Đằng Ấy Cũng Rõ Ràng Như Thế
-
Chương 3
Phần 3 (Hết): 15-16 và 2 ngoại truyện
_______
15.
Trần Trình xếp thứ 2 cao khảo của tỉnh, đậu đại học Thanh Hoa.
Tôi cũng thi đỗ vào đại học ngoại ngữ Bắc Kinh.
Vinh dự thật đấy, được ở bên thiếu niên mà mình yêu.
16.
Gió đêm nay thổi, thổi làm cho trái tim ngứa ngáy, người yêu của tôi ơi.
Tôi với Trần Trình đi dạo ở ngoại ô Bắc Kinh, nghe bài hát “Tôi muốn em”.
Cậu ấy ở bên cạnh tôi, hình bóng tuyệt mỹ trong gió đêm.
Tôi dựa vào lòng cậu ấy, cọ vào chiếc áo khoác lông của cậu ấy.
Tay trái của cậu ấy đẩy kính, còn tay phải nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi và cậu ấy cả hai đều thi lên nghiên cứu sinh, bây giờ cùng nhau ở Bắc Kinh.
“Tô An An, mời em dừng lại hành vi của mình.”
Tôi lại càng cọ mạnh hơn.
Cậu ấy một tay nhấc tôi lên, hôn sâu lên môi tôi.
Trong tai nghe truyền đến một giọng hát sâu lắng của Nhậm Tố Tịch.
________
Ngoại truyện 1: Trần Trình
Đây là vòng thứ 50 tôi đi dạo dưới cửa sổ, tôi định xuống tầng đi gặp Tô An An.
Nói đến cậu ấy, tôi vẫn luôn cảm thấy đau nhói.
Nhớ lúc học kì 1 trung học năm 3, trời đổ mưa to, vừa khéo cậu ấy có mang theo ô, tôi bảo cậu ấy chờ tôi, cùng nhau đến căn-tin.
Kết quả lúc tôi về lớp lấy hộp cơm, thì phát hiện ra bạn cùng lớp đã giúp tôi gọi cơm rồi, tôi liền đi ăn cơm, mà quên mất Tô An An.
Ăn được một nửa thì bỗng nhiên nhớ ra cậu ấy, tôi chạy xuống, trong lòng tưởng rằng cậu ấy sớm đã rời đi rồi.
Kết quả tôi nhìn thấy bóng dáng cầm lấy ô lưng dựa vào cột đứng dưới mái hiên, tim chợt hẫng một nhịp.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra vẻ đẹp cậu ấy giấu trong khoé mắt.
Sau này tôi cứ luôn âm thuần quan tâm đến cậu ấy, phát hiện ra cậu ấy là một người có chút tự ti.
Một người cẩn thận sống khép mình như cậu ấy cũng có người mà bản thân thích sao.
Tôi được trường cao trung ở tỉnh nhận vào, trước khi đi cậu ấy đã gọi tôi ra ngoài.
Kết quả cậu ấy chỉ chúc tôi có một “tương lai tươi sáng” mà thôi.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ cả nửa ngày nói mãi không ra câu đó của cậu ấy.
Không sao đâu.
Tôi lên cao trung năm 2 chuyển về địa phương, một là vì bệnh của mẹ, hai là vì Tô An An.
Cậu ấy trở nên thông minh hơn, rất cởi mở.
Nhưng tôi biết rằng đây chỉ là bề ngoài mà thôi.
Cậu ấy vẫn cứ lùi lại trước một cơ hội tốt, sợ sệt trước sự khen ngợi.
Cậu ấy vừa nhạy cảm lại vừa yếu đuối.
Tôi kéo cậu ấy ra khỏi sự tự ti từng chút một.
May thay, tôi đã thành công rồi.
Chúng tôi kết hôn vào năm 25 tuổi, đến Nam Kinh sinh sống. Bởi vì Tô An An thích cây ngô đồng, thích hơi thở của lịch sử.
Tôi là nhà thiết kế kiến trúc, Tô An An là một tiểu thuyết gia.
Năm 30 tuổi, chúng tôi có được một bé trai, Tô An An gọi thằng bé là “cục cưng”.
Tôi gọi thằng bé là “này”.
“Này” phiền thật đấy, cả ngày quấn lấy Tô An An để kể chuyện cho thằng bé nghe.
Mỗi lần tôi đều tối sầm mặt ngồi gõ phím trước máy tính, cố ý gõ thật lớn tiếng, quấy nhiễu bầu không khí trong câu chuyện của “này”.
Mỗi ngày tôi đều nhớ về những ngày tháng không có “này”.
________
Ngoại truyện 2: Bài văn lớp 1 của bạn nhỏ Trần Từ
Bố mẹ của em, là một cặp đôi kì lạ.
Mẹ luôn cười tít mắt, trông rất xinh đẹp, mỗi tối đều kể chuyện cho em nghe.
Bố luôn cười tít mắt mỗi khi nhìn thấy mẹ, trông không đẹp trai bằng em.
Mỗi lần bố đều giả vờ bày ra dáng vẻ điềm nhiên như không thèm nhìn vào em đang quấn lấy mẹ, trên thực tế bố ngưỡng mộ em lắm.
Mẹ nói rằng, bố đây gọi là “lạnh lùng” (Đây là mẹ giúp em viết đấy, em không biết viết hai chữ này)
Đây chính là mẹ xinh đẹp và bố lạnh lùng của em.
- Hết -
_______
15.
Trần Trình xếp thứ 2 cao khảo của tỉnh, đậu đại học Thanh Hoa.
Tôi cũng thi đỗ vào đại học ngoại ngữ Bắc Kinh.
Vinh dự thật đấy, được ở bên thiếu niên mà mình yêu.
16.
Gió đêm nay thổi, thổi làm cho trái tim ngứa ngáy, người yêu của tôi ơi.
Tôi với Trần Trình đi dạo ở ngoại ô Bắc Kinh, nghe bài hát “Tôi muốn em”.
Cậu ấy ở bên cạnh tôi, hình bóng tuyệt mỹ trong gió đêm.
Tôi dựa vào lòng cậu ấy, cọ vào chiếc áo khoác lông của cậu ấy.
Tay trái của cậu ấy đẩy kính, còn tay phải nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi và cậu ấy cả hai đều thi lên nghiên cứu sinh, bây giờ cùng nhau ở Bắc Kinh.
“Tô An An, mời em dừng lại hành vi của mình.”
Tôi lại càng cọ mạnh hơn.
Cậu ấy một tay nhấc tôi lên, hôn sâu lên môi tôi.
Trong tai nghe truyền đến một giọng hát sâu lắng của Nhậm Tố Tịch.
________
Ngoại truyện 1: Trần Trình
Đây là vòng thứ 50 tôi đi dạo dưới cửa sổ, tôi định xuống tầng đi gặp Tô An An.
Nói đến cậu ấy, tôi vẫn luôn cảm thấy đau nhói.
Nhớ lúc học kì 1 trung học năm 3, trời đổ mưa to, vừa khéo cậu ấy có mang theo ô, tôi bảo cậu ấy chờ tôi, cùng nhau đến căn-tin.
Kết quả lúc tôi về lớp lấy hộp cơm, thì phát hiện ra bạn cùng lớp đã giúp tôi gọi cơm rồi, tôi liền đi ăn cơm, mà quên mất Tô An An.
Ăn được một nửa thì bỗng nhiên nhớ ra cậu ấy, tôi chạy xuống, trong lòng tưởng rằng cậu ấy sớm đã rời đi rồi.
Kết quả tôi nhìn thấy bóng dáng cầm lấy ô lưng dựa vào cột đứng dưới mái hiên, tim chợt hẫng một nhịp.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra vẻ đẹp cậu ấy giấu trong khoé mắt.
Sau này tôi cứ luôn âm thuần quan tâm đến cậu ấy, phát hiện ra cậu ấy là một người có chút tự ti.
Một người cẩn thận sống khép mình như cậu ấy cũng có người mà bản thân thích sao.
Tôi được trường cao trung ở tỉnh nhận vào, trước khi đi cậu ấy đã gọi tôi ra ngoài.
Kết quả cậu ấy chỉ chúc tôi có một “tương lai tươi sáng” mà thôi.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ cả nửa ngày nói mãi không ra câu đó của cậu ấy.
Không sao đâu.
Tôi lên cao trung năm 2 chuyển về địa phương, một là vì bệnh của mẹ, hai là vì Tô An An.
Cậu ấy trở nên thông minh hơn, rất cởi mở.
Nhưng tôi biết rằng đây chỉ là bề ngoài mà thôi.
Cậu ấy vẫn cứ lùi lại trước một cơ hội tốt, sợ sệt trước sự khen ngợi.
Cậu ấy vừa nhạy cảm lại vừa yếu đuối.
Tôi kéo cậu ấy ra khỏi sự tự ti từng chút một.
May thay, tôi đã thành công rồi.
Chúng tôi kết hôn vào năm 25 tuổi, đến Nam Kinh sinh sống. Bởi vì Tô An An thích cây ngô đồng, thích hơi thở của lịch sử.
Tôi là nhà thiết kế kiến trúc, Tô An An là một tiểu thuyết gia.
Năm 30 tuổi, chúng tôi có được một bé trai, Tô An An gọi thằng bé là “cục cưng”.
Tôi gọi thằng bé là “này”.
“Này” phiền thật đấy, cả ngày quấn lấy Tô An An để kể chuyện cho thằng bé nghe.
Mỗi lần tôi đều tối sầm mặt ngồi gõ phím trước máy tính, cố ý gõ thật lớn tiếng, quấy nhiễu bầu không khí trong câu chuyện của “này”.
Mỗi ngày tôi đều nhớ về những ngày tháng không có “này”.
________
Ngoại truyện 2: Bài văn lớp 1 của bạn nhỏ Trần Từ
Bố mẹ của em, là một cặp đôi kì lạ.
Mẹ luôn cười tít mắt, trông rất xinh đẹp, mỗi tối đều kể chuyện cho em nghe.
Bố luôn cười tít mắt mỗi khi nhìn thấy mẹ, trông không đẹp trai bằng em.
Mỗi lần bố đều giả vờ bày ra dáng vẻ điềm nhiên như không thèm nhìn vào em đang quấn lấy mẹ, trên thực tế bố ngưỡng mộ em lắm.
Mẹ nói rằng, bố đây gọi là “lạnh lùng” (Đây là mẹ giúp em viết đấy, em không biết viết hai chữ này)
Đây chính là mẹ xinh đẹp và bố lạnh lùng của em.
- Hết -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook