Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)
-
Chương 35: Trang điểm
“Bingo*.” Phong Hạo cười đáp, “Chúng ta đây liền bắt đầu từ…” Hắn cầm qua dao cạo râu, khoa tay múa chân giữa hai chân Lăng Lang, “tu mi.”
*Bingo: Thán từ, thường thể hiện tâm trạng đắc ý, vui vẻ, hoặc trong này nghĩa là ‘đúng rồi!’, ‘chính xác!’ đại loại thế.
“À, đúng rồi, “ Phong Hạo lấy điều khiển từ xa tắt đi khiêu đản bên trong cơ thể Lăng Lang, “Tạm thời chưa cần dùng đến nó.”
Hắn đem tới một cái khăn lông ướt, đệm dưới thân Lăng Lang, sau đó thuần thục phun lên một lớp kem cạo râu.
Khi lưỡi dao sắc bén tiếp xúc đến làn da Lăng Lang, cả người anh rùng mình một cái.
"Làm sao vậy?" Phong Hạo bảo trì tư thế vừa bắt đầu mà không hề động, này cho Lăng Lang một loại ảo giác hắn tùy thời sẽ cắt xuống, “Anh hẳn đã có kinh nghiệm loại chuyện này không phải sao? Đừng quên, lần đầu tôi nhìn thấy nó, bộ dạng nó chính là sạch sẽ xinh đẹp.”
Phong Hạo cạo xuống dao đầu tiên, “Lần trước chỉ vì không muốn lưu lại nhược điểm trước mặt tôi, không tiếc đeo đai trinh tiết cho mình, lúc đó chẳng phải đã làm công tác chuẩn bị kiểu này sao.”
Tuy Phong Hạo nói là nói vậy, nhưng loại chuyện nguy hiểm này do bản thân mình làm cùng với do người khác làm là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, Lăng Lang có cảm giác mình thời khắc đều chạy bên bờ nguy hiểm, cơn sợ hãi này khiến cho hạ thể anh vốn vẫn luôn phấn khởi tạm thời có dấu hiệu mềm nhũn.
“Không tồi,” Phong Hạo đối với phản ứng của anh tỏ vẻ khen ngợi, “Như vậy dễ dàng cho tôi thao tác hơn.”
Hắn thật nghiêm túc thanh lý vùng lông giữa khố Lăng Lang, xong mỗi nhát dao lại dùng khăn thật cẩn thận lau đi hỗn hợp lông cùng bọt kem, chỉ mất công phu một lát, nửa bên trái Lăng Lang đã bị cạo đến gọn gàng sạch sẽ.
Lo lắng của Lăng Lang cũng không vì vậy mà giảm bớt, hầu như mỗi người đàn ông khi dùng dao cạo râu đều từng trải qua sự cố vì đã dùng quen tay phải, khi cạo má trái bị ngược hướng sẽ tổn thương khuôn mặt. Ngay tại thời điểm khi anh nghĩ vậy, chỉ thấy Phong Hạo đem dao cạo râu từ tay phải chuyển đến tay trái, động tác này khiến Lăng Lang cả kinh tuôn một thân mồ hôi lạnh, hạ thân hoàn toàn ủ rũ.
Phong Hạo cười cười, không để ý phản ứng của anh, tiếp tục dùng tay trái tiến hành bài tập.
“Anh phải tin tưởng tôi sẽ không khiến anh bị thương, tuy rằng tôi biết vượt qua được sợ hãi trong tiềm thức là rất khó.”
Lăng Lang phát hiện hắn dùng tay trái cầm dao cũng thuần thục hệt như dùng tay phải, thanh dao cạo râu trong tay hắn trở nên dễ bảo, hoàn toàn chỉ sượt qua da, không nhiều một phân, không ít một phân.
“Nếu tôi làm chuyện gì mang tính chất nguy hiểm với anh, vậy nhất định được xây dựng trên cơ sở luyện tập qua hàng trăm lần.”
“Cậu luyện tập trên thân thể người khác?”
Phong Hạo mỉm cười lắc đầu, "Anh nghĩ nhiều rồi."
“…Cậu luyện tập trên thân thể mình?”
"Ha ha ha ha, " Phong Hạo rất khó được thoải mái cười ha hả, "Đã nói là anh nghĩ nhiều rồi."
Hắn dừng cười, nhưng ánh mắt vẫn cong cong hình trăng khuyết, "Tôi chỉ luyện tập dùng tay trái cạo râu mà thôi, luyện hai năm."
Lăng Lang quả thực khó mà tin được, "Chỉ vì làm chuyện này?"
Phong Hạo mím môi, "Đừng nói tiếp nữa.”
Lăng Lang bị đối thoại phân tán tinh lực, chờ chú ý tới thì Phong Hạo đã hoàn thành tám chín phần, đang kiên nhẫn xử lý “những con cá lọt lưới” trong một góc sáng sủa khác.
Anh hiện tại đã tin tưởng Phong Hạo sẽ không làm mình bị thương, có điều sau khi sợ hãi biến mất, áp lực vì dục vọng ngược lại càng mạnh hơn, thân thể anh không thể ức chế nổi lên phản ứng, nhất là đang nhìn đến hạ thể trơn nhẵn của chính mình, loại cảm giác khuất nhục càng thêm mãnh liệt.
“Thân thể anh mẫn cảm đến mức khiến tôi giật mình,” Phong Hạo tán thưởng, “Cũng may đã gần xong, bằng không thực sự sẽ khiến công việc của tôi gia tăng độ khó rất nhiều.”
Hắn dùng khăn mặt lau đi một chút bọt cuối cùng, Lăng Lang giờ phút này sạch sẽ tựa như một đứa trẻ sơ sinh.
“Đau không?” Ngón tay Phong Hạo từ khố hạ chậm rãi trườn xuống.
Lăng Lang gật gật đầu, tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng vẫn có cảm nhận nóng rát sau khi cạo xong.
"Sửa xong mi, bước thứ hai nên đến phiên cái gì?"
Lăng Lang nghĩ nghĩ, "Cách ly?"
“Anh rất có kinh nghiệm, " Phong Hạo bỏ đi cái khăn dưới thân Lăng Lang, từ trong túi đồ trang điểm lấy ra một cái chai màu lam, đổ một chút chất lỏng trong suốt trơn dính ra tay.
“Mục đích của việc cách ly chủ yếu là để bảo hộ làn da không bị mỹ phẩm thương tổn,” Hắn đem chất lỏng trong lòng bàn tay trực tiếp áp vào vùng tam giác, Lăng Lang bị lạnh hít vào một hơi, “Ở chỗ này cũng vậy.”
Bàn tay Phong Hạo bắt đầu ôn nhu đảo quanh vùng tam giác, cảm giác nóng rát rất nhanh đã dịu xuống, cảm giác mát lạnh kích thích đầu dây thần kinh anh, khiến đại não càng cảm nhận rõ ràng kích thích đến từ phía dưới.
Đợi đến khi khu vực vừa cạo lông xong đều sủng hạnh qua một lần, tay Phong Hạo lập tức tiến đến phân thân Lăng Lang, đem chất lỏng lạnh lẽo nhẵn mịn xoa khắp dục vọng lửa nóng của anh, Lăng Lang vừa muốn trốn tránh xúc cảm lạnh lẽo đó, lại vì âu yếm hấp dẫn kia mà muốn nghênh hợp, động tác Phong Hạo thong thả, ngón tay linh hoạt khiến Lăng Lang trầm mê trong ôn nhu của hắn.
"Đừng..." Cảm nhận được ôn nhu kia đột nhiên rời mình mà đi, Lăng Lang kìm lòng không nổi gọi ra tiếng.
“Hiện tại cách lúc kết thúc còn rất sớm.” Phong Hạo trêu anh, “Cách ly mới là bắt đầu trang điểm thôi, còn nhớ bước tiếp theo không?”
Lăng Lang nhớ lại từng bước làm của nhân viên hóa trang, “Phấn lót.”
“Chính xác.” Vừa dứt lời, một cỗ xúc cảm nóng bỏng chụp lên khí quan Lăng Lang, kích thích bất thình lình khiến Lăng Lang kinh hô một tiếng, lạnh cùng nóng mãnh liệt tương phản khiến anh cảm nhận độ nóng còn cao hơn mức bình thường.
Động tác Phong Hạo trái ngược với ôn hòa vừa rồi, trở nên như gió táp mưa sa, bàn tay nắm chặt phân thân đối phương luật động cực nhanh, Lăng Lang cảm giác hạ thể thiêu đốn đến muốn hòa tan anh.
Anh không thể khống chế bật ra tiếng rên rỉ, khoái cảm thẳng tắp dâng trào, dưới sự dẫn dắt của đối phương đã sắp đặt chân lên thiên đường.
Phong Hạo ngay trước khi Lăng Lang đạt đến điểm tới hạn thì dừng tay, Lăng Lang giống như đang ngồi trên một toa xe guồng sắp lên đến đỉnh thì đột nhiên mất điện, lại trượt trở xuống, anh cơ hồ muốn khóc, “Đừng ngừng!”
Phong Hạo mắt điếc tai ngơ, bình tĩnh đứng ở một bên, chờ Lăng Lang tự mình bình phục cảm xúc.
Lăng Lang thở dốc nửa ngày, trong đầu dần dần khôi phục thanh tỉnh, anh lúc này mới phát hiện cái chai trên tay Phong Hạo chẳng biết lúc nào đã thay đổi thành một chai hình dáng giống như vừa rồi nhưng màu đỏ.
Phong Hạo xác nhận Lăng Lang đã một lần nữa trở lại trên đất bằng, đem cái chai trong tay thả lại trong túi đựng đồ, lại rút tay ra thì giữa ngón tay đã có thêm hai thứ nhìn bề ngoài tương tự như cây bút.
Hắn rút nắp cây bút đầu tiên, Lăng Lang chăm chú nhìn rồi lại nhìn, là bút vẽ mi (bút kẻ chân mày) rất bình thường.
“Vốn tôi không có nhiều hứng thú với loại chuyện này, “ Phong Hạo khóe miệng ngấn cười, “Nhưng không hiểu vì cái gì, nhìn thấy thân thể anh tôi lại rất có xúc động muốn làm vậy.”
Hắn cúi người, ở khố hạ Lăng Lang cứng cáp mạnh mẽ viết một chữ Thiên.
“Đối với tôi mà nói, anh chính là bầu trời của tôi.”
Hắn lại viết thêm một chữ Nhật bên trên chữ Thiên, tạo thành một chữ Hạo, “Nhưng mà, tôi chính là ông Trời.” *
*Chữ Thiên (天) nghĩa là Không trung, bầu trời. Chữ Nhật (日) nghĩa là Mặt trời, ngày. Chữ Hạo (昊): (QT nguyên câu là “Ngã thị Nhật Thiên đích”), ghép từ hai chữ trên, nghĩa là Trời, hoặc mênh mông, vô bờ bến.
Lăng Lang không nói gì, Phong Hạo thu hồi bút kẻ mi, một bên tự cười nhạo mình, “Loại việc làm ký hiệu tuyên cáo quyền sở hữu này, so ra chỉ có học sinh tiểu học mới có thể làm, có chút ngây thơ.”
Hắn nói tiếp, “Nhưng mà, xăm mình hay xuyên lỗ (đục lỗ để đeo trang sức) là việc tôi không đồng ý nhất, cho nên anh không cần lo lắng tôi sẽ tạo thành thương tổn vĩnh cửu trên thân thể anh, tôi thích thân thể tự nhiên thuần khiết, không hy vọng bên trên lưu lại dấu vết của bất kỳ người nào khác.”
Hắn ngước mắt lên, "Cho nên, tôi cũng không cho phép anh có bất kỳ hành vi nào thương tổn tới thân thể chính mình."
“Được rồi,” hắn thoải mái đem bút kẻ mi ném trở về, “Anh hiện tại cảm giác thế nào?”
Lăng Lang vẫn còn giận dỗi hắn vừa rồi không để mình phóng thích, “Không có cảm giác gì."
Phong Hạo gật gật đầu, "Vậy là đúng rồi, kế tiếp..."
Hắn lại rút nắp một cây bút khác ra, "Vẽ mi xong rồi, nên kẻ mắt ."
"A —— "
Lăng Lang trơ mắt nhìn hắn đem ngòi bút sáp nhập linh khẩu* của mình, ngón cái giật giật, một luồng điện nháy mắt truyền vào thân thể, loại mùi vị này khó có thể hình dung, anh vô pháp khống chế kêu to thành tiếng.
(*Dành cho bạn nào chưa biết, “linh khẩu” là đầu ra của niệu đạo ở nam giới)
“Thứ này điện lượng (cường độ dòng điện) thực mỏng manh,” Phong Hạo chờ anh thở dốc một trận mới mở miệng, “Nhưng mà xem ra nhằm vào thân thể mẫn cảm này của anh vậy là đủ rồi.” Bạn đang �
Hắn lại một lần nữa đè xuống công tắc, Lăng Lang liều mạng ngửa đầu, cả người căng cứng, luồng điện xuyên thấu qua linh khẩu truyền đến từng đầu dây thần kinh, mỗi một mao mạch trong mạch máu đều như có phân tử điện ong ong rung động, sau khi dòng điện biến mất, mười đầu ngón tay đều tê dại như muốn mạng anh.
“Vẫn còn chưa có cảm giác sao? Vậy lại thêm một lần,” Lần thứ ba, tính khí Lăng Lang mãnh liệt run lên, như thể sắp bắn tinh, hô hấp anh đình trệ, máu cả người dồn lên đầu, trên trán thậm chí toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Phong Hạo trước mặt, ngay cả đồng tử cũng giãn lớn ra.
Trạng thái yên lặng này duy trì vài giây, anh tựa như trong nháy mắt bị rút đi khí lực toàn thân, đầu vô lực rũ xuống, bả vai cũng suy sụp, nếu không có còng tay cố định, chắc anh đã ngã từ trên ghế xuống đất.
Thanh âm tràn ngập ý cười của Phong Hạo vang lên, “Còn nói không có cảm giác nữa không?”
Lăng Lang vẫn cúi đầu, khẽ lắc nhẹ đến gần như không thể thấy.
“Vậy là tốt rồi, này chứng minh kỹ thuật trang điểm của tôi không phải bết bát (tệ) đến thế.” Phong Hạo rút bút ra, nơi đó lập tức chảy ra một cỗ dịch thể trong suốt, làm ướt một mảng lớn trên ghế dựa.
“Nếu là trang điểm tự nhiên, vậy đến bước này cũng không còn gì nhiều lắm,” Phong Hạo lại lục trong túi đồ, “Thuốc chải mi (QT là Tiệp mao cao, mình nghĩ là mascara) … Anh hiện tại không có lông mi, nhãn ảnh (kính sát tròng?)…” Hắn đưa mắt nhìn trạng thái của Lăng Lang, “Cũng có thể tỉnh lược, hay là…”
Hắn lôi ra một hộp phấn thương hiệu nổi tiếng, “"Trực tiếp đánh phấn đi."
Lăng Lang quả thực muốn điên rồi, "Ngừng, dừng lại."
Phong Hạo động tác trên tay một chút cũng không giảm bớt, "Không tốt sao?"
Lăng Lang khống chế không nổi muốn cười, "Ngứa quá."
“Nhưng tôi cảm thấy thế này rất tốt,” Phong Hạo trêu đùa dục vọng anh, còn thường gãi một chút ở gốc đùi, Lăng Lang liều mạng trốn tránh, nhưng phạm vi có thể động lại cực kỳ hữu hạn, đuôi cây chổi lông mềm mại kia phất qua hạ thân, ngứa đến tận trong lòng.
"Ít nhất, " Phong Hạo rốt cục ngừng lại, "Có thể nhìn thấy anh cười khi không phải đang quay phim.”
Tươi cười vẫn còn tiếp diễn trên mặt Lăng Lang, anh nhìn Phong Hạo, ánh mắt tinh lượng.
“Thời cổ có phi tử không thích cười, thiên tử không tiếc lấy phong hỏa hí chư hầu*,” Phong Hạo bắt đầu trêu đùa anh, “Phi tử của trẫm cũng không thích cười, nhưng trẫm chỉ dùng một hộp phấn là có thể thu phục.”
*Phong Hỏa hí chư hầu: Chu U Vương nhà Chu say mê Bao Tự nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười bèn nghe lời nịnh thần đốt đài Phong Hỏa thường dùng để triệu gọi chư hầu tới cứu giá mỗi khi có ngoại xâm. Bao Tự thấy chư hầu kéo quân đến tới chân thành mà không thấy bóng giặc, ngơ ngơ ngác ngác thì liền bật cười. Chu U Vương rất mừng, lâu lâu lại đốt một lần. Dần dà chư hầu mất niềm tin vào thiên tử. Sau này Khuyển Nhung đến đánh vào thành, đài Phong Hỏa đã đốt nhưng chư hầu không đến nữa. Chu U Vương bị giết, Bao Tự tự vẫn. Nhà Chu rời đô về phía đông, kể từ đó suy yếu dần rồi chấm dứt vào thời Xuân Thu Chiến Quốc.
Lăng Lang bị hắn trêu chọc lại càng muốn cười, nhưng cực lực kiềm lại, môi dùng sức mím thành một đường.
“Thiếu chút nữa tôi quên,” Phong Hạo lại mở công tắc điều khiển từ xa, “Một bước cuối cùng, son môi.”
Hắn nắm cằm Lăng Lang khiến anh mở miệng, kéo xuống dây kéo quần, đem vật nơi khố hạ tiến vào, “Bây giờ, khao nhân viên trang điểm của anh đi.”
Lăng Lang toàn tâm toàn ý trả thù lao cho người trang điểm, thẳng đến khi Phong Hạo đem hóa đơn xuất vào miệng mình.
Thu được thù lao, Phong Hạo đem tinh dầu để trang điểm đổ vào lòng bàn tay xoa nóng, lần này hắn rốt cục không dừng lại giữa đường, triệt triệt để để vì Lăng Lang trang điểm xong, lấy được nhũ dịch (ở đây hiểu là tinh dịch) lại bị hắn lấy danh nghĩa bảo vệ da mà bôi lại lên người Lăng Lang.
Hôm nay Lăng Lang vẫn bị Phong Hạo ôm vào phòng tắm, Phong Hạo khởi động công năng mát xa trong bồn tắm lớn, Lăng Lang toàn thân đều thả lỏng.
"Tôi biết anh mệt chết đi, nhưng huấn luyện hàng ngày hôm nay không thể bỏ.”
Lăng Lang thực buồn bực, "Tôi đã khuếch trương cả ngày ."
Phong Hạo mỉm cười lắc đầu, "Nhất mã quy nhất mã*, nhiệm vụ là nhiệm vụ, huấn luyện là huấn luyện, anh không nên lẫn lộn ."
*Mượn một con ngựa phải trả một con ngựa, nợ gì trả nấy, ý nói việc nào ra việc đó.
Lăng Lang không còn cách nào khác, sau khi tắm rửa chỉ đành trở lại căn phòng anh dùng cho huấn luyện, lại nhìn thấy trên tường có thêm một bộ lịch ngày hình ô vuông, trong ô vuông đầu tiên cư nhiên còn dán một đóa hồng nhỏ.
"Đây là cái gì?" Lăng Lang khó hiểu.
"Đây là bản ghi chép huấn luyện mỗi ngày của anh... Anh có từng theo đội đánh phó bản chưa?”
Lăng Lang không hiểu gì hết.
“Anh có từng chơi game, làm hằng ngày chưa?”
Lăng Lang như nghe thiên thư.
Phong Hạo bất đắc dĩ, "Anh có bao giờ lên Tấn Giang (một trang văn học mạng của Trung Quốc), xem qua văn V chưa?” (không hiểu văn V là văn gì, có thể là văn VIP? Có bạn nào biết giải thích giúp mình)
Lăng Lang cái hiểu cái không gật đầu, "Hình như từng xem qua."
"Giống vậy đó, anh mỗi một ngày hoàn thành huấn luyện, sẽ dán một đóa hoa hồng lên đây, hôm qua tôi đã giúp anh dán rồi.”
Hắn chuyển qua ô thứ hai, cũng dán lên một bông hồng, “Đây là ngày hôm nay, tôi cũng giúp anh dán lên trước.”
Lăng Lang nhìn phía sau tổng cộng ba mươi mốt ô vuông, giật mình, “Sau khi nghiêm chỉnh dán kín hết chỗ này sẽ có thưởng phải không?”
Phong Hạo phủ nhận, "Đó là kỹ xảo dỗ tiểu hài tử trong nhà trẻ thôi, ở chỗ này của tôi, hoàn toàn tương phản."
Hắn cười quay đầu lại, "Nếu anh gián đoạn một ngày, sẽ bị trừng phạt."
*Bingo: Thán từ, thường thể hiện tâm trạng đắc ý, vui vẻ, hoặc trong này nghĩa là ‘đúng rồi!’, ‘chính xác!’ đại loại thế.
“À, đúng rồi, “ Phong Hạo lấy điều khiển từ xa tắt đi khiêu đản bên trong cơ thể Lăng Lang, “Tạm thời chưa cần dùng đến nó.”
Hắn đem tới một cái khăn lông ướt, đệm dưới thân Lăng Lang, sau đó thuần thục phun lên một lớp kem cạo râu.
Khi lưỡi dao sắc bén tiếp xúc đến làn da Lăng Lang, cả người anh rùng mình một cái.
"Làm sao vậy?" Phong Hạo bảo trì tư thế vừa bắt đầu mà không hề động, này cho Lăng Lang một loại ảo giác hắn tùy thời sẽ cắt xuống, “Anh hẳn đã có kinh nghiệm loại chuyện này không phải sao? Đừng quên, lần đầu tôi nhìn thấy nó, bộ dạng nó chính là sạch sẽ xinh đẹp.”
Phong Hạo cạo xuống dao đầu tiên, “Lần trước chỉ vì không muốn lưu lại nhược điểm trước mặt tôi, không tiếc đeo đai trinh tiết cho mình, lúc đó chẳng phải đã làm công tác chuẩn bị kiểu này sao.”
Tuy Phong Hạo nói là nói vậy, nhưng loại chuyện nguy hiểm này do bản thân mình làm cùng với do người khác làm là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, Lăng Lang có cảm giác mình thời khắc đều chạy bên bờ nguy hiểm, cơn sợ hãi này khiến cho hạ thể anh vốn vẫn luôn phấn khởi tạm thời có dấu hiệu mềm nhũn.
“Không tồi,” Phong Hạo đối với phản ứng của anh tỏ vẻ khen ngợi, “Như vậy dễ dàng cho tôi thao tác hơn.”
Hắn thật nghiêm túc thanh lý vùng lông giữa khố Lăng Lang, xong mỗi nhát dao lại dùng khăn thật cẩn thận lau đi hỗn hợp lông cùng bọt kem, chỉ mất công phu một lát, nửa bên trái Lăng Lang đã bị cạo đến gọn gàng sạch sẽ.
Lo lắng của Lăng Lang cũng không vì vậy mà giảm bớt, hầu như mỗi người đàn ông khi dùng dao cạo râu đều từng trải qua sự cố vì đã dùng quen tay phải, khi cạo má trái bị ngược hướng sẽ tổn thương khuôn mặt. Ngay tại thời điểm khi anh nghĩ vậy, chỉ thấy Phong Hạo đem dao cạo râu từ tay phải chuyển đến tay trái, động tác này khiến Lăng Lang cả kinh tuôn một thân mồ hôi lạnh, hạ thân hoàn toàn ủ rũ.
Phong Hạo cười cười, không để ý phản ứng của anh, tiếp tục dùng tay trái tiến hành bài tập.
“Anh phải tin tưởng tôi sẽ không khiến anh bị thương, tuy rằng tôi biết vượt qua được sợ hãi trong tiềm thức là rất khó.”
Lăng Lang phát hiện hắn dùng tay trái cầm dao cũng thuần thục hệt như dùng tay phải, thanh dao cạo râu trong tay hắn trở nên dễ bảo, hoàn toàn chỉ sượt qua da, không nhiều một phân, không ít một phân.
“Nếu tôi làm chuyện gì mang tính chất nguy hiểm với anh, vậy nhất định được xây dựng trên cơ sở luyện tập qua hàng trăm lần.”
“Cậu luyện tập trên thân thể người khác?”
Phong Hạo mỉm cười lắc đầu, "Anh nghĩ nhiều rồi."
“…Cậu luyện tập trên thân thể mình?”
"Ha ha ha ha, " Phong Hạo rất khó được thoải mái cười ha hả, "Đã nói là anh nghĩ nhiều rồi."
Hắn dừng cười, nhưng ánh mắt vẫn cong cong hình trăng khuyết, "Tôi chỉ luyện tập dùng tay trái cạo râu mà thôi, luyện hai năm."
Lăng Lang quả thực khó mà tin được, "Chỉ vì làm chuyện này?"
Phong Hạo mím môi, "Đừng nói tiếp nữa.”
Lăng Lang bị đối thoại phân tán tinh lực, chờ chú ý tới thì Phong Hạo đã hoàn thành tám chín phần, đang kiên nhẫn xử lý “những con cá lọt lưới” trong một góc sáng sủa khác.
Anh hiện tại đã tin tưởng Phong Hạo sẽ không làm mình bị thương, có điều sau khi sợ hãi biến mất, áp lực vì dục vọng ngược lại càng mạnh hơn, thân thể anh không thể ức chế nổi lên phản ứng, nhất là đang nhìn đến hạ thể trơn nhẵn của chính mình, loại cảm giác khuất nhục càng thêm mãnh liệt.
“Thân thể anh mẫn cảm đến mức khiến tôi giật mình,” Phong Hạo tán thưởng, “Cũng may đã gần xong, bằng không thực sự sẽ khiến công việc của tôi gia tăng độ khó rất nhiều.”
Hắn dùng khăn mặt lau đi một chút bọt cuối cùng, Lăng Lang giờ phút này sạch sẽ tựa như một đứa trẻ sơ sinh.
“Đau không?” Ngón tay Phong Hạo từ khố hạ chậm rãi trườn xuống.
Lăng Lang gật gật đầu, tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng vẫn có cảm nhận nóng rát sau khi cạo xong.
"Sửa xong mi, bước thứ hai nên đến phiên cái gì?"
Lăng Lang nghĩ nghĩ, "Cách ly?"
“Anh rất có kinh nghiệm, " Phong Hạo bỏ đi cái khăn dưới thân Lăng Lang, từ trong túi đồ trang điểm lấy ra một cái chai màu lam, đổ một chút chất lỏng trong suốt trơn dính ra tay.
“Mục đích của việc cách ly chủ yếu là để bảo hộ làn da không bị mỹ phẩm thương tổn,” Hắn đem chất lỏng trong lòng bàn tay trực tiếp áp vào vùng tam giác, Lăng Lang bị lạnh hít vào một hơi, “Ở chỗ này cũng vậy.”
Bàn tay Phong Hạo bắt đầu ôn nhu đảo quanh vùng tam giác, cảm giác nóng rát rất nhanh đã dịu xuống, cảm giác mát lạnh kích thích đầu dây thần kinh anh, khiến đại não càng cảm nhận rõ ràng kích thích đến từ phía dưới.
Đợi đến khi khu vực vừa cạo lông xong đều sủng hạnh qua một lần, tay Phong Hạo lập tức tiến đến phân thân Lăng Lang, đem chất lỏng lạnh lẽo nhẵn mịn xoa khắp dục vọng lửa nóng của anh, Lăng Lang vừa muốn trốn tránh xúc cảm lạnh lẽo đó, lại vì âu yếm hấp dẫn kia mà muốn nghênh hợp, động tác Phong Hạo thong thả, ngón tay linh hoạt khiến Lăng Lang trầm mê trong ôn nhu của hắn.
"Đừng..." Cảm nhận được ôn nhu kia đột nhiên rời mình mà đi, Lăng Lang kìm lòng không nổi gọi ra tiếng.
“Hiện tại cách lúc kết thúc còn rất sớm.” Phong Hạo trêu anh, “Cách ly mới là bắt đầu trang điểm thôi, còn nhớ bước tiếp theo không?”
Lăng Lang nhớ lại từng bước làm của nhân viên hóa trang, “Phấn lót.”
“Chính xác.” Vừa dứt lời, một cỗ xúc cảm nóng bỏng chụp lên khí quan Lăng Lang, kích thích bất thình lình khiến Lăng Lang kinh hô một tiếng, lạnh cùng nóng mãnh liệt tương phản khiến anh cảm nhận độ nóng còn cao hơn mức bình thường.
Động tác Phong Hạo trái ngược với ôn hòa vừa rồi, trở nên như gió táp mưa sa, bàn tay nắm chặt phân thân đối phương luật động cực nhanh, Lăng Lang cảm giác hạ thể thiêu đốn đến muốn hòa tan anh.
Anh không thể khống chế bật ra tiếng rên rỉ, khoái cảm thẳng tắp dâng trào, dưới sự dẫn dắt của đối phương đã sắp đặt chân lên thiên đường.
Phong Hạo ngay trước khi Lăng Lang đạt đến điểm tới hạn thì dừng tay, Lăng Lang giống như đang ngồi trên một toa xe guồng sắp lên đến đỉnh thì đột nhiên mất điện, lại trượt trở xuống, anh cơ hồ muốn khóc, “Đừng ngừng!”
Phong Hạo mắt điếc tai ngơ, bình tĩnh đứng ở một bên, chờ Lăng Lang tự mình bình phục cảm xúc.
Lăng Lang thở dốc nửa ngày, trong đầu dần dần khôi phục thanh tỉnh, anh lúc này mới phát hiện cái chai trên tay Phong Hạo chẳng biết lúc nào đã thay đổi thành một chai hình dáng giống như vừa rồi nhưng màu đỏ.
Phong Hạo xác nhận Lăng Lang đã một lần nữa trở lại trên đất bằng, đem cái chai trong tay thả lại trong túi đựng đồ, lại rút tay ra thì giữa ngón tay đã có thêm hai thứ nhìn bề ngoài tương tự như cây bút.
Hắn rút nắp cây bút đầu tiên, Lăng Lang chăm chú nhìn rồi lại nhìn, là bút vẽ mi (bút kẻ chân mày) rất bình thường.
“Vốn tôi không có nhiều hứng thú với loại chuyện này, “ Phong Hạo khóe miệng ngấn cười, “Nhưng không hiểu vì cái gì, nhìn thấy thân thể anh tôi lại rất có xúc động muốn làm vậy.”
Hắn cúi người, ở khố hạ Lăng Lang cứng cáp mạnh mẽ viết một chữ Thiên.
“Đối với tôi mà nói, anh chính là bầu trời của tôi.”
Hắn lại viết thêm một chữ Nhật bên trên chữ Thiên, tạo thành một chữ Hạo, “Nhưng mà, tôi chính là ông Trời.” *
*Chữ Thiên (天) nghĩa là Không trung, bầu trời. Chữ Nhật (日) nghĩa là Mặt trời, ngày. Chữ Hạo (昊): (QT nguyên câu là “Ngã thị Nhật Thiên đích”), ghép từ hai chữ trên, nghĩa là Trời, hoặc mênh mông, vô bờ bến.
Lăng Lang không nói gì, Phong Hạo thu hồi bút kẻ mi, một bên tự cười nhạo mình, “Loại việc làm ký hiệu tuyên cáo quyền sở hữu này, so ra chỉ có học sinh tiểu học mới có thể làm, có chút ngây thơ.”
Hắn nói tiếp, “Nhưng mà, xăm mình hay xuyên lỗ (đục lỗ để đeo trang sức) là việc tôi không đồng ý nhất, cho nên anh không cần lo lắng tôi sẽ tạo thành thương tổn vĩnh cửu trên thân thể anh, tôi thích thân thể tự nhiên thuần khiết, không hy vọng bên trên lưu lại dấu vết của bất kỳ người nào khác.”
Hắn ngước mắt lên, "Cho nên, tôi cũng không cho phép anh có bất kỳ hành vi nào thương tổn tới thân thể chính mình."
“Được rồi,” hắn thoải mái đem bút kẻ mi ném trở về, “Anh hiện tại cảm giác thế nào?”
Lăng Lang vẫn còn giận dỗi hắn vừa rồi không để mình phóng thích, “Không có cảm giác gì."
Phong Hạo gật gật đầu, "Vậy là đúng rồi, kế tiếp..."
Hắn lại rút nắp một cây bút khác ra, "Vẽ mi xong rồi, nên kẻ mắt ."
"A —— "
Lăng Lang trơ mắt nhìn hắn đem ngòi bút sáp nhập linh khẩu* của mình, ngón cái giật giật, một luồng điện nháy mắt truyền vào thân thể, loại mùi vị này khó có thể hình dung, anh vô pháp khống chế kêu to thành tiếng.
(*Dành cho bạn nào chưa biết, “linh khẩu” là đầu ra của niệu đạo ở nam giới)
“Thứ này điện lượng (cường độ dòng điện) thực mỏng manh,” Phong Hạo chờ anh thở dốc một trận mới mở miệng, “Nhưng mà xem ra nhằm vào thân thể mẫn cảm này của anh vậy là đủ rồi.” Bạn đang �
Hắn lại một lần nữa đè xuống công tắc, Lăng Lang liều mạng ngửa đầu, cả người căng cứng, luồng điện xuyên thấu qua linh khẩu truyền đến từng đầu dây thần kinh, mỗi một mao mạch trong mạch máu đều như có phân tử điện ong ong rung động, sau khi dòng điện biến mất, mười đầu ngón tay đều tê dại như muốn mạng anh.
“Vẫn còn chưa có cảm giác sao? Vậy lại thêm một lần,” Lần thứ ba, tính khí Lăng Lang mãnh liệt run lên, như thể sắp bắn tinh, hô hấp anh đình trệ, máu cả người dồn lên đầu, trên trán thậm chí toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Phong Hạo trước mặt, ngay cả đồng tử cũng giãn lớn ra.
Trạng thái yên lặng này duy trì vài giây, anh tựa như trong nháy mắt bị rút đi khí lực toàn thân, đầu vô lực rũ xuống, bả vai cũng suy sụp, nếu không có còng tay cố định, chắc anh đã ngã từ trên ghế xuống đất.
Thanh âm tràn ngập ý cười của Phong Hạo vang lên, “Còn nói không có cảm giác nữa không?”
Lăng Lang vẫn cúi đầu, khẽ lắc nhẹ đến gần như không thể thấy.
“Vậy là tốt rồi, này chứng minh kỹ thuật trang điểm của tôi không phải bết bát (tệ) đến thế.” Phong Hạo rút bút ra, nơi đó lập tức chảy ra một cỗ dịch thể trong suốt, làm ướt một mảng lớn trên ghế dựa.
“Nếu là trang điểm tự nhiên, vậy đến bước này cũng không còn gì nhiều lắm,” Phong Hạo lại lục trong túi đồ, “Thuốc chải mi (QT là Tiệp mao cao, mình nghĩ là mascara) … Anh hiện tại không có lông mi, nhãn ảnh (kính sát tròng?)…” Hắn đưa mắt nhìn trạng thái của Lăng Lang, “Cũng có thể tỉnh lược, hay là…”
Hắn lôi ra một hộp phấn thương hiệu nổi tiếng, “"Trực tiếp đánh phấn đi."
Lăng Lang quả thực muốn điên rồi, "Ngừng, dừng lại."
Phong Hạo động tác trên tay một chút cũng không giảm bớt, "Không tốt sao?"
Lăng Lang khống chế không nổi muốn cười, "Ngứa quá."
“Nhưng tôi cảm thấy thế này rất tốt,” Phong Hạo trêu đùa dục vọng anh, còn thường gãi một chút ở gốc đùi, Lăng Lang liều mạng trốn tránh, nhưng phạm vi có thể động lại cực kỳ hữu hạn, đuôi cây chổi lông mềm mại kia phất qua hạ thân, ngứa đến tận trong lòng.
"Ít nhất, " Phong Hạo rốt cục ngừng lại, "Có thể nhìn thấy anh cười khi không phải đang quay phim.”
Tươi cười vẫn còn tiếp diễn trên mặt Lăng Lang, anh nhìn Phong Hạo, ánh mắt tinh lượng.
“Thời cổ có phi tử không thích cười, thiên tử không tiếc lấy phong hỏa hí chư hầu*,” Phong Hạo bắt đầu trêu đùa anh, “Phi tử của trẫm cũng không thích cười, nhưng trẫm chỉ dùng một hộp phấn là có thể thu phục.”
*Phong Hỏa hí chư hầu: Chu U Vương nhà Chu say mê Bao Tự nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười bèn nghe lời nịnh thần đốt đài Phong Hỏa thường dùng để triệu gọi chư hầu tới cứu giá mỗi khi có ngoại xâm. Bao Tự thấy chư hầu kéo quân đến tới chân thành mà không thấy bóng giặc, ngơ ngơ ngác ngác thì liền bật cười. Chu U Vương rất mừng, lâu lâu lại đốt một lần. Dần dà chư hầu mất niềm tin vào thiên tử. Sau này Khuyển Nhung đến đánh vào thành, đài Phong Hỏa đã đốt nhưng chư hầu không đến nữa. Chu U Vương bị giết, Bao Tự tự vẫn. Nhà Chu rời đô về phía đông, kể từ đó suy yếu dần rồi chấm dứt vào thời Xuân Thu Chiến Quốc.
Lăng Lang bị hắn trêu chọc lại càng muốn cười, nhưng cực lực kiềm lại, môi dùng sức mím thành một đường.
“Thiếu chút nữa tôi quên,” Phong Hạo lại mở công tắc điều khiển từ xa, “Một bước cuối cùng, son môi.”
Hắn nắm cằm Lăng Lang khiến anh mở miệng, kéo xuống dây kéo quần, đem vật nơi khố hạ tiến vào, “Bây giờ, khao nhân viên trang điểm của anh đi.”
Lăng Lang toàn tâm toàn ý trả thù lao cho người trang điểm, thẳng đến khi Phong Hạo đem hóa đơn xuất vào miệng mình.
Thu được thù lao, Phong Hạo đem tinh dầu để trang điểm đổ vào lòng bàn tay xoa nóng, lần này hắn rốt cục không dừng lại giữa đường, triệt triệt để để vì Lăng Lang trang điểm xong, lấy được nhũ dịch (ở đây hiểu là tinh dịch) lại bị hắn lấy danh nghĩa bảo vệ da mà bôi lại lên người Lăng Lang.
Hôm nay Lăng Lang vẫn bị Phong Hạo ôm vào phòng tắm, Phong Hạo khởi động công năng mát xa trong bồn tắm lớn, Lăng Lang toàn thân đều thả lỏng.
"Tôi biết anh mệt chết đi, nhưng huấn luyện hàng ngày hôm nay không thể bỏ.”
Lăng Lang thực buồn bực, "Tôi đã khuếch trương cả ngày ."
Phong Hạo mỉm cười lắc đầu, "Nhất mã quy nhất mã*, nhiệm vụ là nhiệm vụ, huấn luyện là huấn luyện, anh không nên lẫn lộn ."
*Mượn một con ngựa phải trả một con ngựa, nợ gì trả nấy, ý nói việc nào ra việc đó.
Lăng Lang không còn cách nào khác, sau khi tắm rửa chỉ đành trở lại căn phòng anh dùng cho huấn luyện, lại nhìn thấy trên tường có thêm một bộ lịch ngày hình ô vuông, trong ô vuông đầu tiên cư nhiên còn dán một đóa hồng nhỏ.
"Đây là cái gì?" Lăng Lang khó hiểu.
"Đây là bản ghi chép huấn luyện mỗi ngày của anh... Anh có từng theo đội đánh phó bản chưa?”
Lăng Lang không hiểu gì hết.
“Anh có từng chơi game, làm hằng ngày chưa?”
Lăng Lang như nghe thiên thư.
Phong Hạo bất đắc dĩ, "Anh có bao giờ lên Tấn Giang (một trang văn học mạng của Trung Quốc), xem qua văn V chưa?” (không hiểu văn V là văn gì, có thể là văn VIP? Có bạn nào biết giải thích giúp mình)
Lăng Lang cái hiểu cái không gật đầu, "Hình như từng xem qua."
"Giống vậy đó, anh mỗi một ngày hoàn thành huấn luyện, sẽ dán một đóa hoa hồng lên đây, hôm qua tôi đã giúp anh dán rồi.”
Hắn chuyển qua ô thứ hai, cũng dán lên một bông hồng, “Đây là ngày hôm nay, tôi cũng giúp anh dán lên trước.”
Lăng Lang nhìn phía sau tổng cộng ba mươi mốt ô vuông, giật mình, “Sau khi nghiêm chỉnh dán kín hết chỗ này sẽ có thưởng phải không?”
Phong Hạo phủ nhận, "Đó là kỹ xảo dỗ tiểu hài tử trong nhà trẻ thôi, ở chỗ này của tôi, hoàn toàn tương phản."
Hắn cười quay đầu lại, "Nếu anh gián đoạn một ngày, sẽ bị trừng phạt."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook