Dân Quốc Yêu Đạo
-
Chương 27: Ẩn giấu
Cát chảy thành biển, đèn treo giữa trời.
Biển cát bao phủ bốn phía, ở giữa có một vòng xoáy khổng lồ đang chuyển động rất nhanh, trông như cái miệng của Thao Thiết đói khát, tưởng chừng có thể nuốt chửng tất cả. Bên trong không gian âm u rộng rãi, lửa địa phủ bồng bềnh giữa không trung, ánh sáng tụ lại rọi lên ba bộ xác khô ở phía trên vòng xoáy.
Ba bộ xác khô mặc áo đạo sĩ tả tơi, hình như được may từ chất liệu đặc biệt, đã qua ngàn năm mà vẫn chưa hoàn toàn mục nát.
Trên tay mỗi người có cầm phất trần, đĩa ngọc và lư hương, họ ngồi đối mặt nhau, cùng đè lại một xác chết nữ có phần bụng nhô cao lên một cái bàn nhỏ treo ngược, nhìn tư thế hẳn là muốn mổ bụng lấy con.
Thị lực của Cố Kinh Hàn rất tốt, sau khi nhìn rõ cảnh đảo ngược như vậy, trong lòng đột nhiên thấy lo lắng.
"Đàn thờ?"
Tuy Tuần lão đại không cần dùng sức để đứng trên lá bùa, nhưng chẳng thể đứng vững, chỉ có thể láng máng nhìn thấy trên cao có đồ vật, nhưng không nhìn ra là cái gì.
Gã cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, cúi đầu nhìn xuống xung quanh, từng mảng nhỏ màu đỏ lít nha lít nhít làm gã nổi hết da gà, đám rắn đó vẫn ở nguyên chỗ cũ. Dường như chúng nó rất sợ bãi cát lún nên không dám tới gần, song vẫn liên tục dõi mắt về nơi này.
Bốn chiếc quan tài đã bị cuốn vào vòng xoáy.
Viền mắt của Tuần lão đại đỏ lòm, gã dùng sức nhắm mắt lại.
Lá bùa càng lúc càng đong đưa dữ dội, sắc mặt của Cố Kinh Hàn hơi tái đi.
Dù cưỡi bùa trên không có mạnh hơn thì cũng chỉ là cưỡi phù, làm sao có thể bay trên không trong thời gian dài? Việc này đã thoát khỏi phạm trù của sức người, không tồn tại ở thế gian.
"Túm lấy móc câu, bùa sắp nát rồi!"
Cố kinh khẽ quát một tiếng, túm lấy phần đầu của đám bùa rồi chợt hất mạnh, trực tiếp ném Tuần lão đại đang lảo đảo phía sau lên thẳng nóc.
Lúc này, đám bùa ở dưới chân Cố Kinh Hàn vỡ vụn, hóa thành tro bụi.
Hắn đạp một chân lên lá bùa chú cuối cùng, bùa vỡ vụn, cả người hắn cũng theo đó bật lên trên, duỗi tay bắt lấy một gốc thạch nhũ nhỏ.
"Đi tới trước!"
Cố Kinh Hàn nhìn Tuần lão đại ở cách đó không xa, quả nhiên bản lĩnh của gã khá tốt.
Đối diện vòng xoáy cát vàng là một vùng tối om, không nhìn thấy gì, nhưng ít ra không có hằng ha sa số con mắt màu đỏ tươi.
Bầy rắn nóng nảy, vô số điểm đỏ tràn tới, nhưng khi sắp tới gần thì lại do dự, hình như đang sợ hãi gì đó.
Cố Kinh Hàn cảnh giác nhìn ra sau, khi thấy bầy rắn đứng im, trong lòng không hề thấy vui mà chỉ nhíu mày. Rốt cuộc những con rắn này đang làm gì? Đây rõ ràng là nghi thức tế tự tà đạo, nhưng có liên quan gì đến nơi này?
Cố Kinh Hàn có sức khỏe phi phàm, Tuần lão đại cũng rèn luyện nghiêm chỉnh, hai người leo cực kỳ nhanh, hai tay túm lấy một gốc thạch nhũ, cả người treo lơ lửng, di chuyển đến một chỗ khác.
Thủy triều rắn bao vây nóc động.
Vì tránh né, hai người không thể trèo dọc theo khu vực chính giữa.
Đột nhiên, Tuần lão đại dừng lại, giọng nói mang theo vui mừng: "Đạo động! Chú em Cố, hình như bên cạnh cái bàn treo ngược kia có một đạo động hướng lên trên!"
Đi từ đạo động có thể ít hao sức hơn so với đi bằng con đường leo trèo không thấy lối ra này. Thế nhưng, đạo động nằm bên cạnh ba bộ xác khô, điều này khiến cho Cố Kinh Hàn híp mắt lại, trong lòng thêm cảnh giác.
"Tới đó."
Một tay nắm thạch nhũ, Cố Kinh Hàn ném một lá bùa vào sau lưng Tuần lão đại, sau đó ngậm một lá vào trong miệng mình. Lá bùa rất đắng, nhưng hắn không hề biểu lộ gì, chỉ ém lá bùa dưới đầu lưỡi, nói: "Đừng nhìn vào ba cái xác khô kia, cứ leo thẳng qua, dù cho nghe thấy gì, nhìn thấy gì cũng đừng quay đầu lại."
"Được! Chú em Cố cũng cẩn thận đó!" Tuần lão đại đáp lời, tiếp tục leo tới phía trước.
Ở không xa, Cố Kinh Hàn cũng nhìn thấy đạo động. Đúng là hình dáng của một đạo động, lắng tai nghe, loáng thoáng có tiếng gió, hẳn là chưa sụp xuống.
Muốn đến đạo động, nhất định phải vòng qua đàn thờ.
Tuần lão đại càng tới gần càng hồi hộp, một làn hơi âm lạnh chậm rãi quấn lấy gã, khiến cho gã run rẩy. Gã cảm giác có vài ánh mắt rơi vào người gã, lạnh lẽo thấu xương, nhưng gã nhớ lời của Cố Kinh Hàn, không để ý tới, không nhìn thêm, chỉ tập trung ở phía trước, cắn đầu lưỡi để duy trì tỉnh táo.
Đạo động gần ngay trước mắt.
Đột nhiên, đĩa ngọc phát ra tiếng rung nhẹ.
Cơ thể của Tuần lão đại cứng đờ.
Gần như cùng lúc đó, ánh sáng vàng xuất hiện trong đôi mắt của Cố Kinh Hàn, hắn quay phắt đầu nhìn vào ba cặp hốc mắt đen ngòm.
Cơ thể xác khô cầm đĩa ngọc chấn động, đĩa ngọc chậm rãi yên tĩnh lại, hắn tiếp tục đảo mắt nhìn sang thi thể nữ bị áp chế trên đàn thờ.
Hai cái còn lại không nhúc nhích.
Cố Kinh Hàn cũng không để ý tới, đóng mắt lại, nói: "Đi tiếp đi."
Tuần lão đại tăng tốc, chẳng mấy chốc là đến rìa đạo động.
Cố Kinh Hàn cũng vượt qua đàn thờ.
Hắn để ý thấy đàn thờ áp chế thi thể nữ kia có hình bát quát, những mỗi phương vị không hề khắc phương vị bát quát mà là một vài đạo bùa chú kỳ quái, quan sát kỹ hơn thì trông khá giống với bùa chú mà điều hương sư Mục Bội Vân sử dụng.
Cố Kinh Hàn leo băng qua, lúc đang muốn rời mắt, thì khóe mắt đột nhiên nhìn thấy phần bụng của xác chết nữ kia chuyển động.
"Oa ____!"
Tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh bỗng vang vọng, những tiếng vang chợt gần chợt xa không biết đến từ nơi nào, như thể ở khắp mọi nơi.
Đám thủy triều rắn ở xung quanh cũng kêu theo, như đang reo hò nhảy nhót.
Tiếng hòa âm này như có công dụng nhiếp hồn, dù là Cố Kinh Hàn với trạng thái tinh thần kiên định cũng lập tức cứng mặt. Tuần lão đại mới bò nửa người vào đạo động, suýt nữa đã rơi thẳng xuống.
Cố Kinh Hàn dùng sức, trực tiếp nhảy đến rìa đạo động, đẩy mạnh Tuần lão đạo vào bên trong, bản thân cũng vội chui vào, vài chục lá bùa chú bay ra từ trong tay áo áo khoác, bịt kín lại cửa đạo động.
Gần như cùng lúc đó, có một bàn tay nhỏ ghép từ xương trắng thò vào bên trong đạo động, mò mẫm vào trong, nhưng đã bị một lượng lớn bùa chú ập tới làm bị thương, phát ra một tiếng khóc chói tai rồi rụt trở về.
Cố Kinh Hàn liếc nhìn: "Chạy!"
Khỏi đợi Cố Kinh Hàn nói, Tuần lão đại cũng không dám thả lỏng, bạt mạng bò lên trên.
Cố Kinh Hàn theo sát phía sau.
Dần dần, tiếng động ở phía sau nhỏ dần, hình như trẻ sơ sinh xương trắng và thủy triều rắn không đuổi kịp.
Hai người không biết đã bò bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra của đạo động, có ánh nước lấp láp rọi vào, còn mang máng nghe thấy tiếng nước chảy.
Tuần lão đại quan sát một chút, sau khi xác nhận không có nguy hiểm thì mới bò ra ngoài trước, ngồi phịch xuống đất, cũng không thèm quan tâm trên đất toàn là vũng nước đọng.
Cố Kinh Hàn chui ra, cũng có chút nhếch nhác, quần áo dính đầy bụi đất.
Đạo động này thông ra một mạch nước ngầm.
Sông rộng mười mấy trượng, dòng chảy chậm và yên ả, nước có màu xanh đậm, không nhìn thấy đáy. Hai bờ sông là bãi đá gồ ghề, Cố Kinh Hàn và Tuần lão đại hiện đang ngồi trên vài tảng đá to, mặt đá lồi lõm, có nước nhỏ xuống từ trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng rơi vào mặt.
Sau khi ra ngoài, Cố Kinh Hàn dùng bùa chú che lại cửa động, hai lớp chắc chắn. Sau đó, hắn khoanh chân ngồi xuống một chỗ đất sạch, bắt đầu điều tức, giống như đã quên mất có một người gọi là Tuần lão đại.
Tuần lão đại cũng không dám làm phiền, lặng lẽ lấy lương khô ra, chẳng kể mùi vị mà nhét thẳng vào miệng, khôi phục thể lực.
Tạm thời vẫn chưa thật sự an toàn, nhất định phải cảnh giác mọi lúc.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngay lúc Tuần lão đại mệt lử, gắng gượng tinh thần cảnh giác, Cố Kinh Hàn mở mắt ra: "Anh nghỉ đi."
Cố Kinh Hàn nói xong, lấy đậu chu sa và lá bùa ra rồi bắt đầu vẽ bùa. Huyết mộ đúng là lãng phí bùa chú quá nhiều.
Lẽ ra phải ngủ nhưng Tuần lão đại lại không ngủ được. Gã biết ban nãy gã lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nên bây giờ phải canh gác cho tốt, phải làm thêm việc thì mới có được sự tín nhiệm của Cố Kinh Hàn. Sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Cố Kinh Hàn, gã tuyệt đối không muốn bỏ qua một đồng minh như vậy.
"Chú em Cố," Tuần lão đại đột nhiên mở miệng, "Thật ra tôi không giống với các cậu. Tôi không phải là gười nhận được tấm bản đồ thứ ba, mà chính là đại sư."
Cố Kinh Hàn đang vẽ bùa, chợt nâng mắt lên.
Tuần lão đại ngồi ngay ngắn, tiếp tục nói: "Cậu muốn biết gì, tôi sẽ nói hết, cũng không có gì phải giấu diếm cả. Tôi tên Tuần Vũ, là thổ phỉ vùng ven Đông Bắc, không phải người tốt lành gì cho cam, nhưng chưa từng hại qua mạng người vô tội. Song, có lẽ do làm quá nhiều chuyện xấu nên gặp phải báo ứng. Ở tuổi bốn mươi, tôi mới có một mụn con trai, vừa sinh ra thì đã tắt thở, bà đồng trên núi tốn rất nhiều sức lực mới giữ được mạng của nó, nhưng chỉ có ba tháng. Ba tháng sau, nếu không có cách nào khác thì phải chết thôi."
Giọng điệu của gã rất bình thản, nhưng vẻ hung ác trên gương mặt đầy sẹo dần mất đi, thay vào đó là bi thương và tuyệt vọng.
Cố Kinh Hàn hờ hững nhưng ánh mắt hơi thay đổi.
"Vào lúc này, đại sư tìm tới tôi." Tuần lão đại nói, "Ông ta nói trong huyết mộ Kỳ Sơn có một cái khóa trường mệnh, đồng thời còn gọi là khóa đền mạng, có thể dùng đổi lấy tuổi thọ. Kể lại Hoặc Khứ Bệnh của triều Hán sớm chết yểu chính là dùng vật quý này đổi lấy hai mươi năm tuổi thọ. Ông ta nói mình có bản đồ, lại phô bày bản lĩnh của mình, tôi không tin ông ta hoàn toàn nhưng tôi cũng muốn liều một phen."
"Ông ta nói chỉ cần tôi mang theo một vật, không cần làm gì nữa, ông ta sẽ giúp tôi lấy được khóa trường mệnh."
Tuần lão đại nói xong, kéo ra một xấp bùa chú từ trong cổ áo.
Cố Kinh Hàn đột nhiên đứng dậy, giật lấy xé nát, ánh mắt âm trầm: "Bùa ẩn giấu."
"Bùa ẩn giấu? Nó là cái gì?"
...
Dung Phỉ ngạc nhiên nhìn đại sư áo đen trước mắt, trên mặt treo một nụ cười lạnh lùng, tay giữ lấy súng, "Đừng có bắt chước lấy ra thứ gì đó, ông thấy tôi giết bọn họ rồi đấy, thế nào, muốn báo thù hả?"
Cậu vừa nói vừa để ý thay đổi của đại sư.
Dưới chân, máu loãng tụ thành một dòng chảy nhỏ.
Vài thi thể thổ phỉ nằm ngang dọc tứ tung, trợn tròn mắt trong bóng tối và ánh nước.
"Không." Đại sư nói, "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, bây giờ hắn vẫn chưa tìm được cậu. Vì thế..."
Đại sư giơ tay lên, chậm rãi cởi mũ trùm, lộ ra một gương mặt âm lãnh xinh đẹp, trông như một người phụ nữ chưa quá ba mươi.
Người phụ nữ mỉm cười đầy quyến rũ, "Cậu vui vẻ với tôi đi thôi."
Hết chương 27
Biển cát bao phủ bốn phía, ở giữa có một vòng xoáy khổng lồ đang chuyển động rất nhanh, trông như cái miệng của Thao Thiết đói khát, tưởng chừng có thể nuốt chửng tất cả. Bên trong không gian âm u rộng rãi, lửa địa phủ bồng bềnh giữa không trung, ánh sáng tụ lại rọi lên ba bộ xác khô ở phía trên vòng xoáy.
Ba bộ xác khô mặc áo đạo sĩ tả tơi, hình như được may từ chất liệu đặc biệt, đã qua ngàn năm mà vẫn chưa hoàn toàn mục nát.
Trên tay mỗi người có cầm phất trần, đĩa ngọc và lư hương, họ ngồi đối mặt nhau, cùng đè lại một xác chết nữ có phần bụng nhô cao lên một cái bàn nhỏ treo ngược, nhìn tư thế hẳn là muốn mổ bụng lấy con.
Thị lực của Cố Kinh Hàn rất tốt, sau khi nhìn rõ cảnh đảo ngược như vậy, trong lòng đột nhiên thấy lo lắng.
"Đàn thờ?"
Tuy Tuần lão đại không cần dùng sức để đứng trên lá bùa, nhưng chẳng thể đứng vững, chỉ có thể láng máng nhìn thấy trên cao có đồ vật, nhưng không nhìn ra là cái gì.
Gã cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, cúi đầu nhìn xuống xung quanh, từng mảng nhỏ màu đỏ lít nha lít nhít làm gã nổi hết da gà, đám rắn đó vẫn ở nguyên chỗ cũ. Dường như chúng nó rất sợ bãi cát lún nên không dám tới gần, song vẫn liên tục dõi mắt về nơi này.
Bốn chiếc quan tài đã bị cuốn vào vòng xoáy.
Viền mắt của Tuần lão đại đỏ lòm, gã dùng sức nhắm mắt lại.
Lá bùa càng lúc càng đong đưa dữ dội, sắc mặt của Cố Kinh Hàn hơi tái đi.
Dù cưỡi bùa trên không có mạnh hơn thì cũng chỉ là cưỡi phù, làm sao có thể bay trên không trong thời gian dài? Việc này đã thoát khỏi phạm trù của sức người, không tồn tại ở thế gian.
"Túm lấy móc câu, bùa sắp nát rồi!"
Cố kinh khẽ quát một tiếng, túm lấy phần đầu của đám bùa rồi chợt hất mạnh, trực tiếp ném Tuần lão đại đang lảo đảo phía sau lên thẳng nóc.
Lúc này, đám bùa ở dưới chân Cố Kinh Hàn vỡ vụn, hóa thành tro bụi.
Hắn đạp một chân lên lá bùa chú cuối cùng, bùa vỡ vụn, cả người hắn cũng theo đó bật lên trên, duỗi tay bắt lấy một gốc thạch nhũ nhỏ.
"Đi tới trước!"
Cố Kinh Hàn nhìn Tuần lão đại ở cách đó không xa, quả nhiên bản lĩnh của gã khá tốt.
Đối diện vòng xoáy cát vàng là một vùng tối om, không nhìn thấy gì, nhưng ít ra không có hằng ha sa số con mắt màu đỏ tươi.
Bầy rắn nóng nảy, vô số điểm đỏ tràn tới, nhưng khi sắp tới gần thì lại do dự, hình như đang sợ hãi gì đó.
Cố Kinh Hàn cảnh giác nhìn ra sau, khi thấy bầy rắn đứng im, trong lòng không hề thấy vui mà chỉ nhíu mày. Rốt cuộc những con rắn này đang làm gì? Đây rõ ràng là nghi thức tế tự tà đạo, nhưng có liên quan gì đến nơi này?
Cố Kinh Hàn có sức khỏe phi phàm, Tuần lão đại cũng rèn luyện nghiêm chỉnh, hai người leo cực kỳ nhanh, hai tay túm lấy một gốc thạch nhũ, cả người treo lơ lửng, di chuyển đến một chỗ khác.
Thủy triều rắn bao vây nóc động.
Vì tránh né, hai người không thể trèo dọc theo khu vực chính giữa.
Đột nhiên, Tuần lão đại dừng lại, giọng nói mang theo vui mừng: "Đạo động! Chú em Cố, hình như bên cạnh cái bàn treo ngược kia có một đạo động hướng lên trên!"
Đi từ đạo động có thể ít hao sức hơn so với đi bằng con đường leo trèo không thấy lối ra này. Thế nhưng, đạo động nằm bên cạnh ba bộ xác khô, điều này khiến cho Cố Kinh Hàn híp mắt lại, trong lòng thêm cảnh giác.
"Tới đó."
Một tay nắm thạch nhũ, Cố Kinh Hàn ném một lá bùa vào sau lưng Tuần lão đại, sau đó ngậm một lá vào trong miệng mình. Lá bùa rất đắng, nhưng hắn không hề biểu lộ gì, chỉ ém lá bùa dưới đầu lưỡi, nói: "Đừng nhìn vào ba cái xác khô kia, cứ leo thẳng qua, dù cho nghe thấy gì, nhìn thấy gì cũng đừng quay đầu lại."
"Được! Chú em Cố cũng cẩn thận đó!" Tuần lão đại đáp lời, tiếp tục leo tới phía trước.
Ở không xa, Cố Kinh Hàn cũng nhìn thấy đạo động. Đúng là hình dáng của một đạo động, lắng tai nghe, loáng thoáng có tiếng gió, hẳn là chưa sụp xuống.
Muốn đến đạo động, nhất định phải vòng qua đàn thờ.
Tuần lão đại càng tới gần càng hồi hộp, một làn hơi âm lạnh chậm rãi quấn lấy gã, khiến cho gã run rẩy. Gã cảm giác có vài ánh mắt rơi vào người gã, lạnh lẽo thấu xương, nhưng gã nhớ lời của Cố Kinh Hàn, không để ý tới, không nhìn thêm, chỉ tập trung ở phía trước, cắn đầu lưỡi để duy trì tỉnh táo.
Đạo động gần ngay trước mắt.
Đột nhiên, đĩa ngọc phát ra tiếng rung nhẹ.
Cơ thể của Tuần lão đại cứng đờ.
Gần như cùng lúc đó, ánh sáng vàng xuất hiện trong đôi mắt của Cố Kinh Hàn, hắn quay phắt đầu nhìn vào ba cặp hốc mắt đen ngòm.
Cơ thể xác khô cầm đĩa ngọc chấn động, đĩa ngọc chậm rãi yên tĩnh lại, hắn tiếp tục đảo mắt nhìn sang thi thể nữ bị áp chế trên đàn thờ.
Hai cái còn lại không nhúc nhích.
Cố Kinh Hàn cũng không để ý tới, đóng mắt lại, nói: "Đi tiếp đi."
Tuần lão đại tăng tốc, chẳng mấy chốc là đến rìa đạo động.
Cố Kinh Hàn cũng vượt qua đàn thờ.
Hắn để ý thấy đàn thờ áp chế thi thể nữ kia có hình bát quát, những mỗi phương vị không hề khắc phương vị bát quát mà là một vài đạo bùa chú kỳ quái, quan sát kỹ hơn thì trông khá giống với bùa chú mà điều hương sư Mục Bội Vân sử dụng.
Cố Kinh Hàn leo băng qua, lúc đang muốn rời mắt, thì khóe mắt đột nhiên nhìn thấy phần bụng của xác chết nữ kia chuyển động.
"Oa ____!"
Tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh bỗng vang vọng, những tiếng vang chợt gần chợt xa không biết đến từ nơi nào, như thể ở khắp mọi nơi.
Đám thủy triều rắn ở xung quanh cũng kêu theo, như đang reo hò nhảy nhót.
Tiếng hòa âm này như có công dụng nhiếp hồn, dù là Cố Kinh Hàn với trạng thái tinh thần kiên định cũng lập tức cứng mặt. Tuần lão đại mới bò nửa người vào đạo động, suýt nữa đã rơi thẳng xuống.
Cố Kinh Hàn dùng sức, trực tiếp nhảy đến rìa đạo động, đẩy mạnh Tuần lão đạo vào bên trong, bản thân cũng vội chui vào, vài chục lá bùa chú bay ra từ trong tay áo áo khoác, bịt kín lại cửa đạo động.
Gần như cùng lúc đó, có một bàn tay nhỏ ghép từ xương trắng thò vào bên trong đạo động, mò mẫm vào trong, nhưng đã bị một lượng lớn bùa chú ập tới làm bị thương, phát ra một tiếng khóc chói tai rồi rụt trở về.
Cố Kinh Hàn liếc nhìn: "Chạy!"
Khỏi đợi Cố Kinh Hàn nói, Tuần lão đại cũng không dám thả lỏng, bạt mạng bò lên trên.
Cố Kinh Hàn theo sát phía sau.
Dần dần, tiếng động ở phía sau nhỏ dần, hình như trẻ sơ sinh xương trắng và thủy triều rắn không đuổi kịp.
Hai người không biết đã bò bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra của đạo động, có ánh nước lấp láp rọi vào, còn mang máng nghe thấy tiếng nước chảy.
Tuần lão đại quan sát một chút, sau khi xác nhận không có nguy hiểm thì mới bò ra ngoài trước, ngồi phịch xuống đất, cũng không thèm quan tâm trên đất toàn là vũng nước đọng.
Cố Kinh Hàn chui ra, cũng có chút nhếch nhác, quần áo dính đầy bụi đất.
Đạo động này thông ra một mạch nước ngầm.
Sông rộng mười mấy trượng, dòng chảy chậm và yên ả, nước có màu xanh đậm, không nhìn thấy đáy. Hai bờ sông là bãi đá gồ ghề, Cố Kinh Hàn và Tuần lão đại hiện đang ngồi trên vài tảng đá to, mặt đá lồi lõm, có nước nhỏ xuống từ trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng rơi vào mặt.
Sau khi ra ngoài, Cố Kinh Hàn dùng bùa chú che lại cửa động, hai lớp chắc chắn. Sau đó, hắn khoanh chân ngồi xuống một chỗ đất sạch, bắt đầu điều tức, giống như đã quên mất có một người gọi là Tuần lão đại.
Tuần lão đại cũng không dám làm phiền, lặng lẽ lấy lương khô ra, chẳng kể mùi vị mà nhét thẳng vào miệng, khôi phục thể lực.
Tạm thời vẫn chưa thật sự an toàn, nhất định phải cảnh giác mọi lúc.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngay lúc Tuần lão đại mệt lử, gắng gượng tinh thần cảnh giác, Cố Kinh Hàn mở mắt ra: "Anh nghỉ đi."
Cố Kinh Hàn nói xong, lấy đậu chu sa và lá bùa ra rồi bắt đầu vẽ bùa. Huyết mộ đúng là lãng phí bùa chú quá nhiều.
Lẽ ra phải ngủ nhưng Tuần lão đại lại không ngủ được. Gã biết ban nãy gã lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nên bây giờ phải canh gác cho tốt, phải làm thêm việc thì mới có được sự tín nhiệm của Cố Kinh Hàn. Sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Cố Kinh Hàn, gã tuyệt đối không muốn bỏ qua một đồng minh như vậy.
"Chú em Cố," Tuần lão đại đột nhiên mở miệng, "Thật ra tôi không giống với các cậu. Tôi không phải là gười nhận được tấm bản đồ thứ ba, mà chính là đại sư."
Cố Kinh Hàn đang vẽ bùa, chợt nâng mắt lên.
Tuần lão đại ngồi ngay ngắn, tiếp tục nói: "Cậu muốn biết gì, tôi sẽ nói hết, cũng không có gì phải giấu diếm cả. Tôi tên Tuần Vũ, là thổ phỉ vùng ven Đông Bắc, không phải người tốt lành gì cho cam, nhưng chưa từng hại qua mạng người vô tội. Song, có lẽ do làm quá nhiều chuyện xấu nên gặp phải báo ứng. Ở tuổi bốn mươi, tôi mới có một mụn con trai, vừa sinh ra thì đã tắt thở, bà đồng trên núi tốn rất nhiều sức lực mới giữ được mạng của nó, nhưng chỉ có ba tháng. Ba tháng sau, nếu không có cách nào khác thì phải chết thôi."
Giọng điệu của gã rất bình thản, nhưng vẻ hung ác trên gương mặt đầy sẹo dần mất đi, thay vào đó là bi thương và tuyệt vọng.
Cố Kinh Hàn hờ hững nhưng ánh mắt hơi thay đổi.
"Vào lúc này, đại sư tìm tới tôi." Tuần lão đại nói, "Ông ta nói trong huyết mộ Kỳ Sơn có một cái khóa trường mệnh, đồng thời còn gọi là khóa đền mạng, có thể dùng đổi lấy tuổi thọ. Kể lại Hoặc Khứ Bệnh của triều Hán sớm chết yểu chính là dùng vật quý này đổi lấy hai mươi năm tuổi thọ. Ông ta nói mình có bản đồ, lại phô bày bản lĩnh của mình, tôi không tin ông ta hoàn toàn nhưng tôi cũng muốn liều một phen."
"Ông ta nói chỉ cần tôi mang theo một vật, không cần làm gì nữa, ông ta sẽ giúp tôi lấy được khóa trường mệnh."
Tuần lão đại nói xong, kéo ra một xấp bùa chú từ trong cổ áo.
Cố Kinh Hàn đột nhiên đứng dậy, giật lấy xé nát, ánh mắt âm trầm: "Bùa ẩn giấu."
"Bùa ẩn giấu? Nó là cái gì?"
...
Dung Phỉ ngạc nhiên nhìn đại sư áo đen trước mắt, trên mặt treo một nụ cười lạnh lùng, tay giữ lấy súng, "Đừng có bắt chước lấy ra thứ gì đó, ông thấy tôi giết bọn họ rồi đấy, thế nào, muốn báo thù hả?"
Cậu vừa nói vừa để ý thay đổi của đại sư.
Dưới chân, máu loãng tụ thành một dòng chảy nhỏ.
Vài thi thể thổ phỉ nằm ngang dọc tứ tung, trợn tròn mắt trong bóng tối và ánh nước.
"Không." Đại sư nói, "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, bây giờ hắn vẫn chưa tìm được cậu. Vì thế..."
Đại sư giơ tay lên, chậm rãi cởi mũ trùm, lộ ra một gương mặt âm lãnh xinh đẹp, trông như một người phụ nữ chưa quá ba mươi.
Người phụ nữ mỉm cười đầy quyến rũ, "Cậu vui vẻ với tôi đi thôi."
Hết chương 27
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook