Đánh Dấu Thành Thánh: Phát Hiện Lão Bà Lại Là Ma Đạo Nữ Đế (Dịch)
-
Chương 14: Điều Kiện Của Thiếu Chủ Hỗn Loạn Chi Vực, Lâm Gia Thà Chết Chứ Không Chịu Khuất Phục (2)
Tất cả tầng lớp cấp cao Lâm gia ở đây đều sắc mặt trắng bệch.
Không ngờ được huyết mạch Lâm gia bọn họ lại có sức hấp dẫn lớn với Huyết Minh Tông như thế, dù cho phải trở mặt với Thiên Hỏa Thành và gánh chịu nguy hiểm khi động thủ với gia tộc của đệ tử tạp dịch của Đạo Tông cũng phải ra tay sớm với Lâm gia bọn họ.
Nhưng mà.
Lâm gia bọn họ phải đồng ý với điều kiện của Lãnh Hàn thật sao!
Cần phải hi sinh tộc nhân nữ của gia tộc mình, sau đó sống sót trong nhục nhã sao!
Tất cả tầng lớp cấp cao của Lâm gia quay qua nhìn gia chủ Lâm gia, mở miệng nói: "Gia chủ, quyết định đi, cho dù gia chủ quyết định như thế nào thì chúng ta đều sống chết có nhau!"
Ngụ ý rất đơn giản.
Dù cho gia chủ Lâm gia không đồng ý với điều kiện của Lãnh Hàn, chọn đối mặt với Huyết Minh Tông thì bọn họ cũng sẽ đồng sinh cộng tử với Lâm gia.
Nhìn tầng lớp cấp cao Lâm gia đồng tâm hiệp lực như thế, trong mắt gia chủ Lâm gia chảy ra hai hàng nước mắt, cắn răng nói: "Được, vậy chúng ta sẽ cùng đối mặt kiếp nạn lần này."
Nói xong.
Hắn quay qua nhìn Lãnh Hàn, nói: "Ngươi đi đi, Lâm gia ta không đồng ý với điều kiện của ngươi!"
Nghe vậy, Lãnh Hàn hừ lạnh một tiếng, nói: "Không biết sống chết, vậy Lâm gia ngươi chờ bị Huyết Minh Tông diệt môn đi!"
Nói xong.
Lập tức dẫn hai vị hắc bào hộ pháp rời đi.
Mà tầng lớp cấp cao Lâm gia mắt lạnh nhìn ba người bọn họ rời đi.
Ra khỏi Lâm gia.
Một vị hắc bào hộ pháp bên người Lãnh Hàn nói: "Thiếu chủ, chúng ta từ bỏ Lâm gia dễ dàng như vậy sao, huyết mạch thuộc tính Hỏa trên người người trong Lâm gia có hiệu quả áp chế hàn độc trên người Thiếu chủ."
"Từ bỏ?" Lãnh Hàn hừ lạnh một tiếng, nói: "Lâm gia này không biết tốt xấu như thế, quang minh chính đại không được, vậy thì không trách được bản thiếu lén động thủ!"
"Nếu để ngày mai huyết mạch Lâm gia bị Huyết Minh Tông lấy đi chi bằng đêm nay bản thiếu động thủ trước." Lãnh Hàn nói: "Đêm nay, hai người các ngươi dẫn theo chút cao thủ, đến Lâm gia một chuyến, bắt tất cả tộc nhân nữ Lâm gia đi cho bản thiếu chủ, nam dám phản kháng thì giết không tha!"
Hỗn Loạn Chi Thành là người khống chế Hỗn Loạn Chi Vực, lúc đầu không nên làm loại chuyện này nhưng Lâm gia này không biết tốt xấu, vậy thì không trách hắn được.
"Tuân mệnh, Thiếu chủ." Hai vị hộ pháp bên người Lãnh Hàn tuân lệnh.
Mà trong đại sảnh Lâm gia.
Lúc này, gia chủ Lâm gia ra một mệnh lệnh.
"Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, ba người các ngươi chuẩn bị kỹ, tối nay dẫn một phần tiểu bối có thiên phú ưu tú của Lâm gia rời khỏi Lâm gia, chạy ra khỏi Hỗn Loạn Chi Vực."
"Số trưởng lão và khách khanh Lâm gia còn lại thì ở lại thủ Lâm gia với ta, tranh thủ thời gian cho các ngươi!"
"Chỉ cần các ngươi có thể chạy đi, Lâm gia ta sẽ không bị diệt tuyệt!"
Gia chủ Lâm gia rất rõ ràng, dưới tình huống này, chỉ có thể phái vài vị trưởng lão, dẫn theo một phần tiểu bối ưu tú thoát đi Lâm gia trong đêm, cam đoan truyền thừa bất diệt.
Di chuyển quy mô lớn là chuyện không thể nào, nhân số quá nhiều dễ bại lộ, hơn nữa tốc độ chạy trốn cũng sẽ chậm lại, rất dễ bị đuổi kịp.
Đưa một phần nhỏ tinh anh đi trong đêm, bọn họ ở lại, như vậy cũng có thể mê hoặc Huyết Minh Tông, tranh thủ thời gian cho bọn họ.
"Gia chủ!" Đại trưởng lão nghe vậy thì đôi mắt già nua đỏ lên.
Nếu bọn họ dẫn người rời khỏi đây, người ở lại chỉ có một kết cục!
"Không cần nhiều lời, dù sao cũng phải có người hi sinh, những người chúng ta chiến tử, đổi cho Lâm gia một cái tương lai, đáng giá!" Gia chủ Lâm gia nói: "Vừa vào đêm, các ngươi lập tức dẫn người đi, nếu như sau này trong số bọn tiểu bối không có ai đến Hóa Hải Cảnh thì vĩnh viễn đừng trở về, cũng đừng nghĩ đến chuyện báo thù, tiếp tục truyền thừa Lâm gia ta là đủ."
"Rõ!" Mấy vị trưởng lão được tuyển chọn nói: "Cho dù chúng ta liều cái mạng già này thì cũng sẽ đưa tân hỏa Lâm gia ra ngoài!"
Không lâu sau.
Màn đêm buông xuống.
Bên ngoài Hỗn Loạn Chi Vực.
Một con Lôi Điểu to lớn xẹt qua trên không đêm đen, bay vào Hỗn Loạn Chi Vực.
Phía dưới, vô số yêu thú cảm nhận được khí tức của Lôi Điểu thì không có con nào mà không nằm rạp dưới đất, run lẩy bẩy!
Khiến cho một số người đang lịch luyện ở trong dãy núi yêu thú ở khu vực biên giới Hỗn Loạn Chi Vực lên tiếng kinh hô.
"Đó là yêu thú gì, vậy mà có thể khiến cho yêu thú trong dãy núi yêu thú này sợ hãi thần phục!"
"Khí thế phát ra như vậy, chỉ sợ ít nhất cũng là đại yêu cảnh giới Phách Phủ!"
"Hừ, Phách Phủ Cảnh, ngươi đúng là đồ nhà quê, đây là Lôi Điểu, là hậu duệ thượng cổ Lôi Thú với phi cầm, có được huyết mạch Lôi Thú, sau khi thành niên thì có được thực lực Hóa Hải Cảnh, một vài con thiên phú dị bẩm thì thậm chí có thể đột phá đến Bất Hủ Cảnh!" Một mạo hiểm giả lớn tuổi mở miệng nói.
"Hóa Hải Cảnh, con yêu thú này lại là Hóa Hải Cảnh đại yêu, các ngươi nhìn, trên lưng con đại yêu này còn có một đám người đang đứng!"
"Trời đất ơi, rốt cuộc là tồn tại như thế nào mới có thể thu đại yêu bực này làm tọa kỵ chứ!"
Nghe mạo hiểm giả phía dưới kinh ngạc thốt lên, tâm tình của mọi người trong Lâm gia kích động, bọn họ nhờ phúc của vị đại nhân này, một lần hưởng thụ được cảm giác được người ta hâm mộ.
Đám người trên Lôi Điểu chính là mấy người Hạ Hâm một đường chạy tới từ Đạo Tông.
Vì thời gian gấp gáp, muốn đến trong tối nay nên Hạ Hâm ra lệnh cho Lôi Điểu tăng thêm tốc độ, rốt cục cũng đến được Hỗn Loạn Chi Vực trong đêm.
Tiến vào Hỗn Loạn Chi Vực, đến Hạ Sơn Thành chỗ Lâm gia, khoảng cách cũng không xa, chỉ có mấy trăm dặm, một khắc đồng hồ là có thể đến.
"Rốt cục cũng về tới Lâm gia!" Nhị trưởng lão Lâm gia kích động nói: "Tiểu thư, ngươi nói người trong gia tộc nhìn thấy chúng ta không những thành công hoàn thành nhiệm vụ trở về, hơn nữa còn cưỡi một con Hóa Hải Đại Yêu như thế trở về, bọn họ có bị dọa sợ hay không!"
"Ha ha, ta đã có thể tưởng tượng dáng vẻ các trưởng lão Lâm gia nhìn thấy lão hủ cưỡi Hóa Hải Đại Yêu, bị kinh ngạc rơi cằm!"
Nhìn Nhị trưởng lão kích động, Lâm Hỏa Nhi nở một nụ cười tươi, cảm kích nhìn sư tôn bên cạnh.
Tất cả đều là do có sư tôn.
Không ngờ được huyết mạch Lâm gia bọn họ lại có sức hấp dẫn lớn với Huyết Minh Tông như thế, dù cho phải trở mặt với Thiên Hỏa Thành và gánh chịu nguy hiểm khi động thủ với gia tộc của đệ tử tạp dịch của Đạo Tông cũng phải ra tay sớm với Lâm gia bọn họ.
Nhưng mà.
Lâm gia bọn họ phải đồng ý với điều kiện của Lãnh Hàn thật sao!
Cần phải hi sinh tộc nhân nữ của gia tộc mình, sau đó sống sót trong nhục nhã sao!
Tất cả tầng lớp cấp cao của Lâm gia quay qua nhìn gia chủ Lâm gia, mở miệng nói: "Gia chủ, quyết định đi, cho dù gia chủ quyết định như thế nào thì chúng ta đều sống chết có nhau!"
Ngụ ý rất đơn giản.
Dù cho gia chủ Lâm gia không đồng ý với điều kiện của Lãnh Hàn, chọn đối mặt với Huyết Minh Tông thì bọn họ cũng sẽ đồng sinh cộng tử với Lâm gia.
Nhìn tầng lớp cấp cao Lâm gia đồng tâm hiệp lực như thế, trong mắt gia chủ Lâm gia chảy ra hai hàng nước mắt, cắn răng nói: "Được, vậy chúng ta sẽ cùng đối mặt kiếp nạn lần này."
Nói xong.
Hắn quay qua nhìn Lãnh Hàn, nói: "Ngươi đi đi, Lâm gia ta không đồng ý với điều kiện của ngươi!"
Nghe vậy, Lãnh Hàn hừ lạnh một tiếng, nói: "Không biết sống chết, vậy Lâm gia ngươi chờ bị Huyết Minh Tông diệt môn đi!"
Nói xong.
Lập tức dẫn hai vị hắc bào hộ pháp rời đi.
Mà tầng lớp cấp cao Lâm gia mắt lạnh nhìn ba người bọn họ rời đi.
Ra khỏi Lâm gia.
Một vị hắc bào hộ pháp bên người Lãnh Hàn nói: "Thiếu chủ, chúng ta từ bỏ Lâm gia dễ dàng như vậy sao, huyết mạch thuộc tính Hỏa trên người người trong Lâm gia có hiệu quả áp chế hàn độc trên người Thiếu chủ."
"Từ bỏ?" Lãnh Hàn hừ lạnh một tiếng, nói: "Lâm gia này không biết tốt xấu như thế, quang minh chính đại không được, vậy thì không trách được bản thiếu lén động thủ!"
"Nếu để ngày mai huyết mạch Lâm gia bị Huyết Minh Tông lấy đi chi bằng đêm nay bản thiếu động thủ trước." Lãnh Hàn nói: "Đêm nay, hai người các ngươi dẫn theo chút cao thủ, đến Lâm gia một chuyến, bắt tất cả tộc nhân nữ Lâm gia đi cho bản thiếu chủ, nam dám phản kháng thì giết không tha!"
Hỗn Loạn Chi Thành là người khống chế Hỗn Loạn Chi Vực, lúc đầu không nên làm loại chuyện này nhưng Lâm gia này không biết tốt xấu, vậy thì không trách hắn được.
"Tuân mệnh, Thiếu chủ." Hai vị hộ pháp bên người Lãnh Hàn tuân lệnh.
Mà trong đại sảnh Lâm gia.
Lúc này, gia chủ Lâm gia ra một mệnh lệnh.
"Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, ba người các ngươi chuẩn bị kỹ, tối nay dẫn một phần tiểu bối có thiên phú ưu tú của Lâm gia rời khỏi Lâm gia, chạy ra khỏi Hỗn Loạn Chi Vực."
"Số trưởng lão và khách khanh Lâm gia còn lại thì ở lại thủ Lâm gia với ta, tranh thủ thời gian cho các ngươi!"
"Chỉ cần các ngươi có thể chạy đi, Lâm gia ta sẽ không bị diệt tuyệt!"
Gia chủ Lâm gia rất rõ ràng, dưới tình huống này, chỉ có thể phái vài vị trưởng lão, dẫn theo một phần tiểu bối ưu tú thoát đi Lâm gia trong đêm, cam đoan truyền thừa bất diệt.
Di chuyển quy mô lớn là chuyện không thể nào, nhân số quá nhiều dễ bại lộ, hơn nữa tốc độ chạy trốn cũng sẽ chậm lại, rất dễ bị đuổi kịp.
Đưa một phần nhỏ tinh anh đi trong đêm, bọn họ ở lại, như vậy cũng có thể mê hoặc Huyết Minh Tông, tranh thủ thời gian cho bọn họ.
"Gia chủ!" Đại trưởng lão nghe vậy thì đôi mắt già nua đỏ lên.
Nếu bọn họ dẫn người rời khỏi đây, người ở lại chỉ có một kết cục!
"Không cần nhiều lời, dù sao cũng phải có người hi sinh, những người chúng ta chiến tử, đổi cho Lâm gia một cái tương lai, đáng giá!" Gia chủ Lâm gia nói: "Vừa vào đêm, các ngươi lập tức dẫn người đi, nếu như sau này trong số bọn tiểu bối không có ai đến Hóa Hải Cảnh thì vĩnh viễn đừng trở về, cũng đừng nghĩ đến chuyện báo thù, tiếp tục truyền thừa Lâm gia ta là đủ."
"Rõ!" Mấy vị trưởng lão được tuyển chọn nói: "Cho dù chúng ta liều cái mạng già này thì cũng sẽ đưa tân hỏa Lâm gia ra ngoài!"
Không lâu sau.
Màn đêm buông xuống.
Bên ngoài Hỗn Loạn Chi Vực.
Một con Lôi Điểu to lớn xẹt qua trên không đêm đen, bay vào Hỗn Loạn Chi Vực.
Phía dưới, vô số yêu thú cảm nhận được khí tức của Lôi Điểu thì không có con nào mà không nằm rạp dưới đất, run lẩy bẩy!
Khiến cho một số người đang lịch luyện ở trong dãy núi yêu thú ở khu vực biên giới Hỗn Loạn Chi Vực lên tiếng kinh hô.
"Đó là yêu thú gì, vậy mà có thể khiến cho yêu thú trong dãy núi yêu thú này sợ hãi thần phục!"
"Khí thế phát ra như vậy, chỉ sợ ít nhất cũng là đại yêu cảnh giới Phách Phủ!"
"Hừ, Phách Phủ Cảnh, ngươi đúng là đồ nhà quê, đây là Lôi Điểu, là hậu duệ thượng cổ Lôi Thú với phi cầm, có được huyết mạch Lôi Thú, sau khi thành niên thì có được thực lực Hóa Hải Cảnh, một vài con thiên phú dị bẩm thì thậm chí có thể đột phá đến Bất Hủ Cảnh!" Một mạo hiểm giả lớn tuổi mở miệng nói.
"Hóa Hải Cảnh, con yêu thú này lại là Hóa Hải Cảnh đại yêu, các ngươi nhìn, trên lưng con đại yêu này còn có một đám người đang đứng!"
"Trời đất ơi, rốt cuộc là tồn tại như thế nào mới có thể thu đại yêu bực này làm tọa kỵ chứ!"
Nghe mạo hiểm giả phía dưới kinh ngạc thốt lên, tâm tình của mọi người trong Lâm gia kích động, bọn họ nhờ phúc của vị đại nhân này, một lần hưởng thụ được cảm giác được người ta hâm mộ.
Đám người trên Lôi Điểu chính là mấy người Hạ Hâm một đường chạy tới từ Đạo Tông.
Vì thời gian gấp gáp, muốn đến trong tối nay nên Hạ Hâm ra lệnh cho Lôi Điểu tăng thêm tốc độ, rốt cục cũng đến được Hỗn Loạn Chi Vực trong đêm.
Tiến vào Hỗn Loạn Chi Vực, đến Hạ Sơn Thành chỗ Lâm gia, khoảng cách cũng không xa, chỉ có mấy trăm dặm, một khắc đồng hồ là có thể đến.
"Rốt cục cũng về tới Lâm gia!" Nhị trưởng lão Lâm gia kích động nói: "Tiểu thư, ngươi nói người trong gia tộc nhìn thấy chúng ta không những thành công hoàn thành nhiệm vụ trở về, hơn nữa còn cưỡi một con Hóa Hải Đại Yêu như thế trở về, bọn họ có bị dọa sợ hay không!"
"Ha ha, ta đã có thể tưởng tượng dáng vẻ các trưởng lão Lâm gia nhìn thấy lão hủ cưỡi Hóa Hải Đại Yêu, bị kinh ngạc rơi cằm!"
Nhìn Nhị trưởng lão kích động, Lâm Hỏa Nhi nở một nụ cười tươi, cảm kích nhìn sư tôn bên cạnh.
Tất cả đều là do có sư tôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook