Danh Môn Ác Nữ
-
Chương 139: Tiệm sách và thư viện (2)
Editor: Puck - Diễn đàn
Mà người cũng cắn nát răng ngà giống vậy còn có Vân Hoằng của Tĩnh Viễn Hầu phủ. Ông vốn còn tưởng rằng mình lộ ra tiếng gió như vậy, nha đầu kia sẽ ngoan ngoãn trở lại Vân gia, ít nhất trên dáng vẻ cũng sẽ lộ ra chút ý tứ muốn trở lại Vân gia, nhưng không nghĩ tới mình đã thả ra tư thế mềm nhũn như vậy, nha đầu kia thế nhưng lại đưa ra yêu cầu như thế, muốn ông châm trà nhận sai nàng mới có thể suy tính chuyện này, đây dĩ nhiên là chuyện không thể có khả năng đối với Vân Hoằng.
Sau khi trở về Chu thị tức giận ước chừng mấy ngày thậm chí còn tức sinh ra không ít tật xấu, nằm trên giường lớn mấy ngày lúc này mới chuyển biến tốt một chút, vừa chuyển biến tốt lại nghe được Vân Thù mở cửa tiệm son phấn bán đồ hoàn toàn không phải đồ tầm thường như trong cửa tiệm son phấn ở Ung đô, làm ăn tốt đến bùng nổ, Chu thị lại buồn bực một trận, chỉ cảm giác bực bội trong ngực mình gần như đến không thở nổi, chỉ cảm thấy Vân Thù này hoàn toàn đối nghịch với Vân gia bọn họ, định không thể không tức chết bà người tổ mẫu này, bà cũng hận nàng vì Liễu gia kiếm vào rất nhiều cực kỳ nhiều tiền bạc, vốn tiền bạc này nên thuộc về Vân gia bọn họ, nàng đây không biết cảnh giác Liễu gia còn chưa tính, lại vẫn mở cửa một cửa tiệm khác làm buôn bán, lại là một cửa tiệm kiếm tiền, khi nghĩ tới toàn bộ bạc trắng bóng này đều chui vào trong túi áo Liễu gia, trong lòng Chu thị sao có thể không bực mình, hận không thể đòi cả cửa tiệm tới đây.
Chỉ có điều lúc trước sau khi nói chuyện như vậy với Vân Thù, bà cũng biết Vân Thù vốn không có ý định trở lại Vân gia, nhận thức này thật sự khiến Chu thị tức giận đến nhổ một ngụm máu tươi ra ngoài, chỉ cảm thấy con cháu của Vân gia bọn họ, cho dù Vân gia làm không đúng, đó cũng là người Vân gia bọn họ, tại sao có thể tùy tiện nói một chữ “Không”.
Chu thị cảm thấy lấy chuyện tình cảm ra với Vân Thù đại khái đã làm không được rồi, dù sao nha đầu không có lương tâm đó một chút cũng không nghe lọt, nói nhiều hơn nữa với nàng chẳng qua chỉ đúng như gió thoảng bên tai mà thôi, cho nên cũng chính là chỉ có thể dùng thủ đoạn cưỡng chế để cho nàng trở lại Vân gia, sọt sinh tiền như vậy quả quyết không thể để cho Liễu gia đi. dfienddn lieqiudoon
Chu thị bắt đầu chỉnh Vân Hoằng, bà chính là nghe nói gần đây thân thể Nguyênn Hi Đế không tệ, đại khái sẽ đích thân chấp chính một khoảng thời gian, Liễu Bác Ích dù sao cũng là một Ngự sử, chuyện này nếu giao cho Kinh triệu doãn tới làm hơn phân nửa cũng làm không được, bà chính là định nếu không giao chuyện này đến cho Hoàng đế làm, chỉ cần Hoàng đế miệng vàng lời ngọc vừa ra, đến lúc đó không sợ nha đầu đó không chịu trở về.
Khi Vân Hoằng nghe được lời này của Chu thị, chỉ có cảm giác mẫu thân mình đây dù sao cũng hơi khờ khạo, “Chuyện như vậy sao có thể đến tai đến trước mặt bệ hạ được, quậy một phát như vậy chỉ sợ bệ hạ cũng sẽ coi thường nhi tử là con!”
Vân Hoằng cảm thấy chuyện mất thể diện như vậy, cũng quả quyết không thể chọc đến trước mặt Nguyên Hi Đế, người ta đều việc xấu trong nhà không lộ ra ngoài, nhưng mẫu thân mình thì hay rồi, ý vị mà định để cho ông tuyên truyền chuyện xấu trong nhà ra, đây còn ghét bỏ chuyện cười mình làm ra trong triều còn không đủ nhiều có phải không!
“Đây sao lại là lỗi của con!” Chu thị nói với Vân Hoằng, “Ban đầu nếu không phải nữ nhân họ Chu này che mắt con, sao con có thể làm ra chuyện sai lầm như vậy, ban đầu nữ nhân kia nói gì với con, cái gì mà tỷ tỷ của nàng ta là người được ân sủng, hiện giờ bệ hạ đang mê man, nhưng đợi đến khi bệ hạ tỉnh táo lại chính là lúc nàng ta có tỷ tỷ nói giúp, đến lúc đó vẫn có thể giúp đỡ con một chút, ta chính là nghe nói, gần đây bệ hạ triệu kiến vốn không nhiều người trong hậu cung, trừ những Hoàng tử Công chúa, cũng chính là mấy vị Quý phi nương nương trong hậu cung kia, nào tới lượt tỷ tỷ của nàng ta! Con đây là bị người ta lừa rồi!”
Khi Vân Hoằng nghe được Chu thị nói mình như vậy, trong lòng của ông cũng có mấy phần không dễ chịu, nhớ tới ông bây giờ tuổi cũng không phải là số tuổi khi còn bé, nghe mẫu thân của mình nói mình bị lừa, trong lòng ông tất nhiên hết sức khó chịu, chỉ cảm thấy tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình đã hoàn toàn không có, mà tạo thành đưa đến tất cả đều là do Chu Bích Cầm kia.
Ông cũng tán thành cách nói của Chu thị, cảm giác mình bị nàng ta lừa, hoàn toàn không nghĩ tới ban đầu là mình xem trọng thân thể mỏng manh của người ta trước không chịu nổi trong lòng đã động tâm tư, lừa gạt này chú trọng chính là ngươi tình ta nguyện, nếu ông thật sự không chút cử động, người đó còn có thể chui vào chỗ hở của ông sao.
“Nhưng trong lúc này chuyện này vẫn không thể nói đến trước mặt bệ hạ đi!” Vân Hoằng lấy giọng nói cực kỳ kiên định nói. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Nếu giao cho Kinh triệu doãn, con có thể lấy được tiện nghi sao?” Chu thị hỏi ngược lại, “Con là Hầu gia, nhưng Liễu Bác Ích ông ta cũng là Ngự sử, Kinh triệu doãn sao có thể vì chuyện này mà đắc tội hai người, có câu thanh quan khó quản việc nhà cũng không phải không có đạo lý, nhưng con chính là đi cầu xin bệ hạ một phen, đến lúc đó bệ hạ miệng vàng hé mở, Liễu Bác Ích cũng không có biện pháp gì với con, con nói có đúng không?”
Chu thị nhìn sắc mặt Vân Hoằng, bà nghĩ những lời bà nói có thể khiến cho nhi tử hiểu được, “Con lại suy nghĩ một chút, trong tay nha đầu kia có mấy cửa tiệm, mỗi một cái đều kiếm được tiền mạnh mẽ, lui về sau nói không chừng còn có cửa tiệm khác muốn mở đó, con liền cam tâm chắp tay đưa tất cả những chuyện tốt như vậy cho Liễu Bác Ích sao? Vân gia chúng ta tuy là có bổng lộc của con, tước vị Hầu gia này của con tuy rằng không thể coi như thế tập, nhưng ba đời sau chính là bị hạ tước vị Hầu gia này, lui về sau trong nhà có một người có khả năng nâng Vân gia lên không ta đây một bà già cả bó tuổi chỉ sợ không nhìn được sau này, nhưng bây giờ có người có thể chống đỡ được Vân gia như vậy, cũng là chuyện không tệ, con lại suy nghĩ một chút, cửa tiệm này chỉ cần chúng ta canh chừng cẩn thận, đời này truyền xuống đời khác lúc đó hậu thế cũng được cửa tiệm này che chở, bổng lộc của con không tệ, chúng ta còn có đất đai, hàng năm có tá điền nộp địa tô, ai có thể không muốn trên tay có thêm một vài đồng tiền? Nói một câu đại bất kính, có quyền là Hoàng đế, có tiền đó là đất của Hoàng đế!”
Chu thị không biết nhi tử này của mình có thể bị lời nói vừa rồi của mình đả động hay không, dù sao bà một chút cũng không muốn Vân Thù tiện nghi cho Liễu gia, người không về cũng được, nhưng cửa tiệm ít nhất vẫn phải trở về! Nhìn xem cửa tiệm đồ sứ này, nhìn xem cửa tiệm gương này, còn có cửa tiệm cảnh thái lam, ngọc lưu ly gì kia, ngay cả cửa tiệm son phấn mới đưa ra gần đây cũng buôn bán đều tốt khiến cho người ta vô cùng đỏ mắt, trong thành Ung đô có bao nhiêu người đang nói, bao nhiêu người đang mua, mấy ngày nay Chu thị vẫn lấy cớ cáo ốm không ra khỏi cửa chính là vì không muốn gặp những người quen này của mình, bởi vì bà biết những người này nhất định sẽ nhắc tới những chuyện này ở trước mặt mình, sau đó cười chê Vân gia bọn họ đuổi một con gà mẹ đẻ trứng vàng đi, đổi về một di nương không biết có thể sinh ra cái gì. Lời như vậy Chu thị thật sự không muốn nghe thấy nữa. [email protected]`l3q21y"d0n
“Tuy nói bây giờ con đảm nhiệm danh Hầu gia, không có nhiều thực quyền, nhưng tổ thượng dù sao cũng có công huân, chút tình mọn này bệ hạ cũng nên đồng ý đúng không?” Chu thị nói, nghĩ tới cha chồng và trượng phu đã ra đi của bà cũng đều ra lực vì Đại Khánh, ít nhiều gì chỉ cần bệ hạ nhớ một điểm này, vậy chuyện này cũng chỉ là chuyện vừa chạm vào trên dưới mồm mép mà thôi, vốn không tính là chuyện lớn gì.
Vân Hoằng dĩ nhiên biết chỗ tốt của có tiền, chỉ có điều vẫn có mấy phần chần chừ, nhưng nghe một vài lời của mẫu thân mình, ông cũng cảm thấy đúng là có đạo lý như vậy, ông suy nghĩ một chút nói: “Thời gian này tiểu tử Bạch gia đánh thắng trận sẽ về triều, lúc này tạm thời trước không nói chuyện này với bệ hạ, đợi sau đó ta rảnh rỗi chính là nhắc tới cầu xin một đạo khẩu dụ từ chỗ bệ hạ ra.”
Chu thị nghe được Vân Hoằng nói như vậy, trong lòng của bà cũng hơi yên tâm, cảm thấy như vậy cũng coi như cực kỳ tốt, dù sao trên dưới cũng không mấy ngày. Cho nên Chu thị cũng chính là mỗi ngày mong đợi người của Bạch gia nhanh chóng trở về Ung đô, như vậy cũng tiện thừa dịp tâm tình bệ hạ không tệ nói sự tình ra, được tin chính xác cơ hội có thể cao hơn một chút.
Đợi đến ngày Bạch Trạch Tuyên trở về, Chu thị cũng có mấy phần kích động nho nhỏ, bà kích động đương nhiên cũng không phải bởi vì chuyện Bạch Trạch Tuyên đánh thắng trận trở lại, mà bà giống như nhìn thấy bạc trắng xóa đang vọt tới về phía mình.
Vân Thù ngồi trên ghế sa lon trên lầu ba của tửu lâu không mở cửa của mình, ngồi trên ghế sa lon đối diện với nàng là một người cẩm y ngọc quan, người này trong mặt này đều mang theo ý cười, vẫn luôn lộ ra ý cười không lên tiếng như trước, nhưng Vân Thù rõ ràng, người này là mặt hàng không phải kiểu cười không lên tiếng gì, từ đầu vốn có tài năng lột da, là kẻ định cạo xuống một tầng da từ trên người kia.
Mà người cũng cắn nát răng ngà giống vậy còn có Vân Hoằng của Tĩnh Viễn Hầu phủ. Ông vốn còn tưởng rằng mình lộ ra tiếng gió như vậy, nha đầu kia sẽ ngoan ngoãn trở lại Vân gia, ít nhất trên dáng vẻ cũng sẽ lộ ra chút ý tứ muốn trở lại Vân gia, nhưng không nghĩ tới mình đã thả ra tư thế mềm nhũn như vậy, nha đầu kia thế nhưng lại đưa ra yêu cầu như thế, muốn ông châm trà nhận sai nàng mới có thể suy tính chuyện này, đây dĩ nhiên là chuyện không thể có khả năng đối với Vân Hoằng.
Sau khi trở về Chu thị tức giận ước chừng mấy ngày thậm chí còn tức sinh ra không ít tật xấu, nằm trên giường lớn mấy ngày lúc này mới chuyển biến tốt một chút, vừa chuyển biến tốt lại nghe được Vân Thù mở cửa tiệm son phấn bán đồ hoàn toàn không phải đồ tầm thường như trong cửa tiệm son phấn ở Ung đô, làm ăn tốt đến bùng nổ, Chu thị lại buồn bực một trận, chỉ cảm giác bực bội trong ngực mình gần như đến không thở nổi, chỉ cảm thấy Vân Thù này hoàn toàn đối nghịch với Vân gia bọn họ, định không thể không tức chết bà người tổ mẫu này, bà cũng hận nàng vì Liễu gia kiếm vào rất nhiều cực kỳ nhiều tiền bạc, vốn tiền bạc này nên thuộc về Vân gia bọn họ, nàng đây không biết cảnh giác Liễu gia còn chưa tính, lại vẫn mở cửa một cửa tiệm khác làm buôn bán, lại là một cửa tiệm kiếm tiền, khi nghĩ tới toàn bộ bạc trắng bóng này đều chui vào trong túi áo Liễu gia, trong lòng Chu thị sao có thể không bực mình, hận không thể đòi cả cửa tiệm tới đây.
Chỉ có điều lúc trước sau khi nói chuyện như vậy với Vân Thù, bà cũng biết Vân Thù vốn không có ý định trở lại Vân gia, nhận thức này thật sự khiến Chu thị tức giận đến nhổ một ngụm máu tươi ra ngoài, chỉ cảm thấy con cháu của Vân gia bọn họ, cho dù Vân gia làm không đúng, đó cũng là người Vân gia bọn họ, tại sao có thể tùy tiện nói một chữ “Không”.
Chu thị cảm thấy lấy chuyện tình cảm ra với Vân Thù đại khái đã làm không được rồi, dù sao nha đầu không có lương tâm đó một chút cũng không nghe lọt, nói nhiều hơn nữa với nàng chẳng qua chỉ đúng như gió thoảng bên tai mà thôi, cho nên cũng chính là chỉ có thể dùng thủ đoạn cưỡng chế để cho nàng trở lại Vân gia, sọt sinh tiền như vậy quả quyết không thể để cho Liễu gia đi. dfienddn lieqiudoon
Chu thị bắt đầu chỉnh Vân Hoằng, bà chính là nghe nói gần đây thân thể Nguyênn Hi Đế không tệ, đại khái sẽ đích thân chấp chính một khoảng thời gian, Liễu Bác Ích dù sao cũng là một Ngự sử, chuyện này nếu giao cho Kinh triệu doãn tới làm hơn phân nửa cũng làm không được, bà chính là định nếu không giao chuyện này đến cho Hoàng đế làm, chỉ cần Hoàng đế miệng vàng lời ngọc vừa ra, đến lúc đó không sợ nha đầu đó không chịu trở về.
Khi Vân Hoằng nghe được lời này của Chu thị, chỉ có cảm giác mẫu thân mình đây dù sao cũng hơi khờ khạo, “Chuyện như vậy sao có thể đến tai đến trước mặt bệ hạ được, quậy một phát như vậy chỉ sợ bệ hạ cũng sẽ coi thường nhi tử là con!”
Vân Hoằng cảm thấy chuyện mất thể diện như vậy, cũng quả quyết không thể chọc đến trước mặt Nguyên Hi Đế, người ta đều việc xấu trong nhà không lộ ra ngoài, nhưng mẫu thân mình thì hay rồi, ý vị mà định để cho ông tuyên truyền chuyện xấu trong nhà ra, đây còn ghét bỏ chuyện cười mình làm ra trong triều còn không đủ nhiều có phải không!
“Đây sao lại là lỗi của con!” Chu thị nói với Vân Hoằng, “Ban đầu nếu không phải nữ nhân họ Chu này che mắt con, sao con có thể làm ra chuyện sai lầm như vậy, ban đầu nữ nhân kia nói gì với con, cái gì mà tỷ tỷ của nàng ta là người được ân sủng, hiện giờ bệ hạ đang mê man, nhưng đợi đến khi bệ hạ tỉnh táo lại chính là lúc nàng ta có tỷ tỷ nói giúp, đến lúc đó vẫn có thể giúp đỡ con một chút, ta chính là nghe nói, gần đây bệ hạ triệu kiến vốn không nhiều người trong hậu cung, trừ những Hoàng tử Công chúa, cũng chính là mấy vị Quý phi nương nương trong hậu cung kia, nào tới lượt tỷ tỷ của nàng ta! Con đây là bị người ta lừa rồi!”
Khi Vân Hoằng nghe được Chu thị nói mình như vậy, trong lòng của ông cũng có mấy phần không dễ chịu, nhớ tới ông bây giờ tuổi cũng không phải là số tuổi khi còn bé, nghe mẫu thân của mình nói mình bị lừa, trong lòng ông tất nhiên hết sức khó chịu, chỉ cảm thấy tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình đã hoàn toàn không có, mà tạo thành đưa đến tất cả đều là do Chu Bích Cầm kia.
Ông cũng tán thành cách nói của Chu thị, cảm giác mình bị nàng ta lừa, hoàn toàn không nghĩ tới ban đầu là mình xem trọng thân thể mỏng manh của người ta trước không chịu nổi trong lòng đã động tâm tư, lừa gạt này chú trọng chính là ngươi tình ta nguyện, nếu ông thật sự không chút cử động, người đó còn có thể chui vào chỗ hở của ông sao.
“Nhưng trong lúc này chuyện này vẫn không thể nói đến trước mặt bệ hạ đi!” Vân Hoằng lấy giọng nói cực kỳ kiên định nói. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Nếu giao cho Kinh triệu doãn, con có thể lấy được tiện nghi sao?” Chu thị hỏi ngược lại, “Con là Hầu gia, nhưng Liễu Bác Ích ông ta cũng là Ngự sử, Kinh triệu doãn sao có thể vì chuyện này mà đắc tội hai người, có câu thanh quan khó quản việc nhà cũng không phải không có đạo lý, nhưng con chính là đi cầu xin bệ hạ một phen, đến lúc đó bệ hạ miệng vàng hé mở, Liễu Bác Ích cũng không có biện pháp gì với con, con nói có đúng không?”
Chu thị nhìn sắc mặt Vân Hoằng, bà nghĩ những lời bà nói có thể khiến cho nhi tử hiểu được, “Con lại suy nghĩ một chút, trong tay nha đầu kia có mấy cửa tiệm, mỗi một cái đều kiếm được tiền mạnh mẽ, lui về sau nói không chừng còn có cửa tiệm khác muốn mở đó, con liền cam tâm chắp tay đưa tất cả những chuyện tốt như vậy cho Liễu Bác Ích sao? Vân gia chúng ta tuy là có bổng lộc của con, tước vị Hầu gia này của con tuy rằng không thể coi như thế tập, nhưng ba đời sau chính là bị hạ tước vị Hầu gia này, lui về sau trong nhà có một người có khả năng nâng Vân gia lên không ta đây một bà già cả bó tuổi chỉ sợ không nhìn được sau này, nhưng bây giờ có người có thể chống đỡ được Vân gia như vậy, cũng là chuyện không tệ, con lại suy nghĩ một chút, cửa tiệm này chỉ cần chúng ta canh chừng cẩn thận, đời này truyền xuống đời khác lúc đó hậu thế cũng được cửa tiệm này che chở, bổng lộc của con không tệ, chúng ta còn có đất đai, hàng năm có tá điền nộp địa tô, ai có thể không muốn trên tay có thêm một vài đồng tiền? Nói một câu đại bất kính, có quyền là Hoàng đế, có tiền đó là đất của Hoàng đế!”
Chu thị không biết nhi tử này của mình có thể bị lời nói vừa rồi của mình đả động hay không, dù sao bà một chút cũng không muốn Vân Thù tiện nghi cho Liễu gia, người không về cũng được, nhưng cửa tiệm ít nhất vẫn phải trở về! Nhìn xem cửa tiệm đồ sứ này, nhìn xem cửa tiệm gương này, còn có cửa tiệm cảnh thái lam, ngọc lưu ly gì kia, ngay cả cửa tiệm son phấn mới đưa ra gần đây cũng buôn bán đều tốt khiến cho người ta vô cùng đỏ mắt, trong thành Ung đô có bao nhiêu người đang nói, bao nhiêu người đang mua, mấy ngày nay Chu thị vẫn lấy cớ cáo ốm không ra khỏi cửa chính là vì không muốn gặp những người quen này của mình, bởi vì bà biết những người này nhất định sẽ nhắc tới những chuyện này ở trước mặt mình, sau đó cười chê Vân gia bọn họ đuổi một con gà mẹ đẻ trứng vàng đi, đổi về một di nương không biết có thể sinh ra cái gì. Lời như vậy Chu thị thật sự không muốn nghe thấy nữa. [email protected]`l3q21y"d0n
“Tuy nói bây giờ con đảm nhiệm danh Hầu gia, không có nhiều thực quyền, nhưng tổ thượng dù sao cũng có công huân, chút tình mọn này bệ hạ cũng nên đồng ý đúng không?” Chu thị nói, nghĩ tới cha chồng và trượng phu đã ra đi của bà cũng đều ra lực vì Đại Khánh, ít nhiều gì chỉ cần bệ hạ nhớ một điểm này, vậy chuyện này cũng chỉ là chuyện vừa chạm vào trên dưới mồm mép mà thôi, vốn không tính là chuyện lớn gì.
Vân Hoằng dĩ nhiên biết chỗ tốt của có tiền, chỉ có điều vẫn có mấy phần chần chừ, nhưng nghe một vài lời của mẫu thân mình, ông cũng cảm thấy đúng là có đạo lý như vậy, ông suy nghĩ một chút nói: “Thời gian này tiểu tử Bạch gia đánh thắng trận sẽ về triều, lúc này tạm thời trước không nói chuyện này với bệ hạ, đợi sau đó ta rảnh rỗi chính là nhắc tới cầu xin một đạo khẩu dụ từ chỗ bệ hạ ra.”
Chu thị nghe được Vân Hoằng nói như vậy, trong lòng của bà cũng hơi yên tâm, cảm thấy như vậy cũng coi như cực kỳ tốt, dù sao trên dưới cũng không mấy ngày. Cho nên Chu thị cũng chính là mỗi ngày mong đợi người của Bạch gia nhanh chóng trở về Ung đô, như vậy cũng tiện thừa dịp tâm tình bệ hạ không tệ nói sự tình ra, được tin chính xác cơ hội có thể cao hơn một chút.
Đợi đến ngày Bạch Trạch Tuyên trở về, Chu thị cũng có mấy phần kích động nho nhỏ, bà kích động đương nhiên cũng không phải bởi vì chuyện Bạch Trạch Tuyên đánh thắng trận trở lại, mà bà giống như nhìn thấy bạc trắng xóa đang vọt tới về phía mình.
Vân Thù ngồi trên ghế sa lon trên lầu ba của tửu lâu không mở cửa của mình, ngồi trên ghế sa lon đối diện với nàng là một người cẩm y ngọc quan, người này trong mặt này đều mang theo ý cười, vẫn luôn lộ ra ý cười không lên tiếng như trước, nhưng Vân Thù rõ ràng, người này là mặt hàng không phải kiểu cười không lên tiếng gì, từ đầu vốn có tài năng lột da, là kẻ định cạo xuống một tầng da từ trên người kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook