Trời lạnh dần, trước đó vài ngày Dương Thiết Trụ bắt đầu bận rộn làm băng.

Bây giờ hàng năm đến khi trời lạnh, làm băng gần như thành chuyện không thể quên của Dương Thiết Trụ và Hạ Đại Thành. Bao gồm cả phân xưởng ở huyện Hoài Hà, Hạ Đại Thành năm nay cũng cho đào hầm băng, an bài người trông giữ bảo tồn băng, chuẩn bị cho năm sau dùng.

Ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã sắp tới tết.

Bởi vì còn đang thủ hiếu, Lâm Thanh Uyển vốn định làm như năm trước, tùy tiện làm chút đồ ăn đón tết. Nhưng Lâm Thanh Đình lại gửi thư về nói, tết năm nay sẽ trở về đây bồi muội muội và em rể cùng nhau tết nhất.

Lâm Thanh Uyển lúc trước đã nói với ca ca, hai người bây giờ sống nương tựa lẫn nhau, ca ca chưa cưới vợ, về sau coi nơi này như nhà của mình. Không ngờ Lâm Thanh Đình thật sự nghe lọt, chỉ bằng câu tết sẽ trở về kia, là nghe ra được hắn chân tâm coi nơi này xem như nhà mình.

Trở lại với thư còn có một thùng da lông các loại, nói là gửi về cho người nhà làm quần áo mặc.

Nói tới chuyện gửi tin này thực phức tạp.

Lâm Thanh Đình lúc trước có nói cho Lâm Thanh Uyển, vì không muốn thêm phiền toái, vẫn là ẩn tàng tung tích mình đến Vân Châu gặp muội muội. Lúc gần đi, Lâm Thanh Uyển bảo hắn có chuyện gì thì gửi thư về. Vốn cho là chỉ là một câu dặn dò, ai biết Lâm Thanh Đình thật sự gửi thư về, còn dùng phương thức gửi làm cho người ta không hiểu làm sao.

Hắn gửi thư không phải phái người trực tiếp tới truyền lời, mà là đưa một thùng gì đó cho người của phân xưởng mỗi lần đưa đồ sấy tiên tới tửu lâu, bảo chưởng quỹ chuyển giao cho người đưa hàng đồ sấy tiên.

Thứ đó là được Bàng Lương đi đưa hàng mang về, nói chưởng quỹ tửu lâu bảo giao cho Dương Thiết Trụ, không nói thêm câu nào.

Dương Thiết Trụ không hiểu ra sao ôm thùng trở về.

Lâm Thanh Uyển bảo hắn trực tiếp mở ra nhìn, nhìn chẳng phải sẽ biết là cái gì.

Mở ra vừa nhìn, bên trong là mấy tấm da tốt, còn có một cái hộp nhỏ và một phong thư. Trong thư không có kí tên, chỉ là đơn giản vài câu.

Lâm Thanh Uyển lấy thư tới nhìn, biết đây là thư của Lâm Thanh Đình. Bởi vì nàng nhận thức được bút tích của Lâm Thanh Đình. Trong thư nói, da và trang sức là người cấp dưới hiếu kính, hắn không dùng được, bên người không có nữ quyến, liền gửi cho muội muội. Cũng nói lúc tết sẽ trở về ăn cơm.

Lâm Thanh Uyển xem xong bật cười, cảm thấy ca ca làm giống như dân Đảng thế giới ngầm ấy. Nhưng ngẫm lại nàng cũng hiểu khổ tâm của Lâm Thanh Đình.

Da là đều là loại da lông rất tốt, sờ lên lông bóng loáng. Cụ thể Lâm Thanh Uyển cũng không biết, chỉ là trong đó có tấm da hồ ly màu lửa đỏ nàng thích vô cùng. Dương Thiết Trụ trước đây săn thú, đối với da lông vẫn là rất hiểu, nói những tấm này đều là da thượng hạng, rất khó có được.

Bên trong hộp nhỏ như theo như lời trong thư, đều là chút trang sức nữ nhân, có hai chiếc vòng thúy ngọc, một cái vòng tơ vàng điểm thúy đoàn hoa, còn có mấy chiếc trâm cài, thoạt nhìn xa hoa lộng lẫy cực kỳ.

Lâm Thanh Uyển không có trang sức bằng vàng, vừa là bình thường không ra cửa không dùng được, thứ hai ở nông thôn nơi này dùng đồ bạc tiện hơn, mang vàng rất dễ bị chú ý.

Nhưng không có nữ nhân nào không thích mấy thứ này, cầm mấy dạng trang sức này, Lâm Thanh Uyển cười nheo mắt thử đi thử lại.

Dương Thiết Trụ bên cạnh nhìn không phải tư vị, không phải nói khác, mà là hắn cảm thấy mình thật là quá sơ sót, vì sao không nghĩ tới Uyển Uyển thích này đó, trước đây chưa từng đưa thứ này cho vợ. Bị anh vợ làm cái thứ nhất, làm tướng công trong lòng khẳng định không phải tư vị.

Lâm Thanh Uyển thử vài cái rồi đem đồ vật đều thu lại. Mấy thứ này là tốt nhưng không thích hợp mang ra dùng, trâm vàng mang cũng khá tiện, còn mấy chiếc vòng mang trên tay thật không tiện chút nào. Lại không phải quý phu nhân, suốt ngày phải làm gia vụ và chăm con.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, tâm ý Lâm Thanh Đình làm muội muội nhận là được, hơn nữa rất vui vẻ nhận.

Đề cập tới việc Lâm Thanh Đình dịp tết sẽ về, hai người đều phi thường cao hứng. Lâm Thanh Uyển quăng luôn ý định đón tết năm nay như năm cũ đi, nàng đi chuẩn bị làm tết thật tốt.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, trong nháy mắt cũng sắp đến 30 rồi, nhưng Lâm Thanh Đình vẫn chưa trở về.

Thẳng đến buổi trưa ngày 30, Lâm Thanh Đình mới phong trần mệt mỏi về đến nhà.

Cảnh Châu cách Vân Châu không xa, cũng chính là láng giềng, nhưng Lâm Thanh Đình từ Cảnh vương phủ lại đây chạy ngựa nhanh cũng mất mấy ngày.

Phòng ở của Lâm Thanh Đình đã sớm thu thập tốt, vẫn là Đông sương phòng lần trước hắn đến ở.

Bởi vì hắn gửi tin trước rồi, Lâm Thanh Uyển lại lần nữa bố trí một chút, chuẩn bị về sau gian ốc này sẽ để lại cho ca ca ở. Quần áo của Lâm Thanh Đình, Lâm Thanh Uyển cũng chuẩn bị xong, trong ngoài đều có. Đều là từ lúc có người ca ca này, Lâm Thanh Uyển nhàn rỗi không có việc gì làm.

Trước đây, nguyên chủ giúp Lâm Thanh Đình làm quần áo không ít, cho nên thước tấc Lâm Thanh Uyển cũng biết. Tuy rằng trải qua vài năm thời gian Lâm Thanh Đình khỏe mạnh rất nhiều, nhưng bản lĩnh ở nơi đó, Lâm Thanh Uyển nhìn hai mắt đại khái cũng làm được ra.

Cũng khó trách Dương Thiết Trụ sẽ ghen tị, dĩ vãng Uyển Uyển chỉ làm quần áo cho hắn và hai đứa bé, hiện tại lại thêm một tên anh vợ. Rõ ràng người đã đi mà vợ vẫn làm, trong trong ngoài ngoài, từ đầu đến chân, một năm bốn mùa đều chuẩn bị đủ.

Lâm Thanh Đình nhìn đến gian phòng chuẩn bị riêng cho hắn, còn có trong tủ quần áo chứa đầy đồ mới muội muội làm cho, trong lòng cảm động phi thường. Uyển Uyển trước đây thích làm quần áo cho hắn, trong trong ngoài ngoài gần như đều làm, bây giờ vẫn không thay đổi.

Những điều này đều đè lại không nhắc tới.

Lâm Thanh Đình đi đường hai ngày nên rất mệt. Rửa mặt xong nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi thức dậy trời đã chập tối.

Lâm Thanh Uyển cùng Mã thẩm và Diêu thị ở trong phòng bếp bận rộn đến mức khí thế ngất trời.

Năm nay vì náo nhiệt, Lâm Thanh Uyển mời cả nhà Dương thị và nhà tam đệ cùng nhau ăn cơm tất niên. Bởi vì một cái bàn ngồi không đủ, lại bày thêm một cái bàn ở bên cạnh.

Hai cái bàn đặt đầy đồ ăn rất phong phú. Trong lúc Lâm Thanh Uyển lộ không ít tay nghề, đã làm rất nhiều đồ ăn.

Cả nhà Dương thị và nhà Dương Thiết Căn biết Lâm Thanh Uyển có một vị ca ca, chỉ là không đến gặp mặt. Đối với thân thế của mình, Lâm Thanh Uyển không gạt hai gia đình thân cận, cũng đều nói qua, chỉ là nhắc tới ca ca của mình, nàng chỉ bâng quơ vài câu, nói là làm một chức quan nhỏ ở gần đây.

Đối với thân thế của Lâm Thanh Uyển mọi người đều thổn thức không thôi, không nói cái khác, chỉ nói nhà giàu sang nhìn như ngăn nắp, kì thực còn không dễ chịu bằng nhà người nghèo.

Trên bàn, Lâm Thanh Uyển đại khái giới thiệu, mọi người ngồi cùng nhau vô cùng náo nhiệt ăn cơm tất niên.

Đối với hai vợ chồng Dương Thiết Căn và cả nhà Dương thị, Lâm Thanh Uyển cũng nói với Lâm Thanh Đình, hắn biết hai nhà này có quan hệ rất tốt với muội muội em rể, trợ giúp bọn họ rất nhiều, nên cũng không coi những người này là người ngoài.

Lâm Thanh Đình vốn không phải là một người câu nệ, tuy rằng nhiều năm ở Cảnh Châu dưỡng thành toàn thân uy nghi, nhưng đã đến trong nhà khẳng định là phải thu liễm một vài, cho nên không cầm thân phận, mà là cùng mấy nam nhân nâng cốc giao chén tới bất diệc nhạc hồ.

Một bữa ăn cơm, sắc trời đã rất trễ.

Nhóm phụ nhân vội vàng thu dọn bàn, trẻ nhỏ ai nấy tự đi chơi, các nam nhân ngồi chung một chỗ nói chuyện trời đất. Trừ tịch sẽ đón giao thừa, cho nên mọi người không có ý định tán đi.

Lâm Thanh Đình tuy rằng không có giao tế gì với nông dân, nhưng kiến thức uyên bác, nói tới cái gì đều có thể nói chen vào vài câu. Nhưng mà chung quy không liên quan tới giao tế, sau đó nói tới chuyện làm ăn trong nhà.

Đối với sinh ý nhà muội muội làm, Lâm Thanh Đình cũng biết. Chỉ là lần trước ở nhà có hai ngày, bình thường chỉ lo ôn chuyện cùng muội muội, dụ dỗ chơi đùa với hai đứa cháu nên không biết cụ thể.

Lúc này mọi người đề cập đến sinh ý, còn có hiện tại hình thức phát triển, Lâm Thanh Đình không khỏi cảm thán loại hình thức sinh ý này tốt. Vừa không gây chú ý lại có thể kiếm tiền.

Cũng quả thật là như thế, Lâm Thanh Uyển sau này mới hiểu được cử chỉ vô tình lúc trước, phát triển càng về sau quả thật ưu việt rất nhiều.

Làm sinh ý khó tránh khỏi cần cửa hàng mặt tiền, nhưng có cửa hiệu mặt tiền sẽ kéo theo những mối quan hệ bên ngoài. Nha dịch cái gì, địa đầu xà cái gì đều phải hiếu kính, thực lực không đủ còn phải cắp đuôi làm người, còn có các loại phiền toái ẩn hình.

Mà bọn họ hiện tại giảm đi rất nhiều việc và phiền toái, chỉ phụ trách cung cấp hàng, một tửu lâu lấy hàng căn bản không ảnh hưởng tới mắt ai, không ảnh hưởng sẽ không bị người ngoài chú ý. Sau đó cung cấp hàng hóa phân tán ra, tiền kiếm được không ít, ngược lại còn được rất nhiều.

Nói này đó, Lâm Thanh Uyển không khỏi nghĩ tới đời trước loại thương nghiệp cung ứng kia.

Nhưng mà bọn họ hiện tại nhà cung cấp còn chưa nói tới, chỉ có thể xem như một cái ban nhỏ. Chỉ là ai có thể nghĩ tới về sau đâu, có lẽ về sau nhà bọn họ có thể phát triển trở thành một nhà chuyên cung ứng thực phẩm đấy.

Đương nhiên đây là về sau.

Lý giải đại khái môn quy cuộc sống gia đình muội muội, Lâm Thanh Đình cũng cho không ít đề nghị. Đương nhiên đề nghị của hắn chính là nếu có ý tưởng, có thể đi Cảnh Châu phát triển, hắn bên kia có không ít bằng hữu, đến thời điểm đó tiện rất nhiều.

Lâm Thanh Uyển cũng đã nghĩ tới vấn đề này, chỉ là không rảnh tay làm. Trong nhà chỉ có mấy nam nhân chạy hàng, ý tưởng là tốt chỉ là nhân thủ theo không kịp.

Đối với chức vị của ca ca ở Cảnh Châu, Lâm Thanh Uyển cũng lí giải rồi, trấn thủ phó chỉ huy sứ tương đương với quản toàn bộ sở hữu binh lực Cảnh Châu, đương nhiên bên trên còn có chức vị chính, nhưng Lâm Thanh Đình cũng nói bởi vì không phải người của mình, đó là một chức bị mất quyền lực.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, đây đều là một chức quan không tệ, không nói có thể ở cảnh nội Cảnh Châu nói một thì không có hai, ít nhất có thể mở rộng cánh cổng cho bọn họ.

Chỉ là những điều này không thể nói cho người ngoài nghe, tuy rằng cả nhà Dương thị và nhà tam đệ đều xem như người mình, nhưng chung quy trong đó liên lụy thật nhiều, cho nên Lâm Thanh Uyển không nói tỉ mỉ thân phận Lâm Thanh Đình cho bọn họ biết.

Trong lòng thôn dân thôn Lạc Hạp loại địa phương nhỏ này, quan ở trong mắt bọn họ chính là một ẩn số, có thể phân chia cũng chỉ là quan lớn và quan nhỏ. Về phần lớn thế nào, nhỏ bao nhiêu, bọn họ không hiểu. Càng không cần nói cái gì phiên vương đất phong chúc quan và quan triều đình, trong đó còn có phân chia quan chức.

Lâm Thanh Uyển nói là một nha dịch, cũng được tính là một quan nhỏ, bọn họ tin luôn.

Hạ Đại Thành có chút nghi hoặc trong lòng nhưng không nghĩ sâu xa.

Cho nên trong lòng mấy người Dương Thiết Căn, người anh khí bừng bừng phấn chấn tướng mạo anh tuấn trẻ tuổi này, ca ca cùng mẹ của Lâm Thanh Uyển chỉ là một quan nhỏ tầm thường. Hơn nữa cũng không có kiểu cách nhà quan, rất hòa ái ân cần dễ ở chung.

Ừ, chính là như vậy.



Đón giao thừa đợi qua giờ tý, mọi người đều ai nấy tự tán đi nghỉ tạm.

Đón tết thường thì hết nguyên tiêu mới tính xong, bởi vì trong nhà có hiếu, nhiều ngày nay đón tết không phải chỗ đi chúc tết hoặc là cho người chúc tết, cho nên trong nhà rất bình tĩnh.

Lâm Thanh Đình an tâm ở trong này hưởng thụ thanh nhàn khó có được, chỉ là Cảnh Châu bên kia còn nhiều việc, hắn cũng chỉ có thể ở đến ngày mùng năm thì đi.

Lâm Thanh Uyển rất tiếc nuối việc này, nhưng cũng hiểu được ca ca bận rộn nên không nói cái gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương