Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 12: Chuẩn bị lên đường

Thế là Tạ Tri Vi một bên hùng hổ (trong lòng), một bên ngông nghênh (tưởng tượng) chạy tới Đăng Thiên thành.

Nhan Tri Phi đã ngồi chờ ở chính điện.

Vừa vào cửa, đệ tử hai bên đồng loạt khom người thi lễ: “Tham kiến nhị sư thúc!”

Tạ Tri Vi trông thấy trận thế này, rất muốn mắt nhìn thẳng, hất cằm lên nghênh ngang đi vào. Thế nhưng thiết lập Tạ Tri Vi hàng thật……

Tạ Tri Vi nhoẻn miệng mỉm cười, đối với đám tiểu bối này bày ra đủ kiểu gật đầu: “Các vị sư điệt miễn lễ.” Cùng với một tiếng nhu hòa này, toàn bộ chính điện trang trọng nghiêm túc của Đăng Thiên thành như được tắm trong làn gió xuân ấm áp, thậm chí vài tên đệ tử bất giác cong cong khóe môi.

Ngay cả Nhan Tri Phi sắc mặt luôn nghiêm túc thận trọng cũng trở nên ôn hòa, giơ tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi.”

Tạ Tri Vi lại xuất ra một cái gật đầu: “Đa tạ sư huynh.” Mẹ nó mệt mỏi quá đi, có thể cắt bớt chút làm màu, nhiều một chút thẳng thắn được không!

Cái thói quen này của hàng thật, cho dù không bị Bạch Kiến Trứ giết chết, cũng sẽ mệt chết. Trách không được bỏ trốn đi ẩn cư, nói không chừng chính hắn cũng không thích loại lễ tiết rườm rà này, nhưng lại không thể không làm, nhân loại dối trá, hệ thống dối trá!

Nhan Tri Phi nói: “Nói vậy là ngươi đã biết mục đích ta kêu ngươi tới.”

Tạ Tri Vi khom người nói: “Sư huynh muốn đệ đi Huyền Vân Kiếm Phái?”

“Không sai.” Mi tâm của Nhan Tri Phi lại bắt đầu nhăn, “Thẩm U phát thiệp mời cho Đạo Tông chúng ta, mà trên thiệp mời chỉ có tên của ngươi.”

Tạ Tri Vi hết sức bất ngờ, đây là muốn chơi cái gì? Cùng nhau điểm danh muốn đẩy Tạ Tri Vi hắn lọt xuống hố?

Nhan Tri Phi lại nói: “Huyền Vân Kiếm Phái trước giờ giao hảo với Đạo Tông, tuy sau khi Thẩm U tiếp quản có chút buông lỏng, nhưng bây giờ ngươi đảm nhiệm chức vị thành chủ thì không thể tùy tiện chối từ.”

Tạ Tri Vi gật đầu: “Sư huynh không cần nhiều lời, đệ đều hiểu.” Nếu trong nguyên tác Tạ Tri Vi không ẩn cư, có lẽ cũng sẽ phát triển như vậy. Lão đại Nhan Tri Phi  của Đạo Tông hiếm khi nhiều lời tận tình khuyên bảo, cho dù hàng thật ở đây, chắc là cũng không dễ từ chối?

Tạ Tri Vi vốn có ý muốn đi, lại không thể không làm bộ làm tịch một phen khó xử: “Việc này…… Sư huynh, đệ từ trước đến nay không đi xa, mà hôm qua đồ đệ Mục Hạc lại bị thương, đệ còn phải chữa trị cho hắn.”

Nhan Tri Phi nói: “Chuyện hôm qua ta nghe Tri Thị nói rồi, Bạch Dự này tính tình thật là……” Hắn một bên nói, một bên giơ tay vỗ lên bàn, tuy rằng không tạo ra tiếng vang lớn nhưng đệ tử đứng ở trong điện không tự giác mà run lên.

Tạ Tri Vi thầm nghĩ, đây là hiệu trưởng và chủ tịch hội đồng trường mâu thuẫn tranh cãi, hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm âm thầm phát tiết bất mãn, liên lụy tới học sinh vô tội lo lắng hãi hùng.

Tạ Tri Vi vô cùng hiểu chuyện nói: “Đồ đệ này của đệ mới đến, khó tránh khỏi không hiểu quy củ. Nếu đệ đi Huyền Vân Kiếm Phái, nhất định phải mang hắn cùng đi mới có thể yên tâm. Nhưng mà……”

Nhan Tri Phi giơ tay: “Ta biết, đồ đệ của ngươi bị thương nặng không thích hợp lên đường. Ngươi tới chỗ Kiến Trứ lấy một ít đan dược cho hắn đi.”

“Tạ ơn sư huynh nhắc nhở.” Tạ Tri Vi muốn nói lại thôi, mười phần khó xử, “Có điều Bạch sư đệ……”

Hắn chậm rãi cuộn ngón tay, rũ mi mắt xuống. Một vị chân nhân có tu vi trăm năm, nhắc tới Bạch Kiến Trứ vậy mà e ngại như thế.

Nhan Tri Phi thở dài: “Tri Vi, không phải ta nói ngươi. Ngươi với hắn rơi vào tình cảnh thế này, nguyên nhân hơn phân nửa cũng vì ngươi.”

Ý của ngươi là, tất cả đều do ta (Tạ Tri Vi hàng thật) làm.

Ta đương nhiên biết, ta quá biết đi chứ, nhưng hệ thống không cho ta OOC!!!

Tạ Tri Vi ở trong nội tâm gào thét một trận, cuối cùng vẫn là đứng dậy bái một cái rồi nói: “Sư huynh không cần nhiều lời. Huyền Vân Kiếm Phái đệ sẽ đi, còn về vết thương của đồ đệ…… Đệ tự mình lên núi hái thuốc là được.”

“Xằng bậy.” Nhan Tri Phi lại đập bàn một cái, đứng lên, “Đường đường là Bích Hư chân nhân, thành chủ Tạo Cực thành! Vậy mà tự mình đi hái thuốc? Thủ hạ của ngươi đám đạo đồng kia đâu?”

Tạ Tri Vi vẫn duy trì tư thế thi lễ, nhẹ giọng đáp: “Hồi sư huynh, bọn họ không nhận biết được thảo dược.”

Nhìn bộ dáng Tạ Tri Vi vâng vâng dạ dạ kính cẩn nghe theo, Nhan Tri Phi một bụng lửa giận tới nhanh, đi lại càng nhanh hơn. Dừng một chút, lại thở dài, “Là ta sơ xuất. Ngươi đừng bái nữa, trở về thu thập hành trang ngày mai khởi hành, chuyện đan dược ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”

Tạ Tri Vi ngồi dậy, do do dự dự, lại bái thêm một chút: “Tạ ơn chưởng môn sư huynh.”

Đúng lúc này, động tác đệ tử hai bên lại đồng loạt nhất trí nói: “Tham kiến tứ sư thúc, Bạch sư huynh.”

Tạ Tri Vi thầm nghĩ, trùng hợp như vậy, oan gia ngõ hẹp.

Mi tâm Nhan Tri Phi nhăn lại trong chớp mắt rồi khôi phục như thường.

Bạch Kiến Trứ và Bạch Dự đi vào đại điện, vừa lúc đối diện với ánh mắt Tạ Tri Vi nhìn qua.

Khóe miệng Tạ Tri Vi nhếch lên: “Sư đệ, sư điệt.”

Bạch Kiến Trứ trên mặt cứng đờ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhị sư huynh cũng ở đây à.” Bạch Dự trực tiếp hừ một tiếng, đem ánh mắt dời sang nơi khác.

Tạ Tri Vi nhìn thấy, trên mặt tràn đầy thương cảm

—— ta toàn tâm toàn ý đối tốt với bọn họ, bọn họ lại không cảm kích, còn khi dễ ta giết ta, lòng ta thật khổ……

Chút biểu lộ này của ba người này đều được Nhan Tri Phi thu vào trong mắt, hắn âm thầm lắc đầu, sau đó nói: “Kiến Trứ, ngươi tới thật đúng lúc. Bên chỗ Tri Vi đang thiếu thuốc viên chữa thương, ngươi đưa cho hắn một chút đi.”

Không đợi Bạch Kiến Trứ mở miệng, Bạch Dự đã giành trước đáp: “Hồi chưởng môn sư bá, Đan Đỉnh thành không có thứ này.”

Sắc mặt Nhan Tri Phi không được tốt.

Bạch Kiến Trứ vội nói: “Sư huynh, Dự Nhi nói không sai. Thuốc viên chữa thương tuy không hiếm lạ, nhưng gần đây dược liệu ở Đan Đỉnh thành rất thiếu, cho nên rất nhiều đan dược đều bị cắt giảm.” Sau đó hắn ra sức lôi kéo Bạch Dự, “Có điều ở đây đệ còn một ít thuốc tự dùng, có thể đưa cho nhị sư huynh.”

Tạ Tri Vi âm thầm nhìn lướt qua Bạch Dự, chậc chậc, gương mặt thằng nhóc này hôm qua bị phơi tới bỏng da, hôm nay đã khôi phục đến vô cùng mịn màng, đoán chừng ăn không ít đan dược hắn cha “tự dùng”.

Tiếp đó Bạch Kiến Trứ liền nhìn sang hắn, cười nói: “Xin nhị sư huynh chớ nên ghét bỏ.”

Tạ Tri Vi cũng trả lại một nụ cười: “Sao có thể, sư đệ hào phóng tặng cho, sư huynh vô cùng cảm kích.”

Tạ Tri Vi nhìn về phía Bạch Dự, ân cần nói tiếp: “Sư điệt, hôm qua……”

“Hừ.” Bạch Dự phất tay áo, quay lưng đi.

Tạ Tri Vi than nhẹ một tiếng: “Vậy…… Ta xin cáo từ trước.”

Nhan Tri Phi tuy không tham dự vào mâu thuẫn giữa ba người, nhưng trong lòng sáng tỏ như gương. Đợi bóng dáng Tạ Tri Vi biến mất trong tầng tầng mây mù, Nhan Tri Phi mới hỏi: “Kiến Trứ, ngươi đến đây có chuyện gì không?”

Bạch Kiến Trứ khom người nói: “Sư huynh, chuyện hôm qua ta đã dạy dỗ rất nhiều, Dự Nhi cũng đã tự mình kiểm điểm, tóm lại chỉ là hiểu lầm…… Cái kia, nghe nói đại hội Phật Đạo cần người làm chủ sự, huynh thấy Dự Nhi như thế nào?”

“Việc kia còn sớm.”

Bạch Dự nói tiếp: “Chính bởi vì còn sớm, mới muốn tìm sư bá thương lượng.”

Nhan Tri Phi một lần nữa ngồi trở lại ghế, cầm tách trà lên tay, “Ta đã giao cho Tri Thị phụ trách, nếu cần gì thì đi tìm hắn mới phải.”

Trong lòng Bạch Dự vốn không thoải mái, không khỏi nói thêm một câu: “Vậy chắc hẳn là tiểu sư thúc sẽ giao cho môn hạ đệ tử của hắn rồi.”

Nhan Tri Phi đẩy đẩy lá trà trong tách, cũng không ngẩng đầu lên, “Hắn đã có thể sắp xếp thỏa đáng, các ngươi còn để tâm làm gì?”

Bạch Dự tức giận hiện rõ trên mặt: “Sư bá ngươi……”

Bạch Kiến Trứ vội vàng kéo hắn lại, cười nói với Nhan Tri Phi: “Nếu đã như vậy, chúng ta không quấy rầy sư huynh nữa.” Dứt lời, lôi kéo Bạch Dự rời đi.

Nhan Tri Phi cúi đầu uống một ngụm trà, cha con Bạch gia đã ra đến Nhất Bộ Nhai, giọng nói oán hận của Bạch Dự như có như không truyền vào trong tai, “Còn không phải tại cha…… Đem vị trí kia dâng cho người khác……”

Nhan Tri Phi một lần nữa nhăn mi, thả tách trà trở lại bàn. “Bạch gia nhiều đời chưởng quản Đạo Tông, chưởng môn đời kế tiếp trả lại cho hắn không phải không được, có điều……”

Có điều Bạch Dự…… Đem Đạo Tông giao trên tay người này, khác nào tự hủy.

Sáng sớm trước khi khởi hành, Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi không chuẩn bị ngựa, chỉ mang theo chút lộ phí và quần áo. Hắn chống gậy đi tới cửa, “Sư tôn, Huyền Vân Kiếm Phái đi rất xa sao?”

Tạ Tri Vi nhìn nhìn không trung, mặt trời đã bắt đầu ló dạng phía đằng đông “Có chút xa.”

Tuy nhiên vi sư chỉ cần ngự kiếm phi hành trong nửa canh giờ là đến.

Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi giơ Thanh Bình Kiếm lên cao, ánh mắt sáng rực: “Sư tôn, thì ra chúng ta sẽ ngự kiếm đến đó.”

Sư tôn hơi hơi mỉm cười: “Không sai.”

Nói như vậy, chẳng phải là sư tôn lại vịn hắn đứng trên thân kiếm? Mục Hạc trong lòng vui vẻ, không quên nói một câu: “Vất vả cho sư tôn, còn phải mang theo đệ tử.”

“Nhị sư huynh sớm như vậy.”

Tạ Tri Vi nhìn lên trời: “Tiểu sư đệ, ngươi cũng rất sớm.”

Mục Hạc nghe thấy giọng nói kia liền có chút không được tự nhiên, xoay người cung kính nói: “Tham kiến tiểu sư thúc.” Sau đó ngoan ngoãn rũ mi mắt, thấy Sở Tri Thị trực tiếp đứng bên cạnh người Tạ Tri Vi, trong lúc nhất thời đáy mắt dâng lên sóng ngầm cuồn cuộn.

Một ngày nào đó, hắn muốn vượt qua Sở Tri Thị, vượt qua tất cả mọi người.

Bởi vì bọn họ đều không xứng đáng đứng bên cạnh sư tôn.

Sở Tri Thị hỏi: “Nhị sư huynh, con kia của huynh…… Cẩu đâu?”

Tạ Tri Vi chỉ chỉ cái lồng sắt ở trước cửa, bên trong lờ mờ lộ ra một cái bóng trắng.

Sở Tri Thị vừa mới nhắc tới, liền nhìn lồng sắt cười nói: “Chắc là không có tinh thần dậy nổi chứ gì.” Nói rồi, duỗi ngón tay đưa vào trêu chọc.

Tạ Tri Vi âm thầm nghĩ, tìm đường chết.

Quả nhiên, “Cẩu” ở bên trong “meo” một tiếng, nhanh chuẩn tàn nhẫn cắn phập vào đầu ngón tay Sở Tri Thị. Nó bị nhốt trong lồng sắt mười phần hung dữ, trong lúc nhất thời cắn đến vô cùng vui vẻ.

Tuy rằng thân thể loại thần tiên như Sở Tri Thị sẽ biết không đau, nhưng trên mặt vẫn có chút khó chịu. Sở Tri Thị ho khụ một tiếng: “Cẩu này…… Thật đúng là không giống mèo cho lắm.”

Mục Hạc cười thầm trong bụng, chống gậy đi tới, hướng về phía lồng sắt trấn an mấy câu, “Cẩu” liền nhả miệng, ngoan ngoãn nằm ở trong lồng.

“Xem ra nó khá quen thuộc với ngươi.” Sở Tri Thị nhẹ nhàng thở ra, đánh giá Mục Hạc, “Tứ sư huynh không phải tặng đan dược cho nhị sư huynh sao, đồ đệ của huynh không ăn à?”

Mục Hạc chà xát hai tay nói: “Hồi sư thúc, đệ tử không nỡ ăn.”

Tạ Tri Vi ở một bên lau Thanh Bình Kiếm, nghe vậy thầm nghĩ, không dám ăn thì có.

Sở Tri Thị vỗ vỗ đầu Mục Hạc: “Vậy là không đúng rồi, ngươi có thương tích trong người, sư tôn ngươi mang theo ngươi sẽ không được tiện. Mau ăn đi.”

Mục Hạc thấy động tác của Tạ Tri Vi thoáng dừng một chút, cũng nhìn về phía hắn. Vì thế gật đầu đáp ứng, chậm rãi đem đan dược trong tay áo lấy ra.

Trời vừa đổ mưa mấy hôm, ao cá trước Tuế Hàn Cư đang tràn ngập nước. Mục Hạc đem đan dược ném vào trong miệng, tay bỗng nhiên run lên, kinh hô một tiếng, tất cả đan dược đều rơi vào trong nước.

“Này! Ngươi!” Sở Tri Thị vừa định trách cứ thằng nhóc này tay chân lóng ngóng, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Tạ Tri Vi thấy hắn không nói một lời mà nhìn chằm chằm mặt nước, không khỏi buông Thanh Bình Kiếm ra, đi tới nhìn.

Chỉ thấy mặt nước biến thành màu đen, dâng lên một lớp bọt khí. Không bao lâu sau, mấy con cá vàng đều lật bụng trắng nổi lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương