Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
-
Chương 146-2: Ngoại truyện 2: Lâm Thanh Lan
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Lâm Thanh Lan vẫn luôn cảm thấy mình là người hạnh phúc.
Xuất thân là đích nữ, cha mẹ nuông chiều lớn lên, trong nhà tuy không đạt tới trình độ huân quý cao nhất, nhưng dù sao cũng là thế gia danh môn. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, trưởng thành gả cũng không tệ.
Mọi người đều nói nàng gả tốt, vừa gả tới đã được mẹ chồng mang theo quản gia, lập gia đình mấy năm có con trai con gái, về sau trở thành Trung Dũng Bá phu nhân, tôn vinh tăng lên, vinh hoa phú quý.
Lâm Thanh Lan xác thực vô cùng hài lòng.
Thế nhưng không ai biết trong lòng Lâm Thanh Lan vẫn luôn có một cây gai, nó tên là ‘Lâm Thanh Uyển’.
Tất cả mọi người đều nói Lâm Thanh Uyển là thứ tỷ của mình, sự thật đúng là thế, thế nhưng Lâm Thanh Lan không hề thừa nhận. Rõ ràng nàng là đích trưởng nữ, đều tại vị di nương tiện chân kia sinh nàng ta ra trước mình.
Khi còn bé chỉ là rất chán ghét nàng ta, bởi vì mẫu thân đối xử rất tốt với nàng ta, còn tốt hơn cả với mình.
Khi đó nàng cảm thấy ấm ức, ghi hận tại sao phải có Lâm Thanh Uyển kia. Thế nhưng sau khi lớn lên mới hiểu, thì ra mẫu thân đang làm công tác mặt ngoài. Hơn nữa loại công tác mặt ngoài này từ khi Đại di nương kia mất, càng ngày càng trở lên qua loa.
Thẳng đến đúng lúc này, Lâm Thanh Lan mới hiểu được mình trước đó ngốc nghếch cỡ nào.
Mẫu thân từng nói, thanh danh nữ nhi gia quan trọng hơn tất cả mọi thứ, thì cứ coi như nuôi một con chó con mèo, về sau tùy tiện đuổi đi là được, cần gì phải để cái mụn ấy vào mắt.
Lâm Thanh Lan biết cái mụn kia không chỉ nói về mỗi Lâm Thanh Uyển thôi, còn có thứ trưởng tử Lâm Thanh Đình kia nữa.
Cho dù ngày thường trong miệng không cam lòng gọi tỷ tỷ đại ca, thế nhưng Lâm Thanh Lan chưa bao giờ coi trọng hai người này, bởi vì nàng biết rõ hai người này là một cây gai trong lòng mẫu thân nàng, sớm muộn gì sẽ nhổ chúng.
Quả nhiên, một trong cái cục mụn kia đi rồi. Nói là báo danh tòng quân, thế nhưng Lâm Thanh Lan biết rõ hắn không sống lâu được, bởi vì có lần mẫu thân mang nàng về nhà nhà ông ngoại, nàng vô tình nghe lén những người lớn nói chuyện.
Lâm Thanh Đình đi rồi, Lâm Thanh Uyển càng không được sống tốt. Nguyên vốn là người tính tình khiếp nhược, từ đó về sau càng trở thành vô hình trong nhà này.
Lâm Thanh Lan nghĩ đích ca ca thân nhất của người nọ chết rồi, cảm thấy hả giận thoải mái. Xem về sau ai làm chỗ dựa cho ngươi, cuối cùng nàng ta sẽ hoàn toàn bị nàng dẫm nát dưới chân thôi.
Vốn không định ra tay với nàng ta đâu, một lần trong lúc vô tình nghe được phụ thân nói ý muốn gả nàng ta cho biểu ca, Lâm Thanh Lan hoàn toàn phẫn nộ lên.
Biểu ca, nàng từ nhỏ tựu ngưỡng mộ biểu ca không thôi, tiện nhân Lâm Thanh Uyển kia có tư cách gì gả cho biểu ca.
Vì vậy nàng ra tay, nàng suy nghĩ thật lâu, quyết định bán nàng ta khỏi kinh thành. Cũng không muốn tánh mạng của nàng ta, mà là bán nàng ta cho đám dân quê làm bà nương.
Một thiên kim tiểu thư danh môn thế gia, gả cho đám dân quê hạ lưu, tin rằng không có sỉ nhục nào lớn hơn cái này rồi!
Cuối cùng người kia cũng biến mất, Lâm Thanh Lan thoải mái rồi.
Qua hai năm, mẫu thân định cho nàng một mối hôn sự. Đích thứ tử nhà Trung Dũng Bá, nói là đích thứ tử, nhưng trưởng tử yếu ớt, tước vị sớm muộn sẽ là đích thứ tử thôi.
Lâm Thanh Lan không chút do dự đồng ý, thời gian trôi qua nàng chậm rãi trưởng thành, nàng đã hiểu địa vị trượng phu quan trọng với nữ nhân đến cỡ nào.
Biểu ca, hiện tại không xứng với nàng nữa.
Sau khi gả đi, mẹ chồng có vài phần yêu thương kính trọng nàng, quan hệ giữa vợ chồng hòa thuận. Năm thứ hai nàng sinh ra một tiểu tử mập mạp, nữ nhân nên có nàng đã có.
Đương nhiên cũng sẽ có chút ít chuyện phiền lòng, một là trong nhà vì tước vị tranh đấu lợi hại, thứ hai là bên người phu quân không tránh được có mấy người trong phòng.
Nhưng mà Lâm Thanh Lan tự nhận thủ đoạn không kém, những người kia nàng không úy kỵ, thích nhảy thì nhảy, sớm muộn gì nàng sẽ trừng trị từng người một.
Lâm Thanh Đình trở về khiến Lâm Thanh Lan rất kinh ngạc, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tắc, lại đã xuất giá, Lâm Thanh Đình như thế nào cũng không có liên quan trực tiếp gì tới nàng.
Đương nhiên nàng có chút hối hận khi đó không lấy lòng một hai vị ca ca thứ trưởng tử này, như vậy sẽ có thêm trợ lực.
Về phần Lâm Thanh Uyển?
Lúc này, Lâm Thanh Lan đã sớm quên nàng ta lên chín tầng mây rồi, căn bản không nghĩ ra lúc trước mình trừng trị ‘Tỷ tỷ’ này như thế nào.
Ngay tại khi Lâm Thanh Lan tranh đấu hăng say với đám chị em dâu và tiểu thiếp, thì Lâm Thanh Uyển trở về.
Cứ như là trở về trong một đêm, lúc đó bởi vì chuyện Lâm Thanh Uyển, mà trong kinh ầm ĩ xôn xao.
Danh dự nhà mẹ đẻ vì bị nàng ta liên lụy, bởi vậy nàng cũng bị liên lụy theo, bị đám chị em dâu lấy ra làm thủ đoạn công kích.
Lâm Thanh Lan biết rõ, mẫu thân gánh tội thay nàng.
Nàng biết rõ nàng phải bình tĩnh, chỉ là cuối cùng trong một đêm phẫn hận trở về, lại để cho nàng nhìn thấy Lâm Thanh Uyển đang được thế tại bữa tiệc vui nhà Định Viễn hầu, không nhịn được mỉa mai vài câu.
Lời ra khỏi miệng, Lâm Thanh Lan liền hối hận. Nàng biết rõ nàng hiện tại không thể trêu vào Định Viễn hầu như mặt trời ban trưa, tiếp theo tiện nhân Lâm Thanh uyển kia cũng không thể trêu vào.
Sau khi trở về, mẹ chồng nói nàng vài câu, hơn nữa thu hồi quyền hành quản gia của nàng.
Mẹ chồng nói nàng không đủ tỉnh táo, con mắt không đủ sáng, nhận thức không rõ vị trí của mình, không biết cái gì mới là tốt với mình.
Lúc đó trong lòng Lâm Thanh Lan tinh tường hiểu đó là chuyện gì, nhưng nàng không muốn thừa nhận.
Đoạn thời gian đó, là thời gian thống khổ nhất trong hồi ức của Lâm Thanh Lan.
Nàng bị thu hồi quyền hành quản gia, nhóm chị em dâu đã từng bị chèn ép lại xông ra, mỗi người đều muốn giẫm nàng một cái. Phu quân chẳng những không làm chỗ dựa cho nàng, thậm chí lại thêm một con vợ kế, nhiều hơn một vị di nương.
Bên nhà mẹ đẻ, mẫu thân bị phụ thân đưa đi thôn trang, Lâm gia cũng bị phân loạn.
Có đôi khi người thật sự rất dễ dàng buông tha kiên trì của mình, dưới sự ước chế của mẹ chồng, Lâm Thanh Lan thật sự muốn cúi đầu.
Nàng không thể trêu vào Định Viễn hầu, Trung Dũng Bá phủ cũng không thể trêu vào Định Viễn hầu, lại càng không cần phải nói đi gây chiến với muội muội Định Viễn hầu đau nhập tâm khảm.
Nàng kiêu ngạo, lần đầu cảm thấy mình không bằng người. Không bằng người khác cũng được, nhưng lại là cái gai trong lòng kia.
Thế nhưng nàng không thể không nhận mệnh.
Tuy nàng mặt ngoài ngang ngược càn rỡ, nhưng cho tới nay trong lòng nàng đều biết rõ cái gì mới có lợi cho nàng.
Nàng không muốn nhận thua, không muốn cúi đầu, không muốn thừa nhận mình không bằng người, thế nhưng nàng không chống chọi được sự thật, nàng lựa chọn kế sách song toàn, cho nên nàng coi thường bên đó.
Không hề đi trêu chọc, nhưng thái độ lại coi thường đấy, cũng chỉ có như vậy mới khiến trong lòng nàng có thể thoải mái một ít.
Thế nhưng rốt cuộc là thật sự coi thường, hay là giả coi thường, chỉ có trong lòng bản thân Lâm Thanh Lan mới rõ ràng.
Tin tức của người nọ, từng lúc từng lúc lọt vào tai nàng ——
Nghe nói nàng an cư ở kinh thành, không phải ở Định Viễn Hầu phủ, mà là tự mình xây một cái thôn trang ở vùng ngoại ô kinh thành…
Lâm Thanh Lan âm thầm cười nhạo, vị trượng phu nhà quê kia của nàng ta có bản lĩnh vậy sao? Không phải là ỷ vào ca ca của mình à!
Nghe nói vị trượng phu nhà quê kia kỳ thật cũng không nghèo lắm, nhà làm buôn bán vô cùng lớn…
Lâm Thanh Lan tiếp tục cười nhạo, còn không phải ỷ vào mình có một ca ca bổn sự à!
Nghe nói người nọ sinh hoạt rất là an nhàn, hôm nay lại có thai, sinh ra một đôi long phượng thai…
…
Lâm Thanh Lan luôn nghĩ, nhà chồng người nọ là bạch đinh, cuối cùng có một ngày sẽ phai mờ trong ánh mắt cao quý của nàng. Nàng và nàng ta không giống nhau, thân phận không giống, vòng giao tiếp cũng bất đồng.
Chỉ tiếc, tin tức về nàng ta luôn không tự chủ tiến vào trong tai mình…
Nghe nói người nọ tiến cung, là Quý Phi chiêu tiến cung đấy…
Nghe nói vị Nguyên Quý Phi xuất thân thấp hèn được bệ hạ rất coi trọng kia, tựa hồ có vài phần kính trọng nàng ta, luôn chiêu nàng vào cung nói chuyện…
Nghe nói, con trai trưởng nàng ta là đứa thiên tư thông minh, tuổi còn nhỏ mà tài văn chương rất tốt…
Nghe nói, con thứ hai của nàng ta trời sinh thần lực, Định Viễn hầu toàn tâm toàn ý muốn bồi dưỡng thành tài…
Nghe nói, con trai trưởng của nàng ta trở thành thư đồng cho Đại hoàng tử…
Nghe nói, vị trượng phu của nàng ta kia mười năm như một ngày chỉ ở với một mình nàng ta. Đám phu nhân giống như nàng coi thường ở mặt ngoài kia, hiện tại rất nhiều đều hâm mộ nàng ta, hâm mộ hạnh phúc của nàng…
Hạnh phúc của nữ nhân rốt cuộc là cái gì?
Lâm Thanh Lan vẫn cảm thấy, nữ nhân hạnh phúc hẳn là phu quân vinh quang, con cháu thành đàn, bản thân có cáo mệnh, vinh quang vinh sủng.
Mà nàng ta——
Lâm Thanh Lan khinh thường nghĩ đến.
…
“Phu nhân, phía dưới đã sắp xếp xong xuôi, ngài muốn đi xem lại không?”
Hôm nay là trước một ngày trưởng tử của Lâm Thanh Lan lập gia đình, Trung Dũng Bá phủ chuẩn bị xếp đặt buổi tiệc, Lâm Thanh Lan là người thích thể diện, lại là lần đầu tiên nhi tử lập gia đình, tất nhiên là muốn mọi sự cẩn thận, mọi chuyện thoả đáng.
Lâm Thanh Lan thu hồi suy nghĩ của mình, gật đầu nhẹ, dẫn một đoàn nha hoàn bà tử đi kiểm sát địa phương ngày mai bày yến một phen.
Sau khi xem nàng rất hài lòng, như vậy mới thể hiện rõ thể diện của Trung Dũng Bá phủ.
Ngay sau đó người trải giường chiếu bên con dâu tương lai đến, Lâm Thanh Lan lại dặn dò từng người phía dưới phải cẩn thận chiêu đãi, nhất định phải quy củ đúng chỗ, không được gây ra chuyện cười gì.
Phu nhân nhắn nhủ, quản sự nha hoàn bà tử phía dưới tất nhiên là không dám lơ là.
Đến khi Lâm Thanh Lan bề bộn qua cái trận này, sắc trời đã muộn.
Nghĩ tới cả ngày hôm nay đều không nhìn thấy phu quân Trung Dũng Bá của nàng, nàng mở miệng hỏi: “Bá gia đâu rồi?”
Quản sự nha hoàn Thúy nhi ở bên cạnh do dự, sau đó vẫn nói ra, âm thanh như muỗi kêu.
“Bá gia tới chỗ Lan di nương, nói phu nhân bận rộn, không đến chính viện nữa.”
Lâm Thanh Lan nhíu mày, thoáng qua rồi không hề để ý tới nữa.
“Truyền lệnh đi.”
Lâm Thanh Lan dùng bữa tối, nha hoàn phục thị tắm rửa, sau đó mới cất bước tới giường nằm xuống.
Giường rất lớn, nhưng chỉ có một mình nàng ngủ, Lâm Thanh Lan đã sớm quen loại cảm giác người một mình ngủ này rồi, không hề cảm thấy có cái gì khác thường.
Nam nhân thôi, đều là háo sắc, đều sẽ thích cái mới, đều là ưa thích những nhan sắc non trẻ.
Nàng đã sớm đi qua năm tháng tươi trẻ, nàng hôm nay, đã là Trung Dũng bá phu nhân, chưởng quản việc bếp núc cả nhà, cần gì phải so đo với đám di nương, thông phòng hạ lưu kia chứ.
Đúng vậy, nàng không cần so đo.
Qua hôm nay, con của nàng sẽ thành hôn, nàng sẽ có con dâu, sẽ có cháu trai. Sau đó con thứ hai của nàng cũng sẽ lập gia đình, nàng sẽ dạy bảo nhi tử con dâu phải ở chung hòa thuận, huynh đệ phải khiêm nhường, chị em dâu hài hòa. Nàng sẽ ôm cháu trai, sẽ bồi dưỡng cháu trai, đợi khi lớn tuổi, nàng sẽ là lão thái quân, lão phong quân, phía dưới sẽ là một mảnh hài hòa phồn vinh hưng thịnh…
Về phần nam nhân của nàng, có lẽ sẽ xuất hiện ở bên người nàng, không xuất hiện cũng không quan trọng.
Nàng sớm hiểu rồi, người nam nhân kia kỳ thật không chỉ là nam nhân của mình, còn là của đám di nương thông phòng kia nữa.
Hết ngoại truyện 02
Lâm Thanh Lan vẫn luôn cảm thấy mình là người hạnh phúc.
Xuất thân là đích nữ, cha mẹ nuông chiều lớn lên, trong nhà tuy không đạt tới trình độ huân quý cao nhất, nhưng dù sao cũng là thế gia danh môn. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, trưởng thành gả cũng không tệ.
Mọi người đều nói nàng gả tốt, vừa gả tới đã được mẹ chồng mang theo quản gia, lập gia đình mấy năm có con trai con gái, về sau trở thành Trung Dũng Bá phu nhân, tôn vinh tăng lên, vinh hoa phú quý.
Lâm Thanh Lan xác thực vô cùng hài lòng.
Thế nhưng không ai biết trong lòng Lâm Thanh Lan vẫn luôn có một cây gai, nó tên là ‘Lâm Thanh Uyển’.
Tất cả mọi người đều nói Lâm Thanh Uyển là thứ tỷ của mình, sự thật đúng là thế, thế nhưng Lâm Thanh Lan không hề thừa nhận. Rõ ràng nàng là đích trưởng nữ, đều tại vị di nương tiện chân kia sinh nàng ta ra trước mình.
Khi còn bé chỉ là rất chán ghét nàng ta, bởi vì mẫu thân đối xử rất tốt với nàng ta, còn tốt hơn cả với mình.
Khi đó nàng cảm thấy ấm ức, ghi hận tại sao phải có Lâm Thanh Uyển kia. Thế nhưng sau khi lớn lên mới hiểu, thì ra mẫu thân đang làm công tác mặt ngoài. Hơn nữa loại công tác mặt ngoài này từ khi Đại di nương kia mất, càng ngày càng trở lên qua loa.
Thẳng đến đúng lúc này, Lâm Thanh Lan mới hiểu được mình trước đó ngốc nghếch cỡ nào.
Mẫu thân từng nói, thanh danh nữ nhi gia quan trọng hơn tất cả mọi thứ, thì cứ coi như nuôi một con chó con mèo, về sau tùy tiện đuổi đi là được, cần gì phải để cái mụn ấy vào mắt.
Lâm Thanh Lan biết cái mụn kia không chỉ nói về mỗi Lâm Thanh Uyển thôi, còn có thứ trưởng tử Lâm Thanh Đình kia nữa.
Cho dù ngày thường trong miệng không cam lòng gọi tỷ tỷ đại ca, thế nhưng Lâm Thanh Lan chưa bao giờ coi trọng hai người này, bởi vì nàng biết rõ hai người này là một cây gai trong lòng mẫu thân nàng, sớm muộn gì sẽ nhổ chúng.
Quả nhiên, một trong cái cục mụn kia đi rồi. Nói là báo danh tòng quân, thế nhưng Lâm Thanh Lan biết rõ hắn không sống lâu được, bởi vì có lần mẫu thân mang nàng về nhà nhà ông ngoại, nàng vô tình nghe lén những người lớn nói chuyện.
Lâm Thanh Đình đi rồi, Lâm Thanh Uyển càng không được sống tốt. Nguyên vốn là người tính tình khiếp nhược, từ đó về sau càng trở thành vô hình trong nhà này.
Lâm Thanh Lan nghĩ đích ca ca thân nhất của người nọ chết rồi, cảm thấy hả giận thoải mái. Xem về sau ai làm chỗ dựa cho ngươi, cuối cùng nàng ta sẽ hoàn toàn bị nàng dẫm nát dưới chân thôi.
Vốn không định ra tay với nàng ta đâu, một lần trong lúc vô tình nghe được phụ thân nói ý muốn gả nàng ta cho biểu ca, Lâm Thanh Lan hoàn toàn phẫn nộ lên.
Biểu ca, nàng từ nhỏ tựu ngưỡng mộ biểu ca không thôi, tiện nhân Lâm Thanh Uyển kia có tư cách gì gả cho biểu ca.
Vì vậy nàng ra tay, nàng suy nghĩ thật lâu, quyết định bán nàng ta khỏi kinh thành. Cũng không muốn tánh mạng của nàng ta, mà là bán nàng ta cho đám dân quê làm bà nương.
Một thiên kim tiểu thư danh môn thế gia, gả cho đám dân quê hạ lưu, tin rằng không có sỉ nhục nào lớn hơn cái này rồi!
Cuối cùng người kia cũng biến mất, Lâm Thanh Lan thoải mái rồi.
Qua hai năm, mẫu thân định cho nàng một mối hôn sự. Đích thứ tử nhà Trung Dũng Bá, nói là đích thứ tử, nhưng trưởng tử yếu ớt, tước vị sớm muộn sẽ là đích thứ tử thôi.
Lâm Thanh Lan không chút do dự đồng ý, thời gian trôi qua nàng chậm rãi trưởng thành, nàng đã hiểu địa vị trượng phu quan trọng với nữ nhân đến cỡ nào.
Biểu ca, hiện tại không xứng với nàng nữa.
Sau khi gả đi, mẹ chồng có vài phần yêu thương kính trọng nàng, quan hệ giữa vợ chồng hòa thuận. Năm thứ hai nàng sinh ra một tiểu tử mập mạp, nữ nhân nên có nàng đã có.
Đương nhiên cũng sẽ có chút ít chuyện phiền lòng, một là trong nhà vì tước vị tranh đấu lợi hại, thứ hai là bên người phu quân không tránh được có mấy người trong phòng.
Nhưng mà Lâm Thanh Lan tự nhận thủ đoạn không kém, những người kia nàng không úy kỵ, thích nhảy thì nhảy, sớm muộn gì nàng sẽ trừng trị từng người một.
Lâm Thanh Đình trở về khiến Lâm Thanh Lan rất kinh ngạc, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tắc, lại đã xuất giá, Lâm Thanh Đình như thế nào cũng không có liên quan trực tiếp gì tới nàng.
Đương nhiên nàng có chút hối hận khi đó không lấy lòng một hai vị ca ca thứ trưởng tử này, như vậy sẽ có thêm trợ lực.
Về phần Lâm Thanh Uyển?
Lúc này, Lâm Thanh Lan đã sớm quên nàng ta lên chín tầng mây rồi, căn bản không nghĩ ra lúc trước mình trừng trị ‘Tỷ tỷ’ này như thế nào.
Ngay tại khi Lâm Thanh Lan tranh đấu hăng say với đám chị em dâu và tiểu thiếp, thì Lâm Thanh Uyển trở về.
Cứ như là trở về trong một đêm, lúc đó bởi vì chuyện Lâm Thanh Uyển, mà trong kinh ầm ĩ xôn xao.
Danh dự nhà mẹ đẻ vì bị nàng ta liên lụy, bởi vậy nàng cũng bị liên lụy theo, bị đám chị em dâu lấy ra làm thủ đoạn công kích.
Lâm Thanh Lan biết rõ, mẫu thân gánh tội thay nàng.
Nàng biết rõ nàng phải bình tĩnh, chỉ là cuối cùng trong một đêm phẫn hận trở về, lại để cho nàng nhìn thấy Lâm Thanh Uyển đang được thế tại bữa tiệc vui nhà Định Viễn hầu, không nhịn được mỉa mai vài câu.
Lời ra khỏi miệng, Lâm Thanh Lan liền hối hận. Nàng biết rõ nàng hiện tại không thể trêu vào Định Viễn hầu như mặt trời ban trưa, tiếp theo tiện nhân Lâm Thanh uyển kia cũng không thể trêu vào.
Sau khi trở về, mẹ chồng nói nàng vài câu, hơn nữa thu hồi quyền hành quản gia của nàng.
Mẹ chồng nói nàng không đủ tỉnh táo, con mắt không đủ sáng, nhận thức không rõ vị trí của mình, không biết cái gì mới là tốt với mình.
Lúc đó trong lòng Lâm Thanh Lan tinh tường hiểu đó là chuyện gì, nhưng nàng không muốn thừa nhận.
Đoạn thời gian đó, là thời gian thống khổ nhất trong hồi ức của Lâm Thanh Lan.
Nàng bị thu hồi quyền hành quản gia, nhóm chị em dâu đã từng bị chèn ép lại xông ra, mỗi người đều muốn giẫm nàng một cái. Phu quân chẳng những không làm chỗ dựa cho nàng, thậm chí lại thêm một con vợ kế, nhiều hơn một vị di nương.
Bên nhà mẹ đẻ, mẫu thân bị phụ thân đưa đi thôn trang, Lâm gia cũng bị phân loạn.
Có đôi khi người thật sự rất dễ dàng buông tha kiên trì của mình, dưới sự ước chế của mẹ chồng, Lâm Thanh Lan thật sự muốn cúi đầu.
Nàng không thể trêu vào Định Viễn hầu, Trung Dũng Bá phủ cũng không thể trêu vào Định Viễn hầu, lại càng không cần phải nói đi gây chiến với muội muội Định Viễn hầu đau nhập tâm khảm.
Nàng kiêu ngạo, lần đầu cảm thấy mình không bằng người. Không bằng người khác cũng được, nhưng lại là cái gai trong lòng kia.
Thế nhưng nàng không thể không nhận mệnh.
Tuy nàng mặt ngoài ngang ngược càn rỡ, nhưng cho tới nay trong lòng nàng đều biết rõ cái gì mới có lợi cho nàng.
Nàng không muốn nhận thua, không muốn cúi đầu, không muốn thừa nhận mình không bằng người, thế nhưng nàng không chống chọi được sự thật, nàng lựa chọn kế sách song toàn, cho nên nàng coi thường bên đó.
Không hề đi trêu chọc, nhưng thái độ lại coi thường đấy, cũng chỉ có như vậy mới khiến trong lòng nàng có thể thoải mái một ít.
Thế nhưng rốt cuộc là thật sự coi thường, hay là giả coi thường, chỉ có trong lòng bản thân Lâm Thanh Lan mới rõ ràng.
Tin tức của người nọ, từng lúc từng lúc lọt vào tai nàng ——
Nghe nói nàng an cư ở kinh thành, không phải ở Định Viễn Hầu phủ, mà là tự mình xây một cái thôn trang ở vùng ngoại ô kinh thành…
Lâm Thanh Lan âm thầm cười nhạo, vị trượng phu nhà quê kia của nàng ta có bản lĩnh vậy sao? Không phải là ỷ vào ca ca của mình à!
Nghe nói vị trượng phu nhà quê kia kỳ thật cũng không nghèo lắm, nhà làm buôn bán vô cùng lớn…
Lâm Thanh Lan tiếp tục cười nhạo, còn không phải ỷ vào mình có một ca ca bổn sự à!
Nghe nói người nọ sinh hoạt rất là an nhàn, hôm nay lại có thai, sinh ra một đôi long phượng thai…
…
Lâm Thanh Lan luôn nghĩ, nhà chồng người nọ là bạch đinh, cuối cùng có một ngày sẽ phai mờ trong ánh mắt cao quý của nàng. Nàng và nàng ta không giống nhau, thân phận không giống, vòng giao tiếp cũng bất đồng.
Chỉ tiếc, tin tức về nàng ta luôn không tự chủ tiến vào trong tai mình…
Nghe nói người nọ tiến cung, là Quý Phi chiêu tiến cung đấy…
Nghe nói vị Nguyên Quý Phi xuất thân thấp hèn được bệ hạ rất coi trọng kia, tựa hồ có vài phần kính trọng nàng ta, luôn chiêu nàng vào cung nói chuyện…
Nghe nói, con trai trưởng nàng ta là đứa thiên tư thông minh, tuổi còn nhỏ mà tài văn chương rất tốt…
Nghe nói, con thứ hai của nàng ta trời sinh thần lực, Định Viễn hầu toàn tâm toàn ý muốn bồi dưỡng thành tài…
Nghe nói, con trai trưởng của nàng ta trở thành thư đồng cho Đại hoàng tử…
Nghe nói, vị trượng phu của nàng ta kia mười năm như một ngày chỉ ở với một mình nàng ta. Đám phu nhân giống như nàng coi thường ở mặt ngoài kia, hiện tại rất nhiều đều hâm mộ nàng ta, hâm mộ hạnh phúc của nàng…
Hạnh phúc của nữ nhân rốt cuộc là cái gì?
Lâm Thanh Lan vẫn cảm thấy, nữ nhân hạnh phúc hẳn là phu quân vinh quang, con cháu thành đàn, bản thân có cáo mệnh, vinh quang vinh sủng.
Mà nàng ta——
Lâm Thanh Lan khinh thường nghĩ đến.
…
“Phu nhân, phía dưới đã sắp xếp xong xuôi, ngài muốn đi xem lại không?”
Hôm nay là trước một ngày trưởng tử của Lâm Thanh Lan lập gia đình, Trung Dũng Bá phủ chuẩn bị xếp đặt buổi tiệc, Lâm Thanh Lan là người thích thể diện, lại là lần đầu tiên nhi tử lập gia đình, tất nhiên là muốn mọi sự cẩn thận, mọi chuyện thoả đáng.
Lâm Thanh Lan thu hồi suy nghĩ của mình, gật đầu nhẹ, dẫn một đoàn nha hoàn bà tử đi kiểm sát địa phương ngày mai bày yến một phen.
Sau khi xem nàng rất hài lòng, như vậy mới thể hiện rõ thể diện của Trung Dũng Bá phủ.
Ngay sau đó người trải giường chiếu bên con dâu tương lai đến, Lâm Thanh Lan lại dặn dò từng người phía dưới phải cẩn thận chiêu đãi, nhất định phải quy củ đúng chỗ, không được gây ra chuyện cười gì.
Phu nhân nhắn nhủ, quản sự nha hoàn bà tử phía dưới tất nhiên là không dám lơ là.
Đến khi Lâm Thanh Lan bề bộn qua cái trận này, sắc trời đã muộn.
Nghĩ tới cả ngày hôm nay đều không nhìn thấy phu quân Trung Dũng Bá của nàng, nàng mở miệng hỏi: “Bá gia đâu rồi?”
Quản sự nha hoàn Thúy nhi ở bên cạnh do dự, sau đó vẫn nói ra, âm thanh như muỗi kêu.
“Bá gia tới chỗ Lan di nương, nói phu nhân bận rộn, không đến chính viện nữa.”
Lâm Thanh Lan nhíu mày, thoáng qua rồi không hề để ý tới nữa.
“Truyền lệnh đi.”
Lâm Thanh Lan dùng bữa tối, nha hoàn phục thị tắm rửa, sau đó mới cất bước tới giường nằm xuống.
Giường rất lớn, nhưng chỉ có một mình nàng ngủ, Lâm Thanh Lan đã sớm quen loại cảm giác người một mình ngủ này rồi, không hề cảm thấy có cái gì khác thường.
Nam nhân thôi, đều là háo sắc, đều sẽ thích cái mới, đều là ưa thích những nhan sắc non trẻ.
Nàng đã sớm đi qua năm tháng tươi trẻ, nàng hôm nay, đã là Trung Dũng bá phu nhân, chưởng quản việc bếp núc cả nhà, cần gì phải so đo với đám di nương, thông phòng hạ lưu kia chứ.
Đúng vậy, nàng không cần so đo.
Qua hôm nay, con của nàng sẽ thành hôn, nàng sẽ có con dâu, sẽ có cháu trai. Sau đó con thứ hai của nàng cũng sẽ lập gia đình, nàng sẽ dạy bảo nhi tử con dâu phải ở chung hòa thuận, huynh đệ phải khiêm nhường, chị em dâu hài hòa. Nàng sẽ ôm cháu trai, sẽ bồi dưỡng cháu trai, đợi khi lớn tuổi, nàng sẽ là lão thái quân, lão phong quân, phía dưới sẽ là một mảnh hài hòa phồn vinh hưng thịnh…
Về phần nam nhân của nàng, có lẽ sẽ xuất hiện ở bên người nàng, không xuất hiện cũng không quan trọng.
Nàng sớm hiểu rồi, người nam nhân kia kỳ thật không chỉ là nam nhân của mình, còn là của đám di nương thông phòng kia nữa.
Hết ngoại truyện 02
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook