Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn
-
Chương 42: Anh sẽ đau lòng
Trực Bình bình tĩnh nhìn Doãn Chí Đằng, chỉ có Kính Vũ há hốc mồm, cằm muốn rớt xuống đất.
Doãn Chí Đằng nhếch miệng cười thê lương, “Trực Bình, cậu nói xem, tôi có xứng đáng làm chồng và làm ba không? Để vợ mình lưu lạc, chịu nỗi khổ, nỗi nhục nhã suốt bốn năm trời... để đến khi con tôi sinh ra lại chẳng thấy mặt ba nó là ai... để đến khi gặp tôi, cô ấy chẳng những không nói cho tôi biết Đậu Đậu là con của tôi mà còn bảo đã lập gia đình và Đậu Đậu là con của người khác... vì cô ấy nghĩ tôi đã có vợ sắp cưới, nghĩ tôi đang rất hạnh phúc nên không muốn phá hoại, chỉ im lặng mà chịu đựng...” anh ngẩn mặt lên trần nhà, ánh đèn sáng chói mắt nên nhắm nghiền lại, một bên tay che đi khuôn mặt đang méo mó khó coi.
Kính Vũ là chết lặng, nên chẳng còn dám hó hé câu nào. Không ngờ, chuyện tình cảm của Doãn Chí Đằng phức tạp như thế. Tình hình đang cực kỳ nghiêm trọng thê này, với tính cách dễ chọc điên người của cậu, lỡ buông câu nào chưa suy nghĩ kỹ sợ bị Doãn Chí Đằng bóp cổ không chừng.
Thôi, để cậu đến quầy rượu, rót một ly cho Doãn Chí Đằng nhâm nhi xem như an ủi hộ bằng hành động vậy.
Ngược lại, Trực Bình khá điềm tĩnh trước lời trần thuật của Doãn Chí Đằng. Anh chỉ như đang nghe lời trình bày sự việc của thân chủ và đưa ra cách giải quyết cho thân chủ mình.
“Vì sao Hạ Cầm lại nghĩ cậu có vợ sắp cưới nhỉ?” Trực Bình xoa cằm đang lún phúng ít râu.
Doãn Chí Đằng nhận lấy ly rượu của Kính Vũ rót cho mình, uống một ngụm, cay khan cả cổ họng, trầm mặc. “Ngày cô ấy về Thành phố S, thấy tôi đứng đợi Bối Sam lấy giấy chứng nhận kết hôn từ Cục dân chính đi xuống, thế nên nghĩ Bối Sam là vợ sắp cưới của tôi. Lần thứ hai, vào ngày sinh nhật Dực Thanh ở Đế Đài, đợi lúc tôi say nằm trên sô pha, Hạ An đã cá cược với Bối Sam vì chơi trò chơi gì đó, cuối cùng Hạ An thua, nên phải nói dối sao cho người nghe tin là thật, cuối cùng Hạ An đã gọi cho Hạ Cầm, bảo rằng tôi đã đính hôn, Hạ Cầm cũng tin là thật.”
“Sao cậu biết?” Đến lần này là Kính Vũ hỏi.
“Lần đầu là Hạ Cầm hỏi tôi, lần thứ hai là trong hôn lễ của Bối Sam và Ức Thành, tôi nghe được từ Ức Thành kể lại.” Doãn Chí Đằng chưa kịp hỏi Hạ An thì đã nghe được Ức Thành nói rõ, sốc càng thêm sốc.
Dám lấy chuyện tình cảm của anh ra làm trò đùa, nên phong bì của Ức Thành và Bối Sam ít thấy thương, còn bị anh cho dồn công việc nhiều đến nội thương, kỳ nghĩ trăng mật từ một tuần xuống còn ba ngày, nhiêu đó thôi anh còn chưa thấy hả hê trong lòng đâu.
Kính Vũ gật gù đầu, Bối Sam và Ức Thành chỉ vừa kết hôn được hai tháng thôi. Đúng là số trời trêu người thật.
Trực Bình thở dài, rồi đứng dậy, nắm cổ áo sơ mi Kính Vũ kéo cậu ta lên theo, nhìn đồng hồ đeo tay của mình, anh từ từ lên tiếng: “Trễ rồi, thôi hai tụi tớ về đây! Bây giờ mọi việc dường như sáng tỏ rồi, Chí Đằng, cậu nên đi tự thú để nhận được sự khoan hồng thì hơn.”
Nói xong, Trực Bình lôi Kính Vũ ra khỏi nhà trong sự không thích thú, không muốn hiện lên trên mặt Kính Vũ.
Lúc lên xe, Kính Vũ liếc nhìn số giờ trên di động mình, trợn mắt: “Mẹ kiếp! Mới có chín giờ kém thôi, trễ đầu cậu ấy, tớ còn muốn an ủi Chí Đằng.”
“A Vũ, tớ biết cậu chẳng dư hơi để an ủi Chí Đằng đâu, thứ cậu muốn ở nhà Chí Đằng chính là chai rượu từ Viện trưởng Mạc tặng cậu ta lúc cậu ta vừa lên chức phó Viện trưởng chứ gì.” Trực Bình vừa nói, vừa choàng người qua thắt lại dây an toàn cho Kính Vũ.
“A ha ha, đúng là không thể qua mắt cậu. Nhưng... đó là Glenfiddich đó, số lượng có hạn thôi... chậc! Tớ muốn uống quá.” Kính Vũ tiếc nuối, vì Doãn Chí Đằng để chưng chứ không thèm chịu khui uống, để cậu phải nhìn thèm thuồng mà chảy cả nước miếng.
Trực Bình lắc đầu ngao ngán với con sâu rượu Kính Vũ, anh thắt dây an toàn xong, sờ bên má trái của cậu, xoa xoa, “Còn đau không?”
Kính Vũ nhướng mày, “Không đau như khi mới vừa bị đấm, hề hề!”
Trực Bình thở dài, tính cách của Kính Vũ thật hết nói nổi.
“Đáng đời cậu! Biết Chí Đằng trong nóng ngoài lạnh mà cứ thích nói bậy bạ trước mặt cậu ta.” Nói thế thôi, ánh mắt Trực Bình nhìn bên má còn sưng đỏ của Kính Vũ tự dưng thấy đau xót. “Về nhà tớ chườm đá xem có bớt sưng không.”
Trực Bình lo nhìn vết sưng của Kính Vũ quá chăm chú, không nhận ra lúc này trong anh cực kỳ quyến rũ. Mày rậm cau lại, đôi môi cũng mím lại, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn sáng của ô tô mờ mờ ảo ảo, dưới cằm còn lún phúng râu chưa cạo làm anh thật bừa bãi cũng đầy nam tính vô cùng.
Kính Vũ không chịu nổi, bèn hôn Trực Bình một phát nghe rõ, làm Trực Bình giật cả mình, ngã người về sau.
“Cậu... thật là..” Trực Bình muốn mắng nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài.
Kính Vũ cười tươi, cậu hít một hơi dài, “Trực Bình, tớ đã nói rồi, tớ sẽ theo đuổi cậu, nên cậu có thể từ từ chấp nhận tớ được rồi!”
Trực Bình cười không nổi nữa. “Kính Vũ, tớ có bạn gái rồi!”
Kính Vũ chết lặng trong đôi lát, nụ cười trên khóe môi càng cứng đơ, ít lâu sau, cậu mới định thần lại được, cười hề hề, vỗ lưng Trực Bình: “Nếu không thích tớ thì nói đại ra, sao lại nói dối.”
“Tớ nói thật! Tớ đang quen với một cô gái là đồng nghiệp làm chung ở tòa án, tầm được ba tuần rồi.” Trực Bình nghiêm mặt, ý tứ rõ không đùa.
Kính Vũ chẳng cười được nữa, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Trực Bình bảo rằng: Mẹ kiếp, đừng đùa nữa! Và cậu cũng biết, mối tình của cậu chẳng đi đâu về đâu. Trực Bình là trai thẳng, còn cậu là gay...
Cả bầu không khí nặng nề.
Tiếng xe porsche lên ga, rồi lao thẳng qua xe của Trực Bình, anh nhìn lên nhà của Doãn Chí Đằng, đèn đã tắt từ bao giờ không hay.
Doãn Chí Đằng tăng tốc trong màng đêm tĩnh mịch.
Trước khi đi anh còn nốc hết rượu còn lại của chai whisky Kính Vũ rót cho anh. Thế nên, ý chí đang hừng hực, đạp ga số tăng tốc đến độ ánh sáng chỉ còn là một vệt dài không nhìn rõ.
Đêm tối chẳng có bao nhiêu xe trên đường, anh vượt đèn đỏ không biết bao nhiêu lần, chẳng nhớ mình đã chạy đến bao nhiêu km/h, đến Thành phố D, trời vẫn một màu đen.
Hạ Cầm mệt mỏi sau một ngày làm việc, đến hơn ba giờ sáng còn ngồi viết truyện để nhanh tiến độ còn kịp gửi bản thảo cho biên tập.
Cô ê buốt hết cả lưng cũng không dám ngừng, cốc cà phê bên cạnh cũng đã cạn thấy li ti xác, lắc lắc đầu mấy cái cố chỉnh sửa lại đoạn cuối.
Tâm trạng dù nặng nề cỡ nào, đến đoạn vui sướng cô cũng làm nó trở nên vui sướng, dùng đầu óc bao nhiêu năm cảm thụ tình cảm của mình để vẽ lên một hình ảnh đẹp đẽ khó quên.
Truyện của cô sắp đến hồi kết, những khúc mắc đã từ từ gỡ được, nam chính và nữ chính sẽ về bên nhau.
Còn cô thì sao? Khúc mắc đã gỡ, vẫn mãi là người xa lạ.
Cô mỉm cười, trách duyên quá ngắn, có anh được một lần trong đời, còn tiếc chi nữa?
Có phải vì...
...lòng người luôn tham lam không đáy. Muốn cái này, sẽ muốn thêm được cái kia rồi nhiều thứ nữa. Cô chưa từng.. chưa từng mãn nguyện. Nhưng người đề nghị kết thúc là cô, cô không có quyền nói thêm gì nữa, cô không có quyền ảo tưởng gì dành cho anh nữa.
Cô lắc lắc đầu một lần nữa, quên đi chuyện đau buồn riêng mình, cố gắng đặt tâm trạng vào truyện của mình thì tốt hơn.
Nhưng cuối cùng... là buông tay rời khỏi bàn phím laptop, dựa lưng vào ghế thở dài.
Chuyến này là thức đến sáng nữa rồi. Cô đành nhắm mắt nghỉ ngơi đôi mắt một chút.
Tiếng lách cách của cánh cửa vang lên, trong đêm nghe rõ mồn một.
Tách!
Hạ Cầm ngạc nhiên, không lẽ Lâm Lâm về sớm vậy sao? Không phải một tuần lễ nữa mới về sao?
Hay trộm?
Cô hốt hoảng, nắm lấy cây lau bụi ngay đầu bàn, rón rén từng bước ra cửa, không quên đóng chặt cửa phòng ngủ lại. Bây giờ an toàn của Đậu Đậu là trên hết. Giặc đến nhà, đàn bà cũng phải đánh mà!!
Nói thế chứ cô cũng sợ hãi lắm! Tay cầm cây lau bụi run run, miệng thì nuốt nước bọt ừng ực.
Nhưng vừa ra đến cửa, cây lau bụi liền rớt xuống đất.
Phòng khách được bật sáng tự bao giờ, người đàn ông cô vừa suy nghĩ đến đang đứng trước mắt cô, hốc hác nhưng vẫn không làm mất hết nét anh tuấn trên mặt.
Quần áo anh có hơi sộc sệch, mắt đỏ au, tóc tai rối bù, hơi thở đầy nặng nề, đóng sầm cửa lại, tiến về phía trước.
Cô bất giác lui về phía sau, càng lúc càng lui, lui đến khi eo đụng phải ghế xoay, ngồi phịch xuống ghế, mắt vẫn nhìn anh đầy sợ hãi. Cô hết đường lui nữa rồi...
Anh đứng trước mặt cô, hai tay chống hay bên, kiềm hãm cô ở giữa.
“Sao, sao anh lại ở đây? Làm sao anh có chìa khoá nhà em?” Hạ Cầm ngước nhìn anh, ngửi được mùi rượu thoang thoảng.
Anh nhếch miệng cười, cúi gầm mặt mình xuống gần cô, “Anh đã tự đi làm cho riêng mình một chìa, đến lúc cũng sẽ cần... như hiện tại chẳng hạn.” Anh rướn cổ xuống thêm một xíu, môi xém chạm môi.
“Đừng!” Cô lấy hai tay che miệng anh lại, nghiên mặt, “Chí Đằng, anh đừng quên chúng ta kết thúc rồi.”
Anh chỉ cười, một bàn tay to lớn của anh cũng đủ nắm lấy hai cổ tay yếu ớt của cô kéo lên cao. Một tay còn lại nâng cằm cô xoay lại đối diện mình, tuyên bố: “Em dám nói kết thúc trong khi đó anh đã đồng ý chưa? Anh chỉ muốn em bình tĩnh lại và anh cũng thế. Bây giờ, anh có thể nói cho em biết, Hạ Cầm, cả cuộc đời này em đừng mong kết thúc được với anh!”
Hạ Cầm tức ần ận, lời nói của cô dường như đối với anh không có tí trọng lượng nào cả, tức dậm cả chân: “Lời em nói anh không hiểu sao hả? Em đã nói rồi, chúng ta không đến được với nhau đâu! Ba anh ghét em như thế...”
Anh chẳng cho cô nói, đã cắt ngang: “Anh giải quyết ba anh xong rồi. Còn cái câu “chúng ta không đến được với nhau” em nghĩ anh sẽ tin sao?” Anh cũng chẳng phải kiên cữ gì nữa, anh hôn cô một phát nghe rõ, giọng kiên định: “Hạ Cầm! Anh đã bỏ lỡ em hết tám năm rồi, em hiểu không? Bây giờ, chúng ta còn có con nữa, anh biết hết rồi! Anh biết Đậu Đậu là con ruột của anh rồi, anh biết bốn năm trước là em giả Hạ An để chăm sóc anh luôn rồi! Em đừng cứ mãi cứng đầu cứng cổ bỏ mặc anh được không? Anh muốn bù đắp cho hai mẹ con em, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, em nghĩ em sẽ giấu được chuyện tày trời của em mãi sao? Cướp trái tim anh đi rồi còn bỏ trốn hẳn bố năm, em khá lắm!”
“Anh... anh nói nhăng nói cuội gì vậy? Em không hiểu!” Cô hoảng hốt, anh biết rồi ư? Anh biế hết rồi ư?
“Em đừng có giả vờ với anh! Hạ An nói hết cho anh nghe rồi, còn chuyện Đậu Đậu chính là con của anh, thì anh vừa biết hơn bốn tiếng trước thôi...” Anh buông hai tay, cằm cô ra, chuyển sang ôm cô vào lòng.
Ừ nhỉ! Sao cô quên mất người đàn ông này muốn điều tra cô thì dễ như trở bàn tay thôi, lời nói dối của cô đúng chỉ có tác dụng một thời gian thôi.
Nhưng cô vẫn run rẩy, vẫn sợ hãi vì nghĩ đây không phải thật, chỉ là giấc mơ hão huyền do cô thêu dệt ra vì quá nhớ anh, vì quá yêu anh... “Chí Đằng... Chí Đằng...”
Trong phút chốc, nước mắt cô đổ như mưa rào.
“Anh... cái tên khốn kiếp này! Anh có biết em khổ sở đến thế nào không hã? Bốn năm qua em đã sống như kẻ chết, chỉ vì Đậu Đậu nên em mới cố gắng sống đến bây giờ. Anh nghĩ em vui vẻ lắm khi đòi chia tay anh sao? Anh nghĩ em không biết yêu là gì sao? Anh có hiểu cảm giác được anh ôm vào lòng mà anh cứ thì thầm tên Hạ An đi! Đau chết đi được! Đau lắm! Đau không thở nổi! Cả ba của anh đã đưa ra quyết định như thế, em làm sao mà không chấp nhận thua cuộc cho được! Rồi bây giờ anh chất vấn em? Em sai sao? Em cũng yếu mềm như bao phụ nữ khác, em cũng cần một bờ vai để dựa vào mà? Em mệt mỏi lắm rồi! Cuộc sống quá khắc nghiệt với em, em không chịu nổi nữa rồi... Chí Đằng, em muốn dựa vào ai đó, sống hết cuộc đời còn lại... Em chẳng đứng vững nổi nữa rồi... Em không muốn mạnh mẽ nữa!”
Cô khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, Doãn Chí Đằng trở tay không kịp, bối rối lau nước mắt cô, mũi anh cay cay, nghèn nghẹn lời “Anh xin lỗi... Hạ Cầm, anh xin lỗi đừng khóc nữa. Anh sẽ là bờ vai cho em cả đời này, chỉ gọi tên em cả đời này... Anh yêu em, đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng...”
Doãn Chí Đằng nhếch miệng cười thê lương, “Trực Bình, cậu nói xem, tôi có xứng đáng làm chồng và làm ba không? Để vợ mình lưu lạc, chịu nỗi khổ, nỗi nhục nhã suốt bốn năm trời... để đến khi con tôi sinh ra lại chẳng thấy mặt ba nó là ai... để đến khi gặp tôi, cô ấy chẳng những không nói cho tôi biết Đậu Đậu là con của tôi mà còn bảo đã lập gia đình và Đậu Đậu là con của người khác... vì cô ấy nghĩ tôi đã có vợ sắp cưới, nghĩ tôi đang rất hạnh phúc nên không muốn phá hoại, chỉ im lặng mà chịu đựng...” anh ngẩn mặt lên trần nhà, ánh đèn sáng chói mắt nên nhắm nghiền lại, một bên tay che đi khuôn mặt đang méo mó khó coi.
Kính Vũ là chết lặng, nên chẳng còn dám hó hé câu nào. Không ngờ, chuyện tình cảm của Doãn Chí Đằng phức tạp như thế. Tình hình đang cực kỳ nghiêm trọng thê này, với tính cách dễ chọc điên người của cậu, lỡ buông câu nào chưa suy nghĩ kỹ sợ bị Doãn Chí Đằng bóp cổ không chừng.
Thôi, để cậu đến quầy rượu, rót một ly cho Doãn Chí Đằng nhâm nhi xem như an ủi hộ bằng hành động vậy.
Ngược lại, Trực Bình khá điềm tĩnh trước lời trần thuật của Doãn Chí Đằng. Anh chỉ như đang nghe lời trình bày sự việc của thân chủ và đưa ra cách giải quyết cho thân chủ mình.
“Vì sao Hạ Cầm lại nghĩ cậu có vợ sắp cưới nhỉ?” Trực Bình xoa cằm đang lún phúng ít râu.
Doãn Chí Đằng nhận lấy ly rượu của Kính Vũ rót cho mình, uống một ngụm, cay khan cả cổ họng, trầm mặc. “Ngày cô ấy về Thành phố S, thấy tôi đứng đợi Bối Sam lấy giấy chứng nhận kết hôn từ Cục dân chính đi xuống, thế nên nghĩ Bối Sam là vợ sắp cưới của tôi. Lần thứ hai, vào ngày sinh nhật Dực Thanh ở Đế Đài, đợi lúc tôi say nằm trên sô pha, Hạ An đã cá cược với Bối Sam vì chơi trò chơi gì đó, cuối cùng Hạ An thua, nên phải nói dối sao cho người nghe tin là thật, cuối cùng Hạ An đã gọi cho Hạ Cầm, bảo rằng tôi đã đính hôn, Hạ Cầm cũng tin là thật.”
“Sao cậu biết?” Đến lần này là Kính Vũ hỏi.
“Lần đầu là Hạ Cầm hỏi tôi, lần thứ hai là trong hôn lễ của Bối Sam và Ức Thành, tôi nghe được từ Ức Thành kể lại.” Doãn Chí Đằng chưa kịp hỏi Hạ An thì đã nghe được Ức Thành nói rõ, sốc càng thêm sốc.
Dám lấy chuyện tình cảm của anh ra làm trò đùa, nên phong bì của Ức Thành và Bối Sam ít thấy thương, còn bị anh cho dồn công việc nhiều đến nội thương, kỳ nghĩ trăng mật từ một tuần xuống còn ba ngày, nhiêu đó thôi anh còn chưa thấy hả hê trong lòng đâu.
Kính Vũ gật gù đầu, Bối Sam và Ức Thành chỉ vừa kết hôn được hai tháng thôi. Đúng là số trời trêu người thật.
Trực Bình thở dài, rồi đứng dậy, nắm cổ áo sơ mi Kính Vũ kéo cậu ta lên theo, nhìn đồng hồ đeo tay của mình, anh từ từ lên tiếng: “Trễ rồi, thôi hai tụi tớ về đây! Bây giờ mọi việc dường như sáng tỏ rồi, Chí Đằng, cậu nên đi tự thú để nhận được sự khoan hồng thì hơn.”
Nói xong, Trực Bình lôi Kính Vũ ra khỏi nhà trong sự không thích thú, không muốn hiện lên trên mặt Kính Vũ.
Lúc lên xe, Kính Vũ liếc nhìn số giờ trên di động mình, trợn mắt: “Mẹ kiếp! Mới có chín giờ kém thôi, trễ đầu cậu ấy, tớ còn muốn an ủi Chí Đằng.”
“A Vũ, tớ biết cậu chẳng dư hơi để an ủi Chí Đằng đâu, thứ cậu muốn ở nhà Chí Đằng chính là chai rượu từ Viện trưởng Mạc tặng cậu ta lúc cậu ta vừa lên chức phó Viện trưởng chứ gì.” Trực Bình vừa nói, vừa choàng người qua thắt lại dây an toàn cho Kính Vũ.
“A ha ha, đúng là không thể qua mắt cậu. Nhưng... đó là Glenfiddich đó, số lượng có hạn thôi... chậc! Tớ muốn uống quá.” Kính Vũ tiếc nuối, vì Doãn Chí Đằng để chưng chứ không thèm chịu khui uống, để cậu phải nhìn thèm thuồng mà chảy cả nước miếng.
Trực Bình lắc đầu ngao ngán với con sâu rượu Kính Vũ, anh thắt dây an toàn xong, sờ bên má trái của cậu, xoa xoa, “Còn đau không?”
Kính Vũ nhướng mày, “Không đau như khi mới vừa bị đấm, hề hề!”
Trực Bình thở dài, tính cách của Kính Vũ thật hết nói nổi.
“Đáng đời cậu! Biết Chí Đằng trong nóng ngoài lạnh mà cứ thích nói bậy bạ trước mặt cậu ta.” Nói thế thôi, ánh mắt Trực Bình nhìn bên má còn sưng đỏ của Kính Vũ tự dưng thấy đau xót. “Về nhà tớ chườm đá xem có bớt sưng không.”
Trực Bình lo nhìn vết sưng của Kính Vũ quá chăm chú, không nhận ra lúc này trong anh cực kỳ quyến rũ. Mày rậm cau lại, đôi môi cũng mím lại, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn sáng của ô tô mờ mờ ảo ảo, dưới cằm còn lún phúng râu chưa cạo làm anh thật bừa bãi cũng đầy nam tính vô cùng.
Kính Vũ không chịu nổi, bèn hôn Trực Bình một phát nghe rõ, làm Trực Bình giật cả mình, ngã người về sau.
“Cậu... thật là..” Trực Bình muốn mắng nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài.
Kính Vũ cười tươi, cậu hít một hơi dài, “Trực Bình, tớ đã nói rồi, tớ sẽ theo đuổi cậu, nên cậu có thể từ từ chấp nhận tớ được rồi!”
Trực Bình cười không nổi nữa. “Kính Vũ, tớ có bạn gái rồi!”
Kính Vũ chết lặng trong đôi lát, nụ cười trên khóe môi càng cứng đơ, ít lâu sau, cậu mới định thần lại được, cười hề hề, vỗ lưng Trực Bình: “Nếu không thích tớ thì nói đại ra, sao lại nói dối.”
“Tớ nói thật! Tớ đang quen với một cô gái là đồng nghiệp làm chung ở tòa án, tầm được ba tuần rồi.” Trực Bình nghiêm mặt, ý tứ rõ không đùa.
Kính Vũ chẳng cười được nữa, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Trực Bình bảo rằng: Mẹ kiếp, đừng đùa nữa! Và cậu cũng biết, mối tình của cậu chẳng đi đâu về đâu. Trực Bình là trai thẳng, còn cậu là gay...
Cả bầu không khí nặng nề.
Tiếng xe porsche lên ga, rồi lao thẳng qua xe của Trực Bình, anh nhìn lên nhà của Doãn Chí Đằng, đèn đã tắt từ bao giờ không hay.
Doãn Chí Đằng tăng tốc trong màng đêm tĩnh mịch.
Trước khi đi anh còn nốc hết rượu còn lại của chai whisky Kính Vũ rót cho anh. Thế nên, ý chí đang hừng hực, đạp ga số tăng tốc đến độ ánh sáng chỉ còn là một vệt dài không nhìn rõ.
Đêm tối chẳng có bao nhiêu xe trên đường, anh vượt đèn đỏ không biết bao nhiêu lần, chẳng nhớ mình đã chạy đến bao nhiêu km/h, đến Thành phố D, trời vẫn một màu đen.
Hạ Cầm mệt mỏi sau một ngày làm việc, đến hơn ba giờ sáng còn ngồi viết truyện để nhanh tiến độ còn kịp gửi bản thảo cho biên tập.
Cô ê buốt hết cả lưng cũng không dám ngừng, cốc cà phê bên cạnh cũng đã cạn thấy li ti xác, lắc lắc đầu mấy cái cố chỉnh sửa lại đoạn cuối.
Tâm trạng dù nặng nề cỡ nào, đến đoạn vui sướng cô cũng làm nó trở nên vui sướng, dùng đầu óc bao nhiêu năm cảm thụ tình cảm của mình để vẽ lên một hình ảnh đẹp đẽ khó quên.
Truyện của cô sắp đến hồi kết, những khúc mắc đã từ từ gỡ được, nam chính và nữ chính sẽ về bên nhau.
Còn cô thì sao? Khúc mắc đã gỡ, vẫn mãi là người xa lạ.
Cô mỉm cười, trách duyên quá ngắn, có anh được một lần trong đời, còn tiếc chi nữa?
Có phải vì...
...lòng người luôn tham lam không đáy. Muốn cái này, sẽ muốn thêm được cái kia rồi nhiều thứ nữa. Cô chưa từng.. chưa từng mãn nguyện. Nhưng người đề nghị kết thúc là cô, cô không có quyền nói thêm gì nữa, cô không có quyền ảo tưởng gì dành cho anh nữa.
Cô lắc lắc đầu một lần nữa, quên đi chuyện đau buồn riêng mình, cố gắng đặt tâm trạng vào truyện của mình thì tốt hơn.
Nhưng cuối cùng... là buông tay rời khỏi bàn phím laptop, dựa lưng vào ghế thở dài.
Chuyến này là thức đến sáng nữa rồi. Cô đành nhắm mắt nghỉ ngơi đôi mắt một chút.
Tiếng lách cách của cánh cửa vang lên, trong đêm nghe rõ mồn một.
Tách!
Hạ Cầm ngạc nhiên, không lẽ Lâm Lâm về sớm vậy sao? Không phải một tuần lễ nữa mới về sao?
Hay trộm?
Cô hốt hoảng, nắm lấy cây lau bụi ngay đầu bàn, rón rén từng bước ra cửa, không quên đóng chặt cửa phòng ngủ lại. Bây giờ an toàn của Đậu Đậu là trên hết. Giặc đến nhà, đàn bà cũng phải đánh mà!!
Nói thế chứ cô cũng sợ hãi lắm! Tay cầm cây lau bụi run run, miệng thì nuốt nước bọt ừng ực.
Nhưng vừa ra đến cửa, cây lau bụi liền rớt xuống đất.
Phòng khách được bật sáng tự bao giờ, người đàn ông cô vừa suy nghĩ đến đang đứng trước mắt cô, hốc hác nhưng vẫn không làm mất hết nét anh tuấn trên mặt.
Quần áo anh có hơi sộc sệch, mắt đỏ au, tóc tai rối bù, hơi thở đầy nặng nề, đóng sầm cửa lại, tiến về phía trước.
Cô bất giác lui về phía sau, càng lúc càng lui, lui đến khi eo đụng phải ghế xoay, ngồi phịch xuống ghế, mắt vẫn nhìn anh đầy sợ hãi. Cô hết đường lui nữa rồi...
Anh đứng trước mặt cô, hai tay chống hay bên, kiềm hãm cô ở giữa.
“Sao, sao anh lại ở đây? Làm sao anh có chìa khoá nhà em?” Hạ Cầm ngước nhìn anh, ngửi được mùi rượu thoang thoảng.
Anh nhếch miệng cười, cúi gầm mặt mình xuống gần cô, “Anh đã tự đi làm cho riêng mình một chìa, đến lúc cũng sẽ cần... như hiện tại chẳng hạn.” Anh rướn cổ xuống thêm một xíu, môi xém chạm môi.
“Đừng!” Cô lấy hai tay che miệng anh lại, nghiên mặt, “Chí Đằng, anh đừng quên chúng ta kết thúc rồi.”
Anh chỉ cười, một bàn tay to lớn của anh cũng đủ nắm lấy hai cổ tay yếu ớt của cô kéo lên cao. Một tay còn lại nâng cằm cô xoay lại đối diện mình, tuyên bố: “Em dám nói kết thúc trong khi đó anh đã đồng ý chưa? Anh chỉ muốn em bình tĩnh lại và anh cũng thế. Bây giờ, anh có thể nói cho em biết, Hạ Cầm, cả cuộc đời này em đừng mong kết thúc được với anh!”
Hạ Cầm tức ần ận, lời nói của cô dường như đối với anh không có tí trọng lượng nào cả, tức dậm cả chân: “Lời em nói anh không hiểu sao hả? Em đã nói rồi, chúng ta không đến được với nhau đâu! Ba anh ghét em như thế...”
Anh chẳng cho cô nói, đã cắt ngang: “Anh giải quyết ba anh xong rồi. Còn cái câu “chúng ta không đến được với nhau” em nghĩ anh sẽ tin sao?” Anh cũng chẳng phải kiên cữ gì nữa, anh hôn cô một phát nghe rõ, giọng kiên định: “Hạ Cầm! Anh đã bỏ lỡ em hết tám năm rồi, em hiểu không? Bây giờ, chúng ta còn có con nữa, anh biết hết rồi! Anh biết Đậu Đậu là con ruột của anh rồi, anh biết bốn năm trước là em giả Hạ An để chăm sóc anh luôn rồi! Em đừng cứ mãi cứng đầu cứng cổ bỏ mặc anh được không? Anh muốn bù đắp cho hai mẹ con em, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, em nghĩ em sẽ giấu được chuyện tày trời của em mãi sao? Cướp trái tim anh đi rồi còn bỏ trốn hẳn bố năm, em khá lắm!”
“Anh... anh nói nhăng nói cuội gì vậy? Em không hiểu!” Cô hoảng hốt, anh biết rồi ư? Anh biế hết rồi ư?
“Em đừng có giả vờ với anh! Hạ An nói hết cho anh nghe rồi, còn chuyện Đậu Đậu chính là con của anh, thì anh vừa biết hơn bốn tiếng trước thôi...” Anh buông hai tay, cằm cô ra, chuyển sang ôm cô vào lòng.
Ừ nhỉ! Sao cô quên mất người đàn ông này muốn điều tra cô thì dễ như trở bàn tay thôi, lời nói dối của cô đúng chỉ có tác dụng một thời gian thôi.
Nhưng cô vẫn run rẩy, vẫn sợ hãi vì nghĩ đây không phải thật, chỉ là giấc mơ hão huyền do cô thêu dệt ra vì quá nhớ anh, vì quá yêu anh... “Chí Đằng... Chí Đằng...”
Trong phút chốc, nước mắt cô đổ như mưa rào.
“Anh... cái tên khốn kiếp này! Anh có biết em khổ sở đến thế nào không hã? Bốn năm qua em đã sống như kẻ chết, chỉ vì Đậu Đậu nên em mới cố gắng sống đến bây giờ. Anh nghĩ em vui vẻ lắm khi đòi chia tay anh sao? Anh nghĩ em không biết yêu là gì sao? Anh có hiểu cảm giác được anh ôm vào lòng mà anh cứ thì thầm tên Hạ An đi! Đau chết đi được! Đau lắm! Đau không thở nổi! Cả ba của anh đã đưa ra quyết định như thế, em làm sao mà không chấp nhận thua cuộc cho được! Rồi bây giờ anh chất vấn em? Em sai sao? Em cũng yếu mềm như bao phụ nữ khác, em cũng cần một bờ vai để dựa vào mà? Em mệt mỏi lắm rồi! Cuộc sống quá khắc nghiệt với em, em không chịu nổi nữa rồi... Chí Đằng, em muốn dựa vào ai đó, sống hết cuộc đời còn lại... Em chẳng đứng vững nổi nữa rồi... Em không muốn mạnh mẽ nữa!”
Cô khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, Doãn Chí Đằng trở tay không kịp, bối rối lau nước mắt cô, mũi anh cay cay, nghèn nghẹn lời “Anh xin lỗi... Hạ Cầm, anh xin lỗi đừng khóc nữa. Anh sẽ là bờ vai cho em cả đời này, chỉ gọi tên em cả đời này... Anh yêu em, đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook