Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?
-
Chương 67
Đến khi Long Ngọ đứng dậy, thì trời đã tờ mờ sáng, chợ đêm cũng bắt đầu dọn hàng để về.
Cả người Long Ngọ ngoài mùi rượu còn có mùi đồ nướng, cô lắc lắc lư lư bước về hướng nhà mình. Cô uống rượu không lên mặt, nên sắc mặt vẫn bình thường, chỉ có bước chân không thong thả như ngày thường mới để lộ ra.
Hôm nay không phải cuối tuần, mặc dù không có lớp nhưng chắc Thi Sơn Thanh sẽ đến công ty, cho nên Long Ngọ mới dám về nhà. Có điều, cô không ngờ Thi Sơn Thanh lại đang chờ cô ở nhà. Lúc trước Thi Sơn Thanh đã tính ra quy luật làm việc của Long Ngọ, nếu tăng ca vào ngày hôm trước, thì hôm sau chắc chắn sẽ được nghỉ, có đôi khi là buổi chiều, có đôi khi nguyên ngày. Thi Sơn Thanh nghĩ Long Ngọ có thể sẽ về vào ngày hôm nay, nên dứt khoát không đến công ty, mà đợi Long Ngọ về để nấu món ngon cho cô.
Cậu làm chuyện này rất thuận tay, chỉ cần xem video trên mạng một lần là sẽ biết làm. Chẳng qua cậu lại không ngờ sẽ đợi được Long Ngọ một thân toàn mùi rượu.
“A Ngọ?” Thi Sơn Thanh đỡ Long Ngọ đang hơi loạng choạng, ngửi được mùi rượu thật nồng trên người cô thì nhíu mày.
“Ừ.” Tâm trạng của Long Ngọ không tốt, nhưng vẫn còn biết người này là Thi Sơn Thanh nên thấp giọng đáp lại câu.
Thi Sơn Thanh đỡ người đến sô pha, rồi đi rót một ly nước mật ong cho Long Ngọ uống. Long Ngọ nhận lấy, uống hết thì nhắm hai mắt lại, không phải vì say rượu, mà là cô không muốn nói chuyện.
“Đầu có đau không?” Thi Sơn Thanh ngồi xuống nhẹ giọng hỏi.
Long Ngọ mở mắt, nhìn thoáng qua, giọng khàn khàn: “Không sao đâu.”
Nói thì nói vậy, nhưng Long Ngọ vẫn theo đà của Thi Sơn Thanh mà gối lên đùi cậu. Thi Sơn Thanh ấn nhẹ lên huyệt của Long Ngọ, để cô có thể thả lỏng hơn.
Ngày hôm qua vừa ra khỏi khu ngầm dưới lòng đất, rạng sáng lại uống hết năm chai rượu mạnh, Long Ngọ cũng có phần không chịu nổi, rất nhanh đã ngủ say.
Thi Sơn Thanh trầm mặc nhìn Long Ngọ đã chìm vào giấc ngủ, động tác trên tay cũng dần chậm lại. Cậu sẽ chờ cô ngủ thật sâu rồi mới ôm cô lên giường.
Công việc này về sau sẽ càng vất vả và nguy hiểm, Thi Sơn Thanh không muốn để cô làm cảnh sát hình sự, nhưng đây là chuyện mà A Ngọ thích làm nên cậu không thể ngăn cản.
Bưng một chậu nước tới, sau khi Thi Sơn Thanh lau mặt cho Long Ngọ xong thì vẫn ngồi lại bên giường.
Long Ngọ ngủ một giấc đến tận trưa, lúc tỉnh lại thì mùi đầu tiên mà cô ngửi được không phải mùi rượu nồng trên người mình, mà là mùi thơm nhàn nhạt trên người Thi Sơn Thanh.
Cô vừa cử động, Thi Sơn Thanh vốn không ngủ sâu cũng thức giấc. Dụi dụi mắt, Thi Sơn Thanh mơ mơ màng màng nói: “A Ngọ đi tắm rửa đi, để tớ nấu ăn.”
“Được.” Long Ngọ xuống giường, theo Thi Sơn Thanh ra ngoài, quần áo Thi Sơn Thanh đã lấy và đặt trong phòng tắm từ trước.
Lúc Long Ngọ đi ra thì Thi Sơn Thanh vẫn còn trong phòng bếp, cô đứng ở cửa phòng tắm suy nghĩ một lúc, sau đó thì vào phòng đổi ga trải giường. Ngủ cho tới trưa, mặt trên đều dính mùi rượu, rất khó ngửi.
Thi Sơn Thanh sợ Long Ngọ đói nên chỉ nấu mì, lại xào ít rau, rồi bưng lên ăn cùng Long Ngọ.
Cậu không nghe thấy tiếng động, mới nghĩ Long Ngọ ở trong phòng. Lúc cậu vào phòng thì không thấy ga giường đâu, Thi Sơn Thanh đi đến chỗ giặt quần áo thì thấy Long Ngọ đứng ở đó nhìn chằm chằm vào chiếc máy giặt đang chuyển động liên tục.
“Làm sao vậy?” Thi Sơn Thanh ôm Long Ngọ từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi sữa tắm mà cậu mua cho cô rồi nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì hết.” Long Ngọ cũng không cử động, để mặc Thi Sơn Thanh ôm.
“Có mà!” Thi Sơn Thanh ngẩng đầu, quay Long Ngọ lại, mềm giọng nói, “A Ngọ không muốn nói cho tớ biết cũng không sao, nhưng đừng đi uống rượu mãi thế, uống rượu hại thân lắm.”
Long Ngọ muốn mở miệng đồng ý, nhưng lại nói không nên lời.
Khuôn mặt đẹp của Thi Sơn Thanh nhăn lại, cúi người cắn vào môi Long Ngọ, rõ ràng là muốn trút giận. Nhưng lúc cậu vừa chạm tới thì lại bớt lực, thậm chí còn vươn đầu lưỡi liếm liếm chỗ mình vừa cắn nhẹ một cái nữa.
So với lần đầu tiên không được thành thạo của hai người, Thi Sơn Thanh đã thuần thục hơn rất nhiều. Răng môi tiếp xúc vô cùng thân mật làm cho tâm trạng của hai người cũng thoáng thả lỏng hơn.
Lúc tách khỏi môi Long Ngọ có lộ ra một sợi trong suốt, Thi Sơn Thanh thấy thế thì lập tức cúi đầu mút sạch sợi trong suốt kia trên môi Long Ngọ.
“Đừng uống rượu nữa, A Ngọ cứ xem như vì tớ được không?” Thi Sơn Thanh lộ ra dáng vẻ đau lòng kèm tủi thân.
“… Được.” Long Ngọ chậm rãi nói, “Sau này tớ sẽ uống ít hơn.” Không phải không uống, mà là uống ít.
“Mì trương lên ăn không ngon đâu.” Thi Sơn Thanh nhớ tới mì trên bàn thì nói, lập tức kéo Long Ngọ đi ra phòng khách.
Mì nhìn rất đẹp mắt, ăn vào cũng khá ngon, bên trên có mấy cọng rau xanh biếc, lại thêm sợi mì màu vàng nhạt nên trông rất ngon.
“Ăn ngon lắm.” Long Ngọ nếm thử một miếng rồi nói.
“Chiều mai có tiết đấy, mai A Ngọ có đi không?” Thi Sơn Thanh hỏi trên đường đi.
“Không đâu, còn phải về cục cảnh sát mà. Khi nào kết thúc vụ án này, tớ sẽ học xong học phần sớm, không cần lên lớp nữa.” Long Ngọ nói quyết định của mình ra.
Thi Sơn Thanh dừng lại một chút mới nói: “Vậy tớ cũng học xong sớm.”
Long Ngọ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thi Sơn Thanh rồi hỏi: “Cậu cũng học xong sớm à? Lúc trước đâu có ý định này?”
Theo Long Ngọ thì Thi Sơn Thanh hẳn là thích hưởng thụ cuộc sống vườn trường, bởi vì với thành tích của cậu và nghiệp vụ bận rộn của công ty, cậu đã có thể học xong học phần từ sớm. Nhưng cậu vẫn đến trường và cố gắng lên lớp, chỉ khi công ty có việc thật sự không tránh được thì cậu mới xin nghỉ mà thôi.
“Không sao cả. Lúc trước muốn ở lại đây là vì nghĩ có thể gặp được người kia hay không thôi.” Thi Sơn Thanh ngẩn người sau đó cười nói.
Người kia? Long Ngọ đánh một dấu chấm hỏi trong đầu, nhưng cô không phải người có nhiều lòng hiếu kỳ, cho nên không tiếp tục hỏi nữa. Thi Sơn Thanh cũng không nói tiếp, nên hai người cứ cho qua như vậy.
Người đã bắt được, Lôi Thật thẩm vấn ra được vài thứ, liền bảo Long Ngọ và Dương Bộ đi xử lý.
“Nhìn tôi làm gì?” Tâm tình của Dương Bộ vẫn không tốt như trước. Anh ta không dám oán giận Long Ngọ, chẳng lẽ còn không dám oán giận Quý Ngọc Lâm nữa hay sao?
“Người mới như cô phải qua đào tạo, có biết phải làm gì không?” Lần trước quá nguy hiểm, lại cuốn theo những chuyện khác, nên Dương Bộ mới che ở trước Quý Ngọc Lâm. Bây giờ đã sắp kết thúc, cũng không thể bảo anh ta đi xử lý nữa chứ.
Trời ơi, người mới của khóa này kém thế!
“…” Ha ha, Quý Ngọc Lâm cười lạnh trong lòng. Tôi đã ghi lại ‘tư thế oai hùng’ tối qua của anh rồi, hôm nay tôi sẽ gửi vào nhóm người mới.
Dương Bộ còn đang chuyên tâm duy trì vẻ ngoài nghiêm khắc và phong cách khí phách, hoàn toàn không biết nhóm fangirl và fanboy của mình đã tan tành.
“Lo mà làm việc đi, đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện lung ta lung tung nữa.” Vụ án sắp kết thúc, Lôi Thật cũng thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục cầm cái ly sứ trắng của mình lắc lư khắp nơi.
“Phó đội trưởng anh cũng lo làm việc đi, đừng có suốt ngày lắc lư nữa.” Dương Bộ khinh thường hừ một tiếng.
Long Ngọ mặc kệ bọn họ khua môi múa mép, lấy tài liệu trên bàn bắt đầu chỉnh sửa lại. Tuy rằng nhìn cũng đầy đủ, nhưng cô không dám lơ là, có thể cẩn thận thì vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Bởi vì có lớp nên Thi Sơn Thanh đến trường, nhân tiện nói với giáo viên chuyện mình muốn hoàn thành học phần sớm luôn. Giáo viên đương nhiên đồng ý, bọn họ có biết Thi Sơn Thanh đang phải quản lý công ty của gia đình, nên lúc trước mọi người còn suy đoán là vì sao Thi Sơn Thanh có năng lực hoàn thành học phần sớm mà lại không làm.
“Long Ngọ cũng muốn hoàn thành sớm à?”
“Dạ, A Ngọ bận chuyện công việc ạ.” Thi Sơn Thanh gật đầu.
“Vậy được, để tôi viết cho anh chị tờ đơn.” Giáo viên sảng khoái nói.
Thi Sơn Thanh đang định quay về, lại không ngờ bị Nhạc Thư từ thành phố A đến chặn ở tòa nhà dạy học.
Thi Sơn Thanh vô thức đi về hướng khác, nhưng cậu quá chói mắt trong đám người nên Nhạc Thư vừa đảo mắt đã thấy cậu ngay.
“A Thanh!” Nhạc Thư chạy chậm đến trước mặt Thi Sơn Thanh.
Về sau phải nói A Ngọ sửa lại cách gọi mình mới được, cái tên này đã bị người khác gọi rồi. Thi Sơn Thanh dừng bước mất tập trung nghĩ.
Nhạc Thư ăn mặc tinh tế, xa xa nhìn sang chính là một người đẹp, nhìn gần lại càng có khí chất. Đám sinh viên vừa tan học nhìn thấy bọn họ thì đứng nhìn một bên với vẻ tò mò.
Tình địch của Long Ngọ rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!
“Có việc gì?” Thi Sơn Thanh hoàn toàn không có hứng thú đi hỏi cô ta vì sao lại đến đây.
Nhạc Thư rơi lệ ướt mặt, đau khổ hỏi: “Cậu đính hôn với cô ta rồi à? Có phải cậu cố tình đối xử với tớ như vậy không?”
Người xung quanh vừa nghe thế: Ghê thật, thì ra Long Ngọ là bia đỡ đạn hả?
“Mắc mớ gì đến cô?” Thi Sơn Thanh đã thấy Nhạc Thư vô cùng phiền phức từ lâu. Cô ta chưa chắc đã thích cậu nhiều như thế, chẳng qua chỉ do lòng hư vinh đang tác quái mà thôi, “Cô bị ảo tưởng à?”
“Trông cô ta y một thằng đàn ông mà cậu cũng thích à? Sờ không thấy gai tay sao?” Nhạc Thư tức giận đến mức nói không biết lựa lời.
Thi Sơn Thanh dừng lại, quay đầu lạnh lùng đánh giá Nhạc Thư từ trên xuống dưới rồi nói: “Cái dáng của cô, tôi còn chê mập đấy.”
“…” Nhạc Thư trừng to mắt giống như cảm thấy thật khó tin với những gì mình nghe được. Long Ngọ cao hơn cô ta, tỷ lệ mỡ trên người lại cao, thoạt nhìn quả thật Nhạc Thư có hơi mập.
Ninh Trừng vừa xuống lầu: “Hay lắm!” Vỗ tay đầu tiên.
Người xung quanh cũng vỗ tay theo cô ấy, vì nói thế nào thì Long Ngọ cũng là người trong viện bọn họ, không thể để người khác đến cửa ức hiếp được.
Thi Sơn Thanh xoay người liền gọi điện thoại cho Dương Đường, nói Nhạc Thư đã chạy tới đây quấy rầy mình, định làm tổn hại tình cảm giữa mình và Long Ngọ.
Dương Đường đã nghe thấy, bản thân bà ấy chỉ hy vọng con trai mình sẽ có người mà nó thích. Nhưng nhiều năm qua, nhìn thằng bé chẳng hề có phản ứng gì, nên mới có cái suy nghĩ giúp thằng bé kiếm vợ trong đầu. Hiện tại con trai đã có người nó thích, cũng đính hôn rồi, bây giờ bà ấy chỉ cần ngồi im chờ cháu trai và cháu gái mập mạp mà thôi!
Con người ấy mà, đều sẽ ích kỷ. Lúc trước bà ấy vừa ý Nhạc Thư, vì cảm thấy chút mưu kế ấy cũng không ảnh hưởng toàn cục. Hiện tại con dâu tương lai đã định rồi, thì trong mắt bà ấy liền chẳng dung được một hạt cát.
“Mẹ sẽ tìm bố mẹ con bé để nói chuyện, con và Tiểu Ngọ thế nào rồi? Mẹ nghe cô Trần nói các con đã dọn ra ngoài ở rồi hả?” Dương Đường, một quý cô có tiếng đang cầm điện thoại cười đến đáng khinh, “Thấy thế nào?”
Thi Lợi Hành bên cạnh quả thực không thể nhìn nổi. Sau này con dâu mà đến nhà bọn họ chắc sẽ bị bà mẹ chồng quái dị này dọa cho sợ chết.
“Dạ, rất tốt ạ.” Thi Sơn Thanh thuận miệng nói.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Mẹ của con sẽ chờ ôm cháu đấy!” Dương Đường dừng lại một chút rồi bỏ thêm một câu, “Cháu gái cũng được lắm, nghĩ đến có cô cháu gái có cái mặt đơ giống Tểu Ngọ để chơi cũng khá vui!”
“…” Thi Lợi Hành ngồi bên cạnh cùng với Thi Sơn Thanh ở đầu bên kia đồng thời trầm mặc.
“Mẹ, con cúp đây.” Thi Sơn Thanh nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.
Trên đường trở về cậu lại nhịn không được mà nghĩ, đứa con của cậu và Long Ngọ sẽ trông thế nào nhỉ. Nếu sau này mà có con gái thật, thì cậu nhất định sẽ giúp con bé thắt bím tóc thật đẹp, mặc váy thật xinh. À, nếu mà con bé thích.
Cả người Long Ngọ ngoài mùi rượu còn có mùi đồ nướng, cô lắc lắc lư lư bước về hướng nhà mình. Cô uống rượu không lên mặt, nên sắc mặt vẫn bình thường, chỉ có bước chân không thong thả như ngày thường mới để lộ ra.
Hôm nay không phải cuối tuần, mặc dù không có lớp nhưng chắc Thi Sơn Thanh sẽ đến công ty, cho nên Long Ngọ mới dám về nhà. Có điều, cô không ngờ Thi Sơn Thanh lại đang chờ cô ở nhà. Lúc trước Thi Sơn Thanh đã tính ra quy luật làm việc của Long Ngọ, nếu tăng ca vào ngày hôm trước, thì hôm sau chắc chắn sẽ được nghỉ, có đôi khi là buổi chiều, có đôi khi nguyên ngày. Thi Sơn Thanh nghĩ Long Ngọ có thể sẽ về vào ngày hôm nay, nên dứt khoát không đến công ty, mà đợi Long Ngọ về để nấu món ngon cho cô.
Cậu làm chuyện này rất thuận tay, chỉ cần xem video trên mạng một lần là sẽ biết làm. Chẳng qua cậu lại không ngờ sẽ đợi được Long Ngọ một thân toàn mùi rượu.
“A Ngọ?” Thi Sơn Thanh đỡ Long Ngọ đang hơi loạng choạng, ngửi được mùi rượu thật nồng trên người cô thì nhíu mày.
“Ừ.” Tâm trạng của Long Ngọ không tốt, nhưng vẫn còn biết người này là Thi Sơn Thanh nên thấp giọng đáp lại câu.
Thi Sơn Thanh đỡ người đến sô pha, rồi đi rót một ly nước mật ong cho Long Ngọ uống. Long Ngọ nhận lấy, uống hết thì nhắm hai mắt lại, không phải vì say rượu, mà là cô không muốn nói chuyện.
“Đầu có đau không?” Thi Sơn Thanh ngồi xuống nhẹ giọng hỏi.
Long Ngọ mở mắt, nhìn thoáng qua, giọng khàn khàn: “Không sao đâu.”
Nói thì nói vậy, nhưng Long Ngọ vẫn theo đà của Thi Sơn Thanh mà gối lên đùi cậu. Thi Sơn Thanh ấn nhẹ lên huyệt của Long Ngọ, để cô có thể thả lỏng hơn.
Ngày hôm qua vừa ra khỏi khu ngầm dưới lòng đất, rạng sáng lại uống hết năm chai rượu mạnh, Long Ngọ cũng có phần không chịu nổi, rất nhanh đã ngủ say.
Thi Sơn Thanh trầm mặc nhìn Long Ngọ đã chìm vào giấc ngủ, động tác trên tay cũng dần chậm lại. Cậu sẽ chờ cô ngủ thật sâu rồi mới ôm cô lên giường.
Công việc này về sau sẽ càng vất vả và nguy hiểm, Thi Sơn Thanh không muốn để cô làm cảnh sát hình sự, nhưng đây là chuyện mà A Ngọ thích làm nên cậu không thể ngăn cản.
Bưng một chậu nước tới, sau khi Thi Sơn Thanh lau mặt cho Long Ngọ xong thì vẫn ngồi lại bên giường.
Long Ngọ ngủ một giấc đến tận trưa, lúc tỉnh lại thì mùi đầu tiên mà cô ngửi được không phải mùi rượu nồng trên người mình, mà là mùi thơm nhàn nhạt trên người Thi Sơn Thanh.
Cô vừa cử động, Thi Sơn Thanh vốn không ngủ sâu cũng thức giấc. Dụi dụi mắt, Thi Sơn Thanh mơ mơ màng màng nói: “A Ngọ đi tắm rửa đi, để tớ nấu ăn.”
“Được.” Long Ngọ xuống giường, theo Thi Sơn Thanh ra ngoài, quần áo Thi Sơn Thanh đã lấy và đặt trong phòng tắm từ trước.
Lúc Long Ngọ đi ra thì Thi Sơn Thanh vẫn còn trong phòng bếp, cô đứng ở cửa phòng tắm suy nghĩ một lúc, sau đó thì vào phòng đổi ga trải giường. Ngủ cho tới trưa, mặt trên đều dính mùi rượu, rất khó ngửi.
Thi Sơn Thanh sợ Long Ngọ đói nên chỉ nấu mì, lại xào ít rau, rồi bưng lên ăn cùng Long Ngọ.
Cậu không nghe thấy tiếng động, mới nghĩ Long Ngọ ở trong phòng. Lúc cậu vào phòng thì không thấy ga giường đâu, Thi Sơn Thanh đi đến chỗ giặt quần áo thì thấy Long Ngọ đứng ở đó nhìn chằm chằm vào chiếc máy giặt đang chuyển động liên tục.
“Làm sao vậy?” Thi Sơn Thanh ôm Long Ngọ từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi sữa tắm mà cậu mua cho cô rồi nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì hết.” Long Ngọ cũng không cử động, để mặc Thi Sơn Thanh ôm.
“Có mà!” Thi Sơn Thanh ngẩng đầu, quay Long Ngọ lại, mềm giọng nói, “A Ngọ không muốn nói cho tớ biết cũng không sao, nhưng đừng đi uống rượu mãi thế, uống rượu hại thân lắm.”
Long Ngọ muốn mở miệng đồng ý, nhưng lại nói không nên lời.
Khuôn mặt đẹp của Thi Sơn Thanh nhăn lại, cúi người cắn vào môi Long Ngọ, rõ ràng là muốn trút giận. Nhưng lúc cậu vừa chạm tới thì lại bớt lực, thậm chí còn vươn đầu lưỡi liếm liếm chỗ mình vừa cắn nhẹ một cái nữa.
So với lần đầu tiên không được thành thạo của hai người, Thi Sơn Thanh đã thuần thục hơn rất nhiều. Răng môi tiếp xúc vô cùng thân mật làm cho tâm trạng của hai người cũng thoáng thả lỏng hơn.
Lúc tách khỏi môi Long Ngọ có lộ ra một sợi trong suốt, Thi Sơn Thanh thấy thế thì lập tức cúi đầu mút sạch sợi trong suốt kia trên môi Long Ngọ.
“Đừng uống rượu nữa, A Ngọ cứ xem như vì tớ được không?” Thi Sơn Thanh lộ ra dáng vẻ đau lòng kèm tủi thân.
“… Được.” Long Ngọ chậm rãi nói, “Sau này tớ sẽ uống ít hơn.” Không phải không uống, mà là uống ít.
“Mì trương lên ăn không ngon đâu.” Thi Sơn Thanh nhớ tới mì trên bàn thì nói, lập tức kéo Long Ngọ đi ra phòng khách.
Mì nhìn rất đẹp mắt, ăn vào cũng khá ngon, bên trên có mấy cọng rau xanh biếc, lại thêm sợi mì màu vàng nhạt nên trông rất ngon.
“Ăn ngon lắm.” Long Ngọ nếm thử một miếng rồi nói.
“Chiều mai có tiết đấy, mai A Ngọ có đi không?” Thi Sơn Thanh hỏi trên đường đi.
“Không đâu, còn phải về cục cảnh sát mà. Khi nào kết thúc vụ án này, tớ sẽ học xong học phần sớm, không cần lên lớp nữa.” Long Ngọ nói quyết định của mình ra.
Thi Sơn Thanh dừng lại một chút mới nói: “Vậy tớ cũng học xong sớm.”
Long Ngọ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thi Sơn Thanh rồi hỏi: “Cậu cũng học xong sớm à? Lúc trước đâu có ý định này?”
Theo Long Ngọ thì Thi Sơn Thanh hẳn là thích hưởng thụ cuộc sống vườn trường, bởi vì với thành tích của cậu và nghiệp vụ bận rộn của công ty, cậu đã có thể học xong học phần từ sớm. Nhưng cậu vẫn đến trường và cố gắng lên lớp, chỉ khi công ty có việc thật sự không tránh được thì cậu mới xin nghỉ mà thôi.
“Không sao cả. Lúc trước muốn ở lại đây là vì nghĩ có thể gặp được người kia hay không thôi.” Thi Sơn Thanh ngẩn người sau đó cười nói.
Người kia? Long Ngọ đánh một dấu chấm hỏi trong đầu, nhưng cô không phải người có nhiều lòng hiếu kỳ, cho nên không tiếp tục hỏi nữa. Thi Sơn Thanh cũng không nói tiếp, nên hai người cứ cho qua như vậy.
Người đã bắt được, Lôi Thật thẩm vấn ra được vài thứ, liền bảo Long Ngọ và Dương Bộ đi xử lý.
“Nhìn tôi làm gì?” Tâm tình của Dương Bộ vẫn không tốt như trước. Anh ta không dám oán giận Long Ngọ, chẳng lẽ còn không dám oán giận Quý Ngọc Lâm nữa hay sao?
“Người mới như cô phải qua đào tạo, có biết phải làm gì không?” Lần trước quá nguy hiểm, lại cuốn theo những chuyện khác, nên Dương Bộ mới che ở trước Quý Ngọc Lâm. Bây giờ đã sắp kết thúc, cũng không thể bảo anh ta đi xử lý nữa chứ.
Trời ơi, người mới của khóa này kém thế!
“…” Ha ha, Quý Ngọc Lâm cười lạnh trong lòng. Tôi đã ghi lại ‘tư thế oai hùng’ tối qua của anh rồi, hôm nay tôi sẽ gửi vào nhóm người mới.
Dương Bộ còn đang chuyên tâm duy trì vẻ ngoài nghiêm khắc và phong cách khí phách, hoàn toàn không biết nhóm fangirl và fanboy của mình đã tan tành.
“Lo mà làm việc đi, đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện lung ta lung tung nữa.” Vụ án sắp kết thúc, Lôi Thật cũng thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục cầm cái ly sứ trắng của mình lắc lư khắp nơi.
“Phó đội trưởng anh cũng lo làm việc đi, đừng có suốt ngày lắc lư nữa.” Dương Bộ khinh thường hừ một tiếng.
Long Ngọ mặc kệ bọn họ khua môi múa mép, lấy tài liệu trên bàn bắt đầu chỉnh sửa lại. Tuy rằng nhìn cũng đầy đủ, nhưng cô không dám lơ là, có thể cẩn thận thì vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Bởi vì có lớp nên Thi Sơn Thanh đến trường, nhân tiện nói với giáo viên chuyện mình muốn hoàn thành học phần sớm luôn. Giáo viên đương nhiên đồng ý, bọn họ có biết Thi Sơn Thanh đang phải quản lý công ty của gia đình, nên lúc trước mọi người còn suy đoán là vì sao Thi Sơn Thanh có năng lực hoàn thành học phần sớm mà lại không làm.
“Long Ngọ cũng muốn hoàn thành sớm à?”
“Dạ, A Ngọ bận chuyện công việc ạ.” Thi Sơn Thanh gật đầu.
“Vậy được, để tôi viết cho anh chị tờ đơn.” Giáo viên sảng khoái nói.
Thi Sơn Thanh đang định quay về, lại không ngờ bị Nhạc Thư từ thành phố A đến chặn ở tòa nhà dạy học.
Thi Sơn Thanh vô thức đi về hướng khác, nhưng cậu quá chói mắt trong đám người nên Nhạc Thư vừa đảo mắt đã thấy cậu ngay.
“A Thanh!” Nhạc Thư chạy chậm đến trước mặt Thi Sơn Thanh.
Về sau phải nói A Ngọ sửa lại cách gọi mình mới được, cái tên này đã bị người khác gọi rồi. Thi Sơn Thanh dừng bước mất tập trung nghĩ.
Nhạc Thư ăn mặc tinh tế, xa xa nhìn sang chính là một người đẹp, nhìn gần lại càng có khí chất. Đám sinh viên vừa tan học nhìn thấy bọn họ thì đứng nhìn một bên với vẻ tò mò.
Tình địch của Long Ngọ rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!
“Có việc gì?” Thi Sơn Thanh hoàn toàn không có hứng thú đi hỏi cô ta vì sao lại đến đây.
Nhạc Thư rơi lệ ướt mặt, đau khổ hỏi: “Cậu đính hôn với cô ta rồi à? Có phải cậu cố tình đối xử với tớ như vậy không?”
Người xung quanh vừa nghe thế: Ghê thật, thì ra Long Ngọ là bia đỡ đạn hả?
“Mắc mớ gì đến cô?” Thi Sơn Thanh đã thấy Nhạc Thư vô cùng phiền phức từ lâu. Cô ta chưa chắc đã thích cậu nhiều như thế, chẳng qua chỉ do lòng hư vinh đang tác quái mà thôi, “Cô bị ảo tưởng à?”
“Trông cô ta y một thằng đàn ông mà cậu cũng thích à? Sờ không thấy gai tay sao?” Nhạc Thư tức giận đến mức nói không biết lựa lời.
Thi Sơn Thanh dừng lại, quay đầu lạnh lùng đánh giá Nhạc Thư từ trên xuống dưới rồi nói: “Cái dáng của cô, tôi còn chê mập đấy.”
“…” Nhạc Thư trừng to mắt giống như cảm thấy thật khó tin với những gì mình nghe được. Long Ngọ cao hơn cô ta, tỷ lệ mỡ trên người lại cao, thoạt nhìn quả thật Nhạc Thư có hơi mập.
Ninh Trừng vừa xuống lầu: “Hay lắm!” Vỗ tay đầu tiên.
Người xung quanh cũng vỗ tay theo cô ấy, vì nói thế nào thì Long Ngọ cũng là người trong viện bọn họ, không thể để người khác đến cửa ức hiếp được.
Thi Sơn Thanh xoay người liền gọi điện thoại cho Dương Đường, nói Nhạc Thư đã chạy tới đây quấy rầy mình, định làm tổn hại tình cảm giữa mình và Long Ngọ.
Dương Đường đã nghe thấy, bản thân bà ấy chỉ hy vọng con trai mình sẽ có người mà nó thích. Nhưng nhiều năm qua, nhìn thằng bé chẳng hề có phản ứng gì, nên mới có cái suy nghĩ giúp thằng bé kiếm vợ trong đầu. Hiện tại con trai đã có người nó thích, cũng đính hôn rồi, bây giờ bà ấy chỉ cần ngồi im chờ cháu trai và cháu gái mập mạp mà thôi!
Con người ấy mà, đều sẽ ích kỷ. Lúc trước bà ấy vừa ý Nhạc Thư, vì cảm thấy chút mưu kế ấy cũng không ảnh hưởng toàn cục. Hiện tại con dâu tương lai đã định rồi, thì trong mắt bà ấy liền chẳng dung được một hạt cát.
“Mẹ sẽ tìm bố mẹ con bé để nói chuyện, con và Tiểu Ngọ thế nào rồi? Mẹ nghe cô Trần nói các con đã dọn ra ngoài ở rồi hả?” Dương Đường, một quý cô có tiếng đang cầm điện thoại cười đến đáng khinh, “Thấy thế nào?”
Thi Lợi Hành bên cạnh quả thực không thể nhìn nổi. Sau này con dâu mà đến nhà bọn họ chắc sẽ bị bà mẹ chồng quái dị này dọa cho sợ chết.
“Dạ, rất tốt ạ.” Thi Sơn Thanh thuận miệng nói.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Mẹ của con sẽ chờ ôm cháu đấy!” Dương Đường dừng lại một chút rồi bỏ thêm một câu, “Cháu gái cũng được lắm, nghĩ đến có cô cháu gái có cái mặt đơ giống Tểu Ngọ để chơi cũng khá vui!”
“…” Thi Lợi Hành ngồi bên cạnh cùng với Thi Sơn Thanh ở đầu bên kia đồng thời trầm mặc.
“Mẹ, con cúp đây.” Thi Sơn Thanh nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.
Trên đường trở về cậu lại nhịn không được mà nghĩ, đứa con của cậu và Long Ngọ sẽ trông thế nào nhỉ. Nếu sau này mà có con gái thật, thì cậu nhất định sẽ giúp con bé thắt bím tóc thật đẹp, mặc váy thật xinh. À, nếu mà con bé thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook