Đẳng Cấp Tư Duy
-
Chương 29: Đoạn phim quay nạn nhân
“Các cậu vừa nói có quay lại quá trình Hàn Mộng Vân ngã lầu sao?”, Kỷ Lang và Tô Niệm Đường ngồi xuống bàn của hai cậu sinh viên.
Cậu nam sinh kia ngẩn người, lập tức trả lời: “Đúng … Đúng vậy! Hai người là ai?”
“Tôi là người phụ trách điều tra vụ án của Hàn Mộng Vân, có thể đưa đoạn phim cậu quay lại cho chúng tôi được không?”
Cậu sinh viên gật đầu: “Được chứ, nhưng đợi em dùng bữa xong đã được không?”
Kỷ Lang gật đầu: “Được chứ, cậu cứ từ từ ăn!”, sau đó anh đứng dậy, lấy phần thức ăn của mình và Tô Niệm Đường từ bàn của anh dời sang bên này.
Cậu nam sinh: “…”
… Thật bối rối quá!
Kỷ Lang đúng là không biết ngại. Anh từ tốn dùng hết phần ăn của mình, vừa ăn vừa dọ hỏi: “Cậu biết nạn nhân sao?”
“Không thân lắm, nhưng ở trong trường cậu ấy quá nổi tiếng. Mỗi lần trường tổ chức văn nghệ cũng đều có cậu ấy tham gia”, cậu sinh viên trả lời.
Cậu nam sinh ngồi bên cạnh tiếp lời: “Có điều nghe nói tính tình Hàn Mộng Vân không tốt lắm. Em nhớ có một lần cô ta bị một nữ sinh khác ném tiền vào mặt, cảnh tượng ấy thật sự ngoài sức tưởng tượng.”
Kỷ Lang dường như rất hứng thú hỏi tới: “Ngoài sức tưởng tượng là sao?”
Cậu sinh viên kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện xảy ra từ năm ngoái rồi. Ngày đó em đang chạy bộ tại sân thể thao, nhìn thấy hai người đẹp từ trong ký túc xá đi qua phía này. Em cũng đi đến gần, vẫn chưa tiến đến gần, liền trông thấy có một cô bạn khác đứng ra ngăn cản hai người bọn họ. Sau đó họ tiếp tục cãi nhau, rồi em nhìn thấy một trong người mò mẫm trong túi xách.
Lúc ấy em rất sợ cô bạn đó lôi ra hung khí, ai ngờ cô ta chỉ móc ra một xấp tiền sau đó quăng vào mặt Hàn Mộng Vân.
Trên sân thể thao, xấp tiền rơi lả tả như mưa, cảnh tượng cực kỳ đẹp, ngay cả em cũng đứng sững đó mà nhìn.”
Kỷ Lang chặc lưỡi, xem ra lời khai của Chương Hiểu Yến là thật, làm được điều đó cũng đã hả giận, nhưng chỉ sợ mối thù ngày càng sâu thêm.
“Sớm biết như vậy hôm đó tớ cũng theo cậu đi chạy bộ!”, cậu sinh viên không được chứng kiến cảnh tượng ấy thốt lên đầy tiếc nuối.
Bốn người sau khi dùng xong bữa, cậu sinh viên đưa Kỷ Lang và Tô Niệm Đường về phòng của mình lấy máy quay phim. Kỷ Lang yêu cầu cậu ta đưa đến phòng học đã đặt máy quay camera. Người bạn học kia có việc nên không đi theo cùng.
Cậu sinh viên này là sinh viên chuyên ngành nhiếp ảnh tên Cao Nguyên, chỉ có một đam mê duy nhất là chụp hình quay phim. Tan học hôm thứ sáu, trong lúc đang thụ dọn đồ đạc thì bạn bè kêu réo ầm ĩ nên vội vội vàng vàng đi ngay, quên mất cái máy camera anh vẫn đặt ở bệ cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi.
“May lớp em không bao giờ bị mất đồ, nghe nói lớp đối diện thường hay mất đồ lắm”, Cao Nguyên hưng phấn. Nhưng lại nghĩ đến mình lý do khiến mình phấn khích như vậy thì hơi xấu hổ, gãi gãi đầu: “Tối thứ sáu đó bạn em mời đi dự một bữa tiệc, cô bạn em thích cũng sẽ đến … vì vậy em hơi kích động quên mất tiêu cái camera.”
Tô Niệm Đường nhìn bộ dáng của cậu sinh viên: “Xem ra cậu rất thích cô bạn ấy, ngang bằng với niềm đam mê nhiếp ảnh của mình!”
Cao Nguyên ngây ngốc cười khẽ: “Hì hì, tối hôm đó em tính tỏ tình với bạn ấy.”
“Nhất định sẽ thành công!”, Niệm Đường thầm cầu chúc cô gái ấy cũng thích Cao Nguyên, không cần theo đuổi thì thật tốt!
“Vậy sao!!! Em cũng không nghĩ đến cô ấy cũng thích em … hì hì …”
Kỷ Lang cảm thán: “Tuổi trẻ là vui nhất, lúc tôi còn đi học làm sao không có chuyện muốn tỏ tình với cô gái mình yêu thích, vậy mà mãi đến khi tốt nghiệp vẫn chẳng nói ra được …”
Tô Niệm Đường cau mày: Tại sao chưa nghe dì kể chuyện anh Kỷ Lang lúc đi học cũng theo đuổi nữ sinh vậy ta?
Cao Nguyên nghe Kỷ Lang nói vậy đột nhiên thay đổi thái đổi, nói dõng dạc: “Vì vậy, có cơ hội thì phải ra tay liền. ‘Mạc đãi vô hoa không chiết chi’. Duyên phận chính là điều kỳ diệu như vậy.”
*Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không (Câu thứ tư trong Bài thơ Kim Lũ Y)
Nghe tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch nói vậy, Kỷ Lang dở khóc dở cười, có điều bây giờ ngẫm nghĩ lại lời cậu ta nói không phải không có lý. Nếu lúc trước anh can đảm đứng ra tỏ tình chắc bây giờ đã có con ẵm con bồng.
Tô Niệm Đường trông thấy vẻ mặt tiếc nuối của Kỷ Lang, tâm trạng cô buồn hẳn, chẳng lẽ thời đại học, anh thật sự cũng đã có bạn gái thầm thương trộm nhớ?
“À! Phòng học của em trên tầng năm”. Đứng ở dưới lầu, Cao Nguyên ngửa cổ chỉ lên phía cửa sổ trên tầng năm: “Em đặt máy quay của mình ở đó!”
Kỷ Lang ngẩng đầu nhìn, rồi nhìn sang phía đối diện, quả nhiên là vị trí Hàn Mộng Vân ngã lầu. Bọn họ lên tầng năm, Kỷ Lang đứng tại vị trí đặt máy quay, đúng là có thể nhìn rất rõ tình hình ở tòa nhà đối diện.
“Được! Bây giờ cậu cho tôi xem cậu đã thu được những gì!”
Sau khi lấy máy quay phim, Cao Nguyên bắt đầu phát video, trên màn hình là hình ảnh của tòa nhà đối diện, ngay cả chỗ rẽ nơi cầu thang cũng lọt vào ống kính máy quay. Đoạn đầu là thời gian tan học, Cao Nguyên nói: “Lúc này là đang tan học, anh chị có muốn tua nhanh hơn không?”
Kỷ Lang gật đầu: “Tua nhanh gấp ba lần đi!”, Kỷ Lang chú ý đến đoạn buổi tối có người đến đây khóa cửa lại.
“Ở đây tối là phải khóa cửa sao?”
Cao Nguyên gật đầu: “Dạ đúng, buổi tối sau khi sinh viên ra về hết sẽ khóa tất cả cửa lại, ngày hôm sau sẽ có người đến mở cửa.”
Nói cách khác, buổi tối thứ sáu trên toàn bộ tầng lầu sẽ không có một ai.
Đoạn phim tua nhanh đến sáng hôm sau, ngay chỗ rẽ cầu thang, lúc đó khoảng mười giờ, có một đôi tình nhân bước lên lầu, rồi lại đi xuống. Khoảng mười một giờ, Kỷ Lang nhìn thấy bóng dáng của Hàn Mộng Vân, cô bước đi lối hành lang phía sau. Có thể nhìn thấy bóng dáng cô ta thấp thoáng sau tấm cửa sổ kiếng, mãi đến lầu năm thì không còn thấy xuất hiện.
Khoảng mười một giờ rưỡi lại có một bóng người đi vào, bóng dáng này cũng lên tầng năm.
“A!!! Người này …”, Tô Niệm Đường chỉ vào bóng dáng người này nói: “Không phải lúc xuống cầu thang đã đụng trúng em sao?”
Kỷ Lang gật đầu, tạm dừng đoạn phim, chỉ vào hình bóng nữ sinh kia hỏi Cao Nguyên: “Cậu biết cô ta không?”
Cao Nguyên lắc đầu: “Không quen biết!”
Hình ảnh tiếp tục cho đến khoảng mười hai giờ, Hàn Mộng Vân cuối cùng cũng xuất hiện. Giống như trang phục cô ta mặc khi ngã lầu, một chiếc đầm màu trắng, gương mặt hơi nghiêm nghị.
12 giờ 50 phút, bọn họ nhìn thấy Cố Minh Sinh khoan thai bước đến. Hai tay đút túi quần, chậm rãi bước đến chỗ rẽ cầu thang, sau khi biến mất ở chỗ rẽ mãi vẫn chưa xuất hiện ở cửa sổ lầu hai, khoảng hơn 3 phút sau rốt cục Kỷ Lang mới nhìn thấy bóng dáng của anh ta.
“Cậu ta là ốc sên sao? Bò lên một tầng mà mất nhiều thời gian như vậy?”
Tô Niệm Đường nhếch môi mỉm cười: “Cậu ta mắc bệnh tim. Anh không nhìn thấy bước chân của anh ta rất chậm sao?”. Mỗi lần Tô Niệm Đường đi chung với Cố Minh Sinh đều rất sốt ruột, chỉ hận không thể đẩy anh ta đi thật nhanh, nhưng nghĩ đến bệnh tình anh ta, cô đành phải nhẫn nại đứng lại chờ.
“Nam thần có bệnh tim sao?”, Cao Nguyên thốt lên kinh ngạc: “Hèn gì trước đây khi em nhìn thấy Cố Minh Sinh, cứ khoan thai bước từng bước hững hờ, em còn cho rằng quả nhiên không hổ danh Nam thần, tướng đi cũng mang lại cảm giác thanh thoát như vậy. Không hề nghĩ đến là do cậu ta bị bệnh tim.”
Kỷ Lang nhíu mày: “Cậu không biết cậu ta có bệnh sao?”
Cao Nguyên lắc đầu: “Xưa nay chưa từng nghe nói đến!”
Tô Niệm Đường gật đầu: “Cố Minh Sinh chưa bao giờ muốn công khai chuyện này. Cậu ta chỉ muốn là một người bình thường … cho đến cuối cuộc đời. Do vậy hầu như không ai biết cậu ta có bệnh. Cố Minh Sinh không muốn bạn bè nhìn mình bằng ánh mắt thương hại kẻ đau yếu bệnh tật, là đối tượng phải được bảo vệ. Có điều sau này chắc chắn toàn bộ trường học sẽ biết hết rồi.”
Cao Nguyên xua tay: “Em nhất định giữ kín!”
Tô Niệm Đường cười cười: “Vấn đề không phải do cậu. Là ngày đó trong thời điểm phát sinh án mạng là do tôi lỡ lời nói ra.” Tô Niệm Đường cảm thấy áy náy, vốn đã đồng ý bảo đảm bí mật này không lộ ra, vậy mà cuối cùng cũng chính miệng cô nói ra.
“Cũng vì em muốn cứu cậu ta thôi!” Tuy rằng chẳng có tác dụng gì cả.
Cố Minh Sinh đi từ lầu một lên lầu năm mất hơn mười phút, lúc này đã hơn một giờ chiều. Khi thân ảnh của Cố Minh Sinh biến mất ở cửa sổ tầng năm, khoảng sáu bảy phút sau hình ảnh một bóng người rơi nhanh xuống lầu.
“Phát chậm lại!”
Cao Nguyên vội vàng phát chậm, giảm tốc độ chiếu 10 lần, trên màn hình nhìn thấy nạn nhân ngã xuống, nhưng không trông thấy vẻ mặt.
Sau khi xác nhận chuyện này, video tiếp tục phát hình. Tô Niệm Đường cong môi: “Theo tốc độ bước đi của Cố Minh Sinh, lúc này cậu ta mới lên đến tầng thượng …”
Đường Đường tin Cố Minh Sinh không phải là hung thủ. Chỉ là từ đoạn video thu được không xác minh được chuyện gì. Có phải Cố Minh Sinh đang nói dối không? Trước đây anh ta khai sau khi đến nơi cậu ta không nhìn thấy chuyện gì. Nhưng nếu anh ta không phải là hung thủ, vậy thời điểm anh ta bước lên tầng thượng chắc chắn có đụng mặt hung thủ, tại sao anh ta không khai? Cố tình che giấu hay thật sự anh ta không nhìn thấy? Hay anh ta đúng là hung thủ.
Hình ảnh vẫn tiếp tục phát trên màn hình. Máy quay không thu được hình ảnh thi thể nạn nhân nhưng âm thanh ồn ào phát ra chứng tỏ đã có rất nhiều người tụ tập lại đây. Trên cửa sổ tầng năm đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Chương Hiểu Yến.
Chương Hiểu Yến chạy lại cửa sổ nhìn xuống một cái, sau đó vội vội vàng vàng rời đi, trong chốc lát ngay chỗ rẽ cầu thang, bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng của Chương Hiểu Yến, rồi lại vụt biến mất. Sau đó là bóng dáng của cảnh sát giải Cố Minh Sinh xuống, rồi bóng dáng của Kỷ Lang và Tô Niệm Đường.
Liền ngay sau đó đến hình ảnh cô nữ sinh va vào người của Tô Niệm Đường, cũng vội vã chạy xuống lầu.
Từ những hình ảnh thu được trên cơ bản có thể xác nhận ba nghi can: Chương Hiểu Yến, Cố Minh Sinh và nữ sinh không rõ tên kia. Trong đó Cố Minh Sinh là người bị hiềm nghi cao nhất, rồi đến cô nữ sinh đã va vào người của Tô Niệm Đường. Chương Hiểu Yến là đối tượng bị tình nghi thấp nhất, nhưng không phải là không liên quan.
“Bạn học Cao Nguyên, chúng tôi sẽ thu giữ đoạn phim này. Cám ơn sự trợ giúp của cậu.”
Cao Nguyên gãi gãi đầu, nở nụ cười ngượng ngùng: “Có thể trợ giúp được các anh em rất vui. Vụ án này xảy ra bản thân em cũng hi vọng mọi người mau chóng phá án.”
Cậu nam sinh kia ngẩn người, lập tức trả lời: “Đúng … Đúng vậy! Hai người là ai?”
“Tôi là người phụ trách điều tra vụ án của Hàn Mộng Vân, có thể đưa đoạn phim cậu quay lại cho chúng tôi được không?”
Cậu sinh viên gật đầu: “Được chứ, nhưng đợi em dùng bữa xong đã được không?”
Kỷ Lang gật đầu: “Được chứ, cậu cứ từ từ ăn!”, sau đó anh đứng dậy, lấy phần thức ăn của mình và Tô Niệm Đường từ bàn của anh dời sang bên này.
Cậu nam sinh: “…”
… Thật bối rối quá!
Kỷ Lang đúng là không biết ngại. Anh từ tốn dùng hết phần ăn của mình, vừa ăn vừa dọ hỏi: “Cậu biết nạn nhân sao?”
“Không thân lắm, nhưng ở trong trường cậu ấy quá nổi tiếng. Mỗi lần trường tổ chức văn nghệ cũng đều có cậu ấy tham gia”, cậu sinh viên trả lời.
Cậu nam sinh ngồi bên cạnh tiếp lời: “Có điều nghe nói tính tình Hàn Mộng Vân không tốt lắm. Em nhớ có một lần cô ta bị một nữ sinh khác ném tiền vào mặt, cảnh tượng ấy thật sự ngoài sức tưởng tượng.”
Kỷ Lang dường như rất hứng thú hỏi tới: “Ngoài sức tưởng tượng là sao?”
Cậu sinh viên kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện xảy ra từ năm ngoái rồi. Ngày đó em đang chạy bộ tại sân thể thao, nhìn thấy hai người đẹp từ trong ký túc xá đi qua phía này. Em cũng đi đến gần, vẫn chưa tiến đến gần, liền trông thấy có một cô bạn khác đứng ra ngăn cản hai người bọn họ. Sau đó họ tiếp tục cãi nhau, rồi em nhìn thấy một trong người mò mẫm trong túi xách.
Lúc ấy em rất sợ cô bạn đó lôi ra hung khí, ai ngờ cô ta chỉ móc ra một xấp tiền sau đó quăng vào mặt Hàn Mộng Vân.
Trên sân thể thao, xấp tiền rơi lả tả như mưa, cảnh tượng cực kỳ đẹp, ngay cả em cũng đứng sững đó mà nhìn.”
Kỷ Lang chặc lưỡi, xem ra lời khai của Chương Hiểu Yến là thật, làm được điều đó cũng đã hả giận, nhưng chỉ sợ mối thù ngày càng sâu thêm.
“Sớm biết như vậy hôm đó tớ cũng theo cậu đi chạy bộ!”, cậu sinh viên không được chứng kiến cảnh tượng ấy thốt lên đầy tiếc nuối.
Bốn người sau khi dùng xong bữa, cậu sinh viên đưa Kỷ Lang và Tô Niệm Đường về phòng của mình lấy máy quay phim. Kỷ Lang yêu cầu cậu ta đưa đến phòng học đã đặt máy quay camera. Người bạn học kia có việc nên không đi theo cùng.
Cậu sinh viên này là sinh viên chuyên ngành nhiếp ảnh tên Cao Nguyên, chỉ có một đam mê duy nhất là chụp hình quay phim. Tan học hôm thứ sáu, trong lúc đang thụ dọn đồ đạc thì bạn bè kêu réo ầm ĩ nên vội vội vàng vàng đi ngay, quên mất cái máy camera anh vẫn đặt ở bệ cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi.
“May lớp em không bao giờ bị mất đồ, nghe nói lớp đối diện thường hay mất đồ lắm”, Cao Nguyên hưng phấn. Nhưng lại nghĩ đến mình lý do khiến mình phấn khích như vậy thì hơi xấu hổ, gãi gãi đầu: “Tối thứ sáu đó bạn em mời đi dự một bữa tiệc, cô bạn em thích cũng sẽ đến … vì vậy em hơi kích động quên mất tiêu cái camera.”
Tô Niệm Đường nhìn bộ dáng của cậu sinh viên: “Xem ra cậu rất thích cô bạn ấy, ngang bằng với niềm đam mê nhiếp ảnh của mình!”
Cao Nguyên ngây ngốc cười khẽ: “Hì hì, tối hôm đó em tính tỏ tình với bạn ấy.”
“Nhất định sẽ thành công!”, Niệm Đường thầm cầu chúc cô gái ấy cũng thích Cao Nguyên, không cần theo đuổi thì thật tốt!
“Vậy sao!!! Em cũng không nghĩ đến cô ấy cũng thích em … hì hì …”
Kỷ Lang cảm thán: “Tuổi trẻ là vui nhất, lúc tôi còn đi học làm sao không có chuyện muốn tỏ tình với cô gái mình yêu thích, vậy mà mãi đến khi tốt nghiệp vẫn chẳng nói ra được …”
Tô Niệm Đường cau mày: Tại sao chưa nghe dì kể chuyện anh Kỷ Lang lúc đi học cũng theo đuổi nữ sinh vậy ta?
Cao Nguyên nghe Kỷ Lang nói vậy đột nhiên thay đổi thái đổi, nói dõng dạc: “Vì vậy, có cơ hội thì phải ra tay liền. ‘Mạc đãi vô hoa không chiết chi’. Duyên phận chính là điều kỳ diệu như vậy.”
*Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không (Câu thứ tư trong Bài thơ Kim Lũ Y)
Nghe tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch nói vậy, Kỷ Lang dở khóc dở cười, có điều bây giờ ngẫm nghĩ lại lời cậu ta nói không phải không có lý. Nếu lúc trước anh can đảm đứng ra tỏ tình chắc bây giờ đã có con ẵm con bồng.
Tô Niệm Đường trông thấy vẻ mặt tiếc nuối của Kỷ Lang, tâm trạng cô buồn hẳn, chẳng lẽ thời đại học, anh thật sự cũng đã có bạn gái thầm thương trộm nhớ?
“À! Phòng học của em trên tầng năm”. Đứng ở dưới lầu, Cao Nguyên ngửa cổ chỉ lên phía cửa sổ trên tầng năm: “Em đặt máy quay của mình ở đó!”
Kỷ Lang ngẩng đầu nhìn, rồi nhìn sang phía đối diện, quả nhiên là vị trí Hàn Mộng Vân ngã lầu. Bọn họ lên tầng năm, Kỷ Lang đứng tại vị trí đặt máy quay, đúng là có thể nhìn rất rõ tình hình ở tòa nhà đối diện.
“Được! Bây giờ cậu cho tôi xem cậu đã thu được những gì!”
Sau khi lấy máy quay phim, Cao Nguyên bắt đầu phát video, trên màn hình là hình ảnh của tòa nhà đối diện, ngay cả chỗ rẽ nơi cầu thang cũng lọt vào ống kính máy quay. Đoạn đầu là thời gian tan học, Cao Nguyên nói: “Lúc này là đang tan học, anh chị có muốn tua nhanh hơn không?”
Kỷ Lang gật đầu: “Tua nhanh gấp ba lần đi!”, Kỷ Lang chú ý đến đoạn buổi tối có người đến đây khóa cửa lại.
“Ở đây tối là phải khóa cửa sao?”
Cao Nguyên gật đầu: “Dạ đúng, buổi tối sau khi sinh viên ra về hết sẽ khóa tất cả cửa lại, ngày hôm sau sẽ có người đến mở cửa.”
Nói cách khác, buổi tối thứ sáu trên toàn bộ tầng lầu sẽ không có một ai.
Đoạn phim tua nhanh đến sáng hôm sau, ngay chỗ rẽ cầu thang, lúc đó khoảng mười giờ, có một đôi tình nhân bước lên lầu, rồi lại đi xuống. Khoảng mười một giờ, Kỷ Lang nhìn thấy bóng dáng của Hàn Mộng Vân, cô bước đi lối hành lang phía sau. Có thể nhìn thấy bóng dáng cô ta thấp thoáng sau tấm cửa sổ kiếng, mãi đến lầu năm thì không còn thấy xuất hiện.
Khoảng mười một giờ rưỡi lại có một bóng người đi vào, bóng dáng này cũng lên tầng năm.
“A!!! Người này …”, Tô Niệm Đường chỉ vào bóng dáng người này nói: “Không phải lúc xuống cầu thang đã đụng trúng em sao?”
Kỷ Lang gật đầu, tạm dừng đoạn phim, chỉ vào hình bóng nữ sinh kia hỏi Cao Nguyên: “Cậu biết cô ta không?”
Cao Nguyên lắc đầu: “Không quen biết!”
Hình ảnh tiếp tục cho đến khoảng mười hai giờ, Hàn Mộng Vân cuối cùng cũng xuất hiện. Giống như trang phục cô ta mặc khi ngã lầu, một chiếc đầm màu trắng, gương mặt hơi nghiêm nghị.
12 giờ 50 phút, bọn họ nhìn thấy Cố Minh Sinh khoan thai bước đến. Hai tay đút túi quần, chậm rãi bước đến chỗ rẽ cầu thang, sau khi biến mất ở chỗ rẽ mãi vẫn chưa xuất hiện ở cửa sổ lầu hai, khoảng hơn 3 phút sau rốt cục Kỷ Lang mới nhìn thấy bóng dáng của anh ta.
“Cậu ta là ốc sên sao? Bò lên một tầng mà mất nhiều thời gian như vậy?”
Tô Niệm Đường nhếch môi mỉm cười: “Cậu ta mắc bệnh tim. Anh không nhìn thấy bước chân của anh ta rất chậm sao?”. Mỗi lần Tô Niệm Đường đi chung với Cố Minh Sinh đều rất sốt ruột, chỉ hận không thể đẩy anh ta đi thật nhanh, nhưng nghĩ đến bệnh tình anh ta, cô đành phải nhẫn nại đứng lại chờ.
“Nam thần có bệnh tim sao?”, Cao Nguyên thốt lên kinh ngạc: “Hèn gì trước đây khi em nhìn thấy Cố Minh Sinh, cứ khoan thai bước từng bước hững hờ, em còn cho rằng quả nhiên không hổ danh Nam thần, tướng đi cũng mang lại cảm giác thanh thoát như vậy. Không hề nghĩ đến là do cậu ta bị bệnh tim.”
Kỷ Lang nhíu mày: “Cậu không biết cậu ta có bệnh sao?”
Cao Nguyên lắc đầu: “Xưa nay chưa từng nghe nói đến!”
Tô Niệm Đường gật đầu: “Cố Minh Sinh chưa bao giờ muốn công khai chuyện này. Cậu ta chỉ muốn là một người bình thường … cho đến cuối cuộc đời. Do vậy hầu như không ai biết cậu ta có bệnh. Cố Minh Sinh không muốn bạn bè nhìn mình bằng ánh mắt thương hại kẻ đau yếu bệnh tật, là đối tượng phải được bảo vệ. Có điều sau này chắc chắn toàn bộ trường học sẽ biết hết rồi.”
Cao Nguyên xua tay: “Em nhất định giữ kín!”
Tô Niệm Đường cười cười: “Vấn đề không phải do cậu. Là ngày đó trong thời điểm phát sinh án mạng là do tôi lỡ lời nói ra.” Tô Niệm Đường cảm thấy áy náy, vốn đã đồng ý bảo đảm bí mật này không lộ ra, vậy mà cuối cùng cũng chính miệng cô nói ra.
“Cũng vì em muốn cứu cậu ta thôi!” Tuy rằng chẳng có tác dụng gì cả.
Cố Minh Sinh đi từ lầu một lên lầu năm mất hơn mười phút, lúc này đã hơn một giờ chiều. Khi thân ảnh của Cố Minh Sinh biến mất ở cửa sổ tầng năm, khoảng sáu bảy phút sau hình ảnh một bóng người rơi nhanh xuống lầu.
“Phát chậm lại!”
Cao Nguyên vội vàng phát chậm, giảm tốc độ chiếu 10 lần, trên màn hình nhìn thấy nạn nhân ngã xuống, nhưng không trông thấy vẻ mặt.
Sau khi xác nhận chuyện này, video tiếp tục phát hình. Tô Niệm Đường cong môi: “Theo tốc độ bước đi của Cố Minh Sinh, lúc này cậu ta mới lên đến tầng thượng …”
Đường Đường tin Cố Minh Sinh không phải là hung thủ. Chỉ là từ đoạn video thu được không xác minh được chuyện gì. Có phải Cố Minh Sinh đang nói dối không? Trước đây anh ta khai sau khi đến nơi cậu ta không nhìn thấy chuyện gì. Nhưng nếu anh ta không phải là hung thủ, vậy thời điểm anh ta bước lên tầng thượng chắc chắn có đụng mặt hung thủ, tại sao anh ta không khai? Cố tình che giấu hay thật sự anh ta không nhìn thấy? Hay anh ta đúng là hung thủ.
Hình ảnh vẫn tiếp tục phát trên màn hình. Máy quay không thu được hình ảnh thi thể nạn nhân nhưng âm thanh ồn ào phát ra chứng tỏ đã có rất nhiều người tụ tập lại đây. Trên cửa sổ tầng năm đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Chương Hiểu Yến.
Chương Hiểu Yến chạy lại cửa sổ nhìn xuống một cái, sau đó vội vội vàng vàng rời đi, trong chốc lát ngay chỗ rẽ cầu thang, bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng của Chương Hiểu Yến, rồi lại vụt biến mất. Sau đó là bóng dáng của cảnh sát giải Cố Minh Sinh xuống, rồi bóng dáng của Kỷ Lang và Tô Niệm Đường.
Liền ngay sau đó đến hình ảnh cô nữ sinh va vào người của Tô Niệm Đường, cũng vội vã chạy xuống lầu.
Từ những hình ảnh thu được trên cơ bản có thể xác nhận ba nghi can: Chương Hiểu Yến, Cố Minh Sinh và nữ sinh không rõ tên kia. Trong đó Cố Minh Sinh là người bị hiềm nghi cao nhất, rồi đến cô nữ sinh đã va vào người của Tô Niệm Đường. Chương Hiểu Yến là đối tượng bị tình nghi thấp nhất, nhưng không phải là không liên quan.
“Bạn học Cao Nguyên, chúng tôi sẽ thu giữ đoạn phim này. Cám ơn sự trợ giúp của cậu.”
Cao Nguyên gãi gãi đầu, nở nụ cười ngượng ngùng: “Có thể trợ giúp được các anh em rất vui. Vụ án này xảy ra bản thân em cũng hi vọng mọi người mau chóng phá án.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook