Đẳng Cấp Tư Duy
Chương 10: Người phụ nữ tự sát

Chuyện thành ra thế này ai ai cũng ngầm hiểu ý muốn của người này phải bắt Kỷ Lang tự thân xuất mã, Sở Sự Vụ cùng Cục cảnh sát đều do Cục Trưởng lãnh đạo, không phải là nơi Đội trưởng nói không là được.

“Thám tử Kỷ, tôi thấy thế này, trước đây Cục Trưởng giao vụ án cho Sở Sự Vụ của anh là bởi vì trong Cục chưa có sự hiện diện của tôi. Bây giờ tôi đã đến đây rồi, đương nhiên không cần Sở Sự Vụ phối hợp tra án”, Hứa Thiên Lập kiêu căng nói, “Trước đây khi tôi ở thành phố B, mấy chục vụ án lớn lớn nhỏ nhỏ trong thành đều do tôi một mình xử lý.”

Kỷ Lang gật đầu, vỗ tay tán thưởng: “Vậy Đội trưởng Hứa chắc cũng là người đã từng va chạm nhiều, có nhiều kinh nghiệm trong xã hội.”

“Đó là chuyện đương nhiên”, Hứa Thiên Lập nghênh nghênh mặt, mũi vểnh lên trời, vẻ mặt dương dương tự đắc quay sang Kỷ Lang.

Kỷ Lang đút hai tay vào túi quần, khẽ lắc đầu, tên Hứa Thiên Lập này xem ra vẫn còn là con nít ranh. Anh liền cười lớn: “Được! nếu Đội trưởng Hứa đã tự tin như vậy, thì tôi cũng chống mắt lên xem thế nào.”

“Cứ yên tâm, chúng tôi đã bắt được hung thủ!”

“Ồ?”, Kỷ Lang gật đầu, “Có phải đã bắt được Lý Trí?”

“Thám tử Kỷ không hổ danh là thần thám, nhanh như vậy đã đoán ra được. Đúng, vào ngày xảy ra án mạng, Lý Trí không có bằng chứng ngoại phạm. Trong khi đó bạn trai của Lý Linh Linh là Trương Bằng cả ngày đều ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ của anh ta.”

Triệu Trạch đi theo Kỷ Lang, liền ghé miệng bên tai Kỷ Lang nói thầm: “Sếp! Sếp thật bá đạo, chỉ cần vài câu mà đã có thể dụ hắn nói ra hành tung được hai kẻ tình nghi ấy rồi!”

Kỷ Lang vòng tay ra sau, giơ lên ngón tay cái.

“Được rồi! Vậy Đội trưởng Hứa, cứ theo manh mối này mà tiếp tục điều tra, nhớ kỹ muốn thành lập hồ sơ vụ án cần phải coi trọng các chứng cứ”, Kỷ Lang nhíu mày, “Ráng mà điều tra cho tốt đi!”

“Sếp! Vụ án này chúng ta không điều tra nữa sao?”. Sau khi rời khỏi Cục cảnh sát, Triệu Trạch tò mò hỏi.

“Tôi là người nói bỏ là bỏ sao?”, Kỷ Lang nhún vai: “Nếu chúng ta không lấy được tờ giấy ghi chép khẩu cung, chúng ta có thể tự mình đi hỏi. Không cần phải qua Cục cảnh sát, chúng ta tự mở một hồ sơ, tự mình đi điều tra.”

“Quá tốt!”, Triệu Trạch vẫn còn tức giận vụ Hứa Thiên Lập sáng nay, hiện tại vẫn phải kìm nén cơn giận.

Triệu Trạch vừa nói dứt lời, một tiếng còi hụ xe cảnh sát kéo đến inh ỏi. Kỷ Lang nhìn lại, một tốp cảnh sát hạ một cáng cứu thương xuống. Sau đó một người phụ nữ trong chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, mái tóc đuôi ngựa cột gọn gàng phía sau bước xuống. Ẩn sau lớp áo blouse có thể thấy một bộ vest công sở màu đen. Cô ta mang một đôi giày gót nhọn, lộ ra mắt cá chân tinh tế.

“Thám tử Kỷ, thám tử Triệu, sao hai anh lại ở đây?”, người phụ nữ dĩ nhiên trông thấy bọn họ, liền tiến đến chào hỏi.

Kỷ Lang liếc Triệu Trạch một cái, sau đó nhìn về phía người phụ nữ: “Pháp y Đặng, đã mấy ngày không gặp, cô càng ngày càng đẹp ra!”

“Thám tử Kỷ, anh cũng càng ngày càng khéo ăn nói”, người phụ nữ gỡ khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp.

“Mấy câu này là đều học được từ ‘anh Triệu’ đây thôi”, Kỷ Lang nói giọng nghiêm túc.

“Sếp, cho tới bây giờ vẫn là em theo anh học tập mà”, Triệu Trạch xấu hổ, cãi lại.

Đặng Phỉ trừng mắt nhìn Triệu Trạch một cái: “Nếu không có chuyện gì tôi đi trước, vừa phát hiện ra một thi thể, tôi phải đến kiểm nghiệm.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Kỷ Lang nhìn theo người hay nói đúng hơn là thi thể nằm trên cáng cứu thương.

Đặng Phỉ vung tay: “Vụ án này hình như không giao cho bên Sở Sự Vụ phụ trách.”

Kỷ Lang miết cằm: “Dựa vào quan hệ của cô và ‘anh Triệu’ đây, còn không thể tiết lộ một chút sao?”

“Theo như kết quả điều tra sơ bộ tại hiện trường, khả năng là tự sát. Nạn nhân là nữ, khoảng hai mươi tuổi, ngay cổ tay và gáy đều có vết thương, còn những nơi khác phải kiểm nghiệm cụ thể mới có thể báo cáo chính xác.”

Kỷ Lang cau mày: “Thi thể được phát hiện ở đâu? Là do ai báo án?”

“Tử thi được phát hiện trong một nghĩa trang ở vùng ngoại thành”, Đặng Phỉ nhún vai, “Người báo án là … à … chính là người phụ nữ kia.”

Kỷ Lang quay người nhìn lại, người phụ nữ từ trên xe bước xuống. Đầu tiên Kỷ Lang nhìn thấy chính là đôi chân thon dài trắng nõn của cô ta. Rồi nhìn thấy cô gái với mái tóc quăn vàng óng dưới ánh mặt trời. Kỷ Lang thích những người phụ nữ với mái tóc đen truyền thống, không biết còn có người có thể có màu tóc xoăn đẹp như vậy.

Người phụ nữ ngũ quan tinh xảo, chỉ là sắc mặt khá nhợt nhạt, trên người bộ đồ công sở màu đen càng tôn thêm nước da trắng ngần của cô ta.

“Khỏi cần phải hỏi, cô ta nhất định là hung thủ”. Quay qua quay lại đã thấy Hứa Thiên Lập nhắm thẳng vào người phụ nữ kia nói: “Đối với những người phát hiện thi thể rồi quay sang báo án đều nằm trong độ tình nghi cao nhất; là hung thủ gây án.”

Kỷ Lang: “…”,

--- Hứa Thiên Lập anh là heo à?

“Anh cảnh sát này, anh là lợn à?”, người phụ nữ tuy rằng sắc mặt vẫn chưa khá hơn, nhưng bị Hứa Thiên Lập quy tội như vậy, giống như con gà trống xù lông, chỉ muốn nhảy sổ vào Hứa Thiên Lập, chỉ thiếu chút nửa dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt anh ta mà mắng.

Hứa Thiên Lập lùi về sau một bước: “Cô nói cô không phải là hung thủ, vậy cô trả lời tại sao người phụ nữ như cô lại đi xuất hiện ở nghĩa trang?”

“Tôi có việc qua đó, không được sao?” Người phụ nữ trừng mắt.

Hứa Thiên Lập tách cô ta ra, đi về phía Kỷ Lang: “Pháy y Đặng, tư liệu bên Cục cảnh sát chúng ta từ nay về sau không được tiết lộ ra ngoài.”

Đặng Phỉ nhún vai, liếc mắt nhìn Kỷ Lang: “Vậy tôi đi trước, các anh … cứ từ từ mà nói chuyện đi …”

“Thám tử Kỷ có lẽ đã phải về rồi chứ, dù sao đây cũng là khu vực của cảnh sát. Anh thấy rồi đó hiện tại vụ án khá nhiều, vụ án trước kia còn chưa phá lại thêm mấy vụ nữa.” Hứa Thiên Lập nói hết câu, xoay người: “Đem người phụ nữ đến phòng thẩm vấn.”

Đến Triệu Trạch trước nay vẫn là người khá thận trọng mà bây giờ cũng phải tức giận. Chỉ có điều Kỷ Lang ngăn anh ta lại, rồi ra hiệu cho anh ta quan sát người phụ nữ kia.

“Đưa tôi đến phòng thẩm vấn?”, người phụ nữ tâm trạng cũng ổn định dần, sắc mặt cũng đã tốt hơn một chút, cô ta lạnh lùng lên tiếng: “Làm sao anh đã có thể định tội tôi được rồi?”

“Cô hiện nay là nghi phạm, còn định tội, đợi khi nào có chứng cứ xác thực mới nói.”

“Xảy ra chuyện gì, ở đây ồn ào ầm ĩ, không biết đây là Cục cảnh sát sao?”

“Cục Trưởng!”

“Ông là Cục Trưởng?”, người phụ nữ xoay người nhìn về phía Cục Trưởng Cố: “Cảnh sát phá án đều là như vậy sao, đều không cần bằng chứng cụ thể?”

“Cục Trưởng, người phụ nữ xuất hiện ở hiện trường xảy ra vụ án, xem ra rất khả nghi”, Hứa Thiên Lập báo cáo.

“Xuất hiện ở khu vực xảy ra án mạng thì coi họ là hung thủ, xem ra cảnh sát phá án đều dựa vào phán đoán chủ quan à?”, một tiếng nói mát lạnh mang theo hàm ý khinh bỉ truyền đến.

“Cậu là ai, Cục cảnh sát mà có thể tùy tiện ra ra vào vào sao?”

“Kỷ Sóc?”, Triệu Trạch ho khẽ, “Sếp, sao em của anh cũng có mặt ở đây?”

Kỷ Lang cũng nhíu mày, nhưng anh ra hiệu cho Triệu Trạch đừng nói gì vào lúc này.

“Anh đến rồi!”, chủ nhân chiếc Porsche tiến đến bên người Kỷ Sóc, tựa vào bờ vai anh: “Anh nếu như còn không đến, thì em sẽ bị bọn họ tóm cổ đến nơi rồi đây!”

Kỷ Sóc nói lên tiếng đầy vẻ ngạo mạn: “Có anh ấy ở đây, sẽ không để em bị bắt!”. Kỷ Sóc kéo tay người phụ nữ tựa vào trong lòng mình, ánh mắt hướng về phía Kỷ Lang.

“Anh ấy là ai?”, người phụ nữ hiếu kỳ nhìn sang.

“Cục Trưởng! Những vụ án sau này của Cục cảnh sát do chính chúng ta điều tra, không cần phiền đến thám tử Kỷ của Sở Sự Vụ nữa”. Hứa Thiên Lập xoay người hướng về phía Cục Trưởng Cố báo cáo: “Tôi tin tưởng khả năng của tôi có thể phá được án?”

“Khả năng của anh chính là xem tôi là hung thủ?”

Vừa dứt lời, cô ta dựa vào Kỷ Sóc cười lớn.

Cục Trưởng Cố cau mày: “Thiên Lập, Kỷ Lang là được bên Cục chúng ta đặc biệt mời về hỗ trợ, chuyện này đã được cấp trên chấp thuận. Công việc của anh là phối hợp với Kỷ Lang bên Sở Sự Vụ, mau mau chóng chóng phá cho được vụ án, trong những lúc như thế này, anh lại càng phải biết phối hợp chặt chẽ với cậu ấy.”

Hứa Thiên Lập: “…”,

---Cục Trưởng ông không lầm chứ?

“Nghe rõ chưa?” Cục Trưởng Cố trừng mắt nhìn anh ta.

“ … Vâng!”

Sau khi thành công xem được bản khẩu cung của bạn trai Lý Linh Linh và em họ cô ta, Kỷ Lang, Kỷ Sóc hai anh em cũng cùng nhau đi ra ngoài. Kỷ Lang nhíu mày, nháy mắt về phía người phụ nữ kia, chế giễu nói: “Quen nhau khi nào?”

“Anh đoán thử!”

“Ừm … anh đoán … rồi anh đoán được rồi!”, Kỷ Lang nói một câu hàm ý cao siêu.

“Là cái gì?” Kỷ Sóc hỏi ngược lại.

“Cậu đoán xem?”

Kỷ Sóc: “…”

Mẩu đối thoại của hai anh em nhà Kỷ Lang khiến Triệu Trạch hơi xúc động, đừng nhìn bề ngoài sếp của anh ta đường hoàng trịnh trọng, thật ra trong cuộc sống hằng ngày anh ta chính là một ‘kẻ không đứng đắn’ chính hiệu.

“Thưa cô, cô có thể nói lại cho tôi biết quá trình cô phát hiện ra thi thể thêm một lần không?”, Kỷ Lang chặn bước chân của người phụ nữ hỏi.

Người phụ nữ trợn mắt nhìn, vẻ mặt không vui: “Anh mới là cô …”, ai mà lại nói như vậy, nhưng cô ngừng một chút, xoay chuyển câu nói: “Em trai của anh mới là cô á. Em tên Đường Ty Nhã, anh gọi tên em là được.”

Kỷ Lang bày ra vẻ mặt chọc tức liếc nhìn sang Kỷ Sóc mặt đang đen như đít nồi, “Được rồi! Vậy em có thể kể lại quá trình phát hiện ra thi thể không, tỉ mỉ nói lại thêm lần nữa.”

“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ em, buổi trưa công ty không có việc, nên em mua một ít đồ mang đến cúng bái mẹ. Sau khi đốt giấy tiền vàng bạc xong xuôi, em chuẩn bị trở về. Khi ấy, đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại di động reo, em vừa nhìn điện thoại vừa trả lời, không chú ý đến dưới chân. Sau đó thì bị vấp ngã, vừa mở mắt ra nhìn, là thi thể ngay bên cạnh …”, Đường Ty Nhã sắc mặt lại trắng bệch, lấy tay chặn ngực để xua tan cảm giác buồn nôn.

Kỷ Sóc đưa tay đỡ lấy cô, phì cười: “Thật vô dụng!”

Tiếng nói vừa dứt, Đường Ty Nhã đột nhiên òa khóc: “Sao lại vô dụng, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy tử thi có được không. Em vừa mở mắt, đã nhìn thấy cô ta ngay bên cạnh em, anh biết em sợ đến thế nào không? Đến Cục cảnh sát còn bị nghi là hung thủ, anh không an ủi em thì thôi, lại còn chế giễu em, anh … Hu hu hu … Anh thật đáng ghét.”

Cô đã rất kiên cường, nhìn thấy thi thể cũng không khóc, bị cảnh sát giải đi cũng không khóc, bị nghi là hung thủ cũng không khóc, chỉ là bây giờ đối diện với sự vô tâm của Kỷ Sóc cô mới cảm thấy oan ức.

Kỷ Sóc cứng đờ, liền kéo Đường Ty Nhã lại gần, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc, có anh ở đây!”

Đường Ty Nhã cảm thấy vẫn chưa hết tức, liền nhắm thẳng vào lồng ngực anh chùi hết nước mắt nước mũi.

Kỷ Lang và Triệu Trạch liền nhìn nhau nở nụ cười gian xảo. Kỷ Lang nhẹ nhàng vỗ lưng Kỷ Sóc, ra hiệu anh phải đi về Sở Sự Vụ có việc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương