Danh Môn Độc Sủng
-
Chương 73: Đừng so sánh cô ấy với người khác*
Editor: Hắc Thiên
Beta-er: Nhạc Dao
Trong không gian chật hẹp, Phùng Vân Hi cứ vò đầu vứt tóc, vô tình làm rối tung mái tóc của mình. Cô phân vân nhìn những cái hộp gần ngay trước mặt, xa tận chân trời, không biết mình nên nhặt chúng nó lên hay để mặc nó.
Phùng Vân Hi: Để đó thì sẽ bị phát hiện mất, nhưng nhặt lên thì cũng có nguy cơ bị phát hiện rất cao QAQ
Lựa chọn này quá khó khăn đối với cô mà.
Lúc Thẩm Tử Mặc đi vào phòng làm việc, ánh mắt của anh liền dừng ở hộp cơm màu hồng, anh nhíu mày: "Đây là gì vậy?"
Ôn Tuấn đi sau anh cũng rất hồi hộp đó, nhưng sau khi nhìn chung quanh lại không thấy Phùng Vân Hi thì nghĩ cô ấy đang trốn trong phòng khác rồi: "Là hộp cơm."
Thẩm Tử Mặc nhìn anh ta.
Ôn Tuấn yên lặng hơi cúi đầu xuống: "Khi nãy Phùng tiểu thư có đến, sau khi để lại thứ này thì đi luôn."
Thẩm Tử Mặc kinh ngạc trong một khoảnh khắc. Anh đến gần bàn làm việc, đặt tay trên hộp cơm như đang suy tư, quay đầu lại hỏi: "Cô ấy đến đây khi nào vậy? Không phải hôm nay đoàn làm phim của cô ấy có lịch quay ư?"
Phùng Vân Hi đang giơ tay ra định nhặt cái hộp cuối cùng: "..."
Vào lúc cô sắp lấy được thì Thẩm Tử Mặc lại đến đây...
Tuy cô không hề trông cậy vào việc Ôn Tuấn có thể làm thần trợ công, nhưng ít nhất thì cũng đừng chắn đường như vậy chứ.
Cô nhìn những cái hộp rơi vãi trên mặt đất, có một vài hộp rơi ở bên cạnh, chỉ cần duỗi tay là có thể nhặt được rồi, nhưng phải rời khỏi bàn làm việc mới nhặt được.
Vì Ôn Tuấn đứng đối diện bàn làm việc nên anh ta nhìn thấy động tác nhỏ của Phùng Vân Hi.
Ôn Tuấn: Σ( ° △°|||)︴....
Bởi vì vẻ mặt của anh ta quá rõ ràng nên Thẩm Tử Mặc liền nhìn về phía sau, thấy được những cái hộp trên sàn.
Ôn Tuấn không nói thêm lời nào đã chạy nhanh ra ngoài, anh ta vừa chạy vừa nói: "Ông chủ à, chuyện này không liên quan tới tôi đâu. Tôi đi sửa sang lại tài liệu cho cuộc họp lát nữa đây."
Phùng Vân Hi đang cuộn mình dưới bàn cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
"Anh ấy không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, anh ấy sẽ cầm hộp cơm đến chỗ chỗ bàn trà rồi ăn cơm." Phùng Vân Hi nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện.
Nói xong lời nào, cô hí mắt nhìn bên ngoài thì thấy Thẩm Tử Mặc đang cúi xuống nhặt mấy cái hộp nhỏ đó lên.
Phùng Vân Hi: Trong hộp đó viết gì nhỉ...
Phùng Vân Hi viết rất nhiều điều trong đấy, còn có một đoạn cực kỳ quan trọng, đáng lẽ sau khi cô đóng phim xong thì Thẩm Tử Mặc mới được đọc.
Thẩm Tử Mặc mở cái hộp ra, lấy tờ giấy và một viên kẹo ra.
"Ngày đầu tiên rời xa Thẩm tiên sinh, tôi rất nhớ anh, nỗi nhớ tựa như viên kẹo này, chua xót xen lẫn ngọt ngào."
Xem hết tờ giấy này, khóe miệng Thẩm Tử Mặc vô thức cong cong rồi anh sững sờ nhìn viên kẹo trong tay. Kẹo này là do Phùng Vân Hi đưa đến nhưng sao cô ấy lại đi mất tiêu rồi?
Khoảng khắc ấy ảnh hưởng hoàn toàn khác biệt giữa hai người. Với Thẩm Tử Mặc thì đây là phút giây ngọt ngào nhưng với Phùng Vân Hi đang núp dưới bàn thì mỗi phút mỗi giây đều là sự dày vò.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Trần Dịch ngậm điếu thuốc chưa được châm đi vào: "Tớ nói này, cậu đùa tớ đấy hả? Khi không lại xây một phim trường, đúng là chỉ có mình cậu nghĩ ra được chuyện như thế này. Theo tớ thấy, nếu cô ấy không mở công ty giải trí thì có khi nào cậu sẽ mở một công ty giải trí thay cô ấy không?"
Hôm qua, Thẩm Tử Mặc đột nhiên xây một phim trường lớn nhất trong nước ở thành phố A. Nguyên nhân cũng rất đơn giản - Phùng Vân Hi có thể quay phim trong thành phố A, sau khi kết thúc công việc rồi về nhà cũng tiện hơn.
Trần Dịch ngồi vào cái ghế đối diện bàn làm việc, ung dung vắt chéo chân: "Nhờ phúc của cậu, sau này đạo diễn nào gặp Phùng Vân Hi của cậu còn phải cung phụng cô ấy đấy. Đúng là chỉ có cậu mới nghĩ ra được mấy việc thế này."
Thẩm Tử Mặc bỏ đồ lại vào hộp, lúc anh mở ngăn kéo định cất hộp này vào thì phát hiện trong ngăn kéo còn có một cái hộp giống y như đúc với cái hộp anh đang cầm trong tay.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Trần Dịch giương mắt thì thấy hộp cơm trên bàn: "Đây là cái gì vậy? Hộp cơm hả? Ai đưa cơm đến cho cậu vậy?"
Ánh mắt của Phùng Vân Hi vẫn còn ở dưới gầm bàn rất phức tạp, sắc mặt của cô cũng thay đổi liên tục. Bởi vì hiện tại cô còn chẳng biết mình nên có biểu cảm gì.
Lúc Thẩm Tử Mặc ngồi vào ghế của mình, ánh mắt anh lộ rõ vẻ sửng sốt.
Thẩm Tử Mặc vừa mới phát hiện ra một bất ngờ lớn, nay lại nhận thêm một bất ngờ siêu lớn.
Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Phùng Vân Hi liền cúi đầu xuống rồi lại ngẩng đầu lên. Đôi mắt của Phùng Vân Hi rất tội nghiệp, cô còn lắc đầu với anh, ý bảo anh đừng nói cho Trần Dịch biết mình đang trốn dưới này.
Không biết hôm nay Trần Dịch bị gì mà cứ bắn như súng liên thanh, đồng thời, vì vậy nên anh ta không hề nhận ra sự khác thường nơi Thẩm Tử Mặc: "Thật ngưỡng mộ cậu mà. Cậu nói xem, vì sao tớ chưa bao giờ được gặp một cô gái như Phùng Vân Hi chứ?"
Giọng Thẩm Tử Mặc trầm xuống: "Đừng so sánh cô ấy với người khác."
Trần Dịch cạn lời: "Tớ so sánh cô ấy với người khác hồi nào chứ? Rõ ràng tớ chỉ than thở sao bản thân không gặp được người giống cô ấy thôi mà. Thôi thôi thôi, tớ không nói nữa, Hi Hi nhà cậu rất quý giá, được chưa?"
Nói xong câu này, Trần Dịch lại lẩm bẩm thêm một câu: "Cầu xin cậu đừng gọi cô ấy là Hi Hi, không thì tớ sẽ điên mất."
Phùng Vân Hi lấy tay đỡ trán, rồi lại rút về "tổ" của mình.
"Còn việc gì nữa không? Nếu không thì hôm nào chúng ta sẽ tụ tập sau đi." Thẩm Tử Mặc đứng dậy, tuyệt tình nói lời tiễn khách.
Trần Dịch: Σ( ° △°|||)︴, chúng ta là anh em bao nhiêu năm mà giờ cậu lại đối xử với tớ thế này đây hả?
"Tớ không đi, tớ không đi, tớ không đi đâu hết!"
Bây giờ Phùng Vân Hi đã biết vì sao Trần Viễn và Trần Dịch lại khác nhau như vậy. Thật ra, bản chất của họ giống nhau nhưng một người biết che dấu, người còn lại thì không.
Thẩm Tử Mặc chậm rãi đáp lời: "Ban nãy dì gọi điện thoại cho tớ, dì nói về chuyện cậu vẫn còn độc thân, tớ..."
Trần Dịch cuống cuồng, lề mề đứng lên: "Tớ nói cho cậu biết, dù cậu giới thiệu bạn gái hay ép tớ đi xem mắt thì tớ cũng không đồng ý đâu nhé."
Nói xong, anh ta không ngoảnh lại nhìn Thẩm Tử Mặc dù chỉ một lần, chạy thẳng ra ngoài.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc nhưng Phùng Vân Hi càng không muốn chui ra.
"Ra đây!" Thẩm Tử Mặc đi qua, vươn tay ra.
Phùng Vân Hi nhìn anh với đôi mắt đong đầy nước mắt: "Không ra!"
Thẩm Tử Mặc vẫn duy trì tư thế cũ, như thể đang nói nếu cô không đi ra thì anh sẽ không rút tay về. Cuối cùng thì Phùng Vân Hi là người đầu hàng trước.
"Nếu em đi ra thì anh phải hứa là sẽ không tức giận. Không thì em sẽ chui vào lại đó." Phùng Vân Hi nói xong liền theo thói quen hất cằm, nhưng cô quên mình đang ở đâu nên vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải bàn.
Thẩm Tử Mặc vốn đang tức giận nhưng liền chuyển qua trạng thái dở khóc dở cười khi nghe lời này của Phùng Vân Hi. Lúc anh thấy cô bị đụng đầu thì liền ngồi xổm xuống, rồi xoa đầu cho cô: "Có đau không?"
Phùng Vân Hi gật đầu: "Đau..."
"Giờ em nói đi, hôm nay em lại bày ra trò gì nữa?" Giọng của Thẩm Tử Mặc tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Đương lúc mối quan hệ giữa hai người đang tốt đẹp thì cô ấy lại ngắt liên lạc, rồi bay về tới đây cũng không thèm gặp anh, đã vậy còn trốn dưới gầm bàn nữa.
Nói xong, Thẩm Tử Mặc lại duỗi tay ra.
Lần này, sau khi Phùng Vân Hi suy nghĩ một lát thì quyết định nắm lấy tay của Thẩm Tử Mặc: "Anh đừng giận mà."
"Giận em ư? Đã bao giờ tôi giận em chưa?" Thẩm Tử Mặc vừa đứng dậy vừa kéo Phùng Vân Hi lên rồi hỏi ngược lại cô.
Khó khăn lắm Phùng Vân Hi mới đi ra được khỏi gầm bàn nên cô tranh thủ hít một hơi thật sâu sau khi đã bò ra. Sau đó, cô liền trầm tư, đúng là anh chưa bao giờ giận cô cả, dù có lúc cô vô ý chọc giận anh thì anh ấy cũng luôn dỗ dành cô.
Nghĩ như vậy nên Phùng Vân Hi cảm thấy ngọt ngào như đang ngâm trong hũ mật vậy.
Thật ra, chuyện lần này hoàn toàn là do Phùng Vân Hi nghĩ quá nhiều rồi. Trước kia đều là cô gọi điện thoại cho anh vào buổi sáng, đến tối thì sẽ gọi video call, rõ ràng chính cô đã tự cắt liên lạc với anh mà.
"Em..." Thẩm Tử Mặc muốn nói gì đó.
Ánh mắt Phùng Vân Hi sáng rực, cô cười với Thẩm Tử Mặc rồi nhón chân lên hôn lướt lên đôi môi của anh, còn ra vẻ thần bí: "Hôm nay em là nàng tiên ốc của anh, nên anh không được phát hiện ra em. Dù anh đã thấy em thì anh cũng phải giả vờ như không thấy. Về phần những hộp nhỏ kia, khi nào em cho phép thì anh mới được xem."
Sau khi đặt hộp cơm trước mặt anh thì cô chuẩn bị bước ra ngoài.
Thẩm Tử Mặc nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng, rồi nói thầm bên tai cô: "Nhưng bây giờ tôi bắt được em rồi thì phải làm sao đây?"
Mặt Phùng Vân Hi lập tức hồng rực, cô đẩy Thẩm Tử Mặc ra: "Nếu vậy thì ngày mai em sẽ không xuất hiện nữa."
Thẩm Tử Mặc nhướng mày nhìn Phùng Vân Hi.
"Em được nghỉ hai ngày." Phùng Vân Hi thành thật nói. Nói xong, cô cũng không dám nhìn Thẩm Tử Mặc nữa, cọ anh một chút rồi chạy thẳng ra ngoài. Vừa chạy tới cửa, cô còn quay đầu lại nói: "Nếu tối nay anh về nhà thì có lẽ sẽ gặp được em đó."
Thẩm Tử Mặc cười cười với vẻ cưng chiều, rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc dù mới hơn ba giờ chiều nhưng Thẩm Tử Mặc đã ăn sạch tất cả các món mà Phùng Vân Hi đã làm, và Thẩm Tử Mặc không hề mở những hộp nhỏ kia ra.
Bây giờ anh cũng hiểu được tâm trạng của cô khi thấy những lọ điều ước anh gửi cô rồi.
Lúc Phùng Vân Hi đến công ty giải trí thì thấy Hứa Chu đã ở đây.
"Anh Chu, sao anh lại ở đây vậy?" Không phải cô đã bảo tài xế đưa Hứa Chu về nhà rồi ư?
Thật ra, sau khi Hứa Chu tỉnh dậy trên xe thì cảm thấy cực kỳ cảm động. Anh ta đã nghĩ mình không nên cô phụ tấm lòng của Phùng Vân Hi nên đã quyết định về nhà ngủ.
Nhưng anh ta không chịu nổi hàng loạt cuộc gọi từ cánh nhà báo!!!
"Nghe nói Thẩm Tử Mặc muốn xây một phim trường lớn nhất trong thành phố A cho Phùng Vân Hi, chuyện này là thật sao?"
Hứa Chu: "..."
Đừng nói gì cả, bây giờ Phùng Vân Hi không làm bất cứ gì hết, cả ngày chỉ biết có mua mua mua, anh ta cứ tưởng cô ấy sống kiểu đó cả đời cũng đủ rồi, bây giờ lại biến thành bà chủ của phim trường mới hay chứ.
Hứa Chu không hề nghi ngờ lời nói của phóng viên này, bĩnh tĩnh trả lời: "Đợi tôi xem tin tức rồi trả lời nhé."
Phóng viên: "..."
Sau đó thì Hứa Chu về công ty luôn.
Tuy người khác không biết lý do của chuyện này nhưng Hứa Chu biết rất rõ Thẩm Tử Mặc xây phim trường là vì anh ta hận không thể bỏ Phùng Vân Hi vào túi, đề phòng việc một ngày đó sẽ có tình địch nhảy ra thôi.
Nếu không phải Hứa Chu nói thì cô đã quên mất chuyện này rồi, vì sự chú ý của cô vốn không nằm ở đây nhưng nhờ việc này mà cô nhớ ra mình chưa nói với anh về lọ điều ước rồi.
Phùng Vân Hi: Vậy tối nay hai người họ còn cần gặp nhau nữa không? Sao cô có cảm giác mình nên quay về đoàn làm phim vậy QAQ
"Anh Chu, em nên làm gì đây?"
"Đừng nói gì hết, tôi không phải anh Chu của cô."
"..."
Tác giả có lời muốn nói: # Kíu, nên làm gì khi gặp Thẩm tiên sinh # Phùng Vân Hi đã đăng bài viết.
# Bạn gái giận rồi, làm sao đây? # Thẩm Tử Mặc đã đăng bài viết.
Chu Hạo Hiên:...
Trần Dịch: Không ngờ cũng có ngày tôi bị Thẩm Tử Mặc đuổi ra khỏi phòng làm việc của cậu ấy.
Hứa Chu: Gà nhà tôi yêu đương làm tôi buồn thúi ruột.
Trần Viễn: Ủa có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi chỉ không lên sàn trong một khoảng thời gian thôi mà, vì sao tôi không hiểu được thế giới này nữa rồi?
Beta-er: Nhạc Dao
Trong không gian chật hẹp, Phùng Vân Hi cứ vò đầu vứt tóc, vô tình làm rối tung mái tóc của mình. Cô phân vân nhìn những cái hộp gần ngay trước mặt, xa tận chân trời, không biết mình nên nhặt chúng nó lên hay để mặc nó.
Phùng Vân Hi: Để đó thì sẽ bị phát hiện mất, nhưng nhặt lên thì cũng có nguy cơ bị phát hiện rất cao QAQ
Lựa chọn này quá khó khăn đối với cô mà.
Lúc Thẩm Tử Mặc đi vào phòng làm việc, ánh mắt của anh liền dừng ở hộp cơm màu hồng, anh nhíu mày: "Đây là gì vậy?"
Ôn Tuấn đi sau anh cũng rất hồi hộp đó, nhưng sau khi nhìn chung quanh lại không thấy Phùng Vân Hi thì nghĩ cô ấy đang trốn trong phòng khác rồi: "Là hộp cơm."
Thẩm Tử Mặc nhìn anh ta.
Ôn Tuấn yên lặng hơi cúi đầu xuống: "Khi nãy Phùng tiểu thư có đến, sau khi để lại thứ này thì đi luôn."
Thẩm Tử Mặc kinh ngạc trong một khoảnh khắc. Anh đến gần bàn làm việc, đặt tay trên hộp cơm như đang suy tư, quay đầu lại hỏi: "Cô ấy đến đây khi nào vậy? Không phải hôm nay đoàn làm phim của cô ấy có lịch quay ư?"
Phùng Vân Hi đang giơ tay ra định nhặt cái hộp cuối cùng: "..."
Vào lúc cô sắp lấy được thì Thẩm Tử Mặc lại đến đây...
Tuy cô không hề trông cậy vào việc Ôn Tuấn có thể làm thần trợ công, nhưng ít nhất thì cũng đừng chắn đường như vậy chứ.
Cô nhìn những cái hộp rơi vãi trên mặt đất, có một vài hộp rơi ở bên cạnh, chỉ cần duỗi tay là có thể nhặt được rồi, nhưng phải rời khỏi bàn làm việc mới nhặt được.
Vì Ôn Tuấn đứng đối diện bàn làm việc nên anh ta nhìn thấy động tác nhỏ của Phùng Vân Hi.
Ôn Tuấn: Σ( ° △°|||)︴....
Bởi vì vẻ mặt của anh ta quá rõ ràng nên Thẩm Tử Mặc liền nhìn về phía sau, thấy được những cái hộp trên sàn.
Ôn Tuấn không nói thêm lời nào đã chạy nhanh ra ngoài, anh ta vừa chạy vừa nói: "Ông chủ à, chuyện này không liên quan tới tôi đâu. Tôi đi sửa sang lại tài liệu cho cuộc họp lát nữa đây."
Phùng Vân Hi đang cuộn mình dưới bàn cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
"Anh ấy không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, anh ấy sẽ cầm hộp cơm đến chỗ chỗ bàn trà rồi ăn cơm." Phùng Vân Hi nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện.
Nói xong lời nào, cô hí mắt nhìn bên ngoài thì thấy Thẩm Tử Mặc đang cúi xuống nhặt mấy cái hộp nhỏ đó lên.
Phùng Vân Hi: Trong hộp đó viết gì nhỉ...
Phùng Vân Hi viết rất nhiều điều trong đấy, còn có một đoạn cực kỳ quan trọng, đáng lẽ sau khi cô đóng phim xong thì Thẩm Tử Mặc mới được đọc.
Thẩm Tử Mặc mở cái hộp ra, lấy tờ giấy và một viên kẹo ra.
"Ngày đầu tiên rời xa Thẩm tiên sinh, tôi rất nhớ anh, nỗi nhớ tựa như viên kẹo này, chua xót xen lẫn ngọt ngào."
Xem hết tờ giấy này, khóe miệng Thẩm Tử Mặc vô thức cong cong rồi anh sững sờ nhìn viên kẹo trong tay. Kẹo này là do Phùng Vân Hi đưa đến nhưng sao cô ấy lại đi mất tiêu rồi?
Khoảng khắc ấy ảnh hưởng hoàn toàn khác biệt giữa hai người. Với Thẩm Tử Mặc thì đây là phút giây ngọt ngào nhưng với Phùng Vân Hi đang núp dưới bàn thì mỗi phút mỗi giây đều là sự dày vò.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Trần Dịch ngậm điếu thuốc chưa được châm đi vào: "Tớ nói này, cậu đùa tớ đấy hả? Khi không lại xây một phim trường, đúng là chỉ có mình cậu nghĩ ra được chuyện như thế này. Theo tớ thấy, nếu cô ấy không mở công ty giải trí thì có khi nào cậu sẽ mở một công ty giải trí thay cô ấy không?"
Hôm qua, Thẩm Tử Mặc đột nhiên xây một phim trường lớn nhất trong nước ở thành phố A. Nguyên nhân cũng rất đơn giản - Phùng Vân Hi có thể quay phim trong thành phố A, sau khi kết thúc công việc rồi về nhà cũng tiện hơn.
Trần Dịch ngồi vào cái ghế đối diện bàn làm việc, ung dung vắt chéo chân: "Nhờ phúc của cậu, sau này đạo diễn nào gặp Phùng Vân Hi của cậu còn phải cung phụng cô ấy đấy. Đúng là chỉ có cậu mới nghĩ ra được mấy việc thế này."
Thẩm Tử Mặc bỏ đồ lại vào hộp, lúc anh mở ngăn kéo định cất hộp này vào thì phát hiện trong ngăn kéo còn có một cái hộp giống y như đúc với cái hộp anh đang cầm trong tay.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Trần Dịch giương mắt thì thấy hộp cơm trên bàn: "Đây là cái gì vậy? Hộp cơm hả? Ai đưa cơm đến cho cậu vậy?"
Ánh mắt của Phùng Vân Hi vẫn còn ở dưới gầm bàn rất phức tạp, sắc mặt của cô cũng thay đổi liên tục. Bởi vì hiện tại cô còn chẳng biết mình nên có biểu cảm gì.
Lúc Thẩm Tử Mặc ngồi vào ghế của mình, ánh mắt anh lộ rõ vẻ sửng sốt.
Thẩm Tử Mặc vừa mới phát hiện ra một bất ngờ lớn, nay lại nhận thêm một bất ngờ siêu lớn.
Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Phùng Vân Hi liền cúi đầu xuống rồi lại ngẩng đầu lên. Đôi mắt của Phùng Vân Hi rất tội nghiệp, cô còn lắc đầu với anh, ý bảo anh đừng nói cho Trần Dịch biết mình đang trốn dưới này.
Không biết hôm nay Trần Dịch bị gì mà cứ bắn như súng liên thanh, đồng thời, vì vậy nên anh ta không hề nhận ra sự khác thường nơi Thẩm Tử Mặc: "Thật ngưỡng mộ cậu mà. Cậu nói xem, vì sao tớ chưa bao giờ được gặp một cô gái như Phùng Vân Hi chứ?"
Giọng Thẩm Tử Mặc trầm xuống: "Đừng so sánh cô ấy với người khác."
Trần Dịch cạn lời: "Tớ so sánh cô ấy với người khác hồi nào chứ? Rõ ràng tớ chỉ than thở sao bản thân không gặp được người giống cô ấy thôi mà. Thôi thôi thôi, tớ không nói nữa, Hi Hi nhà cậu rất quý giá, được chưa?"
Nói xong câu này, Trần Dịch lại lẩm bẩm thêm một câu: "Cầu xin cậu đừng gọi cô ấy là Hi Hi, không thì tớ sẽ điên mất."
Phùng Vân Hi lấy tay đỡ trán, rồi lại rút về "tổ" của mình.
"Còn việc gì nữa không? Nếu không thì hôm nào chúng ta sẽ tụ tập sau đi." Thẩm Tử Mặc đứng dậy, tuyệt tình nói lời tiễn khách.
Trần Dịch: Σ( ° △°|||)︴, chúng ta là anh em bao nhiêu năm mà giờ cậu lại đối xử với tớ thế này đây hả?
"Tớ không đi, tớ không đi, tớ không đi đâu hết!"
Bây giờ Phùng Vân Hi đã biết vì sao Trần Viễn và Trần Dịch lại khác nhau như vậy. Thật ra, bản chất của họ giống nhau nhưng một người biết che dấu, người còn lại thì không.
Thẩm Tử Mặc chậm rãi đáp lời: "Ban nãy dì gọi điện thoại cho tớ, dì nói về chuyện cậu vẫn còn độc thân, tớ..."
Trần Dịch cuống cuồng, lề mề đứng lên: "Tớ nói cho cậu biết, dù cậu giới thiệu bạn gái hay ép tớ đi xem mắt thì tớ cũng không đồng ý đâu nhé."
Nói xong, anh ta không ngoảnh lại nhìn Thẩm Tử Mặc dù chỉ một lần, chạy thẳng ra ngoài.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc nhưng Phùng Vân Hi càng không muốn chui ra.
"Ra đây!" Thẩm Tử Mặc đi qua, vươn tay ra.
Phùng Vân Hi nhìn anh với đôi mắt đong đầy nước mắt: "Không ra!"
Thẩm Tử Mặc vẫn duy trì tư thế cũ, như thể đang nói nếu cô không đi ra thì anh sẽ không rút tay về. Cuối cùng thì Phùng Vân Hi là người đầu hàng trước.
"Nếu em đi ra thì anh phải hứa là sẽ không tức giận. Không thì em sẽ chui vào lại đó." Phùng Vân Hi nói xong liền theo thói quen hất cằm, nhưng cô quên mình đang ở đâu nên vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải bàn.
Thẩm Tử Mặc vốn đang tức giận nhưng liền chuyển qua trạng thái dở khóc dở cười khi nghe lời này của Phùng Vân Hi. Lúc anh thấy cô bị đụng đầu thì liền ngồi xổm xuống, rồi xoa đầu cho cô: "Có đau không?"
Phùng Vân Hi gật đầu: "Đau..."
"Giờ em nói đi, hôm nay em lại bày ra trò gì nữa?" Giọng của Thẩm Tử Mặc tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Đương lúc mối quan hệ giữa hai người đang tốt đẹp thì cô ấy lại ngắt liên lạc, rồi bay về tới đây cũng không thèm gặp anh, đã vậy còn trốn dưới gầm bàn nữa.
Nói xong, Thẩm Tử Mặc lại duỗi tay ra.
Lần này, sau khi Phùng Vân Hi suy nghĩ một lát thì quyết định nắm lấy tay của Thẩm Tử Mặc: "Anh đừng giận mà."
"Giận em ư? Đã bao giờ tôi giận em chưa?" Thẩm Tử Mặc vừa đứng dậy vừa kéo Phùng Vân Hi lên rồi hỏi ngược lại cô.
Khó khăn lắm Phùng Vân Hi mới đi ra được khỏi gầm bàn nên cô tranh thủ hít một hơi thật sâu sau khi đã bò ra. Sau đó, cô liền trầm tư, đúng là anh chưa bao giờ giận cô cả, dù có lúc cô vô ý chọc giận anh thì anh ấy cũng luôn dỗ dành cô.
Nghĩ như vậy nên Phùng Vân Hi cảm thấy ngọt ngào như đang ngâm trong hũ mật vậy.
Thật ra, chuyện lần này hoàn toàn là do Phùng Vân Hi nghĩ quá nhiều rồi. Trước kia đều là cô gọi điện thoại cho anh vào buổi sáng, đến tối thì sẽ gọi video call, rõ ràng chính cô đã tự cắt liên lạc với anh mà.
"Em..." Thẩm Tử Mặc muốn nói gì đó.
Ánh mắt Phùng Vân Hi sáng rực, cô cười với Thẩm Tử Mặc rồi nhón chân lên hôn lướt lên đôi môi của anh, còn ra vẻ thần bí: "Hôm nay em là nàng tiên ốc của anh, nên anh không được phát hiện ra em. Dù anh đã thấy em thì anh cũng phải giả vờ như không thấy. Về phần những hộp nhỏ kia, khi nào em cho phép thì anh mới được xem."
Sau khi đặt hộp cơm trước mặt anh thì cô chuẩn bị bước ra ngoài.
Thẩm Tử Mặc nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng, rồi nói thầm bên tai cô: "Nhưng bây giờ tôi bắt được em rồi thì phải làm sao đây?"
Mặt Phùng Vân Hi lập tức hồng rực, cô đẩy Thẩm Tử Mặc ra: "Nếu vậy thì ngày mai em sẽ không xuất hiện nữa."
Thẩm Tử Mặc nhướng mày nhìn Phùng Vân Hi.
"Em được nghỉ hai ngày." Phùng Vân Hi thành thật nói. Nói xong, cô cũng không dám nhìn Thẩm Tử Mặc nữa, cọ anh một chút rồi chạy thẳng ra ngoài. Vừa chạy tới cửa, cô còn quay đầu lại nói: "Nếu tối nay anh về nhà thì có lẽ sẽ gặp được em đó."
Thẩm Tử Mặc cười cười với vẻ cưng chiều, rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc dù mới hơn ba giờ chiều nhưng Thẩm Tử Mặc đã ăn sạch tất cả các món mà Phùng Vân Hi đã làm, và Thẩm Tử Mặc không hề mở những hộp nhỏ kia ra.
Bây giờ anh cũng hiểu được tâm trạng của cô khi thấy những lọ điều ước anh gửi cô rồi.
Lúc Phùng Vân Hi đến công ty giải trí thì thấy Hứa Chu đã ở đây.
"Anh Chu, sao anh lại ở đây vậy?" Không phải cô đã bảo tài xế đưa Hứa Chu về nhà rồi ư?
Thật ra, sau khi Hứa Chu tỉnh dậy trên xe thì cảm thấy cực kỳ cảm động. Anh ta đã nghĩ mình không nên cô phụ tấm lòng của Phùng Vân Hi nên đã quyết định về nhà ngủ.
Nhưng anh ta không chịu nổi hàng loạt cuộc gọi từ cánh nhà báo!!!
"Nghe nói Thẩm Tử Mặc muốn xây một phim trường lớn nhất trong thành phố A cho Phùng Vân Hi, chuyện này là thật sao?"
Hứa Chu: "..."
Đừng nói gì cả, bây giờ Phùng Vân Hi không làm bất cứ gì hết, cả ngày chỉ biết có mua mua mua, anh ta cứ tưởng cô ấy sống kiểu đó cả đời cũng đủ rồi, bây giờ lại biến thành bà chủ của phim trường mới hay chứ.
Hứa Chu không hề nghi ngờ lời nói của phóng viên này, bĩnh tĩnh trả lời: "Đợi tôi xem tin tức rồi trả lời nhé."
Phóng viên: "..."
Sau đó thì Hứa Chu về công ty luôn.
Tuy người khác không biết lý do của chuyện này nhưng Hứa Chu biết rất rõ Thẩm Tử Mặc xây phim trường là vì anh ta hận không thể bỏ Phùng Vân Hi vào túi, đề phòng việc một ngày đó sẽ có tình địch nhảy ra thôi.
Nếu không phải Hứa Chu nói thì cô đã quên mất chuyện này rồi, vì sự chú ý của cô vốn không nằm ở đây nhưng nhờ việc này mà cô nhớ ra mình chưa nói với anh về lọ điều ước rồi.
Phùng Vân Hi: Vậy tối nay hai người họ còn cần gặp nhau nữa không? Sao cô có cảm giác mình nên quay về đoàn làm phim vậy QAQ
"Anh Chu, em nên làm gì đây?"
"Đừng nói gì hết, tôi không phải anh Chu của cô."
"..."
Tác giả có lời muốn nói: # Kíu, nên làm gì khi gặp Thẩm tiên sinh # Phùng Vân Hi đã đăng bài viết.
# Bạn gái giận rồi, làm sao đây? # Thẩm Tử Mặc đã đăng bài viết.
Chu Hạo Hiên:...
Trần Dịch: Không ngờ cũng có ngày tôi bị Thẩm Tử Mặc đuổi ra khỏi phòng làm việc của cậu ấy.
Hứa Chu: Gà nhà tôi yêu đương làm tôi buồn thúi ruột.
Trần Viễn: Ủa có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi chỉ không lên sàn trong một khoảng thời gian thôi mà, vì sao tôi không hiểu được thế giới này nữa rồi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook