Đan Thần
-
Chương 1447-48: Đan Vương Tiên Tổ
Ngay cả không gian giới chỉ ở nơi ngày dài tháng rộng này cũng bị hủy diệt. huống hồ là cái khác. Chỉ là ngay cả tuyệt phẩm đạo khí cũng không thể tồn tại, ở đây rốt cuộc có cái gì?
Không lẽ nơi này không phải là Linh Sơn sinh ra mới có, nếu như đúng như Đông Phương Kim Đan đã nói, bản thân Linh Sơn chính là một bộ phận của Tiên Giới, vậy thời gian nơi này tồn tại e là càng thêm dài dằng dặc.
Tốc độ của Hỏa Phượng Ma Long đã rất nhanh, nhưng ở địa phương này, thoáng cái một tháng đã trôi qua.
- Ân chủ, không phải chúng ta đi nhầm phương hướng chứ? Sao có thể dưới loại tốc độ này, đi lâu như vậy còn chưa tới? Tuy rằng không thể xé rách không gian hay trực tiếp mở ra cánh cửa không gian, nhưng loại tốc độ này cho dù đi một vòng quanh Linh Sơn cũng không quá. Lẽ nào nơi này còn lớn hơn cả Linh Sơn?
Phi hành được một tháng, Tiểu Phong Tử rốt cục có chút thiếu kiên nhẫn.
Phải biết rằng tốc độ hiện tại của Hỏa Phượng Ma Long so với Thái Tôn trên Cửu Châu đại địa toàn lực xé rách không gian xuyên hành cũng nhanh hơn rất nhiều. Mỗi một khắc tốc độ phi hành đều kinh khủng đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Toàn bộ địa phương ở đây đều giống nhau, khiến người ta vĩnh viễn đều không tới giới hạn. Khó trách có những người tiến nhập Mạt Nhật Chiến Tràng lại có cảm giác so với chết còn thống khổ hơn.
- Nín thở ngưng thần, cắt đứt toàn bộ nguyên khí ở đây khiến người ta ảnh hưởng tâm tính. Tốc độ phi hành của chúng ta không chậm, nhưng nơi này xác thực vô cùng lớn. Ngoài ra, ở đây các loại không gian hỗn loạn, thậm chí còn có chỗ loạn lưu. Đi qua những nơi đó cũng phải cẩn thận, chỉ là rất nhiều nơi ngươi không dụng tâm cảm ứng. Hơn nữa bất tri bất giác, tâm tình, tâm tính của ngươi dều chịu ảnh hưởng của khí tức giết chóc đặc biệt của nơi này, đã trở nên có chút sốt ruốt. Còn nhớ Thanh Linh Tâm Pháp mà ta truyền thụ cho ngươi để khống chế, bảo trì thần niệm không?
Đối với Tu Chân giả mà nói, nhất là Tu Chân giả đạt được cảnh giới nhất định, bế quan mấy trăm năm thậm chí hơn một nghìn năm cũng có thể dễ dàng trải qua.
Tùy ý tham ngộ cái gì đó, luyện khí, luyện đan gần một trăm năm cũng có thể nhanh chóng trôi qua. Do đó có ngươi ở nơi này sẽ cảm thấy so với chết còn khó chịu hơn, thậm chí dẫn đến tự sát. Đó là bởi vì bị khí tức giết chóc bất tri bất giác ảnh hưởng,
Tiểu Phong Tử chưa từng phát hiện bản thân bị ảnh hưởng, nhưng Trình Cung hiện tại lại rất rõ ràng, bởi vì thần niệm cùng cảnh giới của hắn đủ để không bị những thứ này ảnh hưởng, thậm chí hơn một tháng này hắn vẫn mượn chúng để trợ giúp bản thân tu luyện.
- A, như vậy à, bảo sao ta càng lúc càng bất an, càng lúc càng rối loạn. Vậy... có cần ta lại kiểm tra thêm một lần không?
Tiểu Phong Tử vừa nghe Trình Cung nói như vậy, bản thân cũng bị giật mình, thì ra là thế.
- Trước đừng vội nóng nảy, hẳn là sẽ không ở đây. Ngươi không phát hiện sao, khi ngươi thực vận chuyển dò xét vị trí của lão bất tử, bản mạng tinh huyết trong cơ thể ngươi đã tiêu hao rất nhanh, chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi sao.
Trình Cung phủ quyết đề nghị của Tiểu Phong Tử.
Tiểu Phong Tử đáp ứng một tiếng bắt đầu dựa theo lời Trình Cung, chuyên tâm tu luyện phương pháp khống chế thần niệm mà hắn truyền thụ.
Trình Cung nhìn Tiểu Phong Tử tiến nhập trạng thái, ổn định lại, hắn có lời còn chưa nói với Tiểu Phong Tử. Cái loại bất an cùng hỗn loạn này cho dù không bị khí tức giết chóc ảnh hưởng hắn cũng có, bất an thật lớn.
Lúc trước tại Cửu Châu đại địa Trình Cung còn yếu một chút, chỉ có mỗi lần nghênh tiếp thiên kiếp có chút cảm giác. Sau này theo Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương Đỉnh từ từ khôi phục, lực lượng của Trình Cung đột phá, sau đó tiến nhập Linh Sơn, loại bất an này càng lúc cang mãnh liệt.
Nhất là khi muốn độ kiếp, cảm giác hầu như không thở nổi, đây cũng là nguyên nhân hắn thà rằng mạo hiểm cùng Nguyên Thủy Ma Tôn ở trong cở thể mình quyết sinh tử. Bởi vì bản thân đối mặt thiên kiếp, nhất là thần niệm cùng khí tức của hắn, cái loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Chờ đến Mạt Nhật Chiến Tràng này, loại cảm giác này lúc nào cũng đếu giống như khi độ kiếp, hơn nữa, càng tới gần thì càng mãnh liệt.
Trong khoảng thời gian này, Trình Cung cũng nghĩ rất nhiều chuyện, lão bất tử, Yêu Tôn, Nguyên Thủy Ma Tôn, Thiên Ma Tôn, Chính Khí Đạo Tôn, Thiên Cung Đạo Tôn, U Minh Ma Tôn, Thiên Hỏa Đạo Tôn, Thần Phượng Đạo Tôn, chín vị tồn tại đỉnh phong này đều đã sớm biến mất.
Sau này cho dù thỉnh thoảng cũng có xuất hiện, kỳ thực cũng chỉ là phân thân của bọn hắn. Mà từ đủ loại hành động của bọn họ sau này, đặc biệt là Nguyên Thủy Ma Tôn dĩ nhiên giống như đang an bài cho hậu thế.
Nói như thế, bọn họ đã biết bản thân hẳn phải chết, vậy rốt cuộc bọn họ đang làm những chuyện gì?
Nếu như Linh Sơn đã từng cùng Tiên Giới khai chiến, là một bộ phận của Tiên Giới, ở đây là Thiên Chiến, vậy bọn họ có phải đang đối kháng Tiên Giới hay không.
Nhưng theo như lời của Đông Phương Kim Đan, thực lực của Tiên Giới xác thực phi thường cường hãn, không phải Linh Sơn hiện tại có thể bằng được. Năm đó hắn cũng đã siêu việt Đạo Tôn đỉnh phong, dĩ nhiên cũng chỉ có thể chạy trốn. Cuối cùng còn bị vị Đan Vương Tiên Tổ kia tự mình xuất thủ gần như diệt sát.
Không đúng...
Trình Cung lại nghĩ đến suy đoán của bản thân lúc trước, Đan Vương Tiên Tổ này nếu như là trạng thái bình thường, theo lý hẳn là tồn tại vô dịch, không có khả năng mỗi lần dều lưu lại một vài cái đuôi.
Trừ phi...
Trừ phi hắn bị thương hoặc giả lực lượng cũng chưa khôi phục. Chỉ có giải thích này mới có thể nói thông, hoặc hắn vốn không có biện pháp toàn lực xuất thủ. Là lão bất tử bọn họ đang ngăn cản hắn, cái này cũng nói không thông, trừ phi là bản thân hắn có vấn đề, trọng thương hoặc bị phong ấn.
Phong ấn...
Nghĩ đến loại bất an này, nghĩ đến các loại tình huống của abrn thân, nghĩ đến tình cảnh khi có thiên kiếp, Trình Cung càng khảng định suy đoán của mình là không sai.
Mặc kệ thế nào, chuyện này nhất định phải gặp lão bất tử mới biết được. Trong lòng suy nghĩ, Trình Cung tiếp tục ổn định thần niệm, kiên định bay về phía mục tiêu.
Kỳ thực tại loại địa phương này, nếu như xác thực biết vị trí. Cũng không phải hoàn toàn không thể mở ra cánh cửa không gian, nhưng hiện tại không biết, vạn nhất sử dụng cánh cửa không gian đi nhầm thì phiền phức rồi. Bởi vì Trình Cung đang suy đoán Đan Vương Tiên Tổ rất có thể bị phong ấn, lại tra xét tình huống xung quanh. Phát hiện cả Mạt Nhật Chiến Tràng quả nhiên bị vây trong một loại trạng thái cực kỳ đặc biệt.
Ở chỗ này, nếu muốn làm chuyện gì, trừ phi vận dụng bản nguyên lực lượng mới có hiệu quả.
Nói cách khác, bản thân phải dư thừa một ít bản nguyên ma khí hoặc sử dụng bản nguyên đạo khí cũng có thể mở không gian xuyên hành. Tuy rằng hiện tại Trình Cung không hề thiếu, nhưng sau khi hắn phát hiện sự trân quý của bản nguyên đạo khí, liền không dám lãng phí nữa. Thà rằng bay thêm một khoảng thời gian còn hơn.
Thời gian ba tháng đảo mắt là qua, hôm nay Trình Cung lại để Tiểu Phong Tử xác nhận một chút, bọn họ chung quy phi hành không kể ngày, đêm đại khái hay ngày, nhưng phương hướng hẳn là không sai.
Sau khi lại xác nhận, Trình Cung lại tăng tốc bay đi.
Phi hành tròn năm tháng, bọn họ đi tới một nơi căn bản chưa từng có ghi chép trong Linh Sơn, tràng cảnh trong Mạt Nhật Chiến Tràng.
Ở đây thất thải quang mang lượn lờ. Phía trên tiên khí lượn lờ, đình lầu các vô số, nhưng chỉ là tầng tàng quang cảnh, phía dưới lại giống như Luyện Ngục. Trung gian thì có một địa phương kỳ dị có quang đoàn bao phủ.
- Không sai, chính là ở đây, ta cũng có thể cảm giác ra được.
Tiểu Phong Tử có chút kích động nói.
Trình Cung dần dần bay đến chỗ cao, từ phía trên nhìn xuống càng thêm rõ ràng. Trên cao tiên khí lượn lờ, cảnh tượng không ngừng biến hóa, ở giữa quang đoàn thật lớn kia từ xa nhìn lại, sẽ phát hiện một cảnh tượng giống Cửu Châu đại địa, mà bên dưới lại là Luyện Ngục vô tận.
Trình Cung thử sử dụng thần niệm tra xét, lại phát hiện tình huống ở đây so với địa phương gặp phải ở U Minh Luyện Ngục còn kỳ lạ hơn, hoàn toàn không có chút khe hở. Thế nhưng bên trong lại có cảm giác quen thuộc.
- Ầm...ầm ầm...
Nhưng vào lúc này, trung gian đồ hình Cửu Châu lóe ra quang mang, phía trên tiên khí đột nhiên ép xuống, dưới đáy U Minh Luyện Ngục cùng đoàn quang mang này tuy rằng không ngừng chống đối nhưng quang mang trên Cửu Châu này cũng không ngừng tan vỡ.
- Răng...răng rắc...rắc...
Vỡ vụn từng thốn, sau đó lại không ngừng ngưng tụ.
- Ân chủ, chúng ta từ nơi này đánh vào, ở đây có cái khe.
Tiểu Phong Tử lúc này vừa vặn thấy một cái khe, ngay cả hắn cũng có cảm giác ở đó yếu ớt, hơi chút oanh kích liền có thể đi vào.
- Đừng động thủ.
Thấy Tiểu Phong Tử muốn động thủ, Trình Cung khoát tay trong nháy mắt đem hắn đến bên cạnh, sau đó trực tiếp đem hắn ném vào không gian ngoại đỉnh của Hư Không Âm Dương Đỉnh.
- Ngươi đi vào trước đã.
Loại thời gian này, Trình Cung cũng không giải thích nhiều, thần niệm chậm rãi cảm thụ biến động, tình cảnh này thật kỳ lạ a.
Quen thuộc, không sai, có rất nhiều cảm giác quen thuộc.
Bao gồm cả quang đoàn Cửu Châu hình dạng thật lớn này. Khí tức trên đó, Trình Cung rất quen thuộc, bởi vì khi sử dụng lệnh bài Đạo Tổ, hắn đã từng cảm thụ được ở bên trong.
Lệnh bài Đạo Tổ, trong lòng suy nghĩ, Trình Cung liền lấy nó ra, chậm rãi rót vào một ít bản nguyên lực lượng, cầm trong tay lệnh bài này chậm rãi tới gần quang đoàn.
Vừa rồi thần niệm của Trình Cung hoàn toàn tra xét không được bất cứ tin tức gì, liền cùng trận pháp kỳ diệu do Cửu Chuyển Âm Dương Sa ngưng tụ ra kia, lúc này giống như nước, thân thể Trình Cung dĩ nhiên trực tiếp tiến nhập bên trong.
Tầng quang đoàn này cũng không dày, giống như một tầng thủy mạc, sau một khắc Trình Cung cất bước đã phát hiện bản thân tiến nhập một địa phương hoàn toàn mới.
Khi thấy một màn trước mắt này, Trình Cung cũng cả kinh, kháo, tất cả đều ở đây!
Còn có...
Tám phương vị, tương tự với tám quang đoàn bên ngoài, phân biệt ở bên trong. Không phải ai khác, chính là chín người sớm đã thất tung kia. Trong đó Nguyên Thủy Ma Tôn và Thiên Ma Tôn cùng một chỗ, Thần Phượng Đạo Tôn lấy bản thể xuất hiện.
Chân chính khiến Trình Cung khiếp sợ là khí tức của người này, Trình Cung không xa lạ, hắn đã cảm thụ được khi có thiên kiếp. Khí tức hắn cảm thụ được tại Kiền Khôn Đan Tông cũng là người này, không sai, chính là hắn.
- Dĩ nhiên có người tiến đến?
- Điều này sao có thể, trừ chúng ta ra, ai có thể tiến đến đây?
- Tiểu tử này là ai, sao hắn đến được?
- Hiện tại làm sao bây giờ?
- Thoạt nhìn chỉ là Đạo Tôn, sao hắn có thể đến đây được, làm sao bây giờ, ta sao biết tại lúc quan đầu khẩn yếu, đột nhiên có người tiến đến. Tất cả mọi người bị giật mình. Trên thực tế những người này trừ lão bất tử ra, không ai biết Trình Cung, bao gồm cả Nguyên Thủy Ma Tôn cũng như vậy, bởi vì tình huống đặc thù của nơi này.
Bọn họ đa số đều ở trong Linh Sơn lưu lại một tia phân thân, như Nguyên Thủy Ma Tôn còn có mưu đồ, nhưng dưới tình huống như vậy phân thần phát sinh sự tình, bọn họ không có biện pháp.
- Tiểu tử, trong tay ngươi cầm cái gì?
Đột nhiên, Nguyên Thủy Ma Tôn phát hiện lệnh bài trong tay Trình Cung.
- Lệnh bài Đạo Tổ, không sai, là lệnh bài Đạo Tổ, đó không phải là bị đám gia hỏa Thần Long Tiên Cung đánh cắp sao? Thế nào lại...
Thần Phượng Đạo Tôn kinh hô.
- Hắn có lệnh bài Đạo Tổ, khó trách có thể đi vào đến đây, ngươi là người phương nào?
- Cẩn thận, hắn nếu như là Thần Long Tiên Cung truyền thụ thì phiền phức.
- Làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta căn bản không có biện pháp đối phó hắn...
Phát hiện Trình Cung có lệnh bài Đạo Tổ, những người này càng thêm cấp bách. Bởi vì hiện tại Đan Vương Tiên Tổ bị trấn áp phía dưới lại bạo phát. Bọn họ miễn cưỡng cũng chỉ có thể dựa vào đồ vật năm đó Đạo Tổ lưu lại duy trì. Lúc này bọn họ giống như người giữ thành đang cố gắng ngăn cản, không dám có bất cứ dị động gì, bởi vì hơi chút dị động sẽ bị phá môn.
Nhưng lúc này đột nhiên phát hiện bên trong thành xuất hiện một người, sao có thể không sợ hãi cho được?
- Là ngươi, sao ngươi đến đây...?
Lão bất tử nhận ra Trình Cung.
- Kháo!
Không đợi lão bất tử nói xong, Trình Cung trực tiếp cả giận:
- Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta cái này, không phải tìm ngươi thì còn vì cái gì, đem hài tử ném cho ta rồi một mình bỏ đi. Còn tưởng rằng ngươi bởi vì người yêu tổn mà thương tâm. Ai biết ngươi thật ra cố tính, đi trấn áp người, để ta nhìn xem.
Trình Cung nói, đã bay qua.
- Lão bất tử ngươi biết hắn à?
Yêu Tôn lập tức nhăn mặt nhíu mày lại, cũng không dám phân thần.
- Tiểu tử, lập tức rời khỏi đây, nơi này không phải nơi ngươi có thể đến.
Chính Khí Đạo Tôn trầm giọng cảnh cáo.
- Cạc cạc...
Thiên Ma Tôn phát sinh tiếng cười quái dị.
- Tiểu tử, sao ta lại cảm giác được một tia ma khí trong cơ thể ngươi, sẽ không phải cùng Ma Tông ta có quan hệ gì chứ?
- Hừ, ngươi cho ngươi là ai, ngươi có thể biểu thị cho Ma Tông sao? Khí tức trong cơ thể tiểu tử này, rõ ràng là có quan hệ với Nguyên Thủy Ma Tông ta.
Nguyên Thủy Ma Tôn cùng Thiên Ma Tôn rõ ràng không hợp, vừa nghe Thiên Ma Tôn nói, Nguyên Thủy Ma Tôn lập tức phi thường khó chịu nói.
- Ta là người đứng đầu thiên địa, Vạn Giới Chi Tiên Chủ, Đan Vương Tiên Tổ, hiện tại ngươi có được cơ duyện, lập tức đối phó những người này, chỉ cần đánh vỡ cân bằng, để bản Tiên Tổ đi ra ngoài, ngươi có thể đứng trên chúng sinh, bất kỳ nguyện vọng gì, bản Tiên Tổ đều khó thể thực hiện cho ngươi, đi thôi.
Ngay khi Trình Cung tới gần phía trên trận pháp, đột nhiên bên dưới, một đạo thần niệm ầm ầm truyền đến.
- Không tốt, lão gia hỏa kia muốn khống chế tiểu tử này.
- Đáng chết, dĩ nhiên không bị hắn.
- Chúng ta đều có bảo hộ, ai có thể nghĩ tiểu tử này đột nhiên tiến đến, thần niệm đối với chúng ta không có hiệu quả gì, cái này...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook