Long Ngọ và Thi Sơn Thanh đến thành phố A vào mùng 3 Tết. Ninh Trừng đã chờ ở sân bay từ sớm, vừa thấy bọn cô đến thì lập tức chạy tới.

“Chị ơi, chúc mừng năm mới! Chúng ta đi thôi chị!” Ninh Trừng lôi kéo Long Ngọ, nhân tiện chúc Tết Thi Sơn Thanh.

Long Ngọ vốn chỉ định đi thăm Ninh Trừng, lại không ngờ nhà dì của Ninh Trừng cũng chính là bố mẹ của đội trưởng cũng đón Tết ở nhà họ Ninh. Nhưng chỉ có Thi Sơn Thanh biết nội tình, còn những người khác đều đối xử với Long Ngọ như một người bạn tốt của Ninh Trừng.

Thi Sơn Thanh luôn chú ý đến vẻ mặt của Long Ngọ, ngoại trừ vẻ hoảng hốt ban đầu thì sau đó không phát hiện ra vẻ khác thường, cậu mới thoáng yên lòng.

“A a a, chị ơi, sang học kỳ sau chị có thể ở trường mấy ngày không?” Ninh Trừng quấn lấy Long Ngọ không tha, sắp khóc đến nơi, “Về sau em thật sự chỉ ở có một mình thôi đó!”

Long Ngọ nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói: “Em có thể tìm Trương Liêu để ở chung mà.”

“…” Ninh Trừng nhìn xung quanh, may mà mọi người không ở gần nên không nghe được, nếu không Trương Liêu sẽ gặp xui xẻo mất.

“Thế thì về sau chị sẽ ở chung với anh Thi ạ?” Ninh Trừng nói sang chuyện khác, “Ôi, qua một năm nữa là bọn chị có thể kết hôn rồi.”

Long Ngọ gật đầu: “Ừ.”

“Sau này chị sẽ làm cảnh sát hình sự ạ? Em nghe nói việc này nguy hiểm lắm, còn khổ nữa.” Ninh Trừng lo lắng nói, “Đến lúc đó chị bận việc chị, anh lại phải quản lý công ty cũng bận, mối quan hệ của anh chị mà phai nhạt thì biết làm sao chứ?”

Cho tới bây giờ Long Ngọ chưa từng nghĩ đến phương diện này, cô muốn làm cảnh sát hình sự hoàn toàn là do cô hứng thú, còn có Lôi Thật giật giây nên việc nghĩa chẳng từ nan. Từ đầu tới cuối Thi Sơn Thanh đều luôn ủng hộ cô, hơn nữa còn không ngừng điều chỉnh thời gian của mình để phối hợp với Long Ngọ.

Liếc mắt nhìn Ninh Trừng, Long Ngọ cũng không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, đành giữ im lặng.

Ninh Trừng thấy thế liền cho rằng đã nói trúng nội tâm của Long Ngọ, cau mày nói: “Chị ơi, hoa đào của anh Thi vẫn vượng như thường. Anh ấy kết hôn với chị khi còn quá trẻ, mà mấy cô nàng không biết xấu hổ thì nhiều lắm, chị phải trông chừng anh ấy chứ!”

Chúc tết xong, Thi Sơn Thanh liền dẫn Long Ngọ về nhà mình ở một đêm. Lúc nằm trong phòng Thi Sơn Thanh, Long Ngọ bỗng nhiên lặp lại lời của Ninh Trừng hôm nay.

Thi Sơn Thanh nghe xong thì oan ức nhào vào người Long Ngọ, chớp chớp đôi mắt đáng thương nói: “A Ngọ này, vì sao Ninh Trừng lại không lo cậu chạy nhỉ? Ngày nào tớ cũng lo lắng đây. Trước đó cô có nói lúc tiểu học cậu luôn được nam sinh cho quà vặt nữa kìa!”

“…” Long Ngọ ngồi phịch lên giường, nhìn trần nhà xa lạ rồi nghĩ, có chuyện này hả? Vì sao cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả?

“Sau này tớ sẽ trông chừng A Ngọ thật kỹ, không cho bất cứ ai cướp cậu đi. Cậu là của một mình tớ, cậu đã nói sẽ tốt với tớ rồi!” Thi Sơn Thanh vờ ngây thơ làm nũng, nói toàn bộ lời trong lòng.

Chẳng qua từ trước đến nay Long Ngọ cũng không nhận ra cô không hề phản đối câu ‘tốt với tớ’ của Thi Sơn Thanh.

“Được.” Long Ngọ đáp ứng, sau đó bỏ thêm câu nữa, “Tớ cũng sẽ trông chừng cậu.”

Thoáng cái đã hết Tết, hai tháng sau Long Ngọ và Thi Sơn Thanh thuận lợi tốt nghiệp sớm. Long Ngọ tiếp tục theo Lôi Thật chạy khắp nơi, Thi Sơn Thanh cũng vào thẳng công ty để tiếp quản tất cả mọi chuyện trong tay Thi Lợi Hành.

Phụ huynh hai nhà giống như đã vào giai đoạn nghỉ hưu non, cả ngày không biết làm gì, lần trước còn bàn với nhau sẽ đi du lịch. Về phần Thi Sơn Thanh và Long Ngọ cũng đã đổi cách xưng hô với bố mẹ của đối phương, tuy rằng hôn còn chưa kết, cũng đã bước vào trạng thái hôn nhân trước thời hạn.

Hai năm sau.

“Hôm nay anh đến đón em đấy, bố mẹ đang chờ ở nhà rồi.” Thi Sơn Thanh cẩn thận giúp Long Ngọ buộc gọn mái tóc đen dài còn dày của cô lại.

Long Ngọ “Ừ” một tiếng, nói: “Chắc sáu giờ là em nghỉ đó.”

Hôm nay là sinh nhật Long Hoành, người lớn nói phải đến mừng thọ ông. Thi Sơn Thanh đều tự điều chỉnh thời gian của mình, nhưng hôm nay Long Ngọ vẫn phải đi làm.

“Không phải trước đó đã nói là sẽ đi Mỹ à? Sao mấy ngày nay vẫn ở nhà nhỉ?” Long Ngọ ngồi trên xe bỗng nhiên nghĩ ra rồi hỏi.

Thi Sơn Thanh không để ý lắm, nói: “Hoãn rồi, sinh nhật của bố quan trọng hơn mà.”

“Anh đâu thể trì hoãn như thế.” Long Ngọ học giọng điệu của mẹ cô mà lặp lại, “Làm ăn mà để lỡ là không tốt đâu.”

Thi Sơn Thanh thiếu chút nữa là lệch tay lái, vui vẻ nói: “A Ngọ này, em học câu này của ai đấy?”

“À, mẹ em.” Long Ngọ thành thật nói.

“Nhưng bất kỳ chuyện gì cũng không quan trọng bằng A Ngọ.” Thi Sơn Thanh thản nhiên nói, đáy mắt cũng là vẻ chắc chắn không thể nghi ngờ.

Lái xe đến cục cảnh sát chỉ cần mười phút, trong lúc hai người nói chuyện đã đến nơi. Thi Sơn Thanh nghiêng người sang hôn lên mặt Long Ngọ rồi mới thả cô xuống.

Lúc Long Ngọ vào cửa, Lôi Thật đang ngồi xổm ở đó. Anh ta không mặc đồng phục, chỉ măc một chiếc sơ mi nhăn nhó, còn giống tội phạm hơn cả mấy kẻ phạm tội ra ra vào vào.

“Yo ~” Lôi Thật hắng họng, “Gần thế còn muốn người ta đưa đón, Long Ngọ em cũng thật hưởng thụ đấy!”

“Cục phó này, anh có thể nói chị dâu đưa đón mà.” Long Ngọ thản nhiên nói, không thèm quan tâm chút trêu chọc trong câu nói của Lôi Thật.

Lôi Thật lườm Long Ngọ, đắc ý nói: “Không được rồi, vị kia nhà anh vừa mang thai, không thể chạy lung tung đâu.”

Người cảnh sát bên cạnh mới vào cùng đợt với Long Ngọ nhìn Lôi Thật, bất đắc dĩ cười với Long Ngọ. Mấy ngày nay cục phó vì chuyện chị dâu mang thai, cả người cứ điên điên dại dại.

Hai người đều không thèm để ý đến Lôi Thật mà đi thẳng vào trong, liền thành Lôi Thật đành phải đuổi theo họ, tiếp tục khoe khoang.

Thi Sơn Thanh đưa Long Ngọ đi làm xong thì tự đến công ty. Hội nghị bị hoãn, nhưng công ty thì vẫn phải đi, chẳng qua hôm nay phải đến nhà họ Long nên chắc chắn sẽ không ở công ty lâu được.

Công ty vừa nhận một nhóm sinh viên thực tập, bọn họ vẫn chưa quen thuộc với công ty, trình độ lại không đủ, bình thường sẽ không thể tiếp xúc với Thi Sơn Thanh. Nhưng có hai người trong nhóm lại có thể quan sát Thi Sơn Thanh ở khoảng cách gần.

Một nam sinh, một nữ sinh, đều là thư ký công ty muốn nhận.

Người cũ trong công ty đều biết thư ký bên người tổng giám đốc là thay đổi nhanh nhất. Có dạo công ty lưu truyền thư ký là đối tượng qua lại của tổng giám đốc, chán thì đổi người kế, dẫn đến có một khoảng thời gian thuê thư ký mà cứ như cuộc thi sắc đẹp vậy.

Công ty của Thi Sơn Thanh là nơi mà phần đông sinh viên của trường đại học danh tiếng tranh nhau để vào, mà sinh viên thực tập có thể vào thì đều không phải người thường, thư ký cũng thuộc hàng đầu. Nói chung người như vậy sẽ không thể kém người mà mình quản lý, điều này cũng dẫn đến việc thư ký không được quá xấu.

Khi họ được thấy mặt Thi Sơn Thanh, vì là sinh viên nên tâm tư lãng mạn của thiếu nữ vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, lại sớm chiều ở cùng Thi Sơn Thanh nên dần bị lún vào.

Thi Sơn Thanh không chậm chạp như Long Ngọ, cậu dễ dàng nắm bắt cảm xúc của những người khác, vì lý do đó mà tốc độ thay người của cậu rất nhanh. Có dạo bên cạnh cậu chỉ có mình trợ lý Trương hỗ trợ xử lý việc vặt vãnh, nhưng đây không phải kế lâu dài vì trợ lý Trương cũng có công việc của mình.

Thế nên đây đã là lần thứ năm tuyển thư ký trong năm nay. Gần đây Thi Sơn Thanh có gặp được hai người, một nam một nữ nhưng cậu đều rất hài lòng, ít nhất thì không biểu hiện điều gì trước mặt cậu.

“Tôi đoán tổng giám đốc vừa đưa bà chủ đi làm.” Đinh Tuyết nói với Tiền Nghị bên cạnh.

“Cô quan tâm nhiều thế làm gì? Muốn bị thôi việc à?” Tiền Nghị đã nghe ngóng tin tức từ trước, biết công ty không quá xem trọng bọn họ, còn cược xem bọn họ có thể chống đỡ được mấy tuần.

Đinh Tuyết bĩu môi, “Tôi chỉ nói thôi mà, tôi vẫn muốn ở đây thật lâu, lâu thiệt là lâu đây!” Lâu đến lúc cô ta có thể làm một thư ký đủ tư cách, tốt nhất là được tiếp xúc với việc tư của Thi Sơn Thanh, nói không chừng một ngày nào đó cô ta có thể được nhìn thấy mặt của đàn chị nữa đấy.

“Vậy thì vùi đầu vào làm thôi.” Tiền Nghị liếc mắt nhìn Đinh Tuyết rồi nói.

Đúng sáu giờ, Thi Sơn Thanh đến cục cảnh sát đón Long Ngọ về, Lôi Thật vừa thấy xe của cậu, lập tức gọi Long Ngọ ngay.

“Nghỉ thôi, nghỉ thôi!” Lôi Thật phất tay, “Đi đi, đi nhanh đi, không thì anh sẽ bị khiếu nại mất.”

Long Ngọ đặt văn kiện trong tay xuống, đi thẳng ra ngoài, khiến cho Lôi Thật chưa đến giờ nghỉ thấy mà rầu.

“Anh mua quà xong rồi, để sau ghế ấy, bánh sinh nhật thì chắc đã giao qua đó rồi.” Thi Sơn Thanh thấy Long Ngọ vào liền cười nói.

Thật ra gần đây Long Ngọ rất hay buồn bực, ngay cả nhà cũng không muốn về lắm. Phụ huynh đều như thế, chưa kết hôn thì mong cho kết hôn, kết hôn xong lại mong sinh con. Mấy ngày trước Trần Tú có gọi điện thoại cho Long Ngọ, lúc nói đến chuyện này, Long Ngọ liền bối rối tại trận, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện có con.

Quả nhiên, sau khi mừng sinh nhật Long Hoành xong, Trần Tú lại kéo Thi Sơn Thanh và Long Ngọ đến để nói về chuyện sản phụ lớn tuổi sẽ nguy hiểm thế nào, nhưng rõ ràng hai người vẫn còn trẻ cơ mà.

Thi Sơn Thanh thì ngược lại, cậu nghe Trần Tú nói với vẻ mặt thành thật, tựa như cũng cảm thấy rất hứng thú với chuyện có con. Cuối cùng cả nhà ngoài Long Ngọ ra thì đều bắt đầu tưởng tượng đủ thứ.

“Mẹ thấy trường mầm non ở trung tâm không được đâu, lần trước có nghe người ta nói giáo viên ở đó không đủ kiên nhẫn, chẳng qua chỉ có cái danh quý tộc mà thôi.” Trần Tú lắc đầu nói, “Gia đình ở tầng dưới nhà chúng ta đấy, gửi cháu gái ở đó, nhưng lúc về lại thấy không vui.”

“Con cảm thấy trẻ con vẫn nên theo bố mẹ thì tốt hơn ạ, không cần đi học sớm làm gì, chỉ cần thật vui vẻ tâm là được rồi.” Thi Sơn Thanh vừa nhìn Long Ngọ với ánh mắt dịu dàng vừa nói.

“Vậy thì phải chọn trường tiểu học cho tốt.” Long Hoành nói xen vào, “Không cần phải vào trường quý tộc gì đó đâu, trường công lập cũng không tệ, những thứ khác thì phải dựa vào đứa nhỏ nhà mình.”

“…” Đứa nhỏ, hình như còn cách cô rất xa, Long Ngọ hốt hoảng nghĩ thế.

Tận đến khuya, Thi Sơn Thanh mới dẫn Long Ngọ về nhà mình. Lúc ở trong xe, trên mặt cậu vẫn luôn treo ý cười ấm áp mềm mại, giống như vẫn chưa thoát ra khỏi vấn đề con cái vậy.

Long Ngọ trầm mặc theo Thi Sơn Thanh về nhà, tận đến khi tắt đèn lên giường đi ngủ cô mới mở miệng hỏi: “Thanh Thanh, anh thích trẻ con à?”

Thi Sơn Thanh xoay người ôm lấy Long Ngọ, nhẹ giọng nói: “Thích chứ, nhưng không vội. Khi nào A Ngọ sẵn sàng, bọn mình có con được không?” Cậu biết Long Ngọ không thể đón nhận nhanh đến vậy, con cái đối với cô mà nói vẫn còn thật xa xôi. Nhưng quả thật cậu muốn có một cô con gái, để mỗi ngày được nâng con bé trong lòng bàn tay mà cưng chiều, như thể dường như có thể bù lại những năm thiếu hụt giữa cậu và A Ngọ vậy.

“À.” Long Ngọ nhắm mắt lại, không nói nữa.

Thi Sơn Thanh hôn Long Ngọ một cái, cũng nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Long Ngọ bỗng bật dậy từ giường, nhìn xung quanh với vẻ mờ mịt, cuối cùng cúi đầu mới thấy Thi Sơn Thanh còn đang ngủ.

“Thanh Thanh?” Long Ngọ lẩm bẩm gọi, nhưng là đang gọi tên một người trong mộng.

Nhìn Thi Sơn Thanh còn đang say giấc, Long Ngọ nghĩ, hình như có một đứa nhỏ cũng không tệ chút nào. Nếu có thể đáng yêu giống dáng vẻ của Thanh Thanh trong mộng thì càng tốt.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương