Chủ nhiệm Phạm lo lắng hai tỷ muội sẽ cãi nhau, sau khi gọi điện cho Đường Chí Dong liền nhanh chóng trở về, nhưng không nghĩ tới Đường Hành lại dám động thủ.

Tuy rằng tiểu cô nương này nhìn ôn nhu hiền lành, nhưng bà luôn cảm thấy không chân thực. Bây giờ mới hiểu, thì ra nàng ta chỉ diễn kịch cho mọi người xem thôi.

Bà bước nhanh tới đỡ Đường Kiều dậy, khuôn mặt Đường Kiều đã trắng xanh.

Chủ nhiệm Phạm cúi đầu hỏi Đường Kiều: "Em có cần đi phòng y tế khám một chút không?"

Đường Kiều lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Chủ nhiệm, em không sao. Em không cẩn thận ngã thôi."

Chủ nhiệm Phạm sao có thể tin tưởng nàng tự ngã, đang yên đang lành sao có thể tự ngã được chứ.

Bà quay đầu nhìn Đường Hành, nghiêm khắc nói: "Ta thấy, trường học chúng ta không dạy dỗ được học sinh như em."

Đường Hành kinh ngạc: "Không, không phải. Em không đẩy tỷ ấy, là chính tỷ ấy tự ngã rồi đổ oan cho em, tỷ ấy.."

Chủ nhiệm Phạm hỏi lại: "Không ai ở đây, vì sao em ấy phải giả vờ bị ngã? Nếu ta không trở về, ai sẽ nhìn thấy? Nói dối cũng phải xem xem có hợp lý hay không."

Chủ nhiệm Phạm là một người vô cùng nghiêm khắc, một lòng đều đặt trên công tác giáo dục, đối với học sinh hư hỏng không bao giờ khoan nhượng.

Bà nói: "Ta phải nói chuyện với phụ thân em cẩn thận, xem xem ở nhà em có phải cũng như vậy hay không."

Chu San San đúng lúc quay lại, chủ nhiệm Phạm phân phó: "Bạn học Chu, em đưa bạn Đường Kiều đi phòng y tế kiểm tra một chút, ta còn có việc cần làm."

Đường Kiều còn muốn nói cái gì, chủ nhiệm Phạm đã dặn dò: "Em đến phòng y tế đi."

Đường Kiều do dự, cuối cũng cũng gật đầu.

"Đường Kiều, ngươi là đứa con gái xấu xa, đều là ngươi đổ oan cho ta!" Đường Hành nhỡ đến bộ dáng đáng sợ vừa rồi của Đường Kiều, bỗng chốc vọt lên, túm lấy tóc dài của Đường Kiều, tư thế muốn đánh nàng: "Ta đánh chết ngươi!"

Chủ nhiệm Phạm không nghĩ tới Đường Hành lại dám làm như vậy, nhanh chóng xông lên ngăn cản, nhưng không ngờ Đường Hành rất khỏe, nhất thời không cản được mà còn bị đánh vài cái.

"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Cô giáo dẫn Đường Chí Dong đến có chút xấu hổ, mà Đường Chí Dong không ngờ lại nhìn đến bộ dạng này của Đường Hành.

Chủ nhiệm Phạm cố gắng kéo Đường Kiều trong tay Đường Hành ra, chưa kịp thở dốc, chỉ vào Đường Hành nói: "Đường tiên sinh, học sinh ác độc hư hỗn như Đường Hành phải bị khai trừ."

Đường Chí Dong nhìn về phía Đường Hành, trong tay nàng ta còn có vài sợi tóc của Đường Kiều, Đường Kiều đỏ mắt ở trong lòng chủ nhiệm Phạm nức nở.

Đường Chí Dong đưa tay ra: "Y Y.." Còn chưa chạm đến Đường Kiều.

Đường Kiều đã sợ hãi ôm lấy chủ nhiệm Phạm, né tránh Đường Chí Dong.

Tay Đường Chí Dong dừng lại ở đó, bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: "Chủ nhiệm, không biết hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đường Hành nghe thấy mình sẽ bị thôi học, vội vàng nhào vào lòng Đường Chí Dong, khóc lóc tố cáo: "Cha, con không cần thôi học, không phải con cố ý, là Đường Kiều bắt nạt con, còn nói muốn giết con.."

Đường Chí Dong vỗ nhẹ lưng Đường Hành, dỗ nói: "Không khóc, không khóc! Chuyện này.."

Ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm Phạm, nếu thật sự để con gái bị đuổi học, mặt mũi của ông biết giấu đi đâu?

Chủ nhiệm Phạm nhìn Đường Chí Dong đau lòng con gái, không khách khí nói: "Con gái thứ hai của ngài không biết ở nhà được dạy dỗ thế nào. Diễn kẻ hai mặt rất lợi hại, bề ngoài ôn nhu hiền lành, sau lưng ác độc kiêu căng, ở trước mặt ta em ấy còn dám nói dối đánh người, ở nơi khác có cái gì mà không dám làm nữa? Ta biết Đường tiên sinh cũng là người có tiếng trong xã hội, nhưng tax in nói thẳng, con gái thứ hai của ngài không thể được coi là thục nữ gia giáo gì hết. Bây giờ có ngài em ấy khóc lóc nỉ non, cùng bộ dáng hung ác đánh người lúc nãy tưởng như hai người a."

Chủ nhiệm Phạm giơ cánh tay của mình, trên đó vẫn còn dấu vết bị Đường Hành cào.

Đường Chí Dong đã bao giờ bị trường học gọi đến? Bị gọi đến còn chưa tính, chủ nhiệm Phạm không khách khí nói làm cho ông xấu hổ vô cùng.

Ông là người đọc sách, cũng là người có danh tài tử, khiêm tốn.

Nhưng bây giờ lại bị người chất vấn như thế.

Đường Chí Dong cảm thấy trên mặt nóng bừng.

Chủ nhiệm Phạm nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Kiều, đoán rằng nàng bị kinh sợ, ôm chặt lấy bà.

Thở dài một tiếng, nói: "Thứ ta nói thẳng, làm việc không thể chỉ nhìn bề ngoài. Người ngoài như ta, rất khó can thiệp, nhưng ngài cũng không thể bất công như vậy. Ngài nhìn đi, Đường Kiều bị đánh thành như vậy? Tiểu cô nương kiên cường ngày xưa cũng bị sợ hãi không thôi."

Tuy rằng Đường Chí Dong không biết xảy ra chuyện gì, nhưng chủ nhiệm Phạm cũng là nhân vật nổi danh ở Thượng Hải. Hẳn là sẽ không tự nhiên nói dối bịa chuyện, ông cúi đầu nhìn kỹ Đường Hành.

Đường Hành cảm nhận được tầm mắt của phụ thân, lại bắt đầu ủy khuất khóc.

Cán cân của Đường Chí Dong lập tức nghiêng: "Đứa bé còn nhỏ.."

"Không nhỏ! Tuổi này đã có thể kết hôn." Chủ nhiệm Phạm lạnh lùng nói, vỗ vỗ lưng Đường Kiều, quay đầu nói với cô giáo bên cạnh: "Làm phiền cô đưa hai em ấy đi phòng y tế kiểm tra vết thương."

Chu San San cũng không có bị gì, lúc đó quá bất ngờ, cũng không kịp ngăn cản.

Hai người được dẫn đi, cửa cũng bị đóng lại.

Cô giáo ôn nhu dỗ Đường Kiều: "Em đừng sợ, không có việc gì. Chủ nhiệm Phạm rất công bằng."

Đường Kiều gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Em biết ạ."

Bác sĩ ở phòng y tế là nữ, kiểm tra đơn giản cho Đường Kiều, mỉm cười: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là cơ thể em rất yếu, về nhà phải bổ sung dinh dưỡng. Để cô quấn gạc vết thương cho em."

Kỳ thật cũng không phải vết thương lớn.

Đường Kiều ngăn bác sĩ lại, nghiêm cẩn hỏi: "Bác sĩ, có phải không quấn sẽ tốt hơn không?"

Nữ bác sĩ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, gật đầu: "Miệng vết thương của em không lớn, không quấn cũng không sao, nhưng cần phải bôi thuốc tím."

Đường Kiều quyết đoán: "Vậy bôi thuốc tím đi ạ."

Nữ bác sĩ mỉm cười đồng ý.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Kiều nhìn chằm chằm lọ thuốc tím: "Bôi nhiều một chút, lại thêm một chút, thêm một chút nữa ạ."

Nữ bác sĩ cười hỏi: "Bôi nhiều như vậy để làm gì a?"

Đường Kiều nghiêm trang nói: "Bôi nhiều khẳng định sẽ nhanh khỏi hơn."

Nữ bác sĩ bật cười, sao có thể a, nhưng cũng không làm trái ý tiểu cô nương. Dù sao nàng vừa mới bị đánh, thật đáng thương.

Cô giáo đưa các nàng tới đã đi trước, Đường Kiều với Chu San San cùng trở về.

Đường Kiều vô cùng ngượng ngùng, nghiêm cẩn nói: "San San, thực xin lỗi, là ta liên lụy cô."

Chu San San lắc đầu, hào sảng nói: "Không có gì, ta nhìn nàng ta không vừa mắt."

Đường Kiều bật cười, cười đủ, lại có chút chua sót, kéo tay Chu San San thở dài, nói: "Ngày mai nghỉ học, chúng ta cùng đi dạo phố đi? Ta mời cô uống cà phê. Sau đó chúng ta đi mua váy, chúng ta mua đồ đôi, được không a?"

Chu San San: "A.. Được!"

Lại nghĩ nghĩ, an ủi Đường Kiều: "Cô đừng buồn."

Đường Kiều lắc đầu: "Ta sẽ không vì muội ấy mà khổ sở đâu."

Lúc hai người trở lại phòng giáo vụ, ngoài chủ nhiệm Phạm, còn có Hiệu trưởng.

Chủ nhiệm Phạm nói năng rành mạch: "Tuần sau đến trường, bạn Đường Hành sẽ ở trước mặt toàn trường đọc bản kiểm điểm, thư xin lỗi của em ấy sẽ dán trên bảng tin trường học một tháng để làm cảnh báo. Ngoài ra, hành vi lần này sẽ bị ghi vào hồ sơ. Bạn Đường Kiều, em thấy thế có được không?"

Đường Kiều bị điểm danh, lập tức ngẩng đầu: "Em thế nào cũng được ạ."

Đường Chí Dong nhìn vết thương ghê người trên cánh tay nàng, mắt lạnh quay đầu nhìn Đường Hành.

Đường Hành cắn môi, vô cùng ủy khuất, nhưng giờ phút này cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ muốn mau chóng về nhà để tố cáo với phụ thân.

"Chú Đường, ngài không nên bị Đường Hành lừa, bạn ấy ở trước mặt người lớn đều giả vờ ngoan hiền. Nhưng ở bên cạnh chúng cháu thì không, hung ác còn đánh người. Ngài về nhà tuyệt đối không cần bị lừa a."

Đường Chí Dong xấu hổ nhìn Chu San San, ừ một tiếng, miễn cưỡng cười: "Ta đã biết."

Trên đường trở về, Đường Chí Dong âm trầm không nói gì, vẻ mặt lạnh băng.

"Phụ thân.." Đường Hành còn muốn cứu vãn, Đường Chí Dong tức giận quát: "Con câm miệng cho ta, còn cảm thấy con nói không đủ nhiều phải không!"

Bình tĩnh lại, nhìn Đường Kiều: "Y Y, ăn bánh đường không? Ta nhớ con thích ăn bánh đường của nhà lão Trần ở đằng trước, ta đi mua cho con nhé?"

Giọng nói mang theo chút lấy lòng, thậm chí khẩn trương: "Y Y thích không?"

Đường Kiều trầm mặc một chút, nhu thuận gật đầu.

Xe dừng lại, Đường Kiều nhìn Đường Chí Dong vội vàng xuống xe, cúi đầu xuống.

Đúng vậy, thời thiếu nữ nàng rất thích ăn bánh đường a.

Nhưng đã bao nhiêu năm rồi?

Nàng đều không nhớ rõ, từ khi phụ thân chết, nàng không còn ăn nữa.

Đường Kiều mở cửa xe đi theo, giống như tiểu cô nương lạc đường.

"..."

Đường Kiều đi gấp, không ngờ va vào người bên trong đi ra.

Nàng ôm mũi, ngẩng đầu nhìn: Má ơi, Thất gia!

Cố Đình Quân cũng không nghĩ tới lại gặp nàng, nâng khóe miệng: "Tiểu anh đào!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương