Lúc rời thuyền đã có người ở bến tàu chờ, không phải Lâm Thanh Đình mà là tổng quản trong phủ.

Lâm Thanh Uyển không cảm thấy có cái gì, nhưng vị tổng quản lại giải thích, nói Hầu gia vốn định tới đón cô thái thái, lâm thời bị người trong cung gọi đi.

Rời thuyền lại đổi thành xe ngựa, đoàn người chạy về hướng kinh thành. Đến khi vào kinh thành, ngồi ở trên xe ngựa hơn một canh giờ.

Vào trong thành, tiếng người ồn ào bên ngoài càng tăng. Lúc này cửa chắn xe ngựa đã thả mành xuống, nhưng Hồng Yến cẩn thận, chỉ buông sa mành mỏng, từ bên ngoài nhìn không rõ bên trong, nhưng từ bên trong có thể nhìn rõ ràng bên ngoài.

Kinh thành không hổ là kinh thành, phòng ốc dọc đường cực kỳ phồn hoa, người cũng rất nhiều, ngựa xe như nước, chen vai thích cánh.

Hừ Hừ nhìn tới mắt nhỏ đều thẳng, phỏng chừng là chưa thấy qua cảnh tượng phồn hoa như vậy bao giờ.

Nặc Nặc ngược lại trầm ổn hơn một chút, nhưng cũng nhìn không chuyển mắt. Lâm Thanh Uyển đời này tuy nói mười mấy năm trước vẫn ở tại kinh thành, nhưng chưa bao ra khỏi cổng, cho nên kinh thành là cái dạng gì chỉ là mình tự tưởng tượng.

Nay chính mắt thấy được không cảm thấy có bao nhiêu làm người ta sợ hãi than, không khác nàng tưởng tượng cho lắm. Đương nhiên những tưởng tượng này đều là nhờ đời trước xem các loại phim truyền hình cổ trang, tổng thể mà nói gần như vậy, chỉ là giờ phút này hình tượng hóa càng thêm to lớn đồ sộ.

Thanh âm người đi đường càng ngày càng ít, Hồng Yến ở một bên giải thích nói là vào nội thành.

Lại đi trong chốc lát, xe ngựa mới chậm rãi dừng lại.

Lâm Thanh Uyển cùng hai đứa nhỏ xuống xe, đập vào mắt là trước cửa phủ có tấm biển mấy chữ to sơn vàng ‘Sắc tạo Định Viễn Hầu phủ’.

Lúc này cổng Định Viễn Hầu phủ mở rộng, trước cửa đứng rất nhiều người, dẫn đầu là một nam nhân trung niên bộ dạng tổng quản.

“Thỉnh an một nhà cô thái thái.”

Nhiều người cùng nhau hành lễ như vậy, cộng thêm khí thế của cổng chính, thật làm cho người ta không khỏi cả kinh.

Lâm Thanh Uyển hoảng hốt một chút, mỉm cười mở miệng: “Đều khởi đi.”

Tổng quản kia tiến lên trước: “Cô thái thái, tiểu nhân họ Hồng, là tổng quản quý phủ. Hầu gia bị chiêu vào cung, mệnh tiểu nhân mở cửa chính nghênh đón một nhà cô thái thái.”

Lâm Thanh Uyển biết bình thường huân quý người ta, có khách tới chơi đều là đi cửa hông gì đó, cực ít mở cổng chính giữa nghênh tiếp. Có thể mở ra cổng chính giữa nghênh tiếp, thuyết minh cực kỳ coi trọng lai khách, còn là thượng tân.

“Làm phiền Hồng tổng quản.”

“Không phiền không phiền, cô thái thái, cô lão gia và hai vị tiểu thiếu gia mời đi bên này.”

Hồng tổng quản nửa cong lưng ở phía trước dẫn đường, cung kính dẫn đoàn người Lâm Thanh Uyển vào trong phủ.

Một đường đi tới, ốc xá đều là vòng quanh hành lang, rường cột chạm trổ, tráng lệ. Vốn còn có chút tò mò lại chuyển động lâu, không khỏi cảm thấy hoa mắt.

May mắn an bài chỗ ở cho bọn họ không phải quá xa, đi trong chốc lát đã đến.

“Cô thái thái, cô lão gia, Hinh Uyển viện là Hầu gia đặc biệt chuẩn bị cho cả nhà ngài đấy, tiểu nhân sớm sai người thu thập xong rồi.”

Chính mặt Hinh Uyển Viện là một dãy năm gian chính phòng, hai bên còn có sương phòng.

Vào chính phòng, kết cấu trong phòng là ba sáng hai tối, chính giữa một gian là phòng khách, Đông thứ gian là phòng làm việc, dựa vào Đông gian trong cùng là phòng ngủ. Tây thứ gian là thiết kế là gian sáng, bên trong đặt một chiếc bàn tròn bát tiên, tận cùng bên trong Tây gian là một thư phòng lớn.

Bày biện trong phòng thoạt nhìn rất tươi mát thanh lịch, điệu thấp cất giấu xa hoa, rất không tầm thường.

Lâm Thanh Uyển lúc còn làm Lâm gia đại tiểu thư, mặc dù mình không được dùng qua thứ gì tốt, nhưng cũng đã gặp qua trong phòng mẹ cả đích muội không ít, biết bày biện trong phòng đều là thượng phẩm giá trị xa xỉ.

“Gian phòng của hai vị tiểu thiếu gia an bài ở Đông sương phòng, chỗ đó nha hoàn bà mụ đều đầy đủ, cô thái thái không cần lo lắng.”

Lúc Hồng tổng quản nói chuyện, tiến vào một loạt hạ nhân, cầm hòm xiểng hành lí của mấy người Lâm Thanh Uyển vào, hộ tống còn có Hồng Yến và mấy nha hoàn, Hồng Yến an bài người đi sắp xếp đồ đạc.

“Thật là cám ơn ngươi, Hồng tổng quản.”

“Vậy cô thái thái nghỉ ngơi trước, có gì cần thì phân phó Hồng Yến, tiểu nhân cáo lui.”

Lâm Thanh Uyển gật đầu: “Hồng tổng quản đi thong thả.”

Hồng tổng quản ra cửa rồi cẩn thận mạt lau mồ hôi. Xem bộ dáng vị cô thái thái này, tựa hồ vừa lòng với an bày này, làm cho hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Từ khi Định Viễn Hầu mở phủ, hắn đi theo hầu hạ bên người Hầu gia.

Trong lúc đó cái đại danh cô thái thái này như sấm bên tai, Hầu gia cách mỗi một đoạn thời gian lại sai người mang tin đi, còn sai người mang rất nhiều thứ đi qua. Trong đó mấy lần bảo vị cô thái thái này vào kinh, nhưng cái cô thái thái này không biết xảy ra chuyện gì vẫn đẩy không chịu tới. Lần này thật vất vả người đến, Hầu gia đã thông báo vài lần, nhất định phải chiêu đãi như chủ tử trong phủ, mọi thứ phải làm nàng hài lòng.

Viện là Hầu gia tự mình chọn, vì bố trí phòng ở, hắn sai người đi bày đi bày lại trong phòng, luôn cảm thấy không hài lòng.

Bởi vì thân phận cô thái thái này đích thực thật làm cho người ta không biết làm thế nào, bố trí xa hoa thì sợ nàng cảm thấy câu thúc, quá ngắn gọn sợ người ta cảm thấy chậm trễ, thật là hao hết đầu óc.

May mắn, cô thái thái này xem ra là người nhân hậu, là người bình dị gần gũi, không giống người làm khó xử hạ nhân.

Hồng tổng quản một đường đi ra Hinh Uyển Viện, chuẩn bị lại gõ người phía dưới, làm cho bọn họ đều phục dịch cho tốt, đừng cảm thấy nhà chồng người ta không nổi mà chậm trễ.

Hồng Yến an bày bọn nha hoàn thu xếp hành lí xong, lại bắt đầu an bài hầu hạ cả nhà Lâm Thanh Uyển rửa mặt chải đầu.

Ai nấy tự đi rửa mặt chải đầu trở về, thức ăn đã chuẩn bị xong.

Ngồi thuyền và xe lâu như vậy đều rất mệt mỏi. Dùng thiện xong, hai người Dương Thiết Trụ đi nghỉ ngơi, hai đứa nhỏ cũng được Hồng Yến an bài người hầu hạ.

Về phần Lâm Thanh Đình chỗ đó, nghe nói có công sự chậm chút mới có thể trở về.

Ngủ không sai biệt lắm hơn một canh giờ, hai người Lâm Thanh Uyển liền nhổm dậy.

Sau khi thức dậy mới phát hiện hai đứa con trai đã sớm dậy, hơn nữa còn bảo bọn nha hoàn dẫn ra ngoài chơi trong chốc lát.

Hai đứa nhỏ đều không phải là loại sợ người lạ, hơn nữa người phía dưới hầu hạ cẩn thận, cho nên chơi rất hăng say. Lúc này chơi trở về, Hừ Hừ hưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Nặc Nặc lại nhức đầu với đệ đệ không thôi. Cha mẹ còn nghỉ ngơi, nó lại không yên lòng để một mình đệ đệ chơi nên phải đi cùng. Nhưng nó tinh lực không tràn đầy như Hừ Hừ, đuổi theo ở phía sau một vòng thật là đủ mệt.

“Mẹ, nhà cữu cữu thật lớn thật xinh đẹp!” Hừ Hừ nói.

Nặc Nặc không nói gì nhưng trong mắt cũng biểu đạt ý tứ này.

Lâm Thanh Uyển xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai, cười nói: “Hừ Hừ thích nơi này như vậy, mẹ để con lại làm con trai cữu cữu có được hay không?”

Dương Thiết Trụ ở một bên cười: “Ta thấy ý này hay đấy, Hừ Hừ ăn nhiều như vậy, vẫn là để lại làm con đại cữu thôi, bớt chút lương thực cho nhà mình.”

Hai vị cha mẹ vô lương và một đại ca vô lương, ba ánh mắt đồng loạt nhìn Hừ Hừ phản ứng.

Hừ Hừ gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, miệng chẹp chẹp kêu to, “Đừng đừng đừng mà.” Lại cảm thấy mình nói không có lực thuyết phục, dùng tiểu khẩu khí thương lượng cùng Dương Thiết Trụ, “Vậy nếu không, Hừ Hừ về sau ăn ít nửa bát cơm?”

Hừ Hừ hiện tại mỗi bữa đều ăn hai bát cơm lớn, ăn ít nửa bát với nó mà nói đã là rất nhiều.

Dương Nặc không có lời gì để nói trợn trắng mắt nhìn nó, cái đệ đệ xuẩn này.

Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ bị chọc cho nở nụ cười, ngoài cửa cũng truyền đến cười ha ha.

Cùng với tiếng cười, một nam tử thanh niên anh khí bộc phát nhanh bước tiến vào.

Hắn mặc một thân áo bào lam sắc thêu ám văn, dáng người thon dài gầy yếu, nhưng lại ẩn chứa lực lượng vận sức chờ phát động. Cả người tràn đầy không giận mà uy uy nghi, nhìn ra được Lâm Thanh Đình hai năm qua quả thật lăn lộn không tệ.

“Ca ca.”

“Đại cữu.”

Lâm Thanh Đình tươi cười đầy mặt, “Uyển Uyển, Thiết Trụ, đã lâu không gặp.”

Nhìn thấy ca ca này trầm ổn hơn hai năm trước, Lâm Thanh Uyển cảm thấy ánh mắt có chút ướt át.

Lau lau khóe mắt, lôi kéo hai đứa con trai giới thiệu cho bọn nó: “Đây là cữu cữu, mau gọi cữu cữu.”

Dương Nặc và Dương Hằng hai đứa bé nhìn chằm chằm người tới, chăm chú nhìn nửa ngày mới mở miệng kêu cữu cữu.

Nếu như Lâm Thanh Đình biết hai đứa bé, một đứa suy nghĩ ‘Ta quả nhiên lớn lên giống cữu cữu’, một cái suy nghĩ ‘Vì sao trong tay cữu cữu không cầm Kim Cô Bổng’, phỏng chừng sẽ đầy mặt hắc tuyến.

“Đây là Hừ Hừ đi, đều lớn như vậy rồi.” Nói xong, Lâm Thanh Đình ôm lấy Nặc Nặc, còn giơ lên cao.”Cha mẹ chê con ăn cơm nhiều, liền lưu lại làm con trai cữu cữu, cữu cữu không chê con.”

Phỏng chừng Lâm Thanh Đình là ở bên ngoài nghe được tiếng nói chuyện bên trong, cố ý trêu tức cháu ngoại, chỉ tiếc lầm đối tượng.

Bị cữu cữu nhận lầm, đương nhiên Dương Nặc khuôn mặt nhỏ nhắn sụp xuống, “Con là Nặc Nặc, cữu cữu, không phải Hừ Hừ.”

Biểu tình Tiểu Nặc Nặc bi phẫn muốn chết, bộ dạng thấp bộ dạng nhỏ không phải lỗi của nó có được không hả aaaa?!!

“A?” Lâm Thanh Đình kinh ngạc, nhìn sang đứa bé bên cạnh có vẻ to con hơn kia, lại nhìn đứa trong tay này rõ rệt nhỏ hơn một vòng. Lại nghĩ tới vừa rồi ở ngoài cửa nghe được giọng trẻ con nói chuyện quả thật không phải giọng đứa bé trong ngực này, chẳng lẽ chính mình thật sự nhận sai đối tượng?

Lâm Thanh Uyển bên cạnh cười tới cong eo không nhấc nổi, Dương Thiết Trụ cũng tươi cười đầy mặt.

Dương Nặc trừng lớn mắt, lần nữa thanh minh, “Con là Dương Nặc, cái kia mới là đệ đệ” lại nghĩ tới cữu cữu vì sao nhận sai, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ nói: “Vóc dáng thấp không phải là con sai, mẹ nói con giống cữu cữu.”

Lâm Thanh Đình cũng bị đùa cười, sờ sờ đầu Nặc Nặc, “Ha ha, đều tại cữu cữu không tốt, thế nhưng nhận lầm người.”

Quay đầu nhìn về phía đứa bé đứng bên cạnh chân đang nhìn thèm hắn, “Đây là Hừ Hừ đi” Nói xong hạ Nặc Nặc xuống, lại ôm lấy Hừ Hừ, “Khi đó mới là đứa bé mấy tháng, bây giờ đã lớn như vậy rồi.”

“Nặc Nặc không nói ta còn không biết, Nặc Nặc quả thật giống ta, Hừ Hừ tương đối giống muội tế.”

Lâm Thanh Uyển cũng mặt tươi cười, “Đúng vậy, khổ người vóc dáng Hừ Hừ đều giống như tướng công, mới bốn tuổi thế nhưng còn cao hơn ca ca.” Nhìn con trai lớn bộ dạng khúc mắc còn nói thêm: “Nhưng mà Nặc Nặc biết nhiều chuyện hơn Hừ Hừ, mỗi ngày đều giúp mẹ chiếu cố đệ đệ.”

Hừ Hừ được Lâm Thanh Đình thả xuống, không cam tâm yếu thế: “Mẹ, con cũng thực nghe lời có được hay không?”

“Tốt tốt tốt, các con đều nghe lời. Ta bảo Hồng Yến cô cô mang con cùng ca ca đi ra ngoài chơi có được không, cha mẹ nói chuyện với cữu cữu một lát.”

Hồng Yến đi lên trước dẫn Hừ Hừ, Nặc Nặc không khiến nàng dẫn, dẫn đầu đi ra ngoài.

Lâm Thanh Đình cười nhìn thoáng qua, “Ừ, cũng đừng nói Nặc Nặc biết nhiều chuyện hơn, rất ít thấy trẻ con trầm ổn như vậy.”

Ba người lại nói vài câu về đứa nhỏ rồi đi vào chính đề.

“Không biết tẩu tử tương lai là cô nương nhà ai, làm người thế nào? Ca ca không nói tỉ mỉ ở trong thư, làm ta một đường lo lắng. Sẽ không phải là bên kia làm chủ định thân cho ca ca đi?”

Lâm Thanh Uyển lo lắng một đường, cho nên mở miệng câu đầu tiên là hỏi cái này.

Lâm Thanh Đình đương nhiên biết bên kia là có ý gì, đối với chuyện Lâm gia bên kia, hắn cũng nhắc tới vài lần trong thư đưa cho Lâm Thanh Uyển.

Lâm Chính Hiền phóng ngoại trở về, được bá phụ Lâm thừa tướng trợ giúp cho làm chức hộ bộ thị lang, chính tam phẩm.

Bình thường chức cao hơn tứ phẩm đã là quan to, lại là kinh quan, thân giới tất nhiên là không tầm thường. Khi đó Lâm Thanh Đình còn ở Cảnh Châu, tuy biết phụ thân hồi kinh, nhưng đã sớm không có ý muốn liên lạc.

Lưng tựa đại thụ bóng mát nhiều, Lâm Chính Hiền rất đắc ý một đoạn thời gian.

Đáng tiếc trải qua sự kiện phiên vương phản loạn, Thánh Thượng chẳng những không còn Thái Tử, hai phiên vương được sủng ái cũng là một chết một tàn, còn lại nhi tử có thể kế thừa đại thống chỉ thừa Cảnh vương, Vân vương. Thánh Thượng thân mình xương cốt vốn chưa khỏi, trải qua lần đả kích này, càng bị thương nặng, lúc bệnh tình nguy kịch chiêu Cảnh vương hồi kinh.

Ý tứ trong đó, văn võ bá quan trong triều, vương công quý tộc, công tước huân quý đều hiểu.

Lâm Thanh Đình đi theo Cảnh vương hồi kinh, tiến vào trong mắt người kinh thành, Lâm Chính Hiền thế mới biết thì ra đứa con nháo phiên với người nhà này chẳng biết lúc nào đầu nhập vào môn hạ Cảnh vương, nghiễm nhiên một bộ dáng tâm phúc.

Cảnh vương hồi kinh được lập làm Thái Tử, Thánh Thượng kéo hai tháng liền tẫn.

Cựu hoàng tấn thiên, tân hoàng đăng cơ, thế lực trong triều bắt đầu tẩy bài.

Kỳ thật ngay từ đầu văn võ bá quan không để tân hoàng vào mắt, bởi vì Cảnh vương này trước giờ là người trầm mặc, khi còn chưa đi tới đất phòng, ở trong kinh thành có cái danh hiệu ‘Người câm ngũ hoàng tử’, trong cung càng là kẻ vô hình, xưa nay không được Thánh Thượng yêu thích, vừa gia quan liền bị phiên ra kinh, Thánh Thượng phong đất là Cảnh Châu nơi cằn cỗi nhất.

Nói như thế, Cảnh vương và Lâm Thanh Đình một dạng, cũng trải qua chuyện phản loạn mới chính thức tiến vào mắt văn võ bá quan trong triều.

Ở trong mắt người ngoài, Cảnh vương này là người có đại khí vận.

Nhất định là người có đại khí vận, bằng không Thái Tử chính thống vừa treo, hai phiên vương của Hứa quý phi trước giờ được Thánh Thượng sủng ái vừa một chết một tàn vô duyên với đại thống, trong số hoàng tử trưởng thành cũng chỉ còn thừa hắn và Vân vương. Nhưng Vân vương xưa nay gan nhỏ yếu đuối, văn không thành võ không phải, lại là kẻ sợ nữ nhân, nói trắng ra một chút thì chính là kẻ bất lực, đừng nói Thánh Thượng không nhìn trúng, chính là văn võ bá quan trong triều, hoàng tộc huân quý đều không nhìn nổi hắn.

So sánh giữa hai người, vẫn là Cảnh vương đáng tin chút.

Sau khi Cảnh vương đăng cơ, tính tình vẫn như dĩ vãng trầm mặc ít nói, cho dù có văn võ bá quan ở trên triều khắc khẩu biện luận, hắn cũng hờ hững không nhìn, rất ít mở miệng.

Vừa mới đầu, đại thần trong triều còn muốn lừa gạt vị tân hoàng này, gì cũng không nói, cái gì cũng đều tùy các quan đại thần. Sau này thời gian lâu mới phát hiện, tân hoàng Cảnh đế này tuy rằng không nói, nhưng trong bụng có chuyện đấy.

Người ta không phải hình nộm mặc các ngươi bài bố, người ta là miệng không nói, nhưng là nên an bài cái gì thì vẫn an bài.

Đô đốc phủ năm quân đổi người rồi, chỉ huy sứ tư kinh vệ đổi người rồi, chỉ huy tư binh mã năm thành cũng đổi người rồi. Gần như trong lúc bọn họ không phản ứng kịp, binh lực kinh thành đều nắm giữ trong tay thủ hạ.

Sau đó chính là văn võ bá quan trong triều. Nhìn không vừa mắt, đổi. Ầm ĩ, đổi. Thích khoa tay múa chân tung tăng nhảy nhót trên triều, đổi… Cảnh vương không thích mở miệng, phản ứng có chút chậm, nhưng người ta có kiên nhẫn, hiểu được từ từ đến, sau khi trong triều tẩy bài một phen, đại thần trong triều phát hiện, phàm là Cảnh vương không thuận mắt, không sai biệt lắm từng người bị đuổi đi.

Vì thế trong triều an tĩnh chưa từng có.

Im lặng chỉ là tạm thời, theo sau chính là âm thầm sôi trào. Vì quan chức của mình hay là tính mạng thân gia, nhóm đại thần trong triều bắt đầu sôi nổi hỏi thăm Cảnh đế yêu ghét cái gì.

Bằng hữu, muộn như vậy mới nghĩ tới hỏi thăm phẩm tính người lãnh đạo trực tiếp, không phải là quá muộn sao?

Một phen hỏi thăm, lấy được tin tức lác đác không có mấy.

Cảnh đế không có đam mê gì, cả người cực kỳ không thú vị. Không yêu thi họa, không yêu kỳ nghệ, không yêu… Cái gì cũng không yêu, thậm chí ngay cả sắc đẹp cũng không yêu, đến nay hậu cung chỉ có ít ỏi vài người, nghe nói hiện tại duy nhất hơi chút được sủng ái, là một cái cơ thiếp khi còn ở đất phong, hiện nay là Nguyên quý phi.

Đại thần trong triều hiện tại muốn nghe được tin tức trong cung cực kỳ khó khăn, cũng là trong lúc hỏi thăm bọn họ mới phát hiện, không biết thời điểm nào bọn họ không chen vào trong cung được. Vì thế trong triều càng thêm an tĩnh.

Nhưng mà chiến đấu không chỉ là sinh mệnh thôi, người luôn có một loại đánh không chết còn tiếp tục nhảy nhót dẻo dai. Nếu muốn ngầm nịnh bợ tân hoàng không dùng được, vậy thì từ bên ngoài đi, chỉ cần là thân chức vị cao đi theo Cảnh đế đến kinh, bị đại thần trong triều tranh nhau lấy lòng.

Đặc biệt Lâm Thanh Đình này nguyên trấn thủ phó chỉ huy sứ Cảnh Châu, hiện nay là Định Viễn Hầu kiêm đứng đầu chỉ huy sứ kinh vệ.

Lâm Chí Hiền tự mình xuất động không tính, ngay cả Lâm gia chủ bên kia cũng nhiều lần tung ra cành oliu, liên tiếp mượn dùng liên hệ máu mủ để lấy lòng.

Trải qua lấy lòng vô dụng, Lâm Chí Hiền bị bá phụ Lâm thừa tướng mắng to một trận, nói một đứa con tốt không yêu, không hộ, không chiếu cố, không bồi dưỡng, khiến nó tức giận bỏ khỏi nhà, vài năm không có tin tức, nay người ta xoay người một bước lên trời, không thèm đạp cổng Lâm gia, lại càng không cần nói tới nhận thân thích này.

Lâm Thanh Đình nay là sau lưng có chỗ dựa, thân thể cứng rắn không ít, đối với người Lâm gia luôn luôn đóng cửa không gặp. Cho dù ở kinh thành gặp được người Lâm gia, cũng coi như không thấy.

Theo lý thuyết đây là bất hiếu, nhưng ai dám nói tâm phúc của Hoàng Thượng, Định Viễn Hầu bất hiếu, lại không phải là kẻ chán sống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương