Danh Gia Vọng Tộc
-
Chương 3: Bùng nổ
Hôm nay vừa đúng là ngày mùa đông giá rét, dù trong phòng lò than sưởi ấm cháy rất mạnh nhưng nếu bị một chậu nước dội xuống đầu thì dù là ai cũng sẽ thấy cực kỳ khó chịu.
Diêu Cẩm Ngọc phản ứng nhanh hơn hằn so với Tạ Thiếu Văn, nàng ta ngay lập tức tỏ vẻ run rẩy lại gần, tay run run chạm đến chiếc khăn, như cố tình mà bóp mạnh khăn càng làm cho nước lạnh chảy tràn xuống khuôn mặt hắn.
Tạ Thiểu Văn nổi giận hất tay Diêu Cẩm Ngọc ra, nàng ta giả vờ sợ hãi đến đánh rơi cả cái khăn, nhân tiện nói: “Chàng đừng giận, là do thiếp vụng về. Chàng cũng nghìn lần đừng giận muội muội!” Nói xong nàng ta như vừa nhớ ra điều gì, vội vàng xông tới nói với Diêu Cẩm Sắt.
”Muội muội sao lại làm như vậy... Muội phải biết luật pháp Đại Cẩm có quy định, thiếp thất mà xâm phạm đến phu thì phải bị loạn côn đánh chết rồi ném thi thể tới bãi tha ma... Ta hiểu rõ muội đang thấy tủi thân buồn bực, nhưng muội đừng vội, muội muốn đối xử với tỷ như thế nào cũng được. Nhưng muội không nên làm phu quân tức giận, càng không nên xâm phạm đến phu quân... Muội làm thế này đúng là không ổn! Còn không mau quỳ xuống xin phu quân thứ tội!”
Diêu Cẩm Sắt thấy nàng ta làm bộ làm tịch muốn đẩy mình ra phía trước thì liền hướng ánh mắt sắc bén trừng thẳng về phía nàng.
Diêu Cẩm Ngọc bị nàng nhìn chòng chọc đến mức sống lưng bất giác toát mồ hôi lạnh, nàng ta tự biết mình đang mang thai nên rất sợ bị thương, tuy không dám lại gần Cẩm Sắt nhưng trong lòng thì vô cùng hả hê, Diêu Cẩm Sắt càng tỏ vẻ ương ngạnh bao nhiêu thì Tạ Thiếu Văn sẽ càng chán ghét bấy nhiêu. Mà nàng ta lại hiểu rõ tính tình Cẩm Sắt, dù có chếtcũng không thèm quỳ gối trước Tạ Thiếu Văn.
Nhìn vẻ kiên cường của Cẩm Sắt, Diêu Cẩm Ngọc càng thầm cảm thấy khinh thường, bản thân là phụ nữ sao cứ phải tỏ vẻ thanh cao kiêu hãnh đến thế làm gì, quan trọng là phải biết dùng thủ đoạn, phải biết được chồng mình muốn gì, phải biết giả vờ phục tùng theo ý hắn thì mới được hắn coi trọng.
Diêu Cẩm Ngọc đầu thì nghĩ như thế, chân tay đã tự động quỳ gối trước mặt Tạ Thiểu Văn, ngẩng đầu van xin: “Phu quân, muội muội từ nhỏ được mẫu thân hết mực cưng chiều, chưa bao giờ bị tủi thân như thế nên trong nhất thời đầu óc mới mê muội đến vậy. Muội muội thực sự rất quan tâm đến chàng, vì cực kỳ yêu chàng cho nên mới làm ra hành vi như vậy. Tuy nói luật pháp của triều đình ta quy định thiếp thất nếu xâm phạn đến phu thì phải bị trừng phạt thật nặng, xâm phạm đến thê thì càng cùng tội, nhưng muội muội không giống với một tiểu thiếp bình thường, lại được chàng yêu thường vô cùng, vậy xin chàng niệm tình muội muội mà bỏ qua cho nàng đi... Ta mang danh tỷ tỷ, lại không làm tròn trách nhiệm của phu nhân, chàng nếu thật sự muốn trách phạt thì hãy trách phạt ta đi.
Tạ Thiếu Văn chợt bừng tỉnh đưa mắt nhìn về phía Diêu Cẩm Ngọc, thấy trên người nàng vẫn mặc chiếc áo mỏng bị ướt sũng, trên mặt thì đẫm nước, đôi mắt ngấn lệ, đôi môi sưng đỏ như cánh hoa, mái tóc dài mềm mại nhưng tán loạn dính vào chiếc cổ cao trắng ngần, thanh nhã như con chim thiên nga, trên đầu từng giọt nước vẫn tí tách rơi thẳng vào hõm ngực được che đậy bởi cái yếm màu xanh non.
Nàng là một người phụ nữ dịu dàng quyến rũ, không chỉ xinh đẹp mà còn khoan dung độ lượng, hiền lương thục đức, hơn nữa còn mang trong mình cốt nhục của hắn, trong khi hai năm này hắn chỉ biết toàn tâm toàn ý thiên vị sủng ái Cẩm Sắt, đặt nàng ở vị trí còn cao hơn cả thê tử, nhưng Cẩm Ngọc lại chưa từng biểu hiện ra một chút bất mãn nào, khi đám Ngự sử vạch tội hắn còn chủ động quỳ gối trước cửa cung kêu oan giúp hắn. Đối với chị gái ruột của mình luôn luôn đối xử thân thiết, hoà thuận vui vẻ, càng vì hắn mà quản gia thoả đáng, hết lòng hiếu thảo chăm sóc mẹ chồng.
Lấy được một người vợ như vậy thật đúng là may mắn của hắn, hơn nữa dung mạo của nàng tuy không thể so với Cẩm Sắt nhưng cũng là người xinh đẹp thanh tú, có thể coi là một tiểu mỹ nhân, tại sao trước kia hắn không biết quý trọng chứ?
Tạ Thiếu Văn vừa nghĩ rồi lại vừa nhìn chòng chọc vào hướng Diêu Cẩm Sắt đang đứng, nhìn thấy vẻ lạnh lùng của nàng, bên tai cứ văng vẳng những lời Diêu Cầm Ngọc vừa nói, hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ tức giận và căm ghét nàng.
Diêu Cẩm Sắt cực kỳ yêu hắn ư?
Câu này sao mà thối quá! Hai năm nay hắn đối với nàng “nâng như nâng trứng, hứng như hứng ngọc”, nhưng nàng cứ như thể một khối băng, không, băng rồi sẽ có lúc tan ra, nhưng Diêu Cẩm Sắt căn bản không có trái tim, nàng ta chỉ nghĩ mình là con cháu Diêu gia, một danh gia vọng tộc từng sở hữu hai vị Trạng Nguyên tiếng tăm lẫy lừng, nàng chỉ để tâm đến những thứ như sách vở giấy bút kia, chậm chí còn quan tâm đến những bông hoa cây cỏ còn hơn cả hắn!
Nếu không phải bọn họ cùng nhau trưởng thành, nếu không phải hắn coi như hiểu rõ Diêu Cẩm Sắt hơn người thì đã sớm hoài nghi trong lòng nàng sớm có người khác! Diêu Cẩm Sắt từ trước đến nay căn bản chưa từng coi trọng hắn! Nàng hận hắn, hận hắn không thể cho nàng danh phận chính thê, thậm chí còn coi thường hắn, đến ngày hôm nay chỉ sợ càng căm ghét hắn.
Khi nãy nàng đứng xa nên hắn không để ý đến, nhưng giờ phút này nàng đứng ngay trước mặt hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ chán ghét nồng đượm trên khuôn mặt nàng.
Hắn đường đường là Thám hoa lang, tuấn mỹ khó ai sánh bằng, lại là thế tử tam đẳng, thân phận cao quý biết bao, hơn nữa một thanh niên tài tuấn đứng đầu Đại Cẩm như hắn làm sao lại bị nàng coi thường đến vậy. Nàng tưởng rằng nàng là ai, chẳng lẽ vẫn nghĩ mình là thiên kim tiểu thư được Thủ phụ đại nhân cưng chiều trong lòng bàn tay sao?
Nàng hiện giờ chẳng qua chỉ là một tiện thiếp!
Thế mà nàng dám xúc phạm hắn, nếu hắn còn tha cho nàng thì lấy mặt mũi đâu mà đối diện với người khác đây? Mẫu thân nói rất đúng, nữ nhân kiêu ngạo như vậy căn bản không biết yêu, không có trái tim, càng không biết thời thế, chỉ có Cẩm Ngọc mới luôn luôn ở bên cạnh hắn, cùng hắn chia sẻ đắng cay ngọt bùi.
Tạ Thiếu Văn không chú ý đến ánh mắt của chính hắn đang trở nên dần dần lạnh lẽo, hắn chỉ nghĩ tới trong hai năm này, Diêu Cẩm Sắt ngày nào cũng chỉ biết giảng giải rồi khuyên bảo hắn nên khiêm tốn, khuyên hắn nên buông bỏ quyền lực, thậm chí khi tỷ tỷ hoài thai nàng còn khuyên hắn nên thuyết phục tỷ tỷ phá thai, cứ làm như Võ An hầu phủ càng được nở mày nở mặt thì càng làm chướng mắt nàng vậy.
Nhất định là Cẩm Sắt đang có mưu đồ toan tính, có lẽ nàng ta đã biết được năm đó hắn giăng bẫy cướp đi sự trong sạch của nàng nên giờ đây mới muốn trả thù!
Càng nghĩ như vậy hắn càng thêm cảnh giác, một mặt nâng Diêu Cẩm Ngọc đang quỳ trên đất dậy, mặt khác lại nhẹ giọng sai đám nha hoàn đến đỡ nàng ta lên nằm trên giường.
Diệu Thanh đỡ Diêu Cẩm Ngọc cả người lạnh toát bước lên giường, Diêu Cẩm Ngọc còn vờ lo lắng, liên tục ngoảnh đầu lại khẩn thiết cầu xin hắn tha cho Diêu Cẩm Sắt, mà Diệu Hồng thì vội chạy ra ngoài chuẩn bị nước nóng mang tới lau rửa cho nàng ta.
Cẩm Sắt liếc bóng dáng Diệu Hồng chạy như bay ra ngoài, chỉ sợ việc nàng ta đi lấy nước nóng là giả, vội vội vàng vàng gọi bọn nô tài trong phủ đến xem náo nhiệt mới là thật, hoặc cùng lắm là đi gọi lão phu nhân đến để diệt trừ cái mạng nhỏ của mình đây? Đến lúc đó dù Tạ Thiếu Văn có niệm tình cũ hồi tâm chuyển ý thì nàng cũng không thoát tội.
Cẩm Sắt chẳng thèm để ý đến vẻ giả vờ của Diêu Cẩm Ngọc, chuyện hôm quả thật là màn diễn đặc sắc, nàng đã chán lắm rồi, không bằng sớm kết thúc tất cả đi.
Diêu Cẩm Ngọc... Ngươi tính toán mọi đường như vậy, ta sao lại không để ngươi sống thoải mái thêm mấy ngày đây, khi mọi chuyện vỡ lẽ, ngươi sẽ phải ân hận tại sao lúc trước lại làm ra những chuyện như thế, ngươi sẽ biết thế nào là đau thấm tâm can! Ta không vội, ngày đó sẽ đến rất nhanh.
Nghĩ đến đây, nàng dời mắt khỏi Diêu Cẩm Ngọc, chăm chú nhìn Tạ Thiểu Văn, thốt ra câu nói đầu tiên trong buổi tối nay:
”Chàng không nhớ đã từng nói cả đời này chỉ yêu một mình thiếp sao? Không phải chàng từng nói thiếp làm gì chàng cũng thích sao? Tại sao có mỗi chuyện này cũng không chịu nổi?” Nàng vừa nói vừa cười một cách rạng rỡ đến mức đầy chế nhiễu.
”Tiện nhân! Ngươi xứng sao!” Lời nói của nàng như càng đổ thêm dầu vào lửa, Tạ Thiếu Văn nhất thời tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, tung một cú đá về phía nàng.
Tạ Thiếu Văn dù là Thám hoa lang nhưng từ nhỏ đã tập võ, hiện giờ hắn lại đang quản lý việc quân doanh, trong lúc tức giận tung một cú đá mạnh đến thế, làm Diêu Cẩm Sắt ngã dúi về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi trên đất.
Tạ Thiếu Văn không nghĩ tới sẽ đá mạnh đến vậy, nhìn nàng lảo đảo gượng dậy ở đó, máu tươi dọc theo khoé môi chảy xuống, trông dáng vẻ kia càng xinh đẹp yểu điệu đến đáng thương.
Hắn từ nhỏ đã thích Cẩm Sắt, có câu “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, thấy dáng vẻ nàng như vậy ngược lại hắn lại tỏ vẻ phân vân lúng túng, do dự muốn đi về phía nàng.
Nhưng đúng lúc này Cẩm Sắt lại nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt, vừa cười vừa nói: “Hoá ra Hầu gia cũng có lúc oai nghiêm mạnh mẽ đến như vậy, đúng là hiếm thấy!”
Từ trước đến giờ, trước mặt Cẩm Sắt hắn luôn luôn tỏ vẻ dịu dàng hoà nhã, tôn trọng có thừa, thậm chí còn chủ động lấy lòng, nhưng hôm nay nghe nàng mở miệng từng câu đều là châm chọc mỉa mai, khinh thường chế giễu, chút thương tiếc nhỏ nhoi vừa dâng lên liền tan biến hoàn toàn.
”Hầu gia đừng làm vậy! Muội muội à!” Diêu Cẩm Ngọc mưu tính từng bước đến thế này làm sao có thể để Cẩm Sắt có cơ hội xoay chuyển tình thế đây? Nhìn thấy Tạ Thiếu Văn đang dao động, nàng ta vờ tỏ vẻ sợ hãi kêu lên một tiếng rồi giả bộ hôn mê bất tỉnh ngoẹo đầu sang một bên.
Diêu Cẩm Ngọc phản ứng nhanh hơn hằn so với Tạ Thiếu Văn, nàng ta ngay lập tức tỏ vẻ run rẩy lại gần, tay run run chạm đến chiếc khăn, như cố tình mà bóp mạnh khăn càng làm cho nước lạnh chảy tràn xuống khuôn mặt hắn.
Tạ Thiểu Văn nổi giận hất tay Diêu Cẩm Ngọc ra, nàng ta giả vờ sợ hãi đến đánh rơi cả cái khăn, nhân tiện nói: “Chàng đừng giận, là do thiếp vụng về. Chàng cũng nghìn lần đừng giận muội muội!” Nói xong nàng ta như vừa nhớ ra điều gì, vội vàng xông tới nói với Diêu Cẩm Sắt.
”Muội muội sao lại làm như vậy... Muội phải biết luật pháp Đại Cẩm có quy định, thiếp thất mà xâm phạm đến phu thì phải bị loạn côn đánh chết rồi ném thi thể tới bãi tha ma... Ta hiểu rõ muội đang thấy tủi thân buồn bực, nhưng muội đừng vội, muội muốn đối xử với tỷ như thế nào cũng được. Nhưng muội không nên làm phu quân tức giận, càng không nên xâm phạm đến phu quân... Muội làm thế này đúng là không ổn! Còn không mau quỳ xuống xin phu quân thứ tội!”
Diêu Cẩm Sắt thấy nàng ta làm bộ làm tịch muốn đẩy mình ra phía trước thì liền hướng ánh mắt sắc bén trừng thẳng về phía nàng.
Diêu Cẩm Ngọc bị nàng nhìn chòng chọc đến mức sống lưng bất giác toát mồ hôi lạnh, nàng ta tự biết mình đang mang thai nên rất sợ bị thương, tuy không dám lại gần Cẩm Sắt nhưng trong lòng thì vô cùng hả hê, Diêu Cẩm Sắt càng tỏ vẻ ương ngạnh bao nhiêu thì Tạ Thiếu Văn sẽ càng chán ghét bấy nhiêu. Mà nàng ta lại hiểu rõ tính tình Cẩm Sắt, dù có chếtcũng không thèm quỳ gối trước Tạ Thiếu Văn.
Nhìn vẻ kiên cường của Cẩm Sắt, Diêu Cẩm Ngọc càng thầm cảm thấy khinh thường, bản thân là phụ nữ sao cứ phải tỏ vẻ thanh cao kiêu hãnh đến thế làm gì, quan trọng là phải biết dùng thủ đoạn, phải biết được chồng mình muốn gì, phải biết giả vờ phục tùng theo ý hắn thì mới được hắn coi trọng.
Diêu Cẩm Ngọc đầu thì nghĩ như thế, chân tay đã tự động quỳ gối trước mặt Tạ Thiểu Văn, ngẩng đầu van xin: “Phu quân, muội muội từ nhỏ được mẫu thân hết mực cưng chiều, chưa bao giờ bị tủi thân như thế nên trong nhất thời đầu óc mới mê muội đến vậy. Muội muội thực sự rất quan tâm đến chàng, vì cực kỳ yêu chàng cho nên mới làm ra hành vi như vậy. Tuy nói luật pháp của triều đình ta quy định thiếp thất nếu xâm phạn đến phu thì phải bị trừng phạt thật nặng, xâm phạm đến thê thì càng cùng tội, nhưng muội muội không giống với một tiểu thiếp bình thường, lại được chàng yêu thường vô cùng, vậy xin chàng niệm tình muội muội mà bỏ qua cho nàng đi... Ta mang danh tỷ tỷ, lại không làm tròn trách nhiệm của phu nhân, chàng nếu thật sự muốn trách phạt thì hãy trách phạt ta đi.
Tạ Thiếu Văn chợt bừng tỉnh đưa mắt nhìn về phía Diêu Cẩm Ngọc, thấy trên người nàng vẫn mặc chiếc áo mỏng bị ướt sũng, trên mặt thì đẫm nước, đôi mắt ngấn lệ, đôi môi sưng đỏ như cánh hoa, mái tóc dài mềm mại nhưng tán loạn dính vào chiếc cổ cao trắng ngần, thanh nhã như con chim thiên nga, trên đầu từng giọt nước vẫn tí tách rơi thẳng vào hõm ngực được che đậy bởi cái yếm màu xanh non.
Nàng là một người phụ nữ dịu dàng quyến rũ, không chỉ xinh đẹp mà còn khoan dung độ lượng, hiền lương thục đức, hơn nữa còn mang trong mình cốt nhục của hắn, trong khi hai năm này hắn chỉ biết toàn tâm toàn ý thiên vị sủng ái Cẩm Sắt, đặt nàng ở vị trí còn cao hơn cả thê tử, nhưng Cẩm Ngọc lại chưa từng biểu hiện ra một chút bất mãn nào, khi đám Ngự sử vạch tội hắn còn chủ động quỳ gối trước cửa cung kêu oan giúp hắn. Đối với chị gái ruột của mình luôn luôn đối xử thân thiết, hoà thuận vui vẻ, càng vì hắn mà quản gia thoả đáng, hết lòng hiếu thảo chăm sóc mẹ chồng.
Lấy được một người vợ như vậy thật đúng là may mắn của hắn, hơn nữa dung mạo của nàng tuy không thể so với Cẩm Sắt nhưng cũng là người xinh đẹp thanh tú, có thể coi là một tiểu mỹ nhân, tại sao trước kia hắn không biết quý trọng chứ?
Tạ Thiếu Văn vừa nghĩ rồi lại vừa nhìn chòng chọc vào hướng Diêu Cẩm Sắt đang đứng, nhìn thấy vẻ lạnh lùng của nàng, bên tai cứ văng vẳng những lời Diêu Cầm Ngọc vừa nói, hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ tức giận và căm ghét nàng.
Diêu Cẩm Sắt cực kỳ yêu hắn ư?
Câu này sao mà thối quá! Hai năm nay hắn đối với nàng “nâng như nâng trứng, hứng như hứng ngọc”, nhưng nàng cứ như thể một khối băng, không, băng rồi sẽ có lúc tan ra, nhưng Diêu Cẩm Sắt căn bản không có trái tim, nàng ta chỉ nghĩ mình là con cháu Diêu gia, một danh gia vọng tộc từng sở hữu hai vị Trạng Nguyên tiếng tăm lẫy lừng, nàng chỉ để tâm đến những thứ như sách vở giấy bút kia, chậm chí còn quan tâm đến những bông hoa cây cỏ còn hơn cả hắn!
Nếu không phải bọn họ cùng nhau trưởng thành, nếu không phải hắn coi như hiểu rõ Diêu Cẩm Sắt hơn người thì đã sớm hoài nghi trong lòng nàng sớm có người khác! Diêu Cẩm Sắt từ trước đến nay căn bản chưa từng coi trọng hắn! Nàng hận hắn, hận hắn không thể cho nàng danh phận chính thê, thậm chí còn coi thường hắn, đến ngày hôm nay chỉ sợ càng căm ghét hắn.
Khi nãy nàng đứng xa nên hắn không để ý đến, nhưng giờ phút này nàng đứng ngay trước mặt hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ chán ghét nồng đượm trên khuôn mặt nàng.
Hắn đường đường là Thám hoa lang, tuấn mỹ khó ai sánh bằng, lại là thế tử tam đẳng, thân phận cao quý biết bao, hơn nữa một thanh niên tài tuấn đứng đầu Đại Cẩm như hắn làm sao lại bị nàng coi thường đến vậy. Nàng tưởng rằng nàng là ai, chẳng lẽ vẫn nghĩ mình là thiên kim tiểu thư được Thủ phụ đại nhân cưng chiều trong lòng bàn tay sao?
Nàng hiện giờ chẳng qua chỉ là một tiện thiếp!
Thế mà nàng dám xúc phạm hắn, nếu hắn còn tha cho nàng thì lấy mặt mũi đâu mà đối diện với người khác đây? Mẫu thân nói rất đúng, nữ nhân kiêu ngạo như vậy căn bản không biết yêu, không có trái tim, càng không biết thời thế, chỉ có Cẩm Ngọc mới luôn luôn ở bên cạnh hắn, cùng hắn chia sẻ đắng cay ngọt bùi.
Tạ Thiếu Văn không chú ý đến ánh mắt của chính hắn đang trở nên dần dần lạnh lẽo, hắn chỉ nghĩ tới trong hai năm này, Diêu Cẩm Sắt ngày nào cũng chỉ biết giảng giải rồi khuyên bảo hắn nên khiêm tốn, khuyên hắn nên buông bỏ quyền lực, thậm chí khi tỷ tỷ hoài thai nàng còn khuyên hắn nên thuyết phục tỷ tỷ phá thai, cứ làm như Võ An hầu phủ càng được nở mày nở mặt thì càng làm chướng mắt nàng vậy.
Nhất định là Cẩm Sắt đang có mưu đồ toan tính, có lẽ nàng ta đã biết được năm đó hắn giăng bẫy cướp đi sự trong sạch của nàng nên giờ đây mới muốn trả thù!
Càng nghĩ như vậy hắn càng thêm cảnh giác, một mặt nâng Diêu Cẩm Ngọc đang quỳ trên đất dậy, mặt khác lại nhẹ giọng sai đám nha hoàn đến đỡ nàng ta lên nằm trên giường.
Diệu Thanh đỡ Diêu Cẩm Ngọc cả người lạnh toát bước lên giường, Diêu Cẩm Ngọc còn vờ lo lắng, liên tục ngoảnh đầu lại khẩn thiết cầu xin hắn tha cho Diêu Cẩm Sắt, mà Diệu Hồng thì vội chạy ra ngoài chuẩn bị nước nóng mang tới lau rửa cho nàng ta.
Cẩm Sắt liếc bóng dáng Diệu Hồng chạy như bay ra ngoài, chỉ sợ việc nàng ta đi lấy nước nóng là giả, vội vội vàng vàng gọi bọn nô tài trong phủ đến xem náo nhiệt mới là thật, hoặc cùng lắm là đi gọi lão phu nhân đến để diệt trừ cái mạng nhỏ của mình đây? Đến lúc đó dù Tạ Thiếu Văn có niệm tình cũ hồi tâm chuyển ý thì nàng cũng không thoát tội.
Cẩm Sắt chẳng thèm để ý đến vẻ giả vờ của Diêu Cẩm Ngọc, chuyện hôm quả thật là màn diễn đặc sắc, nàng đã chán lắm rồi, không bằng sớm kết thúc tất cả đi.
Diêu Cẩm Ngọc... Ngươi tính toán mọi đường như vậy, ta sao lại không để ngươi sống thoải mái thêm mấy ngày đây, khi mọi chuyện vỡ lẽ, ngươi sẽ phải ân hận tại sao lúc trước lại làm ra những chuyện như thế, ngươi sẽ biết thế nào là đau thấm tâm can! Ta không vội, ngày đó sẽ đến rất nhanh.
Nghĩ đến đây, nàng dời mắt khỏi Diêu Cẩm Ngọc, chăm chú nhìn Tạ Thiểu Văn, thốt ra câu nói đầu tiên trong buổi tối nay:
”Chàng không nhớ đã từng nói cả đời này chỉ yêu một mình thiếp sao? Không phải chàng từng nói thiếp làm gì chàng cũng thích sao? Tại sao có mỗi chuyện này cũng không chịu nổi?” Nàng vừa nói vừa cười một cách rạng rỡ đến mức đầy chế nhiễu.
”Tiện nhân! Ngươi xứng sao!” Lời nói của nàng như càng đổ thêm dầu vào lửa, Tạ Thiếu Văn nhất thời tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, tung một cú đá về phía nàng.
Tạ Thiếu Văn dù là Thám hoa lang nhưng từ nhỏ đã tập võ, hiện giờ hắn lại đang quản lý việc quân doanh, trong lúc tức giận tung một cú đá mạnh đến thế, làm Diêu Cẩm Sắt ngã dúi về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi trên đất.
Tạ Thiếu Văn không nghĩ tới sẽ đá mạnh đến vậy, nhìn nàng lảo đảo gượng dậy ở đó, máu tươi dọc theo khoé môi chảy xuống, trông dáng vẻ kia càng xinh đẹp yểu điệu đến đáng thương.
Hắn từ nhỏ đã thích Cẩm Sắt, có câu “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, thấy dáng vẻ nàng như vậy ngược lại hắn lại tỏ vẻ phân vân lúng túng, do dự muốn đi về phía nàng.
Nhưng đúng lúc này Cẩm Sắt lại nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt, vừa cười vừa nói: “Hoá ra Hầu gia cũng có lúc oai nghiêm mạnh mẽ đến như vậy, đúng là hiếm thấy!”
Từ trước đến giờ, trước mặt Cẩm Sắt hắn luôn luôn tỏ vẻ dịu dàng hoà nhã, tôn trọng có thừa, thậm chí còn chủ động lấy lòng, nhưng hôm nay nghe nàng mở miệng từng câu đều là châm chọc mỉa mai, khinh thường chế giễu, chút thương tiếc nhỏ nhoi vừa dâng lên liền tan biến hoàn toàn.
”Hầu gia đừng làm vậy! Muội muội à!” Diêu Cẩm Ngọc mưu tính từng bước đến thế này làm sao có thể để Cẩm Sắt có cơ hội xoay chuyển tình thế đây? Nhìn thấy Tạ Thiếu Văn đang dao động, nàng ta vờ tỏ vẻ sợ hãi kêu lên một tiếng rồi giả bộ hôn mê bất tỉnh ngoẹo đầu sang một bên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook