Danh Gia Vọng Tộc
-
Chương 48
Ngô thị nghe thấy thế thì lập tức thay đổi vẻ mặt, vẻ cáu gắt khi nãy đã chuyển thành ôn hòa, ngay sau đó cửa được mở ra, Cẩm Sắt vận áo
khoác gấm vàng nhạt đính lông chồn, đội mũ trùm đầu bước vào. Nàng một
mặt bước nhanh tới bên giường, mặt khác đã thu hết tình cảnh trong phòng vào mắt.
Cẩm Sắt thấy Trần thị cúi đầu lặng lẽ ngồi ở bên giường, dưới chân còn đầy mảnh vỡ chưa kịp thu dọn thì nàng khẽ cười đầy trào phúng, Ngô thị hành xử như vậy sớm muộn gì cũng bị người khác xa lánh.
Nàng bước vào trong phòng liền cởi bỏ áo choàng, xoay qua xoay lại cho trên người bớt đi khí lạnh rồi mới bước nhanh tới trước giường đặt một tay vào lòng bàn tay Ngô thị đang mở ra, mắt đỏ dậy lên, ánh mắt trĩu vẻ lo lắng, sau đó chau mày nói: “Sắc mặt thím sao lại tái nhợt thế này? Chẳng phải thai nhi rất khỏe cơ mà? Sao đột nhiên thím lại bị ngất xỉu thế?”
Ngô thị vỗ về Cẩm Sắt, làm bộ xót xa: “Con cũng đang bị bệnh, sao trễ thế này còn sang đây, thím chẳng qua nhất thời lơ đễnh, không để ý nên vấp ngã, có gì nghiêm trọng đâu.”
Ngô thị là người hiếu thắng, đương nhiên không muốn người khác biết nàng ta vì quá tức giận nên mới ngất xỉu, Cẩm Sắt nghe vậy thì bụng đầy chê cười nhưng mặt vẫn tỏ ra ngại ngùng, nàng nói: “Đáng lẽ con nên sớm đến thăm thím, nhưng không ngờ vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ mấy canh giờ, thím không trách con đến quấy rầy người nghỉ ngơi là tốt rồi. Thật sự nếu không đến thăm người con sẽ thấy không yên tâm, con vốn sợ yến tiệc đã tan, chú còn đang ở cạnh thím nên nếu con đến thì không ổn lắm… Rốt cuộc con cũng may đấy chứ nhỉ, a, Đại tỷ đâu rồi, sao không ở cạnh thím?”
Ngô thị nghe vậy tuy bực mình nhưng lại mỉm cười nói: “Con bé này sao lại khách sáo thế, dù chú con có ở đây thì làm sao, người một nhà cần gì phải để ý lễ nghĩa nhiều đến vậy, sau này con cứ tự nhiên đi. Đại tỷ con hôm nay cũng hơi khó chịu trong người cho nên thím không gọi nó lại đây.”
Trần thị thấy Ngô thị mở lời không hề nhắc tới Diêu Lễ Hách, nét cười trên mặt cũng mất tự nhiên thì liền biết Ngô thị đang bực bội. Nàng ta còn đương thấy hả hê trong bụng, một bên Cẩm Sắt mỉm cười phụ họa Ngô thị hai câu, sau đó chợt nói: “Nhị ca hôm nay chắc cũng uống khá nhiều rượu, Nhị tẩu nên sớm trở về chăm sóc huynh ấy đi, Cẩm Sắt dù vụng về nhưng vẫn có thể săn sóc thím được.”
Ngô thị nghe vậy cũng tỏ ra đồng ý: “Được rồi, ta biết con có lòng, nhưng con ở đây cũng không giúp được gì, quay về chăm sóc cho Kiệt Nhi đi, đêm đông lạnh giá nó lại uống nhiều rượu như vậy, con giúp nó uống canh giải rượu cho ấm người rồi nghỉ sớm mới tốt.”
Trần thị đáp ứng, cúi người hành lễ, lúc xoay người còn liếc Cẩm Sắt với ánh mắt cảm kích, sau đó mới lui ra ngoài.
Cẩm Sắt và Ngô thị hàn huyên vài câu, sau đó nàng mới nói ra mục đích tới thăm lần này. “Trong ba ngày ốm bệnh mê man choáng váng này con vẫn thường xuyên nằm mơ tới ông nội và cha mẹ, là con bất hiếu khiến người thân đã mất cũng phải nhọc lòng lo âu, cũng nhờ ông nội và cha mẹ trên trời linh thiêng phù hộ nên con mới khỏe lại được, vì thế con rất muốn tới chùa Linh Âm cúng bái tạ ơn, thím cho phép con nhé.” Ngô thị nghe vậy rồi lại thấy vẻ mặt nàng tràn đầy áy náy và thương nhớ thì thở dài một tiếng, sau đó đáp lời: “Hiện giờ thím Tư của con mới là người quản lý chuyện nhà, thật khó cho con vẫn còn nhớ nhung lo lắng mà đến thăm và xin phép ta, hơn nữa cũng sắp tới ngày giỗ của Đại ca rồi, con cũng thật hiếu thảo, con ra ngoài nhất định phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình, cẩn thận không lại nhiễm bệnh.” Cẩm Sắt cười nghe lời, sau đó ôm choàng lấy cánh tay Ngô thị rồi tỏ vẻ thân thiết nói: “Thím hiện giờ đang mang thai, nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt nhé, cũng may lão thái thái thông cảm cho người, để thím Tư lo liệu việc nhà, thím không bị mấy chuyện vụn vặt ấy quấy nhiễu thì càng có thể yên tâm sinh một tiểu thiếu gia mập mạp nõn nà cho Diêu phủ. Trời cũng tối rồi, Cẩm Sắt không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa, con trở về đây.” Ngô thị bị Cẩm Sắt cạnh khóe như vậy chợt thấy tức giận phập phồng, nhưng nhìn Cẩm Sắt tỏ ra thoải mái tự nhiên không giống như cố tình cho nên nàng ta chỉ đành tỏ ra khó chịu. Nàng thầm hận bản thân bị đoạt quyền mà một câu tức giận cũng không nói thẳng ra được, còn phải cảm tạ bà mẹ chồng thông cảm, Tiểu Quách thị tinh ý đỡ đần, Ngô thị chỉ cảm thấy chưa bao giờ phải chịu đựng sự buồn bực đến như vậy. Nàng ta tức tối một lúc rồi mới cười tiễn biệt Cẩm Sắt. Hôm sau, Cẩm Sắt vừa mở lời muốn tới chùa Linh Âm cúng bái thắp hương với Tiểu Quách thị thì nàng ta hiển nhiên lập tức đáp ứng, vội vàng phân phó quản gia đi chuẩn bị xe ngựa, nô tài đi theo, lại phái mấy bà bà vú sớm tới chùa trước để chuẩn bị mọi việc cho thỏa đáng. Cẩm Sắt thấy thế mới trở về viện thông báo cho đám nha hoàn chuẩn bị, Vương ma ma nghĩ Cẩm Sắt mặc dù đã khỏe lại, nhưng sắc mặt vẫn còn có vẻ hơi tái nhợt thì liền nhíu mày nói: “Đi chùa Linh Âm cũng phải mất hơn nửa ngày đường, hiện giờ thời tiết trên núi lại lạnh, tiểu thư vừa mới lành bệnh, đâu cần phải vội vã đi cúng bái dâng hương như vậy. Hơn nữa, hiếm khi thế tử mới tới Giang Châu, tiểu thư vì sao phải tránh mặt ra ngoài chứ!” Cẩm Sắt khẽ động tâm tư, lần này đi dâng hương cũng bởi trong chùa có quý nhân, nếu có thể kết giao với vị quý nhân này thì mai sau hai chị em nàng gặp chuyện cũng có thể cậy nhờ một phen, nếu vậy tất nhiên không thể bỏ lỡ. Nhưng chuyện này nàng không thể nói rõ cho Vương ma ma được, còn về phần Tạ Thiếu Văn, dù hiện giờ nàng đề ra chủ ý từ hôn thì Liễu ma ma và Vương ma ma cũng sẽ không đồng ý, vì vậy Cẩm Sắt cũng không muốn nhiều lời làm gì, cứ để hai bà từ từ hiểu ra thì tốt hơn. Vả lại chính vì Tạ Thiếu Văn đang ở biệt viện của Võ An hầu phủ tại Giang Châu cho nên Cẩm Sắt mới không muốn ở lì trong phủ, cũng đỡ phải lần nào cũng tìm cớ tránh mặt hắn, nếu việc này làm không khéo sẽ dẫn đến Ngô thị hoài nghi, chẳng thà đi ra ngoài còn hơn. Vì vậy Cẩm Sắt lập tức mỉm cười trấn an Vương ma ma: “Ta hiện giờ khỏe hơn nhiều rồi, hơn nữa đợi trong phủ mọi chuyện được chỉnh đốn thỏa đáng lại cũng phải mất vài ba ngày, mấy ngày này ta sẽ dưỡng sức cho thật tốt, vú yên tâm đi, ta sẽ không đùa giỡn với sức khỏe của mình đâu. Hơn nữa, vú cũng đừng quên chuyện hôm qua, Ngô thị ra sức muốn hủy hoại danh tiết của ta, thế tử lại thường ra ra vào vào trong phủ ta cũng khó mà đề phòng được, ai biết lại xảy ra chuyện hỗn loạn dẫn tới đàm tiếu gì nữa…” Vương ma ma ngẫm đến sự tình hôm qua bà không giúp ích được gì, trong lòng khẽ rùng mình, sau đó mới thở dài không nói thêm gì nữa, tự đi sắp xếp đồ đạc để lên núi, bà thầm nghĩ phải mang thêm nhiều quần áo bằng len dạ ấm áp mới được. Bà mới mở tủ quần áo ra lúi húi thu dọn vài thứ thì Liễu ma ma chợt tươi cười bước vào phòng bẩm báo: “Tiểu thư, thế tử sai người tới tặng quà cho tiểu thư.” Cẩm Sắt nghe vậy thì bỏ sách xuống đứng dậy bước ra phòng khách, rèm cửa được vén lên, cách tấm màn trúc đã thấy gã sai vặt An Bình vận đồ đen đứng ở bậc tam cấp, thấy Cẩm Sắt thì vội quỳ xuống hành lễ rồi nói to: “Sáng sớm nay thế tử gia vốn muốn đích thân tới thăm tiểu thư, nhưng chẳng ngờ mới ra đến cửa thì chỗ phu nhân có chuyện, thế tử gia đành phải quay lại. Ngài sợ tiểu thư nhung nhớ nên mới sai nô tài trước hết đem quà tặng ngài mang từ kinh thành tới cho tiểu thư giải sầu.” Hắn nói xong liền chỉ vào cái hòm lớn bằng gỗ tử đàn, hai bà vú đem hòm vào trong phòng, tới trước mặt Cẩm Sắt thì ra hiệu mở ra, Cẩm Sắt nhìn vào bên trong thì thấy quả thực có rất nhiều đồ vật đa dạng, ngoài một số ít sách vở ra thì đa phần là những món đồ chơi tinh xảo lý thú, Cẩm Sắt nhoẻn cười nói: “Ngươi về báo với thiếu gia nhà ngươi rằng ta nhận những thứ này, cảm tạ tấm lòng của huynh ấy. Gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện, thím và Đại tỷ tỷ đều đang ốm, ta cũng không có tâm tư để ý chuyện khác, chờ khoảng hai ngày nữa ta sẽ xin thím mời thế tử các ngươi lại đây làm khách.” An Bình nghe vậy tất nhiên cười đáp ứng, đợi hắn đi rồi Cẩm Sắt mới nhìn lại cái hòm, nàng chọn ra mấy quyển sách rồi nới với Bạch Chỉ: “Ngươi chọn vài thứ quý giá hiếm thấy đưa tới Lạc Du viện, tặng hai món đồ chơi lý thú tới cho Tam tỷ tỷ, chỗ Nhị tỷ tỷ và Ngũ muội muội cũng đưa sang hai món, còn lại thì cất đi.” Bạch Chỉ còn chưa đáp lời thì Cẩm Sắt đã tự trở về phòng ngủ. Trong khi đó Tạ Thiếu Văn một lòng một dạ chờ Cẩm Sắt đưa thiếp mời tới phủ, nhưng có lẽ do bị Vạn thị đi trước một bước chặn lại nên không hề thấy hắn tới Diêu phủ quấy rầy Cẩm Sắt. Sáng sớm mấy hôm sau, khi mặt trời chiếu ánh dương đầu tiên rọi sáng muôn nơi cũng là lúc Cẩm Sắt rời phủ hướng tới chùa Linh Âm. Tiểu Quách thị chuẩn bị cho Cẩm Sắt sáu gã hộ vệ, bốn bà vú, Cẩm Sắt để lại Vương ma ma tại phủ, lại giả vờ thân thiết tỉ mỉ dặn dò Lăng San thường xuyên giúp đỡ Vương ma ma trông coi sân viện, sau đó thấy Lăng San tỏ vẻ cảm kích và hí hửng thì mới dẫn theo bốn đứa nha hoàn Bạch Chỉ, Bạch Hạc, Kiêm Nhi và Đông Tuyết cùng Liễu ma ma mang theo túi lớn túi nhỏ rời viện.
Cẩm Sắt thấy Trần thị cúi đầu lặng lẽ ngồi ở bên giường, dưới chân còn đầy mảnh vỡ chưa kịp thu dọn thì nàng khẽ cười đầy trào phúng, Ngô thị hành xử như vậy sớm muộn gì cũng bị người khác xa lánh.
Nàng bước vào trong phòng liền cởi bỏ áo choàng, xoay qua xoay lại cho trên người bớt đi khí lạnh rồi mới bước nhanh tới trước giường đặt một tay vào lòng bàn tay Ngô thị đang mở ra, mắt đỏ dậy lên, ánh mắt trĩu vẻ lo lắng, sau đó chau mày nói: “Sắc mặt thím sao lại tái nhợt thế này? Chẳng phải thai nhi rất khỏe cơ mà? Sao đột nhiên thím lại bị ngất xỉu thế?”
Ngô thị vỗ về Cẩm Sắt, làm bộ xót xa: “Con cũng đang bị bệnh, sao trễ thế này còn sang đây, thím chẳng qua nhất thời lơ đễnh, không để ý nên vấp ngã, có gì nghiêm trọng đâu.”
Ngô thị là người hiếu thắng, đương nhiên không muốn người khác biết nàng ta vì quá tức giận nên mới ngất xỉu, Cẩm Sắt nghe vậy thì bụng đầy chê cười nhưng mặt vẫn tỏ ra ngại ngùng, nàng nói: “Đáng lẽ con nên sớm đến thăm thím, nhưng không ngờ vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ mấy canh giờ, thím không trách con đến quấy rầy người nghỉ ngơi là tốt rồi. Thật sự nếu không đến thăm người con sẽ thấy không yên tâm, con vốn sợ yến tiệc đã tan, chú còn đang ở cạnh thím nên nếu con đến thì không ổn lắm… Rốt cuộc con cũng may đấy chứ nhỉ, a, Đại tỷ đâu rồi, sao không ở cạnh thím?”
Ngô thị nghe vậy tuy bực mình nhưng lại mỉm cười nói: “Con bé này sao lại khách sáo thế, dù chú con có ở đây thì làm sao, người một nhà cần gì phải để ý lễ nghĩa nhiều đến vậy, sau này con cứ tự nhiên đi. Đại tỷ con hôm nay cũng hơi khó chịu trong người cho nên thím không gọi nó lại đây.”
Trần thị thấy Ngô thị mở lời không hề nhắc tới Diêu Lễ Hách, nét cười trên mặt cũng mất tự nhiên thì liền biết Ngô thị đang bực bội. Nàng ta còn đương thấy hả hê trong bụng, một bên Cẩm Sắt mỉm cười phụ họa Ngô thị hai câu, sau đó chợt nói: “Nhị ca hôm nay chắc cũng uống khá nhiều rượu, Nhị tẩu nên sớm trở về chăm sóc huynh ấy đi, Cẩm Sắt dù vụng về nhưng vẫn có thể săn sóc thím được.”
Ngô thị nghe vậy cũng tỏ ra đồng ý: “Được rồi, ta biết con có lòng, nhưng con ở đây cũng không giúp được gì, quay về chăm sóc cho Kiệt Nhi đi, đêm đông lạnh giá nó lại uống nhiều rượu như vậy, con giúp nó uống canh giải rượu cho ấm người rồi nghỉ sớm mới tốt.”
Trần thị đáp ứng, cúi người hành lễ, lúc xoay người còn liếc Cẩm Sắt với ánh mắt cảm kích, sau đó mới lui ra ngoài.
Cẩm Sắt và Ngô thị hàn huyên vài câu, sau đó nàng mới nói ra mục đích tới thăm lần này. “Trong ba ngày ốm bệnh mê man choáng váng này con vẫn thường xuyên nằm mơ tới ông nội và cha mẹ, là con bất hiếu khiến người thân đã mất cũng phải nhọc lòng lo âu, cũng nhờ ông nội và cha mẹ trên trời linh thiêng phù hộ nên con mới khỏe lại được, vì thế con rất muốn tới chùa Linh Âm cúng bái tạ ơn, thím cho phép con nhé.” Ngô thị nghe vậy rồi lại thấy vẻ mặt nàng tràn đầy áy náy và thương nhớ thì thở dài một tiếng, sau đó đáp lời: “Hiện giờ thím Tư của con mới là người quản lý chuyện nhà, thật khó cho con vẫn còn nhớ nhung lo lắng mà đến thăm và xin phép ta, hơn nữa cũng sắp tới ngày giỗ của Đại ca rồi, con cũng thật hiếu thảo, con ra ngoài nhất định phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình, cẩn thận không lại nhiễm bệnh.” Cẩm Sắt cười nghe lời, sau đó ôm choàng lấy cánh tay Ngô thị rồi tỏ vẻ thân thiết nói: “Thím hiện giờ đang mang thai, nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt nhé, cũng may lão thái thái thông cảm cho người, để thím Tư lo liệu việc nhà, thím không bị mấy chuyện vụn vặt ấy quấy nhiễu thì càng có thể yên tâm sinh một tiểu thiếu gia mập mạp nõn nà cho Diêu phủ. Trời cũng tối rồi, Cẩm Sắt không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa, con trở về đây.” Ngô thị bị Cẩm Sắt cạnh khóe như vậy chợt thấy tức giận phập phồng, nhưng nhìn Cẩm Sắt tỏ ra thoải mái tự nhiên không giống như cố tình cho nên nàng ta chỉ đành tỏ ra khó chịu. Nàng thầm hận bản thân bị đoạt quyền mà một câu tức giận cũng không nói thẳng ra được, còn phải cảm tạ bà mẹ chồng thông cảm, Tiểu Quách thị tinh ý đỡ đần, Ngô thị chỉ cảm thấy chưa bao giờ phải chịu đựng sự buồn bực đến như vậy. Nàng ta tức tối một lúc rồi mới cười tiễn biệt Cẩm Sắt. Hôm sau, Cẩm Sắt vừa mở lời muốn tới chùa Linh Âm cúng bái thắp hương với Tiểu Quách thị thì nàng ta hiển nhiên lập tức đáp ứng, vội vàng phân phó quản gia đi chuẩn bị xe ngựa, nô tài đi theo, lại phái mấy bà bà vú sớm tới chùa trước để chuẩn bị mọi việc cho thỏa đáng. Cẩm Sắt thấy thế mới trở về viện thông báo cho đám nha hoàn chuẩn bị, Vương ma ma nghĩ Cẩm Sắt mặc dù đã khỏe lại, nhưng sắc mặt vẫn còn có vẻ hơi tái nhợt thì liền nhíu mày nói: “Đi chùa Linh Âm cũng phải mất hơn nửa ngày đường, hiện giờ thời tiết trên núi lại lạnh, tiểu thư vừa mới lành bệnh, đâu cần phải vội vã đi cúng bái dâng hương như vậy. Hơn nữa, hiếm khi thế tử mới tới Giang Châu, tiểu thư vì sao phải tránh mặt ra ngoài chứ!” Cẩm Sắt khẽ động tâm tư, lần này đi dâng hương cũng bởi trong chùa có quý nhân, nếu có thể kết giao với vị quý nhân này thì mai sau hai chị em nàng gặp chuyện cũng có thể cậy nhờ một phen, nếu vậy tất nhiên không thể bỏ lỡ. Nhưng chuyện này nàng không thể nói rõ cho Vương ma ma được, còn về phần Tạ Thiếu Văn, dù hiện giờ nàng đề ra chủ ý từ hôn thì Liễu ma ma và Vương ma ma cũng sẽ không đồng ý, vì vậy Cẩm Sắt cũng không muốn nhiều lời làm gì, cứ để hai bà từ từ hiểu ra thì tốt hơn. Vả lại chính vì Tạ Thiếu Văn đang ở biệt viện của Võ An hầu phủ tại Giang Châu cho nên Cẩm Sắt mới không muốn ở lì trong phủ, cũng đỡ phải lần nào cũng tìm cớ tránh mặt hắn, nếu việc này làm không khéo sẽ dẫn đến Ngô thị hoài nghi, chẳng thà đi ra ngoài còn hơn. Vì vậy Cẩm Sắt lập tức mỉm cười trấn an Vương ma ma: “Ta hiện giờ khỏe hơn nhiều rồi, hơn nữa đợi trong phủ mọi chuyện được chỉnh đốn thỏa đáng lại cũng phải mất vài ba ngày, mấy ngày này ta sẽ dưỡng sức cho thật tốt, vú yên tâm đi, ta sẽ không đùa giỡn với sức khỏe của mình đâu. Hơn nữa, vú cũng đừng quên chuyện hôm qua, Ngô thị ra sức muốn hủy hoại danh tiết của ta, thế tử lại thường ra ra vào vào trong phủ ta cũng khó mà đề phòng được, ai biết lại xảy ra chuyện hỗn loạn dẫn tới đàm tiếu gì nữa…” Vương ma ma ngẫm đến sự tình hôm qua bà không giúp ích được gì, trong lòng khẽ rùng mình, sau đó mới thở dài không nói thêm gì nữa, tự đi sắp xếp đồ đạc để lên núi, bà thầm nghĩ phải mang thêm nhiều quần áo bằng len dạ ấm áp mới được. Bà mới mở tủ quần áo ra lúi húi thu dọn vài thứ thì Liễu ma ma chợt tươi cười bước vào phòng bẩm báo: “Tiểu thư, thế tử sai người tới tặng quà cho tiểu thư.” Cẩm Sắt nghe vậy thì bỏ sách xuống đứng dậy bước ra phòng khách, rèm cửa được vén lên, cách tấm màn trúc đã thấy gã sai vặt An Bình vận đồ đen đứng ở bậc tam cấp, thấy Cẩm Sắt thì vội quỳ xuống hành lễ rồi nói to: “Sáng sớm nay thế tử gia vốn muốn đích thân tới thăm tiểu thư, nhưng chẳng ngờ mới ra đến cửa thì chỗ phu nhân có chuyện, thế tử gia đành phải quay lại. Ngài sợ tiểu thư nhung nhớ nên mới sai nô tài trước hết đem quà tặng ngài mang từ kinh thành tới cho tiểu thư giải sầu.” Hắn nói xong liền chỉ vào cái hòm lớn bằng gỗ tử đàn, hai bà vú đem hòm vào trong phòng, tới trước mặt Cẩm Sắt thì ra hiệu mở ra, Cẩm Sắt nhìn vào bên trong thì thấy quả thực có rất nhiều đồ vật đa dạng, ngoài một số ít sách vở ra thì đa phần là những món đồ chơi tinh xảo lý thú, Cẩm Sắt nhoẻn cười nói: “Ngươi về báo với thiếu gia nhà ngươi rằng ta nhận những thứ này, cảm tạ tấm lòng của huynh ấy. Gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện, thím và Đại tỷ tỷ đều đang ốm, ta cũng không có tâm tư để ý chuyện khác, chờ khoảng hai ngày nữa ta sẽ xin thím mời thế tử các ngươi lại đây làm khách.” An Bình nghe vậy tất nhiên cười đáp ứng, đợi hắn đi rồi Cẩm Sắt mới nhìn lại cái hòm, nàng chọn ra mấy quyển sách rồi nới với Bạch Chỉ: “Ngươi chọn vài thứ quý giá hiếm thấy đưa tới Lạc Du viện, tặng hai món đồ chơi lý thú tới cho Tam tỷ tỷ, chỗ Nhị tỷ tỷ và Ngũ muội muội cũng đưa sang hai món, còn lại thì cất đi.” Bạch Chỉ còn chưa đáp lời thì Cẩm Sắt đã tự trở về phòng ngủ. Trong khi đó Tạ Thiếu Văn một lòng một dạ chờ Cẩm Sắt đưa thiếp mời tới phủ, nhưng có lẽ do bị Vạn thị đi trước một bước chặn lại nên không hề thấy hắn tới Diêu phủ quấy rầy Cẩm Sắt. Sáng sớm mấy hôm sau, khi mặt trời chiếu ánh dương đầu tiên rọi sáng muôn nơi cũng là lúc Cẩm Sắt rời phủ hướng tới chùa Linh Âm. Tiểu Quách thị chuẩn bị cho Cẩm Sắt sáu gã hộ vệ, bốn bà vú, Cẩm Sắt để lại Vương ma ma tại phủ, lại giả vờ thân thiết tỉ mỉ dặn dò Lăng San thường xuyên giúp đỡ Vương ma ma trông coi sân viện, sau đó thấy Lăng San tỏ vẻ cảm kích và hí hửng thì mới dẫn theo bốn đứa nha hoàn Bạch Chỉ, Bạch Hạc, Kiêm Nhi và Đông Tuyết cùng Liễu ma ma mang theo túi lớn túi nhỏ rời viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook