Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn
-
Chương 32: Nếu năm tháng này dễ lãng quên.. (2)
Doãn Chí Đằng đứng ngoài quán coffee, anh không bước vào, vì chân anh đã bị đóng đinh vào một chổ cố định.
Anh không muốn phá hoại hình ảnh đó, hình ảnh Hạ Cầm đang cười tươi vui vẻ. Đồng điếu sâu hoắm điểm tô khuôn mặt rạng rỡ cô trong bừng sáng cả một vùng trời. Chỉ là, người làm anh chướng mắt đó là chú anh, Doãn Thiếu Thư.
Doãn Thiếu Thư đang đứng trước quầy thu ngân, chú nói gì đó cùng Hạ Cầm, làm cô biểu lộ nhiều khuôn mặt trong thật mới mẻ. Lúc cô lại đưa cái lườm, lúc cô lại cau mày, lúc lại cười phá lên. Anh đứng nhìn như đang xem một cuốn phim độc nhất vô nhị, một cuốn phim quay chậm, chủ đề là: Cặp tình nhân vui đùa cùng nhau trong quá coffee.
Chí ít, anh không thể làm cho cô cười vui vẻ như vậy, thì anh chỉ nên đứng ngắm nhìn từ xa.
Một hồi lâu, anh đảo bước về sau, đi lại con đường đầy lá rụng, đầu óc trống rỗng, nhìn vào vẻ bên ngoài chỉ có diễn tả: trống trãi và cô đơn.
Bay giờ, anh mới nhận ra, tim anh đang đau thắt, nó cuồn cuộn mỗi lúc một nhiều, nên chẳng suy nghĩ gì thêm được, cứ nhớ mãi hình ảnh Hạ Cầm cười đến má ửng đỏ xinh đẹp. Từ khi biết cô đến bây giờ, chưa bao giờ thấy cô cười rạng rỡ đến như thế.
Anh tự cười chế giễu mình.
Thời gian cứ thế thoi đưa, mùa thu năm anh bước sang tuổi 26.
Vào ngày sinh nhật anh, đầy đủ bạn bè từ đại học đến ở viện kiểm sát có cả Vệ Phong, người em kết nghĩa ở Đại học S đến mở tiệc.
Năm đó, anh thật sự rất vui.
Vệ Phong thua anh 2 tuổi, tính tình phóng khoáng, hoạt bát hơn anh rất nhiều. Cậu là tay trung phong lừng lẫy của đội bóng rổ Đại học S, dáng cao ráo 1m89, luôn nở nụ cười toả nắng.
Vệ Phong có khuôn mặt ngây ngô, ngũ quan hài hoài tuấn tú, đem cho người ta cảm giác ở gần rất bình dị, gần gũi, cứ muốn bên cạnh để trò chuyện, tâm sự.
Trong thời gian anh còn ở trường, cậu thường đến chơi cùng anh, có hôm còn ở lại nhà anh, nhậu một bữa ra trò. Dực Thanh rất thích cậu, nên lúc nào cả đám có tiệc tùng không quên rủ Vệ Phong cùng đi.
Khi anh tốt nghiệp, cũng có thời gian mất liên lạc cùng Vệ Phong. Trong thời gian đó, anh nghe từ Dực Thanh bảo, Vệ Phong từ nhỏ đã không có ba, một mình người mẹ nuôi anh khôn lớn. Đùng một ngày, người đàn ông đó tìm đến Vệ Phong, lúc đó cậu mới biết được, ba mình là một người đàn ông có chức vụ cao trong quân đội, cậu còn có thêm một người anh trai cùng cha khác mẹ tên Trác Viễn, suy ra, mẹ cậu là vợ bé không danh chính ngôn thuận của ông ta.
Dực Thanh kể rất nhiều về Vệ Phong, y như rằng, Vệ Phong thân thiết với Dực Thanh hơn chứ không phải anh.
Thời điểm đó, anh đã bắt đầu thấy Hạ An có nhiều điểm hành động lạ, mà anh nghĩ, có lẽ anh quá đa nghi.
Cho đến khi, vào một ngày vào đông của một năm sau.
Trời dần tối, đường phố tấp nập, hằng hà xa số người đang treo phụ kiện trắng đỏ lung linh đẹp mắt xung quanh cửa hàng, đón một mùa noel sắp đến. Tiếng nhạc Jingle Bell từ một cửa hàng lớn vang vọng khắp nơi.
Cách xa đó, Trung tâm siêu thị Thành phố S càng trang hoàng lộng lẫy hơn bao giờ hết, người người tấp nập ra vào.
Anh bước ra từ một nhà hàng lớn, trong người đã uống không dưới ba chai rượu vang Pháp, đầu óc vẫn tỉnh táo mà dạ dày đã kêu réo đau đớn. Anh gật đầu chào tạm biệt, nói thêm vài lời cùng những người bạn làm ăn.
Đứng trước cửa nhà hàng, gió thổi lành lạnh, anh thấy mình đang sắp lạc lối giữa cuộc sống vô định này! Anh khoác áo vest đang cầm hờ trên tay nãy giờ vào người, kéo chiếc caravat rộng cao lên, hai tay bỏ vào túi quần, ngạo nghễ bước đi về phía khu trung tâm.
Anh cứ thế, bước chầm chậm trên lối vỉa hè, ngắm không khí cô đơn này. Bước qua từng quán ăn nghi ngút khói, từng cửa hàng đầy rẫy kẻ ngắm người mua, từng quán dành cho tình nhân đỏ rực, những người ôm sát nhau đón cái lạnh đầu mùa.
Thở dài, cái thở ra cả khói.
Anh bỗnh dừng chân lại. Đôi mắt nhìn về phía một góc ở trung tâm, bóng dáng nhỏ nhắn đó làm anh phải định thần mấy giây, mới thôi phải run rẩy.
Là Hạ Cầm. Cô mặc bộ đồ màu đỏ của bà già noel, váy ngắn đến đùi, tay ôm một xấp giấy đầy đủ màu sắc, đứng giữa trời đông, phát các tờ giấy ấy...
Anh cau mày, tự dưng thấy tức giận.
Anh tiến lại gần, từ từ, rất gần. Gần đến khi chỉ cách cô một bước chân, cởi áo vest của mình, anh khoác lên đôi vai nhỏ gầy của cô.
Cô nhìn anh với nét kinh ngạc, sau ấy là vùng vẫy cởi áo khoác của anh, nhét lại vào tay anh. Nói: “Không cần.” Giọng run run.
Anh vừa buồn cười mà cũng vừa giận cô. Khoác áo lại vào người cô, anh giật lấy xấp giấy A4 chi chít chữ, đầy hình hài dán trên mặt, đủ màu sắc.
Thì ra, cô đang làm phát tờ rơi cho một quán ăn trong Trung tâm siêu thị Thành phố S.
“Em ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tôi sẽ phát.” Anh lúc đó không suy nghĩ gì nhiều, anh chỉ muốn giúp cô.
Cô liếc nhìn anh, nói nhanh ba từ: “Đồ nhiều chuyện!” Cô nói anh như thế đấy! Nhưng anh không hề giận, lại thấy vui trong lòng.
Khoảng một lúc sau, anh thấy rất ngạc nhiên, hết phân nửa giấy đã vèo bay mất. Ngộ thật, anh đưa là họ lấy, còn nhìn anh rât kỳ quái.
Anh thấy mình có gì kỳ quái nhỉ? Áo sơ mi đen, quần âu, giày da. Anh thầy mình cũng giống như bao nhân viên công chức khác thôi...
Trong vòng nửa tiếng, đã hết sạch giấy. Hạ Cầm đứng nhìn anh, bỗng giơ ngón cái, anh hiểu ý, nở nụ cười. Lâu lắm rồi, anh không thấy vui như thế này.
Cô ôm chiếc túi nhỏ trước ngược, vẫy tay chào tạm biệt anh.
Anh không muốn hai đứa mới gặp mặt lại phải chào tạm biệt. Trong lòng anh thấp thỏm không yên, sợ hãi một lần nữa Hạ Cầm xem anh như người lạ bên đường. Bèn mặt dày đi theo cô.
Anh còn mặt dày khoác lại áo lên vai cô, vì sợ cô cảm lạnh. Anh mặt dày nhìn cô đang bất mãn còn nở nụ cười. Anh mặt dày đi song song cùng cô, khuôn mặt mãn nguyện thấy rõ.
Anh không thể biết, có lúc cô đã thầm cười trộm. Chân đã đi chầm chậm lại.
Hai người sánh đôi trên con đường náo nhiệt của phố về đêm. Hàng quán sang sát nhau bày ra đủ món ăn bắt mắt, tiếng ồn ào mời gọi, mùi thức ăn thơm nức cả mũi, trong khiến người ta cũng nao nao theo.
Cô hỏi anh có đói không, có muốn ăn gì không? Anh gật đầu không suy nghĩ, anh mong như thế này còn không được, huống chi là chính miệng cô hỏi.
Hai người ngồi vào một quán ăn, gọi hai suất bánh chẻo. Cái dạ dày đang nhói lên cơn đau từng hồi không làm anh nhăn nhó mặt, anh ngồi ăn ngon lành, làm cô phải trợn mắt nhìn.
Cô trợn mắt gần hai phút, sau đó mặt trắng bệch.
Anh chưa ăn xong, cô đã gọi tính tiền, anh chưa kịp giành lấy trả, cô đã đưa tiền và kéo anh đi.
Anh còn chưa hiểu điều gì, đã bị kéo đi rất nhanh. Lúc đó, lúc lướt qua một quán lề đường giống quán bánh chẻo của anh và cô ăn, anh thấy hai bóng dáng quen quen.
Anh chớp mắt hai ba cái liên tục, vẫn là hình ảnh hai bóng dáng đó. Anh đứng khựng lại. Cô cũng quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt lộ đầy sợ hãi, đầy hoảng loạn, nhưng đã quá muộn!
Hạ An và Vệ Phong đang ngồi cùng nhau thổi một củ khoai lang nướng, trên bàn bày ra nhiều món ăn đang ăn dỡ. Vệ Phong cầm hai tay Hạ An thổi phì vài cái, xong lại hôn vào má Hạ An. Hạ An không phản kháng, còn lại cười rất tươi, Hạ An cũng nghiên đầu qua, hôn vào má Vệ Phong một phát nghe rõ tiếng.
Không biết có gọi là may mắn hay xui xẻo, đường đi ở phố đêm vốn đông người qua lại, Hạ An và Vệ Phong không để ý đến hai người đứng ở ngoài chết trân nhìn cảnh tình tứ nhức mắt này.
Tim anh đập điên loạn, đầu óc anh đang muốn nổ tung. Anh không muốn nhìn nữa, quay đầu bước nhanh.
Anh bỏ lại Hạ Cầm đi phía sau lưng, anh bỏ ngoài tai tiếng cô gọi anh khan cả giọng, anh bỏ những câu biện hộ của cô giúp Hạ An.
Tại sao cô phải làm như thế? Trong khi Hạ An vẫn đang vui vẻ bên Vệ Phong, tại sao cô cứ phải giúp đỡ Hạ An nhiều như thế? Anh thấy tức giận trong người mà cũng vừa xót thương cho cô.
Tim anh không hề đau, tim anh không hề một tí đau nào cả. Anh chỉ đang sốc, anh đang suy nghĩ xem vì sao Hạ An và Vệ Phong lại phát sinh ra tình cảm? Vì sao Hạ An lại giấu anh không cho anh biết? Hai người đã như thế này được bao lâu?
Nếu hai người muốn đến với nhau, anh sẽ không ngần ngại giúp đỡ... vì anh muốn Hạ An hạnh phúc, nhưng thế này, cô không nói với anh, lại âu yếm Vệ Phong. Như thế, không phải cô đang bắt cá hai tay như mọi người thường nói sao?
Lúc đó, suy nghĩ của anh loạn xạ, lúc này lúc kia, luôn chỉ là về hình ảnh khi nãy.
Anh bước qua làn đường dành cho người đi bộ, anh thất thần, anh không biết anh phải đối diện với Hạ An ra sao, phải biểu cảm khuôn mặt gì cùng Hạ An. Anh rất vui khi cô đã tìm được người mình yêu, anh chỉ đang thắc mắc vì sao cô lại không báo cho anh biết?
Anh lắc lắc đầu cố gắng cho mình tỉnh táo. Anh bây giờ mới ý thức được, Hạ Cầm đâu?
Anh nghe tiếng hét sau lưng, nghe rất rõ: “Xe điên! Tránh ra đi, xe điên!” Sau đó cùng nhiều tiếng hét hoà tan, tạo nên một âm thanh rùng rợn, kỳ dị.
“Cô gái, tránh ra! Xe điên tới!”
Tim anh đã rớt xuống tận địa ngục, khi quay lưng lại, Hạ Cầm đứng chết trân tại chỗ, chiếc xe ô tô điên kia đang phóng nhanh đến gần Hạ Cầm, rất gần. Cô vẫn đứng im...
Đôi chân anh theo phản xạ, chạy nhanh chóng đến cô, ôm cô vào lòng. Lấy tấm lưng to lớn của mình, che chắn cho cô.
Tiếng hét nghe lớn, mỗi ngày một lớn...
Anh nghe một tiếng “rầm” như trời sấm nổ. Anh cảm nhận đầu mình va chạm vào kính cửa xe ô tô điên đó, anh nghe tiếng xương mình gẫy, anh nghe tiếng hét xung quanh vang lên ồn ã, mỗi lúc một nhiều, sau đó là tiếng nói, cũng có tiếng hét.
Tay chân anh rụng rời, đầu óc anh choáng váng, phía trước mắt anh là một màu đen, đen huyền...
Trong lúc đó, anh chỉ muốn nhìn thấy Hạ Cầm, anh chỉ muốn xem cô có bị gì không? Nhưng sao đầu óc anh lại quay cuồng, phía trên trán có mảng ướt ướt nồng nặc mùi máu.
Anh nghe tiếng Hạ Cầm gọi tên mình, nghe tiếng cô đang gào khóc. Anh muốn đưa tay lên chạm vào mặt cô và lau đi nước mắt đó, anh muốn nói với cô, “Anh không sao, em đừng khóc...” nếu không, anh sẽ đau lòng... nhưng sao tay anh nhấc lại không nổi, cả phía trước một màu tăm tối, dù anh đã mở thật to mắt rồi kia mà???
Tiếng Hạ Cầm khóc càng nhỏ dần, nhỏ dần, rồi tắt lịm đi.
Cuối cùng, anh chẳng còn biết gì nữa.
Anh không muốn phá hoại hình ảnh đó, hình ảnh Hạ Cầm đang cười tươi vui vẻ. Đồng điếu sâu hoắm điểm tô khuôn mặt rạng rỡ cô trong bừng sáng cả một vùng trời. Chỉ là, người làm anh chướng mắt đó là chú anh, Doãn Thiếu Thư.
Doãn Thiếu Thư đang đứng trước quầy thu ngân, chú nói gì đó cùng Hạ Cầm, làm cô biểu lộ nhiều khuôn mặt trong thật mới mẻ. Lúc cô lại đưa cái lườm, lúc cô lại cau mày, lúc lại cười phá lên. Anh đứng nhìn như đang xem một cuốn phim độc nhất vô nhị, một cuốn phim quay chậm, chủ đề là: Cặp tình nhân vui đùa cùng nhau trong quá coffee.
Chí ít, anh không thể làm cho cô cười vui vẻ như vậy, thì anh chỉ nên đứng ngắm nhìn từ xa.
Một hồi lâu, anh đảo bước về sau, đi lại con đường đầy lá rụng, đầu óc trống rỗng, nhìn vào vẻ bên ngoài chỉ có diễn tả: trống trãi và cô đơn.
Bay giờ, anh mới nhận ra, tim anh đang đau thắt, nó cuồn cuộn mỗi lúc một nhiều, nên chẳng suy nghĩ gì thêm được, cứ nhớ mãi hình ảnh Hạ Cầm cười đến má ửng đỏ xinh đẹp. Từ khi biết cô đến bây giờ, chưa bao giờ thấy cô cười rạng rỡ đến như thế.
Anh tự cười chế giễu mình.
Thời gian cứ thế thoi đưa, mùa thu năm anh bước sang tuổi 26.
Vào ngày sinh nhật anh, đầy đủ bạn bè từ đại học đến ở viện kiểm sát có cả Vệ Phong, người em kết nghĩa ở Đại học S đến mở tiệc.
Năm đó, anh thật sự rất vui.
Vệ Phong thua anh 2 tuổi, tính tình phóng khoáng, hoạt bát hơn anh rất nhiều. Cậu là tay trung phong lừng lẫy của đội bóng rổ Đại học S, dáng cao ráo 1m89, luôn nở nụ cười toả nắng.
Vệ Phong có khuôn mặt ngây ngô, ngũ quan hài hoài tuấn tú, đem cho người ta cảm giác ở gần rất bình dị, gần gũi, cứ muốn bên cạnh để trò chuyện, tâm sự.
Trong thời gian anh còn ở trường, cậu thường đến chơi cùng anh, có hôm còn ở lại nhà anh, nhậu một bữa ra trò. Dực Thanh rất thích cậu, nên lúc nào cả đám có tiệc tùng không quên rủ Vệ Phong cùng đi.
Khi anh tốt nghiệp, cũng có thời gian mất liên lạc cùng Vệ Phong. Trong thời gian đó, anh nghe từ Dực Thanh bảo, Vệ Phong từ nhỏ đã không có ba, một mình người mẹ nuôi anh khôn lớn. Đùng một ngày, người đàn ông đó tìm đến Vệ Phong, lúc đó cậu mới biết được, ba mình là một người đàn ông có chức vụ cao trong quân đội, cậu còn có thêm một người anh trai cùng cha khác mẹ tên Trác Viễn, suy ra, mẹ cậu là vợ bé không danh chính ngôn thuận của ông ta.
Dực Thanh kể rất nhiều về Vệ Phong, y như rằng, Vệ Phong thân thiết với Dực Thanh hơn chứ không phải anh.
Thời điểm đó, anh đã bắt đầu thấy Hạ An có nhiều điểm hành động lạ, mà anh nghĩ, có lẽ anh quá đa nghi.
Cho đến khi, vào một ngày vào đông của một năm sau.
Trời dần tối, đường phố tấp nập, hằng hà xa số người đang treo phụ kiện trắng đỏ lung linh đẹp mắt xung quanh cửa hàng, đón một mùa noel sắp đến. Tiếng nhạc Jingle Bell từ một cửa hàng lớn vang vọng khắp nơi.
Cách xa đó, Trung tâm siêu thị Thành phố S càng trang hoàng lộng lẫy hơn bao giờ hết, người người tấp nập ra vào.
Anh bước ra từ một nhà hàng lớn, trong người đã uống không dưới ba chai rượu vang Pháp, đầu óc vẫn tỉnh táo mà dạ dày đã kêu réo đau đớn. Anh gật đầu chào tạm biệt, nói thêm vài lời cùng những người bạn làm ăn.
Đứng trước cửa nhà hàng, gió thổi lành lạnh, anh thấy mình đang sắp lạc lối giữa cuộc sống vô định này! Anh khoác áo vest đang cầm hờ trên tay nãy giờ vào người, kéo chiếc caravat rộng cao lên, hai tay bỏ vào túi quần, ngạo nghễ bước đi về phía khu trung tâm.
Anh cứ thế, bước chầm chậm trên lối vỉa hè, ngắm không khí cô đơn này. Bước qua từng quán ăn nghi ngút khói, từng cửa hàng đầy rẫy kẻ ngắm người mua, từng quán dành cho tình nhân đỏ rực, những người ôm sát nhau đón cái lạnh đầu mùa.
Thở dài, cái thở ra cả khói.
Anh bỗnh dừng chân lại. Đôi mắt nhìn về phía một góc ở trung tâm, bóng dáng nhỏ nhắn đó làm anh phải định thần mấy giây, mới thôi phải run rẩy.
Là Hạ Cầm. Cô mặc bộ đồ màu đỏ của bà già noel, váy ngắn đến đùi, tay ôm một xấp giấy đầy đủ màu sắc, đứng giữa trời đông, phát các tờ giấy ấy...
Anh cau mày, tự dưng thấy tức giận.
Anh tiến lại gần, từ từ, rất gần. Gần đến khi chỉ cách cô một bước chân, cởi áo vest của mình, anh khoác lên đôi vai nhỏ gầy của cô.
Cô nhìn anh với nét kinh ngạc, sau ấy là vùng vẫy cởi áo khoác của anh, nhét lại vào tay anh. Nói: “Không cần.” Giọng run run.
Anh vừa buồn cười mà cũng vừa giận cô. Khoác áo lại vào người cô, anh giật lấy xấp giấy A4 chi chít chữ, đầy hình hài dán trên mặt, đủ màu sắc.
Thì ra, cô đang làm phát tờ rơi cho một quán ăn trong Trung tâm siêu thị Thành phố S.
“Em ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tôi sẽ phát.” Anh lúc đó không suy nghĩ gì nhiều, anh chỉ muốn giúp cô.
Cô liếc nhìn anh, nói nhanh ba từ: “Đồ nhiều chuyện!” Cô nói anh như thế đấy! Nhưng anh không hề giận, lại thấy vui trong lòng.
Khoảng một lúc sau, anh thấy rất ngạc nhiên, hết phân nửa giấy đã vèo bay mất. Ngộ thật, anh đưa là họ lấy, còn nhìn anh rât kỳ quái.
Anh thấy mình có gì kỳ quái nhỉ? Áo sơ mi đen, quần âu, giày da. Anh thầy mình cũng giống như bao nhân viên công chức khác thôi...
Trong vòng nửa tiếng, đã hết sạch giấy. Hạ Cầm đứng nhìn anh, bỗng giơ ngón cái, anh hiểu ý, nở nụ cười. Lâu lắm rồi, anh không thấy vui như thế này.
Cô ôm chiếc túi nhỏ trước ngược, vẫy tay chào tạm biệt anh.
Anh không muốn hai đứa mới gặp mặt lại phải chào tạm biệt. Trong lòng anh thấp thỏm không yên, sợ hãi một lần nữa Hạ Cầm xem anh như người lạ bên đường. Bèn mặt dày đi theo cô.
Anh còn mặt dày khoác lại áo lên vai cô, vì sợ cô cảm lạnh. Anh mặt dày nhìn cô đang bất mãn còn nở nụ cười. Anh mặt dày đi song song cùng cô, khuôn mặt mãn nguyện thấy rõ.
Anh không thể biết, có lúc cô đã thầm cười trộm. Chân đã đi chầm chậm lại.
Hai người sánh đôi trên con đường náo nhiệt của phố về đêm. Hàng quán sang sát nhau bày ra đủ món ăn bắt mắt, tiếng ồn ào mời gọi, mùi thức ăn thơm nức cả mũi, trong khiến người ta cũng nao nao theo.
Cô hỏi anh có đói không, có muốn ăn gì không? Anh gật đầu không suy nghĩ, anh mong như thế này còn không được, huống chi là chính miệng cô hỏi.
Hai người ngồi vào một quán ăn, gọi hai suất bánh chẻo. Cái dạ dày đang nhói lên cơn đau từng hồi không làm anh nhăn nhó mặt, anh ngồi ăn ngon lành, làm cô phải trợn mắt nhìn.
Cô trợn mắt gần hai phút, sau đó mặt trắng bệch.
Anh chưa ăn xong, cô đã gọi tính tiền, anh chưa kịp giành lấy trả, cô đã đưa tiền và kéo anh đi.
Anh còn chưa hiểu điều gì, đã bị kéo đi rất nhanh. Lúc đó, lúc lướt qua một quán lề đường giống quán bánh chẻo của anh và cô ăn, anh thấy hai bóng dáng quen quen.
Anh chớp mắt hai ba cái liên tục, vẫn là hình ảnh hai bóng dáng đó. Anh đứng khựng lại. Cô cũng quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt lộ đầy sợ hãi, đầy hoảng loạn, nhưng đã quá muộn!
Hạ An và Vệ Phong đang ngồi cùng nhau thổi một củ khoai lang nướng, trên bàn bày ra nhiều món ăn đang ăn dỡ. Vệ Phong cầm hai tay Hạ An thổi phì vài cái, xong lại hôn vào má Hạ An. Hạ An không phản kháng, còn lại cười rất tươi, Hạ An cũng nghiên đầu qua, hôn vào má Vệ Phong một phát nghe rõ tiếng.
Không biết có gọi là may mắn hay xui xẻo, đường đi ở phố đêm vốn đông người qua lại, Hạ An và Vệ Phong không để ý đến hai người đứng ở ngoài chết trân nhìn cảnh tình tứ nhức mắt này.
Tim anh đập điên loạn, đầu óc anh đang muốn nổ tung. Anh không muốn nhìn nữa, quay đầu bước nhanh.
Anh bỏ lại Hạ Cầm đi phía sau lưng, anh bỏ ngoài tai tiếng cô gọi anh khan cả giọng, anh bỏ những câu biện hộ của cô giúp Hạ An.
Tại sao cô phải làm như thế? Trong khi Hạ An vẫn đang vui vẻ bên Vệ Phong, tại sao cô cứ phải giúp đỡ Hạ An nhiều như thế? Anh thấy tức giận trong người mà cũng vừa xót thương cho cô.
Tim anh không hề đau, tim anh không hề một tí đau nào cả. Anh chỉ đang sốc, anh đang suy nghĩ xem vì sao Hạ An và Vệ Phong lại phát sinh ra tình cảm? Vì sao Hạ An lại giấu anh không cho anh biết? Hai người đã như thế này được bao lâu?
Nếu hai người muốn đến với nhau, anh sẽ không ngần ngại giúp đỡ... vì anh muốn Hạ An hạnh phúc, nhưng thế này, cô không nói với anh, lại âu yếm Vệ Phong. Như thế, không phải cô đang bắt cá hai tay như mọi người thường nói sao?
Lúc đó, suy nghĩ của anh loạn xạ, lúc này lúc kia, luôn chỉ là về hình ảnh khi nãy.
Anh bước qua làn đường dành cho người đi bộ, anh thất thần, anh không biết anh phải đối diện với Hạ An ra sao, phải biểu cảm khuôn mặt gì cùng Hạ An. Anh rất vui khi cô đã tìm được người mình yêu, anh chỉ đang thắc mắc vì sao cô lại không báo cho anh biết?
Anh lắc lắc đầu cố gắng cho mình tỉnh táo. Anh bây giờ mới ý thức được, Hạ Cầm đâu?
Anh nghe tiếng hét sau lưng, nghe rất rõ: “Xe điên! Tránh ra đi, xe điên!” Sau đó cùng nhiều tiếng hét hoà tan, tạo nên một âm thanh rùng rợn, kỳ dị.
“Cô gái, tránh ra! Xe điên tới!”
Tim anh đã rớt xuống tận địa ngục, khi quay lưng lại, Hạ Cầm đứng chết trân tại chỗ, chiếc xe ô tô điên kia đang phóng nhanh đến gần Hạ Cầm, rất gần. Cô vẫn đứng im...
Đôi chân anh theo phản xạ, chạy nhanh chóng đến cô, ôm cô vào lòng. Lấy tấm lưng to lớn của mình, che chắn cho cô.
Tiếng hét nghe lớn, mỗi ngày một lớn...
Anh nghe một tiếng “rầm” như trời sấm nổ. Anh cảm nhận đầu mình va chạm vào kính cửa xe ô tô điên đó, anh nghe tiếng xương mình gẫy, anh nghe tiếng hét xung quanh vang lên ồn ã, mỗi lúc một nhiều, sau đó là tiếng nói, cũng có tiếng hét.
Tay chân anh rụng rời, đầu óc anh choáng váng, phía trước mắt anh là một màu đen, đen huyền...
Trong lúc đó, anh chỉ muốn nhìn thấy Hạ Cầm, anh chỉ muốn xem cô có bị gì không? Nhưng sao đầu óc anh lại quay cuồng, phía trên trán có mảng ướt ướt nồng nặc mùi máu.
Anh nghe tiếng Hạ Cầm gọi tên mình, nghe tiếng cô đang gào khóc. Anh muốn đưa tay lên chạm vào mặt cô và lau đi nước mắt đó, anh muốn nói với cô, “Anh không sao, em đừng khóc...” nếu không, anh sẽ đau lòng... nhưng sao tay anh nhấc lại không nổi, cả phía trước một màu tăm tối, dù anh đã mở thật to mắt rồi kia mà???
Tiếng Hạ Cầm khóc càng nhỏ dần, nhỏ dần, rồi tắt lịm đi.
Cuối cùng, anh chẳng còn biết gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook