Danh Môn Ác Nữ
Chương 165: Một trò khôi hài (1)

Vân Thù đi theo nhân viên cửa tiệm bánh ngọt đến cửa tiệm điểm tâm, đó là đã ba tầng trong ba tầng ngoài vây lấy, đừng nói là người, chính là một con ruồi cũng hoàn toàn không bay vào được.

“Lão bản cửa tiệm điểm tâm đến!”

Cũng không biết là người nào hô trước một tiếng, lập tức có không ít người hòa cùng, âm thanh này tập trung một chỗ, ngược lại khiến nhường ra một con đường, để Vân Thù và nhân viên cửa tiệm điểm tâm này cùng nhau đi tới.

Quả thật ở trước cửa tiệm có đặt một bộ cáng, trên cáng nằm một người, nhưng dùng vải trắng che mặt, vừa nhìn thoáng qua xác thực giống như một thi thể, mà bên cạnh thi thể còn có một nữ tử trẻ tuổi mặc một bộ đồ tang đang quỳ, chỉ nhìn dáng vẻ như vậy chính là cảm thấy nữ tử này hết sức điềm đạm đáng yêu, hơn nữa bên cạnh đặt một “Thi thể”, dáng vẻ như vậy khiến người ta nhìn cũng đồng tình không dứt

Nữ tử kia vừa lau nước mắt, vừa căm hận không thôi đứng lên lập tức chính là muốn lao nhanh đánh về phía Vân Thù, trong ánh mắt của nàng vừa đáng thương vừa mang theo mấy phần dữ tợn, có cảm giác không chết không thôi, “Ngươi chính là lão bản của cửa tiệm điểm tâm này! Ngươi đồ đáng chém ngàn đao này, ngươi lấy thứ gì làm ăn, nghĩ tới tối hôm qua phụ thân của ta ăn đồ của ngươi liền thất khiếu chảy máu tắt thở, ngươi đây là cướp của giết người, ta muốn giết ngươi báo thù rửa hận cho cha ta!”

Nữ tử đó la hét, đánh về phía Vân Thù, nếu không phải toàn bộ trưởng cửa tiệm và nhân viên của cửa tiệm điểm tâm trước mặt và nhân viên tiệm sách bên cạnh đều ở đây, lập tức ngăn cản mới có thể ngăn cản được nữ tử này mạnh mẽ đánh về phía Vân Thù.

Mà trong những người vây xem có không ít tiếng đón ý nói hùa, lập tức lời giải thích lý do báo thù rửa hận này gần như thành tiếng động một vùng, gần như trong miệng người người đều đang kêu âm thanh này. [email protected]

Tuy nói có một vài nhân viên ngăn cản, nhưng nữ tử kia thật tâm có ý niệm muốn kéo Vân Thù, ống tay áo của Vân Thù bị nàng ta giày vò xé ra rồi, lập tức liền xé rách một đoạn, nửa ống tay áo bị xé rách này có thể thấy được quần áo bên trong màu trắng, nhìn chính là có mấy phần chật vật.

Vân Thù cũng không nói gì, chỉ đứng ở đó vẻ mặt giống như có mấy phần vô cảm nhìn nữ tử đang không ngừng kêu gào thảm thiết, còn có những người ồn ào lên trong đám người kia, nàng đương nhiên tin tưởng cửa tiệm của mình sẽ không làm ra sơ suất này, còn nữa nói cửa tiệm này của nàng mở ra cũng không phải ngày một ngày hai rồi, nếu quả thật có ăn chết người, tình huống này cũng đã sớm xuất hiện, nào có thể chờ tới lúc này, hơn nữa dáng vẻ người này cùng những người kia chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, một vài gương mặt nhìn vẫn như đang chờ làm ầm ĩ.

Sau lưng chỉ sợ có người đang thúc đẩy đi, có lẽ còn ở cách đó không xa chỉ chờ nhìn chuyện này làm ầm ĩ ra.

Trưởng cửa tiệm điểm tâm trước kia là chưởng quỹ của tửu lâu, tất nhiên có mấy phần kinh nghiệm, hắn chính là lặng lẽ nhích tới gần Vân Thù, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, những người này xem ra có chuẩn bị mà đến, nếu hôm nay không giải quyết chuyện này, cửa tiệm này của chúng ta sợ rằng cũng khó mà mở ra ở Ung đô, tiểu thư cũng xin nhanh chóng ra chủ ý, càng kéo dài càng không tốt.”

Trưởng cửa tiệm này trước kia từng làm chưởng quỹ của tửu lâu, lúc hắn làm chưởng quỹ cũng từng gặp phải chuyện này, tuy nói không đến mức ăn chết người, nhưng một vài lưu manh vô lại ngược lại cũng không ít, ăn cơm chùa còn không tính ngược lại còn muốn lại ăn, nếu xử trí không được, những người này sẽ ngày ngày lên cửa, chỉ hiếu kính lần một lần hai, cũng chính là nuôi lớn khẩu vị một vài người này, tâm ý cũng càng lúc càng lớn, mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, chuyện như này trừ bỏ phải có chút chỗ dựa ra còn phải xử trí thỏa đáng. Đông gia kia cũng không có bổn sự như vậy, cho nên cuối cùng tửu lâu kia càng ngày càng kém, cho đến cuối cùng chỉ có thể đóng cửa tửu lâu cho qua chuyện.

“Chuyện này làm sao có thể!” Cẩm Sắt đè thấp giọng, trong giọng nói kia hoàn toàn là không ủng hộ, mấy ngày qua Cẩm Sắt cũng đã một mình đảm đương một phía đã lâu, nếu như là lúc trước nàng đương nhiên muốn khuyên tiểu thư nhà mình dàn xếp ổn thỏa, nhưng bây giờ nàng hiểu càng lùi bước, chỉ sợ đến lúc đó bọn họ càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)

Cẩm Sắt nhìn nữ tử đó đã khóc không ngừng, còn có những người vây xem kia, nàng lo lắng lần này nếu như tiểu thư rút lui, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua, hơn nữa nếu tiểu thư rút lui, đó chính là đại biểu bánh ngọt trong cửa tiệm này thật sự có vấn đề, thanh danh thúi như vậy sau này có thể làm những gì, cửa tiệm bánh ngọt này nào có thể mở lại! Cho dù là cửa tiệm đồ ăn hay cửa tiệm gì khác đều vậy, muốn chính là thanh danh, một khi thanh danh hỏng rồi vậy sau này cái gì cũng không còn dư lại.

Chuyện Cẩm Sắt có thể nghĩ tới, Vân Thù nào không biết, nàng nhìn nữ tử đang quỳ gối khóc không ngừng ở đó, nói: “Ngươi muốn như thế nào, ngươi cứ nói điều khoản ra.”

Trong mặt mày có mấy phần vui mừng, nàng ta vội vội vàng vàng nói: “Nếu bánh ngọt của cửa tiệm nhà ngươi ăn chết người, như vậy cha ta chết không thể chết vô ích, ngươi phải đưa cho ta một ngàn lượng bạc làm bồi thường, về phần cửa tiệm này, nếu làm ra đồ ăn chết người, tất nhiên không thể mở tiếp, ngươi đóng cửa tiệm bánh ngọt này, còn cửa tiệm đọc sách có thể ăn đồ cũng phải đóng cho ta, đừng cho rằng ta không biết những món đồ ăn bên trong tiệm sách đều cùng một  mạch với cửa tiệm này, vì tốt cho người khác, ngươi cũng chính là nên đóng cửa, nếu ngươi không đồng ý, vậy chúng ta cùng đi lên nha môn nói đạo lý. Muốn ngươi giết người phải đền mạng!”

“Đúng! Đóng cửa tiệm! Đóng cửa tiệm! Giết người thì đền mạng!”

Đám người vây xem đều ồn ào lên, âm thanh kia cực kỳ bén nhọn, bọn họ gần như làm thành một vòng tròn vây Vân Thù lại, phảng phất chỉ cần Vân Thù cự tuyệt đề nghị của nữ tử này, bọn họ có thể vào thời điểm này nâng cao chính nghĩa mà bó chân bó tay Vân Thù vào trong một vòng cấm.

Vân Thù nghe những âm thanh này, nàng khẽ cau mày nhỏ giọng nói mấy câu với trưởng cửa tiệm, trưởng cửa tiệm gật đầu một cái, hắn chen vào trong đám người, hét lớn kéo mấy nhân viên trong cửa tiệm của mình trở lại cửa tiệm, nhỏ giọng nói mấy âu, nhân viên kia cũng là người hiểu chuyện, liền từ cửa sau đi ra ngoài.

Người khác cũng chính là chú ý đến sự phát triển của chuyện này, ngược lại không ai chú ý đến thiếu mất một người, dù sao những chuyện này cũng không phải là trọng điểm chú ý của bọn họ, tự nhiên cũng sẽ không có người quan tâm chuyện này.

Vân Thù nhìn nữ tử kia, khi nghe được nàng ta nói ra khỏi miệng lời như vậy, Vân Thù không biết nên tức giận hay nên cảm thấy tâm tư của nàng ta thật sự quá lớn, chỉ sợ người khác không nhìn ra nàng ta vốn có mưu đồ khác sao?! die ennd kdan/le eequhyd onnn

Nàng kia nhìn vẻ mặt Vân Thù, trong ánh mắt cũng có vài phần suy đoán, nàng ta cảm thấy Vân Thù nghĩ như thế nào cũng nên đồng ý đề nghị mới vừa rồi theo lời của mình, dù sao một ngàn lượng bạc này đối với nhà tầm thường mà nói xem như cả đời cũng không kiếm được, nhưng đối với Vân Thù mà nói, đây chẳng qua chỉ là chuyện ngoắc tay, hơn nữa ăn chết người này là chuyện lớn, nếu nàng bám lấy không buông, như vậy cứ chờ danh tiếng thúi đi, bị kiện cáo cũng không phải chuyện dễ chơi gì, nhưng mà bây giờ nàng nhìn Vân Thù, chính là trong lòng cảm thấy có mấy phần thấp thỏm không thôi, Vân Thù không nói lời  nào như vậy, thật ra có phần khiến người ta nhìn không thấu rồi. Thế nhưng người kia rõ ràng đã nói với nàng, cho dù Vân Thù không đồng ý, nhưng động tĩnh chuyện này quá lớn cũng không có một chút chỗ tốt nào cho Vân Thù, cho dù Vân Thù không nghĩ đến mình cũng phải để ý đến Liễu gia, nếu Liễu gia biết chuyện này cũng nhất định  khiến cho Vân Thù đồng ý, cho nên chỉ cần có thể kiên nhẫn, dĩ nhiên có thể được như nàng muốn.

Dĩ nhiên, nàng muốn chính là đúng một ngàn lượng bạc này mà thôi, đợi có bạc này, đến lúc đó nàng tìm một chỗ có thể sống yên ổn nửa đời người này.

Vân Thù hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đúng là công phu sư tử ngoạm, hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hoặc ngươi đàng hoàng nói ra người làm chủ sau lưng ngươi là ai, nếu không đến lúc đó ta cũng không phải người dễ đối phó gì.”

Nàng kia khẽ ngây ngốc, như thế nào cũng không nghĩ đến cuối cùng lời Vân Thù nói ra lại là một câu nói như vậy, nàng rất nhanh đã phản ứng lại, tuy nói phản ứng của Vân Thù không nằm trong dự liệu của nàng, nhưng người kia cũng đã nói với nàng Vân Thù người này cũng không phải nhân vật đơn giản gì, đến lúc đó chắc chắn sẽ không ngay từ đầu đã ăn thiệt thòi này, nhưng chỉ cần nàng cắn chết chuyện này không buông, đến lúc đó tự nhiên sự tình sẽ náo ra không có gì khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương