Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân
-
Chương 7
Chủ nhiệm lớp Sơ Chi họ Hạ, có lẽ vì ngày thường chăm chỉ tập thể dục nên tướng mạo của ông trẻ hơn so với tuổi một tuổi, khi cười ánh mắt cong cong, hiền lành.
Nhưng ông lại là một Tiếu Diện Hổ[1].
[1] Tiếu Diện Hổ: chỉ người nham hiểm, khẩu Phật tâm Xà.
Chủ nhiệm lớp Doãn Minh Thạc là một người mặt đơ diendanlequydon, mái tóc của ông thầy được chải cẩn thận tỉ mỉ, dáng vẻ nghiêm túc giống như một vị tinh anh trong bộ giáo dục, xem ra người này cũng không dễ nói chuyện.
Quả nhiên, hai thầy vừa chạm mặt, ánh mắt vừa giao nhau trên không trung liền phát ra những đốm lửa cháy bừng bừng.
Thầy mặt đơ chiến đấu trước, ông ta liếc nhìn gương mặt học sinh mình dính đầy hỗn hợp cháo và sữa đậu nành, không chịu nổi nhìn sang Thẩm Lục Gia khoát tay: “Trước tiên dẫn họ trở về rửa sạch sẽ đi.”
Lục Gia Hành đứng bên cạnh Sơ Chi, anh đút tay vào túi áo uể oải nói: “Nghe thấy không? Nghe thấy thì tự mình đi đi, còn phải để đàn anh dạy các cậu cách thay quần áo sao?”
Giọng điệu của anh lười nhác, miệng cười cười, dáng vẻ đầy trắng trợn “Tôi chính là đến xem náo nhiệt”, coi lời nói của thầy chủ nhiệm như gió thoảng bên tai, không có một tý gì gọi là tôn trọng.
Mặt đơ ho khan hai tiếng, không nói gì.
Lâm Đồng quay đầu, len lén liếc nhìn gò má chàng trai kia, dùng cùi chỏ chọc chọc Sơ Chi đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đây không phải là người lần trước sao?”
Cố Hàm: “Người kia không phải là...”
Chủ nợ của mình.
Sơ Chi nghĩ thầm.
Mặt Tiết Niệm Nam không cảm xúc: “Người uống hết nước của cậu, còn lấy luôn bình nước, anh ta còn có cái gì không thể lấy được.”
Sơ Chi: “...”
Hình như có chỗ nào không đúng lắm.
“Bình nước” đứng cách cô rất gần, không biết anh có nghe thấy các cô ấy nói không, anh quay đầu lại, cười như không cười liếc nhìn cô.
Sơ Chi vẫn duy trì vẻ mặt ngoan ngoãn chờ bị mắng, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn thầy mặt đơ đang nói chuyện với thầy Tiết Diện Hổ, lại nghiêng đầu đến gần người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi anh: “Hôm nay anh cũng tới đây tắm nắng sao?”
Mái tóc của tiểu cô nương hơi rối, mấy sợi tóc nhỏ như lông tơ theo động tác của cô rủ xuống.
Ngón tay Lục Gia Hành ngưa ngứa, đầu ngón tay giấu ở trong túi áo hơi nhấc lên, anh nhìn chằm chằm mấy sợi tóc mềm mại bên cạnh lỗ tai cô hơi xuất thần, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Sơ Chi chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn trời, lại nhìn anh: “Nhưng hôm nay trời đầy mây.”
Lục Gia Hành: “...”
“Dự báo thời tiết nói hôm nay trời đẹp.”
Sơ Chi “A” một tiếng, gật gù, cô vừa định nói gì, thầy chủ nhiệm đã nghiêm túc đi tới, cô nhanh chóng ngậm miệng lại, ngoan ngoãn cúi đầu.
Không biết tại sao Thẩm Lục Gia có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện đánh nhau này nói lớn cũng không lớn, bảo nhỏ cũng không nhỏ, mọi người đều là ngựa non háu đá, theo lời nói của thầy chủ nhiệm lớp Sơ Chi là tuổi trẻ mà, nhất thời nông nổi cũng là chuyện rất bình thường, tuyệt đối không nên bóp chết cảm xúc nhiệt huyết của bọn trẻ.
Sơ Chi nghĩ thầy chủ nhiệm mình nên ở bên khoa văn mới đúng.
Nếu như đây chuyện mâu thuẫn trong khoa hoặc trong nội bộ lớp học còn dễ nói, nhưng đây là chuyện giữa hai lớp khác khoa nên xử lý rất phiền toái.
Nếu mấy đứa trẻ bướng bỉnh, bố mẹ có thể đóng kín cửa dạy bảo, thế nhưng nếu con nhà mình bị người khác ở bên ngoài bắt nạt thì khẳng định bố mẹ sẽ là người đầu tiên không vui.
Tiết Diện Hổ và Mặt đơ không ai nhường ai, cãi nhau ầm ĩ cũng không có kết quả gì, cuối cùng hai bên đồng ý mỗi người lùi một bước xin lỗi, chỉ cảnh cáo, mỗi người tự kiểm điểm bản thân, chuyện này coi như cho qua.
Đến phiên Sơ Chi, tiểu cô nương quy củ cúi mình xin lỗi Doãn Minh Thạc: “Xin lỗi, mình không nên hất cháo lên người các cậu,” cô vô cùng áy náy, vô cùng chân thành nói: “Tuy rằng đó là cậu mua cho mình.”
Doãn Minh Thạc: “...”
Không biết vì sao, câu nói đó khiến cho người ta có cảm giác “Đáng đời cậu” vậy?
Sự kiện đánh nhau kia cứ như vậy kết thúc, kỳ huấn luyện quân sự cũng chỉ còn mấy ngày, các bạn học khác luyện tập nghiêm túc, còn bọn Sơ Chi bị phạt đứng.
Ngày thứ nhất, thừa dịp lúc mọi người đứng xếp hàng, vì không ai để ý tới nên các cô nói chuyện cười đùa rất vui vẻ, hài lòng nghĩ bị phạt đứng cũng không quá khủng khiếp, các cô nghĩ lần phạt này quá tốt rồi vừa vặn có thể tránh luyện tập.
Rất nhanh, huấn luyện viên đã phát hiện ra việc này, trực tiếp tách mấy người ra, mỗi đứng một góc bãi tập nhìn nhau từ xa.
Tháng chín là lúc thời tiết thay đổi, đầu tháng mỗi ngày mặt trời đều chói lóa như lửa, cho đến giữa tháng kỳ học quân sự gần kết thúc thời tiết bắt đầu chuyển lạnh DđLqĐ.
Sơ Chi bị bắt đứng ở mép bãi tập, cô phải đứng liên tục mấy ngày từ sáng đến trưa, từ chiều đến tối, đứng đến mức đầu gối mỏi nhừ cũng không thể động, mỗi lần cô đều lén dựa vào tấm lưới sắt phía sau nghỉ ngơi một lúc, nhìn bộ dảng uể oải lười biếng của vị thiếu gia “Bốn chữ số”.
Mỗi ngày vị thiếu gia này đều đứng gần đây tắm nắng, hôm có mặt trời thì tắm nắng, hôm không có mặt trời vẫn cứ tắm nắng.
Sơ Chi nghĩ thầm anh rất thích rèn luyện nha.
Hai người đứng nhìn nhau cách một đường chạy 400 mét, Sơ Chi thấy anh nở nụ cười, sau đó đi về phía mình.
Anh đi tới trước mặt cô d~d~LQĐ, cánh tay giơ lên, ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm chai nước hãng Pocari Sweat đưa tới trước mặt cô.
Sơ Chi sững sờ, không nhận.
Anh hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói nghiền ngẫm: “Cầm lấy đi, không phải lần trước tôi uống hết nước của em sao.”
Sơ Chi: “...”
Quả nhiên lần trước bị anh nghe thấy được...
Sơ Chi cảm thấy rất xấu hổ, cô có cảm giác mình nói xấu sau lưng người khác bị bắt được, không nhận: “Không sao đâu, dù sao nước cũng như vậy.”
Anh không nói gì thêm, trực tiếp cúi người, khom lưng, cúi đầu, cánh tay dài duỗi xuống, đặt chai nước bên cạnh chân cô.
Sơ Chi cúi đầu, nhìn chai nước trong suốt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Anh đứng bên cạnh cô, nhìn cô gái đang cúi đầu khiến cho cái gáy trắng nõn đến lóa mắt lộ từ cổ áo khoác quân phục, mấy sợi tóc ẩn núp đằng sau.
Lục Gia Hành nhìn chăm chú một lúc, không lên tiếng.
Cô gái ngẩng đầu lên.
Anh liền dời tầm mắt, vẻ mặt không thay đổi gì.
Yết hầu lại bắt đầu ngứa ngáy.
Sơ Chi không chú ý, cúi người nhặt chai nước lên ôm vào trong ngực, nhớ tới hôm đó anh và thầy chủ nhiệm đến đây, dáng vẻ giống như rất quen thầy mặt đơ, cô ngẩng đầu lên hỏi anh: “Đàn anh, anh là quản lý sao?”
Lục Gia Hành nghiêng người tựa vào tấm lưới sắt: “Ừ, tài chính.”
“Oa.” Sơ Chi vô cùng hâm mộ nói.
“Oa cái gì?”
“Không có gì, tôi thích thì oa thôi.”
“...”
Anh cười một tiếng, “Em học tin tức sao?”
“Là quảng cáo,” Sơ Chi chớp mắt mấy cái, “Lần trước tôi nói với anh rồi.”
Nghe vậy, chàng trai hơi trầm mặc.
Đại não anh nhanh chóng lọc thông tin cẩn thận nhớ lại việc cô nói với mình lúc nào, kết quả không thu được gì.
Anh sớm đã quên mất.
“Tên cũng nói với anh.” Sơ Chi nói.
Lục Gia Hành: “...”
“Còn có số điện thoại nữa.”
Lục Gia Hành nhớ ra.
Nhưng lúc đó cô nói quá nhanh, trong lòng anh lại cảm thấy có chút phiền phức, chỉ cảm giác đầu mình đầy mùi hẹ và hoa cải, căn bản không để ý nghe, cũng không quan tâm cô nói cái gì.
Do lâu ngày không gặp nên quên mất khiến bây giờ Lục Gia Hành sinh ra cảm xúc ảo não.
Quả nhiên, tiểu cô nương nhìn vẻ mặt của anh trợn to hai mắt: “Anh không nhớ sao?”
Đôi mắt đen như mực trong sáng sạch sẽ, lúc này đầy vẻ khó tin, còn có chút trách cứ.
Anh vừa định xin lỗi, liền nghe thấy cô nói tiếp: “Làm sao anh không nhớ kỹ được, ngộ nhỡ tôi là người xấu cứ chạy mất như vậy không bồi thường quần áo cho anh thì làm sao bây giờ?”
“...”
Hóa ra trọng tâm là như vậy?
Lục Gia Hành liếm môi dưới, cười nhẹ một tiếng, nói ngắn gọn: “Không cần em bồi thường,” anh dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, “Người xấu cũng không sao, em đừng chạy mất là được.”
Căn bản Sơ Chi không nghe thấy, lúc này cô đang chăm chú móc di động từ trong túi áo khoác ra, cô mở khóa, một tay đưa cho anh: “Tôi chỉ mới lưu số của anh, anh đánh tên đi.”
Cô vừa nói, một tay khác mở ra trước mặt anh, lòng bàn tay ngửa lên.
Bàn tay nho nhỏ trắng nõn, vân lòng bàn tay sạch sẽ nhẵn nhụi.
Anh cụp mắt, nhận điện thoại của cô, cũng đưa điện thoại mình qua.
Lần trước Sơ Chi đã dùng qua điện thoại di động của anh, danh bạ gì đó cũng tìm rất nhanh, cô nhập số điện thoại của mình tìm kiếm, quả nhiên không có.
Sơ Chi dùng cánh tay ôm chai nước nhanh chóng nhập số điện thoại và tên của mình, rồi trả lại.
Chàng trai nhận lấy, một tay cầm điện thoại của cô nhập tên.
Cô vừa vặn chai nước vừa cảm thán ngón tay dài chính là có lợi như vậy, cô dùng ngón tay vừa cầm vừa gõ chữ căn bản không với tới, còn người đó có thể thành thạo đánh chữ như vậy.
Kết quả vặn nửa ngày đến lúc đau tay cũng không vặn được.
Cô hơi co cánh tay lại, vẩy vẩy tay áo, dùng vải ở ống tay áo bao lại nắp chai nước vặn.
Vẫn không mở được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Chi đầy vẻ bi thương, không mấy vui vẻ.
Chàng trai kia vừa gõ chữ xong, thoát ra, khóa màn hình đưa cho cô.
Sơ Chi không nhận lấy, cô vẫn còn đang tập trung chiến đấu với chai nước trong tay, quên mất người bên cạnh, tập trung vặn tới vặn lui DDLQĐ, cái đuôi ngựa rủ xuống phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nín đỏ, ống tay áo bị cô dùng làm bao tay cũng bị cô nắm có nhiều nếp nhăn.
Lục thiếu gia rủ mắt, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn vất vả đầy vẻ dễ thương của cô, khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng kẹp chiếc điện thoại di động nhét vào người cô, ngón tay thon dài đẹp đẽ nhẹ nhàng cầm chai nước từ trong tay cô ra.
Sơ Chi thuận theo nới lỏng tay, ôm điện thoại di động nhét vào túi áo, tiến lên phía trước hai bước, cái đầu nhỏ tiến đến gần, vẻ mặt đầy sùng bái và chờ mong.
Vẻ mặt Lục Gia Hành đầy thong dong, cả người đều lộ ra dáng vẻ thờ ơ, lười biếng, ngón tay cũng uể oải khoát lên trên nắp bình, điệu bộ vặn chai nước của anh giống như thổi một hơi vậy, đầy ung dung.
Trong phút chốc không khí giữa hai người ngắn ngủi, yên tĩnh.
Một giây, hai giây, ba giây.
Vẻ mặt Lục Gia Hành cừng đờ.
Anh cũng không vặn được.
Anh tỏ ra như không có chuyện gì giơ chai nước lên trước mặt, tiểu cô nương ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn anh đầy vẻ chờ mong.
Lục Gia Hành: “...”
Dùng cái gì để mở chai nước này bây giờ?
Nhưng ông lại là một Tiếu Diện Hổ[1].
[1] Tiếu Diện Hổ: chỉ người nham hiểm, khẩu Phật tâm Xà.
Chủ nhiệm lớp Doãn Minh Thạc là một người mặt đơ diendanlequydon, mái tóc của ông thầy được chải cẩn thận tỉ mỉ, dáng vẻ nghiêm túc giống như một vị tinh anh trong bộ giáo dục, xem ra người này cũng không dễ nói chuyện.
Quả nhiên, hai thầy vừa chạm mặt, ánh mắt vừa giao nhau trên không trung liền phát ra những đốm lửa cháy bừng bừng.
Thầy mặt đơ chiến đấu trước, ông ta liếc nhìn gương mặt học sinh mình dính đầy hỗn hợp cháo và sữa đậu nành, không chịu nổi nhìn sang Thẩm Lục Gia khoát tay: “Trước tiên dẫn họ trở về rửa sạch sẽ đi.”
Lục Gia Hành đứng bên cạnh Sơ Chi, anh đút tay vào túi áo uể oải nói: “Nghe thấy không? Nghe thấy thì tự mình đi đi, còn phải để đàn anh dạy các cậu cách thay quần áo sao?”
Giọng điệu của anh lười nhác, miệng cười cười, dáng vẻ đầy trắng trợn “Tôi chính là đến xem náo nhiệt”, coi lời nói của thầy chủ nhiệm như gió thoảng bên tai, không có một tý gì gọi là tôn trọng.
Mặt đơ ho khan hai tiếng, không nói gì.
Lâm Đồng quay đầu, len lén liếc nhìn gò má chàng trai kia, dùng cùi chỏ chọc chọc Sơ Chi đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đây không phải là người lần trước sao?”
Cố Hàm: “Người kia không phải là...”
Chủ nợ của mình.
Sơ Chi nghĩ thầm.
Mặt Tiết Niệm Nam không cảm xúc: “Người uống hết nước của cậu, còn lấy luôn bình nước, anh ta còn có cái gì không thể lấy được.”
Sơ Chi: “...”
Hình như có chỗ nào không đúng lắm.
“Bình nước” đứng cách cô rất gần, không biết anh có nghe thấy các cô ấy nói không, anh quay đầu lại, cười như không cười liếc nhìn cô.
Sơ Chi vẫn duy trì vẻ mặt ngoan ngoãn chờ bị mắng, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn thầy mặt đơ đang nói chuyện với thầy Tiết Diện Hổ, lại nghiêng đầu đến gần người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi anh: “Hôm nay anh cũng tới đây tắm nắng sao?”
Mái tóc của tiểu cô nương hơi rối, mấy sợi tóc nhỏ như lông tơ theo động tác của cô rủ xuống.
Ngón tay Lục Gia Hành ngưa ngứa, đầu ngón tay giấu ở trong túi áo hơi nhấc lên, anh nhìn chằm chằm mấy sợi tóc mềm mại bên cạnh lỗ tai cô hơi xuất thần, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Sơ Chi chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn trời, lại nhìn anh: “Nhưng hôm nay trời đầy mây.”
Lục Gia Hành: “...”
“Dự báo thời tiết nói hôm nay trời đẹp.”
Sơ Chi “A” một tiếng, gật gù, cô vừa định nói gì, thầy chủ nhiệm đã nghiêm túc đi tới, cô nhanh chóng ngậm miệng lại, ngoan ngoãn cúi đầu.
Không biết tại sao Thẩm Lục Gia có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện đánh nhau này nói lớn cũng không lớn, bảo nhỏ cũng không nhỏ, mọi người đều là ngựa non háu đá, theo lời nói của thầy chủ nhiệm lớp Sơ Chi là tuổi trẻ mà, nhất thời nông nổi cũng là chuyện rất bình thường, tuyệt đối không nên bóp chết cảm xúc nhiệt huyết của bọn trẻ.
Sơ Chi nghĩ thầy chủ nhiệm mình nên ở bên khoa văn mới đúng.
Nếu như đây chuyện mâu thuẫn trong khoa hoặc trong nội bộ lớp học còn dễ nói, nhưng đây là chuyện giữa hai lớp khác khoa nên xử lý rất phiền toái.
Nếu mấy đứa trẻ bướng bỉnh, bố mẹ có thể đóng kín cửa dạy bảo, thế nhưng nếu con nhà mình bị người khác ở bên ngoài bắt nạt thì khẳng định bố mẹ sẽ là người đầu tiên không vui.
Tiết Diện Hổ và Mặt đơ không ai nhường ai, cãi nhau ầm ĩ cũng không có kết quả gì, cuối cùng hai bên đồng ý mỗi người lùi một bước xin lỗi, chỉ cảnh cáo, mỗi người tự kiểm điểm bản thân, chuyện này coi như cho qua.
Đến phiên Sơ Chi, tiểu cô nương quy củ cúi mình xin lỗi Doãn Minh Thạc: “Xin lỗi, mình không nên hất cháo lên người các cậu,” cô vô cùng áy náy, vô cùng chân thành nói: “Tuy rằng đó là cậu mua cho mình.”
Doãn Minh Thạc: “...”
Không biết vì sao, câu nói đó khiến cho người ta có cảm giác “Đáng đời cậu” vậy?
Sự kiện đánh nhau kia cứ như vậy kết thúc, kỳ huấn luyện quân sự cũng chỉ còn mấy ngày, các bạn học khác luyện tập nghiêm túc, còn bọn Sơ Chi bị phạt đứng.
Ngày thứ nhất, thừa dịp lúc mọi người đứng xếp hàng, vì không ai để ý tới nên các cô nói chuyện cười đùa rất vui vẻ, hài lòng nghĩ bị phạt đứng cũng không quá khủng khiếp, các cô nghĩ lần phạt này quá tốt rồi vừa vặn có thể tránh luyện tập.
Rất nhanh, huấn luyện viên đã phát hiện ra việc này, trực tiếp tách mấy người ra, mỗi đứng một góc bãi tập nhìn nhau từ xa.
Tháng chín là lúc thời tiết thay đổi, đầu tháng mỗi ngày mặt trời đều chói lóa như lửa, cho đến giữa tháng kỳ học quân sự gần kết thúc thời tiết bắt đầu chuyển lạnh DđLqĐ.
Sơ Chi bị bắt đứng ở mép bãi tập, cô phải đứng liên tục mấy ngày từ sáng đến trưa, từ chiều đến tối, đứng đến mức đầu gối mỏi nhừ cũng không thể động, mỗi lần cô đều lén dựa vào tấm lưới sắt phía sau nghỉ ngơi một lúc, nhìn bộ dảng uể oải lười biếng của vị thiếu gia “Bốn chữ số”.
Mỗi ngày vị thiếu gia này đều đứng gần đây tắm nắng, hôm có mặt trời thì tắm nắng, hôm không có mặt trời vẫn cứ tắm nắng.
Sơ Chi nghĩ thầm anh rất thích rèn luyện nha.
Hai người đứng nhìn nhau cách một đường chạy 400 mét, Sơ Chi thấy anh nở nụ cười, sau đó đi về phía mình.
Anh đi tới trước mặt cô d~d~LQĐ, cánh tay giơ lên, ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm chai nước hãng Pocari Sweat đưa tới trước mặt cô.
Sơ Chi sững sờ, không nhận.
Anh hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói nghiền ngẫm: “Cầm lấy đi, không phải lần trước tôi uống hết nước của em sao.”
Sơ Chi: “...”
Quả nhiên lần trước bị anh nghe thấy được...
Sơ Chi cảm thấy rất xấu hổ, cô có cảm giác mình nói xấu sau lưng người khác bị bắt được, không nhận: “Không sao đâu, dù sao nước cũng như vậy.”
Anh không nói gì thêm, trực tiếp cúi người, khom lưng, cúi đầu, cánh tay dài duỗi xuống, đặt chai nước bên cạnh chân cô.
Sơ Chi cúi đầu, nhìn chai nước trong suốt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Anh đứng bên cạnh cô, nhìn cô gái đang cúi đầu khiến cho cái gáy trắng nõn đến lóa mắt lộ từ cổ áo khoác quân phục, mấy sợi tóc ẩn núp đằng sau.
Lục Gia Hành nhìn chăm chú một lúc, không lên tiếng.
Cô gái ngẩng đầu lên.
Anh liền dời tầm mắt, vẻ mặt không thay đổi gì.
Yết hầu lại bắt đầu ngứa ngáy.
Sơ Chi không chú ý, cúi người nhặt chai nước lên ôm vào trong ngực, nhớ tới hôm đó anh và thầy chủ nhiệm đến đây, dáng vẻ giống như rất quen thầy mặt đơ, cô ngẩng đầu lên hỏi anh: “Đàn anh, anh là quản lý sao?”
Lục Gia Hành nghiêng người tựa vào tấm lưới sắt: “Ừ, tài chính.”
“Oa.” Sơ Chi vô cùng hâm mộ nói.
“Oa cái gì?”
“Không có gì, tôi thích thì oa thôi.”
“...”
Anh cười một tiếng, “Em học tin tức sao?”
“Là quảng cáo,” Sơ Chi chớp mắt mấy cái, “Lần trước tôi nói với anh rồi.”
Nghe vậy, chàng trai hơi trầm mặc.
Đại não anh nhanh chóng lọc thông tin cẩn thận nhớ lại việc cô nói với mình lúc nào, kết quả không thu được gì.
Anh sớm đã quên mất.
“Tên cũng nói với anh.” Sơ Chi nói.
Lục Gia Hành: “...”
“Còn có số điện thoại nữa.”
Lục Gia Hành nhớ ra.
Nhưng lúc đó cô nói quá nhanh, trong lòng anh lại cảm thấy có chút phiền phức, chỉ cảm giác đầu mình đầy mùi hẹ và hoa cải, căn bản không để ý nghe, cũng không quan tâm cô nói cái gì.
Do lâu ngày không gặp nên quên mất khiến bây giờ Lục Gia Hành sinh ra cảm xúc ảo não.
Quả nhiên, tiểu cô nương nhìn vẻ mặt của anh trợn to hai mắt: “Anh không nhớ sao?”
Đôi mắt đen như mực trong sáng sạch sẽ, lúc này đầy vẻ khó tin, còn có chút trách cứ.
Anh vừa định xin lỗi, liền nghe thấy cô nói tiếp: “Làm sao anh không nhớ kỹ được, ngộ nhỡ tôi là người xấu cứ chạy mất như vậy không bồi thường quần áo cho anh thì làm sao bây giờ?”
“...”
Hóa ra trọng tâm là như vậy?
Lục Gia Hành liếm môi dưới, cười nhẹ một tiếng, nói ngắn gọn: “Không cần em bồi thường,” anh dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, “Người xấu cũng không sao, em đừng chạy mất là được.”
Căn bản Sơ Chi không nghe thấy, lúc này cô đang chăm chú móc di động từ trong túi áo khoác ra, cô mở khóa, một tay đưa cho anh: “Tôi chỉ mới lưu số của anh, anh đánh tên đi.”
Cô vừa nói, một tay khác mở ra trước mặt anh, lòng bàn tay ngửa lên.
Bàn tay nho nhỏ trắng nõn, vân lòng bàn tay sạch sẽ nhẵn nhụi.
Anh cụp mắt, nhận điện thoại của cô, cũng đưa điện thoại mình qua.
Lần trước Sơ Chi đã dùng qua điện thoại di động của anh, danh bạ gì đó cũng tìm rất nhanh, cô nhập số điện thoại của mình tìm kiếm, quả nhiên không có.
Sơ Chi dùng cánh tay ôm chai nước nhanh chóng nhập số điện thoại và tên của mình, rồi trả lại.
Chàng trai nhận lấy, một tay cầm điện thoại của cô nhập tên.
Cô vừa vặn chai nước vừa cảm thán ngón tay dài chính là có lợi như vậy, cô dùng ngón tay vừa cầm vừa gõ chữ căn bản không với tới, còn người đó có thể thành thạo đánh chữ như vậy.
Kết quả vặn nửa ngày đến lúc đau tay cũng không vặn được.
Cô hơi co cánh tay lại, vẩy vẩy tay áo, dùng vải ở ống tay áo bao lại nắp chai nước vặn.
Vẫn không mở được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Chi đầy vẻ bi thương, không mấy vui vẻ.
Chàng trai kia vừa gõ chữ xong, thoát ra, khóa màn hình đưa cho cô.
Sơ Chi không nhận lấy, cô vẫn còn đang tập trung chiến đấu với chai nước trong tay, quên mất người bên cạnh, tập trung vặn tới vặn lui DDLQĐ, cái đuôi ngựa rủ xuống phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nín đỏ, ống tay áo bị cô dùng làm bao tay cũng bị cô nắm có nhiều nếp nhăn.
Lục thiếu gia rủ mắt, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn vất vả đầy vẻ dễ thương của cô, khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng kẹp chiếc điện thoại di động nhét vào người cô, ngón tay thon dài đẹp đẽ nhẹ nhàng cầm chai nước từ trong tay cô ra.
Sơ Chi thuận theo nới lỏng tay, ôm điện thoại di động nhét vào túi áo, tiến lên phía trước hai bước, cái đầu nhỏ tiến đến gần, vẻ mặt đầy sùng bái và chờ mong.
Vẻ mặt Lục Gia Hành đầy thong dong, cả người đều lộ ra dáng vẻ thờ ơ, lười biếng, ngón tay cũng uể oải khoát lên trên nắp bình, điệu bộ vặn chai nước của anh giống như thổi một hơi vậy, đầy ung dung.
Trong phút chốc không khí giữa hai người ngắn ngủi, yên tĩnh.
Một giây, hai giây, ba giây.
Vẻ mặt Lục Gia Hành cừng đờ.
Anh cũng không vặn được.
Anh tỏ ra như không có chuyện gì giơ chai nước lên trước mặt, tiểu cô nương ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn anh đầy vẻ chờ mong.
Lục Gia Hành: “...”
Dùng cái gì để mở chai nước này bây giờ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook