Dân Quốc Gả Cho Chồng Quỷ Xung Hỉ
-
33: Dựa Vào Cái Gì Tôi Phải Bình Tĩnh
Người phụ nữ ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên, bộ dạng khiếp sợ, khóe môi run rẩy, mỗi một chỗ đều lộ ra sự đau khổ.
“Cô nói cái gì?”
Trần Mộc Miên không nói gì, Tưởng Thông ngăn cô ấy lại: "Trần tiểu thư, cô có thể chịu trách nhiệm về những gì mình nói không?"
Tưởng Thông lạnh lùng nhìn Trần Mộc Miên, không còn vui đùa ầm ĩ như trước nữa, cả người đều thái độ dọa người.
Trần Mộc Miên bất giác lùi về phía sau một bước, ánh cô mặt trời soi lên sự thấp thỏm không yên của cô, nhưng cũng không cản trở được sự kiên quyết của cô.
"Cậu bé ấy nói rằng trong khi cậu ấy ở khách sạn, có một người phụ nữ lạ vào phòng và đập vỡ đầu của cậu ấy từ phía sau, trước khi ngất đi, cậu ấy đã nhìn thấy đôi chân của người phụ nữ mang một đôi giày cao gót màu vàng, có đính vài viên ngọc trai ở phần trên của đôi giày."
Nếu như nói vừa rồi Tưởng Thông còn nghi ngờ, cuối cùng lúc này cũng không thể ngăn cản chị họ nữa.
Người phụ nữ đứng lên, nắm chặt cánh tay của Trần Mộc Miên: "Tôi biết rồi, tôi biết rồi, Thư Kỳ của tôi không phải là đứa trẻ ham chơi, nó sẽ không vô duyên vô cớ đốt lửa ở khách sạn, nó bị người ta hại chết.
Là ai, là ai giết nó, cô nói cho tôi biết, nói cho tôi biết!"
Trần Mộc Miên không ngờ cô ấy sẽ phát điên như vậy, cả người như bị bệnh tâm thần, sức lực rất lớn, siết chặt Trần Mộc Miên đau không chịu nổi.
Cô muốn để người phụ nữ tỉnh táo lại, người phụ nữ lại gắt gao nắm lấy tay cô, lôi kéo cô muốn đi ra ngoài.
Trong miệng lẩm bẩm, "Chúng ta đi báo cảnh sát, chúng ta đi báo cảnh sát, chúng ta…”
Tưởng Thông kéo tay cô ra, ngăn cô ấy lại: "Chị, chị bình tĩnh một chút, đừng xúc động.”
"Con trai của tôi bị người ta hại chết, dựa vào cái gì ta phải bình tĩnh.
Các người đều nói tôi điên rồi, tôi không điên, tôi không hề điên." Người phụ nữ dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi Tưởng Thông, đến mức hung hăng cắn cánh tay của hắn ta, muốn thoát khỏi trói buộc của hắn ta.
Nhưng sao Tưởng Thông chịu thả, một bên chế trụ người, một bên gọi to mẹ Ngô.
Mẹ Ngô chính là cô hầu trung niên vừa rồi, bà nhìn thấy một màn này, cũng không hoang mang.
Thuần thục lấy thuốc tiêm ra, tiêm một mũi cho người phụ nữ.
Chẳng qua chỉ trong chốc lát, người phụ nữ đã mất đi ý thức, ngủ thiếp đi.
Tưởng Thông liếc mắt qua nhìn Trần Mộc Miên thật sâu, đưa người về phòng nghỉ ngơi cùng với mẹ Ngô.
Sao Trần Mộc Miên có thể ngờ được, lời nói của mình lại gây nên trận xôn xao đến vậy, trong một lúc lo lắng không yên ở trong phòng, không biết phải làm thế nào cho phải.
Tưởng Thông dàn xếp ổn thỏa cho chị họ, lại trở về.
Trần Mộc Miên đứng dậy như chim sợ cành cong, căng thẳng nhìn hắn ta.
“Bạch phu nhân không sao chứ?”
Tưởng Thông không nói lời nào, tháo mở cúc áo sơ mi trên cổ ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới ngồi xuống sô pha, ánh mắt kỳ dị nhìn Trần Mộc Miên.
Tưởng Thông không nói lời nào, có một loại cảm giác chèn ép khiến cho người ta khó chịu, không giống một đứa em trai ăn chơi đàn đúm, ngược lại giống như sát thủ trong tay dính máu.
Trần Mộc Miên nhịn không được di chuyển sang bên cạnh, rời xa hắn ta một chút.
Thấy cô như thế, Tưởng Thông nở nụ cười, thoáng cái hòa tan không khí căng thẳng trong phòng.
”Tiểu nha đầu, vừa rồi thật sự cô đã gây ra tai họa lớn có biết không?”
"Cô ấy bị rất nghiêm trọng à?" Trần Mộc Miên vô cùng lo lắng, cô nhìn ra được, Bạch phu nhân thật sự rất đau khổ kích động, thậm chí thần kinh có phần không bình thường.
Tưởng Thông thở dài: "Từ sau khi Thư Kỳ chết, chị tôi vẫn luôn như vậy.
Mấy năm nay, anh rễ vẫn luôn trách chị không trông coi Thư Kỳ, người nhà họ Bạch cũng vì vậy mà luôn trách móc chị ấy.
Chính chị ấy cũng hổ thẹn không thôi, lâu ngày, sinh bệnh, những năm này, vẫn không chữa khỏi.”
Trần Mộc Miên lặng im một lát, thăm dò hỏi: "Vừa rồi tôi nghe ra ý của cô ấy, hình như Thư Kỳ tự mình chơi với lửa, mới mất mạng?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook