Cũng phải cảm ơn vị sư huynh tên Phan Khổng kia đã sai một đám đệ tử khinh hết những vật dụng mà tôi cần ra tới tận hang. Song cũng vì đồ đạc quá nhiều mà sau đó Điển Mặc đành phải chịu khó từ trong cái đống ngổn ngang chất cao như núi ấy mà ngồi mò cho ra từng món dược liệu cần thiết, hay nói đúng hơn là nguyên liệu nấu nướng.

Về phần tôi đây thân làm sư phụ nó cũng nào có nhàn rỗi chi đâu, còn phải lo bận bịu chà rửa nguyên cái lu đựng gạo cao bằng đầu người kia kìa.

“Sư phụ, mọi thứ đã chuẩn bị đủ cả rồi.” – Nói xong cậu chàng liền nhìn sang chỗ tôi đang vật lộn với cái lu gạo kia – “Sư phụ, thầy đang làm gì thế?”

Tôi thở hồng hộc, cố sức nhét cho hết mớ trứng gà, bột mì cùng với mấy thứ hầm bà lằng khác vào bên trong, đáp: “Thì giúp con chữa trị chứ làm gì! Sư huynh chưởng môn chẳng đã bảo phải đem sáp thuốc này thoa khắp người đấy sao.”

“Vậy thì sao?”

“Nên là nếu chỉ dùng tay bôi trét lung tung, không tránh khỏi sẽ bỏ sót chỗ này chỗ nọ. Thầy nghĩ kỹ rồi, cứ trút hết nguyên liệu vào trong cái lu lớn này, rồi con chỉ cần chui vào đây ngâm cho đã đi, xong rồi hẵng xuống ngâm mình trong suối nước nóng, đảm bảo sẽ hiệu quả hơn nhiều, cũng sẽ không xảy ra sơ suất gì.”

Tôi vơ lấy một cây gậy ra sức khuấy đều cái hỗn hợp nọ lên, sau đó liền cho cái món thuốc mỡ đỏ như son kia vào trộn chung, quả nhiên, nguyên một lu thuốc đầy một mớ hổ lốn lập tức chuyển sang màu đỏ lòm.

Điển Mặc hình như là đang cười, nó nói: “Sư phụ nè, thật ra thì con không hề để bụng chuyện đó đâu, thoa một lần chưa được thì thoa tiếp lần nữa, càng thoa nhiều lần càng tốt đó mà.”

Tôi lừ mắt nhìn nó: “Sư phụ đây nào có đủ kiên nhẫn mà thoa từng lớp từng lớp cho mi cơ chứ, mau chóng tự cởi đồ ra rồi nhảy ngay vào cho ta!”

Điển Mặc lầm bầm trong miệng, tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẫn nhanh nhẹn cởi áo ngoài ra, phô bày cái nước da xanh đen rờn rợn, nói thật thì, ngoại trừ màu da quá mức ghê người ra, thì khung xương thằng nhỏ cũng phát triển rất khá nha! Tôi tự hỏi mình có nên chăm chỉ chạy bộ hơn một tí để cải thiện vóc dáng không nhỉ?

Đương khi tôi đang mải nghĩ ngợi, Điển Mặc đã cởi xong quần áo, nhìn về phía cái lu, chép miệng: “Màu mè loè loẹt, dòm phát gớm!”

“Vậy chứ trông còn dễ coi hơn màu da của con nhiều đó!” – Tôi đứng trên lập trường công bằng mà phán.

Cậu nhỏ liền quay qua cười với tôi: “Sư phụ, con chuẩn bị xong cả rồi. Phiền thầy giúp con lấy viên ngọc này xuống.”

Phải ha, đúng là Vu Kính có nói tới chuyện dùng bảo ngọc để trấn áp yêu độc nọ, thế thì cái viên hồng ngọc đeo trên cổ nhóc ta kia, để trên làn da đen thùi của nó trông càng chói mắt hơn, chắc là miếng ngọc đó rồi đây.

Tôi thò tay cầm lấy mảnh ngọc, nhóc ta liền hít một hơi thật sâu, ngoan ngoãn cúi đầu, để tôi có thể dễ dàng lấy nó xuống.

Cả một mảnh ngọc trong suốt, lấp lánh ánh đỏ rực rỡ, chỉ có điều, y theo mắt nhìn của tôi lúc này, đây vốn chỉ là một miếng ngọc bình thường, để có thể toả ra ánh sáng diệu kỳ thế này, ắt hẳn là nhờ vào pháp thuật rồi.

“Miếng ngọc này. . .” – Tôi ngẩng đầu lên, tính hỏi Điển Mặc, liền giật mình tới mức lời đã lên tới cổ họng rồi vẫn bị nghẹn trở lại!

Gương mặt Điển Mặc lúc này, đang bị một làn sương giá bao phủ, ngay đến toàn bộ da trên người, cũng toả ra luồng hơi lạnh căm màu trắng, mái tóc của cậu nhóc còn đáng sợ hơn, băng tuyết đóng đầy trên đó thành từng lớp từng lớp.

Điển Mặc bặm chặt môi, hơi thở dồn dập, tựa hồ như đang phải chịu đựng một nỗi đau khôn tả, chợt trông thấy tôi đang nhìn mình, cậu nhỏ liền ngẩng đầu lên ráng rặn từng chữ: “Sư phụ, con không sao, thầy hãy nhanh chóng bắt đầu đi.”

Lời vừa dứt, liền bước về phía lu thuốc, cứ mỗi bước đi, lại tựa như đang phải lên núi đao xuống biển lửa, bước chân nặng nề đầy đau đớn, hơn nữa các bắp thịt phải chịu đựng sự căng cơ khủng khiếp, băng sương đóng trên da như ghim vào trong thịt, từng mảng dính đầy máu me không ngừng rơi xuống, một lớp băng mới lập tức xuất hiện trên da, rồi lại mang theo máu thịt rơi xuống, những vụn băng thấm đầy máu vương vãi đầy đất, ngay sau đó liền bị nhiệt độ cao trong hang nung chảy ra thành từng dòng máu loãng, tôi nhìn mà thấy thương vô cùng. Vội vàng bước ra phía trước, bế cậu nhóc lên, trời ạ, tôi đang ôm cái gì trong tay thế này, dù rằng cách một lớp y phục vẫn có thể cảm nhận được làn hơi rét buốt như dao cắt, kim châm.

Cậu nhỏ nhìn tôi, gương mặt nhăn nhó vì đau, làn da đang đóng băng bởi vì cơ thể bị gập lại mà một lần nữa rách toạt ra, máu chảy ra liền hoặc là đông cứng lại hoặc là hoà vào trong băng rơi xuống, trông đáng sợ vô cùng. Dường như nhóc ấy đang muốn nói gì đó, rốt cục vẫn không mở miệng được.

Tôi cố trấn an bản thân, tính nói gì đó để xoa dịu cậu nhỏ: “Coi như chú mày lời to nhé, thầy đây ngay đến vợ mình còn chưa từng ôm, thế mà lại chịu đi ôm mi.”

Các cơ trên mặt Điển Mặc rung rung, hình như nó rất buồn cười nhưng rốt cục lại cười không nổi.

Tôi thả nó vào trong lu, trong khoảnh khắc da thịt vừa tiếp xúc với chất thuốc, cậu nhỏ liền run lên bần bật, cả người nó tuột khỏi tay tôi, chìm nghỉm vào trong lu!

Tôi sững người ra hết mấy giây mới nhớ ra cậu nhỏ lúc này ngay đến đứng còn muốn không nổi, thế này chẳng phải sẽ chết đuối hay sao! Tôi thọc tay vào mò dọc theo thành lu, không tìm thấy gì, coi mòi chìm xuống tuốt dưới đáy luôn rồi! Không còn cách nào khác, đành phải tự mình nhảy vào trong lu, xốc nách thằng nhỏ lên.

Điển Mặc lúc này đã nằm im bất động, tôi quýnh quáng lên, cuống cuồng phủi hết sáp thuốc dính trên mặt nó xuống, còn thở không vậy trời?

May quá, vẫn còn hô hấp, cậu nhóc mở mắt ra nhìn tôi, trong cái lu chật hẹp ấy, tôi ôm lấy nó, cảm giác như ôm phải một ngọn núi băng, ngoại trừ đôi mắt vẫn mở ra, còn đâu không có lấy một chút sinh khí.

“Điển Mặc, con đừng có chết nha.” – Không biết tại sao, tôi đột nhiên thốt ra một câu như thế.

Cậu nhỏ nhắm mắt lại, không biết là có nghe lời tôi vừa nói không, mà cũng chẳng rõ là có còn sống hay là không nữa. Tôi lật đật sờ soạng cổ tay nó.

Chợt nghe giọng Điển Mặc thì thào: “Sư phụ, thầy làm gì vậy?”

“Thầy bắt mạch cho con chứ làm gì.” – Tôi mò mãi mới thấy được mạch của nó, vội vàng giữ chặt lấy.

“Sư phụ, thầy biết xem mạch hả?”

“Hỏi thừa, bộ con tưởng thầy đây là cái đứa văn dốt võ dát thật đấy à?” – Tôi nóng máu nạt lại.

“Mạch tượng bao gồm phù, khâu, hồng, hoạt, sổ, xúc, huyền, khẩn, trầm, phục, cách, thực, vi, sáp, tế, nhuyễn, nhược, hư, tán, hoãn, trì, kết, đại, động, tổng cộng hai mươi bốn loại*, thầy có thể khám ra được bao nhiêu loại?” – Nghe giọng nó thều thào như sắp chết tới nơi rồi, thế mà vẫn có thể xổ nguyên một tràng dài như vậy, coi mòi thần trí cũng còn thanh tỉnh lắm, chắc là tình hình cũng không nghiêm trọng lắm đâu.

“Hai loại.” – Tôi ngần ngừ một lát mới đáp.

“Hai loại nào?” – Nó hỏi lại.

“Đập và không đập.”

Nó trợn mắt nhìn tôi, rồi phá ra cười, gương mặt nó cách tôi thật gần, trông đến vẻ mặt của nó lúc này khiến tôi không khỏi thấy nhẹ nhõm hẳn ra.

Tôi rề rà rút tay về, rồi buông hẳn cậu nhóc ra, chậm rãi dìu nó đứng thẳng dậy.

“Để sư phụ phải lo lắng rồi, vừa rồi tại hàn độc đột nhiên phát tác nên mới như vậy, bây giờ con đỡ nhiều rồi.”

Tôi cũng biết mới rồi mình thật mất hình tượng quá, vội nói: “Thế thì, con nhanh chóng đi ngâm nước nóng đi.”

.

.

Vì thế nên, hiện tại Điển Mặc đang nằm phè phởn trong hồ nước nóng đang sôi sùng sục kia, thoải mái ngâm nga trong cổ họng. Nhiệt độ của nước suối đã làm tan hết lớp băng đóng trên người nó, thành ra trông nó có vẻ như đang hưởng thụ hết sức sung sướng.

Về phần tôi thì lại cảm thấy hậm hực trong lòng, tất cả cũng bởi vì, trên người tôi dính đầy thuốc sáp đỏ lòm nhầy nhụa, thế mà lại không thể nhảy ùm xuống tắm cho sạch được, đứng giữa nơi hơi nước lượn lờ thế này, việc hít thở trở nên khó khăn vô cùng. Trông đến cái vẻ khoái chí của Điển Mặc, thật là tức muốn chết mà!

Tôi nghĩ ngợi một hồi, cái cảm giác đau đầu khó chịu nọ, lại tìm đến tôi, hơn nữa triệu chứng có vẻ ngày một nghiêm trọng hơn, cảnh vật trước mắt tôi, tựa hồ như đang bắt đầu uốn éo chuyển động.

“Đồ nhi, sư phụ coi bộ không xong rồi.” – Tôi tiến đến gần chỗ Điển Mặc, đau khổ lên tiếng.

Điển Mặc híp mắt, ngẩng đầu lên dòm: “Thầy sao vậy?”

“Đầu thầy nhức quá, thật khó chịu, lần trước khi ở một mình trong này cũng có bị qua rồi, con nói coi phải chăng trong này đã bị nguyền rủa gì rồi, nói gì thì cũng là hang động do chưởng môn đời thứ nhất của Bình Tâm Nhai phát hiện ra mà!” – Tôi ngó quanh quất, hi vọng sẽ phát hiện ra dấu vết của lời nguyền độc địa nào đó.

“Mấy chuyện nguyền rủa này cũng rất khó nói đấy, sư phụ à. Trong số các loại pháp thuật thì nguyền rủa là loại khó phát hiện nhất, cũng là loại khó hoá giải nhất! Nếu là lời nguyền do Hề Đao – chưởng môn đời thứ nhất đặt ra, có khi còn đáng sợ hơn nhiều.”

“Ý con là sao?”

“Dựa theo hiểu biết của bản thân con, lời nguyền chia làm hai loại là minh chú và ám chú. Minh chú gồm đóng đinh hình nộm bằng rơm các thứ, tác dụng vô cùng rõ rệt, nhưng lại rất dễ hoá giải. Còn ám chú thì phức tạp hơn nhiều, ban đầu, chỉ thấy hơi đau đớn một chút, càng về sau càng nghiêm trọng, nếu là loại ám chú nhắm vào mạng sống của người ta, mới thật sự là độc ác đó!” – Điển Mặc lội tới bên bờ hồ, tiếp tục thủ thỉ – “Ám chú, đầu tiên phải đảm bảo rằng người bị rủa không lập tức mất mạng, mục đích là muốn cho họ nếm trải cảm giác thống khổ khi phải đứng bên bờ cái chết. Trước tiên là ngoài da, sẽ từ từ héo quắt như vỏ cây, nhăn nhúm lại, rồi bong ra từng mảng, da toàn thân thì thôi không nói đi, chỉ có khi da ở ngón tay tróc ra mới thật là đáng sợ đó, bởi vì móng tay vốn dĩ khi mọc ra sẽ bám chặt vào da, thế nhưng lớp da phía dưới lại bị bong ra, có thể nói là da của thầy sẽ khiến cho móng tay nổ toạc ngay trước mắt thầy, sau cùng là đến phiên các bắp thịt của thầy. . .”

Mặt mày tôi tái mét: “Không phải chứ! Thế thì lời nguyền ở trong này là loại nào? ! Đừng nói là cái ám chú gì đó mà con nói nha!”

Điển Mặc quan sát sắc diện của tôi, nghiêm mặt nói: “Có rất nhiều loại nguyền rủa gây nên tác dụng kiểu này, nhưng tỉ lệ nó là ám chú hơi bị cao đó, sư phụ nè, theo con thấy tình trạng này của thầy. . .”

Tôi nôn nóng hỏi dồn: “Là bị gì?”

.

“Là say nắng.”

|Hết chương 18|

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương