Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
-
Chương 1144
"Thẩm Loan."
Thẩm Khiêm Gia: "!" Cái gì?!
Cô không có nghe lầm gì chứ? Vậy thì - những công ty con này đều là của cô
ấy?
Thẩm Thương Thương cũng sửng sốt, cô "nữ quỷ" bị cô ta bẫy ấy sao, cuối
cùng Tề Trình phải ra mặt lấy đất ra đền bù rồi mới đồng ý biến chuyện lớn
thành chuyện nhỏ đấy ư?!
Lúc này, việc cắt móng tay hay chó con đều không quan trọng.
Lục Thâm lại vô cùng lão làng, bộ dạng như tất cả đều nằm trong dự kiến của
anh ta.
Có thể, đây là ưu việt khi làm "thông gia", ai bảo những người kia không phải là
anh em của Quyền Hãn Đình chứ, cũng không thể gọi Thẩm Loan một tiếng
"chị dâu" đâu ha?
Nhún vai, buông tay ra, anh ta cũng bất lực lắm ấy chứ.
Thẩm Thanh ở bên cạnh, ồ không, bây giờ nên kêu là Tống Thanh ngồi vào
trong lòng bà nội, linh hoạt quay đầu nhìn xung quanh: "Bà nội, tại sao các cô
chú phía sau lại cãi nhau vậy ạ?"
Chung Ngọc Hồng khẽ cười, khóe mắt nhăn lại như ngàn đóa hoa cúc lụa nở rộ,
nhân hậu cao quý: "Bảo bối ngoan, họ không cãi nhau, họ chỉ là quá bất ngờ
nên không kiềm chế được cảm xúc của mình thôi."
Cô gái nhỏ dường như đã hiểu, chỉ cần cô bé không quan tâm đến là được, điều
cô bé quan tâm là ——
"Bà ơi, khi nào cháu có thể gặp mẹ cháu? Thanh Thanh rất nhớ mẹ! Còn em trai
nữa..."
Tống Khải Phong quay đầu lại, cười cười chạm vào chóp mũi của cô bé: "Sẽ
nhanh thôi, có lẽ là... một phút nữa."
"Thật vậy ạ?! "Ánh mắt cô bé rạng rỡ tỏa sáng: "Thật tốt quá!"
Sau đó, cô bé nhìn chằm chằm sân khấu không chớp mắt.
Tống Khải Phong liếc nhìn người vợ già của mình, trong mắt có bất đắc dĩ,
cũng có buồn bã, Chung Ngọc Hồng đáp lại ông ta một nụ cười an ủi.
Bọn họ đã từng nghĩ rằng thà cho Thanh Thanh nhận tổ quy tông còn tốt hơn
nhiều so với đi theo Thẩm Loan, một người mẹ đơn thân bí ẩn và nguy hiểm.
Bởi lẽ bọn họ có thể mang lại cho Thanh Thanh điều kiện sống tốt hơn gấp trăm
lần mà Thẩm Loan không thể cho được.
Vì vậy, khi cô đề nghị trả lại đứa trẻ cho nhà họ Tống, cặp vợ chồng già đã rất
cảm kích, nhưng trong tiềm thức lại nghĩ rằng vốn nên là như vậy.
Nhưng bây giờ...
Sau ngày tập đoàn Thương Lan thành lập, Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan đến
Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
Quan hệ bây giờ của hai người không cần phải có tờ giấy đó để gắn bó, cho nên
Thẩm Loan rất xem nhẹ thủ tục này.
Nhưng Quyền Hãn Đình kháng nghị kịch liệt: "... Em không cần, anh cần!"
Thẩm Loan nhướng mày, cười bò trên vai anh: "Anh để ý như vậy?"
"Huy Đằng đã bắt đầu chuyển hình, tất nhiên anh cũng muốn hợp quy hợp
pháp. Lại nói, ai biết được khi nào em lại quăng anh đi chứ... Không có chứng
nhận đó, ngay cả tư cách khiếu nại anh cũng không có."
"Được rồi" Thẩm Loan cũng không xấu hổ: "Khi nào?"
Đôi mắt người đàn ông phát sáng: "Ngày mai!"
"Được."
...
Hôm sau, trời ngày đâu đổ tuyết khó có hôm thấy được mặt trời.
Tám giờ sáng, ngoài Cục Dân Chính đã có không ít cặp đôi đang xếp hàng.
Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình mặc áo lông vũ, mũ, bao tay võ trang hạng
nặng, một cái khăn quàng cổ dài che kín cả hai người.
Tuy không thấy rõ được khuôn mặt, nhưng khí chất xuất chúng và dáng người
cao gầy vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý.
Cửa vừa mở, các cặp tình nhân từng đôi từng đôi đi vào đại sảnh.
"Sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân." Nhân viên công tác gõ gõ ngón tay, bổ
sung: "Bản gốc."
Quyền Hãn Đình lấy ra, đưa hết.
Nửa tiếng sau, hai người ra ngoài, trong tay có thêm một quyển sổ màu đỏ chót.
Quyền Hãn Đình nghiêng đầu, gương mặt rạng rỡ phát sáng dưới ánh mặt trời,
đẹp trai không sao tả xiết.
Anh nói: "Tân hôn vui vẻ, vợ nhé."
"Mong được chỉ bảo nhiều nhiều hơn, chồng nhé."
Hôm nay là ngày 6 tháng 12.
...
Cùng ngày đó năm thứ hai, ngày kỷ niệm tròn một năm hai người kết hôn.
Quyền Hãn Đình cầm bó hồng, đọc thơ tình cho Thẩm Loan trang điểm tỉ mỉ
xinh đẹp ở đầu bàn kia nghe.
Ánh nến, âm nhạc, nhà hàng, không khí tuyệt vời.
Kết quả...
Thẩm Loan buồn nôn.
Ngay sau đó chính là tin vui mang thai.
Đáng lẽ ngày hôm sau hai người sẽ dẫn Tán Tán đến Chiếm Ngao, nhưng tình
hình trước mắt tất nhiên không thể thực hiện nữa rồi.
Đêm đó, Quyền Hãn Đình gọi điện cho bên kia, giải thích nguyên do.
An An ôm tâm trạng mong ngóng con trai, con dâu, càng mong cháu nội vừa
vui sướng vừa mất mát.
Dịch Phong Tước đến cạnh bà: "Làm sao vậy?"
An An nhấp môi: "A Đình vừa gọi điện tới nói Loan Loan mang thai, năm nay
có lẽ không thể đến đảo được."
"Mang thai?" Đôi mắt người đàn ông mắt hiện lên sự kinh hỉ: "Chuyện tốt!"
Ông ấy lại được làm ông nội rồi!
An An cũng cười gật đầu, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại ảm đạm: "Em chưa
bao giờ được gặp bảo bối Tán Tán... Anh nói xem con dâu có ý kiến với chúng
ta không, cho nên mới..."
"Lại bắt đầu nghĩ nhiều. Đây không phải vấn đề lớn, nếu em không yên lòng,
chúng ta đi một chuyến đến Kinh Bình là được."
"Nhưng đêm giao thừa..."
"Còn sớm, không cần lo."
Giữa tháng mười hai, hai vợ chồng nhập cảnh Hoa Hạ, sau đó đi thẳng đến Kinh
Bình.
Thẩm Loan lần đầu tiên được gặp ba mẹ chồng trong truyền thuyết, sau đó, kinh
diễm mãnh kiệt.
Người phụ nữ tóc dài xõa ngang vai, thân hình yểu điệu, mặt mày xương cốt
đạm mặc nhuốm màu mực nước, duyên dáng cổ xưa, hành động cử chỉ ưu nhã
uyển chuyển, phảng phất như bước ra từ bức "Cung nữ đồ".
Hoàn toàn không giống người ngoài bốn mươi gần năm mươi.
Khách quan mà nói, người đàn ông bên cạnh bà có vẻ tục tằng, không chú ý
những chi tiết nhỏ, nhưng khí độ trầm ổn, gương mặt cũng vô cùng đẹp trai.
Hai người đứng chung một chỗ, một cương một nhu, một động một tĩnh, đâu
chỉ từ "xứng đôi" có thể hình dung, quả thực chính là trời sinh một cặp.
"Ba, mẹ." Thẩm Loan chủ động gọi.
An An lập tức nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng: "Đứa bé ngoan."
Nói rồi tháo vòng tay phỉ thúy lục bảo trên cổ tay cho Thẩm Loan, rất vừa vặn.
Thẩm Loan cứng người.
An An lại kiên định nắm tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Đây là lễ gặp mặt, người lớn
tặng không thể từ chối."
Những lời từ chối không thể bật ra.
Thẩm Loan không hề từ chối, hào phóng cười: "Cảm ơn mẹ."
An An vừa lòng, là đứa trẻ khéo léo lại hiểu lễ nghĩa.
Mẹ chồng nàng dâu ấn tượng đầu tiên lẫn nhau đều rất tốt, tiếp theo gần một
tháng ở chung, ngày càng hiểu biết, càng ngày càng thưởng thức nhau.
Thẩm Loan cảm thấy vị phu nhân này như một tiểu thư con nhà quyền quý thời
cổ đại, hơn nữa là kiểu xuất chúng nổi bật hơn người, không chỉ có tính cách
dịu dàng, tự nhiên hào phóng, cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú càng không gì
không giỏi, không gì không biết.
Thẩm Loan nghe bà đánh đàn ngâm thơ, cùng bà học chơi cờ vẽ tranh, thỉnh
thoảng sướng lên, hai người còn ghé đầu tham thảo kỹ năng thêu thùa.
Về phương diện này kiếp trước Thẩm Loan đã từng rất cố gắng, nhớ lại trước
đây mới vừa được đón về nhà họ Thẩm, nhờ một bức thêu tinh vi mới lọt vào
mắt xanh của ông cụ Thẩm.
Cô tự hỏi bản thân không thua bất cứ kẻ nào, nhưng đứng trước mặt mẹ chồng
không thể không lép vế chịu thua.
Đôi tay khéo léo của An An thì cho dù là bay trên trời, bơi dưới nước, treo trên
cành, mọc dưới đất không cần xem đường thêu, chỉ cần liếc thoáng một cái, là
có thể cầm kim thêu luôn.
Thẩm Khiêm Gia: "!" Cái gì?!
Cô không có nghe lầm gì chứ? Vậy thì - những công ty con này đều là của cô
ấy?
Thẩm Thương Thương cũng sửng sốt, cô "nữ quỷ" bị cô ta bẫy ấy sao, cuối
cùng Tề Trình phải ra mặt lấy đất ra đền bù rồi mới đồng ý biến chuyện lớn
thành chuyện nhỏ đấy ư?!
Lúc này, việc cắt móng tay hay chó con đều không quan trọng.
Lục Thâm lại vô cùng lão làng, bộ dạng như tất cả đều nằm trong dự kiến của
anh ta.
Có thể, đây là ưu việt khi làm "thông gia", ai bảo những người kia không phải là
anh em của Quyền Hãn Đình chứ, cũng không thể gọi Thẩm Loan một tiếng
"chị dâu" đâu ha?
Nhún vai, buông tay ra, anh ta cũng bất lực lắm ấy chứ.
Thẩm Thanh ở bên cạnh, ồ không, bây giờ nên kêu là Tống Thanh ngồi vào
trong lòng bà nội, linh hoạt quay đầu nhìn xung quanh: "Bà nội, tại sao các cô
chú phía sau lại cãi nhau vậy ạ?"
Chung Ngọc Hồng khẽ cười, khóe mắt nhăn lại như ngàn đóa hoa cúc lụa nở rộ,
nhân hậu cao quý: "Bảo bối ngoan, họ không cãi nhau, họ chỉ là quá bất ngờ
nên không kiềm chế được cảm xúc của mình thôi."
Cô gái nhỏ dường như đã hiểu, chỉ cần cô bé không quan tâm đến là được, điều
cô bé quan tâm là ——
"Bà ơi, khi nào cháu có thể gặp mẹ cháu? Thanh Thanh rất nhớ mẹ! Còn em trai
nữa..."
Tống Khải Phong quay đầu lại, cười cười chạm vào chóp mũi của cô bé: "Sẽ
nhanh thôi, có lẽ là... một phút nữa."
"Thật vậy ạ?! "Ánh mắt cô bé rạng rỡ tỏa sáng: "Thật tốt quá!"
Sau đó, cô bé nhìn chằm chằm sân khấu không chớp mắt.
Tống Khải Phong liếc nhìn người vợ già của mình, trong mắt có bất đắc dĩ,
cũng có buồn bã, Chung Ngọc Hồng đáp lại ông ta một nụ cười an ủi.
Bọn họ đã từng nghĩ rằng thà cho Thanh Thanh nhận tổ quy tông còn tốt hơn
nhiều so với đi theo Thẩm Loan, một người mẹ đơn thân bí ẩn và nguy hiểm.
Bởi lẽ bọn họ có thể mang lại cho Thanh Thanh điều kiện sống tốt hơn gấp trăm
lần mà Thẩm Loan không thể cho được.
Vì vậy, khi cô đề nghị trả lại đứa trẻ cho nhà họ Tống, cặp vợ chồng già đã rất
cảm kích, nhưng trong tiềm thức lại nghĩ rằng vốn nên là như vậy.
Nhưng bây giờ...
Sau ngày tập đoàn Thương Lan thành lập, Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan đến
Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
Quan hệ bây giờ của hai người không cần phải có tờ giấy đó để gắn bó, cho nên
Thẩm Loan rất xem nhẹ thủ tục này.
Nhưng Quyền Hãn Đình kháng nghị kịch liệt: "... Em không cần, anh cần!"
Thẩm Loan nhướng mày, cười bò trên vai anh: "Anh để ý như vậy?"
"Huy Đằng đã bắt đầu chuyển hình, tất nhiên anh cũng muốn hợp quy hợp
pháp. Lại nói, ai biết được khi nào em lại quăng anh đi chứ... Không có chứng
nhận đó, ngay cả tư cách khiếu nại anh cũng không có."
"Được rồi" Thẩm Loan cũng không xấu hổ: "Khi nào?"
Đôi mắt người đàn ông phát sáng: "Ngày mai!"
"Được."
...
Hôm sau, trời ngày đâu đổ tuyết khó có hôm thấy được mặt trời.
Tám giờ sáng, ngoài Cục Dân Chính đã có không ít cặp đôi đang xếp hàng.
Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình mặc áo lông vũ, mũ, bao tay võ trang hạng
nặng, một cái khăn quàng cổ dài che kín cả hai người.
Tuy không thấy rõ được khuôn mặt, nhưng khí chất xuất chúng và dáng người
cao gầy vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý.
Cửa vừa mở, các cặp tình nhân từng đôi từng đôi đi vào đại sảnh.
"Sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân." Nhân viên công tác gõ gõ ngón tay, bổ
sung: "Bản gốc."
Quyền Hãn Đình lấy ra, đưa hết.
Nửa tiếng sau, hai người ra ngoài, trong tay có thêm một quyển sổ màu đỏ chót.
Quyền Hãn Đình nghiêng đầu, gương mặt rạng rỡ phát sáng dưới ánh mặt trời,
đẹp trai không sao tả xiết.
Anh nói: "Tân hôn vui vẻ, vợ nhé."
"Mong được chỉ bảo nhiều nhiều hơn, chồng nhé."
Hôm nay là ngày 6 tháng 12.
...
Cùng ngày đó năm thứ hai, ngày kỷ niệm tròn một năm hai người kết hôn.
Quyền Hãn Đình cầm bó hồng, đọc thơ tình cho Thẩm Loan trang điểm tỉ mỉ
xinh đẹp ở đầu bàn kia nghe.
Ánh nến, âm nhạc, nhà hàng, không khí tuyệt vời.
Kết quả...
Thẩm Loan buồn nôn.
Ngay sau đó chính là tin vui mang thai.
Đáng lẽ ngày hôm sau hai người sẽ dẫn Tán Tán đến Chiếm Ngao, nhưng tình
hình trước mắt tất nhiên không thể thực hiện nữa rồi.
Đêm đó, Quyền Hãn Đình gọi điện cho bên kia, giải thích nguyên do.
An An ôm tâm trạng mong ngóng con trai, con dâu, càng mong cháu nội vừa
vui sướng vừa mất mát.
Dịch Phong Tước đến cạnh bà: "Làm sao vậy?"
An An nhấp môi: "A Đình vừa gọi điện tới nói Loan Loan mang thai, năm nay
có lẽ không thể đến đảo được."
"Mang thai?" Đôi mắt người đàn ông mắt hiện lên sự kinh hỉ: "Chuyện tốt!"
Ông ấy lại được làm ông nội rồi!
An An cũng cười gật đầu, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại ảm đạm: "Em chưa
bao giờ được gặp bảo bối Tán Tán... Anh nói xem con dâu có ý kiến với chúng
ta không, cho nên mới..."
"Lại bắt đầu nghĩ nhiều. Đây không phải vấn đề lớn, nếu em không yên lòng,
chúng ta đi một chuyến đến Kinh Bình là được."
"Nhưng đêm giao thừa..."
"Còn sớm, không cần lo."
Giữa tháng mười hai, hai vợ chồng nhập cảnh Hoa Hạ, sau đó đi thẳng đến Kinh
Bình.
Thẩm Loan lần đầu tiên được gặp ba mẹ chồng trong truyền thuyết, sau đó, kinh
diễm mãnh kiệt.
Người phụ nữ tóc dài xõa ngang vai, thân hình yểu điệu, mặt mày xương cốt
đạm mặc nhuốm màu mực nước, duyên dáng cổ xưa, hành động cử chỉ ưu nhã
uyển chuyển, phảng phất như bước ra từ bức "Cung nữ đồ".
Hoàn toàn không giống người ngoài bốn mươi gần năm mươi.
Khách quan mà nói, người đàn ông bên cạnh bà có vẻ tục tằng, không chú ý
những chi tiết nhỏ, nhưng khí độ trầm ổn, gương mặt cũng vô cùng đẹp trai.
Hai người đứng chung một chỗ, một cương một nhu, một động một tĩnh, đâu
chỉ từ "xứng đôi" có thể hình dung, quả thực chính là trời sinh một cặp.
"Ba, mẹ." Thẩm Loan chủ động gọi.
An An lập tức nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng: "Đứa bé ngoan."
Nói rồi tháo vòng tay phỉ thúy lục bảo trên cổ tay cho Thẩm Loan, rất vừa vặn.
Thẩm Loan cứng người.
An An lại kiên định nắm tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Đây là lễ gặp mặt, người lớn
tặng không thể từ chối."
Những lời từ chối không thể bật ra.
Thẩm Loan không hề từ chối, hào phóng cười: "Cảm ơn mẹ."
An An vừa lòng, là đứa trẻ khéo léo lại hiểu lễ nghĩa.
Mẹ chồng nàng dâu ấn tượng đầu tiên lẫn nhau đều rất tốt, tiếp theo gần một
tháng ở chung, ngày càng hiểu biết, càng ngày càng thưởng thức nhau.
Thẩm Loan cảm thấy vị phu nhân này như một tiểu thư con nhà quyền quý thời
cổ đại, hơn nữa là kiểu xuất chúng nổi bật hơn người, không chỉ có tính cách
dịu dàng, tự nhiên hào phóng, cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú càng không gì
không giỏi, không gì không biết.
Thẩm Loan nghe bà đánh đàn ngâm thơ, cùng bà học chơi cờ vẽ tranh, thỉnh
thoảng sướng lên, hai người còn ghé đầu tham thảo kỹ năng thêu thùa.
Về phương diện này kiếp trước Thẩm Loan đã từng rất cố gắng, nhớ lại trước
đây mới vừa được đón về nhà họ Thẩm, nhờ một bức thêu tinh vi mới lọt vào
mắt xanh của ông cụ Thẩm.
Cô tự hỏi bản thân không thua bất cứ kẻ nào, nhưng đứng trước mặt mẹ chồng
không thể không lép vế chịu thua.
Đôi tay khéo léo của An An thì cho dù là bay trên trời, bơi dưới nước, treo trên
cành, mọc dưới đất không cần xem đường thêu, chỉ cần liếc thoáng một cái, là
có thể cầm kim thêu luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook