Đẳng Cấp Tư Duy
-
Chương 7: Vương Hữu Tài bạo ngược
“Chào anh Hà Uy, chúng tôi là trinh thám bên Sở Sự Vụ, bây giờ muốn đến tìm anh để lấy lời khai liên quan đến vụ án mất tượng Phật ngọc ở biệt thự của ông Vương.” Mục Y nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh của Hà Uy.
Kỷ Lang tùy tiện nhấc một chiếc ghế sang ngồi bên cạnh giường bệnh của Hà Uy, Mục Y đứng nghiêm túc phía sau.
Hà Uy cứng ngắc gật đầu: “Xin chào hai người, có điều gì cứ hỏi, nếu biết tôi nhất định sẽ trả lời.”
Kỷ Lang gật gù: “Xin hỏi anh Hà, vụ án đêm hôm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, anh đã chứng kiến những gì?”
“Tôi nhớ đêm đó … từ trong máy thu hình camera tôi nhìn thấy một bóng đen, không hiểu vào nhà từ lúc nào. Vì vậy tôi lập tức thay áo ngủ đi ra ngoài, không ngờ, vừa bước ra ngoài đã bị đánh ngất. Chờ khi tỉnh lại, thì tôi đang nằm trên giường, bóng đen kia đang đứng trước màn hình vi tính, là hắn muốn xóa đoạn thu hình trên camera. Tôi vốn tính đánh lén hắn từ phía sau, không ngờ hắn lập tức phát hiện, dùng một cây dao găm đâm bị thương cánh tay của tôi, máu ra nhiều nên tôi ngất đi …”
“Anh Hà, anh đã làm việc cho nhà ông Vương được bao lâu?”
“Ba năm.”
“Quan hệ của anh và ông chủ thế nào”
Hà Uy ngừng một chút mới nói: “Ông bà Vương và mọi người rất tốt, vì vậy tôi vẫn duy trì làm việc ở đó.”
Kỷ Lang gật đầu: “Ông Vương là người tốt … Hay bà Vương tốt hơn?”
Hà Uy hơi quay đầu: “Sao lại hỏi như vậy?”, vết thương nơi cằm của anh ta nhìn có chút dữ tợn.
“Tôi không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần muốn biết, nghe nói anh và bà Vương là đồng hương?”
“ … Đúng, tôi và bà Vương là đồng hương, cũng vì là đồng hương nên bình thường bà Vương cũng rất tốt với tôi.”
“Nói cách khác, hai người trước đây chưa từng quen biết?”
“Không quen biết!”
“Không quen biết mà lại đối xử với anh cực kỳ tốt, mua hẳn cho anh một căn nhà trọ ở khu Thiên Hồ?”
Hai con ngươi của Hà Uy đột nhiên co rụt lại: “Làm sao anh biết?”. Nói xong cảm thấy mình hơi kích động, liền vội vàng quay đầu sang một bên.
“Vậy là anh Hà vẫn chưa nhớ ra tôi, mấy ngày trước chúng ta đã từng gặp nhau ở trước cổng khu Thiên Hồ, anh bị người ta đổ oan là ăn cắp vặt.”
Hà Uy bừng tỉnh: “Là anh?”
Kỷ Lang định thần nhàn nhã nói tiếp: “Chúng tôi đã điều tra, căn nhà đã được mua cách đây ba năm, chủ hộ là Dương Tuệ.”
“Khi đó tôi mới đến thành phố Bắc vào làm việc trong nhà ông Vương chưa được bao lâu, khi ấy bà Vương biết chúng tôi là đồng hương, lại xét thấy tôi không có nơi ở, liền cho tôi mượn căn nhà đó ở tạm.”
“Sếp! Em vẫn cho rằng anh ta còn giấu diếm điều gì đó”. Ra khỏi phòng bệnh, Mục Y hơi nhụt chí. Vốn nghĩ rằng sẽ điều tra được từ tên Hà Uy này điều gì đó, ai ngờ kết quả anh ta không chút phối hợp, không muốn nói thật. Như vậy, việc mất trộm Phật ngọc chưa hẳn có liên quan đến anh ta, nên không thể ra lệnh bắt.
“Tôi nghĩ Đường Đường nói rất đúng.” Kỷ Lang nhớ lại lời nhắc nhở của Tô Niệm Đường lúc trưa. Hay bọn họ nên đi tìm chủ tịch Vương trước.
“Thật ra sếp, điều anh nghĩ đâu sai, chí ít bây giờ chúng ta có thể khẳng định Hà Uy có vấn đề.”
“Không, chúng ta đã lãng phí mất một buổi chiều.” Ngay lúc này đây Kỷ Lang cực kỳ hiếu kỳ về Tô Niệm Đường. Những năm tháng ở nước ngoài cô bé đã học gì, hiện tại khả năng quan sát cùng năng lực phân tích cực kỳ cao.
Hai người quay trở về Sở Sự Vụ, vừa tiến đến cửa văn phòng, đã nghe thấy tiếng Tiết Nhạc rên rỉ: “Tớ nhọc nhằn khổ sở nghĩ mấy ngày nay, đều không nghĩ ra, bây giờ lại bị người ấy đoán ra hết rồi, aaaa …”
“Không phải vậy chứ?”, Lê Huy cũng kinh ngạc không kém, vây quanh trước máy vi tính của Tiết Nhạc.
“Chuyện gì?”, Kỷ Lang vừa bước vào cửa đã thấy bọn họ túm tụm lại với nhau, không biết đang làm cái gì.
“Sếp, anh qua xem đi, Tấn Giang đã có đại thần rồi.” Tiết Nhạc chỉ vào màn hình vi tính.
Kỷ Lang và Mục Y cũng hiếu kỳ đi qua.
Mỗi người bọn họ đều có một sở thích riêng, ví như Tiết Nhạc chỉ thích truy cập vào diễn đàn tư duy trên internet, anh ta trên diễn đàn “Bộ Lạc Suy Lý Tấn Giang” đã đạt đến Thần Cấp.
“Chính là đề này, em nghĩ rất lâu mới ra, còn người này chỉ là người mới vậy mà trả lời rất hoàn chỉnh, hơn nữa khi em qua các đề mục mà người khác đặc câu hỏi, người này đều trả lời rất thuần thục.” Tiết Nhạc chỉ vào bài viết mình đã đăng cách đây không lâu.
“Cái đề tài quỷ quái gì đây?”, Kỷ Lang nhìn bài post của Tiết Nhạc, sau khi xem xong trợn mắt nói: “Cậu dám đem vụ án chúng ta lên mạng?”
Tiết Nhạc che đầu: “Em đã sửa lại hết rồi, vì em muốn nhanh chóng phá án một chút, nên mới đăng trên trang Tấn Giang, hi vọng có đại thần trợ giúp. Không nghĩ đến …”, Tiết Nhạc nhún vai, “Thật sự đã có người giải được.”
Người phá giải đề tài là một nick ‘Ro’ , các tư liệu còn lại đều trống rỗng.
Tiết Nhạc đã thay đổi bối cảnh, đem chuyện trộm bảo vật đổi thành chủ nhân căn nhà bị giết chết, sau đó phát hiện người làm công người đầy máu nằm ở cửa, bà vợ thì đang ngủ ở phòng bên cạnh, còn những bối cảnh khác đều giống như trong vụ án.
“Chủ nhân của căn nhà này có khuynh hướng bạo lực nên mới dẫn đến việc nữ chủ nhân cấu kết với người làm. Bởi vì hôn nhân không hạnh phúc nên tự giác sẽ sinh ‘phản nghịch’ trong lòng. Vì vậy, hai người đó hợp mưu gây án là khả năng vô cùng cao, chứng cứ hai người không có mặt đều là giả.” Mục Y nhẹ nhàng đọc hết mất phán đoán của đại thần: “Sếp! Những lời phân tích này … rất hợp lý, anh xem có khả năng Dương Tuệ cùng Hà Uy hai người lên kế hoạch trộm Phật ngọc không?”
Ngày hôm sau, Kỷ Lang cùng Mục Y đến biệt thự một chuyến, tìm hiểu tình hình của Vương Hữu Tài. Họ mới dừng trước cửa biệt thự đã nghe thấy ồn ào.
“Cút, cút hết cho tôi …”, sau đó là thanh âm ầm ầm vỡ nát.
Mục Y liếc mắt nhìn Kỷ Lang, hai người vội vã vào trong, mới đến cửa đã thấy trên nền đất các mảnh pha lê vỡ tan tành, còn ở trong phòng khách Vương Hữu Tài giận đỏ cả mặt.
Kỷ Lang ho nhẹ: “Hừm! Có chuyện gì sao?”
Vương Hữu Tài lúc này mới phản ứng: “Thám tử Kỷ sao lại đến đây rồi?”, mặt ông ta vẫn còn đỏ chưa tan hết.
“Đến tìm chủ tịch Vương hỏi thêm vài vấn đề”, Kỷ Lang nhặt mảnh kiếng bể trên nền đất, ra hiệu Mục Y đi sau cẩn thận một chút.
“Hiện tại ông có rảnh không?”
“Các người mau thu dọn đi.”, Vương Hữu Tài ra lệnh cho mấy người giúp việc, sau đó quay sang Kỷ Lang gật đầu, ra hiệu lên lầu nói chuyện: “Bên này đi!”
“Chủ tịch Vương, chúng tôi muốn biết thêm thông tin về bà Vương …”, Mục Y lời nói còn chưa dứt, đã thấy Vương Hữu Tài không kiên nhẫn phất tay: “Không nên nhắc cái tên con tiện nhân đó trước mặt tôi, trời … từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy quay về.”
Kỷ Lang kinh ngạc: “Bà Vương chưa về sao?”
“Con tiện nhân nhất định đã biến mất cùng tên gian phu rồi.” Vương Hữu Tài đỏ mặt tía tai thở hổn hển, ánh mắt có chút hung hãn.
“Sao chủ tịch Vương lại nói như vậy?”, Mục Y truy hỏi.
Vương Hữu Tài mở ngăn kéo, lấy ra một món đồ đặt trước mặt Kỷ Lang, Kỷ Lang mở ra nhìn, là một quyển hộ chiếu cùng mấy bức ảnh. Hộ chiếu là của bà Vương, trong hình là bà Vương thân mật cùng người khác, mấy tấm hình là những người đàn ông khác nhau.
“Tôi hôm qua mới phát hiện con tiện nhân này qua mặt tôi đi với trai, khỏi cần nói, Phật ngọc của tôi cũng là do nó lấy. Trộm Phật ngọc, bỏ trốn cùng gian phu. Nếu để tôi bắt được nó, tôi không đánh nó chết là không được.” Vương Hữu Tài tức giận nguyền rủa.
“Chủ tịch Vương, ông biết những người đàn ông trong bức ảnh này là ai sao?”, Kỷ Lang đem những bức ảnh của những người đàn ông khác nhau chỉ một tấm trong đó hỏi.
Vương Hữu Tài phủi tay, không thèm nhìn vào tấm hình: “Nếu biết được là ai, tôi còn để cho tên gian phu này sống yên sao? Thám tử Kỷ, anh nhất định tìm con tiện nhân này về cho tôi, Phật ngọc nhất định là do nó cắp.”
Kỷ Lang đứng dậy, cáo từ: “Chủ tịch Vương, tôi nghĩ không bao lâu sẽ có đáp án thôi.”
Ra khỏi biệt thự, Mục Y tò mò hỏi: “Sếp! Chúng ta còn nhiều điều chưa hỏi, sao đã đi rồi.”
Kỷ Lang quơ quơ chìa khóa trong tay: “Tôi đã biết làm sao để Hà Uy khai sự thật”, anh ngồi trên xe, đợi Mục Y bước lên, vừa lái xe nói: “Chúng ta bây giờ sẽ đi qua bệnh viện.”
Có nên nói lời cám ơn Đường Đường không.
Tối hôm qua sau khi về đến nhà, nhớ đến lời nhắc nhở của Tô Niệm Đường lúc trưa, anh liền hỏi cô tại sao lại nói đến tìm Vương Hưu Tài trước thì vụ án sẽ tra được nhanh hơn.
Tô Niệm Đường trả lời: “Sáng sớm em gặp bà Vương, khi nhắc đến hôn nhân của bà ta, theo bản năng bà quay mặt đi chỗ khác, lảng tránh tầm mắt của em, đây là một động tác biểu thị sợ sệt. Một người phụ nữ sợ hôn nhân, đơn giản nhất là bị bạo hành gia đình. Một người phụ nữ trẻ tuổi, hôn nhân không hạnh phúc. Vừa khớp nhân viên bảo vệ xuất hiện cho bà đầy đủ cảm giác an toàn, vì vậy bà Vương vượt quá ranh giới là chuyện bình thường.
Hiện vẫn chưa có chứng cứ chứng minh bảo vệ chính là người trộm Phật ngọc, vậy thì tìm đến người bảo vệ là vô dụng. Nhưng nếu tìm Vương Hữu Tài trước, hỏi rõ tình hình. Sau đó gặp người bảo vệ nhắc chuyện bà Vương trước mặt anh ta, như vậy chắc chắn sẽ kích thích ý muốn bảo vệ của anh ta, vì vậy anh ta sẽ dễ dàng thẳng thắn thừa nhận.”
Từ tình hình vừa rồi, Vương Hữu Tài đúng là có khuynh hướng bạo lực. Bà Vương không thể chịu nổi chồng mình, vậy quá phận, thậm chí muốn bỏ trốn là có điều có thể xảy ra.
Chỉ là … Kỷ Lang cười lạnh một tiếng.
“Sếp, anh cười chuyện gì vậy?” Mục Y tò mò hỏi.
“Bà Vương quả là không phải người tầm thường, biết lợi dụng người mà!”, Bà Vương cũng không hẳn là thích nhân viên bảo vệ mà ở cùng với anh ta, chỉ là muốn lợi dụng anh ta để trộm Phật ngọc thôi.
“Tại sao sếp nói như vậy?”
“Bà ta lợi dụng ăn cắp Phật ngọc, sau đó âm mưu xuất ngoại. Tuy nhiên trong lúc điều tra chúng ta có phát hiện Hà Uy không có hộ chiếu, vậy chứng minh bà ta chỉ muốn đi một mình.”
“Đúng, bà ta cả ngày vẫn chưa về nhà, hay bỏ đi rồi?”
“Không, Vương Hữu Tài nói, sáng sớm khi được chúng ta gọi đến Sở Sự Vụ đã không thấy quay về, tôi nghĩ hẳn là không về hoặc qua đêm bên nhà của tình nhân, cũng khó đoán được …”
Chỉ là Kỷ Lang không hề nghĩ đến được, ngay sau khi vụ án trộm Phật ngọc được phá, không lâu sau sẽ phát hiện thi thể của bà Vương, nhưng đó là chuyện của sau này.
Kỷ Lang tùy tiện nhấc một chiếc ghế sang ngồi bên cạnh giường bệnh của Hà Uy, Mục Y đứng nghiêm túc phía sau.
Hà Uy cứng ngắc gật đầu: “Xin chào hai người, có điều gì cứ hỏi, nếu biết tôi nhất định sẽ trả lời.”
Kỷ Lang gật gù: “Xin hỏi anh Hà, vụ án đêm hôm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, anh đã chứng kiến những gì?”
“Tôi nhớ đêm đó … từ trong máy thu hình camera tôi nhìn thấy một bóng đen, không hiểu vào nhà từ lúc nào. Vì vậy tôi lập tức thay áo ngủ đi ra ngoài, không ngờ, vừa bước ra ngoài đã bị đánh ngất. Chờ khi tỉnh lại, thì tôi đang nằm trên giường, bóng đen kia đang đứng trước màn hình vi tính, là hắn muốn xóa đoạn thu hình trên camera. Tôi vốn tính đánh lén hắn từ phía sau, không ngờ hắn lập tức phát hiện, dùng một cây dao găm đâm bị thương cánh tay của tôi, máu ra nhiều nên tôi ngất đi …”
“Anh Hà, anh đã làm việc cho nhà ông Vương được bao lâu?”
“Ba năm.”
“Quan hệ của anh và ông chủ thế nào”
Hà Uy ngừng một chút mới nói: “Ông bà Vương và mọi người rất tốt, vì vậy tôi vẫn duy trì làm việc ở đó.”
Kỷ Lang gật đầu: “Ông Vương là người tốt … Hay bà Vương tốt hơn?”
Hà Uy hơi quay đầu: “Sao lại hỏi như vậy?”, vết thương nơi cằm của anh ta nhìn có chút dữ tợn.
“Tôi không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần muốn biết, nghe nói anh và bà Vương là đồng hương?”
“ … Đúng, tôi và bà Vương là đồng hương, cũng vì là đồng hương nên bình thường bà Vương cũng rất tốt với tôi.”
“Nói cách khác, hai người trước đây chưa từng quen biết?”
“Không quen biết!”
“Không quen biết mà lại đối xử với anh cực kỳ tốt, mua hẳn cho anh một căn nhà trọ ở khu Thiên Hồ?”
Hai con ngươi của Hà Uy đột nhiên co rụt lại: “Làm sao anh biết?”. Nói xong cảm thấy mình hơi kích động, liền vội vàng quay đầu sang một bên.
“Vậy là anh Hà vẫn chưa nhớ ra tôi, mấy ngày trước chúng ta đã từng gặp nhau ở trước cổng khu Thiên Hồ, anh bị người ta đổ oan là ăn cắp vặt.”
Hà Uy bừng tỉnh: “Là anh?”
Kỷ Lang định thần nhàn nhã nói tiếp: “Chúng tôi đã điều tra, căn nhà đã được mua cách đây ba năm, chủ hộ là Dương Tuệ.”
“Khi đó tôi mới đến thành phố Bắc vào làm việc trong nhà ông Vương chưa được bao lâu, khi ấy bà Vương biết chúng tôi là đồng hương, lại xét thấy tôi không có nơi ở, liền cho tôi mượn căn nhà đó ở tạm.”
“Sếp! Em vẫn cho rằng anh ta còn giấu diếm điều gì đó”. Ra khỏi phòng bệnh, Mục Y hơi nhụt chí. Vốn nghĩ rằng sẽ điều tra được từ tên Hà Uy này điều gì đó, ai ngờ kết quả anh ta không chút phối hợp, không muốn nói thật. Như vậy, việc mất trộm Phật ngọc chưa hẳn có liên quan đến anh ta, nên không thể ra lệnh bắt.
“Tôi nghĩ Đường Đường nói rất đúng.” Kỷ Lang nhớ lại lời nhắc nhở của Tô Niệm Đường lúc trưa. Hay bọn họ nên đi tìm chủ tịch Vương trước.
“Thật ra sếp, điều anh nghĩ đâu sai, chí ít bây giờ chúng ta có thể khẳng định Hà Uy có vấn đề.”
“Không, chúng ta đã lãng phí mất một buổi chiều.” Ngay lúc này đây Kỷ Lang cực kỳ hiếu kỳ về Tô Niệm Đường. Những năm tháng ở nước ngoài cô bé đã học gì, hiện tại khả năng quan sát cùng năng lực phân tích cực kỳ cao.
Hai người quay trở về Sở Sự Vụ, vừa tiến đến cửa văn phòng, đã nghe thấy tiếng Tiết Nhạc rên rỉ: “Tớ nhọc nhằn khổ sở nghĩ mấy ngày nay, đều không nghĩ ra, bây giờ lại bị người ấy đoán ra hết rồi, aaaa …”
“Không phải vậy chứ?”, Lê Huy cũng kinh ngạc không kém, vây quanh trước máy vi tính của Tiết Nhạc.
“Chuyện gì?”, Kỷ Lang vừa bước vào cửa đã thấy bọn họ túm tụm lại với nhau, không biết đang làm cái gì.
“Sếp, anh qua xem đi, Tấn Giang đã có đại thần rồi.” Tiết Nhạc chỉ vào màn hình vi tính.
Kỷ Lang và Mục Y cũng hiếu kỳ đi qua.
Mỗi người bọn họ đều có một sở thích riêng, ví như Tiết Nhạc chỉ thích truy cập vào diễn đàn tư duy trên internet, anh ta trên diễn đàn “Bộ Lạc Suy Lý Tấn Giang” đã đạt đến Thần Cấp.
“Chính là đề này, em nghĩ rất lâu mới ra, còn người này chỉ là người mới vậy mà trả lời rất hoàn chỉnh, hơn nữa khi em qua các đề mục mà người khác đặc câu hỏi, người này đều trả lời rất thuần thục.” Tiết Nhạc chỉ vào bài viết mình đã đăng cách đây không lâu.
“Cái đề tài quỷ quái gì đây?”, Kỷ Lang nhìn bài post của Tiết Nhạc, sau khi xem xong trợn mắt nói: “Cậu dám đem vụ án chúng ta lên mạng?”
Tiết Nhạc che đầu: “Em đã sửa lại hết rồi, vì em muốn nhanh chóng phá án một chút, nên mới đăng trên trang Tấn Giang, hi vọng có đại thần trợ giúp. Không nghĩ đến …”, Tiết Nhạc nhún vai, “Thật sự đã có người giải được.”
Người phá giải đề tài là một nick ‘Ro’ , các tư liệu còn lại đều trống rỗng.
Tiết Nhạc đã thay đổi bối cảnh, đem chuyện trộm bảo vật đổi thành chủ nhân căn nhà bị giết chết, sau đó phát hiện người làm công người đầy máu nằm ở cửa, bà vợ thì đang ngủ ở phòng bên cạnh, còn những bối cảnh khác đều giống như trong vụ án.
“Chủ nhân của căn nhà này có khuynh hướng bạo lực nên mới dẫn đến việc nữ chủ nhân cấu kết với người làm. Bởi vì hôn nhân không hạnh phúc nên tự giác sẽ sinh ‘phản nghịch’ trong lòng. Vì vậy, hai người đó hợp mưu gây án là khả năng vô cùng cao, chứng cứ hai người không có mặt đều là giả.” Mục Y nhẹ nhàng đọc hết mất phán đoán của đại thần: “Sếp! Những lời phân tích này … rất hợp lý, anh xem có khả năng Dương Tuệ cùng Hà Uy hai người lên kế hoạch trộm Phật ngọc không?”
Ngày hôm sau, Kỷ Lang cùng Mục Y đến biệt thự một chuyến, tìm hiểu tình hình của Vương Hữu Tài. Họ mới dừng trước cửa biệt thự đã nghe thấy ồn ào.
“Cút, cút hết cho tôi …”, sau đó là thanh âm ầm ầm vỡ nát.
Mục Y liếc mắt nhìn Kỷ Lang, hai người vội vã vào trong, mới đến cửa đã thấy trên nền đất các mảnh pha lê vỡ tan tành, còn ở trong phòng khách Vương Hữu Tài giận đỏ cả mặt.
Kỷ Lang ho nhẹ: “Hừm! Có chuyện gì sao?”
Vương Hữu Tài lúc này mới phản ứng: “Thám tử Kỷ sao lại đến đây rồi?”, mặt ông ta vẫn còn đỏ chưa tan hết.
“Đến tìm chủ tịch Vương hỏi thêm vài vấn đề”, Kỷ Lang nhặt mảnh kiếng bể trên nền đất, ra hiệu Mục Y đi sau cẩn thận một chút.
“Hiện tại ông có rảnh không?”
“Các người mau thu dọn đi.”, Vương Hữu Tài ra lệnh cho mấy người giúp việc, sau đó quay sang Kỷ Lang gật đầu, ra hiệu lên lầu nói chuyện: “Bên này đi!”
“Chủ tịch Vương, chúng tôi muốn biết thêm thông tin về bà Vương …”, Mục Y lời nói còn chưa dứt, đã thấy Vương Hữu Tài không kiên nhẫn phất tay: “Không nên nhắc cái tên con tiện nhân đó trước mặt tôi, trời … từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy quay về.”
Kỷ Lang kinh ngạc: “Bà Vương chưa về sao?”
“Con tiện nhân nhất định đã biến mất cùng tên gian phu rồi.” Vương Hữu Tài đỏ mặt tía tai thở hổn hển, ánh mắt có chút hung hãn.
“Sao chủ tịch Vương lại nói như vậy?”, Mục Y truy hỏi.
Vương Hữu Tài mở ngăn kéo, lấy ra một món đồ đặt trước mặt Kỷ Lang, Kỷ Lang mở ra nhìn, là một quyển hộ chiếu cùng mấy bức ảnh. Hộ chiếu là của bà Vương, trong hình là bà Vương thân mật cùng người khác, mấy tấm hình là những người đàn ông khác nhau.
“Tôi hôm qua mới phát hiện con tiện nhân này qua mặt tôi đi với trai, khỏi cần nói, Phật ngọc của tôi cũng là do nó lấy. Trộm Phật ngọc, bỏ trốn cùng gian phu. Nếu để tôi bắt được nó, tôi không đánh nó chết là không được.” Vương Hữu Tài tức giận nguyền rủa.
“Chủ tịch Vương, ông biết những người đàn ông trong bức ảnh này là ai sao?”, Kỷ Lang đem những bức ảnh của những người đàn ông khác nhau chỉ một tấm trong đó hỏi.
Vương Hữu Tài phủi tay, không thèm nhìn vào tấm hình: “Nếu biết được là ai, tôi còn để cho tên gian phu này sống yên sao? Thám tử Kỷ, anh nhất định tìm con tiện nhân này về cho tôi, Phật ngọc nhất định là do nó cắp.”
Kỷ Lang đứng dậy, cáo từ: “Chủ tịch Vương, tôi nghĩ không bao lâu sẽ có đáp án thôi.”
Ra khỏi biệt thự, Mục Y tò mò hỏi: “Sếp! Chúng ta còn nhiều điều chưa hỏi, sao đã đi rồi.”
Kỷ Lang quơ quơ chìa khóa trong tay: “Tôi đã biết làm sao để Hà Uy khai sự thật”, anh ngồi trên xe, đợi Mục Y bước lên, vừa lái xe nói: “Chúng ta bây giờ sẽ đi qua bệnh viện.”
Có nên nói lời cám ơn Đường Đường không.
Tối hôm qua sau khi về đến nhà, nhớ đến lời nhắc nhở của Tô Niệm Đường lúc trưa, anh liền hỏi cô tại sao lại nói đến tìm Vương Hưu Tài trước thì vụ án sẽ tra được nhanh hơn.
Tô Niệm Đường trả lời: “Sáng sớm em gặp bà Vương, khi nhắc đến hôn nhân của bà ta, theo bản năng bà quay mặt đi chỗ khác, lảng tránh tầm mắt của em, đây là một động tác biểu thị sợ sệt. Một người phụ nữ sợ hôn nhân, đơn giản nhất là bị bạo hành gia đình. Một người phụ nữ trẻ tuổi, hôn nhân không hạnh phúc. Vừa khớp nhân viên bảo vệ xuất hiện cho bà đầy đủ cảm giác an toàn, vì vậy bà Vương vượt quá ranh giới là chuyện bình thường.
Hiện vẫn chưa có chứng cứ chứng minh bảo vệ chính là người trộm Phật ngọc, vậy thì tìm đến người bảo vệ là vô dụng. Nhưng nếu tìm Vương Hữu Tài trước, hỏi rõ tình hình. Sau đó gặp người bảo vệ nhắc chuyện bà Vương trước mặt anh ta, như vậy chắc chắn sẽ kích thích ý muốn bảo vệ của anh ta, vì vậy anh ta sẽ dễ dàng thẳng thắn thừa nhận.”
Từ tình hình vừa rồi, Vương Hữu Tài đúng là có khuynh hướng bạo lực. Bà Vương không thể chịu nổi chồng mình, vậy quá phận, thậm chí muốn bỏ trốn là có điều có thể xảy ra.
Chỉ là … Kỷ Lang cười lạnh một tiếng.
“Sếp, anh cười chuyện gì vậy?” Mục Y tò mò hỏi.
“Bà Vương quả là không phải người tầm thường, biết lợi dụng người mà!”, Bà Vương cũng không hẳn là thích nhân viên bảo vệ mà ở cùng với anh ta, chỉ là muốn lợi dụng anh ta để trộm Phật ngọc thôi.
“Tại sao sếp nói như vậy?”
“Bà ta lợi dụng ăn cắp Phật ngọc, sau đó âm mưu xuất ngoại. Tuy nhiên trong lúc điều tra chúng ta có phát hiện Hà Uy không có hộ chiếu, vậy chứng minh bà ta chỉ muốn đi một mình.”
“Đúng, bà ta cả ngày vẫn chưa về nhà, hay bỏ đi rồi?”
“Không, Vương Hữu Tài nói, sáng sớm khi được chúng ta gọi đến Sở Sự Vụ đã không thấy quay về, tôi nghĩ hẳn là không về hoặc qua đêm bên nhà của tình nhân, cũng khó đoán được …”
Chỉ là Kỷ Lang không hề nghĩ đến được, ngay sau khi vụ án trộm Phật ngọc được phá, không lâu sau sẽ phát hiện thi thể của bà Vương, nhưng đó là chuyện của sau này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook