻ.
Quẻ viết, người bạn đời của anh đang ở Hoa Hạ Ninh Thành —
Nơi anh sáng lập tập đoàn Huy Đằng mười bốn năm trước.
Quyền Hãn Đình không cho là đúng, nhưng vì muốn người lớn nhà họ An yên
tâm, vẫn dẫn Sở Ngộ Giang và Lăng Vân theo tự mình đi một chuyến.
Cảnh còn người mất, bây giờ Ninh Thành đã không còn như xưa.
Anh tìm được nhà họ Thẩm, nghe nói là nhàu giàu nhất nhì ở đây, còn có một
cái tên rất vang dội — "Tứ đại gia tộc đứng đầu Ninh Thành"!
Nhưng trong mắt anh, chỉ như con kiến.
Thậm chí không cần phải tìm người nhà họ Thẩm để hỏi, chỉ cần một ông cụ tóc
trắng xoá là đủ.
Ông lão làm vườn họ Đinh, người nhà họ Thẩm gọi là "bác Đinh".
"Tôi hỏi ông" Quyền Hãn Đình trên cao nhìn xuống: "Nhà họ Thẩm có người
phụ nữ nào cầm tinh con rồng, năm nay chắc khoảng... 34 tuổi không?"
Bác Đinh bị bịt mắt bắt đến chỗ này, bây giờ đang ngồi dưới đất run bần bật:
"Không... Không có..."
"Nghĩ cẩn thận rồi hãy trả lời."
"Con rồng..." Bác Đinh nhớ ra cái gì, cả người cứng đờ.
"Xem ra là biết, nói —"
"Tôi nhớ rõ cô, cô ba hình như tuổi rồng."
"Ồ? Cô ấy đâu?" Trên tài liệu điều tra, nhà họ Thẩm chỉ có hai cô con gái, một
người là Thẩm Như, một người là Thẩm Yên.
"Chết, chết rồi."
Quyền Hãn Đình nhíu mày, tâm tình cũng không phập phồnggì, chung quy cũng
chỉ là người xa lạ mà thôi.
Nhưng vẫn hỏi một câu: "Chết thế nào?"
"Sức, sức khỏe cô ấy không tốt, bốn năm trước đã chết rồi."
"... Ừm." Nhẹ nhàng bâng quơ.
Quyền Hãn Đình thả ông lão làm vườn, ngày hôm sau liền rời đi, cả đời này
không đặt chân đến Ninh Thành nữa.
Anh sống đến 60 tuổi, chết vì bị ám sát.
Không vợ.
Không con.
...
Quyền Hãn Đình bỗng nhiên mở mắt, lọt vào tầm mắt là bóng đêm đen đặc, sau
lưng bao toát mồ hôi lạnh.
Anh quay đầu nhìn người phụ nữ ngủ say bên cạnh.
Trái tim, giây phút này mới bình tĩnh lại.
Anh nghĩ —
Quả nhiên, giấc mơ đều trái ngược với thực tế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook