Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)
-
Chương 68: Giản tuồng
Một đồng nghiệp Diệp Thị từ bàn làm việc đứng lên, nhìn thấy người đại diện của Lăng Lang, bị dọa hết hồn.
“Anh ấy làm sao vậy?" Người kia hỏi trợ lý của Lăng Lang đang ngồi một bên nhàn nhã lật tạp chí.
Trợ lý ghét bỏ liếc mắt sang bên này một cái, người đại diện đang ngồi trên ghế nhìn trần nhà cười ngây ngô, nước miếng đều sắp chảy xuống, điển hình bộ dạng tên ngốc.
阜 + 昜, tên Phong Hạo chữ Hạo viết như vầy 昊, đều có cùng chữ 日 nghĩa là Nhật, thiên, mặt trời…
Lăng Lang mấp máy miệng, “Vì sao tôi lại không phát hiện sớm một chút chứ? Ngài cùng người đó ngữ khí giống nhau như đúc.”
“Có lẽ vì trong lòng anh, Mạc tiên sinh luôn là một lão nhân tóc trắng xoá,” Phong Hạo cười nói.
"Ngài năm đó chỉ có hai mươi tuổi, " Lăng Lang nhìn chăm chú vào Phong Hạo, “Trên sân khấu chỉ thấy tôi một lần, vì sao lại vì tôi làm nhiều việc như vậy?”
“Tôi đã nói rồi, vì nhất kiến chung tình,” Phong Hạo cũng nhìn chăm chú Lăng Lang như thế, “Đôi mắt của anh, cùng Kim Mao tôi nuôi năm đó, xinh đẹp như nhau.”
“Khi ngài còn nhỏ có nuôi một con?”
Phong Hạo gật nhẹ đầu, “Nó cũng là một trong những tình yêu của tôi, đáng tiếc cuối cùng chết oan uổng.”
“Tôi nhớ là… ăn nhầm thức ăn?”
“Chocolate.” Phong Hạo biểu tình có chút khổ sở, “Năm đó tôi cùng một đứa nhỏ nhà hàng xóm gây gổ, hắn vì trả thù, sau lưng tôi lén cho chó của tôi ăn rất nhiều chocolate, lúc tôi phát hiện thì đã muộn rồi.”
Lăng Lang thật lâu nói không thành lời.
"Sau đó, " Phong Hạo mi mắt rũ xuống, “Anh có biết tôi đã làm gì không?”
Lăng Lang lắc đầu.
Khóe miệng Phong Hạo giương lên một độ cong quỷ dị, cả âm sắc cũng thay đổi, “Tôi mời người thôi miên hắn, tẩy sạch trí nhớ hắn, khiến cho hắn lầm tưởng bản thân là một kẻ cuồng ngược đãi, nhìn thấy tôi sẽ muốn làm chó của tôi, ngay cả chocolate cũng không ăn được.”
Lời hắn gằn từng tiếng rơi vào tai Lăng Lang, anh không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn.
Tay Phong Hạo chậm rãi vươn tới, mắt thấy gần tiếp xúc mặt đối phương, Lăng Lang hoảng sợ lui một bước về phía sau.
"Ha ha ha ha, " Phong Hạo nhịn không được cười đến gập người, “Tôi đùa anh thôi, anh lại tin là thật.”
Hắn ôm cổ Lăng Lang, “Học trưởng, kỹ năng diễn xuất của tôi có tốt không?”
Lăng Lang còn chìm trong nỗi khiếp sợ Phong Hạo gây cho anh, không biết nên tin lời nào mới đúng.
Phong Hạo còn gắng kể công, “Học trưởng, tôi làm nhiều thứ cho anh như vậy, anh còn hoài nghi động cơ của tôi với anh sao?”
“Nhưng mà vừa rồi ở nhà ăn..."
“Lời anh trai tôi nói phải không?” Phong Hạo cười cười, "Trên thực tế đúng vậy, chó của tôi bị người mưu sát, tôi rất tức giận, lừa đối phương vào nhà, nhốt vào lồng sắt Kim Mao từng ở.”
Lăng Lang bây giờ có thể đủ lý giải vì sao đánh giá của Phong anh với Phong Hạo lại là “từ nhỏ chính là một đứa biến thái”.
“Có điều, hắn liền hét to lên, kinh động anh tôi. Anh ấy thả người ra, sau đó còn la rầy tôi.”
"Nhưng chính là bởi vì sự kiện này, khiến tôi lúc đó cảm thấy thực phấn khích, cũng để tôi nhận rõ tính hướng của mình.”
“Sau đó tôi đã tìm đọc rất nhiều tư liệu, còn tự học tâm lý học, mới biết được trên thế giới không chỉ có tôi là người như thế, thích đem người nhốt vào lồng sắt, còn có một loại người, thích bị giam vào lồng sắt, chỉ có thể nói, Thượng đế tạo người thực rất công bình.”
"Từ đó trở đi, tôi bắt đầu tìm kiếm người nguyện ý để tôi nhốt vào lồng sắt, cho đến khi tôi gặp được anh.”
Lăng Lang ngẩng đầu, anh nhìn lên không chỉ là người yêu của anh, mà còn là ân nhân, là chủ nhân của anh, người duy nhất mà anh nguyện đem thân tâm đều phó thác.
“Lần đầu tiên nhìn vào mắt anh, tôi đã nhận định anh, tựa như khi tôi trong một ổ toàn chó con mới sinh, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Kim Mao của tôi.”
Hắn vuốt ve gương mặt anh, “Tuy chờ đợi đã bao lâu nay, nhưng thật may mắn, anh rốt cục đến bên tôi.”
—— lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đang ở trên sân khấu, tôi ở dưới sân khấu, tôi nhìn lên anh, anh lại không nhìn đến tôi.
——để anh có thể nhìn thấy tôi, tôi chỉ có thể đứng đủ cao, cao đến mức khiến anh phải ngẩng đầu, để anh phải ngưỡng vọng.
—— tôi luôn luôn ở đây, chờ anh nhìn lên.
< Toàn văn hoàn >
“Anh ấy làm sao vậy?" Người kia hỏi trợ lý của Lăng Lang đang ngồi một bên nhàn nhã lật tạp chí.
Trợ lý ghét bỏ liếc mắt sang bên này một cái, người đại diện đang ngồi trên ghế nhìn trần nhà cười ngây ngô, nước miếng đều sắp chảy xuống, điển hình bộ dạng tên ngốc.
阜 + 昜, tên Phong Hạo chữ Hạo viết như vầy 昊, đều có cùng chữ 日 nghĩa là Nhật, thiên, mặt trời…
Lăng Lang mấp máy miệng, “Vì sao tôi lại không phát hiện sớm một chút chứ? Ngài cùng người đó ngữ khí giống nhau như đúc.”
“Có lẽ vì trong lòng anh, Mạc tiên sinh luôn là một lão nhân tóc trắng xoá,” Phong Hạo cười nói.
"Ngài năm đó chỉ có hai mươi tuổi, " Lăng Lang nhìn chăm chú vào Phong Hạo, “Trên sân khấu chỉ thấy tôi một lần, vì sao lại vì tôi làm nhiều việc như vậy?”
“Tôi đã nói rồi, vì nhất kiến chung tình,” Phong Hạo cũng nhìn chăm chú Lăng Lang như thế, “Đôi mắt của anh, cùng Kim Mao tôi nuôi năm đó, xinh đẹp như nhau.”
“Khi ngài còn nhỏ có nuôi một con?”
Phong Hạo gật nhẹ đầu, “Nó cũng là một trong những tình yêu của tôi, đáng tiếc cuối cùng chết oan uổng.”
“Tôi nhớ là… ăn nhầm thức ăn?”
“Chocolate.” Phong Hạo biểu tình có chút khổ sở, “Năm đó tôi cùng một đứa nhỏ nhà hàng xóm gây gổ, hắn vì trả thù, sau lưng tôi lén cho chó của tôi ăn rất nhiều chocolate, lúc tôi phát hiện thì đã muộn rồi.”
Lăng Lang thật lâu nói không thành lời.
"Sau đó, " Phong Hạo mi mắt rũ xuống, “Anh có biết tôi đã làm gì không?”
Lăng Lang lắc đầu.
Khóe miệng Phong Hạo giương lên một độ cong quỷ dị, cả âm sắc cũng thay đổi, “Tôi mời người thôi miên hắn, tẩy sạch trí nhớ hắn, khiến cho hắn lầm tưởng bản thân là một kẻ cuồng ngược đãi, nhìn thấy tôi sẽ muốn làm chó của tôi, ngay cả chocolate cũng không ăn được.”
Lời hắn gằn từng tiếng rơi vào tai Lăng Lang, anh không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn.
Tay Phong Hạo chậm rãi vươn tới, mắt thấy gần tiếp xúc mặt đối phương, Lăng Lang hoảng sợ lui một bước về phía sau.
"Ha ha ha ha, " Phong Hạo nhịn không được cười đến gập người, “Tôi đùa anh thôi, anh lại tin là thật.”
Hắn ôm cổ Lăng Lang, “Học trưởng, kỹ năng diễn xuất của tôi có tốt không?”
Lăng Lang còn chìm trong nỗi khiếp sợ Phong Hạo gây cho anh, không biết nên tin lời nào mới đúng.
Phong Hạo còn gắng kể công, “Học trưởng, tôi làm nhiều thứ cho anh như vậy, anh còn hoài nghi động cơ của tôi với anh sao?”
“Nhưng mà vừa rồi ở nhà ăn..."
“Lời anh trai tôi nói phải không?” Phong Hạo cười cười, "Trên thực tế đúng vậy, chó của tôi bị người mưu sát, tôi rất tức giận, lừa đối phương vào nhà, nhốt vào lồng sắt Kim Mao từng ở.”
Lăng Lang bây giờ có thể đủ lý giải vì sao đánh giá của Phong anh với Phong Hạo lại là “từ nhỏ chính là một đứa biến thái”.
“Có điều, hắn liền hét to lên, kinh động anh tôi. Anh ấy thả người ra, sau đó còn la rầy tôi.”
"Nhưng chính là bởi vì sự kiện này, khiến tôi lúc đó cảm thấy thực phấn khích, cũng để tôi nhận rõ tính hướng của mình.”
“Sau đó tôi đã tìm đọc rất nhiều tư liệu, còn tự học tâm lý học, mới biết được trên thế giới không chỉ có tôi là người như thế, thích đem người nhốt vào lồng sắt, còn có một loại người, thích bị giam vào lồng sắt, chỉ có thể nói, Thượng đế tạo người thực rất công bình.”
"Từ đó trở đi, tôi bắt đầu tìm kiếm người nguyện ý để tôi nhốt vào lồng sắt, cho đến khi tôi gặp được anh.”
Lăng Lang ngẩng đầu, anh nhìn lên không chỉ là người yêu của anh, mà còn là ân nhân, là chủ nhân của anh, người duy nhất mà anh nguyện đem thân tâm đều phó thác.
“Lần đầu tiên nhìn vào mắt anh, tôi đã nhận định anh, tựa như khi tôi trong một ổ toàn chó con mới sinh, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Kim Mao của tôi.”
Hắn vuốt ve gương mặt anh, “Tuy chờ đợi đã bao lâu nay, nhưng thật may mắn, anh rốt cục đến bên tôi.”
—— lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đang ở trên sân khấu, tôi ở dưới sân khấu, tôi nhìn lên anh, anh lại không nhìn đến tôi.
——để anh có thể nhìn thấy tôi, tôi chỉ có thể đứng đủ cao, cao đến mức khiến anh phải ngẩng đầu, để anh phải ngưỡng vọng.
—— tôi luôn luôn ở đây, chờ anh nhìn lên.
< Toàn văn hoàn >
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook