Nói đi nói lại thì, cái hành trình nhập môn của tôi đã diễn ra như vậy đó, Bình Tâm Nhai này cái gì cũng tệ, chỉ riêng mỗi chính sách phúc lợi là không chê vào đâu được. Nội trong hôm đó đã cấp hẳn cho tôi một gian phòng rộng rãi cùng với một bộ sách pháp thuật thuộc hàng vô giá. Phòng thì chắc chắn là phải nhận rồi đó, nhưng riêng sách thì xin phép được xếp xó vậy. Ban đầu tôi vẫn cho rằng ngọc nào mà chẳng tì vết, ấy chính là việc ngay từ đầu đã có một chiếc giường tre được đặt sẵn trong phòng, vừa nhìn đã biết chẳng có tí êm ái nào rồi. Thế mà chỉ sau một lần nằm ngủ trên đó, tôi chợt phát hiện ra không ngờ nó còn biết toả ra hương thơm dịu nhẹ đưa ta vào giấc mộng lành, thế là từ đó trở đi tôi thề sẽ không bao giờ có ý định đổi giường nữa.

Với cả cơn ác mộng mỗi sáng đều phải dậy sớm tu luyện vẫn luôn ám ảnh tôi rốt cục cũng không có xảy ra. Trên thực tế thì ngoại trừ cứ cách mỗi mười ngày lại phải lên lớp một lần vào đúng chính ngọ ra, thì ở Bình Tâm Nhai cũng chả có yêu cầu phải tu luyện thêm gì nữa sất. Tôi mà không bước chân ra khỏi cửa thì suốt một ngày trời cũng đừng hòng nhìn thấy bóng người. Vấn đề là tôi đây vẫn chưa có tu hành chưa tới nơi tới chốn, thử hỏi làm sao có thể miễn việc ngày ngày đều phải ra đường cho được? Mà đáng giận nhất biết là cái gì không, chính là nguyên cái nhà ăn của Bình Tâm Nhai nó đồ sộ là thế, mà lại chẳng có lấy một dịch vụ giao hàng tận nơi nào!

Những tháng ngày êm đềm cứ thế trôi qua, chẳng để lại chút ấn tượng gì trong tôi cả, vậy mà thấm thoắt đã được hơn nửa năm rồi. Khoảng thời gian này, thay vì nói là tôi ở Bình Tâm Nhai tu luyện, chẳng thà nói là tôi đến đây nghỉ dưỡng nghe ra còn có lý hơn.

.

Hôm nay lại đến ngày lên lớp, tôi vẫn đi muộn như thường lệ. Vừa vào cửa, liền nhận thấy ngay một bầu không khí khác thường, nên nói thế nào nhỉ? Mỗi khi đặt chân vào cái lớp học ban trưa này, thường thì sẽ bắt gặp ngay một bầu không khí ngập tràn sự biếng nhác, đám sư huynh đến trước người thì gà gật kẻ thì thả hồn đi tận đâu đâu. Thế mà ngày hôm nay trong căn phòng rộng thênh thang này, lại bao trùm một cảm giác nghiêm túc đáng sợ, đúng là chuyện hy hữu mà.

Ông lão nọ ngồi trên bục, thần tình nghiêm trang đến lạ, tôi nhịn không được phải len lén liếc nhìn dưới chân ổng, hên quá, bữa nay không còn diện quả quần bí ngô kệch cỡm nọ nữa.

Vân Trâm ghé lại gần níu níu tay tôi: “Lý Sơ, ngồi xuống mau.”

Ông cụ thấy mọi người đều đã có mặt đầy đủ rồi, lập tức mở lời: “Đêm qua thầy quan sát thiên văn, phát hiện thấy bầu trời phía tây xảy ra biến động lạ…”

Vẫn cái kiểu mào đầu ngàn năm không đổi đó, thế quái nào mà ổng cứ có mỗi một câu cũ rích đó xài hoài không biết chán như vậy chứ! Buồn ngủ chết đi được, tôi liên tục dụi mắt, những lời ông lão nói đều nghe vào tai này lọt qua hết tai kia.

“…Vi sư đã tính toán kĩ lưỡng, có vẻ như chính là một đợt kiếp nạn diễn ra trong bảy ngày. Với trình độ hiện tại của các con, chỉ cần không bị yêu ma bao vây, đoan chắc sẽ không phát sinh rủi ro gì đâu. Các con hãy mau chóng rời khỏi nơi này, bảy ngày sau hẵng quay trở lại.”

Kiếp nạn bảy ngày? Là cái khỉ gì vậy?

Tôi nheo nheo mắt dòm đám sư huynh, nét mặt ai nấy đều có vẻ nghiêm trọng, chỉ mỗi mình Vu Kính là ngoại lệ, đó là vẻ mặt nên có ở một người sắp đương đầu với tai hoạ sao? Tuy bề ngoài thì tỏ vẻ trầm trọng lắm, song trong ánh nhìn ấy lại chợt ánh lên sự mừng rỡ rõ rệt! Quái lạ làm sao, trong lòng tôi không ngừng suy đoán.

Ông lão vừa hô khẩu lệnh “giải tán” xong, liền làm gương xoay người bỏ đi mất dạng. Ngoại trừ tôi với Vu Kính ra, cả lớp liền lập tức lũ lượt bỏ về theo. Phải mà ông cụ kia chịu khó đi chậm lại một chút hẳn là đã trông thấy được cảnh này rồi, khi ấy ắt hẳn ổng sẽ cảm động khóc ngất luôn cho xem. Từ đệ tử chân truyền cho tới đầu bếp nhà ăn, từ xưa tới nay hễ nghe thấy mệnh lệnh của chưởng môn đều là ráng trì hoãn thi hành càng lâu càng tốt, không thì ráng làm cho qua loa được chừng nào hay chừng ấy, không ngờ lần này lại đồng loạt chấp hành nghiêm chỉnh đến như vậy, thật đúng là chuyện hy hữu mà!

Vu Kính vẫn điềm nhiên ngồi tại chỗ, dường như đang mải suy tư, hơi thở vẫn đều đặn, có chỗ nào là giống với thái độ của một người đang cuống cuồng chạy nạn đâu, tôi quyết định đánh cược một ván. Thế là tôi vẫn tiếp tục ngồi yên trên ghế, chờ đợi.

Qua một lúc lâu sau, Vu Kính mới ngẩng đầu lên, giật mình khi bắt gặp tôi vẫn còn ở đó, sau đó liền cười mỉm chi nhìn tôi, hất cằm hỏi: “Sư đệ à, cậu không đi trốn sao?”

“Đệ cũng muốn lắm chứ, nhưng lại không biết bay như bọn họ, nên chỉ còn nước từ từ cuốc bộ mà thôi.” Tôi trả lời, kế đó ngáp một cái theo thói quen.

Anh chàng nhìn tôi lom lom: “Thế cậu định trốn tới đâu?”

“Về phòng.” Tôi đáp gọn lỏn, tâm trí đều đặt hết lên vấn đề cơm tối, đám đầu bếp trên núi đều bỏ chạy cả rồi, tối nay biết tính sao đây.

Vu Kính đứng dậy: “Sư đệ này, bắt đầu từ ngày mai là kiếp nạn kéo đến rồi đó, đệ không sợ sao?”

“Dù sao cũng chưa học được thuật Nhật hành thiên lý, từ giờ đến lúc đó cũng chỉ còn có mấy canh giờ, biết chạy đâu cho thoát đây? Nếu đã cùng đường, chi bằng cứ về phòng ngủ một giấc, yên tâm mà chờ chết cho rồi.”

Anh ta tròn xoe mắt nhìn tôi, bộ trên mặt tôi có dính gì sao ta, sau đó liền bật cười ha hả: “Lão già kia mà biết vụ này, đảm bảo sẽ khen cậu tâm hồn thanh khiết, thấy rõ sinh tử cho mà xem.”

“Chứ còn cách nào khác nữa đâu.” Tôi vái chào hắn.

Ngay khi tôi vừa ra khỏi cửa, thì nghe thấy tiếng Vu Kính gọi lại, vừa quay đầu nhìn thì thấy anh chàng đang cười tủm tỉm dòm tôi: “Sư đệ nè, cậu có ở lại đây cũng không chết được đâu, giờ thì an tâm rồi nhé.”

Tuy rằng trước giờ đã có không ít người cảnh báo với tôi rằng, đừng bao giờ tin vào cái mặt tươi cười của Vu Kính, nụ cười của hắn càng chân thành đến đâu, thì âm mưu ẩn giấu bên trong càng đáng sợ đến đó, thế nhưng trong khoảnh khắc ấy tôi lại nghĩ, cho dù hắn có mưu toan thì đã làm sao, đối tượng mà hắn nhắm tới cũng nào phải tôi đâu, thế nên tự nhiên thấy thanh thản đến lạ. Tôi tin kèo này mà cược cho bên hắn, thì nắm chắc phần thắng trong tay!

Vừa ra khỏi phòng học, đột nhiên trông thấy Vân Thoa đã đợi ở đấy từ bao giờ, nũng nịu một tiếng: “Sư đệ.”

“Sư tỷ?!” Tôi không nghĩ tới vẫn còn có người chưa bỏ trốn, sửng sốt đáp lại.

“Tôi biết một mình cậu thì không đủ năng lực trốn đi.” Nàng chìa bàn tay trắng muốt ra với tôi, “Nào, để sư tỷ dẫn cậu chạy trốn nhé.”

Tôi lắc đầu: “Thôi khỏi, đệ ở lại đây cũng được.”

Đôi mày thanh tú khẽ chau lại: “Cậu rúc ở trên này để làm gì chứ? Chờ chết sao? Cậu có từng nhìn thấy yêu quái bao giờ chưa? Nếu chỉ chừng vài trăm hay vài ngàn con thì thầy trò Bình Tâm Nhai chúng ta liên thủ lại liền không thành vấn đề, song lần này lại là sự kiện yêu ma đạo bị mở ra đến những bảy ngày, cậu có biết như thế cũng đồng nghĩa với điều gì không? Hàng vạn yêu ma sẽ lũ lượt kéo vào, ngay đến cả bọn tôi cũng không hết cách nữa là.”

Tôi vẫn ngoan cố cự tuyệt, bởi vì tôi có niềm tin tuyệt đối vào câu nói kia của Vu Kính, “Tôi không đi đâu.”

Cô nàng kinh ngạc nhìn tôi, lại thấy tôi có vẻ rất quyết tâm: “Thật sự không đi à?”

Tôi gật đầu chắc nịch: “Tôi không đi.”

Vân Thoa cáu lên giậm chân thình thịch: “Đồ điên này, cậu với Vu Kính đều là một lũ hết thuốc chữa! Đám các người đều điên cả rồi!”

Nghe được câu này, tôi trái lại còn bật cười hớn hở, ít nhất thì những gì Vân Thoa vừa nói đã xác thực được một chuyện, đó là Vu Kính quả thật cũng sẽ ở lại đây.

Vân Thoa tức xì khói quay đầu bỏ đi, nhưng vừa được vài bước đã lại quành trở về, ném sang cho tôi một vật lấp lánh màu trắng: “Chụp nè!”

Tôi bắt lấy theo phản xạ, là một cái lọ làm bằng bạch ngọc, tôi khẽ lắc thì nghe thấy tiếng nước ọc ạch.

“Đây là thuốc thập nhật nhất mộng do tôi luyện ra, mặc dù vẫn chưa thể gọi là thành công, nhưng uống vào cũng có tác dụng nhất định. Chỉ cần cậu nếm thử một ngụm, thì có thể đánh ngay một giấc nghìn lẻ một đêm rồi. Trong lúc đó dẫu cho quỷ thú có cắn xé cậu, cũng sẽ không bị giật mình tỉnh giấc đâu.” Cô ấy hậm hực nói, “Thôi nhé, phần còn lại cậu tự lo lấy đi!”

Lời vừa dứt, tà áo nàng chợt bay phất phới, ánh sáng bừng lên liền hoá thành một con bướm phượng màu trắng, vờn quanh đầu tôi một vòng, rồi bay về phương xa.

Vách núi Bình Tâm ngày thường ồn ã náo nhiệt là thế, vậy mà đến hôm nay bỗng trở nên im ắng vắng tanh như cái chùa Bà Đanh.

Tôi thong thả rảo bước quay trở về phòng, ngả lưng xuống giường, lăn qua lăn lại, tìm một tư thế nằm thoải mái nhất.

Sau khi đã nằm yên rồi, tôi mới bắt đầu moi cái bình bạch ngọc kia ra, hảo ý của Vân Thoa, sao tôi nỡ chối từ được, vả lại vạn nhất nước cờ này đi sai, dẫn đến bị phanh thây trong lúc ngủ, chung quy vẫn sẽ đỡ tàn khốc hơn là lúc tỉnh mà.

Tôi vân vê cái nút đậy bằng chất gỗ có màu đỏ nơi miệng lọ, đưa lại gần nhìn, chợt ngửi thấy hương thơm thoang thoảng nơi đầu mũi, mùi hương dịu nhẹ trên người Vân Thoa.



Đừng ngửi đồ không tốt, đừng nghĩ chuyện sai trái! (cải biên lời dạy của Khổng tử :))

Nói tóm lại là không thể phụ lòng tốt của người đẹp được, uống thì uống chứ có gì phải sợ, tôi giật cái nút ra, ngửa đầu lên dốc hết cái bình vô cổ họng làm cái ực!

Một, hai, ba.

Vừa cúi đầu xuống đã phát mửa đến tối tăm mặt mày!

Trời ơi là trời! Cái vị gì thế này không biết! Mà không, sao có thể dùng danh từ mỹ miều ‘hương vị’ cho cái cảm giác này được chứ, thứ này rõ ràng, rõ ràng là sản phẩm được nghiên cứu ra để gọi dậy xác chết mà!

Vị giác của tôi lần đầu tiên bị hành hạ khủng khiếp đến như vậy đó, trí não cũng bởi vì gặp phải đả kích quá lớn này mà bắt đầu bị thoái hoá luôn rồi, ước chừng giờ đây cho dù có đưa cho tôi một thanh sắt nóng đỏ tôi cũng có thể xem như bánh nướng mà ăn ngon lành cho xem. Tôi đau khổ nghĩ ngơi có phải chăng Vân Thoa vì muốn khơi dậy ý chí sống còn ở nơi tôi nên mới bảo tôi uống thứ này vào không nữa.

Ngay khi trái tim tôi bắt đầu đập kịch liệt như muốn nổ tung cả ***g ngực, dây thần kinh trên đầu thì nảy lên thình thịch, khi mọi triệu chứng có vẻ như đang dần biến mất, trước mắt tôi bỗng trở nên tối sầm, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.

.

.

Tôi thấy người mình như đang bị vùi sâu trong đống hỗn độn, một mớ hỗn độn ấm áp vô cùng, tôi trôi lơ lửng trong đó, xung quanh là những dòng chảy màu sắc với nhiệt độ cao thấp khác nhau không ngừng chuyển động, như thể hễ nhắm mắt lại là ngủ ngay được liền, sướng như tiên ấy! Chỉ tiếc thay cuộc vui chóng tàn, đầu tiên là xúc giác được khôi phục, có thứ gì đó lạnh như băng rưới lên người tôi, tiếp đến là thính giác, không gian xung quanh dần huyên náo hẳn lên, sau cùng tới phiên thị giác, một tia sáng chiếu vào, khiến tôi mở bừng mắt ra.

Thứ trông thấy đầu tiên là khuôn mặt cười tươi như hoa của Vân Thoa: “Tỉnh rồi hả? Coi bộ thuốc giải của tôi cũng rất hiệu nghiệm nha.”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy: “Sư tỷ, tỷ quay lại rồi à?”

“Quay lại?!” Cô nàng cốc đầu tôi một cái không nhẹ chút nào: “Cậu có biết đã là lúc nào rồi không hả? Đại sư huynh, à không, sư huynh chưởng môn Vu Kính đã vốn mất tích suốt hơn mười năm nay cũng đã quay về rồi đó, có gan thì ngủ tiếp nữa đi!”

“Sư huynh chưởng môn? Hơn mười năm?” Đầu óc tôi đặc sệt.

“Mau mau ngồi dậy đi, hai canh giờ nữa là khai mạc cuộc họp lần thứ nhất kể từ lúc chưởng môn sư huynh nhậm chức đó!” Cô nàng dùng thái độ ‘cấm cãi’ kéo tôi dậy. Tôi rú lên một tiếng thảm thiết khôn cùng.

“Lại sao nữa vậy?” Cô nàng gắt gỏng. Một giọng nói đều đều từ ngoài cửa vọng vào: “Thân thể cậu ta suốt mười năm trời không hề nhúc nhích, nên các cơ bắp nhất thời bị xơ cứng là đúng rồi.”

Tôi cố gắng cử động khớp cổ, vừa quay sang thì thấy ngay cái bản mặt toe toét của Vân Trâm, anh chàng đang hì hục vật lộn với cuộn chiếu tre vàng rực trong tay, sau khi trải nó ra dưới đất, hai anh em mới lụi hụi bê tôi thả lên chiếu, “Thứ này là bảo bối của Vu Kính đó, cậu nằm lên một hồi là khoẻ lại ngay thôi.”

Tiếp đó lại chia nhau ra đứng ở hai đầu, tôi linh cảm thấy điềm chẳng lành: “Hai người tính làm gì vậy?”

Vân Trâm mỉm cười đầy hoà nhã: “Để đảm bảo cái chiếu này phát huy được tối đa tác dụng lưu thông khí huyết, bọn tôi quyết định sẽ giúp cậu vận động thân thể một chút, không chỉ sau lưng, mà trước mặt cũng phải tiếp xúc với chiếu mới được.”

Tôi nghe xong thì mặt mày trắng bệch.

Cùng lúc đó Vân Thoa liền nhướng hàng lông mày mĩ miều lên: “Ca ca, nhận lấy này!” nói rồi tung ngay một cước vào người làm tôi lăn lông lốc hết mấy vòng, Vân Trâm đạp cái thịch chặn tôi lại ngay sát mép chiếu, “Cậu ráng nhẫn nhịn một tí, đến khi nào cảm thấy đau chứng tỏ đã hiệu nghiệm rồi đấy.” Lại bồi thêm cú nữa đá tôi trở lại bên kia.

Vân Thoa duyên dáng mỉm cười: “Tôi cũng không nỡ hành cậu như vậy đâu!” Ui da, vậy mà tôi lại cảm thấy lực đá của cô so với ông anh cô chỉ có hơn chứ không có kém đấy, chưa kể là còn đá trúng ngay eo tôi nữa chứ!

Vân Trâm cúi đầu dòm tôi, ôn tồn cất tiếng: “Cậu phải hiểu cho điều này, những gì bọn tôi làm đều là vì cậu cả đó!” Lại tặng tôi một cú không chút thương tình!

Nếu thực sự là vì giúp đỡ tôi, thế thì vì cớ gì mà dòm mặt ai nấy cũng hớn ha hớn hở hết vậy?!

Lúc tôi có mặt được ở đại sảnh, thì khắp người đã đầy những vết bầm xanh bầm tím, xương cốt thì rã rời hết luôn rồi! Cặp huynh muội trơ trẽn kia phải đến tận khi tôi tiếng kêu đau oai oái của tôi chuyển thành câu van lơn “Cầu xin mấy người làm ơn cho tôi một nhát dao để tôi ra đi thanh thản đi!”, mới tiếc nuối gom chiếu lại xách đi, trước khi rời khỏi vẫn không quên nhắc nhở tôi chỉ còn nửa canh giờ nữa thôi là đến giờ tập trung rồi, nếu mà dám vắng mặt, hậu quả tự gánh lấy! Tuy tôi còn chưa hiểu mô tê gì cả, cơ mà dòm mặt bọn họ thì coi mòi cúp họp là một vấn đề nghiêm trọng đấy. May mà đại sảnh chỉ cách chỗ tôi có chừng tám chín trăm mét thôi, trong vòng nửa canh giờ hẳn là có thể xoay sở đến kịp.

Dọc đường đi không ngừng làu bàu chửi rủa, đi được mấy bước lại phải đứng lại nghỉ một chốc, tới được phòng họp thì đã mệt bở hơi tai rồi, hội nghị cũng vừa bắt đầu. Khắp sảnh đều im phăng phắc, ngoại trừ Vu Kính đang an toạ trên chiếc ghế chưởng môn ở vị trí trung tâm ra, ai nấy cũng đều phải đứng cả. Tôi đảo mắt một lượt khắp phòng, bắt gặp ngay một cái ghế trống ở bên phải.

Hên ghê ta ơi!

Nói thiệt là mình tôi bây giờ ê ẩm tới nỗi nằm còn thấy mệt nữa chứ đừng nói gì đứng, mặc cho cái tướng lết kì dị của mình tôi vẫn vội vã đi qua bên đó! Quần chúng bắt đầu xôn xao hẳn lên, vô số tia nhìn quét qua quét lại giữa tôi và cái ghế nọ, tôi gấp muốn sút quần, vội hô to: “Tất cả không ai được phép nhúc nhích, tôi xí chỗ đó rồi!” Đồng thời nỗ lực hết mình bổ nhào tới, ui chu choa, ngồi xuống một cái thấy đã gì đâu!

Đúng lúc đó, Vu Kính đứng dậy, ôn tồn phát biểu một câu một lần nữa làm thay đổi cả số phận của tôi.

“Điển Mặc, bái sư.”

|Hết chương 5|

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương