Đẳng Cấp Ở Rể
-
Chương 8: Chạy trối chết
Nhân viên bán hàng ngắt lời hắn, "Thật xin lỗi tiên sinh, ngài không có trả tiền thành công."
"Cái gì?" Lí Phong lại sửng sốt, hắn không có trả tiền thành công, vậy tiền trả thành công chính là. . . . . .
Hắn bất ngờ nhìn Lâm Tử Minh!
Không thể nào, đó không thể là anh ta, làm sao tên ăn mày này có thể kiếm được trăm vạn?
Nhân viên bán hàng tiếp tục nói: "Ngài Lâm đã thanh toán thành công, ngài Lí, số dư thẻ ngân hàng của ngài không đủ và thanh toán không thành công".
Nghe những này, mọi người đều sững sờ,kinh ngạc nhìn Lâm Tử Minh.
"Điều đó không có khả năng!" Hàn Tuyết Quyên hét lớn,: "Khẳng định là cô nhầm lẫn , hắn ngay cả công việc cũng không có, trong thẻ làm sao có thể có hai trăm vạn!"
Nhân viên bán hàng vẫn duy trì mỉm cười, nói: "Tôi không có nhầm lẫn, tiền trả thành công xác là Lâm tiên sinh, chúng tôi có bảng sao kê ở đây."
Sau đó, cô in biên lai hồ sơ tiêu thụ của mình và đưa nó cho Lâm Tử Minh bằng cả hai tay và nói một cách cung kính, "Ngài Lâm, xin vui lòng ký tên."
Lâm Tử Minh vẻ mặt nhẹ nhàng và điềm tĩnh, ký tên rất thanh lịch, rồi mỉm cười và nói với Lí Phong: "Lí tổng, làm thế nào mà anh không trả, anh không phải là ông chủ của công ty, lãi vài triệu mỗi năm. Tại sao trong thẻ thậm chí không có hai trăm vạn? "
Nghe câu này, Lí Phong cảm giác như ăn phải ruồi, thật khó chịu.
"Lý tiên sinh xin vui lòng quẹt nó một lần nữa bằng thẻ ngân hàng với số dư đủ." Nhân viên bán hàng cầm máy POS và nói với Lí Phong.
Mọi người trong cửa hàng đều tập trung vào anh ta. Lí Phong nghiến răng, mặt ủ rũ, ngón tay khẽ run lên.
Thấy anh ta chậm chạp không quẹt thẻ, một số người bắt đầu bàn tán,
"Tên mập này có phải không có tiền không?"
“Nhìn hắn tỏ ra bộ dáng người giàu có, thì ra chính là giả vờ để bức ép người tôi, thật đúng là cặn bã.”
“Chẳng phải sao,người thì xấu ,lại thích giả bộ, ai gả cho hắn thật đúng là xui tám đời.”
"Ha ha, tôi cảm thấy được bọn họ là trời đất tạo nên một đôi, anh không thấy được vợ hắn vừa rồi kia đắc ý, giống như chồng cô ta có hàng trăm triệu tài sản, kỳ thật chính là cái kẻ nghèo nàn, cười chết tôi rồi ."
Những người này cười càng lúc càng lớn cười,khiến Lí Phong cùng Hàn Tuyết Quyên khó chịu tới cực điểm.
Hàn Tuyết Quyên nhịn không được,cô ta vất vả mới nắm bắt được cơ hội và có thể làm cho Sở Phi bẽ mặt,kết quả mất mặt vẫn là cô ta,làm cô ta không thể giữ nổi bình tĩnh lớn tiếng phản bác “ Này! Mấy người đang nói gì vậy?" Ai nói chồng tôi hết tiền, tiền anh ấy kiếm được một tháng nhiều hơn so với mấy người kiếm được một năm, mấy người có tư cách gì cười nhạo anh ấy! "
Ha hả, anh chồng ngầu như thế,thì tính tiền đi, Lâm tiên sinh đã trả tiền thành công còn chờ các người a."
"Đúng vậy, nói còn hay hơn hát,có gan thì trả tiền đi, nổ như vậy ai không biết chứ,đồ bỏ đi.”
Hàn Tuyết Quyên khuôn mặt đỏ bừng, nổi đóa, cô ta kéo cánh tay Lí Phong, "chồng, trả tiền đi cho bọn nghèo kiết xác này nhìn xem, chính là hai trăm vạn mà thôi, hai ba tháng có thể kiếm đã trở lại!"
Nhưng mà Lí Phong lại thờ ơ, hắn cau mày, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
"Đủ rồi." Lí Phong bỏ tay Hàn Tuyết Quyên ra "Tôi cũng sẽ không lấy hai trăm vạn cho cô đi mua thứ trang sức vớ vẩn."
Hàn Tuyết Quyên mở to hai mắt, "Lí Phong, anh đây ý gì ? Là anh đáp ứng sẽ mua trang sức cho em.”
Lí Phong nói: "Ông đây hối hận , được không?"
"Anh! !" Hàn Tuyết Quyên hai mắt đỏ hoe.
Những người khác nhìn cô ta bằng một ánh mắt khác, đầy sự chế giễu và hả hê.
Nhân viên bán hàng cau mày và nói: "Hãy đảm bảo hoàn thành thanh toán trong vòng mười phút, nếu không hai người sẽ không thể tận hưởng gói giảm giá 30%."
Lâm Tử Minh cười nói: "Lí tổng, thì ra anh lấy không ra hai trăm vạn, nghe những lười anh nói vừa rồi, tôi còn nghĩ đến anh có gia sản trăm triệu, hai trăm vạn cũng không là gì đâu.”
Khóe miệng Lí Phong run rẩy, bị Lâm Tử Minh nhạo báng hắn thật sự rất nghẹn khuất , nghĩ muốn phản bác, lại nói không nên lời, ai bảo vừa rồi hắn tự mãn như vậy.
"Hừ, tôi chỉ vừa khéo quên thẻ ngân hàng có tiền, bằng không anh cho rằng tôi không có nổi 2 trăm vạn?”Lí Phong trợn mắt nói đối.
"Ồ? Vậy thì tiền trong thẻ ngân hàng của anh là bao nhiêu? một ông chủ lớn như anh, sẽ không phải là nửa triệu chứ, haha."
Lí Phong bị Lâm Tử Minh làm cho bực bội,buột miệng :” "Năm mươi vạn tôi đương nhiên là có! Thẻ này của tôi có một trăm vạn!"
Lâm Tử Minhlập tức gian xảo nói:”chà, xem ra lí tổng vẫn là giàu có, bất kỳ thẻ ngân hàng nào cũng có một triệu."
"Tất nhiên rồi!" Lí Phong vẫn chưa nhận ra cái bẫy cho đến khi nghe Lâm Tử Minh nói: "vậy , xin Lí tổng thực hiện lời nói vừa rồi,, chi trả tiền của bên thua để bù đắp tổn thất mà chúng tôi không được hưởng chiết khấu kết hợp, không nhiều. Nó chỉ có hơn 40 vạn. Mọi người đều là bạn. Tôi sẽ bỏ cho anh số lẻ, và anh sẽ chỉ phải trả 40 vạn. Lâm Tử Minh cười xấu xa.
Lí Phong nhất thời trong lòng lộp bộp, thầm mắng một tiếng bị lừa, bị tiểu tử Lâm Tử Minh cho vào tròng.
"Này. . . . . ." Lí Phong ấp úng , bắt hắn khi không phải bỏ ra bốn mươi vạn, sao lại như thế được.
Lâm Tử Minh tiếp tục nói: "Hay là, Lí tổng giàu như vậy, ngay cả bốn mươi vạn cũng không có?"
Tên tiểu tử này,lúc chế nhạo người khác đủ thâm hiểm, Lí Phong khi nào thì bị vậy nhục nhã như vậy, lập tức mặt đều tái đi, hắn mắng một tiếng. ” Xem như anh lợi hại”. Sau đó chật vật lao ra khỏi cửa hàng trang sức. Bởi vì đi quá vội vã, hắn vừa đi tới cửa đã bị vấp ngã, đập mạnh vào cánh của ngã nhào xuống đất, khiến cho mọi người cười vang, làm trò cười cho tất cả mọi người.
Hàn Tuyết Quyên sắc mặt tái nhợt, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến, sự tình phát triển theo phương diện này, cảm giác bị sỉ nhục, xấu hổ lan tràn toàn thân, thân thể khống chế không được mà run rẩy
Đặc biệt là vẻ ngoài thương hại của Sở Phi trực tiếp đánh tới ý chí yếu ớt của cô ta, oa một tiếng khóc lớn, chào cũng không thèm chào, cắm đầu chạy trối chết.
Lâm Tử Minh khẽ nhếch khóe miệng ,cuối cùng hắn ở trước mặt Sở Phi đã ra dáng một người đàn ông, tin tưởng lần này Sở Phi đối hắn đã có ấn tượng khác đi?
Nhân viên bán hàng cẩn thận nói với Lâm Tử Minh: "Lâm tiên sinh, ngài có muốn tiếp tục mua hai chiếc vòng cổ kim cương này không?"
"Mua, tại sao không mua?"
"Là như vậy Lâm tiên sinh, bởi vì thiếu một người tham dự, cho nên không thể hưởng ưu đãi giảm 30%. Chỉ có thể dùng giá gốc mua, hai vòng cổ kim cương có giá là hai trăm sáu mươi vạn. . . . . ."
Lâm Tử Minh gật đầu nói: "uh, liền hai trăm sáu mươi vạn, tôi quẹt thẻ."
"Bởi vì ngài vừa rồi đã quẹt hai trăm vạn, cho nên hiện tại ngài chỉ cần trả thêm sáu mươi vạn là có thể ." Nhân viên bán hàng tim đập rất nhanh, đây chính là gặp được siêu cấp đại gia.
Những người bán hàng khác cũng ghen tị với cô. Tuy nhiên, khi Lâm Tử Minh thanh toán lại, lần này nó cho rằng thanh toán thất bại.
Hả? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh rõ ràng có 20 triệu.
Hắn phát hiện ra rằng mình đã lấy nhầm thẻ. Thẻ này được Sở Phi đưa cho hắn. Có đúng hai triệu trong đó, và cùng một mật khẩu là ngày sinh nhật của hắn.
Ngay khi hắn muốn đổi thẻ, Sở Phi nói: " Lâm Tử Minh, anh có cần phải làm nhục tôi như thế này không?"
Lâm Tử Minh nhìn thấy biểu cảm đáng sợ của Sở Phi, và ngay lập tức biết không hay rồi, nhanh chóng giải thích: “Em hãy nghe anh, Phi Phi,, đây là một sự hiểu lầm. Anh đã lấy sai thẻ. Anh có một thẻ khác ..."
"Đủ rồi!" Sở Phi hét lên câu này gần như điên cuồng, giọng nói lớn, thu hút ánh mắt của khách du lịch từ bên ngoài.
"Tôi đã tốn công sức để nhận được hai triệu từ Sở gia bồi thường ly hôn cho anh. Làm sao anh có thể sử dụng nó để làm bẽ mặt tôi?" Đôi mắt của Sở Phi, đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Minh.
da đầu Lâm Tử Minh run lên,hốt hoảng:” Phi Phi ,nghe anh giải thích, tôi thực không phải phải nhục nhã em, là anh lấy sai thẻ , thẻ này anh có 200 triệu a!"
Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh ghê tởm “Gả cho anh, thực không bằn gả cho một con cún.”
Lâm Tử Minh toàn thân chấn động, ngực đau nhức, không thể thở nổi, những lời này của Sở Phi, thật sự là lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào ngực hắn!
Sắc mặt hắn tái nhợt, cố gắng gượng cười, "Phi Phi, anh xin em đừng nói như vậy, bởi vì, có một ngày chờ lúc em phát hiện đã hiểu lầm tôi, em thực sự sẽ rất buồn. .. . . ."
"Cái gì?" Lí Phong lại sửng sốt, hắn không có trả tiền thành công, vậy tiền trả thành công chính là. . . . . .
Hắn bất ngờ nhìn Lâm Tử Minh!
Không thể nào, đó không thể là anh ta, làm sao tên ăn mày này có thể kiếm được trăm vạn?
Nhân viên bán hàng tiếp tục nói: "Ngài Lâm đã thanh toán thành công, ngài Lí, số dư thẻ ngân hàng của ngài không đủ và thanh toán không thành công".
Nghe những này, mọi người đều sững sờ,kinh ngạc nhìn Lâm Tử Minh.
"Điều đó không có khả năng!" Hàn Tuyết Quyên hét lớn,: "Khẳng định là cô nhầm lẫn , hắn ngay cả công việc cũng không có, trong thẻ làm sao có thể có hai trăm vạn!"
Nhân viên bán hàng vẫn duy trì mỉm cười, nói: "Tôi không có nhầm lẫn, tiền trả thành công xác là Lâm tiên sinh, chúng tôi có bảng sao kê ở đây."
Sau đó, cô in biên lai hồ sơ tiêu thụ của mình và đưa nó cho Lâm Tử Minh bằng cả hai tay và nói một cách cung kính, "Ngài Lâm, xin vui lòng ký tên."
Lâm Tử Minh vẻ mặt nhẹ nhàng và điềm tĩnh, ký tên rất thanh lịch, rồi mỉm cười và nói với Lí Phong: "Lí tổng, làm thế nào mà anh không trả, anh không phải là ông chủ của công ty, lãi vài triệu mỗi năm. Tại sao trong thẻ thậm chí không có hai trăm vạn? "
Nghe câu này, Lí Phong cảm giác như ăn phải ruồi, thật khó chịu.
"Lý tiên sinh xin vui lòng quẹt nó một lần nữa bằng thẻ ngân hàng với số dư đủ." Nhân viên bán hàng cầm máy POS và nói với Lí Phong.
Mọi người trong cửa hàng đều tập trung vào anh ta. Lí Phong nghiến răng, mặt ủ rũ, ngón tay khẽ run lên.
Thấy anh ta chậm chạp không quẹt thẻ, một số người bắt đầu bàn tán,
"Tên mập này có phải không có tiền không?"
“Nhìn hắn tỏ ra bộ dáng người giàu có, thì ra chính là giả vờ để bức ép người tôi, thật đúng là cặn bã.”
“Chẳng phải sao,người thì xấu ,lại thích giả bộ, ai gả cho hắn thật đúng là xui tám đời.”
"Ha ha, tôi cảm thấy được bọn họ là trời đất tạo nên một đôi, anh không thấy được vợ hắn vừa rồi kia đắc ý, giống như chồng cô ta có hàng trăm triệu tài sản, kỳ thật chính là cái kẻ nghèo nàn, cười chết tôi rồi ."
Những người này cười càng lúc càng lớn cười,khiến Lí Phong cùng Hàn Tuyết Quyên khó chịu tới cực điểm.
Hàn Tuyết Quyên nhịn không được,cô ta vất vả mới nắm bắt được cơ hội và có thể làm cho Sở Phi bẽ mặt,kết quả mất mặt vẫn là cô ta,làm cô ta không thể giữ nổi bình tĩnh lớn tiếng phản bác “ Này! Mấy người đang nói gì vậy?" Ai nói chồng tôi hết tiền, tiền anh ấy kiếm được một tháng nhiều hơn so với mấy người kiếm được một năm, mấy người có tư cách gì cười nhạo anh ấy! "
Ha hả, anh chồng ngầu như thế,thì tính tiền đi, Lâm tiên sinh đã trả tiền thành công còn chờ các người a."
"Đúng vậy, nói còn hay hơn hát,có gan thì trả tiền đi, nổ như vậy ai không biết chứ,đồ bỏ đi.”
Hàn Tuyết Quyên khuôn mặt đỏ bừng, nổi đóa, cô ta kéo cánh tay Lí Phong, "chồng, trả tiền đi cho bọn nghèo kiết xác này nhìn xem, chính là hai trăm vạn mà thôi, hai ba tháng có thể kiếm đã trở lại!"
Nhưng mà Lí Phong lại thờ ơ, hắn cau mày, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
"Đủ rồi." Lí Phong bỏ tay Hàn Tuyết Quyên ra "Tôi cũng sẽ không lấy hai trăm vạn cho cô đi mua thứ trang sức vớ vẩn."
Hàn Tuyết Quyên mở to hai mắt, "Lí Phong, anh đây ý gì ? Là anh đáp ứng sẽ mua trang sức cho em.”
Lí Phong nói: "Ông đây hối hận , được không?"
"Anh! !" Hàn Tuyết Quyên hai mắt đỏ hoe.
Những người khác nhìn cô ta bằng một ánh mắt khác, đầy sự chế giễu và hả hê.
Nhân viên bán hàng cau mày và nói: "Hãy đảm bảo hoàn thành thanh toán trong vòng mười phút, nếu không hai người sẽ không thể tận hưởng gói giảm giá 30%."
Lâm Tử Minh cười nói: "Lí tổng, thì ra anh lấy không ra hai trăm vạn, nghe những lười anh nói vừa rồi, tôi còn nghĩ đến anh có gia sản trăm triệu, hai trăm vạn cũng không là gì đâu.”
Khóe miệng Lí Phong run rẩy, bị Lâm Tử Minh nhạo báng hắn thật sự rất nghẹn khuất , nghĩ muốn phản bác, lại nói không nên lời, ai bảo vừa rồi hắn tự mãn như vậy.
"Hừ, tôi chỉ vừa khéo quên thẻ ngân hàng có tiền, bằng không anh cho rằng tôi không có nổi 2 trăm vạn?”Lí Phong trợn mắt nói đối.
"Ồ? Vậy thì tiền trong thẻ ngân hàng của anh là bao nhiêu? một ông chủ lớn như anh, sẽ không phải là nửa triệu chứ, haha."
Lí Phong bị Lâm Tử Minh làm cho bực bội,buột miệng :” "Năm mươi vạn tôi đương nhiên là có! Thẻ này của tôi có một trăm vạn!"
Lâm Tử Minhlập tức gian xảo nói:”chà, xem ra lí tổng vẫn là giàu có, bất kỳ thẻ ngân hàng nào cũng có một triệu."
"Tất nhiên rồi!" Lí Phong vẫn chưa nhận ra cái bẫy cho đến khi nghe Lâm Tử Minh nói: "vậy , xin Lí tổng thực hiện lời nói vừa rồi,, chi trả tiền của bên thua để bù đắp tổn thất mà chúng tôi không được hưởng chiết khấu kết hợp, không nhiều. Nó chỉ có hơn 40 vạn. Mọi người đều là bạn. Tôi sẽ bỏ cho anh số lẻ, và anh sẽ chỉ phải trả 40 vạn. Lâm Tử Minh cười xấu xa.
Lí Phong nhất thời trong lòng lộp bộp, thầm mắng một tiếng bị lừa, bị tiểu tử Lâm Tử Minh cho vào tròng.
"Này. . . . . ." Lí Phong ấp úng , bắt hắn khi không phải bỏ ra bốn mươi vạn, sao lại như thế được.
Lâm Tử Minh tiếp tục nói: "Hay là, Lí tổng giàu như vậy, ngay cả bốn mươi vạn cũng không có?"
Tên tiểu tử này,lúc chế nhạo người khác đủ thâm hiểm, Lí Phong khi nào thì bị vậy nhục nhã như vậy, lập tức mặt đều tái đi, hắn mắng một tiếng. ” Xem như anh lợi hại”. Sau đó chật vật lao ra khỏi cửa hàng trang sức. Bởi vì đi quá vội vã, hắn vừa đi tới cửa đã bị vấp ngã, đập mạnh vào cánh của ngã nhào xuống đất, khiến cho mọi người cười vang, làm trò cười cho tất cả mọi người.
Hàn Tuyết Quyên sắc mặt tái nhợt, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến, sự tình phát triển theo phương diện này, cảm giác bị sỉ nhục, xấu hổ lan tràn toàn thân, thân thể khống chế không được mà run rẩy
Đặc biệt là vẻ ngoài thương hại của Sở Phi trực tiếp đánh tới ý chí yếu ớt của cô ta, oa một tiếng khóc lớn, chào cũng không thèm chào, cắm đầu chạy trối chết.
Lâm Tử Minh khẽ nhếch khóe miệng ,cuối cùng hắn ở trước mặt Sở Phi đã ra dáng một người đàn ông, tin tưởng lần này Sở Phi đối hắn đã có ấn tượng khác đi?
Nhân viên bán hàng cẩn thận nói với Lâm Tử Minh: "Lâm tiên sinh, ngài có muốn tiếp tục mua hai chiếc vòng cổ kim cương này không?"
"Mua, tại sao không mua?"
"Là như vậy Lâm tiên sinh, bởi vì thiếu một người tham dự, cho nên không thể hưởng ưu đãi giảm 30%. Chỉ có thể dùng giá gốc mua, hai vòng cổ kim cương có giá là hai trăm sáu mươi vạn. . . . . ."
Lâm Tử Minh gật đầu nói: "uh, liền hai trăm sáu mươi vạn, tôi quẹt thẻ."
"Bởi vì ngài vừa rồi đã quẹt hai trăm vạn, cho nên hiện tại ngài chỉ cần trả thêm sáu mươi vạn là có thể ." Nhân viên bán hàng tim đập rất nhanh, đây chính là gặp được siêu cấp đại gia.
Những người bán hàng khác cũng ghen tị với cô. Tuy nhiên, khi Lâm Tử Minh thanh toán lại, lần này nó cho rằng thanh toán thất bại.
Hả? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh rõ ràng có 20 triệu.
Hắn phát hiện ra rằng mình đã lấy nhầm thẻ. Thẻ này được Sở Phi đưa cho hắn. Có đúng hai triệu trong đó, và cùng một mật khẩu là ngày sinh nhật của hắn.
Ngay khi hắn muốn đổi thẻ, Sở Phi nói: " Lâm Tử Minh, anh có cần phải làm nhục tôi như thế này không?"
Lâm Tử Minh nhìn thấy biểu cảm đáng sợ của Sở Phi, và ngay lập tức biết không hay rồi, nhanh chóng giải thích: “Em hãy nghe anh, Phi Phi,, đây là một sự hiểu lầm. Anh đã lấy sai thẻ. Anh có một thẻ khác ..."
"Đủ rồi!" Sở Phi hét lên câu này gần như điên cuồng, giọng nói lớn, thu hút ánh mắt của khách du lịch từ bên ngoài.
"Tôi đã tốn công sức để nhận được hai triệu từ Sở gia bồi thường ly hôn cho anh. Làm sao anh có thể sử dụng nó để làm bẽ mặt tôi?" Đôi mắt của Sở Phi, đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Minh.
da đầu Lâm Tử Minh run lên,hốt hoảng:” Phi Phi ,nghe anh giải thích, tôi thực không phải phải nhục nhã em, là anh lấy sai thẻ , thẻ này anh có 200 triệu a!"
Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh ghê tởm “Gả cho anh, thực không bằn gả cho một con cún.”
Lâm Tử Minh toàn thân chấn động, ngực đau nhức, không thể thở nổi, những lời này của Sở Phi, thật sự là lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào ngực hắn!
Sắc mặt hắn tái nhợt, cố gắng gượng cười, "Phi Phi, anh xin em đừng nói như vậy, bởi vì, có một ngày chờ lúc em phát hiện đã hiểu lầm tôi, em thực sự sẽ rất buồn. .. . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook