Lăng Lang chờ đợi trong lồng, nhìn Phong Hạo cầm lấy điều khiển từ xa, chỉnh nhiệt độ trong phòng, lại cầm lấy một cái điều khiển khác, ấn nút, bức tường trước mặt liền chậm rãi dời qua một bên, Lăng Lang lúc này mới phát hiện phòng này cùng phòng khách nguyên bản liền làm một khối, bị một bức tường giả ngăn thành hai không gian.

Phong Hạo rời đi, một lát sau một lần nữa hiện ra tại phòng khách, trên người đã thay đổi thành một bộ quần áo mặc ở nhà (QT là thường phục). Hắn ung dung ngồi trên salon đọc sách, từ góc độ của Lăng Lang có thể nhìn rõ sườn mặt đối phương, trên gương mặt Phong Hạo không hề có vẻ tươi cười ngày thường, ngược lại cho anh một loại cảm giác lạnh lùng.

Lăng Lang cũng an tĩnh quỳ gối trong lồng sắt nhìn hắn, đây không phải lần đầu tiên anh nhìn Phong Hạo từ xa, nhưng lúc này giữa hai người có thêm một song sắt vô tình.

Anh chăm chú nhìn sườn mặt đối phương, gương mặt khiến anh nhớ nhung đã lâu giờ phút này bỗng đánh úp lại, cảm xúc ấm áp của nụ hôn vừa rồi như còn dừng lại trên môi, chỉ chớp mắt quanh mình đã là lạnh băng một mảnh.

Giờ khắc này anh giống như một con chó bị chủ nhân bỏ ở nhà, thật vất vả chờ đến lúc chủ nhân về tới, vốn tưởng phải nhận được âu yếm ấm áp của chủ nhân, không ngờ vì làm vỡ cái bình hoa quý mà bị ném vào lồng sắt tự ngẫm.

Lăng Lang trong lồng sắt đột nhiên cảm thấy có chút nôn nóng.

Anh bắt đầu nhìn chung quanh, hy vọng khoảng cách giữa hai chấn song đủ lớn để mình chui ra được.

Anh nhìn trên rồi lại nhìn dưới, hận chính mình không có súc cốt thần công (công phu khiến người ta co rút xương cho nhỏ lại), anh thậm chí bắt đầu ảo tưởng có được chiếc đèn pin thu nhỏ trong truyện tranh (Đèn pin của Doraemon á).

Tầm mắt anh ngẫu nhiên quét đến tấm thảm lông cừu bên chân Phong Hạo, anh chưa bao giờ phát hiện tấm da đó lại ấm áp mê người đến thế, trong lòng dâng lên khát vọng mãnh liệt muốn được nằm lên, anh muốn ngủ bên chân Phong Hạo, mà không phải như bây giờ bị vô tình khóa trong lồng sắt.

Lăng Lang trở nên nóng nảy, anh không hề ngoan ngoãn quỳ gối tại chỗ, bắt đầu nắm lấy song sắt liều mạng lay, nhưng nhà giam kia lại không chút sứt mẻ.

Anh dùng sức đẩy cửa lồng sắt, cửa lại đã bị khóa.

Anh muốn đem khóa giật gãy, nhưng rất nhanh liền phát hiện đó là si tâm vọng tưởng.

Anh bất an xoay người trong không gian nhỏ hẹp, thử mò đến mọi góc chết cố gắng tìm ra nhược điểm, anh thậm chí mất đi sức phán đoán của nhân loại, chỉ dựa vào bản năng của một động vật mà đi thử.

Cuối cùng anh dùng sức vỗ lên lồng sắt rắn chắc, cố khơi dậy lực chú ý của Phong Hạo.

Phong Hạo dư quang nhất định có thể quét đến xôn xao bên này, nhưng từ đầu chí cuối không hề liếc mắt một cái, đối với động tĩnh trong lồng sắt thờ ơ.

Xao động của Lăng Lang không đổi lấy bất luận đáp lại nào, anh nhận ra dù mình có cố gắng bao nhiêu cũng không thể khiến Phong Hạo hướng phía này quăng một cái liếc mắt, anh đã hoàn toàn bị đối phương không để mắt đến.

Anh bắt đầu tuyệt vọng.

Vì thế anh dần dần an tĩnh lại, giống như khi vừa tiến vào nhà giam.

Anh thành thành thật thật ngồi xuống, ôm lấy đầu gối của mình, tiếp tục hết sức chăm chú nhìn người trên ghế sa lon xa xa.

Thời gian dần dần đọng lại , mệt mỏi thổi quét toàn thân anh, không biết ngưng thần nhìn như vậy bao lâu, mí mắt Lăng Lang từng chút rũ xuống.

Trong hoảng hốt anh nghe một thanh âm lách cách vang lên, mở mắt ra, thấy cửa lồng đã được mở, anh không thể chờ thêm vội chui ra ngoài, việc anh muốn làm nhất lúc này, chính là cọ hai má lên chân Phong Hạo.

Phong Hạo ngồi xổm xuống sờ sờ đầu anh, “Từ đầu tới cuối anh đều không nói chuyện, biểu hiện tốt lắm.”

Hắn đứng lên, ý bảo Lăng Lang ở tại chỗ này chờ.

Một lát sau, Phong Hạo trở lại, trong tay bưng một cái đĩa tinh xảo, bên trong đựng sữa ấm.

“Đây là thưởng cho anh.” Phong Hạo cúi người đem cái đĩa đặt ở trong tay Lăng Lang.

Lăng Lang ngẩng đầu nhìn hắn, rồi cúi đầu cẩn thận đem sữa trong đĩa liếm láp sạch sẽ.

Phong Hạo lại khen ngợi sờ sờ đầu của anh, "Giờ muốn làm gì?"

Lăng Lang nghiêng đầu đi, tầm mắt thẳng tắp bắn về phía thảm lông dưới sô pha.

Phong Hạo nhìn theo tầm mắt của anh, hiểu ý nở nụ cười.

“Đi thôi.” Được chủ nhân đồng ý, đại cẩu lập tức bổ nhào vào tấm thảm mềm mại ấm áp, cuộn thân mình thành một đoàn, thỏa mãn ngủ bên chân chủ nhân.

Sau khi Phong Hạo trở về, bộ phim điện ảnh thứ hai cũng đúng hạn được xếp lên nhật trình, nhân viên công tác vội vàng làm chuẩn bị, nhóm Lăng Lang cũng bận rộn với phía tạo hình cùng thiết kế diễn phục.

Kết thúc phần trước Lăng Lang đã chết rồi, bộ thứ hai anh xuất hiện bằng diện mạo hoàn toàn mới, sắm vai một nhân vật có diện mạo thập phần tương tự mình lúc trước nhưng là một thiếu niên.

Thiếu niên khi vừa ra sân là hình tượng Cổ hoặc tử*, quần áo rách (cố tình), tai xỏ đinh, nhuộm một đầu tóc vàng.

*Cổ hoặc tử, tên đầy đủ là “Cổ hoặc tử: Người trong giang hồ”, tên Tiếng Anh là ‘Young and Dangerous’, là một bộ phim Hongkong (rất nổi tiếng) về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lương Vĩ Cường.

Khi nhân viên tạo hình làm tóc cho Lăng Lang, cô lớn mật chọn màu vàng rất sáng, sau đó dùng gel tạo thành một đầu tóc hỗn độn vô trật tự.

"Nhất định phải khoa trương như vậy sao?" Lăng Lang hơi cau mày, nhìn bản thân mình trong gương đã trẻ ra mười tuổi.

"Như vậy không tốt sao?" Nhân viên tạo hình cũng nhìn nhìn Lăng Lang trong gương, "Tôi cảm thấy rất phù hợp với hình tượng trong phim."

Nhìn thấy Phong Hạo đúng lúc đi ngang, cô thuận miệng gọi, “Phong Hạo anh nhìn xem như vậy được không?”

Phong Hạo đi tới, nhìn Lăng Lang trẻ ra mấy tuổi, huýt sáo một tiếng vui vẻ.

“Nhìn anh thế này giống hệt cậu trai thời kỳ phản nghịch, tôi thì vẫn cái loại già chết được.” Hắn vẫn đóng vai cũ, tuổi tác trong phim là trên dưới ba mươi lăm, bởi vậy hóa trang còn già hơn trước. Nguồn :

“Bộ dạng thì đạt chuẩn rồi, không biết Lăng Lang có thể tìm lại cảm giác thanh xuân kia không,” Nhân viên tạo hình nhìn nhìn Phong Hạo, “Bản thân tôi thấy nhân vật kia hợp với Phong Hạo hơn.”

Phong Hạo cười trêu chọc, "Cô dám hoài nghi kỹ xảo biểu diễn của ảnh đế?"

"Không dám không dám, " Nhân viên tạo hình nhấc tay xin tha, "Tôi chỉ nói lên cảm giác, ngàn vạn lần đừng trừ lương tôi nha."

Bên cạnh có người gọi cô hỗ trợ, nhân viên tạo hình ứng tiếng rời khỏi .

Lăng Lang lúc này mới chuyển dời lực chú ý đến sinh vật cỡ lớn luôn luôn đi theo Phong Hạo, "Bên cạnh cậu là cái gì vậy?"

"Là chó Kim Mao(là một giống chó lông vàng, tên Tiếng Anh là Golden Retriever), " Phong Hạo hướng Kim Mao làm một động tác tay, nó lập tức nghe lời ngồi vào trước mặt Lăng Lang.

"Chó của cậu?"

“Không phải, nó diễn chung với anh lần này.” Phong Hạo nhìn nhìn nó nét mặt có chút tiếc nuối, “ Tôi cũng từng có một con Kim Mao như vậy.”

Lăng Lang nhận ra hắn dùng từ ‘đã từng’: “Sau đó thì sao?”

“Có một lần không cẩn thận ăn nhầm đồ ăn, đã chết.” Nhớ tới hồi ức đau khổ, nét cười trên môi Phong Hạo cũng tiêu thất.

Lăng Lang trầm mặc một lát, "Thực xin lỗi."

Phong Hạo ôn nhu vuốt ve đầu nó, “Loại chó tôi thích nhất là Kim Mao, vừa dịu ngoan vừa nhu thuận, lại thông minh xinh đẹp, hơn nữa thực im lặng,” Hắn hướng tầm mắt về phía Lăng Lang, nét tươi cười lại về trên mặt, “Giống như anh vậy.”

Lăng Lang bị hắn không có hảo ý so sánh, quay mặt đi, chợt nhìn hình ảnh mình trong gương, màu tóc khoa trương kia quả thật giống Kim Mao như đúc.

Nhân viên tổ phục trang lại hối thúc anh đi thay quần áo, lúc từ trong phòng thay đồ ra, không ai tin được đây là một người đàn ông đã ba mươi ba tuổi.

Nhân viên tạo hình đeo vào tai phải anh một cái bông giả bằng kim loại, lại tỉ mỉ đánh giá một phen, "Tốt lắm, đi chụp ảnh đi."

Nhiếp ảnh gia đã sớm chuẩn bị sắp xếp xong, Lăng Lang đi đến trước màn ảnh, nhắm mắt lại tìm một chút cảm xúc, khi mở mắt ra cả người đã biến thành một tên vô lại không sợ trời không sợ đất nơi xó chợ đầu đường.

"Quá tuyệt vời, chính là như vậy, " nhiếp ảnh gia tự đáy lòng tán thán nói, máy dưới tay càng không ngừng bấm, “Giờ chuyển thân ra phía trái một chút, đầu hếch lên bên phải, cao lên chút nữa, biểu cảm khinh bạc một chút, rất đẹp!”

Chụp hơn mười chuỗi động tác, nhiếp ảnh gia ra hiệu Phong Hạo tiến lên, tình tiết trong kịch bản là Phong Hạo cứu mạng Lăng Lang trong lần đầu gặp mặt, Lăng Lang xem hắn như đại ca, vô cùng sùng bái, toàn bộ thế giới ai cậu cũng không phục, chỉ phục một mình hắn, biến mình thành Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

“Anh phải dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn biết không, giống như hắn là ông trời của anh vậy đó.” nhiếp ảnh gia ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại không hy vọng gì, Lăng Lang đã có tiếng cao ngạo trong giới, hắn rất nghi ngờ đối phương sẽ chỉ diễn xuất bề ngoài, trong mắt không thể thấy chút tình cảm sùng bái nào.

"Bắt đầu đi, " nhiếp ảnh gia ra lệnh, Lăng Lang chậm rãi ngước mắt lên, nhiếp ảnh gia lập tức ngây ngẩn cả người, ngay cả tay cũng chậm chạp không ấn nút chụp.

Trợ lý cẩn thận đẩy đẩy nhiếp ảnh gia một cái, hắn mớiphục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, liên tục đè xuống nút chụp, đem hình ảnh cảm động này lưu lại.

Không hổ là ảnh đế, hắn một bên chụp một bên cảm thán, trong lòng đối với kỹ xảo biểu diễn của Lăng Lang lại phục thêm vài phần.

Chụp xong tổ hợp hai người, tiếp tục chụp ảnh Lăng Lang cùng chú chó. Khi ở cùng Kim Mao, chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Lăng Lang trong phim, anh hướng màn ảnh phát ra tiếng cười to thoải mái, một người một chó hạnh phúc châu mũi vào nhau, hoặc cùng ôm nhau vui sướng đùa giỡn.

Mọi người rất hiếm khi có thể nhìn thấy Lăng Lang dạng này, đi ngang đều không tự chủ được dừng chân đứng xem.

Nhiếp ảnh gia hô một tiếng OVER, nụ cười trên mặt Lăng Lang nhất thời thu liễm, lại khôi phục thành bộ dáng thường ngày, khiến tất cả mọi người hoài nghi cảnh vừa rồi mình thấy toàn là ảo giác.

Chụp ảnh cũng là một việc rất tiêu hao thể lực, trợ lý đã sớm chuẩn bị đồ thay cùng cà phê chờ Lăng Lang bên ngoài.

Nhân viên huấn luyện chó dẫn Kim Mao qua một bên, thưởng đồ ăn cho nó, rất nhiều nhân viên khác yêu thích nó cũng lấy đồ ăn vặt ra dụ.

Lăng Lang bưng cà phê lên uống một ngụm, lập tức nhăn lại mi.

"Bên trong bỏ cái gì?"

"Đường và bột sữa, " trợ lý không rõ vì sao anh đột nhiên hỏi cái này, "Đều giống lúc trước."

"Hương vị có chút lạ."

"Vậy sao?" Trợ lý nhận lấy ngửi ngửi, "Tôi đi pha lại."

“Thôi khỏi, cứ để vậy đi.” Lăng Lang ngại phiền toái, đón lấy cái tách uống một hơi cạn sạch.

“Sao lại cho nó ăn cái này?” Trong trường quay đột nhiên vang lên thanh âm nghiêm khắc quở trách của Phong Hạo, thanh âm rất lớn hấp dẫn tầm mắt mọi người, Lăng Lang cũng nhìn qua.

“Tôi, tôi...” Một nữ sinh không biết làm sao nhìn Phong Hạo giật miếng chocolate quăng trên đất vỡ thành mấy mảnh, không rõ vì sao đối phương lại tức giận như vậy.

“Cô có biết chó ăn chocolate sẽ chết không?”

Nữ sinh bị hù nhảy dựng, “Em thật sự không biết.” Cô khẩn trương đến muốn khóc, “Nó ăn một miếng rồi, làm sao bây giờ?”

Người huấn luyện chó từ bên ngoài vào đã phát hiện tình huống bên này, vội vàng chạy tới, kiểm tra lượng chocolate còn lại trên mặt đất một chút, “Ăn không nhiều lắm, nhưng lại là chocolate đen...” Hắn nhíu mày, “Để bảo đảm, tôi mang nó đến viện thú y kiểm tra.”

Mọi người vội vàng tìm lồng sắt tìm lồng sắt, tìm dây thừng tìm dây thừng, hiện trường hỗn loạn, đột nhiên từ trong đám người truyền ra một tiếng thét chói tai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương