Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
-
Chương 1141
Giữa tháng mười hai, hai vợ chồng nhập cảnh Hoa Hạ, sau đó đi thẳng đến Kinh
Bình.
Thẩm Loan lần đầu tiên được gặp ba mẹ chồng trong truyền thuyết, sau đó, kinh
diễm mãnh kiệt.
Người phụ nữ tóc dài xõa ngang vai, thân hình yểu điệu, mặt mày xương cốt
đạm mặc nhuốm màu mực nước, duyên dáng cổ xưa, hành động cử chỉ ưu nhã
uyển chuyển, phảng phất như bước ra từ bức "Cung nữ đồ".
Hoàn toàn không giống người ngoài bốn mươi gần năm mươi.
Khách quan mà nói, người đàn ông bên cạnh bà có vẻ tục tằng, không chú ý
những chi tiết nhỏ, nhưng khí độ trầm ổn, gương mặt cũng vô cùng đẹp trai.
Hai người đứng chung một chỗ, một cương một nhu, một động một tĩnh, đâu
chỉ từ "xứng đôi" có thể hình dung, quả thực chính là trời sinh một cặp.
"Ba, mẹ." Thẩm Loan chủ động gọi.
An An lập tức nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng: "Đứa bé ngoan."
Nói rồi tháo vòng tay phỉ thúy lục bảo trên cổ tay cho Thẩm Loan, rất vừa vặn.
Thẩm Loan cứng người.
An An lại kiên định nắm tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Đây là lễ gặp mặt, người lớn
tặng không thể từ chối."
Những lời từ chối không thể bật ra.
Thẩm Loan không hề từ chối, hào phóng cười: "Cảm ơn mẹ."
An An vừa lòng, là đứa trẻ khéo léo lại hiểu lễ nghĩa.
Mẹ chồng nàng dâu ấn tượng đầu tiên lẫn nhau đều rất tốt, tiếp theo gần một
tháng ở chung, ngày càng hiểu biết, càng ngày càng thưởng thức nhau.
Thẩm Loan cảm thấy vị phu nhân này như một tiểu thư con nhà quyền quý thời
cổ đại, hơn nữa là kiểu xuất chúng nổi bật hơn người, không chỉ có tính cách
dịu dàng, tự nhiên hào phóng, cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú càng không gì
không giỏi, không gì không biết.
Thẩm Loan nghe bà đánh đàn ngâm thơ, cùng bà học chơi cờ vẽ tranh, thỉnh
thoảng sướng lên, hai người còn ghé đầu tham thảo kỹ năng thêu thùa.
Về phương diện này kiếp trước Thẩm Loan đã từng rất cố gắng, nhớ lại trước
đây mới vừa được đón về nhà họ Thẩm, nhờ một bức thêu tinh vi mới lọt vào
mắt xanh của ông cụ Thẩm.
Cô tự hỏi bản thân không thua bất cứ kẻ nào, nhưng đứng trước mặt mẹ chồng
không thể không lép vế chịu thua.
Đôi tay khéo léo của An An thì cho dù là bay trên trời, bơi dưới nước, treo trên
cành, mọc dưới đất không cần xem đường thêu, chỉ cần liếc thoáng một cái, là
có thể cầm kim thêu luôn.
Thẩm Loan đã từng hỏi Quyền Hãn Đình rất nhiều lần —
"Mẹ chúng ta đến tột cùng là nhân vật thần tiên gì thế?"
"Có cái gì bà không biết không?"
Quyền Hãn Đình: "Có."
"?"
"Đánh đánh giết giết."
...
An An cảm thấy người con dâu này không tồi.
Đầu tiên, Thẩm Loan xinh đẹp lại không tục tằng, mà là từ trong xương cốt lộ ra
vẻ thanh nhã đoan trang, hơi thở lạnh nhạt.
Chính cái gọi là người đẹp cốt không ở da, Thẩm Loan vừa vặn chính là kiểu
này.
Xem ra mắt thẩm mỹ của con trai và bà giống nhau.
Còn nữa, Thẩm Loan đặc biệt thông minh, nói cái hiểu ngay, học một lần là
biết.
Người thông minh thích nhất nói chuyện với người thông minh, cho nên, hai
người ở chung quá hợp ý.
Mẹ chồng nàng dâu rất hài hòa hợp ý, nhưng hai ba con Dịch Phong Tước và
Quyền Hãn Đình lại không dễ chịu lắm.
Quyền Hãn Đình: "Vợ ơi, chúng ta đi tản bộ đi."
"Không vội, để em nghiên cứu cách thêu này của mẹ đã, phải xuống mũi thế
nào mà không hề nhìn ra chút dấu vết nào..."
"Nhưng Tán Tán còn đang đợi chúng ta."
Lôi cả con trai ra không còn lý do nữa chứ?
Ai ngờ —
"Anh và Tán Tán đi trước đi, lát nữa em và mẹ đi với nhau."
Quyền Hãn Đình: "..."
"Có vấn đề gì sao?" Thẩm Loan ngẩng đầu, dò hỏi.
"Không." Giữ nguyên nụ cười.
Bên kia, Dịch Phong Tước duỗi tay cầm quả táo, mới vừa đưa lên miệng, còn
chưa kịp cắn, An An đột nhiên ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn ông chằm
chằm.
"... Vợ ơi?"
"Đây là em cắt cho Loan Loan đấy."
"Trông liền một mạch quá." Người đàn ông lấy lòng cười cười.
Giọng nói An An mềm mại, thái độ lại rất kiên quyết: "Anh lấy mất một miếng
là làm hỏng mất hình dạng tổng thể, em không thể tìm mấy quả táo to nhỏ như
nhau trong khoảng thời gian ngắn nên đã cắt ra rồi ghép lại mấy chỗ còn thiếu."
"Được thôi." Dịch Phong Tước than nhẹ, làm bộ thả lại chỗ cũ.
"Đợi đã!"
"?"
"Anh đã cầm rồi, đặt lại vào chén đi, em phải dùng nước ấm rửa lại hai lần đã."
"... Ồ." Nụ cười hậm hực.
Mặt trời đã xuống núi mà trời còn chưa tối.
Trong vườn hoa, bên hòn non bộ, con đường uốn lượn vô cùng yên tĩnh.
An An và Thẩm Loan đi phía trước, nói nói cười cười.
Bình.
Thẩm Loan lần đầu tiên được gặp ba mẹ chồng trong truyền thuyết, sau đó, kinh
diễm mãnh kiệt.
Người phụ nữ tóc dài xõa ngang vai, thân hình yểu điệu, mặt mày xương cốt
đạm mặc nhuốm màu mực nước, duyên dáng cổ xưa, hành động cử chỉ ưu nhã
uyển chuyển, phảng phất như bước ra từ bức "Cung nữ đồ".
Hoàn toàn không giống người ngoài bốn mươi gần năm mươi.
Khách quan mà nói, người đàn ông bên cạnh bà có vẻ tục tằng, không chú ý
những chi tiết nhỏ, nhưng khí độ trầm ổn, gương mặt cũng vô cùng đẹp trai.
Hai người đứng chung một chỗ, một cương một nhu, một động một tĩnh, đâu
chỉ từ "xứng đôi" có thể hình dung, quả thực chính là trời sinh một cặp.
"Ba, mẹ." Thẩm Loan chủ động gọi.
An An lập tức nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng: "Đứa bé ngoan."
Nói rồi tháo vòng tay phỉ thúy lục bảo trên cổ tay cho Thẩm Loan, rất vừa vặn.
Thẩm Loan cứng người.
An An lại kiên định nắm tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Đây là lễ gặp mặt, người lớn
tặng không thể từ chối."
Những lời từ chối không thể bật ra.
Thẩm Loan không hề từ chối, hào phóng cười: "Cảm ơn mẹ."
An An vừa lòng, là đứa trẻ khéo léo lại hiểu lễ nghĩa.
Mẹ chồng nàng dâu ấn tượng đầu tiên lẫn nhau đều rất tốt, tiếp theo gần một
tháng ở chung, ngày càng hiểu biết, càng ngày càng thưởng thức nhau.
Thẩm Loan cảm thấy vị phu nhân này như một tiểu thư con nhà quyền quý thời
cổ đại, hơn nữa là kiểu xuất chúng nổi bật hơn người, không chỉ có tính cách
dịu dàng, tự nhiên hào phóng, cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú càng không gì
không giỏi, không gì không biết.
Thẩm Loan nghe bà đánh đàn ngâm thơ, cùng bà học chơi cờ vẽ tranh, thỉnh
thoảng sướng lên, hai người còn ghé đầu tham thảo kỹ năng thêu thùa.
Về phương diện này kiếp trước Thẩm Loan đã từng rất cố gắng, nhớ lại trước
đây mới vừa được đón về nhà họ Thẩm, nhờ một bức thêu tinh vi mới lọt vào
mắt xanh của ông cụ Thẩm.
Cô tự hỏi bản thân không thua bất cứ kẻ nào, nhưng đứng trước mặt mẹ chồng
không thể không lép vế chịu thua.
Đôi tay khéo léo của An An thì cho dù là bay trên trời, bơi dưới nước, treo trên
cành, mọc dưới đất không cần xem đường thêu, chỉ cần liếc thoáng một cái, là
có thể cầm kim thêu luôn.
Thẩm Loan đã từng hỏi Quyền Hãn Đình rất nhiều lần —
"Mẹ chúng ta đến tột cùng là nhân vật thần tiên gì thế?"
"Có cái gì bà không biết không?"
Quyền Hãn Đình: "Có."
"?"
"Đánh đánh giết giết."
...
An An cảm thấy người con dâu này không tồi.
Đầu tiên, Thẩm Loan xinh đẹp lại không tục tằng, mà là từ trong xương cốt lộ ra
vẻ thanh nhã đoan trang, hơi thở lạnh nhạt.
Chính cái gọi là người đẹp cốt không ở da, Thẩm Loan vừa vặn chính là kiểu
này.
Xem ra mắt thẩm mỹ của con trai và bà giống nhau.
Còn nữa, Thẩm Loan đặc biệt thông minh, nói cái hiểu ngay, học một lần là
biết.
Người thông minh thích nhất nói chuyện với người thông minh, cho nên, hai
người ở chung quá hợp ý.
Mẹ chồng nàng dâu rất hài hòa hợp ý, nhưng hai ba con Dịch Phong Tước và
Quyền Hãn Đình lại không dễ chịu lắm.
Quyền Hãn Đình: "Vợ ơi, chúng ta đi tản bộ đi."
"Không vội, để em nghiên cứu cách thêu này của mẹ đã, phải xuống mũi thế
nào mà không hề nhìn ra chút dấu vết nào..."
"Nhưng Tán Tán còn đang đợi chúng ta."
Lôi cả con trai ra không còn lý do nữa chứ?
Ai ngờ —
"Anh và Tán Tán đi trước đi, lát nữa em và mẹ đi với nhau."
Quyền Hãn Đình: "..."
"Có vấn đề gì sao?" Thẩm Loan ngẩng đầu, dò hỏi.
"Không." Giữ nguyên nụ cười.
Bên kia, Dịch Phong Tước duỗi tay cầm quả táo, mới vừa đưa lên miệng, còn
chưa kịp cắn, An An đột nhiên ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn ông chằm
chằm.
"... Vợ ơi?"
"Đây là em cắt cho Loan Loan đấy."
"Trông liền một mạch quá." Người đàn ông lấy lòng cười cười.
Giọng nói An An mềm mại, thái độ lại rất kiên quyết: "Anh lấy mất một miếng
là làm hỏng mất hình dạng tổng thể, em không thể tìm mấy quả táo to nhỏ như
nhau trong khoảng thời gian ngắn nên đã cắt ra rồi ghép lại mấy chỗ còn thiếu."
"Được thôi." Dịch Phong Tước than nhẹ, làm bộ thả lại chỗ cũ.
"Đợi đã!"
"?"
"Anh đã cầm rồi, đặt lại vào chén đi, em phải dùng nước ấm rửa lại hai lần đã."
"... Ồ." Nụ cười hậm hực.
Mặt trời đã xuống núi mà trời còn chưa tối.
Trong vườn hoa, bên hòn non bộ, con đường uốn lượn vô cùng yên tĩnh.
An An và Thẩm Loan đi phía trước, nói nói cười cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook