Lăng Tần nghe Lăng Vũnói vậy thái độ cũng dịu xuống, ông lắc đầu thở dài: "Con a, lúc nào cũng không chịu nói gì, chỉ đeo trách nhiệm trên lưng, cũng may các con tới kịp lúc, nếu không bộ xương già của ta nhất định đã nằm đây rồi.”

Lăng Hoa là do một tay Lăng Tần bồi dưỡng, cho nên yêu cầu của ông đối với anh ta cũng cao hơn những người khác rất nhiều. Ông chính là muốn bồi Lăng Hoa trở thành người nối nghiệp của mình, ông hy vọng trước khi chết Lăng Hoa có thể tiếp nhận vị trí của mình, tiếp tục bảo vệ Lăng gia, bảo vệ Lăng Lan.

Bất quá có lẽ Lăng Tần đối với anh ta quá nghiêm khắc khiến tính cách của Lăng Hoa càng ngày càng nội liễm, cái gì cũng chỉ đặt trong lòng, cho dù bị oan cũng không nhiều lời, yên lặng chịu tội.

Lúc này cũng vậy, Lăng Hoa vẫn như cũ, tuy Lăng Vũ đã giải thích, Lăng Tần cũng không trách cứ nhiều, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói: "Xin lỗi, thầy, đã để thầy thất vọng rồi."

Ánh mắt Lăng Hoa mang theo vẻ thống khổ và tự trách, lần này đều là do anh ta sai, chút nữa đã xãy ra chuyện, điều này khiến anh ta vô cùng áy náy.

Lăng Vũ cảm thấy không thể để đội trưởng nhà mình tiếp tục, anh ta nhanh chóng nhìn xung quang, không phát hiện bóng dáng của Lăng Lan, thần sắc anh ta đại biến hỏi: "Bác Tần, sao lại thế này? Lan thiếu gia đâu? Sao không thấy Lan thiếu gia? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Lăng Tần nhanh chóng trấn an: "Không có việc gì, không có việc gì, Lan thiếu gia rất an toàn, chỉ là đang trốn thôi!"

Ông quay đầu nhìn phía Lăng Hoa, cười "Lan thiếu gia, rất thông minh, cũng rất bình tĩnh, ta tin thiếu gia nhất định sẽ không kém bất kì vị gia chủ nào của Lăng gia trước đây, cậu nhất định sẽ thích.”

Lăng Tần kiêu ngạo và tự hào, biểu hiện của Lăng Lan ở thời khắc nguy cơ nguy hiểm cực kỳ bình tĩnh cùng lạnh nhạt, thật sự quá giỏi. Cho dù cha của Lăng Lan lúc sáu tuổi cũng không bằng cô lúc này. (đương nhiên rồi)

Tuy Lăng Tần và Lăng Lan bị bắn ra khỏi xe cùng nhưng ông vẫn quan sát hành động của Lăng Lan, sợ Lăng Lan hoảng sợ mà gây sai lầm, không nghĩ tới Lăng Lan lại biểu hiện hoàn mỹ như vậy, điều này khiến ông vui vẻ vô cùng.

Lăng Tần tâm tình càng tốt nụ cười trên mặt càng sâu, có lẽ đây chính là thiên tính, ông càng thêm yêu thương đứa trẻ này. Lăng Tần hoàn toàn bỏ quên biểu hiện của Lăng Tiêu khi Lăng Tiêu cũng bị ném đi tiến hành huấn luyện năm năm sáu tuổi.

Lăng Hoanghe Lăng Tần nói ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Bất quá anh ta cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, hỏi: "Thầy, vậy Lan thiếu gia đang ở đâu?"

Lăng Tần ý bảo bọn họ đi cùng mình, ba người đi qua mấy lùm cây đến khoảng đất trống đầy sắt vụn của vụ nổ.

Nhìn cảnh này Lăng Hoa bất động thanh sắc, nhẫn nại chờ đợi Tần quản gia giải thích. Nhưng mà Lăng Vũ tuổi trẻ nhịn không được, nghi hoặc hỏi: "Ông Tần, nơi này căn bản không có người trốn, ông dẫn bọn cháu tới đây làm gì? Ngắm cảnh sao? Ở đay chẳng cái gì đẹp cả, chúng ta nhanh chóng tìm kiếm Lan thiếu gia thôi."

Lăng Tần giận trừng mắt, trực tiếp đánh đầu Lăng Vũ một cái, cả giận nói: "Thằng nhóc chết tiệt, ta không đáng tin như vậy sao? Hừ, không biết thì đừng nói gì, chỉ biết hù chết người khác thôi, cứ đi theo ta là được rồi.”

Lăng Tần mang theo hai người tiếp tục đi về phía trước, miệng vẫn lải nhải:"Thật là, người đi theo đội trưởng cũng đã hai, ba năm rồi, vì sao không thể học chút ổn trọng giống như đội trưởng của mình vậy. Lúc nào cũng xúc động thì làm sao làm được việc lớn..." Lăng Tần có chút không hiểu ra, Lăng Hoa ổn trọng như vậy, vì sao tính cách Lăng Vũ không thay đổi chút nào? Làm sao có thể thay vị trí của Lăng Hoa, tiếp tục bảo vệ Lăng gia.

Lăng Vũ ở Lăng Tần phía sau vẻ mặt đau khổ, nhìn về phía đội trưởng nhà mình, tựa hồ đang hỏi, có phải ông Tần vẫn luôn lải nhải hay không?

Lăng Hoacười khổ, ánh mắt ý bảo Lăng Vũcố chịu, nghe nhiều sẽ quen.

Lăng Tần rốt cục đi tới mãnh sắt bị Lăng Lan lợi dụng, ông cười thần bi hỏi hai người đứng bên: "Các cậu thấy cái gì?"

Lăng Hoa nhìn nhìn mãnh sắt, ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt đăm chiêu. Mà Lăng Vũ thì vẻ mặt mê mang, không rõ ý tứ của Tần quản gia, trước mắt rõ ràng chỉ là một khối sắt bình thường, thì sao? Nơi này căn bản không có người nào có thể trốn, chẳng lẽ có người có thể ép thành giấy trốn ở đó sao?

Lăng Hoa ngồi xổm xuống, xoa mãnh sắt kia: "Lan thiếu gia hẳn là ở dưới đi, quả nhiên đây là nơi trốn tốt nhất, lan thiếu gia thật thông minh."

Lăng Tần nghe Lăng Hoa nói, cười vui vẻ, khuôn mặt chưa hằn nhăn của ông cũng bị nụ cười làm nhăn thành từng đường thẳng: "Không sai, Lan thiếu gia ở dưới." Ông ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng gõ gõ mãnh sắt: "Lan thiếu gia, an toàn rồi mau ra đi."

Mãnh sắt vẫn không động đậy như cũ, giống như ở dưới thật sự không có người. Lúc Lăng Vũ cho rằng Tần quản gia nhớ lầm thì mãnh sắt kia thật sự giật giật, nó hơi nâng lên, lộ ra khe hở nhỏ hẹp phía dưới.

Tuy rằng cái miệng hố này thật sự rất nhỏ, nhưng Lăng Vũ vẫn thấy ở đó có sự thay đổi, vẻ mặt anh ta kinh ngạc, không nghĩ tới ở đó thật sự có người.

Lăng Lan nhìn thấy người bên ngoài đúng là Lăng Tần thì vẻ mặt kích động, ném miếng sắt phái trên ra, rồi nhào lên người của Lăng Tần, thân thể run rẩy.

Lăng Tần thở dài ôm Lăng Lan. Tuy rằng Lăng Lan biểu hiện rất bình tĩnh, phán đoán rất chính xác, nhưng dù sao cô vẫn còn nhỏ, chuyện sinh tử này nhất định dọa đến cô.

Lăng Hoa và Lăng Vũ nhìn hốc nhỏ dưới đất, tuy cái hốc đó khá nhỏ, nhưng nó vẫn có thể dấu được thân thể nhỏ bé của Lăng Lan, vô cùng vừa vặn. Cái hốc này nằm ngay dưới đất, lại trùng hợp bị mãnh sắt đó đè lên nên không ai nghĩ tới phía dưới đó lại có một người đang trốn.

Lăng Hoa phức tạp liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, cái hố này chỉ sợ là do Lăng Lan tạo ra khi đáp xuống đất, cho dù là sức mạnh hay khả năng ứng phó khi gặp nguy hiểm thì đều chứng minh Lăng Lan này không đơn giản. Khó trách Tần quản gia lại đắc ý như vậy. Lăng gia có Lăng Lan thì chắc chắn sẽ không ngừng phát triển.

Xem ra vì còn nhỏ tuổi nên bây giờ bắt đầu sợ hãi rồi.

Lăng Lan tựa hồ được Tần quản gia trấn an, lại lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt bình tĩnh nhưng hai mắt còn chút hoảng sợ. Lăng Hoa âm thầm gật đầu, khả năng thừa nhận của Lan thiếu gia quả nhiên vô cùng tốt, cũng giỏi điều chỉnh cảm xúc bản thân. Quả nhiên di truyền những gen tốt nhất của Lăng Tiêu gia chủ, tin tưởng mấy năm nữa, Lan thiếu nhất định có thể trở thành một vương bài sư sĩ, thậm chí trở thành vương cấp sư sĩ...

Lăng Hoa đối với Lăng Lan cười cười thân mật, anh ta không giỏi nói chuyện với người khác, cũng không biết phải nói chuyện với một đứa trẻ như thế nào, nhưng mà cười hẳn sẽ không sai.

Lăng Lan tò mò xem xét liếc mắt một cái, lôi kéo góc áo Tần quản gia. Ý muốn Tần quản gia giới thiệu hai người này là ai.

Lăng Tần chỉ vào Lăng Hoa nói: "Cậu ấy là Lăng Hoa, là tử sĩ Lăng gia, đội trượng chiến đội cơ giáp của Lăng gia, phụ trách vấn đề an toàn, bảo vệ gia chủ khi gia chủ ra ngoài công tác, lần này là do cậu ấy mang đội bảo vệ chúng ta." Sau đó chỉ vào bên cạnh:"Thằng nhò này là Lăng Vũ . là đội viên thuộc chiến đội, Lan thiếu gia có thể lựa chọn không nhìn thấy cậu ta." Với tính cách này của Lăng Vũ, Lăng Tần sợ Lăng Lan sau khi tiếp xúc cũng sẽ bị lây bệnh, nhất định phải cách ly trước.

Lăng Lan đối với Lăng Hoa gật đầu, sau đó hỏi Lăng Tần: "Có phải cơ giáp chiến đội xảy ra chuyện gì hay không, cho nên không đuổi kịp chúng ta?"

Lăng Vũkinh ngạc thè lưỡi: "Lan thiếu gia, làm sao mà cậu biết chúng ta gặp chuyện bất trắc vậy ?"

Lăng Lan tức giận liếc trắng mắt nói: "Nếu không vì sao các người lại tới chậm như vậy.

Lăng Hoa ánh mắt sáng sáng, rồi nhanh chóng buông mi mắt, che khuất hết thảy ý tưởng của mình.

Lăng Vũ nghĩ nghĩ cũng phải, lâu như vậy mà chiến đội Lăng gia không tới cứu viện thì không cần nghĩ cũng biết bị địch mai phục hoặc bị dụ đi rồi. Sao mà mình ngốc thế nhỉ? Bị một đứa trẻ 6 tuổi khinh bỉ.

Anh ta chỉ có thể xấu hổ sờ sờ cái mũi, làm bộ không cảm giác gì, nghiêm trang trả lời: "Chúng ta vừa đi qua thành Kỳ Nhã đi vào khu hoang dã này thì đội trưởng phát hiện một đội cơ giáp lén lút đi theo thiếu gia, vì đảm bảo an toàn của thiếu gia, đội trưởng liền phái ba người Lăng Trạch đi theo đội cơ giáp kia, tùy thời xử lý còn tôi và đội trưởng tiếp tục đi sau thiếu gia, nhưng mà rất nhanh, chúng tôi lại gặp một đội cơ giáp khác đã đưa vũ khí nhắm về phía thiếu gia, tôi và đội trưởng chỉ có thể lao ra kéo đám người kia đi…*

Lăng Vũ nói tới đây sắc mặt thập phần khó coi: "Sau đó tôi cùng đội trưởng mới phát hiện mình đã cách thiếu gia quá xa, không thể tra ra tung tích của cậu, lúc đó chúng tôi mới nhận ra mình đã bị trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch. Nghỉ tới lúc đó mà run, so về số lượng cơ giáp hay vũ khí thì đám người đó đều mạnh hơn chúng tôi rất nhiều, lúc đó tôi nghỉ chỉ có đội trưởng mới có thể thoát còn mình khẳng định không có cơ hội, không nghỉ tới cuối cùng… “

Lăng Vũ rất khổ sở, anh ta cúi đầu, ảo não bản thân không thể kịp thời phát hiện điều không ổn, thiếu chút nữa đã khiến cho người gia chủ Lăng gia gặp chuyện không may. Nếu sớm biết ý định của đối phương, cho dù chết anh ta cũng muốn đuổi kịp Lan thiếu gia, còn có thể bắn đạn tín hiệu, triệu tập mọi người đến cứu viện.

Lăng Hoa cũng thập phần tự trách, hành động lần này hoàn toàn là sai lầm của anh ta, nếu không phải anh ta phán đoán sai thì làm sao Lăng Tần và Lăng Lan có thể gặp nguy hiểm như vậy, xém chút bị sát hại.

Lăng Lan nghe Lăng Vũ nói xong khuôn mặt ngưng trọng: "Đây là chuyện mà không ai muốn, cho dù mọi người có tỉnh ngộ sớm chỉ sợ cũng không làm được chuyện gì, có lẽ còn khiến đối phương hạ ngoan tay. Hiện tại tốt rồi, mọi người đều còn sống, đây là chuyện tốt, không phải sao? Chỉ có sống mới có hi vọng, mới có thể làm những việc mình muốn làm, dù là bảo thì hay bảo vệ cũng rất tốt..”

Lăng Lan cảnh cáo nhìn về phía Lăng Vũ: "Tôi không hy vọng tử sĩ của mình là đều là kẻ ngu ngốn..." Cô nhìn ra trong mắt Lăng Vũ vẫn còn ý nghĩ về trận chiến vừa rồi, cỏ lẽ do tự trách nên anh ta mới có muốn dùng hành động để đền bù, nhưng hành động này thật sự rất ngu ngốc, Lăng Lan cực kỳ phỉ nhổ những hành động cực đoan như vậy, tử sĩ của cô tuyệt đối không thể có những kẻ như thê.

Lăng Lan tuy nói có chút không khách khí, nhưng Lăng Tần lại thập phần vừa lòng, những lời này của Lăng Lan có cứng rắn không mất đi uy nghiêm của gia chủ, cũng không phải vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo Như vậy Lăng Hoa và Lăng Vũ hẳn sẽ chân chính nhận Lăng Lan làm chủ.

Tử sĩ Lăng gia tuy rằng mỗi thế hệ đều trung thành với gia chủ của Lăng gia, nhưng muốn bọn họ hy sinh tính mạng để bảo vệ gia chủ thì người gia chủ đó phải khiến tử sĩ cảm thấy xứng đáng trung thành, đây là tác phong của Lăng gia, theo cách nói của đời trước, nếu không thể thu phục được những con ngựa kiêu ngạo tử sĩ thì người gia chủ đó đừng nghĩ muốn kiến công lập quốc, vẫn là nên ngoan ngoãn ở nhà phụ trách việc nối dõi tong đường, an ổn sống tới già đi.

Nếu như có thể thu phục được tất cả mọi tử sĩ của Lăng gia thì người gia chủ đó mới có thể thành công xuất hiện trước mặt mọi người, bắt đầu giúp ích cho đất nước, thất bại cũng không sao, có thể phát triển Lăng gia trên những phương diện khác.

Quả nhiên Lăng Vũ vẻ mặt kích động, trong mắt lóe sáng vô cùng, cậu ta đã chân chính trở thành tử sĩ của Lăng Lan, mà không phải là tử sĩ của Lăng gia.

[/size]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương