Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
Chương 3: Tình cảnh

Suy nghĩ một chút thì rơi vào hồi ức, chẳng biết lúc nào Lâm Thanh Uyển đã lệ rơi đầy mặt.

“Ai ~~ ngươi không sao chứ?” Bên cạnh vang lên một thanh âm thật nhỏ.

Lâm Thanh Uyển giương mắt nhìn lên, là một cô nương khoảng 14, 15 tuổi, tóc vàng hoe, cơ thể da bọc xương, vì quá gầy mà con mắt trông như lồi ra, nhìn lại chỉ thấy một đôi mắt cực lớn. Lâm Thanh Uyển bị hoảng sợ.

“Ngươi… Ngươi là ai?”

Nữ hài thấy nàng không sao lại ngồi vào một góc xó:”Ta tên là Tiểu Hoa, đầu ngươi bị thương nên hôn mê mấy ngày, Tiền bà tử bảo ta trông ngươi.”

Lâm Thanh Uyển sờ đầu thấy có quấn vải trắng, nhưng nàng không thấy đau, cũng không có cảm giác hoa mắt chóng mặt như lúc mới tỉnh lại: “Cám ơn ngươi mấy ngày nay chiếu cố ta, xin hỏi nơi này là…?”

Tiểu Hoa nhíu nhíu mí mắt, không hỏi nàng vì sao bị thương ở đầu còn hôn mê, bây giờ còn không biết mình ở nơi nào, nàng đã từng sống trong phủ nhà giàu nên biết rất rõ ràng, người thích tò mò thường sống không được lâu…

“Nơi này là đoàn xe của Tiền bà tử*…”

(Tiền bà tử*: bà tử có nhiều nghĩa nhưng ở đây là để chỉ bọn buôn người..ở HĐ còn gọi là mẹ mìn...)

Nhìn cô bé vẻ mặt mờ mịt đối diện kia, nàng lại hảo tâm nói thêm một câu.”Tiền bà tử chuẩn bị đưa chúng ta đến phương Bắc bán, lúc này đang trên đường đi.”

“Bán?” Lâm Thanh Uyển đầy mặt kinh ngạc, lầm bầm lần nữa: “Bán …”

“Phải.” Tiểu Hoa khẳng định đáp, giống như muốn nói cho nàng biết tình cảnh của bản thân nàng.

Lâm Thanh Uyển bối rối nhìn bốn phía, lần này nhìn kĩ hơn vừa rồi nhiều, nàng đang ở trong một khoang xe dài hẹp, xung quanh toàn các bé gái, quần áo hỗn độn nhưng cũng bị trói hai tay giống nàng.

Có người tựa lưng vào tường phía sau nhắm mắt dưỡng thần, có người úp mặt trên đầu gối khóc anh anh, còn có người mặt không chút thay đổi ngồi một góc vẻ mặt tuyệt vọng.

Bởi vì không khí trong khoang xe không được lưu thông nên tràn ngập một mùi vị kì quái, giống như có mùi mồ hôi, có cả mùi khai của nước tiểu.

Lâm Thanh Uyển thoáng chốc muốn nôn ọe, cố gắng che cái mũi dịch lại ngồi sát mép tường, trong lòng tràn đầy bối rối.

Xem ra hôm nọ Lâm Thanh Lan nói không phải là giả, ả ta thật sự đưa nàng ra khỏi kinh thành để bán.

Trong dạ dày có cảm giác như bị lửa đốt, vị chua còn liên tục ợ lên, không chỉ bởi mùi vị trong khoang xe này, mà còn bởi vì thân thể này đã rất lâu không có ăn uống gì.

Lâm Thanh Uyển cảm giác miệng mình thật khó chịu như muốn nứt ra, bởi vì nàng lúc nãy mới chỉ nói được mấy chữ thôi đã thấy toàn mùi tanh trên môi.

“Ngươi đói bụng à?” Tiểu Hoa nhỏ giọng hỏi sau đấy lại cười tự giễu:”Nhất định là đói bụng rồi, ngươi hôn mê ba ngày cơ mà.”

Ba ngày? Vậy có nghĩa là bây giờ đã cách kinh thành rất xa?

Lâm Thanh Uyển không nói gì, đột nhiên lại có cái tay chọc vào hông nàng, nàng nhìn xuống thì thấy một cái tay cũng bị trói giống nàng, một đôi tay nhỏ và bẩn, giữa ngón tay có kẹp một khối nhỏ… Bánh bột ngô?

“Ngươi dùng tạm trước đi, đây là đồ ăn của ta ngày hôm qua còn thừa lại.” Tiểu Hoa giống như không thèm để ý nói: “Nơi này hàng ngày mỗi người chỉ được cho một cái bánh bột ngô và một chén nước, mọi người đều là ăn không đủ no, cho nên… ngươi cũng đừng ngại bẩn.”

“Cám ơn.” Lâm Thanh Uyển nói tạ ơn và lặng lẽ tiếp nhận miếng bánh bột ngô trông bẩn bẩn trong tay Tiểu Hoa đút vào miệng, còn chưa kịp cắn thì ngoài miệng lên cơn đau đớn tan lòng nát dạ, một mùi tanh tràn ra khỏi miệng.

Nhưng nàng cũng không đi quản nó, cố gắng đem bánh bột ngô nhét vào miệng rồi ngậm lại, cổ họng khô khốc, nuốt một phát mà có cảm giác như kéo rách cả cổ họng.

Bẩn? Đời trước khi nàng còn bé cái gì bẩn mà nàng chưa từng ăn, chỉ cần có thể ăn no thùng rác cũng bới.

Không ngờ là kiếp trước phấn đấu lăn lộn mới có thể được tay làm hàm nhai, không còn là đứa trẻ lang lang không ai thương không ai quản nữa, vậy mà vận mệnh lật ngược chuyển qua, nàng xuyên không, một lần nữa trở về với hoàn cảnh gian nan khi còn bé giống đời trước kia…

Bất lực, khủng hoảng, còn có mờ mịt về tương lai… Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Xe ngựa bỗng nhiên từ từ dừng lại, bên ngoài vang lên thanh âm ồn ào.

Cửa thùng xe bị nhấc ra thô lỗ, một bà tử to con đứng ở càng xe bực bội trừng mắt.

Bà ta mặc một bộ quần áo tơ lụa màu xanh đậm đeo giầy đế vải, tóc trên đầu vấn thành một búi, trên trán quấn khăn, nhìn qua có vẻ danh giá, nhưng tướng mạo lại rất hung hãn.

“Khóc! Khóc! Khóc! Khóc cái gì? Khóc tang à? Muốn oán thì oán các ngươi không có mắt, đắc tội quý nhân, lúc bò lên giường chủ tử sao không khóc? Muốn oán thì oán cha mẹ chính mình đi, sao lại bán các ngươi đi.”

Bà tử kia vừa mắng vừa vỗ cửa xe, thịt mỡ trên người rung lên: “Nhanh, tranh thủ đi vệ sinh đi, lát nữa khởi hành mà muốn đi thì chỉ có đi ra quần thôi.”

Các cô gái thút tha thút thít trong khoang xe ngừng khóc, nâng nhau đứng lên đi ra khỏi xe.

Lâm Thanh Uyển cũng muốn đứng lên, đáng tiếc lâu không hoạt động máu không lưu thông co quắp lại ngã trở về, Tiểu Hoa đứng ở bên cạnh tốt bụng đỡ nàng một phen.

“Ơ, ngươi tỉnh rồi?” Tiền bà tử liếc mắt nhìn bóng dáng chật vật kia liền nhận ra ngay.”Lão bà ta còn tưởng rằng ngươi không dâỵ được nữa, còn bận đi Diêm Vương báo danh rồi cơ.”

Lúc trước vị quý nhân kia mang nàng đến có dặn dò không được để nàng chết, bằng không lão bà này mới không phí cái công phu kia để cho người nhìn nàng.

Tuy thấy nàng chật vật nhưng nha đầu này cũng bắt mắt lắm, nếu không phải quý nhân kia nhiều lần dặn dò nhất định phải đem nàng đi thật xa bán cho một kẻ nông dân chân đất, bà ta còn muốn trang điểm ăn diện cho nàng một chút rồi bán vào thanh lâu cơ, nhất định bán được giá rất cao.

Nhưng Tiền bà tử cũng chỉ dám nghĩ như vậy thôi, làm nghề môi giới người đã nhiều năm ở kinh thành, bà ta biết thủ đoạn của các quý nhân này.

Đắc tội quý nhân không chết cũng bị lột da, nha đầu trước mắt này không phải là một ví dụ tốt nhất sao? Thật là đáng tiếc cho một bộ dạng kiều nộn kia…

Lâm Thanh Uyển không nói gì, nghĩ một lúc mới do dự mở miệng hỏi: “Đại nương, có nước không? Ta hôn mê mấy ngày rồi không được ăn gì, có thể cho ta một ít thức ăn và nước được không?”

Tiểu Hoa ở bên cạnh ngầm lấy cùi chỏ huých nàng, trước mặt Tiền bà tử nàng không dám nói gì cả.

Lâm Thanh Uyển hôn mê lâu nên không biết, nhưng Tiểu Hoa lại rất rõ ràng, những cô nương trong xe có ai khóc hay kêu đói kêu khát đòi ăn uống gì đó, chắc chắn nhận được không chỉ một trận mắng mà còn kèm theo mấy roi.

Thật ra ngoài dự kiến của nàng là Tiền bà tử vẫn luôn hung ác chỉ nhíu mày, trừng mắt nhìn cô nương quấn băng vải trên đầu rồi đáp ứng.

Tiền bà tử gọi kiệu phu cầm một túi nước và hai cái bánh bột ngô ném cho Lâm Thanh Uyển.

“Mau ăn đi, ăn xong rồi đi xuống vệ sinh đi, lát nữa khởi hành không dừng xe dọc đường.” Nói xong đóng sầm cửa xe lắc thân mình phì phì đi xuống.

Lâm Thanh Uyển khó khăn dùng đôi tay bị trói lấy bánh và nước, nghĩ một lát đưa một cái bánh cho Tiểu Hoa.

“Ngươi nghĩ cho tốt, cho ta rồi ngươi cũng đừng hối hận, qua lần này sẽ chịu đói dọc đường đấy.” Tiểu Hoa cầm bánh bột ngô trong tay nhìn đối phương nói.

Lâm Thanh Uyển nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “Coi như trả lại cho ngươi cái bánh lúc nãy.”

Tiểu Hoa không nói gì nữa cúi đầu lặng lẽ gặm, Lâm Thanh Uyển lại đem túi nước đưa qua, nàng cũng không chối từ, nói chung là nàng cũng khát quá, Tiền bà tử vì bớt việc nên rất ít cho các nàng uống nước.

Hai người yên lặng ăn bánh uống nước, bánh này tốt hơn bánh cấp cho các nàng lúc trước ăn nhiều, tuy cũng làm từ bột mì, nhưng không cứng rắn mà khá mềm mại.

Chỉ chốc lát hai người ăn xong bánh trong tay, lại kéo túi nước uống một hơi.

Lúc này Lâm Thanh Uyển mới cảm thấy trên người có tý sức, dường như đầu cũng bớt đau, quả nhiên là "người là sắt cơm là thép", một bữa không ăn liền đói đến hoa cả mắt.

Hai người lau miệng đỡ nhau xuống xe, ngoài xe ngựa có rất nhiều người, xem ra là đều đi ra vệ sinh.

Lâm Thanh Uyển đi theo Tiểu Hoa và mấy nữ nhân khác ra bụi cỏ, một bà già khỏe mạnh mắt lom lom trừng bọn họ, chắc là giám sát.

Bên kia đường là một đám nam nhân, bị một nam nhân kiệu phu nhìn, có người động tác chậm, kiệu phu lập tức hùng hùng hổ hổ vẫy roi trong tay quất xuống.

Kỳ thật Lâm Thanh Uyển không đi vệ sinh, nhưng nàng vẫn ngồi xổm ở trong bụi cỏ cùng mọi người, ánh mắt vụng trộm nhìn về bốn phía.

Bốn phía đều hoang vắng, cũng không biết đây là nơi nào, chỉ có một đoàn xe này của Tiền bà tử.

Có người vệ sinh xong đã đứng dậy, bà tử bên cạnh nhìn thời gian thúc giục những người còn đang ngồi.

“Xong chưa? Mỗi ngày bỏ đói các ngươi mà vẫn còn kéo ra lâu vây? Xem ra sau này phải cho các ngươi ăn uống bớt đi nữa.”

Người còn ngồi vội vàng đứng lên, sắc mặt không tốt lắm nhưng không dám nói gì, Lâm Thanh Uyển và Tiểu Hoa cũng nhanh chóng đứng lên kéo tốt váy áo.

Bà tử bên cạnh phất phất cây gậy ngắn trong tay xua bọn họ.

“Nhanh, đi thôi, đừng lề mà lề mề.” Cứ như đuổi chó ấy.

Từ lúc xuyên qua đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Uyển biết đến đến hai chữ "Sỉ nhục", nhưng nàng vẫn cúi đầu đi rất nhanh về khoang xe.

Trong đội có hai tiểu cô nương đi chậm bị bà tử kia vung gậy gộc đánh hai cái, một trận tiếng khóc vang lên, mấy cô nương nhát gan trong đội cũng khóc theo, vừa khóc vừa bị bà mụ đuổi chạy.

“… Đừng có mà có ý nghĩ chạy trốn khỏi ta, một thân một mình còn không bằng ở chỗ này tìm một chủ nhà mà sống, chạy đi mà gặp phải lưu dân, thổ phỉ… Ha ha… Lúc ấy các ngươi mới biết được hai chữ hối hận viết như thế nào…”

Tiểu Hoa rất dũng cảm không hề khóc, tay chân linh hoạt lôi nàng chạy lảo đảo về xe.

Vừa chạy Lâm Thanh Uyển nhìn các xe ngựa xung quanh.

Đội xe này rất dài, có hơn mười chiếc xe ngựa, đa số để chở người, nữ có nam có, trẻ có già có, có người nhìn ăn mặc xuất thân nghèo khổ, cũng có nữ tử nhìn qua như nha đầu nhà giàu có chắc là đắc tội chủ nhân bị bán đi.

Tay chân và kiệu phu có hơn mười người, mỗi người đều trẻ tuổi cường tráng cảnh giác nhìn bốn phía.

Lâm Thanh Uyển lên xe tìm vị trí ngồi tốt, Tiểu Hoa ngồi bên người nàng, mất một lúc sau xe ngựa mới bắt đầu chuyển động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương