Danh Môn Ác Nữ
-
Chương 101: Thả dây câu dài câu cá lớn (Trung 1)
Editor: Puck - Diễn đàn
Tâm tư của Vân Thù chính là có ý định thả dây câu dài câu cá lớn, cái bánh này quá lớn, một người ăn cho dù thật sự có thể lập tức ăn chỉ sợ cũng có phần không dễ tiêu hóa, dĩ nhiên, nếu như nàng có thể một miếng gặm xuống, chỉ sợ cũng liền bị những người này nhớ thương hỏng rồi. Cho nên ngay từ ban đầu nàng cũng không định ăn hết một mình miếng bánh lớn này, luôn phải chừa chút đồ cho người khác cũng ăn một miếng, đây mới là cục diện đôi bên được lời.
Mà cục diện hai bên đều có lợi này của nàng, đối tượng chọn lựa hợp tác đầu tiên của nàng cũng không phải Tấn Vương Tạ Hoài Ẩn, mà là Hoàng gia. Chỉ một Tạ Hoài Ẩn thật sự không tệ, nhưng trong đó còn có thể sẽ xuất hiện một chút sai lầm, mục tiêu của Vân Thù là Hoàng gia sau lưng Tạ Hoài Ẩn.
Mấy ngày nay, cũng không thiếu thiệp mời đã đưa tới trước mặt nàng, trong này có không ít đại thần có danh tiếng chính là cực kỳ vang dội trong triều đình trong Ung đô, cũng có một chút phú thương xem như nổi tiếng trong thiên hạ, từng tờ thiệp này đều đặt trước mặt nàng.
Vân Thù rõ ràng, những người này hướng tới không phải là nàng, mà là những món đồ trên tay nàng, nàng cũng một mực chờ đợi, cho nên lấy lý do thân thể mình khó chịu mấy ngày gần đây không thể gặp người đẩy lùi một số thiệp, Vân Thù tất nhiên không sợ chuyện người mình muốn chờ không tới cửa, trong bữa tiệc mừng ngày đó mọi người đều có mặt, Tạ Hoài Ẩn cũng tự mình tới, chỉ có điều cho dù hắn không tới, Vân Thù nghĩ chỉ cần những tiếng gió này truyền tới trong tai hắn, lấy tính tình tính toán chi li, hận không thể bẻ một đồng tiền thành hai để dùng của hắn, tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua cho một cơ hội như vậy.
Cho nên Vân Thù thả lỏng tâm tư vô cùng bình tĩnh, từ sau khi nàng vào cửa Liễu gia, trong ngày hơn phân nửa nàng đều ở trong thư phòng của Liễu Bác Ích, Liễu Bác Ích hết sức xem trọng việc Vân Thù yêu thích học tập, những năm này quan hệ cha con giữa Liễu Vân Hiên và ông không hề tốt hơn cũng không thể nói quá tồi tệ, nhưng giữa nhi tử và nữ nhi suy cho cùng vẫn có chút khác biệt, nhi tử này lỗ mãng, nữ nhi thận trọng, Liễu Bác Ích cũng sớm đã muốn có một nữ nhi, khi nghe Vân Thù gọi ông là cha, trong lòng ông đã bắt đầu rất cao hứng, lại thấy Vân Thù từng đi học, cũng đọc sách biết chữ, nhất là một bút kiểu tiểu Khải và sấu kim thể * thật sự viết không tệ, cho nên Liễu Bác Ích cũng không phản đối Vân Thù vào thư phòng của ông.
(*) Sấu kim thể: kiểu chữ thư pháp do Tống Huy Tông - Hoàng đế thứ tám của triều đại Bắc Tống trong lịch sử Trung Quốc sáng tạo, tên sấu kim thể do kiểu chữ tương tự như sợi vàng, xoắn và đảo ngược.
Sở dĩ Vân Thù cảm thấy rất hứng thú với thư phòng của Liễu Bác Ích chính là chỉ có một nguyên nhân, lượng tàng thư ở trong này xem như cực kỳ lớn, thời đại này còn không có in ấn gì đó, cho nên sách này hơn phân nửa đều dùng phương thức soạn sao chép lưu truyền xuống, thậm chí còn có một vài bản sách cổ đó chính là khắc vào trên thẻ trúc, thậm chí còn có bộ viết trên tơ lụa. Hiện giờ mặc dù giấy đã có phương thức sản xuất thuận tiện, nhưng bộ sách này, chính là một thứ đồ phú quý, cho nên bộ sách người đọc sách sử dụng hoặc bản thân sao chép lại, thứ này nếu mua, vậy chính là một khoản chi phí không nhỏ. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Liễu Bác Ích có phụ thân là đế sư, bản thân vốn chính là một người đọc sách, cất giữ bộ sách cũng không ít, thậm chí dùng thẻ tre làm tàng thư có toàn bộ một phòng, mà lúc còn trẻ Liễu Bác Ích xưa nay không có chuyện gì chỉ thích sao một ít bộ sách, nhất là lúc trước khi ông làm thư đồng, chỗ ngây ngốc lâu nhất cũng chính là kho sách Hoàng gia, ở chỗ đó ông đã sao chép sách rất nhiều năm, gần như hơn phân nửa bộ sách trong đó đều được sao chép xuống, bản thân đóng sách thành quyển, khi rảnh rỗi chính là xem một chút cũng có không ít tâm đắc.
Liễu Bác Ích cho rằng Vân Thù si mê thư phòng của mình vì nữ nhi hiếu học, nhưng ông sao có thể nghĩ đến tâm tư của Vân Thù hoàn toàn không đặt trên phương diện học tập, mà đặt trên chuyện khác, dĩ nhiên, chuyện này tạm thời không đề cập đến.
Chuyện Vân Thù ngày ngày đều đến thư phòng cũng xem như chuyện quá mức đối với Liễu gia mà nói, nhất là đối với người một lòng hướng về phía Liễu Vân Hiên, cầm đầu trong này chính là Liễu quản gia Liễu Hiền và thư đồng của Vân Hiên nhi tử của Liễu quản gia Liễu Diệp, còn có chính là bà vú Phó thị.
Trong này mâu thuẫn với Vân Thù nhất chính là bà vú Phó thị, khi bà gặp Vạn Thục Tuệ vẫn hành lễ theo quy củ, nhưng đôi mắt kia không hề có vẻ cung kính khi gặp đương gia chủ mẫu, khinh thường và mâu thuẫn trong ánh mắt kia gần như khó có thể che giấu, mà khi nhìn Vân Thù ánh mắt kia càng thêm khinh bỉ trắng trợn, đặc biệt còn biết rõ ngày ngày Vân Thù cũng sẽ cầm không ít sách trong thư phòng, nhìn dáng vẻ lão gia cả ngày mặt mày hớn hở với một đôi mẹ con này, trong lòng bà càng thêm cảm thấy thiếu gia nhà mình bây giờ thật sự rơi vào thế yếu ở trong phủ, mấy ngày tiếp theo, trong lòng Phó ma ma gần như coi Vân Thù và Vạn Thục Tuệ thành nhân vật giống như Muội Hỉ Đát Kỷ, cả ngày lầm bầm trước mặt Liễu Vân Hiên.
“Thiếu gia, cậu xem hai mẹ con nhà này được gọi là tâm cơ thâm trầm, họ đây là định chiếm Liễu gia thành của riêng mình đó thiếu gia à!” Phó ma ma lo lắng trùng trùng nói với Liễu Vân Hiên, khoảng thời gian này, thiếu gia của bà chịu bao nhiêu đau khổ, ban đầu thiếu gia vì chuyện này mà ra khỏi cửa vài ngày, lão gia không nghe thấy không hỏi đến, thậm chí ngay cả đi gặp mặt một lần cũng không, điều này đã khiến Phó ma ma cảm thấy trong lòng cực kỳ lo âu cộng thêm lo lắng hiện giờ Vạn Thục Tuệ này đã vào cửa, lỡ như lui về sau bà ta sinh ra nhi tử, địa vị của thiếu gia của bà ở trong lòng lão gia còn dư lại cái gì?!
“Thiếu gia, ngài tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp!” Phó ma ma nói, “Ngài phải đi tranh thủ một phen, cũng không thể để tất cả sau này đều thuộc về hai mẹ con các nàng đi?” die nd da nl e q uu ydo n
Liễu Vân Hiên có vài phần phiền não với việc ngày ngày bà vú nhà mình nhắc đi nhắc lại chuyện này, nhưng nghĩ đến ban đầu mình bỏ nhà ra đi lâu như vậy, phụ thân thậm chí ngay cả đi tìm cũng không đi tìm hắn, đây là làm chi hay tại sao, cũng do hắn cuối cùng mắt thấy ngày kết hôn càng lúc càng gần, mà phụ thân một chút ý tứ thay đổi cũng không có, lúc này hắn ới thấy rõ thực tế, dù không cam lòng tình nguyện đến đâu cũng chỉ có thể ảo não trở lại, trong lòng của hắn cũng hết sức uất ức, huống chi cả ngày bà vú còn ở trước mặt mình nói những chuyện này, khiến cho trong lòng hắn càng thêm khó chịu.
“Phó ma ma, hiện giờ không phải là lúc chúng ta định đoạt, nếu phụ thân còn nhớ nhung gì đó, đương nhiên đặt ta ở trong lòng, nếu không có, ta nói như thế nào nữa cũng không có tác dụng đúng không?” Liễu Vân Hiên nói, gần đây hắn cũng có thể coi như thấy rõ một chuyện, cho dù hắn cãi vã như thế nào đi nữa cũng vô dụng, nếu bây giờ hắn nghe lời bà vú nói, hắn có thể kiếm được một chỗ tốt nào đó hơn phân nửa còn không biết chắc được, chỉ sợ đến lúc đó lại gây nên sóng gió gì, hơn nữa dựa vào mấy lời trước đây Vân Thù nói với hắn, hắn cũng coi như hiểu được, tiểu nha đầu này cũng không phải là người chỉ nói đùa trên miệng đùa giỡn, chuyện gì nàng ta cũng dám làm ra, gần đây trong Thái học có vài người lúc trước xem như có vài phần quen biết thậm chí có dáng vẻ bỡn cợt đến hỏi hắn về việc nhiều thêm một kế mẫu và một người muội muội có tâm tình như thế nào, điều này cũng khiến cho hắn vô cùng uất nghẹn.
Những người trong Thái học kia đều như thế, huống chi một vài người trong Ung đô nói không chừng trong lòng còn đang nghĩ gì về Liễu gia bọn họ đâu, Liễu Vân Hiên dù không tốt, nhưng cũng không muốn hiện giờ náo động lên một chút chuyện khiến cho Liễu gia cảm thấy không có mặt mũi. Còn nữa, Vạn Thục Tuệ này kể từ sau khi vào cửa, bà ấy vẫn luôn ở trong sân của mình, rất ít khi xuất hiện trước mặt hắn, cho nên hắn cảm thấy chỉ cần bà ta không cố ý xuất hiện trước mặt mình, cũng sẽ không thể tới gây phiền phức cho mình, chuyện như vậy cũng không phải không thể nhẫn nhịn, cần gì phải náo loạn đến trong nhà không thể có yên ổn.
Còn nữa, Liễu Vân Hiên cũng nhớ cô cô của mình dạy cho một chuyện, không tranh giành tức là tranh giành. Hiện giờ phụ thân mình để tâm hai người kia, hắn chỉ cần có tâm tư tranh đấu ngược lại sẽ khiến phụ thân mình chán ghét mà vứt bỏ, ngược lại tiện nghi cho hai người bọn họ, chẳng bằng trước cứ án binh bất động, đợi đến khi hai mẹ con các nàng có động tác lại đến gặp chiêu phá chiêu là được rồi, vả lại đến úc đó nơi này vẫn còn trên người mình. Liễu Vân Hiên cũng cảm thấy lời cô cô mình nói hết sức chính xác, đến sau mà khống chế được ngươi điều này cũng xem như một mưu kế.
Tâm tư của Vân Thù chính là có ý định thả dây câu dài câu cá lớn, cái bánh này quá lớn, một người ăn cho dù thật sự có thể lập tức ăn chỉ sợ cũng có phần không dễ tiêu hóa, dĩ nhiên, nếu như nàng có thể một miếng gặm xuống, chỉ sợ cũng liền bị những người này nhớ thương hỏng rồi. Cho nên ngay từ ban đầu nàng cũng không định ăn hết một mình miếng bánh lớn này, luôn phải chừa chút đồ cho người khác cũng ăn một miếng, đây mới là cục diện đôi bên được lời.
Mà cục diện hai bên đều có lợi này của nàng, đối tượng chọn lựa hợp tác đầu tiên của nàng cũng không phải Tấn Vương Tạ Hoài Ẩn, mà là Hoàng gia. Chỉ một Tạ Hoài Ẩn thật sự không tệ, nhưng trong đó còn có thể sẽ xuất hiện một chút sai lầm, mục tiêu của Vân Thù là Hoàng gia sau lưng Tạ Hoài Ẩn.
Mấy ngày nay, cũng không thiếu thiệp mời đã đưa tới trước mặt nàng, trong này có không ít đại thần có danh tiếng chính là cực kỳ vang dội trong triều đình trong Ung đô, cũng có một chút phú thương xem như nổi tiếng trong thiên hạ, từng tờ thiệp này đều đặt trước mặt nàng.
Vân Thù rõ ràng, những người này hướng tới không phải là nàng, mà là những món đồ trên tay nàng, nàng cũng một mực chờ đợi, cho nên lấy lý do thân thể mình khó chịu mấy ngày gần đây không thể gặp người đẩy lùi một số thiệp, Vân Thù tất nhiên không sợ chuyện người mình muốn chờ không tới cửa, trong bữa tiệc mừng ngày đó mọi người đều có mặt, Tạ Hoài Ẩn cũng tự mình tới, chỉ có điều cho dù hắn không tới, Vân Thù nghĩ chỉ cần những tiếng gió này truyền tới trong tai hắn, lấy tính tình tính toán chi li, hận không thể bẻ một đồng tiền thành hai để dùng của hắn, tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua cho một cơ hội như vậy.
Cho nên Vân Thù thả lỏng tâm tư vô cùng bình tĩnh, từ sau khi nàng vào cửa Liễu gia, trong ngày hơn phân nửa nàng đều ở trong thư phòng của Liễu Bác Ích, Liễu Bác Ích hết sức xem trọng việc Vân Thù yêu thích học tập, những năm này quan hệ cha con giữa Liễu Vân Hiên và ông không hề tốt hơn cũng không thể nói quá tồi tệ, nhưng giữa nhi tử và nữ nhi suy cho cùng vẫn có chút khác biệt, nhi tử này lỗ mãng, nữ nhi thận trọng, Liễu Bác Ích cũng sớm đã muốn có một nữ nhi, khi nghe Vân Thù gọi ông là cha, trong lòng ông đã bắt đầu rất cao hứng, lại thấy Vân Thù từng đi học, cũng đọc sách biết chữ, nhất là một bút kiểu tiểu Khải và sấu kim thể * thật sự viết không tệ, cho nên Liễu Bác Ích cũng không phản đối Vân Thù vào thư phòng của ông.
(*) Sấu kim thể: kiểu chữ thư pháp do Tống Huy Tông - Hoàng đế thứ tám của triều đại Bắc Tống trong lịch sử Trung Quốc sáng tạo, tên sấu kim thể do kiểu chữ tương tự như sợi vàng, xoắn và đảo ngược.
Sở dĩ Vân Thù cảm thấy rất hứng thú với thư phòng của Liễu Bác Ích chính là chỉ có một nguyên nhân, lượng tàng thư ở trong này xem như cực kỳ lớn, thời đại này còn không có in ấn gì đó, cho nên sách này hơn phân nửa đều dùng phương thức soạn sao chép lưu truyền xuống, thậm chí còn có một vài bản sách cổ đó chính là khắc vào trên thẻ trúc, thậm chí còn có bộ viết trên tơ lụa. Hiện giờ mặc dù giấy đã có phương thức sản xuất thuận tiện, nhưng bộ sách này, chính là một thứ đồ phú quý, cho nên bộ sách người đọc sách sử dụng hoặc bản thân sao chép lại, thứ này nếu mua, vậy chính là một khoản chi phí không nhỏ. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Liễu Bác Ích có phụ thân là đế sư, bản thân vốn chính là một người đọc sách, cất giữ bộ sách cũng không ít, thậm chí dùng thẻ tre làm tàng thư có toàn bộ một phòng, mà lúc còn trẻ Liễu Bác Ích xưa nay không có chuyện gì chỉ thích sao một ít bộ sách, nhất là lúc trước khi ông làm thư đồng, chỗ ngây ngốc lâu nhất cũng chính là kho sách Hoàng gia, ở chỗ đó ông đã sao chép sách rất nhiều năm, gần như hơn phân nửa bộ sách trong đó đều được sao chép xuống, bản thân đóng sách thành quyển, khi rảnh rỗi chính là xem một chút cũng có không ít tâm đắc.
Liễu Bác Ích cho rằng Vân Thù si mê thư phòng của mình vì nữ nhi hiếu học, nhưng ông sao có thể nghĩ đến tâm tư của Vân Thù hoàn toàn không đặt trên phương diện học tập, mà đặt trên chuyện khác, dĩ nhiên, chuyện này tạm thời không đề cập đến.
Chuyện Vân Thù ngày ngày đều đến thư phòng cũng xem như chuyện quá mức đối với Liễu gia mà nói, nhất là đối với người một lòng hướng về phía Liễu Vân Hiên, cầm đầu trong này chính là Liễu quản gia Liễu Hiền và thư đồng của Vân Hiên nhi tử của Liễu quản gia Liễu Diệp, còn có chính là bà vú Phó thị.
Trong này mâu thuẫn với Vân Thù nhất chính là bà vú Phó thị, khi bà gặp Vạn Thục Tuệ vẫn hành lễ theo quy củ, nhưng đôi mắt kia không hề có vẻ cung kính khi gặp đương gia chủ mẫu, khinh thường và mâu thuẫn trong ánh mắt kia gần như khó có thể che giấu, mà khi nhìn Vân Thù ánh mắt kia càng thêm khinh bỉ trắng trợn, đặc biệt còn biết rõ ngày ngày Vân Thù cũng sẽ cầm không ít sách trong thư phòng, nhìn dáng vẻ lão gia cả ngày mặt mày hớn hở với một đôi mẹ con này, trong lòng bà càng thêm cảm thấy thiếu gia nhà mình bây giờ thật sự rơi vào thế yếu ở trong phủ, mấy ngày tiếp theo, trong lòng Phó ma ma gần như coi Vân Thù và Vạn Thục Tuệ thành nhân vật giống như Muội Hỉ Đát Kỷ, cả ngày lầm bầm trước mặt Liễu Vân Hiên.
“Thiếu gia, cậu xem hai mẹ con nhà này được gọi là tâm cơ thâm trầm, họ đây là định chiếm Liễu gia thành của riêng mình đó thiếu gia à!” Phó ma ma lo lắng trùng trùng nói với Liễu Vân Hiên, khoảng thời gian này, thiếu gia của bà chịu bao nhiêu đau khổ, ban đầu thiếu gia vì chuyện này mà ra khỏi cửa vài ngày, lão gia không nghe thấy không hỏi đến, thậm chí ngay cả đi gặp mặt một lần cũng không, điều này đã khiến Phó ma ma cảm thấy trong lòng cực kỳ lo âu cộng thêm lo lắng hiện giờ Vạn Thục Tuệ này đã vào cửa, lỡ như lui về sau bà ta sinh ra nhi tử, địa vị của thiếu gia của bà ở trong lòng lão gia còn dư lại cái gì?!
“Thiếu gia, ngài tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp!” Phó ma ma nói, “Ngài phải đi tranh thủ một phen, cũng không thể để tất cả sau này đều thuộc về hai mẹ con các nàng đi?” die nd da nl e q uu ydo n
Liễu Vân Hiên có vài phần phiền não với việc ngày ngày bà vú nhà mình nhắc đi nhắc lại chuyện này, nhưng nghĩ đến ban đầu mình bỏ nhà ra đi lâu như vậy, phụ thân thậm chí ngay cả đi tìm cũng không đi tìm hắn, đây là làm chi hay tại sao, cũng do hắn cuối cùng mắt thấy ngày kết hôn càng lúc càng gần, mà phụ thân một chút ý tứ thay đổi cũng không có, lúc này hắn ới thấy rõ thực tế, dù không cam lòng tình nguyện đến đâu cũng chỉ có thể ảo não trở lại, trong lòng của hắn cũng hết sức uất ức, huống chi cả ngày bà vú còn ở trước mặt mình nói những chuyện này, khiến cho trong lòng hắn càng thêm khó chịu.
“Phó ma ma, hiện giờ không phải là lúc chúng ta định đoạt, nếu phụ thân còn nhớ nhung gì đó, đương nhiên đặt ta ở trong lòng, nếu không có, ta nói như thế nào nữa cũng không có tác dụng đúng không?” Liễu Vân Hiên nói, gần đây hắn cũng có thể coi như thấy rõ một chuyện, cho dù hắn cãi vã như thế nào đi nữa cũng vô dụng, nếu bây giờ hắn nghe lời bà vú nói, hắn có thể kiếm được một chỗ tốt nào đó hơn phân nửa còn không biết chắc được, chỉ sợ đến lúc đó lại gây nên sóng gió gì, hơn nữa dựa vào mấy lời trước đây Vân Thù nói với hắn, hắn cũng coi như hiểu được, tiểu nha đầu này cũng không phải là người chỉ nói đùa trên miệng đùa giỡn, chuyện gì nàng ta cũng dám làm ra, gần đây trong Thái học có vài người lúc trước xem như có vài phần quen biết thậm chí có dáng vẻ bỡn cợt đến hỏi hắn về việc nhiều thêm một kế mẫu và một người muội muội có tâm tình như thế nào, điều này cũng khiến cho hắn vô cùng uất nghẹn.
Những người trong Thái học kia đều như thế, huống chi một vài người trong Ung đô nói không chừng trong lòng còn đang nghĩ gì về Liễu gia bọn họ đâu, Liễu Vân Hiên dù không tốt, nhưng cũng không muốn hiện giờ náo động lên một chút chuyện khiến cho Liễu gia cảm thấy không có mặt mũi. Còn nữa, Vạn Thục Tuệ này kể từ sau khi vào cửa, bà ấy vẫn luôn ở trong sân của mình, rất ít khi xuất hiện trước mặt hắn, cho nên hắn cảm thấy chỉ cần bà ta không cố ý xuất hiện trước mặt mình, cũng sẽ không thể tới gây phiền phức cho mình, chuyện như vậy cũng không phải không thể nhẫn nhịn, cần gì phải náo loạn đến trong nhà không thể có yên ổn.
Còn nữa, Liễu Vân Hiên cũng nhớ cô cô của mình dạy cho một chuyện, không tranh giành tức là tranh giành. Hiện giờ phụ thân mình để tâm hai người kia, hắn chỉ cần có tâm tư tranh đấu ngược lại sẽ khiến phụ thân mình chán ghét mà vứt bỏ, ngược lại tiện nghi cho hai người bọn họ, chẳng bằng trước cứ án binh bất động, đợi đến khi hai mẹ con các nàng có động tác lại đến gặp chiêu phá chiêu là được rồi, vả lại đến úc đó nơi này vẫn còn trên người mình. Liễu Vân Hiên cũng cảm thấy lời cô cô mình nói hết sức chính xác, đến sau mà khống chế được ngươi điều này cũng xem như một mưu kế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook