Dance With The Devil
-
Chương 13
Đứng đằng sau anh là một người phụ nữ có vẻ ngoài ma quái kỳ lạ với mái tóc vàng dài, đôi tai nhọn, và đôi cánh dơi to. Cô ta đáng yêu theo một cách kỳ quặc.
Cô ta nhìn chằm chằm vào anh mà không nhúc nhích.
Zarek tấn công.
Thay vì chiến đấu, cô ta thét lên quay người và bỏ chạy trở về cái hang.
Zarek đuổi theo cô ta, định ngăn cô ta lại trước khi cô ta chạy đến chỗ Astrid, nhưng anh đã không thành công.
Con ác quỷ chạy thẳng đến chỗ Astrid và trước sự ngạc nhiên của anh cô ta phóng ra đằng sau lưng của Astrid và biến cô thành vật ngăn cách giữa hai người bọn họ. Đôi cách của con ác quỷ gấp lại và quấn lấy người cô ta như thể để bảo vệ cô ta.
Con ác quỷ đặt một tay lên vai Astrid trong khi cô ta nhìn anh một cách thận trọng. “Astrid nói hắn ta để cho con yên. Bằng không con sẽ nướng chín hắn ta và làm cho akri nỗi giận. Con không muốn làm akri nỗi giận đâu.”
Astrid nắm lấy bàn tay của con ác quỷ trong tay mình. “Simi? Là con sao?”
“Phải. C’est moi ( Tiếng Pháp: là con đây) . Con ác quỷ nhỏ bé với đôi sừng trên đầu.”
Zarek hạ thấp móng vuốt của mình xuống. “Hai người biết nhau sao?”
Astrid cau mày khi cô đối mặt với anh. “Anh không biết con bé sao?”
“Cô ta là một con ác quỷ. Tại sao anh phải biết cô ta cơ chứ?”
“Bởi vì con bé là người đồng hành của Acheron.”
Hoàn toàn sửng sốt, Zarek há hốc miệng nhìn cái sinh vật nhỏ bé, người có đôi mắt kỳ lạ rất giống mắt của Acheron. Chúng nhạt màu và rực rỡ, nhưng đôi mắt của cô ta có mống mắt màu đỏ. “Ash có một người bạn đồng hành sao?”
Con ác quỷ khịt mũi. Cô ta đứng thẳng người và thì thầm lớn tiếng vào tai Astrid. “Thợ săn đêm dễ thương, nhưng rất ngu ngốc.”
Anh quẳng cho cô ta một cái liếc nhìn cáu kỉnh trong khi Astrid nén lại một tràng cười.
“Simi, con đang làm gì ở đây?” Astrid hỏi.
Con ác quỷ nhìn quanh đường hầm và bĩu môi theo cái cách khiến anh nhớ đến một đứa trẻ nhỏ.
“Đói bụng quá. Có gì ăn không? Thứ gì không quá nặng bụng. Có lẽ là một hay hai con bò chẳng hạn?”
“Không, Simi.” Astrid nói. “Không có thức ăn.”
Con ác quỷ phát ra một âm thanh thô lỗ khi cô ta rời khỏi Astrid. “ ‘Không, Simi. Không có thức ăn’” Cô ta mỉa mai. “Người nói cứ như akri vậy ‘ Đừng ăn cái đó, Simi, con sẽ gây ra một thảm họa sinh thái mất thôi.’ Cái gì mà thảm họa sinh thái chứ, đó là điều con muốn biết? Akri nói thảm họa sinh thái là khi con đang trong một cơn đói bụng kinh khủng, nhưng con không nghĩ nó đúng, nhưng đó là tất cả những gì mà ngài ấy nói.”
Không đếm xỉa đến hai người bọn họ, con ác quỷ bắt đầu lùng sục đống vũ khí của anh.
Cô ta cầm lấy một trái lựu đạn và cố cắn nó một miếng.
Zarek giật nó ra khỏi tay cô ta. “Đó không phải là thức ăn.”
Con ác quỷ mở miệng như thể định nói, rồi ngậm miệng lại. “Tại sao người lại ở trong một cái lổ tối thui vậy Astrid? Người bị té xuống à?”
“Bọn ta đang trốn, Simi ạ.”
“ Trốn sao?” Cô ta lại khịt mũi. “Trốn cái gì?”
“Thanatos.”
“Pffff…” Con ác quỷ đảo mắt và vẫy tay thô bạo. “Sao người phải trốn cái tên thảm hại đó chứ? Hắn ta còn không phải là một món nướng ngon miệng nữa. Còn không thể làm dịu một phần cơn đói bụng của con nữa. Hmmm… Tại sao ở đây lại không có thức ăn?” Cô ta nhìn Astrid đầy suy đoán.
Zarek bước đến giữa họ.
Con ác quỷ lè lưỡi với anh và trở lại với công việc lục lọi đống vũ khí của anh.
“Tại sao cô lại ở đây?” Zarek hỏi.
Con ác quỷ phớt lờ anh. “Astrid, Sasha đâu rồi? Hắn ta là một món nướng ngon miệng đấy. Có thứ gì đó trong thịt sói. Rất ngon một khi chúng đã được cạo sạch lông. Nướng luôn cả lông thì chẳng ngon tẹo nào, nhưng có còn hơn không.”
“Ta mừng là cậu ấy không có ở đây. Nhưng sao con lại ở đây mà không có Acheron ?”
“Akri bảo con đến đây.”
“Ai là akri ?” Zarek hỏi.
Simi phớt lờ anh.
“Acheron.” Astrid giải thích. “Akri là một từ tiếng Atlantean có nghĩa là ‘ đức ngài hay chủ nhân.’”
Anh châm biếm câu nói đó. “ À, la-di-da. Thảo nào mà hắn ta lại tự cho mình là quan trọng đến như vậy, với một con thú cưng là ác quỷ theo đuôi hắn ta, gọi hắn ta là ‘đức ngài và chủ nhân.’”
Astrid nhìn anh bối rối. “Zarek anh ấy không như vậy, và anh tốt nhất đừng có sỉ nhục anh ấy khi Simi đang ở gần. Con bé thường đích thân đáp trả những việc đó và không có Acheron ở đây để ngăn cản con bé thì con bé còn chết chóc hơn cả một quả bom nguyên tử.”
Anh nhìn qua con ác quỷ nho bé với một niềm kính trọng mới. “Thật hả?”
Astrid gật đầu. “Giống loài của con bé đã từng thống trị cả trái đất. Thậm chí cả những vị thần Olympus còn phải sợ những người Charonte, và chỉ có mỗi người Atlantean mới có thể đánh bại và điều khiển họ.”
Simi nhìn lên và tặng cho anh một nụ cười tươi rói lộ cả hàm răng, lộ cả những chiếc răng nanh hiểm ác. Cô ta liếm môi như thể đang thưởng thức một món ăn rất ngon miệng. “Con rất thích nướng chính những tên thần trên đỉnh Olympus đó. Bọn chúng rất ngon miệng. Một ngày nào đó, con sẽ ăn thịt ả thần tóc đỏ nữa.”
“Con bé không thích Artemis.” Astrid giải thích.
Như anh đã nghĩ.
“Simi ghét ả ta, nhưng akri nói ‘ Không, Simi, con không thể giết Artemis. Cư xử cho đàng hoàng nào, Simi, đứng có bắn tia lửa vào cô ta, đứng có làm cho cô ta trọc đầu, Simi.’ Không, không và không. Lúc nào con cũng nghe thấy mấy từ đó.”
Cô ta liếc nhìn một Zarek một cách ẩn ý. “Con không thích từ đó. ‘Không.’ Nó thậm chí còn có vẻ độc ác. Simi có xu hướng nướng chín những ai quá ngu ngốc để nói từ đó với cô ấy. Nhưng không phải với akri. Ngài ấy có quyền nói thế với con, con chỉ là không thích khi ngài ấy nói vậy với con thôi.”
Zarek cau mày khi anh quan sát Simi lượn quanh từ cái hộp này đến cái hộp khác như một con bướm. Cô ta hét lớn lên khi cô tìm thấy chỗ anh để vàng và trang sức mà Artemis đã trả cho anh hằng tháng.
“Nhìn này!” Simi nói, vốc lên một nắm kim cương. “Người có thứ lấp lánh như akri. Ngài ấy cho con tất cả thứ lấp lánh của ngài ấy” Cô ta đưa một sợi dây chuyền ngọc bích lên cổ họng mình. “Ngài ấy nói con rất xinh đẹp khi mang những thứ lấp lánh., đặc biết khi chúng có màu đỏ như mắt của con. Đây này, Astrid.” Cô ta nói, mang một chiếc vòng cổ khác đến chỗ họ và đeo nó vào cổ Astrid.
“Con biết là người không nhìn thấy nó, Astrid, nhưng nó rất đáng yêu, giống người vậy. Người cần phải đeo nó, rồi người cũng sẽ trở nên lắp lánh.” Cô ta ngước nhìn đầu của Astrid. “Nhưng vẫn không có sừng.Một ngày nào đó chúng ta cần phải chỉnh người lại với một cặp sừng để người có thể trở thành ác quỷ luôn. Làm một ác quỷ rất vui – ngoại trừ việc khi con người cố tập thế dục*(exercise => execute: hành hình) người… Đợi đã, từ đó không đúng. Con quên nó rồi, nhưng người hiểu ý con nói mà.”
Có thứ gì đó lôi cuốn một cách lạ lùng ở cô ta, nhưng cô ta có vẻ gì đó không ổn… về nhiều khía cạnh chứ không phải chỉ một kía cạnh.
“Cô ta ổn chứ?” Anh hỏi Astrid. “ Ý anh là, không có ý xúc phạm đâu, nhưng cô ta có vẻ còn điên hơn cả anh nữa.”
Astrid cười. “Anh phải nhớ rằng Acheron, chúng ta có thể nói là, nuông chiều con bé nhiều quá và Simi không hoàn toàn trưởng thành.”
“Đúng vậy đó.” Simi nói với giọng điệu khiến anh nhớ đến một đứa trẻ năm tuổi. Cô ta có một cách phát âm ê a khác thường không giống như bất kỳ thứ gì mà anh từng nghe trước đây.
“Simi có những nhu cầu.” Cô ta tiếp tục nói một cách vu vơ. “Rất nhiều nhu cầu. Con cần cái thẻ nhựa của akri, là một. Nó rất tuyệt. Người ta cho con rất nhiều thứ khi con đưa nó cho họ. Ooo, con rất thích cái thẻ nhựa mới mà ngài ấy tặng cho con với chính tên của con trên đó. Nó có màu xanh và nó lấp lánh và nó ghi Simi Parthenopaeus trên đó.”
Cô ta nhìn lên như một đứa trẻ nhẹ dạ. “Nó nghe không tuyệt sao? Con phải nói lại một lần nữa. Simi Parthenopaeus. Con rất thích cái tên đó. Cái thứ đó còn có cả hình con ở một bên góc và con là một ác quỷ rất quyến rũ nếu con nói bản thân mình như vậy thì akri cũng sẽ nói theo. ‘Simi, con rất đẹp.’ Con rất thích khi ngài ấy nói vậy với con.”
“Cô ta luôn huyên thuyên như vậy à?” Zarek khẽ thì thầm vào lỗ tai Astrid.
Cô gật đầu. “Tin em đi, sẽ khôn ngoan hơn khi để con bé huyên thuyên. Con bé sẽ rất phiền lòng nếu anh bảo nó im lặng. Con bé đã từng nuốt cả một vị thần thứ cấp người bảo nó im lặng.”
Simi nghiêng đầu như thể một ý tưởng khác chợt hiện lên trong cái trí óc rối mù của cô ta. “Và bất ngờ là con đặc biệt thích đàn ông.” Cô ta nhìn đến Zarek người đang vô thức co rúm người lại. “Nhưng không phải cái người đó. Hắn ta quá đen tối. Con thích những người mắt xanh vì họ khiến con nhớ đến tấm thẻ của mình. Những người như Travis Fimmel* người mẫu của hãng Calvin Klein đó, cái người trên biển quảng cáo lớn ở New York vào lần gần đây nhất mà akri mang con đến đấy. Anh ta nhìn rất ổn và khiến con muốn làm những thứ khác với anh ta thay vì nướng chín anh ta. Anh ta khiến con nóng và nhộn nhạo.”
images
( Travis Fimmel )
“Được rồi Simi. Nóng và nhộn nhạo. Ta nghĩ chúng ta nên đổi chủ đề.” Astrid nói.
Zarek không chắc anh nên cảm thấy nhẹ nhõm hay bị xúc phạm bởi lời bình luận của cô ta về anh. Nhưng anh hoàn toàn đồng ý rằng việc đổi chủ đề sẽ tốt hơn.
Astrid quay người về hướng cô nghĩ Simi đang ở đó, nhưng Simi đã duy chuyển sang chỗ khác.
Một lần nữa.
Con ác quỷ dường như có ác cảm với việc ngôi yên một chỗ.
“Simi, tại sao Acheron lại lệnh cho con đến đây?”
Simi lấy một con dao găm có vỏ ra khỏi một cái hộp và kiểm tra nó với vẻ chuyên thành thạo khiến Zarek cũng phải nhướng mày. Cô có thể trông rất trẻ con, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu trẻ con nào trong cái cách cô ta xử lý vũ khí của anh.
Cô ta kiểm tra sự cân đối của lưỡi dao như một chuyên gia. “Để bảo vệ người khỏi Thanatos chỉ có vậy những chị gái của người mới không nổi cơn thịnh nộ và hủy diệt cả thế giới. Thực sự thì việc đó cũng không quá tệ. Ít nhất thì vào lúc đó mama của akri sẽ được phóng thích. Lúc đó thì bà sẽ không còn tỏ ra cáu kỉnh với Simi nữa.”
Zarek bất ngờ trước lời nói của Simi. “Mẹ của Ash vẫn còn sống sao?”
Cô ta lấy tay che miệng mình và thả rơi con dao găm xuống. “ Oh, akri thường tức giận mỗi khi con nói đến việc đó. Simi hư. Con sẽ không nói gì nữa. Con cần đồ ăn.”
Zarek gãi gãi đầu mình khi Simi trở lại với công việc mở những cái thùng ra. Oh chuyện này hay thật. Anh có một tiên nữ cần phải bảo vệ, một tên tâm thần trốn ở nơi nào đó tìm cách giết họ, và giờ đây thêm vào một con ác quỷ thần kinh.
Oh, vâng, chuyện này ngày càng thú vị hơn rồi đó chứ.
Anh nhìn qua Astrid, người đang cau mày như thể đang suy nghĩ về những điều mà Simi đã tiết lộ.
“Mà các chị gái của em là ai vậy Astrid, sao họ có thể phá hủy cả thế giới?” Zarek hỏi.
Astrid khẽ co rúm người lại và cục cựa một cách không thoải mái.
Chuyện này sẽ còn tồi tệ hơn nữa đây.
Anh biết mà.
Thậm chí cô còn co rúm người hơn, cô thì thầm. “Những vị thần số mệnh.”
Zarek trở nên lạnh cóng. Oh, phải rồi, cuộc đời của anh, tồi tệ như mọi khi, vừa lao thẳng xuống Shitsville*( Bộ phim truyền hình của Úc với tên gọi đầy đủ là Shitsville Express) và không có lối thoát nào trong tầm mắt.
“Chị của em là thần số mệnh.” Anh lặp lại, phát âm từng từ một một cách chậm rãi và rõ ràng để không có bất kỳ sự nhầm lẫn nào ở đây.
Cô gật đầu.
Tức giận bao trùm lấy anh. “Anh hiểu rồi. Các chị gái của em là Moirae, ba vị thần số mệnh, những người chịu trách nhiệm quản lý mọi thứ. Những người phụ nữ được biết đến là không có sự nhân từ và lòng thương hại với bất kỳ ai. Những người phụ nữ mà những vị thần khác còn phải sợ họ.”
Cô cắn môi mình. “Bọn họ không thực sự tệ đến vậy đâu. Họ có thề gần như tử tế, nếu anh gặp họ trong tâm trạng tốt.”
“Oh, jeez.” Zarek cào tay vào tóc mình trong khi anh vật vã giữ cho cơn giận của mình không bùng nổ. Thảo nào Ash lại phái Simi đến.Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với Astrid, không thể nói trước được hậu quả. “Làm ơn, hãy nói với anh rằng có một cuộc cãi vã trong gia đình và em và những người chị của mình không còn nói chuyện với nhau nữa. Rằng thậm chí họ còn không chịu nổi việc nhắc đến tên em.”
“Không , không. Bọn em cực kỳ thân thiết. Em là con út của cả nhà và họ như ba người mẹ đối với em vậy.”
Zarek thực sự rên rỉ. “Vậy là em đang nói với anh rằng ngay bây giờ anh phải chịu trách nhiệm về con thú cưng yêu thích của Acheron và người em gái yêu quý của thần số mệnh sao?”
Mắt Simi mở to. “Nói với cậu bé Răng nanh rằng con không phải là thú cưng. Nếu hắn ta không dùng giọng điệu tử tế hơn, hắn ta sẽ phải hối tiếc đó.”
Astrid phớt lờ lời bình luận của Simi. “Mọi chuyện không tệ vậy đâu.”
“Không ư? Vậy nói anh nghe xem có cái gì tốt trong chuyện này không Astrid.”
“Bọn họ chắc chắn sẽ đứng về phía em khi em phán anh vô tội.”
“Chắc chắn?”
Cô dè dặt gật đầu.
Zarek gầm gừ trước hành động đó. Để việc đó cho anh. Bất kỳ lúc nào anh gặp phải rắc rối bởi một thứ gì đó nó chẳng bao giờ là một rắc rối nhỏ cả.
Astrid quay về phía Simi. “Simi, tại sao con lại không nói chuyện với Zarek ?”
“Bởi vì akri nói không được nói. Mặc dù ngài ấy không nói con không thể nói chuyện với người.”
“Cô làm mọi việc anh ta bảo cô sao?” Zarek hỏi cô ta.
Simi phớt lờ anh.
“Phải, con bé làm mọi việc.” Astrid trả lời. “Nhưng tin tốt là Simi không thể nói dối. Phải không Simi?”
“Vâng, sao con phải nói dối cơ chứ? Nói dối chỉ khiến mọi thứ thêm rắc rối.”
Oh phải rồi. Làm như cô ta chưa đủ rắc rối vậy. Anh chưa bao giờ thấy bất kỳ ai hay thứ gì rắc rối hơn con ác quỷ này.
“Tại sao Acheron lại lệnh cho con không nói chuyện với Zarek ?”
“Con không biết. Ả khốn thần tóc đỏ rất tức giận khi ngài ấy lệnh cho con bảo vệ người. Mọi thứ diễn ra như thế này…”
Con ác quỷ biến hình thành Acheron. “Bảo vệ Zarek và Astrid. Ngay bây giờ.”
Cô ta biến hình thành Artemis. “Không.” Cô quát lên. “Anh không thể để nó đi, nó sẽ nói với Zarek mọi thứ.”
Simi, nhìn giống như Artemis, đặt tay lên ngực mình và thì thầm lớn tiếng với Astrid. “ Phần này là lúc ả thần tóc đó tiếp túc nói về chuyện đã xảy ra ở ngôi làng của Zarek và akri rất không vui với ả ta. Không biết tại sao ngài ấy không cho con giết chết ả ta và chấm dứt mọi chuyện, nhưng cuối cùng ngài ấy nói…”
Simi lại biến thành Ash một lần nữa. “Simi đừng nói chuyện với Zarek nhưng đảm bảo rằng Thanatos không giết một ai trong hai người bọn họ.”
Simi trở về với hình dạng ma quái nhỏ bé và mỏng manh. “ Vì vậy con nói được thôi và giờ đây con không nói chuyện với Zarek.”
“Wow.” Zarek nói khi cô ta dừng độc diễn của ác quỷ. “Cô ta còn là một cái máy quay phim nữa. Tiện lợi làm sao.”
Cô ta bắn cho Zarek một cái nhìn chết chóc, nhưng lại hướng câu nói của mình về phía Astrid. “ Con nhớ những ngày Simi có thể bắt những Thợ săn đêm mà không ai để ý thấy.”
Astrid tiến về phía trước và nhận thấy Simi đang nắm lấy tay cô và nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ, ngọt ngào. Hiển nhiên là con ác quỷ thích cô.
“Chuyện gì xảy ra tại ngôi làng của Zarek mà Artemis không muốn để Zarek biết?”
Simi nhún vai. “Con không biết. Cô ta lúc nào mà không cư xử như bị bệnh hoang tưởng. Lo sợ rằng akri sẽ bỏ đi và không bao giờ trở lại, điều mà con luôn bao người ấy làm đi. Nhưng người có chịu nghe không? Không.” Lời nói tiếp theo của cô được thốt ra bằng giọng của Ash. “ Cô ta không phải là mối lo ngại của con, Simi. Con không hiểu đâu Simi.”
Cô ta phát ra một âm thanh thô lỗ khác. “Được rồi, con hiểu mà. Con hiểu rằng con khốn thần đó cần Simi nướng chín ả ta cho đến khi ả ta học được cách đối xử tử tế với người khác. Con nghĩ ả ta nhìn sẽ tuyệt hơn với những ngọn lửa. Con có thể khiến mụ ta thành mụ phù thủy biển cả già nua xấu xí hay thứ gì như thế.”
“Simi!” Astrid nhấn mạnh tên cô ta và cầm lấy cả hai tay cô ta như thể đang có khiến con ác quỷ quay trở về với chủ đề cần nói đến. “Làm ơn, nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra tại ngôi làng của Zarek .”
“Oh, cái đó ư. À, chuyện về Thanatos đó mà, nhưng không phải là tên đang săn lùng người, mà là cái tên trước hắn ta cơ, hắn ta nỗi khùng và giết tất cả mọi người. Họ những con người tội nghiệp không có lấy một cơ hội để chống trả. Akri đã nỗi giận đến mức ngài ấy muốn trái tim ả thần khốn kiếp đó, chỉ là con đã nói ả ta làm gì có tim để mà moi.”
Zarek cảm thấy như thể ai đó vừa mới đấm vào bụng anh. “Cô đang nói cái gì vậy? Ý cô là tôi không giết bọn họ sao?”
Tâm trí Astrid như quay cuồng trước điều mà Simi vừa tiết lộ. Nếu Zarek vô tội trong việc phá hủy ngôi làng của anh thì tại sao anh lại bị đi đày?
“Zarek không giết bọn họ sao?” Cô hỏi Simi.
“Dĩ nhiên là không rồi. Không một Thợ săn đêm nào lại đi giết trách nhiệm của họ cả. Akri sẽ ăn thịt họ nếu họ dám làm thế. Zarek đã giết những người Apolite – điều khiến cho mọi người căm phẫn.”
Zarek cau mày. Anh không nhớ bất kỳ việc gì về Apollite cả. Gần ngôi làng của anh không có một Apollite nào hết. “Apollite nào cơ chứ?”
Astrid lặp lại câu hỏi của anh.
Simi giải thích một cách chậm rãi và cẩn trọng như thế họ mới là những người có vấn đề trong việc tập trung vào cuộc hội thoại. “Đó là những kẻ mà Thanatos đã tập hợp lại và sử dụng bọn họ như bia đỡ đạn. Jeez, hai người không biết một chút gì về Daimon hay Apollite hay sao? Thanatos có thể triệu tập họ và khiến họ làm theo lệnh của hắn. Thỉnh thoảng hắn ta còn có thể làm như vậy với cả con người.
Hắn ta được Astrid phái đi giết một tên Thợ săn đêm nào đó tận đâu trên Scotland, rồi sau khi hắn ta hoàn thành nhiệm vụ, hắn ta săn lùng những Thợ săn đêm khác để hắn có thể tiêu diệt bọn họ và tất cả loài Apollite có thể sống trong bình yên và hút máu loài người mà không phải lo lắng về những kẻ như các người.”
Astrid rùng mình trước lời nói của Simi trong khi cô nhớ ra nơi cô đã từng ở vào chín trăm năm trước. “Thanatos là người đã giết tên Miles ở Scotland à?”
“Phải.” Simi xác nhận.
“Rồi sau đó hắn săn lùng Zarek à?”
Simi phát ra một âm thanh thiếu kiên nhẫn. “Hắn ta là một Thợ săn đêm, đúng không nào? Hai người có một vài chứng bệnh kỳ quái của loài người nên không thể theo kịp những gì con đang nói à?”
Astrid vỗ vỗ cánh tay của Simi hy vọng có thể làm cô ta bình tĩnh lại. “Ta xin lỗi, Simi. Con chỉ đang nói cho chúng ta biết những chuyện mà chúng ta chưa từng biết đến.”
Simi nghiêng đầu rồi nhìn Zarek. “Oh, con nghĩ vậy thì ổn rồi. Dù thế … người cần biết một vài thứ về Thanatos . Hắn có thể giết người và tất cả mọi thứ.”
Astrid cảm nhận được Zarek định mở miệng nói. Cô quẳng cho anh một ám hiệu chết chóc trong khi cô tiếp túc gặng hỏi Simi.
“Simi, tại sao Zarek lại không nhớ về lần đầu tiên Thanatos săn lùng anh ấy?”
“Bởi vì hắn ta đáng ra không nên biết. Akri phải giết Thanatos trước mặt hắn và ngài ấy phải làm cho Zarek không nhớ gì về cái đống lộn xộn đó.”
Zarek phát ra một hơi thở chậm rãi khi lời nói của cô ta từ từ thấm vào anh. Ash đã làm cho anh không thể nhớ được.
“ Acheron đã làm đầu óc tôi rối tung sao?”
Gương mặt Astrid lộ vẻ nhẹ nhõm.” Zarek , anh vô tội.”
Cơn thịnh nộ như xé nát anh. “Vậy là tôi bị đày đến cái lỗ hoang vắng chết tiệt này bởi vì Acheron đã giết Thanatos sao? Cái cứt gì vậy trời?” Anh giẫm chân xuống sàn một cách giận dữ. “Tôi sẽ giết thằng con hoang đó.”
Simi nhanh chóng biến hình thành một con rồng ‘nhỏ’.
Loại có thể lắp đầy căn tầng hầm của họ. Đôi mắt cô ta sáng rực đầy giận dữ trong khi cô ta rít lên. “Ngươi dám sỉ nhục akri sao?”
Sẵn sàng chiến đấu, Zarek mở miệng định nói với cô ta phải và nhận thấy Astrid đang che chắn cho anh. Cô đứng giữa hai người họ và giữ anh đằng sau lưng cô.
“Không, Simi. Zarek có quyền tức giận. Anh ấy bị đi đày vì thứ mà anh ấy đã không làm.”
Simi biến trở lại hình dạng con người. “Hắn ta không bị oan. Hắn ta bị đày ải vì đã giết chết những người Apollite.”
Simi hóa thành hình dáng của Artemis. “Thấy chưa, em đã nói với anh rồi, Acheron, hắn ta điên rồ. Hắn ta không có quyền giết họ.”
Cô ta lại hóa thành Acheron. “ Anh ta phải làm gì đây? Bọn họ tự quăng mình vào anh ta, cố giết anh ta. Đó chỉ là tự vệ thôi.”
“Đó là giết người.”
“Tôi thề đó, Artemis, cô mà giết chết Zarek vì chuyện này thì tôi sẽ bước ra khỏi cánh cửa đó và không bao giờ trở lại.”
Cô ta biến hình trở lại thành bản thân. “ Thấy chưa. Đó là lý do hắn bị đày ải. Ả khốn thần đó không muốn akri rời bỏ ả nên ả ta đồng ý cho Zarek sống ở đây chừng nào những người khác không ở gần hắn ta.”
Simi nhìn quanh căn đường hầm tăm tối. “Thành thật mà nói, con nghĩ con thà chết còn hơn. Nơi này còn buồn chán hơn cả Katoteros và con đã không biết còn nơi nào có thể buồn chán hơn cả Katoteros. Giờ thì con nghĩ lại lồi. Lần sau khi mà akri nói với con ở nhà không tệ vậy đâu thì con sẽ tin ngài ấy. Ở nơi này người thậm chí còn không có thức ăn đàng hoàng nữa. Cả TV cũng không có.”
Zarek bước lùi lại và nhìn chằm chằm một cách trống rỗng vào bức tường khi anh cố nhớ lại quá khứ trong khi Simi tiếp tục huyên thuyên không ngừng nghỉ.
Anh có thể nghe thấy những tiếng thét của dân làng, nhưng giờ đây anh tự hỏi…
Anh đã thực sự nghe thấy những tiếng thét của ai?
Astrid dò dẫm đường đi đến bên cạnh anh. Hơi ấm từ sự hiện diện của cô như thấm dần vào anh. Cô chạm vào cánh tay anh và theo phản xạ anh cảm thấy như bùng cháy. Thứ gì đó trong cái chạm của cô luôn rung chuyển anh và khiến anh muốn ôm lấy cô.
Khiến anh muốn chạm vào cô.
“Anh ổn chứ?” Cô hỏi.
“Không, không thực sự. Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó.”
Cô gật đầu như thể cô hiểu. “Simi, có cách nào để trả lại những thứ mà Acheron đã làm với đầu óc của Zarek không?”
“Hông. Akri gần như bất bại. À, ngoại trừ một vài chuyện, và cả bọn con không nói về chúng vì nó khiến akri trở nên cáu kỉnh. Con thích từ ‘bất bại’. Từ đó giống như con vậy. Bất bại.”
“Vậy thì chuyện này vô vọng rồi.” Zarek lầm bầm. “Anh không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh anh vô tội và anh sẽ không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra ở đó.”
“Em không chắc như vậy đâu.” Astrid nói, mỉm cười với anh. “ Đừng từ bỏ hy vọng với em sớm vậy chứ, Zarek . Nếu chúng ta có bằng chứng về những điều con bé đã nói, thì quyết định của em sẽ được thông qua. Anh vô tội. Không một ai có thể tranh cãi về việc đó. Những người chị của em sẽ không để anh bị phán xét sai tội đâu.”
Anh mỉa mai. “Anh đã vô tội khi bị ném đá đến chết đó thôi, công chúa. Thứ lỗi cho anh nếu anh không có nhiều niềm tin vào công lý hay những người chị của em.”
Astrid nuốt nghẹn. Đó là sự thật, những người vô tội thường phải chịu đau khổ. Mẹ và các chị của cô chối bỏ cái sự thật hiển nhiên đó của vũ trụ, mặc dù mẹ đã đấu tranh để mang công lý đến cho mọi người.
Đôi lúc những chuyện không công bằng vẫn diễn ra. Không có cách nào thay đổi nó.
Zarek là một ví dụ điển hình.
Mặc dù vậy, anh cần phải biết sự thật về việc đã xảy ra với anh. Anh rất xứng đáng được biết.
“Simi? Con có cách nào cho Zarek thấy những việc đã xảy ra vào tối đó không?”
Simi gõ gõ ngón trỏ của mình vào má trong khi cô ngẫm nghĩ về việc đó. “Con cho là có. Akri không có nói con không thể cho hắn ‘xem’ bất kỳ chuyện gì, ngài ấy chỉ nói con không được nói chuyện với hắn thôi.”
Astrid mỉm cười. Simi luôn luôn diễn giải những thứ Acheron yêu cầu cô làm hoàn toàn theo nghĩa đen.
“Con sẽ làm chứ? Làm ơn đi mà?”
Simi bước đến chỗ Zarek và nắm lấy cằm của anh.
Zarek định chống cự, nhưng có thứ gì đó dường như đang thấm vào anh qua bàn tay của cô ta. Nó làm anh tê liệt.
Simi chỉnh mặt anh nghiêng lại cho đến khi anh có thể nhìn thằng vào cô giờ đây với đôi mắt đỏ và vàng và rồi anh nhìn thấy quá khứ.
Mọi thứ xung quanh anh như mờ dần đi và tất cả những gì anh có thể tập trung vào là đôi mắt của Simi. Những hình ảnh thoáng lướt qua đồng tử của cô ta, rồi đi thẳng vào đầu óc của anh. Anh không nhớ bất kỳ điều gì trong đây đã từng xảy ra. Nó giống như xem một bộ phim về cuộc đời của anh vậy.
Anh nhìn thấy đám cháy từ ngôi làng của anh đang thiêu rụi mặt đất. Xác chết nằm rải rác khắp nơi. Những thứ đã ám ảnh anh hàng thế kỷ. Nhưng đó không phải là thứ mà lần này anh nhìn thấy.
Nó còn nhiều hơn nữa…
Những hình ảnh đã bị lãng quên bị lấy ra khỏi đầu óc anh.
Anh nhìn thấy bản thân mình loạn choạng đi thẳng vào làng. Hoang mang. Tức giận. Những thiệt hại đã xảy ra trước đó, anh không phải là người chịu trách nhiệm về việc này.
Anh nhìn thấy người phụ nữ già nua đó, người mà anh đã giữ lấy trong vòng tay như anh vẫn thường làm. Chỉ là lần này bà ta nói nhiều hơn là chỉ thốt ra lời buộc tội quen thuộc. “Cái chết đến tìm anh. Hắn giết mọi người vì hắn muốn chúng tôi cho hắn biết nơi anh sống. Chúng tôi không biết nó ở đâu và điều đó khiến hắn tức giận.” Đôi mắt già nua của bà ta cháy bừng lên vì sự căm ghét và buộc tội. “Tại sao anh lại không đến? Tất cả đều là lỗi của anh. Anh đáng ra phải bảo vệ tất cả chúng tôi và chính anh là người đã giết chúng tôi. Anh đã giết con gái của tôi.”
Anh nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ già nua ấy. Cảm thấy cơn thịnh nộ của bản thân một lần nữa khi anh nhìn thấy việc mà những tên Daimon đã làm…
Tim Zarek nện thình thịch khi anh nhận ra sự thật.
Anh vô tội trong việc giết chết những người mà anh đã có trách nhiệm.
Không có bất kỳ việc gì trong đây là lỗi của anh. Anh đang tuần tra vòng vòng như thường ngày khi anh phát hiện ra đám cháy và anh vội lao đến chỗ họ, nhưng rồi đó đã là quá trễ.
Thanatos đã đến ngôi làng vào ban ngày và phá hủy nó. Anh không có cách nào để bảo vệ họ cả.
Trong khi anh nhìn vào đôi mắt của cô ta, Simi mang anh từ chuyến đi kéo dài năm đêm đã bị lãng quên đến ngôi làng của người Apollite nơi anh đã đến để tìm ra kẻ chịu trách nhiệm cho những cái chết ở Taberleigh.
Mỗi bước đi trên đường anh phải chiến đấu với những chiến binh Spathi Daimon, và một trong những bọn chúng đã nói cho anh biết về Kẻ tiêu – diệt – Thợ săn đêm, kẻ sẽ đoàn kết người của bọn chúng lại và tiêu diệt tất cả Thợ săn đêm. Tên chiến binnh Spathi đã bật cười khi hắn ta chết, nói với anh rằng triều đại của Thợ săn đêm đã hết.
Kẻ tiêu – diệt – Thợ săn đêm sẽ chiếm lại thế giới của loài người và rồi bọn chúng sẽ hạ gục bọn thần trên đỉnh Olympus
Và khi mỗi đêm trôi qua số lượng chiến binh Spathi sẽ ngày càng tăng lên, Zarek nhận ra chính xác thì cả thể giới đang phải đối mặt với chuyện gì. Mỗi ngôi làng mà anh đi ngang qua đều bị phá hủy. Người dân ở đó đều chết. Bị xé toạc cổ hộng. Bị hút máu bởi những tên Daimon, những kẻ không muốn chết.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy một sự tàn phá như vậy. Qủa là lãng phí.
Nếu anh có sở hữu một Người cận vệ, anh sẽ cử hắn ta đi cảnh báo những Thợ săn đêm khác hay tìm Acheron và mang anh ta đến đây để cùng chiến đấu. Như hiện giờ, chỉ có mình anh ở đây và anh muốn ngăn chặn sự phá hủy trước khi những người khác gánh chịu.
Lạnh lẽo và đói khát, Zarek đã chiến đấu suốt dọc đường đi đến ngôi làng của Apollite, nơi đang bảo vệ sinh vật bí ẩn, người đã giết chết người của anh.
Zarek đến ngôi làng sau khi mặt trời đã lặng cách đấy một tiếng. Như thường lệ, người Apollite xây nhà bên dưới lòng đất. Những ngôi hầm mộ đầy tối tăm và lạnh lẽo và hoàn toàn không có một linh hồn sống nào ở đây. Trở lại lúc xa xưa, người Apollite thường xây nhà mình ở gần người chết để họ có thể chiếm lấy những linh hồn không có cơ thể nếu họ cần một buổi ăn nhẹ. Thêm vào đó, nơi này như một tấm chắn cho bọn họ. Vì những Thợ săn đêm là những cơ thể không có linh hồn, những linh hồn kia thường có một xu hướng khó chịu là muốn sở hữu thân xác của họ. Vì vậy những hầm mộ là nơi trú ẩn tốt nhất cho người Apollite và lũ Daimon.
Vì những linh hồn ở đây đã bị hút hết trước khi anh đến, Zarek có thể dễ dàng tìm đường đi vào hầm mộ.
Trong khi lùng sục khắp những hành lang và phòng ốc của nơi trú ẩn dưới lòng đất, anh phát hiện ra rằng ở đây không có sự hiện diện của bất kỳ gia đình Apollite hay Daimon nào cả, chỉ còn lại những dấu tích cho thấy một cuộc di cư vội vã.
Trong một căn phóng, anh tìm thấy một người phụ nữ cùng một đứa trẻ sơ sinh đang khóc ré lên.
Cô ta nhìn lên anh và thở hổn hển.
“Tôi sẽ không làm đau cô.” Anh nói.
Cô ta định thét lên xin trợ giúp.
Zarek vội phóng ra khỏi nhà cô ta và đóng cửa lại.
Những suy nghĩ của anh chỉ tập trung vào một người duy nhất.
Thanatos.
Việc mà người chiến binh Spathi đã nói hắn ta được Artemis cử đến để giết toàn bộ những Thợ săn đêm. Ả là người đã tạo ra tất cả bọn họ lại đi phản bội bọn họ và tạo ra một con quái vật bất bại.
Nếu anh không ngừng chuyện này ngay lập tức. Thì anh căm thù Artemis. Căm thù ả ta không chỉ vì đã tạo ra Thanatos, mà còn vì đã thả một thứ như vậy vào thế giới này mà không đưa ra một lời cảnh báo cho bất kỳ ai.
Trong khi anh di chuyển trong hầm mộ, Daimon và Apollite tấn công anh. Anh chiến đấu với bọn chúng, giết bất kỳ ai lao vào anh cùng với một thanh kiếm. Không, anh không quan tâm bọn chúng là Daimon hay Apollite. Điều đó không qua trọng.
Báo thù là điều duy nhất quan trọng.
Anh tìm thấy Thanatos ở cuối một hanh lang dài hơn. Hắn ta ở cùng với chục người của hắn trong một căn phòng, nơi người Apollite chứa đồ dệt may của họ.
Zarek đếm thấy có năm Apollite cùng với tám tên Daimon ở đó.
Nhưng điều khiến anh chùn bước chính là người phụ nữ Apollie góa bụa đứng bên cạnh Thanatos. Cô ta ăn mặc như một chiến binh Spathi và đứng đó sẵn sàng chiến đấu.
Thanatos mỉm cười hiểm ác với anh.
“Thấy chưa.” Hắn ta nói với những Apollite và Daimon ở xung quanh mình. “Hắn ta chỉ có một mình trong khi chúng ta có rất đông. Những tên Thợ săn đêm không hẳn là rất mạnh đâu. Bọn chúng không thể tập hợp lại với nhau mà không làm bản thân chúng yếu đi. Chúng ta có thể dễ dàng giết chết chúng như chúng giết chúng ta vậy. Đâm vào dấu hiệu của hắn và hắn sẽ chết như tất cả chúng ta.”
Rồi bọn chúng phóng đến chỗ anh.
Zarek cố gắng chiến đấu với bọn chúng để tìm đường đi, nhưng bọn chúng chiến đấu với sức mạnh mà anh chưa từng chứng kiến trước đây. Như thế bọ chúng được tiếp sức mạnh từ Thanatos.
Bọn chúng tóm lấy anh và quẳng anh xuống nền nhà trong khi bọn chúng xé rách quần áo của anh cố tìm kiếm dấu hiệu của anh.
Anh đã chịu rất nhiều thương tích từ những cuộc chiến trước đó. Bị suy yếu do cơn đói.
Nhưng điều đó không thể ngăn anh chiến đấu với mọi thứ mà anh có.
“Hắn ta không có dấu hiệu của Artemis!” Một người trong bọn chúng thét lên.
“Dĩ nhiên là hắn có.” Thanatos tiến đến để tận mắt chứng kiến.
Zarek tận dụng cơ hội đó để thoát ra. Anh sẽ lấy đầu Thanatos bằng chính thanh gươm của mình.
Thanatos bước lùi lại và đẩy người phụ nữ ra trước hắn để bảo vệ bản thân hắn.
Không kịp phản ứng lại, Zarek đứng đó một cách vô dụng khi cô ta bị thanh gươm của anh xuyên qua.
Khi cô ta không hóa thành bụi, anh nhận ra cô ta không phải là một Daimon. Cô ta là một Apollite.
Kinh hoàng, anh bắt gặp ánh mắt của cô ta và nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt của cô ta. Anh muốn giúp cô ta. Muốn xoa dịu cô ta.
Điều cuối cùng mà anh muốn là nhìn thấy cô ta bị đau.
Trước đây anh chưa từng làm hại một người phụ nữ… thậm chí là người phụ nữ đã buộc tôi anh cưỡng bức bà ta.
Lúc đó anh căm ghét bản thân mình con hơn cả căm ghét Artemis, căm ghét cái thực tế anh không thể nhanh nhẹn hơn. Rằng anh đã không giết Thanatos thay vào đó.
Một trong những tên Apollite khóc rống lên.
Một người đàn ông. Hắn ta phóng đến chỗ người phụ nữ và ôm lấy người phụ nữ khi cô ta chết.
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn anh với sự căm thù và thịnh nộ.
Đó là gương mặt của tên Thanatos mới.
Zarek cố vùng ra khỏi Simi khi anh nhìn thấy gương mặt đó. Nhưng cô ta nhay chóng tóm lấy anh.
Buộc anh phải nhìn quá khứ của anh đang hiện ra.
Thanatos nắm lấy cổ họng anh và quẳng anh vào tường. “Có dấu hiệu hay không thì ngươi vẫn sẽ chểt nếu ta phanh thây nhà ngươi ra.”
Cảm thấy tội lỗi về chuyện của người phụ nữ, Zarek thậm chí còn không buồn chiến đấu. Anh chỉ muốn cảm giác này kết thúc.
Nhưng khi Thanatos tiến đến chỗ anh, Acheron đột nhiên xuất hiện từ không khí.
“Thả anh ta ra.”
Những tên Daimon và Apollite còn lại tháo chạy trong sợ hãi. Chỉ duy nhất người đàn ông đang ôm lấy người vợ giờ đã chết của mình vẫn ở lại.
Thanatos chậm rãi quay người đối mặt với Ash. “Và nếu ta không thả thì sao nào?”
Ash bắn một tia chớp từ trong tay mình vào Thanatos, người ngay lập tức thả Zarek ra. Zarek rơi xuống sàn nhà, thở hổn hển để lấy không khí qua cái cổ họng sưng phù.
“Đó không phải là một sự lựa chọn.” Ash nói.
Thanatos phóng đến tấn công.
Đôi mắt của Ash biến thành một màu đỏ bầm. Sẫm màu hơn cả máu, chúng đầy những tia lửa sáng rực.
Ngay tại thời điểm Thanatos tấn công anh ta, tên đao phủ bất khả chiến bại biến thành cát bụi.
Không ai chạm vào hắn ta.
Ash vẫn đó không nhúc nhích hay xê dịch một chút nào cả.
Người Apollite góa bụa tấn công anh ta. Ash xoay người và kẹp hai tay người đàn ông đó sau lưng hắn ta hướng về phía trước của Ash. Người Apollite vùng vẫy thoát ra, nhưng Ash vẫn dễ dàng giữ lấy hắn ta.
“Shh, Callyx,” Anh ta thì thầm vào tai người Apollite. “Ngủ đi…”
Người Apollite đổ sập xuống.
Ash đặt hắn ta trên nền nhà.
Quá sốc, Zarek không thể nhúc nhích khi Ash tiến đến chỗ anh. Anh không biết làm cách nào Ash biết tên của của người Apollite đó hay làm cách nào anh ta có thể dễ dàng giết chết Thanatos.
Không một thứ gì trong chuyện này hợp lý cả.
Ash không có chạm vào anh. Anh ta cuối xuống bên cạnh anh và nghiêng đầu. “Anh ổn chứ?”
Zarek phớt lờ câu hỏi của anh ta. “Tại sao Artemis lại muốn chúng tôi chết?”
Ash cau mày với anh. “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Chiến binh Spathi nói với tôi. Ả ta tạo ra một đội quân để giết chúng tôi. Tôi đã_”
Ash giơ tay anh ta lên. Nó có cảm giác như thể thứ gì đó đã làm tê liệt dây thanh âm của Zarek.
Sự lưỡng lự lướt qua khuôn mặt của Ash khi anh ta nhìn chằm chằm vào anh. Anh thề là anh có thể cảm nhận người Atlantan đang ở trong tâm trí của anh, tìm kiếm một thứ gì đó.
Cuối cùng Acheron thở dài. “Anh đã nhìn thấy quá nhiều. Zarek , nhìn vào tôi này.”
Anh không có sự lựa chọ nào hết ngoại trừ tuân lệnh.
Đôi mắt của Ash một lần nữa lại trở về màu bạc sáng bừng kỳ lạ đó. Mọi thứ trở nên mơ hồ, rồi tối sầm. Zarek vùng vẫy chống lại cơn nóng ngột ngạt đó.
Điều cuối cùng anh nghe thấy là giọng nói của Ash. “Mang anh ấy về nhà đi, Simi. Anh ấy cần nghỉ ngơi.”
Rồi Simi thả anh ra.
Anh đứng đó bất động trong khi cô ta chiếu lại những sự kiện vào đêm hôm đó lắp đầy những chi tiết còn thiếu trong ký ức của anh.
Anh bị choáng bởi những gì anh đã thấy. Những gì mà anh đã phát hiện.
“Làm sao cô có thể cho tôi thấy tất cả chuyện đó?” Anh hỏi cô ta.
Con ác quỷ nhún vai.
Chuyện này ngày càng khó chịu rồi đây. Chết tiệt Ash vì đã lệnh cho cô ta không được nói chuyện với anh. “Astrid làm ơn hỏi cô ta câu hỏi của anh.”
Astrid hỏi.
Simi nhìn anh như thể anh là một tên đần độn. “Không có thứ gì biến mất khỏi tâm trí của con người cả. Nó chỉ bị đặt vào nơi khác thôi, ngu ngốc ạ.” Cô ta nói với Astrid khi cô ta lòn những ngón tay của mình vào trong tóc anh. “Con chỉ mang những mảnh ký ức đó ra để con có thể nhìn thấy chúng và rồi hắn ta cũng nhìn thấy chúng luôn khi hắn ta nhìn vào con. Đơn giản thôi mà.”
Mụ mẫm vì tất cả những thứ mà anh đã phát hiện, Zarek nhìn qua Astrid người đang chờ đợi một cách kiên nhẫn cho đến khi bọn họ xong việc.
“Acheron là ai?” Anh hỏi cô.
“Em không biết.” Astrid nói.
Zarek bước ra chỗ khác, đầu óc anh quay cuồng khi anh cố nhớ chuyện xảy ra tại New Orleans. “ Anh ta đã làm cái gì đó với đầu óc của tôi tại New Orleans, có đúng không?”
Simi huýt sáo và nhìn quanh căn phòng.
“Simi, anh ấy đã làm vậy đúng không?” Astrid hỏi.
“Akri chỉ làm vậy khi ngài ấy buộc phải làm thôi. Có những chuyện xảy ra ở New Orleans rất là tồi tệ. Thứ mà họ những Thợ săn đêm và thần Olympus không cần biết.”
“Zarek nghiến răng. “Như là?”
Astrid lặp lại câu hỏi.
“Con đã nói là không ai trong hai người cần biết mà.”
Anh muốn bóp cổ con ác quỷ, nhưng sau khi anh nhìn thấy những gì Ash có thể làm, anh nghĩ tốt hơn mình không nên làm thế. “Tại sao Acheron lại phải giấu ?”
Simi rít lên với anh và trong cơn tức giận cô ta quên cả mệnh lệnh của Ash. “Akri không cần phải giấu diếm một ai cả. Người ấy không cần. Người nào làm hại akri của ta, ta sẽ ăn hết bọn chúng.”
Zarek phớt lờ cô ta. “Anh ta là con người à?” Anh hỏi Astrid.
Astrid phát ra một tiếng thở dài. “Thật tình thì em cúng không biết. Bất kỳ lúc nào em nhắc đến tên của anh ấy trước mặt các chị mình, họ đánh trống lảng và im lặng. Một mình anh ấy thôi có lẽ cũng đủ khiến họ sợ. Em luôn tự hỏi tại sao, nhưng không một ai trên Olympus nói nhiều về anh ấy. Điều này thực sự rất lạ.”
Biểu hiện của cô có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, Astrid quay người về hướng con ác quỷ. “Simi, nói cho ta biết về Acheron.”
“Ngài ấy vĩ đại và tuyệt vời, ngài ấy đối xử với con như thể con là một nữ thần. Nữ thần Simi. Đó là con.”
Astrid khẽ nhăn mặt trước câu nói đó. “Ý ta là, nói cho ta biết về nguồn gốc của anh ấy.”
“Ồ, chuyện đó à. Acheron được sinh ra vào năm 9548 trước công nguyên trên hòn đảo Hy Lạp của người Didymos.”
“Ai đã sinh ra anh ấy?”
“Hoàng đế Icarion và nữ hoàng Ara của Didymos và Lygos.”
Zarek có thể thấy câu trả lời khiến Astrid ngạc nhiên, nhưng nó lại không khiến anh ngạc nhiên. Anh luôn luôn nghi ngờ Ash có xuất thân cao quý. Có một cái gì đó toát lên vẻ vua chúa ở anh ta. Thứ gì đó nói rằng. “Ta là chủ nhân, người là người hầu. Qùy xuống và hôn cái mông của ta.” Đó là lý do tại sao Zarek không bao giờ bận tâm đến anh ta.
“Ash không phải là một á thần sao?” Astrid hỏi.
Simi bật cười ầm ĩ trước câu hỏi của cô. “Akri là một á thần? Ôi làm ơn đi.”
Zarek cau mày khi anh nhận thấy điều mà Simi vừa tiết lộ. “Đợi đã, tôi nghĩ Ash là một người Atlantan chứ?”
Astrid lắc đầu. “Từ những tin đồn cực kỳ hiếm có mà em nghe thấy, họ nói anh ấy được sinh ra tại Hy Lạp nhưng được nuôi lớn tại Atlantis. Tin đồn còn nói anh ấy là một trong những người con trai của Zeus. Nhưng như em đã nói, hầu hết mọi người không có hứng thú nói nhiều về anh ấy.”
Simi lại cười. “Bộ ngài ấy nhìn giống cái mông sấm sét đó lắm sao? Không. Con trai của Zeus sao? Điều đó thật là sỉ nhục akri mà?”
Zarek suy ngẫm điều đó trong vài phút, và rồi một thứ gì đó lướt qua anh. “Hiện giờ Simi có thể trao đổi với Ash không?”
“Được.”
“Vậy thì nói với anh ta tốt hơn anh ta nên lôi cái mông mình đến đây và bảo vệ em đi.”
Đôi mắt của Simi mở trừng trừng. Đôi cánh của cô ta đập dữ dội.
“Simi.” Astrid nhanh chóng nói. “Anh ấy không có ý như thế đâu. Ash có thể đến đây không?”
Cô ta dịu lại một chút. “Không. Ngài ấy hứa với con bò cái độc ác đó ngài ấy sẽ ở trên Olympus trong hai tuần. Ngài ấy không thể phá bỏ lời thề của mình.”
“Vậy giờ làm sao tôi có thể giết Thanatos đây? Tôi đang cảm thấy cực kỳ bấp bênh đây, nói chỉ có duy nhất mỗi Ash có khả năng nhìn hắn ta và biến hắn ta ‘biến mất’”
“Simi có thể giết hắn ta.”
“Không, con không thể giết hắn ta. Akri ra lệnh vậy đó.”
“Vậy thì bằng cách nào chúng ta có thể ngăn cản hắn ta?” Astrid hỏi.
Simi nhún vai. “Nếu akri cho phép con, con sẽ nướng chín hắn ta, nhưng vì người không thể thở ra lửa nên rất khó cho người nướng chín hắn ta.”
“Tôi có súng phun lửa.”
Astrid quay phắt đầu mình về phía anh. “Anh có cái gì?” Cô hỏi một cách hoài nghi.
Lần này đến lượt anh nhún vai. “Nó dùng để phòng hờ thôi.”
“À.” Simi nói. “ Những thứ đó chỉ có công dụng trong việc nướng kẹo xốp dẻo* (marshmallow) thôi, nhưng chúng chỉ khiến Thanatos tức điên lên thôi. Lửa thường không thể gây hại hắn đâu. Con có chất dính sền sệt tiết ra từ lửa của con và nó được bắn vào nạn nhân để ngọn lửa không thể dập tắt được. Muốn xem không?”
“Không.” Cả hai người họ đồng thanh nói.
Simi cứng người. “Không ư? Con không thích từ đó.”
“Chúng ta yêu con, Simi.” Astrid nhanh chóng nói. “Chúng ta chỉ sợ chất dính của con thôi.”
Astrid đánh vào bụng của Zarek khi anh định chỉnh lại cô về việc yêu Simi.
“Oh.” Simi nói. “Vậy thì con hiểu rồi. Được rồi, người có thể sống.”
Sau khi chắc chắn ở đó thực sự không có thức ăn, Simi ngồi khoanh chân trên sàn nhà. Cô ta tự ngâm nga với chính bản thân mình tronng khi cô ta xoắn một lọn tóc quanh ngón tay nhỏ nhắn của cô ta. “Vậy, người có QVC* không?”
(QVC: viết tắt của Quantity, Value, Convenience là một hãng truyền hình cáp, vệ tinh và mạng lưới truyền thông và là kênh mua sắm tại gia ở Mỹ và nhiều quốc gia khác.)
“E là không có cưng ạ.” Astrid nói.
“Người có Soap Net* không?”
(Soapnet là một kênh truyền hình vệ tinh thông thường ở Mỹ thuộc sở hữu của Disney – ABC Televison Group thường phát những serie phim truyền hình, kịch)
Zarek lắc đầu.
“Người có bất kỳ cái TV nào không?” Simi tiếp tục vói giọng điệu giống như một đứa trẻ nóng nảy.
“Rất tiếc.”
“Ngươi đang đùa ư?” Simi cằm lên tay và nhìn lên anh. “Mấy người là những người buồn chán. Một con ác quỷ cần bộ truyền hình cáp của cô ta. Akri đã lừa con. Ngài ấy không nói con không được mang bộ truyền hình cáp của mình. Mấy người thậm chí không có những cái TV tí tẹo chạy bằng pin sao?”
Phải và với lưu ý vừa rồi, anh kéo Astrid ra khỏi Simi.
“Nó không hiệu quả đâu.” Cô thì thầm.
“Cái gì?”
“Kéo em ra xa để con bé không thể nghe. Con bé nghe thấy mọi thứ.”
Anh dừng lại. “Vậy, thì, cô thật thật là nhiều chuyện.”
Zarek đứng đó nhìn Astrid. Ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt của cô, từng đường cong trên cơ thể cô.
Anh không biết phải làm gì để bảo vệ cô. Jess không thể đến đón cô vào ban ngày và anh không tin tưởng những Người cận vệ có thể mang cô đi an toàn.
Còn chưa kể đến ý tưởng để bọn họ biết nơi ẩn náu của anh trong khi bọn họ ở ngòai kia đang tìm cách giết chết anh, việc này cũng không có vẻ là một bước đi khôn ngoan.
Không một người nào đáng tin tưởng và cách duy nhất anh có thể bảo vệ Astrid là gọi Thanatos ra và tự mình anh giải quyết chuyện này.
Đêm nay, anh sẽ tìm Thanatos và một trong hai người họ sẽ phải chết.
Đó là việc mà anh không muốn nói với Astrid. Cô sẽ không để anh đi nếu cô biết.
“Nghe này, chúng ta cần thức ăn vào đêm nay. Anh sẽ rời khỏi em và Simi sẽ ở đây nơi an toàn nhất và anh sẽ tìm một số nhu yếu phẩm.”
“Sao không để cho Simi đi? Không có gì có thể làm hại con bé.”
Zarek trượt tia nhìn của anh về phía con ác quỷ, người đang chơi trò Những chú heo con nhỏ bé *bằng những ngón chân trần của cô ta.
“Phải, nhưng anh không nghĩ cô ta nên ra ngoài một mình, phải không nào?”
Astrid hơi lưỡng lự. “Có lẽ anh nói đúng.”
Zarek ngồi sụm xuống sàn nhà và kéo cô ngồi xuống cùng anh. Anh kiểm tra đồng hồ của mình và nhìn thấy chưa đầy hai tiếng nữa thì mặt trời sẽ lặn.
Chưa đầy hai tiếng để ở bên cạnh người phụ nữ có ý nghĩa rất nhiều với anh.
Nằm xuống, anh nhắm mắt lại trong khi cô đặt đầu mình lên ngực anh và vẽ những vòng tròn trên anh.
“Nói cho anh biết điều gì đó tốt đẹp đi, công chúa. Nói anh nghe em sẽ làm gì khi chuyện này kết thúc đi.”
Astrid ngừng vẽ những vòng tròn bằng tay mình trong khi cô nghĩ về điều đó. Điều cô muốn là ở cùng với Zarek. Nhưng làm cách nào cơ chứ?
Artemis sẽ phải để anh ra đi và cô hiểu người chị họ của mình đủ để biết Artemis sẽ không chia sẻ đồ chơi của chị ta.
“Em sẽ nhớ anh, hoàng tử quyến rũ ạ.”
Cô cảm thấy cơ thể anh căng cứng trước lời nói đó. “Em thực sự sẽ nhớ chứ?"
“Vâng, em sẽ nhớ. Còn anh thì sao?”
“Anh sẽ sống sót. Anh luôn sống sót mà.”
Phải, anh luôn sống sót. Theo những cách khiến cô kinh ngạc.
Astrid lần theo đường nét trên quai hàm của anh. “Anh nên nghỉ ngơi đi.”
“Anh không muốn nghỉ ngơi. Anh chỉ muốn cảm nhận em thêm một chút nữa thôi.”
Cô mỉm cười trước lời nói đó.
“Hai người đang định hôn nhau à?” Simi hỏi. “Có lẽ con nên đi lên tầng trên hay làm cái gì đó.”
Astrid bật cười. “Được rồi, Simi. Bọn ta sẽ không hôn nhau trước mặt con đâu.”
“Cô ta có bao giờ ngủ không?” Zarek hỏi.
“Em không biết. Simi, con có ngủ không?”
“Có chứ. Con còn có một chiếc giường đáng yêu nữa. Nó được khắc hình những con rồng trên đó và trên đỉnh còn treo màn trướng màu ngà cổ điển nữa. Akri đặc biệt làm cho con chiếc giường này lâu lắm rồi và đầu giường treo chiếc chuông gió hình vũ công. Khi con còn là một ác quỷ bé con, akri thường đung đưa chuông gió sau khi mang con vào giường và con thường ngắm nhìn nó cho đến khi con chìm vào giấc ngủ. Đôi khi ngài ấy còn hát ru con ngủ nữa.
“Còn em thì sao, công chúa?” Zarek hỏi. “ Mẹ em có ôm em khi em còn bé không?”
“Hằng đêm, nếu bà ấy phải đi phán xét một ai đó thì chị Atty của em sẽ ôm em.”
Astrid không hỏi Zarek ai đã ôm anh. Cô đã biết sẵn câu trả lời.
Không ai cả.
Cô nhích lại gần anh.
Zarek nhìn chằm chằm trần tầng hầm lởm chởm. Buồn cười làm sao khi hơn năm mươi năm trước khi anh đào một phần của cái tầng hầm này chưa bao giờ anh nghĩ một ngày nào đó anh sẽ nằm ở đây bên cạnh người tình của anh.
Astrid.
Anh không có bất kỳ mối liên hệ nào với cô. Không có quyền chạm vào cô.
Cô ở quá gần với thiên đường mà một người đàn ông như anh sẽ không bao giờ với tới được.
Và dù vậy anh vẫn chưa muốn từ bỏ cô. Không phải bây giờ.
Không bao giờ cả.
Cô là người duy nhất trong suốt lịch sử mà anh nguyện chết vì.
Không nghi ngờ gì đêm nay anh sẽ chết vì cô.
Cô ta nhìn chằm chằm vào anh mà không nhúc nhích.
Zarek tấn công.
Thay vì chiến đấu, cô ta thét lên quay người và bỏ chạy trở về cái hang.
Zarek đuổi theo cô ta, định ngăn cô ta lại trước khi cô ta chạy đến chỗ Astrid, nhưng anh đã không thành công.
Con ác quỷ chạy thẳng đến chỗ Astrid và trước sự ngạc nhiên của anh cô ta phóng ra đằng sau lưng của Astrid và biến cô thành vật ngăn cách giữa hai người bọn họ. Đôi cách của con ác quỷ gấp lại và quấn lấy người cô ta như thể để bảo vệ cô ta.
Con ác quỷ đặt một tay lên vai Astrid trong khi cô ta nhìn anh một cách thận trọng. “Astrid nói hắn ta để cho con yên. Bằng không con sẽ nướng chín hắn ta và làm cho akri nỗi giận. Con không muốn làm akri nỗi giận đâu.”
Astrid nắm lấy bàn tay của con ác quỷ trong tay mình. “Simi? Là con sao?”
“Phải. C’est moi ( Tiếng Pháp: là con đây) . Con ác quỷ nhỏ bé với đôi sừng trên đầu.”
Zarek hạ thấp móng vuốt của mình xuống. “Hai người biết nhau sao?”
Astrid cau mày khi cô đối mặt với anh. “Anh không biết con bé sao?”
“Cô ta là một con ác quỷ. Tại sao anh phải biết cô ta cơ chứ?”
“Bởi vì con bé là người đồng hành của Acheron.”
Hoàn toàn sửng sốt, Zarek há hốc miệng nhìn cái sinh vật nhỏ bé, người có đôi mắt kỳ lạ rất giống mắt của Acheron. Chúng nhạt màu và rực rỡ, nhưng đôi mắt của cô ta có mống mắt màu đỏ. “Ash có một người bạn đồng hành sao?”
Con ác quỷ khịt mũi. Cô ta đứng thẳng người và thì thầm lớn tiếng vào tai Astrid. “Thợ săn đêm dễ thương, nhưng rất ngu ngốc.”
Anh quẳng cho cô ta một cái liếc nhìn cáu kỉnh trong khi Astrid nén lại một tràng cười.
“Simi, con đang làm gì ở đây?” Astrid hỏi.
Con ác quỷ nhìn quanh đường hầm và bĩu môi theo cái cách khiến anh nhớ đến một đứa trẻ nhỏ.
“Đói bụng quá. Có gì ăn không? Thứ gì không quá nặng bụng. Có lẽ là một hay hai con bò chẳng hạn?”
“Không, Simi.” Astrid nói. “Không có thức ăn.”
Con ác quỷ phát ra một âm thanh thô lỗ khi cô ta rời khỏi Astrid. “ ‘Không, Simi. Không có thức ăn’” Cô ta mỉa mai. “Người nói cứ như akri vậy ‘ Đừng ăn cái đó, Simi, con sẽ gây ra một thảm họa sinh thái mất thôi.’ Cái gì mà thảm họa sinh thái chứ, đó là điều con muốn biết? Akri nói thảm họa sinh thái là khi con đang trong một cơn đói bụng kinh khủng, nhưng con không nghĩ nó đúng, nhưng đó là tất cả những gì mà ngài ấy nói.”
Không đếm xỉa đến hai người bọn họ, con ác quỷ bắt đầu lùng sục đống vũ khí của anh.
Cô ta cầm lấy một trái lựu đạn và cố cắn nó một miếng.
Zarek giật nó ra khỏi tay cô ta. “Đó không phải là thức ăn.”
Con ác quỷ mở miệng như thể định nói, rồi ngậm miệng lại. “Tại sao người lại ở trong một cái lổ tối thui vậy Astrid? Người bị té xuống à?”
“Bọn ta đang trốn, Simi ạ.”
“ Trốn sao?” Cô ta lại khịt mũi. “Trốn cái gì?”
“Thanatos.”
“Pffff…” Con ác quỷ đảo mắt và vẫy tay thô bạo. “Sao người phải trốn cái tên thảm hại đó chứ? Hắn ta còn không phải là một món nướng ngon miệng nữa. Còn không thể làm dịu một phần cơn đói bụng của con nữa. Hmmm… Tại sao ở đây lại không có thức ăn?” Cô ta nhìn Astrid đầy suy đoán.
Zarek bước đến giữa họ.
Con ác quỷ lè lưỡi với anh và trở lại với công việc lục lọi đống vũ khí của anh.
“Tại sao cô lại ở đây?” Zarek hỏi.
Con ác quỷ phớt lờ anh. “Astrid, Sasha đâu rồi? Hắn ta là một món nướng ngon miệng đấy. Có thứ gì đó trong thịt sói. Rất ngon một khi chúng đã được cạo sạch lông. Nướng luôn cả lông thì chẳng ngon tẹo nào, nhưng có còn hơn không.”
“Ta mừng là cậu ấy không có ở đây. Nhưng sao con lại ở đây mà không có Acheron ?”
“Akri bảo con đến đây.”
“Ai là akri ?” Zarek hỏi.
Simi phớt lờ anh.
“Acheron.” Astrid giải thích. “Akri là một từ tiếng Atlantean có nghĩa là ‘ đức ngài hay chủ nhân.’”
Anh châm biếm câu nói đó. “ À, la-di-da. Thảo nào mà hắn ta lại tự cho mình là quan trọng đến như vậy, với một con thú cưng là ác quỷ theo đuôi hắn ta, gọi hắn ta là ‘đức ngài và chủ nhân.’”
Astrid nhìn anh bối rối. “Zarek anh ấy không như vậy, và anh tốt nhất đừng có sỉ nhục anh ấy khi Simi đang ở gần. Con bé thường đích thân đáp trả những việc đó và không có Acheron ở đây để ngăn cản con bé thì con bé còn chết chóc hơn cả một quả bom nguyên tử.”
Anh nhìn qua con ác quỷ nho bé với một niềm kính trọng mới. “Thật hả?”
Astrid gật đầu. “Giống loài của con bé đã từng thống trị cả trái đất. Thậm chí cả những vị thần Olympus còn phải sợ những người Charonte, và chỉ có mỗi người Atlantean mới có thể đánh bại và điều khiển họ.”
Simi nhìn lên và tặng cho anh một nụ cười tươi rói lộ cả hàm răng, lộ cả những chiếc răng nanh hiểm ác. Cô ta liếm môi như thể đang thưởng thức một món ăn rất ngon miệng. “Con rất thích nướng chính những tên thần trên đỉnh Olympus đó. Bọn chúng rất ngon miệng. Một ngày nào đó, con sẽ ăn thịt ả thần tóc đỏ nữa.”
“Con bé không thích Artemis.” Astrid giải thích.
Như anh đã nghĩ.
“Simi ghét ả ta, nhưng akri nói ‘ Không, Simi, con không thể giết Artemis. Cư xử cho đàng hoàng nào, Simi, đứng có bắn tia lửa vào cô ta, đứng có làm cho cô ta trọc đầu, Simi.’ Không, không và không. Lúc nào con cũng nghe thấy mấy từ đó.”
Cô ta liếc nhìn một Zarek một cách ẩn ý. “Con không thích từ đó. ‘Không.’ Nó thậm chí còn có vẻ độc ác. Simi có xu hướng nướng chín những ai quá ngu ngốc để nói từ đó với cô ấy. Nhưng không phải với akri. Ngài ấy có quyền nói thế với con, con chỉ là không thích khi ngài ấy nói vậy với con thôi.”
Zarek cau mày khi anh quan sát Simi lượn quanh từ cái hộp này đến cái hộp khác như một con bướm. Cô ta hét lớn lên khi cô tìm thấy chỗ anh để vàng và trang sức mà Artemis đã trả cho anh hằng tháng.
“Nhìn này!” Simi nói, vốc lên một nắm kim cương. “Người có thứ lấp lánh như akri. Ngài ấy cho con tất cả thứ lấp lánh của ngài ấy” Cô ta đưa một sợi dây chuyền ngọc bích lên cổ họng mình. “Ngài ấy nói con rất xinh đẹp khi mang những thứ lấp lánh., đặc biết khi chúng có màu đỏ như mắt của con. Đây này, Astrid.” Cô ta nói, mang một chiếc vòng cổ khác đến chỗ họ và đeo nó vào cổ Astrid.
“Con biết là người không nhìn thấy nó, Astrid, nhưng nó rất đáng yêu, giống người vậy. Người cần phải đeo nó, rồi người cũng sẽ trở nên lắp lánh.” Cô ta ngước nhìn đầu của Astrid. “Nhưng vẫn không có sừng.Một ngày nào đó chúng ta cần phải chỉnh người lại với một cặp sừng để người có thể trở thành ác quỷ luôn. Làm một ác quỷ rất vui – ngoại trừ việc khi con người cố tập thế dục*(exercise => execute: hành hình) người… Đợi đã, từ đó không đúng. Con quên nó rồi, nhưng người hiểu ý con nói mà.”
Có thứ gì đó lôi cuốn một cách lạ lùng ở cô ta, nhưng cô ta có vẻ gì đó không ổn… về nhiều khía cạnh chứ không phải chỉ một kía cạnh.
“Cô ta ổn chứ?” Anh hỏi Astrid. “ Ý anh là, không có ý xúc phạm đâu, nhưng cô ta có vẻ còn điên hơn cả anh nữa.”
Astrid cười. “Anh phải nhớ rằng Acheron, chúng ta có thể nói là, nuông chiều con bé nhiều quá và Simi không hoàn toàn trưởng thành.”
“Đúng vậy đó.” Simi nói với giọng điệu khiến anh nhớ đến một đứa trẻ năm tuổi. Cô ta có một cách phát âm ê a khác thường không giống như bất kỳ thứ gì mà anh từng nghe trước đây.
“Simi có những nhu cầu.” Cô ta tiếp tục nói một cách vu vơ. “Rất nhiều nhu cầu. Con cần cái thẻ nhựa của akri, là một. Nó rất tuyệt. Người ta cho con rất nhiều thứ khi con đưa nó cho họ. Ooo, con rất thích cái thẻ nhựa mới mà ngài ấy tặng cho con với chính tên của con trên đó. Nó có màu xanh và nó lấp lánh và nó ghi Simi Parthenopaeus trên đó.”
Cô ta nhìn lên như một đứa trẻ nhẹ dạ. “Nó nghe không tuyệt sao? Con phải nói lại một lần nữa. Simi Parthenopaeus. Con rất thích cái tên đó. Cái thứ đó còn có cả hình con ở một bên góc và con là một ác quỷ rất quyến rũ nếu con nói bản thân mình như vậy thì akri cũng sẽ nói theo. ‘Simi, con rất đẹp.’ Con rất thích khi ngài ấy nói vậy với con.”
“Cô ta luôn huyên thuyên như vậy à?” Zarek khẽ thì thầm vào lỗ tai Astrid.
Cô gật đầu. “Tin em đi, sẽ khôn ngoan hơn khi để con bé huyên thuyên. Con bé sẽ rất phiền lòng nếu anh bảo nó im lặng. Con bé đã từng nuốt cả một vị thần thứ cấp người bảo nó im lặng.”
Simi nghiêng đầu như thể một ý tưởng khác chợt hiện lên trong cái trí óc rối mù của cô ta. “Và bất ngờ là con đặc biệt thích đàn ông.” Cô ta nhìn đến Zarek người đang vô thức co rúm người lại. “Nhưng không phải cái người đó. Hắn ta quá đen tối. Con thích những người mắt xanh vì họ khiến con nhớ đến tấm thẻ của mình. Những người như Travis Fimmel* người mẫu của hãng Calvin Klein đó, cái người trên biển quảng cáo lớn ở New York vào lần gần đây nhất mà akri mang con đến đấy. Anh ta nhìn rất ổn và khiến con muốn làm những thứ khác với anh ta thay vì nướng chín anh ta. Anh ta khiến con nóng và nhộn nhạo.”
images
( Travis Fimmel )
“Được rồi Simi. Nóng và nhộn nhạo. Ta nghĩ chúng ta nên đổi chủ đề.” Astrid nói.
Zarek không chắc anh nên cảm thấy nhẹ nhõm hay bị xúc phạm bởi lời bình luận của cô ta về anh. Nhưng anh hoàn toàn đồng ý rằng việc đổi chủ đề sẽ tốt hơn.
Astrid quay người về hướng cô nghĩ Simi đang ở đó, nhưng Simi đã duy chuyển sang chỗ khác.
Một lần nữa.
Con ác quỷ dường như có ác cảm với việc ngôi yên một chỗ.
“Simi, tại sao Acheron lại lệnh cho con đến đây?”
Simi lấy một con dao găm có vỏ ra khỏi một cái hộp và kiểm tra nó với vẻ chuyên thành thạo khiến Zarek cũng phải nhướng mày. Cô có thể trông rất trẻ con, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu trẻ con nào trong cái cách cô ta xử lý vũ khí của anh.
Cô ta kiểm tra sự cân đối của lưỡi dao như một chuyên gia. “Để bảo vệ người khỏi Thanatos chỉ có vậy những chị gái của người mới không nổi cơn thịnh nộ và hủy diệt cả thế giới. Thực sự thì việc đó cũng không quá tệ. Ít nhất thì vào lúc đó mama của akri sẽ được phóng thích. Lúc đó thì bà sẽ không còn tỏ ra cáu kỉnh với Simi nữa.”
Zarek bất ngờ trước lời nói của Simi. “Mẹ của Ash vẫn còn sống sao?”
Cô ta lấy tay che miệng mình và thả rơi con dao găm xuống. “ Oh, akri thường tức giận mỗi khi con nói đến việc đó. Simi hư. Con sẽ không nói gì nữa. Con cần đồ ăn.”
Zarek gãi gãi đầu mình khi Simi trở lại với công việc mở những cái thùng ra. Oh chuyện này hay thật. Anh có một tiên nữ cần phải bảo vệ, một tên tâm thần trốn ở nơi nào đó tìm cách giết họ, và giờ đây thêm vào một con ác quỷ thần kinh.
Oh, vâng, chuyện này ngày càng thú vị hơn rồi đó chứ.
Anh nhìn qua Astrid, người đang cau mày như thể đang suy nghĩ về những điều mà Simi đã tiết lộ.
“Mà các chị gái của em là ai vậy Astrid, sao họ có thể phá hủy cả thế giới?” Zarek hỏi.
Astrid khẽ co rúm người lại và cục cựa một cách không thoải mái.
Chuyện này sẽ còn tồi tệ hơn nữa đây.
Anh biết mà.
Thậm chí cô còn co rúm người hơn, cô thì thầm. “Những vị thần số mệnh.”
Zarek trở nên lạnh cóng. Oh, phải rồi, cuộc đời của anh, tồi tệ như mọi khi, vừa lao thẳng xuống Shitsville*( Bộ phim truyền hình của Úc với tên gọi đầy đủ là Shitsville Express) và không có lối thoát nào trong tầm mắt.
“Chị của em là thần số mệnh.” Anh lặp lại, phát âm từng từ một một cách chậm rãi và rõ ràng để không có bất kỳ sự nhầm lẫn nào ở đây.
Cô gật đầu.
Tức giận bao trùm lấy anh. “Anh hiểu rồi. Các chị gái của em là Moirae, ba vị thần số mệnh, những người chịu trách nhiệm quản lý mọi thứ. Những người phụ nữ được biết đến là không có sự nhân từ và lòng thương hại với bất kỳ ai. Những người phụ nữ mà những vị thần khác còn phải sợ họ.”
Cô cắn môi mình. “Bọn họ không thực sự tệ đến vậy đâu. Họ có thề gần như tử tế, nếu anh gặp họ trong tâm trạng tốt.”
“Oh, jeez.” Zarek cào tay vào tóc mình trong khi anh vật vã giữ cho cơn giận của mình không bùng nổ. Thảo nào Ash lại phái Simi đến.Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với Astrid, không thể nói trước được hậu quả. “Làm ơn, hãy nói với anh rằng có một cuộc cãi vã trong gia đình và em và những người chị của mình không còn nói chuyện với nhau nữa. Rằng thậm chí họ còn không chịu nổi việc nhắc đến tên em.”
“Không , không. Bọn em cực kỳ thân thiết. Em là con út của cả nhà và họ như ba người mẹ đối với em vậy.”
Zarek thực sự rên rỉ. “Vậy là em đang nói với anh rằng ngay bây giờ anh phải chịu trách nhiệm về con thú cưng yêu thích của Acheron và người em gái yêu quý của thần số mệnh sao?”
Mắt Simi mở to. “Nói với cậu bé Răng nanh rằng con không phải là thú cưng. Nếu hắn ta không dùng giọng điệu tử tế hơn, hắn ta sẽ phải hối tiếc đó.”
Astrid phớt lờ lời bình luận của Simi. “Mọi chuyện không tệ vậy đâu.”
“Không ư? Vậy nói anh nghe xem có cái gì tốt trong chuyện này không Astrid.”
“Bọn họ chắc chắn sẽ đứng về phía em khi em phán anh vô tội.”
“Chắc chắn?”
Cô dè dặt gật đầu.
Zarek gầm gừ trước hành động đó. Để việc đó cho anh. Bất kỳ lúc nào anh gặp phải rắc rối bởi một thứ gì đó nó chẳng bao giờ là một rắc rối nhỏ cả.
Astrid quay về phía Simi. “Simi, tại sao con lại không nói chuyện với Zarek ?”
“Bởi vì akri nói không được nói. Mặc dù ngài ấy không nói con không thể nói chuyện với người.”
“Cô làm mọi việc anh ta bảo cô sao?” Zarek hỏi cô ta.
Simi phớt lờ anh.
“Phải, con bé làm mọi việc.” Astrid trả lời. “Nhưng tin tốt là Simi không thể nói dối. Phải không Simi?”
“Vâng, sao con phải nói dối cơ chứ? Nói dối chỉ khiến mọi thứ thêm rắc rối.”
Oh phải rồi. Làm như cô ta chưa đủ rắc rối vậy. Anh chưa bao giờ thấy bất kỳ ai hay thứ gì rắc rối hơn con ác quỷ này.
“Tại sao Acheron lại lệnh cho con không nói chuyện với Zarek ?”
“Con không biết. Ả khốn thần tóc đỏ rất tức giận khi ngài ấy lệnh cho con bảo vệ người. Mọi thứ diễn ra như thế này…”
Con ác quỷ biến hình thành Acheron. “Bảo vệ Zarek và Astrid. Ngay bây giờ.”
Cô ta biến hình thành Artemis. “Không.” Cô quát lên. “Anh không thể để nó đi, nó sẽ nói với Zarek mọi thứ.”
Simi, nhìn giống như Artemis, đặt tay lên ngực mình và thì thầm lớn tiếng với Astrid. “ Phần này là lúc ả thần tóc đó tiếp túc nói về chuyện đã xảy ra ở ngôi làng của Zarek và akri rất không vui với ả ta. Không biết tại sao ngài ấy không cho con giết chết ả ta và chấm dứt mọi chuyện, nhưng cuối cùng ngài ấy nói…”
Simi lại biến thành Ash một lần nữa. “Simi đừng nói chuyện với Zarek nhưng đảm bảo rằng Thanatos không giết một ai trong hai người bọn họ.”
Simi trở về với hình dạng ma quái nhỏ bé và mỏng manh. “ Vì vậy con nói được thôi và giờ đây con không nói chuyện với Zarek.”
“Wow.” Zarek nói khi cô ta dừng độc diễn của ác quỷ. “Cô ta còn là một cái máy quay phim nữa. Tiện lợi làm sao.”
Cô ta bắn cho Zarek một cái nhìn chết chóc, nhưng lại hướng câu nói của mình về phía Astrid. “ Con nhớ những ngày Simi có thể bắt những Thợ săn đêm mà không ai để ý thấy.”
Astrid tiến về phía trước và nhận thấy Simi đang nắm lấy tay cô và nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ, ngọt ngào. Hiển nhiên là con ác quỷ thích cô.
“Chuyện gì xảy ra tại ngôi làng của Zarek mà Artemis không muốn để Zarek biết?”
Simi nhún vai. “Con không biết. Cô ta lúc nào mà không cư xử như bị bệnh hoang tưởng. Lo sợ rằng akri sẽ bỏ đi và không bao giờ trở lại, điều mà con luôn bao người ấy làm đi. Nhưng người có chịu nghe không? Không.” Lời nói tiếp theo của cô được thốt ra bằng giọng của Ash. “ Cô ta không phải là mối lo ngại của con, Simi. Con không hiểu đâu Simi.”
Cô ta phát ra một âm thanh thô lỗ khác. “Được rồi, con hiểu mà. Con hiểu rằng con khốn thần đó cần Simi nướng chín ả ta cho đến khi ả ta học được cách đối xử tử tế với người khác. Con nghĩ ả ta nhìn sẽ tuyệt hơn với những ngọn lửa. Con có thể khiến mụ ta thành mụ phù thủy biển cả già nua xấu xí hay thứ gì như thế.”
“Simi!” Astrid nhấn mạnh tên cô ta và cầm lấy cả hai tay cô ta như thể đang có khiến con ác quỷ quay trở về với chủ đề cần nói đến. “Làm ơn, nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra tại ngôi làng của Zarek .”
“Oh, cái đó ư. À, chuyện về Thanatos đó mà, nhưng không phải là tên đang săn lùng người, mà là cái tên trước hắn ta cơ, hắn ta nỗi khùng và giết tất cả mọi người. Họ những con người tội nghiệp không có lấy một cơ hội để chống trả. Akri đã nỗi giận đến mức ngài ấy muốn trái tim ả thần khốn kiếp đó, chỉ là con đã nói ả ta làm gì có tim để mà moi.”
Zarek cảm thấy như thể ai đó vừa mới đấm vào bụng anh. “Cô đang nói cái gì vậy? Ý cô là tôi không giết bọn họ sao?”
Tâm trí Astrid như quay cuồng trước điều mà Simi vừa tiết lộ. Nếu Zarek vô tội trong việc phá hủy ngôi làng của anh thì tại sao anh lại bị đi đày?
“Zarek không giết bọn họ sao?” Cô hỏi Simi.
“Dĩ nhiên là không rồi. Không một Thợ săn đêm nào lại đi giết trách nhiệm của họ cả. Akri sẽ ăn thịt họ nếu họ dám làm thế. Zarek đã giết những người Apolite – điều khiến cho mọi người căm phẫn.”
Zarek cau mày. Anh không nhớ bất kỳ việc gì về Apollite cả. Gần ngôi làng của anh không có một Apollite nào hết. “Apollite nào cơ chứ?”
Astrid lặp lại câu hỏi của anh.
Simi giải thích một cách chậm rãi và cẩn trọng như thế họ mới là những người có vấn đề trong việc tập trung vào cuộc hội thoại. “Đó là những kẻ mà Thanatos đã tập hợp lại và sử dụng bọn họ như bia đỡ đạn. Jeez, hai người không biết một chút gì về Daimon hay Apollite hay sao? Thanatos có thể triệu tập họ và khiến họ làm theo lệnh của hắn. Thỉnh thoảng hắn ta còn có thể làm như vậy với cả con người.
Hắn ta được Astrid phái đi giết một tên Thợ săn đêm nào đó tận đâu trên Scotland, rồi sau khi hắn ta hoàn thành nhiệm vụ, hắn ta săn lùng những Thợ săn đêm khác để hắn có thể tiêu diệt bọn họ và tất cả loài Apollite có thể sống trong bình yên và hút máu loài người mà không phải lo lắng về những kẻ như các người.”
Astrid rùng mình trước lời nói của Simi trong khi cô nhớ ra nơi cô đã từng ở vào chín trăm năm trước. “Thanatos là người đã giết tên Miles ở Scotland à?”
“Phải.” Simi xác nhận.
“Rồi sau đó hắn săn lùng Zarek à?”
Simi phát ra một âm thanh thiếu kiên nhẫn. “Hắn ta là một Thợ săn đêm, đúng không nào? Hai người có một vài chứng bệnh kỳ quái của loài người nên không thể theo kịp những gì con đang nói à?”
Astrid vỗ vỗ cánh tay của Simi hy vọng có thể làm cô ta bình tĩnh lại. “Ta xin lỗi, Simi. Con chỉ đang nói cho chúng ta biết những chuyện mà chúng ta chưa từng biết đến.”
Simi nghiêng đầu rồi nhìn Zarek. “Oh, con nghĩ vậy thì ổn rồi. Dù thế … người cần biết một vài thứ về Thanatos . Hắn có thể giết người và tất cả mọi thứ.”
Astrid cảm nhận được Zarek định mở miệng nói. Cô quẳng cho anh một ám hiệu chết chóc trong khi cô tiếp túc gặng hỏi Simi.
“Simi, tại sao Zarek lại không nhớ về lần đầu tiên Thanatos săn lùng anh ấy?”
“Bởi vì hắn ta đáng ra không nên biết. Akri phải giết Thanatos trước mặt hắn và ngài ấy phải làm cho Zarek không nhớ gì về cái đống lộn xộn đó.”
Zarek phát ra một hơi thở chậm rãi khi lời nói của cô ta từ từ thấm vào anh. Ash đã làm cho anh không thể nhớ được.
“ Acheron đã làm đầu óc tôi rối tung sao?”
Gương mặt Astrid lộ vẻ nhẹ nhõm.” Zarek , anh vô tội.”
Cơn thịnh nộ như xé nát anh. “Vậy là tôi bị đày đến cái lỗ hoang vắng chết tiệt này bởi vì Acheron đã giết Thanatos sao? Cái cứt gì vậy trời?” Anh giẫm chân xuống sàn một cách giận dữ. “Tôi sẽ giết thằng con hoang đó.”
Simi nhanh chóng biến hình thành một con rồng ‘nhỏ’.
Loại có thể lắp đầy căn tầng hầm của họ. Đôi mắt cô ta sáng rực đầy giận dữ trong khi cô ta rít lên. “Ngươi dám sỉ nhục akri sao?”
Sẵn sàng chiến đấu, Zarek mở miệng định nói với cô ta phải và nhận thấy Astrid đang che chắn cho anh. Cô đứng giữa hai người họ và giữ anh đằng sau lưng cô.
“Không, Simi. Zarek có quyền tức giận. Anh ấy bị đi đày vì thứ mà anh ấy đã không làm.”
Simi biến trở lại hình dạng con người. “Hắn ta không bị oan. Hắn ta bị đày ải vì đã giết chết những người Apollite.”
Simi hóa thành hình dáng của Artemis. “Thấy chưa, em đã nói với anh rồi, Acheron, hắn ta điên rồ. Hắn ta không có quyền giết họ.”
Cô ta lại hóa thành Acheron. “ Anh ta phải làm gì đây? Bọn họ tự quăng mình vào anh ta, cố giết anh ta. Đó chỉ là tự vệ thôi.”
“Đó là giết người.”
“Tôi thề đó, Artemis, cô mà giết chết Zarek vì chuyện này thì tôi sẽ bước ra khỏi cánh cửa đó và không bao giờ trở lại.”
Cô ta biến hình trở lại thành bản thân. “ Thấy chưa. Đó là lý do hắn bị đày ải. Ả khốn thần đó không muốn akri rời bỏ ả nên ả ta đồng ý cho Zarek sống ở đây chừng nào những người khác không ở gần hắn ta.”
Simi nhìn quanh căn đường hầm tăm tối. “Thành thật mà nói, con nghĩ con thà chết còn hơn. Nơi này còn buồn chán hơn cả Katoteros và con đã không biết còn nơi nào có thể buồn chán hơn cả Katoteros. Giờ thì con nghĩ lại lồi. Lần sau khi mà akri nói với con ở nhà không tệ vậy đâu thì con sẽ tin ngài ấy. Ở nơi này người thậm chí còn không có thức ăn đàng hoàng nữa. Cả TV cũng không có.”
Zarek bước lùi lại và nhìn chằm chằm một cách trống rỗng vào bức tường khi anh cố nhớ lại quá khứ trong khi Simi tiếp tục huyên thuyên không ngừng nghỉ.
Anh có thể nghe thấy những tiếng thét của dân làng, nhưng giờ đây anh tự hỏi…
Anh đã thực sự nghe thấy những tiếng thét của ai?
Astrid dò dẫm đường đi đến bên cạnh anh. Hơi ấm từ sự hiện diện của cô như thấm dần vào anh. Cô chạm vào cánh tay anh và theo phản xạ anh cảm thấy như bùng cháy. Thứ gì đó trong cái chạm của cô luôn rung chuyển anh và khiến anh muốn ôm lấy cô.
Khiến anh muốn chạm vào cô.
“Anh ổn chứ?” Cô hỏi.
“Không, không thực sự. Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó.”
Cô gật đầu như thể cô hiểu. “Simi, có cách nào để trả lại những thứ mà Acheron đã làm với đầu óc của Zarek không?”
“Hông. Akri gần như bất bại. À, ngoại trừ một vài chuyện, và cả bọn con không nói về chúng vì nó khiến akri trở nên cáu kỉnh. Con thích từ ‘bất bại’. Từ đó giống như con vậy. Bất bại.”
“Vậy thì chuyện này vô vọng rồi.” Zarek lầm bầm. “Anh không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh anh vô tội và anh sẽ không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra ở đó.”
“Em không chắc như vậy đâu.” Astrid nói, mỉm cười với anh. “ Đừng từ bỏ hy vọng với em sớm vậy chứ, Zarek . Nếu chúng ta có bằng chứng về những điều con bé đã nói, thì quyết định của em sẽ được thông qua. Anh vô tội. Không một ai có thể tranh cãi về việc đó. Những người chị của em sẽ không để anh bị phán xét sai tội đâu.”
Anh mỉa mai. “Anh đã vô tội khi bị ném đá đến chết đó thôi, công chúa. Thứ lỗi cho anh nếu anh không có nhiều niềm tin vào công lý hay những người chị của em.”
Astrid nuốt nghẹn. Đó là sự thật, những người vô tội thường phải chịu đau khổ. Mẹ và các chị của cô chối bỏ cái sự thật hiển nhiên đó của vũ trụ, mặc dù mẹ đã đấu tranh để mang công lý đến cho mọi người.
Đôi lúc những chuyện không công bằng vẫn diễn ra. Không có cách nào thay đổi nó.
Zarek là một ví dụ điển hình.
Mặc dù vậy, anh cần phải biết sự thật về việc đã xảy ra với anh. Anh rất xứng đáng được biết.
“Simi? Con có cách nào cho Zarek thấy những việc đã xảy ra vào tối đó không?”
Simi gõ gõ ngón trỏ của mình vào má trong khi cô ngẫm nghĩ về việc đó. “Con cho là có. Akri không có nói con không thể cho hắn ‘xem’ bất kỳ chuyện gì, ngài ấy chỉ nói con không được nói chuyện với hắn thôi.”
Astrid mỉm cười. Simi luôn luôn diễn giải những thứ Acheron yêu cầu cô làm hoàn toàn theo nghĩa đen.
“Con sẽ làm chứ? Làm ơn đi mà?”
Simi bước đến chỗ Zarek và nắm lấy cằm của anh.
Zarek định chống cự, nhưng có thứ gì đó dường như đang thấm vào anh qua bàn tay của cô ta. Nó làm anh tê liệt.
Simi chỉnh mặt anh nghiêng lại cho đến khi anh có thể nhìn thằng vào cô giờ đây với đôi mắt đỏ và vàng và rồi anh nhìn thấy quá khứ.
Mọi thứ xung quanh anh như mờ dần đi và tất cả những gì anh có thể tập trung vào là đôi mắt của Simi. Những hình ảnh thoáng lướt qua đồng tử của cô ta, rồi đi thẳng vào đầu óc của anh. Anh không nhớ bất kỳ điều gì trong đây đã từng xảy ra. Nó giống như xem một bộ phim về cuộc đời của anh vậy.
Anh nhìn thấy đám cháy từ ngôi làng của anh đang thiêu rụi mặt đất. Xác chết nằm rải rác khắp nơi. Những thứ đã ám ảnh anh hàng thế kỷ. Nhưng đó không phải là thứ mà lần này anh nhìn thấy.
Nó còn nhiều hơn nữa…
Những hình ảnh đã bị lãng quên bị lấy ra khỏi đầu óc anh.
Anh nhìn thấy bản thân mình loạn choạng đi thẳng vào làng. Hoang mang. Tức giận. Những thiệt hại đã xảy ra trước đó, anh không phải là người chịu trách nhiệm về việc này.
Anh nhìn thấy người phụ nữ già nua đó, người mà anh đã giữ lấy trong vòng tay như anh vẫn thường làm. Chỉ là lần này bà ta nói nhiều hơn là chỉ thốt ra lời buộc tội quen thuộc. “Cái chết đến tìm anh. Hắn giết mọi người vì hắn muốn chúng tôi cho hắn biết nơi anh sống. Chúng tôi không biết nó ở đâu và điều đó khiến hắn tức giận.” Đôi mắt già nua của bà ta cháy bừng lên vì sự căm ghét và buộc tội. “Tại sao anh lại không đến? Tất cả đều là lỗi của anh. Anh đáng ra phải bảo vệ tất cả chúng tôi và chính anh là người đã giết chúng tôi. Anh đã giết con gái của tôi.”
Anh nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ già nua ấy. Cảm thấy cơn thịnh nộ của bản thân một lần nữa khi anh nhìn thấy việc mà những tên Daimon đã làm…
Tim Zarek nện thình thịch khi anh nhận ra sự thật.
Anh vô tội trong việc giết chết những người mà anh đã có trách nhiệm.
Không có bất kỳ việc gì trong đây là lỗi của anh. Anh đang tuần tra vòng vòng như thường ngày khi anh phát hiện ra đám cháy và anh vội lao đến chỗ họ, nhưng rồi đó đã là quá trễ.
Thanatos đã đến ngôi làng vào ban ngày và phá hủy nó. Anh không có cách nào để bảo vệ họ cả.
Trong khi anh nhìn vào đôi mắt của cô ta, Simi mang anh từ chuyến đi kéo dài năm đêm đã bị lãng quên đến ngôi làng của người Apollite nơi anh đã đến để tìm ra kẻ chịu trách nhiệm cho những cái chết ở Taberleigh.
Mỗi bước đi trên đường anh phải chiến đấu với những chiến binh Spathi Daimon, và một trong những bọn chúng đã nói cho anh biết về Kẻ tiêu – diệt – Thợ săn đêm, kẻ sẽ đoàn kết người của bọn chúng lại và tiêu diệt tất cả Thợ săn đêm. Tên chiến binnh Spathi đã bật cười khi hắn ta chết, nói với anh rằng triều đại của Thợ săn đêm đã hết.
Kẻ tiêu – diệt – Thợ săn đêm sẽ chiếm lại thế giới của loài người và rồi bọn chúng sẽ hạ gục bọn thần trên đỉnh Olympus
Và khi mỗi đêm trôi qua số lượng chiến binh Spathi sẽ ngày càng tăng lên, Zarek nhận ra chính xác thì cả thể giới đang phải đối mặt với chuyện gì. Mỗi ngôi làng mà anh đi ngang qua đều bị phá hủy. Người dân ở đó đều chết. Bị xé toạc cổ hộng. Bị hút máu bởi những tên Daimon, những kẻ không muốn chết.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy một sự tàn phá như vậy. Qủa là lãng phí.
Nếu anh có sở hữu một Người cận vệ, anh sẽ cử hắn ta đi cảnh báo những Thợ săn đêm khác hay tìm Acheron và mang anh ta đến đây để cùng chiến đấu. Như hiện giờ, chỉ có mình anh ở đây và anh muốn ngăn chặn sự phá hủy trước khi những người khác gánh chịu.
Lạnh lẽo và đói khát, Zarek đã chiến đấu suốt dọc đường đi đến ngôi làng của Apollite, nơi đang bảo vệ sinh vật bí ẩn, người đã giết chết người của anh.
Zarek đến ngôi làng sau khi mặt trời đã lặng cách đấy một tiếng. Như thường lệ, người Apollite xây nhà bên dưới lòng đất. Những ngôi hầm mộ đầy tối tăm và lạnh lẽo và hoàn toàn không có một linh hồn sống nào ở đây. Trở lại lúc xa xưa, người Apollite thường xây nhà mình ở gần người chết để họ có thể chiếm lấy những linh hồn không có cơ thể nếu họ cần một buổi ăn nhẹ. Thêm vào đó, nơi này như một tấm chắn cho bọn họ. Vì những Thợ săn đêm là những cơ thể không có linh hồn, những linh hồn kia thường có một xu hướng khó chịu là muốn sở hữu thân xác của họ. Vì vậy những hầm mộ là nơi trú ẩn tốt nhất cho người Apollite và lũ Daimon.
Vì những linh hồn ở đây đã bị hút hết trước khi anh đến, Zarek có thể dễ dàng tìm đường đi vào hầm mộ.
Trong khi lùng sục khắp những hành lang và phòng ốc của nơi trú ẩn dưới lòng đất, anh phát hiện ra rằng ở đây không có sự hiện diện của bất kỳ gia đình Apollite hay Daimon nào cả, chỉ còn lại những dấu tích cho thấy một cuộc di cư vội vã.
Trong một căn phóng, anh tìm thấy một người phụ nữ cùng một đứa trẻ sơ sinh đang khóc ré lên.
Cô ta nhìn lên anh và thở hổn hển.
“Tôi sẽ không làm đau cô.” Anh nói.
Cô ta định thét lên xin trợ giúp.
Zarek vội phóng ra khỏi nhà cô ta và đóng cửa lại.
Những suy nghĩ của anh chỉ tập trung vào một người duy nhất.
Thanatos.
Việc mà người chiến binh Spathi đã nói hắn ta được Artemis cử đến để giết toàn bộ những Thợ săn đêm. Ả là người đã tạo ra tất cả bọn họ lại đi phản bội bọn họ và tạo ra một con quái vật bất bại.
Nếu anh không ngừng chuyện này ngay lập tức. Thì anh căm thù Artemis. Căm thù ả ta không chỉ vì đã tạo ra Thanatos, mà còn vì đã thả một thứ như vậy vào thế giới này mà không đưa ra một lời cảnh báo cho bất kỳ ai.
Trong khi anh di chuyển trong hầm mộ, Daimon và Apollite tấn công anh. Anh chiến đấu với bọn chúng, giết bất kỳ ai lao vào anh cùng với một thanh kiếm. Không, anh không quan tâm bọn chúng là Daimon hay Apollite. Điều đó không qua trọng.
Báo thù là điều duy nhất quan trọng.
Anh tìm thấy Thanatos ở cuối một hanh lang dài hơn. Hắn ta ở cùng với chục người của hắn trong một căn phòng, nơi người Apollite chứa đồ dệt may của họ.
Zarek đếm thấy có năm Apollite cùng với tám tên Daimon ở đó.
Nhưng điều khiến anh chùn bước chính là người phụ nữ Apollie góa bụa đứng bên cạnh Thanatos. Cô ta ăn mặc như một chiến binh Spathi và đứng đó sẵn sàng chiến đấu.
Thanatos mỉm cười hiểm ác với anh.
“Thấy chưa.” Hắn ta nói với những Apollite và Daimon ở xung quanh mình. “Hắn ta chỉ có một mình trong khi chúng ta có rất đông. Những tên Thợ săn đêm không hẳn là rất mạnh đâu. Bọn chúng không thể tập hợp lại với nhau mà không làm bản thân chúng yếu đi. Chúng ta có thể dễ dàng giết chết chúng như chúng giết chúng ta vậy. Đâm vào dấu hiệu của hắn và hắn sẽ chết như tất cả chúng ta.”
Rồi bọn chúng phóng đến chỗ anh.
Zarek cố gắng chiến đấu với bọn chúng để tìm đường đi, nhưng bọn chúng chiến đấu với sức mạnh mà anh chưa từng chứng kiến trước đây. Như thế bọ chúng được tiếp sức mạnh từ Thanatos.
Bọn chúng tóm lấy anh và quẳng anh xuống nền nhà trong khi bọn chúng xé rách quần áo của anh cố tìm kiếm dấu hiệu của anh.
Anh đã chịu rất nhiều thương tích từ những cuộc chiến trước đó. Bị suy yếu do cơn đói.
Nhưng điều đó không thể ngăn anh chiến đấu với mọi thứ mà anh có.
“Hắn ta không có dấu hiệu của Artemis!” Một người trong bọn chúng thét lên.
“Dĩ nhiên là hắn có.” Thanatos tiến đến để tận mắt chứng kiến.
Zarek tận dụng cơ hội đó để thoát ra. Anh sẽ lấy đầu Thanatos bằng chính thanh gươm của mình.
Thanatos bước lùi lại và đẩy người phụ nữ ra trước hắn để bảo vệ bản thân hắn.
Không kịp phản ứng lại, Zarek đứng đó một cách vô dụng khi cô ta bị thanh gươm của anh xuyên qua.
Khi cô ta không hóa thành bụi, anh nhận ra cô ta không phải là một Daimon. Cô ta là một Apollite.
Kinh hoàng, anh bắt gặp ánh mắt của cô ta và nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt của cô ta. Anh muốn giúp cô ta. Muốn xoa dịu cô ta.
Điều cuối cùng mà anh muốn là nhìn thấy cô ta bị đau.
Trước đây anh chưa từng làm hại một người phụ nữ… thậm chí là người phụ nữ đã buộc tôi anh cưỡng bức bà ta.
Lúc đó anh căm ghét bản thân mình con hơn cả căm ghét Artemis, căm ghét cái thực tế anh không thể nhanh nhẹn hơn. Rằng anh đã không giết Thanatos thay vào đó.
Một trong những tên Apollite khóc rống lên.
Một người đàn ông. Hắn ta phóng đến chỗ người phụ nữ và ôm lấy người phụ nữ khi cô ta chết.
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn anh với sự căm thù và thịnh nộ.
Đó là gương mặt của tên Thanatos mới.
Zarek cố vùng ra khỏi Simi khi anh nhìn thấy gương mặt đó. Nhưng cô ta nhay chóng tóm lấy anh.
Buộc anh phải nhìn quá khứ của anh đang hiện ra.
Thanatos nắm lấy cổ họng anh và quẳng anh vào tường. “Có dấu hiệu hay không thì ngươi vẫn sẽ chểt nếu ta phanh thây nhà ngươi ra.”
Cảm thấy tội lỗi về chuyện của người phụ nữ, Zarek thậm chí còn không buồn chiến đấu. Anh chỉ muốn cảm giác này kết thúc.
Nhưng khi Thanatos tiến đến chỗ anh, Acheron đột nhiên xuất hiện từ không khí.
“Thả anh ta ra.”
Những tên Daimon và Apollite còn lại tháo chạy trong sợ hãi. Chỉ duy nhất người đàn ông đang ôm lấy người vợ giờ đã chết của mình vẫn ở lại.
Thanatos chậm rãi quay người đối mặt với Ash. “Và nếu ta không thả thì sao nào?”
Ash bắn một tia chớp từ trong tay mình vào Thanatos, người ngay lập tức thả Zarek ra. Zarek rơi xuống sàn nhà, thở hổn hển để lấy không khí qua cái cổ họng sưng phù.
“Đó không phải là một sự lựa chọn.” Ash nói.
Thanatos phóng đến tấn công.
Đôi mắt của Ash biến thành một màu đỏ bầm. Sẫm màu hơn cả máu, chúng đầy những tia lửa sáng rực.
Ngay tại thời điểm Thanatos tấn công anh ta, tên đao phủ bất khả chiến bại biến thành cát bụi.
Không ai chạm vào hắn ta.
Ash vẫn đó không nhúc nhích hay xê dịch một chút nào cả.
Người Apollite góa bụa tấn công anh ta. Ash xoay người và kẹp hai tay người đàn ông đó sau lưng hắn ta hướng về phía trước của Ash. Người Apollite vùng vẫy thoát ra, nhưng Ash vẫn dễ dàng giữ lấy hắn ta.
“Shh, Callyx,” Anh ta thì thầm vào tai người Apollite. “Ngủ đi…”
Người Apollite đổ sập xuống.
Ash đặt hắn ta trên nền nhà.
Quá sốc, Zarek không thể nhúc nhích khi Ash tiến đến chỗ anh. Anh không biết làm cách nào Ash biết tên của của người Apollite đó hay làm cách nào anh ta có thể dễ dàng giết chết Thanatos.
Không một thứ gì trong chuyện này hợp lý cả.
Ash không có chạm vào anh. Anh ta cuối xuống bên cạnh anh và nghiêng đầu. “Anh ổn chứ?”
Zarek phớt lờ câu hỏi của anh ta. “Tại sao Artemis lại muốn chúng tôi chết?”
Ash cau mày với anh. “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Chiến binh Spathi nói với tôi. Ả ta tạo ra một đội quân để giết chúng tôi. Tôi đã_”
Ash giơ tay anh ta lên. Nó có cảm giác như thể thứ gì đó đã làm tê liệt dây thanh âm của Zarek.
Sự lưỡng lự lướt qua khuôn mặt của Ash khi anh ta nhìn chằm chằm vào anh. Anh thề là anh có thể cảm nhận người Atlantan đang ở trong tâm trí của anh, tìm kiếm một thứ gì đó.
Cuối cùng Acheron thở dài. “Anh đã nhìn thấy quá nhiều. Zarek , nhìn vào tôi này.”
Anh không có sự lựa chọ nào hết ngoại trừ tuân lệnh.
Đôi mắt của Ash một lần nữa lại trở về màu bạc sáng bừng kỳ lạ đó. Mọi thứ trở nên mơ hồ, rồi tối sầm. Zarek vùng vẫy chống lại cơn nóng ngột ngạt đó.
Điều cuối cùng anh nghe thấy là giọng nói của Ash. “Mang anh ấy về nhà đi, Simi. Anh ấy cần nghỉ ngơi.”
Rồi Simi thả anh ra.
Anh đứng đó bất động trong khi cô ta chiếu lại những sự kiện vào đêm hôm đó lắp đầy những chi tiết còn thiếu trong ký ức của anh.
Anh bị choáng bởi những gì anh đã thấy. Những gì mà anh đã phát hiện.
“Làm sao cô có thể cho tôi thấy tất cả chuyện đó?” Anh hỏi cô ta.
Con ác quỷ nhún vai.
Chuyện này ngày càng khó chịu rồi đây. Chết tiệt Ash vì đã lệnh cho cô ta không được nói chuyện với anh. “Astrid làm ơn hỏi cô ta câu hỏi của anh.”
Astrid hỏi.
Simi nhìn anh như thể anh là một tên đần độn. “Không có thứ gì biến mất khỏi tâm trí của con người cả. Nó chỉ bị đặt vào nơi khác thôi, ngu ngốc ạ.” Cô ta nói với Astrid khi cô ta lòn những ngón tay của mình vào trong tóc anh. “Con chỉ mang những mảnh ký ức đó ra để con có thể nhìn thấy chúng và rồi hắn ta cũng nhìn thấy chúng luôn khi hắn ta nhìn vào con. Đơn giản thôi mà.”
Mụ mẫm vì tất cả những thứ mà anh đã phát hiện, Zarek nhìn qua Astrid người đang chờ đợi một cách kiên nhẫn cho đến khi bọn họ xong việc.
“Acheron là ai?” Anh hỏi cô.
“Em không biết.” Astrid nói.
Zarek bước ra chỗ khác, đầu óc anh quay cuồng khi anh cố nhớ chuyện xảy ra tại New Orleans. “ Anh ta đã làm cái gì đó với đầu óc của tôi tại New Orleans, có đúng không?”
Simi huýt sáo và nhìn quanh căn phòng.
“Simi, anh ấy đã làm vậy đúng không?” Astrid hỏi.
“Akri chỉ làm vậy khi ngài ấy buộc phải làm thôi. Có những chuyện xảy ra ở New Orleans rất là tồi tệ. Thứ mà họ những Thợ săn đêm và thần Olympus không cần biết.”
“Zarek nghiến răng. “Như là?”
Astrid lặp lại câu hỏi.
“Con đã nói là không ai trong hai người cần biết mà.”
Anh muốn bóp cổ con ác quỷ, nhưng sau khi anh nhìn thấy những gì Ash có thể làm, anh nghĩ tốt hơn mình không nên làm thế. “Tại sao Acheron lại phải giấu ?”
Simi rít lên với anh và trong cơn tức giận cô ta quên cả mệnh lệnh của Ash. “Akri không cần phải giấu diếm một ai cả. Người ấy không cần. Người nào làm hại akri của ta, ta sẽ ăn hết bọn chúng.”
Zarek phớt lờ cô ta. “Anh ta là con người à?” Anh hỏi Astrid.
Astrid phát ra một tiếng thở dài. “Thật tình thì em cúng không biết. Bất kỳ lúc nào em nhắc đến tên của anh ấy trước mặt các chị mình, họ đánh trống lảng và im lặng. Một mình anh ấy thôi có lẽ cũng đủ khiến họ sợ. Em luôn tự hỏi tại sao, nhưng không một ai trên Olympus nói nhiều về anh ấy. Điều này thực sự rất lạ.”
Biểu hiện của cô có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, Astrid quay người về hướng con ác quỷ. “Simi, nói cho ta biết về Acheron.”
“Ngài ấy vĩ đại và tuyệt vời, ngài ấy đối xử với con như thể con là một nữ thần. Nữ thần Simi. Đó là con.”
Astrid khẽ nhăn mặt trước câu nói đó. “Ý ta là, nói cho ta biết về nguồn gốc của anh ấy.”
“Ồ, chuyện đó à. Acheron được sinh ra vào năm 9548 trước công nguyên trên hòn đảo Hy Lạp của người Didymos.”
“Ai đã sinh ra anh ấy?”
“Hoàng đế Icarion và nữ hoàng Ara của Didymos và Lygos.”
Zarek có thể thấy câu trả lời khiến Astrid ngạc nhiên, nhưng nó lại không khiến anh ngạc nhiên. Anh luôn luôn nghi ngờ Ash có xuất thân cao quý. Có một cái gì đó toát lên vẻ vua chúa ở anh ta. Thứ gì đó nói rằng. “Ta là chủ nhân, người là người hầu. Qùy xuống và hôn cái mông của ta.” Đó là lý do tại sao Zarek không bao giờ bận tâm đến anh ta.
“Ash không phải là một á thần sao?” Astrid hỏi.
Simi bật cười ầm ĩ trước câu hỏi của cô. “Akri là một á thần? Ôi làm ơn đi.”
Zarek cau mày khi anh nhận thấy điều mà Simi vừa tiết lộ. “Đợi đã, tôi nghĩ Ash là một người Atlantan chứ?”
Astrid lắc đầu. “Từ những tin đồn cực kỳ hiếm có mà em nghe thấy, họ nói anh ấy được sinh ra tại Hy Lạp nhưng được nuôi lớn tại Atlantis. Tin đồn còn nói anh ấy là một trong những người con trai của Zeus. Nhưng như em đã nói, hầu hết mọi người không có hứng thú nói nhiều về anh ấy.”
Simi lại cười. “Bộ ngài ấy nhìn giống cái mông sấm sét đó lắm sao? Không. Con trai của Zeus sao? Điều đó thật là sỉ nhục akri mà?”
Zarek suy ngẫm điều đó trong vài phút, và rồi một thứ gì đó lướt qua anh. “Hiện giờ Simi có thể trao đổi với Ash không?”
“Được.”
“Vậy thì nói với anh ta tốt hơn anh ta nên lôi cái mông mình đến đây và bảo vệ em đi.”
Đôi mắt của Simi mở trừng trừng. Đôi cánh của cô ta đập dữ dội.
“Simi.” Astrid nhanh chóng nói. “Anh ấy không có ý như thế đâu. Ash có thể đến đây không?”
Cô ta dịu lại một chút. “Không. Ngài ấy hứa với con bò cái độc ác đó ngài ấy sẽ ở trên Olympus trong hai tuần. Ngài ấy không thể phá bỏ lời thề của mình.”
“Vậy giờ làm sao tôi có thể giết Thanatos đây? Tôi đang cảm thấy cực kỳ bấp bênh đây, nói chỉ có duy nhất mỗi Ash có khả năng nhìn hắn ta và biến hắn ta ‘biến mất’”
“Simi có thể giết hắn ta.”
“Không, con không thể giết hắn ta. Akri ra lệnh vậy đó.”
“Vậy thì bằng cách nào chúng ta có thể ngăn cản hắn ta?” Astrid hỏi.
Simi nhún vai. “Nếu akri cho phép con, con sẽ nướng chín hắn ta, nhưng vì người không thể thở ra lửa nên rất khó cho người nướng chín hắn ta.”
“Tôi có súng phun lửa.”
Astrid quay phắt đầu mình về phía anh. “Anh có cái gì?” Cô hỏi một cách hoài nghi.
Lần này đến lượt anh nhún vai. “Nó dùng để phòng hờ thôi.”
“À.” Simi nói. “ Những thứ đó chỉ có công dụng trong việc nướng kẹo xốp dẻo* (marshmallow) thôi, nhưng chúng chỉ khiến Thanatos tức điên lên thôi. Lửa thường không thể gây hại hắn đâu. Con có chất dính sền sệt tiết ra từ lửa của con và nó được bắn vào nạn nhân để ngọn lửa không thể dập tắt được. Muốn xem không?”
“Không.” Cả hai người họ đồng thanh nói.
Simi cứng người. “Không ư? Con không thích từ đó.”
“Chúng ta yêu con, Simi.” Astrid nhanh chóng nói. “Chúng ta chỉ sợ chất dính của con thôi.”
Astrid đánh vào bụng của Zarek khi anh định chỉnh lại cô về việc yêu Simi.
“Oh.” Simi nói. “Vậy thì con hiểu rồi. Được rồi, người có thể sống.”
Sau khi chắc chắn ở đó thực sự không có thức ăn, Simi ngồi khoanh chân trên sàn nhà. Cô ta tự ngâm nga với chính bản thân mình tronng khi cô ta xoắn một lọn tóc quanh ngón tay nhỏ nhắn của cô ta. “Vậy, người có QVC* không?”
(QVC: viết tắt của Quantity, Value, Convenience là một hãng truyền hình cáp, vệ tinh và mạng lưới truyền thông và là kênh mua sắm tại gia ở Mỹ và nhiều quốc gia khác.)
“E là không có cưng ạ.” Astrid nói.
“Người có Soap Net* không?”
(Soapnet là một kênh truyền hình vệ tinh thông thường ở Mỹ thuộc sở hữu của Disney – ABC Televison Group thường phát những serie phim truyền hình, kịch)
Zarek lắc đầu.
“Người có bất kỳ cái TV nào không?” Simi tiếp tục vói giọng điệu giống như một đứa trẻ nóng nảy.
“Rất tiếc.”
“Ngươi đang đùa ư?” Simi cằm lên tay và nhìn lên anh. “Mấy người là những người buồn chán. Một con ác quỷ cần bộ truyền hình cáp của cô ta. Akri đã lừa con. Ngài ấy không nói con không được mang bộ truyền hình cáp của mình. Mấy người thậm chí không có những cái TV tí tẹo chạy bằng pin sao?”
Phải và với lưu ý vừa rồi, anh kéo Astrid ra khỏi Simi.
“Nó không hiệu quả đâu.” Cô thì thầm.
“Cái gì?”
“Kéo em ra xa để con bé không thể nghe. Con bé nghe thấy mọi thứ.”
Anh dừng lại. “Vậy, thì, cô thật thật là nhiều chuyện.”
Zarek đứng đó nhìn Astrid. Ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt của cô, từng đường cong trên cơ thể cô.
Anh không biết phải làm gì để bảo vệ cô. Jess không thể đến đón cô vào ban ngày và anh không tin tưởng những Người cận vệ có thể mang cô đi an toàn.
Còn chưa kể đến ý tưởng để bọn họ biết nơi ẩn náu của anh trong khi bọn họ ở ngòai kia đang tìm cách giết chết anh, việc này cũng không có vẻ là một bước đi khôn ngoan.
Không một người nào đáng tin tưởng và cách duy nhất anh có thể bảo vệ Astrid là gọi Thanatos ra và tự mình anh giải quyết chuyện này.
Đêm nay, anh sẽ tìm Thanatos và một trong hai người họ sẽ phải chết.
Đó là việc mà anh không muốn nói với Astrid. Cô sẽ không để anh đi nếu cô biết.
“Nghe này, chúng ta cần thức ăn vào đêm nay. Anh sẽ rời khỏi em và Simi sẽ ở đây nơi an toàn nhất và anh sẽ tìm một số nhu yếu phẩm.”
“Sao không để cho Simi đi? Không có gì có thể làm hại con bé.”
Zarek trượt tia nhìn của anh về phía con ác quỷ, người đang chơi trò Những chú heo con nhỏ bé *bằng những ngón chân trần của cô ta.
“Phải, nhưng anh không nghĩ cô ta nên ra ngoài một mình, phải không nào?”
Astrid hơi lưỡng lự. “Có lẽ anh nói đúng.”
Zarek ngồi sụm xuống sàn nhà và kéo cô ngồi xuống cùng anh. Anh kiểm tra đồng hồ của mình và nhìn thấy chưa đầy hai tiếng nữa thì mặt trời sẽ lặn.
Chưa đầy hai tiếng để ở bên cạnh người phụ nữ có ý nghĩa rất nhiều với anh.
Nằm xuống, anh nhắm mắt lại trong khi cô đặt đầu mình lên ngực anh và vẽ những vòng tròn trên anh.
“Nói cho anh biết điều gì đó tốt đẹp đi, công chúa. Nói anh nghe em sẽ làm gì khi chuyện này kết thúc đi.”
Astrid ngừng vẽ những vòng tròn bằng tay mình trong khi cô nghĩ về điều đó. Điều cô muốn là ở cùng với Zarek. Nhưng làm cách nào cơ chứ?
Artemis sẽ phải để anh ra đi và cô hiểu người chị họ của mình đủ để biết Artemis sẽ không chia sẻ đồ chơi của chị ta.
“Em sẽ nhớ anh, hoàng tử quyến rũ ạ.”
Cô cảm thấy cơ thể anh căng cứng trước lời nói đó. “Em thực sự sẽ nhớ chứ?"
“Vâng, em sẽ nhớ. Còn anh thì sao?”
“Anh sẽ sống sót. Anh luôn sống sót mà.”
Phải, anh luôn sống sót. Theo những cách khiến cô kinh ngạc.
Astrid lần theo đường nét trên quai hàm của anh. “Anh nên nghỉ ngơi đi.”
“Anh không muốn nghỉ ngơi. Anh chỉ muốn cảm nhận em thêm một chút nữa thôi.”
Cô mỉm cười trước lời nói đó.
“Hai người đang định hôn nhau à?” Simi hỏi. “Có lẽ con nên đi lên tầng trên hay làm cái gì đó.”
Astrid bật cười. “Được rồi, Simi. Bọn ta sẽ không hôn nhau trước mặt con đâu.”
“Cô ta có bao giờ ngủ không?” Zarek hỏi.
“Em không biết. Simi, con có ngủ không?”
“Có chứ. Con còn có một chiếc giường đáng yêu nữa. Nó được khắc hình những con rồng trên đó và trên đỉnh còn treo màn trướng màu ngà cổ điển nữa. Akri đặc biệt làm cho con chiếc giường này lâu lắm rồi và đầu giường treo chiếc chuông gió hình vũ công. Khi con còn là một ác quỷ bé con, akri thường đung đưa chuông gió sau khi mang con vào giường và con thường ngắm nhìn nó cho đến khi con chìm vào giấc ngủ. Đôi khi ngài ấy còn hát ru con ngủ nữa.
“Còn em thì sao, công chúa?” Zarek hỏi. “ Mẹ em có ôm em khi em còn bé không?”
“Hằng đêm, nếu bà ấy phải đi phán xét một ai đó thì chị Atty của em sẽ ôm em.”
Astrid không hỏi Zarek ai đã ôm anh. Cô đã biết sẵn câu trả lời.
Không ai cả.
Cô nhích lại gần anh.
Zarek nhìn chằm chằm trần tầng hầm lởm chởm. Buồn cười làm sao khi hơn năm mươi năm trước khi anh đào một phần của cái tầng hầm này chưa bao giờ anh nghĩ một ngày nào đó anh sẽ nằm ở đây bên cạnh người tình của anh.
Astrid.
Anh không có bất kỳ mối liên hệ nào với cô. Không có quyền chạm vào cô.
Cô ở quá gần với thiên đường mà một người đàn ông như anh sẽ không bao giờ với tới được.
Và dù vậy anh vẫn chưa muốn từ bỏ cô. Không phải bây giờ.
Không bao giờ cả.
Cô là người duy nhất trong suốt lịch sử mà anh nguyện chết vì.
Không nghi ngờ gì đêm nay anh sẽ chết vì cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook