Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân
-
Chương 1-1
Tiếng sửa chữa ồn ào của lầu trên khiến Sơ Chi không ngủ được.
Từ tờ mờ sáng, âm thanh lạch cạch đã bắt đầu vang lên không ngừng, im lặng được một lúc khiến người ta thả lỏng, mơ màng chìm vào giấc ngủ lại đột ngột vang lên, dọa cho người trong mộng giật mình.
Chẳng biết bị hành hạ như thế trong bao lâu, cuối cùng Sơ Chi không chịu được nữa, bực bội gào lên một tiếng, kéo cái chăn chùm qua đầu xuống, ngồi bật dậy.
Mí mắt thâm quầng, mái tóc dài tán loạn, khuôn mặt buồn ngủ đầy bực bội.
Cô ngẩn người, nhìn chằm chằm bốn trụ giường, nghĩ xem có nên lên lầu trên gõ cửa nhắc nhở một chút hay không.
Hay là thôi đi, mấy người thợ sửa chữa cũng rất vất vả, từ sáng sớm đã phải làm việc rồi.
Sơ Chi buồn bực gãi đầu, cầm dây thun bên gối lên, tùy tiện buộc tóc thành đuôi ngựa, cô giống như một con thú nhỏ, không tình nguyện lẩm bẩm hai tiếng rồi lại lần nữa vùi đầu vào gối.
Ngay sau đó, âm thanh gõ đinh bang bang trên đỉnh đầu lại truyền đến.
“...”
Cô cam chịu số phận, bò xuống giường.
Đại học A dành ra nhiều ngày cho sinh viên mới đến báo danh, Sơ Chi ở nhà ngủ nướng, lề mề đến tận ngày cuối cùng mới chịu đi. Bởi vì nhà gần, cô không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ dùng một cái vali và một cái ba lô là đựng hết toàn bộ đồ đạc của cô rồi.
Khi Sơ Chi tới trường đã là gần giữa trưa, thời điểm mặt trời lên cao nhất. Cô xuống taxi ở cổng trường, mang theo hành lý đi đến chỗ đặt sơ đồ khuôn viên trường học thì dừng lại, một tay chậm rãi kéo vali về phía mình, tay còn lại nâng lên quai cặp đã bị tuột xuống khỏi vai, ghi nhớ cẩn thận khu báo danh và khu ký túc xá nữ.
Bên cạnh có một nữ sinh đi cùng gia đình, khi lướt ngang qua cô thì dừng lại mấy giây, ngạc nhiên lên tiếng: “Mẹ, mẹ nhìn này, tân sinh viên mà nhỏ con ghê, nhìn cứ như học sinh cấp ba ấy.”
“...”
Nhỏ con thì làm sao, bốn bỏ năm lên đủ một mét sáu là được rồi nha!
Sơ Chi không phục ngẩng đầu lên.
Cô gái và cha mẹ đã đi xa. Cô gái đó có dáng người cao gầy, mái tóc dài buông xõa, vừa đen vừa thẳng, chiều cao như người mẫu, ít nhất cũng phải một mét bảy, còn cao hơn mét bảy bao nhiêu thì cô không biết.
Đối với cô mà nói, chiều cao đó là một điều thần bí khó lường, ngay cả chất lượng không khí trên đó cũng xa lạ đối với cô.
“...”
Được rồi.
Sơ Chi nhất thời im lặng như gà, nuốt toàn bộ tâm trạng không phục vào trong bụng, tiếp tục nghiên cứu sơ đồ khuôn viên trường học.
Cảm giác về phương hướng của cô không được tốt cho lắm, buổi tối hôm qua, phu nhân Đặng đã dành ba tiếng đồng hồ, gọi điện xuyên quốc gia cho cô chỉ để dặn dò đi dặn dò lại, cuối cùng vẫn không yên tâm, bắt lão Sơ đặt vé máy bay cho bà về nước.
Lão Sơ là nô lệ của con gái, ông cảm thấy con gái lên đại học là chuyện lớn cả đời, ông vừa nghĩ tới việc về nước thì đã nhận được mệnh lệnh mở máy tính ngay lập tức, cuối cùng ông bị Sơ Chi cự tuyệt bằng lý do “Bây giờ đặt vé máy bay cũng không kịp”, đồng thời, Sơ Chi cũng đảm bảo rằng mình tự lo liệu được.
Chỉ là lúc này, cô bắt đầu cảm thấy có một vấn đề nhỏ xuất hiện.
Từ tờ mờ sáng, âm thanh lạch cạch đã bắt đầu vang lên không ngừng, im lặng được một lúc khiến người ta thả lỏng, mơ màng chìm vào giấc ngủ lại đột ngột vang lên, dọa cho người trong mộng giật mình.
Chẳng biết bị hành hạ như thế trong bao lâu, cuối cùng Sơ Chi không chịu được nữa, bực bội gào lên một tiếng, kéo cái chăn chùm qua đầu xuống, ngồi bật dậy.
Mí mắt thâm quầng, mái tóc dài tán loạn, khuôn mặt buồn ngủ đầy bực bội.
Cô ngẩn người, nhìn chằm chằm bốn trụ giường, nghĩ xem có nên lên lầu trên gõ cửa nhắc nhở một chút hay không.
Hay là thôi đi, mấy người thợ sửa chữa cũng rất vất vả, từ sáng sớm đã phải làm việc rồi.
Sơ Chi buồn bực gãi đầu, cầm dây thun bên gối lên, tùy tiện buộc tóc thành đuôi ngựa, cô giống như một con thú nhỏ, không tình nguyện lẩm bẩm hai tiếng rồi lại lần nữa vùi đầu vào gối.
Ngay sau đó, âm thanh gõ đinh bang bang trên đỉnh đầu lại truyền đến.
“...”
Cô cam chịu số phận, bò xuống giường.
Đại học A dành ra nhiều ngày cho sinh viên mới đến báo danh, Sơ Chi ở nhà ngủ nướng, lề mề đến tận ngày cuối cùng mới chịu đi. Bởi vì nhà gần, cô không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ dùng một cái vali và một cái ba lô là đựng hết toàn bộ đồ đạc của cô rồi.
Khi Sơ Chi tới trường đã là gần giữa trưa, thời điểm mặt trời lên cao nhất. Cô xuống taxi ở cổng trường, mang theo hành lý đi đến chỗ đặt sơ đồ khuôn viên trường học thì dừng lại, một tay chậm rãi kéo vali về phía mình, tay còn lại nâng lên quai cặp đã bị tuột xuống khỏi vai, ghi nhớ cẩn thận khu báo danh và khu ký túc xá nữ.
Bên cạnh có một nữ sinh đi cùng gia đình, khi lướt ngang qua cô thì dừng lại mấy giây, ngạc nhiên lên tiếng: “Mẹ, mẹ nhìn này, tân sinh viên mà nhỏ con ghê, nhìn cứ như học sinh cấp ba ấy.”
“...”
Nhỏ con thì làm sao, bốn bỏ năm lên đủ một mét sáu là được rồi nha!
Sơ Chi không phục ngẩng đầu lên.
Cô gái và cha mẹ đã đi xa. Cô gái đó có dáng người cao gầy, mái tóc dài buông xõa, vừa đen vừa thẳng, chiều cao như người mẫu, ít nhất cũng phải một mét bảy, còn cao hơn mét bảy bao nhiêu thì cô không biết.
Đối với cô mà nói, chiều cao đó là một điều thần bí khó lường, ngay cả chất lượng không khí trên đó cũng xa lạ đối với cô.
“...”
Được rồi.
Sơ Chi nhất thời im lặng như gà, nuốt toàn bộ tâm trạng không phục vào trong bụng, tiếp tục nghiên cứu sơ đồ khuôn viên trường học.
Cảm giác về phương hướng của cô không được tốt cho lắm, buổi tối hôm qua, phu nhân Đặng đã dành ba tiếng đồng hồ, gọi điện xuyên quốc gia cho cô chỉ để dặn dò đi dặn dò lại, cuối cùng vẫn không yên tâm, bắt lão Sơ đặt vé máy bay cho bà về nước.
Lão Sơ là nô lệ của con gái, ông cảm thấy con gái lên đại học là chuyện lớn cả đời, ông vừa nghĩ tới việc về nước thì đã nhận được mệnh lệnh mở máy tính ngay lập tức, cuối cùng ông bị Sơ Chi cự tuyệt bằng lý do “Bây giờ đặt vé máy bay cũng không kịp”, đồng thời, Sơ Chi cũng đảm bảo rằng mình tự lo liệu được.
Chỉ là lúc này, cô bắt đầu cảm thấy có một vấn đề nhỏ xuất hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook