Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
-
Chương 523: Kiểm tra!
Diệp Nhứ biết chính mình đã tránh thoát được một kiếp nên lập tức bò dậy khỏi sô pha. Hắn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Lan nhìn về phía bên này thì lập tức đưa thẻ nhớ ra, miệng nịnh nọt:
- Lão đại, đây là danh sách tên những tân sinh muốn gia nhập vào đoàn cơ giáp Lăng Thiên của chúng ta, mời lão đại xem qua.
Lăng Lan vô cùng cạn lời nhìn Diệp Nhứ, cái này không phải là chuyện của Vũ Cảnh sao? Mắc mớ gì lại đưa cho cô chứ?
Thật ra thì Diệp Nhứ đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Lan dọa ngốc rồi, chỉ theo phản xạ mà đưa thẻ nhớ qua thôi. Hắn vừa mới nói mấy lời này ra thì cũng đã ảo não vô cùng: “Trời đất ơi, sao lại làm sai chuyện nữa rồi?”
Vũ Cảnh bất đắc dĩ đỡ trán, dạo gần đây Diệp Nhứ vừa nhìn thấy lão đại là bắt đầu luống cuống tay chân, lúc trước cũng không có túng đến như vậy mà. Nhìn thấy trán của Diệp Nhứ đã toát đầy mồ hôi, trong lòng anh cũng có chút không đành lòng cho nên mở miệng giải vây:
- Lão đại, dù sao cậu cũng là đoàn trưởng của đoàn cơ giáp Lăng Thiên mà, cũng nên quan tâm những đội viên sắp đến một chút chứ.
Sau đó liền cười mắng Diệp Nhứ:
- Diệp Nhứ, nếu như không có việc gì khác thì cậu có thể lăn được rồi đó.
Một câu này giống như là cứu mạng Diệp Nhứ vậy. Hắn cũng không quan tâm Lăng Lan có muốn xem hay không, trực tiếp bỏ thẻ nhớ trước mặt cô, lại cho Vũ Cảnh một ánh mắt cảm kích, sau đó nhanh chân chạy, y như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo hắn vậy. Diệp Nhứ chỉ dùng một giây đã chạy tới cửa, nhìn thấy các đội viên khác đang thò đầu vào nhìn lén thì oán hận trừng mắt nhìn bọn họ, đám gia hỏa không có nghĩa khí, tới cuối cùng cũng chỉ để một mình hắn đi gặp lão đại.
- Đội phó, lão đại ở bên trong sao?
Một đội viên nhìn thấy sắc mặt chật vật sợ hãi của Diệp Nhứ thì vội hỏi.
Sắc mặt Diệp Nhứ lập tức trở nên căng thẳng, hắn theo phản xạ mà quay đầu nhìn về phía sau nhìn xem, tới khi không nhìn thấy gương mặt lạnh băng của lão đại thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà hắn cũng không muốn ở lại mảnh đất nguy hiểm này một chút nào nữa, vội hô:
- Giông gió kéo tới, còn không mau trốn.
Câu này gần như đã trở thành câu cửa miệng của các thành viên trong đoàn cơ giáp Lăng Thiên mỗi khi gặp được chuyện nguy hiểm, khi đó mọi người thường hay nói câu này, cũng coi như là một nét đặc sắc riêng của đoàn đội bọn họ đi.
Đội viên vừa nghe xong câu này thì là sao còn không rõ tình hình nữa chứ, không thèm suy nghĩ mà chạy theo Diệp Nhứ, nhanh chân trốn mất tiêu.
Nghe được động tĩnh ở ngoài cửa, trán Lăng Lan rớt xuống mấy đường hắc tuyến, có chút không phục hỏi:
- Tôi dọa người như vậy sao?
Không phải cô chỉ cười ít một chút sao? Nhưng mà cô một không mắng hai không chửi, nhìn kiểu nào thì cũng là một đoàn trưởng tốt luôn quan tâm chăm sóc cho người dưới mà, có cần phải sợ cô đến như vậy không?
Câu này vừa hỏi xong thì biểu tình của Vũ Cảnh cũng cứng đờ, ánh mắt anh loạn chuyển nói:
- Thiệt ra... Cái kia… Phải nói sao đây...
- Không cần nói nữa, tôi biết rồi.
Lăng Lan lạnh lùng nói, cái thái độ này còn không phải nói thẳng ra là cô rất dọa người sao? Thiệt là phí phạm khuôn mặt lớn như hoa như ngọc này mà.
Lăng Lan buồn bực cầm thẻ nhớ để trên bàn trà lên, sau đó mở chức năng truyền tải dữ liệu, mở dữ liệu bên trong chiếu lên màn hình lớn.
- Cũng rất đông.
Nhìn một đống tên và những tư liệu liên quan khiến cho Lăng Lan có chút kinh ngạc, cái này hình như cũng hơi nhiều người rồi.
- Nghe bên tiếp tân nói, cái này là đã xóa bớt một phần những người không đạt yêu cầu rồi đó.
Vũ Cảnh đi đến gần Lăng Lan, lựa một cái ghế sô pha gần cô nhất mà ngồi xuống.
- Nhìn sơ qua thì nhân số cũng có khoảng bốn, năm trăm người gì đó.
Một đống chữ làm cho Lăng Lan nhìn thôi đã cảm thấy nhức đầu rồi.
Vũ Cảnh chọt chọt trên màn hình vài cái:
- Làm như vậy thì dễ xem hơn một chút.
Rất nhanh hình ảnh trên màn hình liền thay đổi, đống hồ sơ chồng chất kia lập tức được phân chia thành từng hạng mục lớn nhỏ khác nhau, xem qua liền cảm thấy rõ ràng hơn nhiều.
“Danh sách tiềm lực nhất (Cấp đội trưởng)”
Lăng Lan nhìn thấy mục phân loại này thì liền tò mò mở lên xem.
Màn hình nhanh chóng hiện ra hơn hai mươi tên, mà cái tên đầu tiên làm cho Lăng Lan cảm thấy vô cùng quen thuộc: Lăng Dật.
Vũ Cảnh cũng nhìn thấy, anh ta kinh ngạc nói:
- Tân sinh này cũng họ Lăng?
Anh click mở hồ sơ của Lăng Dật, một thiếu niên lạnh lùng hiện ra, bên cạnh bức hình còn có những hồ sơ tỉ mỉ.
- Lăng Dật. Bình dân. Đến từ Học viện quân đội thiếu niên Bồ Dập (Tinh cầu cấp ba Bồ Triết Tinh). Thể thuật: Khí kình sơ kì. Cấp bậc điều khiển cơ giáp ở thế giới cơ giáp: Cao cấp!
Vũ Cảnh thất thanh la lớn, lúc trước bọn họ muốn thăng cấp đến cao cấp đều nhờ vào đám Tề Long ngược chết đi sống lại mới may mắn thăng cấp thành công, mà một bình dân đến từ một tinh cầu cấp ba như Bồ Triết Tinh lại có thể đạt đến cấp bậc này, không biết là do thiên phú của thiếu niên này quá yêu nghiệt hay cũng giống như bọn họ tự ngược mà thành nữa đây?
Lăng Dật... Lăng Lan còn đang mải suy nghĩ, không biết tại sao nhưng cô cảm thấy cái tên này rất quen, không lẽ là bởi vì cùng họ Lăng nên mới thấy quen sao?
“Bang”, bên trong thức hải của Lăng Lan đột nhiên xuất hiện hai hình ảnh:
- Tôi muốn thừa kế vị trí của phụ thân, tôi muốn trở thành tử sĩ trung thành nhất của Lan thiếu.
Vẻ mặt của Lăng Dật vừa mới năm tuổi vô cùng kiên định nói ra lời này.
- Vũ tiểu thúc, Lan gia tạm thời giao cho thúc, chờ khi nào con mạnh lên con sẽ trở về tiếp nhận lại vị trí của thúc.
Lăng Dật cung kính khom lưng chào Lăng Lan xong mới xoay người rời khỏi Lăng gia...
Lúc hai hình ảnh này biến mất, Lăng Lan còn nghe thấy giọng nói đắc ý của tiểu Tứ:
- Lão đại, cậu ta chính là Lăng Dật này nè.
Lăng Lan hoàn hồn, nhóc tiểu Tứ này đúng là nghịch ngợm mà. Cô lại nhìn bức ảnh của thiếu niên lạnh lùng kia lần nữa, trong lòng cũng than thầm, không nghĩ tới tới thằng nhóc lúc trước đã trưởng thành tới trình độ này, chẳng trách phụ thân Lăng Hoa của hắn vì tương lai của đứa con này mà không tiếc phản bội Lăng gia
- Không lẽ mấy người họ Lăng đều là yêu nghiệt hết sao trời?
Vũ Cảnh lẩm nhẩm nói thầm. Anh nhìn về phía Lăng Lan lại phát hiện hình như cô đang suy nghĩ gì đó, trong lòng lập tức động, mở miệng hỏi:
- Lão đại, cậu biết thằng nhóc này hả?
Lăng Lan gật đầu nói:
- Ừ, coi như là người nhà tôi?
Xem như là người nhà tôi? Không lẽ là con ngoài giá thú hả ta? Vũ Cảnh vừa nghĩ đến đáp án này lập tức lắc đầu đập chết nó ngay, đại tướng Lăng Tiêu làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ, anh suy nghĩ hơi nhiều rồi. Vậy chắc là đệ tử chi thứ của gia tộc đi? Vũ Cảnh cảm thấy mình đã đoán ra chân tướng rồi.
- Vậy lúc kiểm tra thì?
Vũ Cảnh cẩn thận hỏi.
Lăng Lan liếc Vũ Cảnh một cái làm cho trái tim bé nhỏ của anh run lên, không đợi Lăng Lan lên tiếng anh đã giành trả lời trước:
- Lão đại, tôi hiểu rồi.
Tóm lại là cứ coi cậu nhóc Lăng Dật này thành những tân sinh bình thường là được, nhìn biểu hiện thực lực của cậu ta mà đưa ra quyết định công bằng. Lúc này thì anh cũng nhịn không được mà bật cười, không biết mình nghĩ sao mà lại có thể cho rằng lão đại sẽ lấy công làm tư nữa chứ? Chắc là anh đã bị tên Diệp Nhứ ngu ngốc kia lây bệnh mất rồi.
Lăng Lan cũng không có hứng thú xem mấy người khác nữa, cô đứng dậy nói với Vũ Cảnh:
- Cậu cứ bận tiếp đi, tôi đi trước đây. Còn nữa, cho dù có bận cỡ nào thì cậu cũng phải tới chỗ tôi hai ngày một tuần đó, nhớ thông báo cho tên Lý Anh Kiệt kia luôn.
Vũ Cảnh suy sụp rồi, không biết lúc trước làm sao mà anh có thể coi việc huấn luyện chung với đám Tề Long là chuyện tốt nữa vậy trời? Nhưng mà anh cũng không có can đảm đối mặt với gương mặt lạnh băng của Lăng Lan mà nói chữ “không”, cho nên chỉ đành đau khổ gật đầu ý nói đã biết. May mà còn có người đi chịu khổ cũng không phải chỉ có mình anh, ít ra còn có tên Lý Anh Kiệt kia chết chung, anh cũng đã cảm thấy an ủi rất nhiều rồi
Bước ra khỏi văn phòng của Vũ Cảnh, Lăng Lan thảo luận với tiểu Tứ:
- Tiểu Tứ, em nói coi, tên Lăng Dật kia có thể tin được không.
- Trước mắt thì vẫn có thể tin được.
Tiểu Tứ trả lời.
- Thực ra thì từ sau khi tên nhóc Lăng Dật kia rời khỏi Lăng gia thì em vẫn luôn theo dõi sát sao.
Lăng Lan ngạc nhiên:
- Em theo dõi hắn ta làm gì?
- Thì em muốn coi thử coi mấy người lúc trước muốn hại chị có đi tìm tên nhóc đó không, thử xem có thể tìm thêm manh mối hay dấu vết gì không đó mà.
Tiểu Tứ tiếc nuối nói:
- Chỉ tiếc là không có. Có lẽ là do người của chị che dấu tung tích của hắn ta tốt quá nên mấy người kia tìm không ra.
- Cũng có khi bọn họ cảm thấy một đứa nhóc bé tí chẳng có giá trị lợi dụng nào nên mới không tìm đến cũng nên.
Lăng Lan cũng không tin những người đó muốn tìm lại tìm không ra, có khả năng bọn họ nghĩ một đứa nhóc mới năm tuổi đã bị đuổi đi kia hoàn toàn không có giá trị lợi dụng gì chứ? Cho dù có thu mua thì cũng chẳng ích lợi gì.
- Vâng, lão đại nghĩ vậy cũng đúng. Nhưng mà lấy năng lực hiện giờ của Lăng Dật, chắc chắn không lâu sau sẽ bị đối phương phát hiện ra mà thôi.
Chỉ cần Lăng Dật bộc lộ ra tài năng của mình thì bên phía đối phương chắc chắn sẽ đi tìm hắn. Tuy rằng Lăng Lan đã xóa sạch tất cả dấu vết về việc Lăng Hoa phản bội nhưng mà có lẽ bên kia còn có lưu giữ một ít chứng cớ cho việc phản bội này.
- Lão đại à, em thật không hiểu ra vì sao lúc trước chị lại muốn giữ tên nhóc này lại chứ,
Tiểu Tứ rất rối rắm. Lăng Dật đó có khả năng sẽ phản bội Lăng gia lần nữa, vì vậy một là phải nhổ cỏ tận gốc, hoặc là chặt đứt hoàn toàn liên hệ giữa hắn ta với Lăng gia mới đúng. Nhưng mà loại hành động để lại chút quan hệ như lúc trước không phải là hậu hoạn vô cùng sao?
- Không phải lúc trước chị đã nói rồi sao? Hắn ta là một quân cờ rất tốt.
Ánh mắt Lăng Lan lạnh lùng mà sâu thẳm. Kẻ thù của cha già cô che giấu thật sự là quá sâu, lúc trước sau khi ông ấy trở về đã từng toàn lực điều tra nhưng mà cũng không tìm được manh mối gì. Tuy rằng biết rõ đối phương là người ở vị trí cao, ở trên đỉnh của kim tử tháp quyền lợi nhưng mà vẫn không có cách nào điều tra rõ ràng kẻ đó rốt cục là người nào
- Mặc kệ Lăng Dật có trung thành hay không thì tôi vẫn sẽ lợi dụng hắn để bố trí một thế cục cho đối phương.
- Thiết kế thế cục gì vậy?
Tiểu Tứ tò mò hỏi.
Lăng Lan không trả lời nhóc, mà ngay sau đó thì Tiểu Tứ cũng đã bị nhốt trong phòng tối luôn. Nhóc rơi lệ đầu mặt, chỉ là nhiều chuyện hỏi một câu thôi mà có cần phải đối xử tàn nhẫn với nhóc như vậy không?
Nhóm tân sinh đầu tiên tham gia kỳ kiểm tra đầu vào của đoàn cơ giáp Lăng Thiên có khoảng hơn một trăm người. Đám người Lăng Dật cũng nằm trong top đầu, chuyện này làm cho bọn họ vui mừng vô cùng, thông thường thì nhóm người đầu tiên là nhóm người được đoàn cơ giáp xem trọng nhất.
Sáu người đám Lăng Dật lần đầu tiên bước chân đến tổng bộ của đoàn cơ giáp Lăng Thiên, vừa mới bước vào thì đã bị khí thế mênh mông hùng vĩ của kiến trúc nơi này làm cho sợ hết hồn.
- Woa! Thì ra đây là tổng bộ của thế lực lớn nhất học viện nha, cao quá trời quá đất luôn.
Đào Tiểu Đào há to miệng một lúc lâu vẫn không khép lại được.
Lăng Dật cũng bị chấn kinh, hắn hít sâu một hơi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sùng kính, quả nhiên Lan thiếu là mạnh nhất mà.
Bước chân cả đám cứ từ từ mà đi vào bên trong tổng bộ, sau đó lại được nhân viên công tác dẫn đến tầng ngầm thứ hai. Tầng ngầm đầu tiên là chỗ cho đám đoàn viên vui chơi thả lỏng, còn ở dưới tầng hai lại là một cái sân luyện võ khổng lồ.
Đi vào sân luyện võ rồi thì đám Lăng Dật mới hiểu ra vì sao chỗ này được gọi là tổng bộ của thế lực lớn nhất học viện. Bởi vì chỉ riêng một cái tầng ngầm này thôi cũng đã đủ chứng minh rồi, nơi này lớn tới nỗi có thể chứa được mấy nghìn người hoạt động tự do luôn.
Bọn họ đi đến khu vực trung tâm của sân luyện võ, cũng chính là một cái sân thi đấu thật lớn. Cái sân thi đấu lớn này là để cho các thành viên trong đoàn dùng để thách đấu lẫn nhau. Nơi này có thể dùng cho đánh tay đôi, cũng có thể dùng trong hỗn chiến. Mà lúc này thì nó lại trở thành chỗ kiểm tra cho những tân sinh.
- Lão đại, đây là danh sách tên những tân sinh muốn gia nhập vào đoàn cơ giáp Lăng Thiên của chúng ta, mời lão đại xem qua.
Lăng Lan vô cùng cạn lời nhìn Diệp Nhứ, cái này không phải là chuyện của Vũ Cảnh sao? Mắc mớ gì lại đưa cho cô chứ?
Thật ra thì Diệp Nhứ đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Lan dọa ngốc rồi, chỉ theo phản xạ mà đưa thẻ nhớ qua thôi. Hắn vừa mới nói mấy lời này ra thì cũng đã ảo não vô cùng: “Trời đất ơi, sao lại làm sai chuyện nữa rồi?”
Vũ Cảnh bất đắc dĩ đỡ trán, dạo gần đây Diệp Nhứ vừa nhìn thấy lão đại là bắt đầu luống cuống tay chân, lúc trước cũng không có túng đến như vậy mà. Nhìn thấy trán của Diệp Nhứ đã toát đầy mồ hôi, trong lòng anh cũng có chút không đành lòng cho nên mở miệng giải vây:
- Lão đại, dù sao cậu cũng là đoàn trưởng của đoàn cơ giáp Lăng Thiên mà, cũng nên quan tâm những đội viên sắp đến một chút chứ.
Sau đó liền cười mắng Diệp Nhứ:
- Diệp Nhứ, nếu như không có việc gì khác thì cậu có thể lăn được rồi đó.
Một câu này giống như là cứu mạng Diệp Nhứ vậy. Hắn cũng không quan tâm Lăng Lan có muốn xem hay không, trực tiếp bỏ thẻ nhớ trước mặt cô, lại cho Vũ Cảnh một ánh mắt cảm kích, sau đó nhanh chân chạy, y như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo hắn vậy. Diệp Nhứ chỉ dùng một giây đã chạy tới cửa, nhìn thấy các đội viên khác đang thò đầu vào nhìn lén thì oán hận trừng mắt nhìn bọn họ, đám gia hỏa không có nghĩa khí, tới cuối cùng cũng chỉ để một mình hắn đi gặp lão đại.
- Đội phó, lão đại ở bên trong sao?
Một đội viên nhìn thấy sắc mặt chật vật sợ hãi của Diệp Nhứ thì vội hỏi.
Sắc mặt Diệp Nhứ lập tức trở nên căng thẳng, hắn theo phản xạ mà quay đầu nhìn về phía sau nhìn xem, tới khi không nhìn thấy gương mặt lạnh băng của lão đại thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà hắn cũng không muốn ở lại mảnh đất nguy hiểm này một chút nào nữa, vội hô:
- Giông gió kéo tới, còn không mau trốn.
Câu này gần như đã trở thành câu cửa miệng của các thành viên trong đoàn cơ giáp Lăng Thiên mỗi khi gặp được chuyện nguy hiểm, khi đó mọi người thường hay nói câu này, cũng coi như là một nét đặc sắc riêng của đoàn đội bọn họ đi.
Đội viên vừa nghe xong câu này thì là sao còn không rõ tình hình nữa chứ, không thèm suy nghĩ mà chạy theo Diệp Nhứ, nhanh chân trốn mất tiêu.
Nghe được động tĩnh ở ngoài cửa, trán Lăng Lan rớt xuống mấy đường hắc tuyến, có chút không phục hỏi:
- Tôi dọa người như vậy sao?
Không phải cô chỉ cười ít một chút sao? Nhưng mà cô một không mắng hai không chửi, nhìn kiểu nào thì cũng là một đoàn trưởng tốt luôn quan tâm chăm sóc cho người dưới mà, có cần phải sợ cô đến như vậy không?
Câu này vừa hỏi xong thì biểu tình của Vũ Cảnh cũng cứng đờ, ánh mắt anh loạn chuyển nói:
- Thiệt ra... Cái kia… Phải nói sao đây...
- Không cần nói nữa, tôi biết rồi.
Lăng Lan lạnh lùng nói, cái thái độ này còn không phải nói thẳng ra là cô rất dọa người sao? Thiệt là phí phạm khuôn mặt lớn như hoa như ngọc này mà.
Lăng Lan buồn bực cầm thẻ nhớ để trên bàn trà lên, sau đó mở chức năng truyền tải dữ liệu, mở dữ liệu bên trong chiếu lên màn hình lớn.
- Cũng rất đông.
Nhìn một đống tên và những tư liệu liên quan khiến cho Lăng Lan có chút kinh ngạc, cái này hình như cũng hơi nhiều người rồi.
- Nghe bên tiếp tân nói, cái này là đã xóa bớt một phần những người không đạt yêu cầu rồi đó.
Vũ Cảnh đi đến gần Lăng Lan, lựa một cái ghế sô pha gần cô nhất mà ngồi xuống.
- Nhìn sơ qua thì nhân số cũng có khoảng bốn, năm trăm người gì đó.
Một đống chữ làm cho Lăng Lan nhìn thôi đã cảm thấy nhức đầu rồi.
Vũ Cảnh chọt chọt trên màn hình vài cái:
- Làm như vậy thì dễ xem hơn một chút.
Rất nhanh hình ảnh trên màn hình liền thay đổi, đống hồ sơ chồng chất kia lập tức được phân chia thành từng hạng mục lớn nhỏ khác nhau, xem qua liền cảm thấy rõ ràng hơn nhiều.
“Danh sách tiềm lực nhất (Cấp đội trưởng)”
Lăng Lan nhìn thấy mục phân loại này thì liền tò mò mở lên xem.
Màn hình nhanh chóng hiện ra hơn hai mươi tên, mà cái tên đầu tiên làm cho Lăng Lan cảm thấy vô cùng quen thuộc: Lăng Dật.
Vũ Cảnh cũng nhìn thấy, anh ta kinh ngạc nói:
- Tân sinh này cũng họ Lăng?
Anh click mở hồ sơ của Lăng Dật, một thiếu niên lạnh lùng hiện ra, bên cạnh bức hình còn có những hồ sơ tỉ mỉ.
- Lăng Dật. Bình dân. Đến từ Học viện quân đội thiếu niên Bồ Dập (Tinh cầu cấp ba Bồ Triết Tinh). Thể thuật: Khí kình sơ kì. Cấp bậc điều khiển cơ giáp ở thế giới cơ giáp: Cao cấp!
Vũ Cảnh thất thanh la lớn, lúc trước bọn họ muốn thăng cấp đến cao cấp đều nhờ vào đám Tề Long ngược chết đi sống lại mới may mắn thăng cấp thành công, mà một bình dân đến từ một tinh cầu cấp ba như Bồ Triết Tinh lại có thể đạt đến cấp bậc này, không biết là do thiên phú của thiếu niên này quá yêu nghiệt hay cũng giống như bọn họ tự ngược mà thành nữa đây?
Lăng Dật... Lăng Lan còn đang mải suy nghĩ, không biết tại sao nhưng cô cảm thấy cái tên này rất quen, không lẽ là bởi vì cùng họ Lăng nên mới thấy quen sao?
“Bang”, bên trong thức hải của Lăng Lan đột nhiên xuất hiện hai hình ảnh:
- Tôi muốn thừa kế vị trí của phụ thân, tôi muốn trở thành tử sĩ trung thành nhất của Lan thiếu.
Vẻ mặt của Lăng Dật vừa mới năm tuổi vô cùng kiên định nói ra lời này.
- Vũ tiểu thúc, Lan gia tạm thời giao cho thúc, chờ khi nào con mạnh lên con sẽ trở về tiếp nhận lại vị trí của thúc.
Lăng Dật cung kính khom lưng chào Lăng Lan xong mới xoay người rời khỏi Lăng gia...
Lúc hai hình ảnh này biến mất, Lăng Lan còn nghe thấy giọng nói đắc ý của tiểu Tứ:
- Lão đại, cậu ta chính là Lăng Dật này nè.
Lăng Lan hoàn hồn, nhóc tiểu Tứ này đúng là nghịch ngợm mà. Cô lại nhìn bức ảnh của thiếu niên lạnh lùng kia lần nữa, trong lòng cũng than thầm, không nghĩ tới tới thằng nhóc lúc trước đã trưởng thành tới trình độ này, chẳng trách phụ thân Lăng Hoa của hắn vì tương lai của đứa con này mà không tiếc phản bội Lăng gia
- Không lẽ mấy người họ Lăng đều là yêu nghiệt hết sao trời?
Vũ Cảnh lẩm nhẩm nói thầm. Anh nhìn về phía Lăng Lan lại phát hiện hình như cô đang suy nghĩ gì đó, trong lòng lập tức động, mở miệng hỏi:
- Lão đại, cậu biết thằng nhóc này hả?
Lăng Lan gật đầu nói:
- Ừ, coi như là người nhà tôi?
Xem như là người nhà tôi? Không lẽ là con ngoài giá thú hả ta? Vũ Cảnh vừa nghĩ đến đáp án này lập tức lắc đầu đập chết nó ngay, đại tướng Lăng Tiêu làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ, anh suy nghĩ hơi nhiều rồi. Vậy chắc là đệ tử chi thứ của gia tộc đi? Vũ Cảnh cảm thấy mình đã đoán ra chân tướng rồi.
- Vậy lúc kiểm tra thì?
Vũ Cảnh cẩn thận hỏi.
Lăng Lan liếc Vũ Cảnh một cái làm cho trái tim bé nhỏ của anh run lên, không đợi Lăng Lan lên tiếng anh đã giành trả lời trước:
- Lão đại, tôi hiểu rồi.
Tóm lại là cứ coi cậu nhóc Lăng Dật này thành những tân sinh bình thường là được, nhìn biểu hiện thực lực của cậu ta mà đưa ra quyết định công bằng. Lúc này thì anh cũng nhịn không được mà bật cười, không biết mình nghĩ sao mà lại có thể cho rằng lão đại sẽ lấy công làm tư nữa chứ? Chắc là anh đã bị tên Diệp Nhứ ngu ngốc kia lây bệnh mất rồi.
Lăng Lan cũng không có hứng thú xem mấy người khác nữa, cô đứng dậy nói với Vũ Cảnh:
- Cậu cứ bận tiếp đi, tôi đi trước đây. Còn nữa, cho dù có bận cỡ nào thì cậu cũng phải tới chỗ tôi hai ngày một tuần đó, nhớ thông báo cho tên Lý Anh Kiệt kia luôn.
Vũ Cảnh suy sụp rồi, không biết lúc trước làm sao mà anh có thể coi việc huấn luyện chung với đám Tề Long là chuyện tốt nữa vậy trời? Nhưng mà anh cũng không có can đảm đối mặt với gương mặt lạnh băng của Lăng Lan mà nói chữ “không”, cho nên chỉ đành đau khổ gật đầu ý nói đã biết. May mà còn có người đi chịu khổ cũng không phải chỉ có mình anh, ít ra còn có tên Lý Anh Kiệt kia chết chung, anh cũng đã cảm thấy an ủi rất nhiều rồi
Bước ra khỏi văn phòng của Vũ Cảnh, Lăng Lan thảo luận với tiểu Tứ:
- Tiểu Tứ, em nói coi, tên Lăng Dật kia có thể tin được không.
- Trước mắt thì vẫn có thể tin được.
Tiểu Tứ trả lời.
- Thực ra thì từ sau khi tên nhóc Lăng Dật kia rời khỏi Lăng gia thì em vẫn luôn theo dõi sát sao.
Lăng Lan ngạc nhiên:
- Em theo dõi hắn ta làm gì?
- Thì em muốn coi thử coi mấy người lúc trước muốn hại chị có đi tìm tên nhóc đó không, thử xem có thể tìm thêm manh mối hay dấu vết gì không đó mà.
Tiểu Tứ tiếc nuối nói:
- Chỉ tiếc là không có. Có lẽ là do người của chị che dấu tung tích của hắn ta tốt quá nên mấy người kia tìm không ra.
- Cũng có khi bọn họ cảm thấy một đứa nhóc bé tí chẳng có giá trị lợi dụng nào nên mới không tìm đến cũng nên.
Lăng Lan cũng không tin những người đó muốn tìm lại tìm không ra, có khả năng bọn họ nghĩ một đứa nhóc mới năm tuổi đã bị đuổi đi kia hoàn toàn không có giá trị lợi dụng gì chứ? Cho dù có thu mua thì cũng chẳng ích lợi gì.
- Vâng, lão đại nghĩ vậy cũng đúng. Nhưng mà lấy năng lực hiện giờ của Lăng Dật, chắc chắn không lâu sau sẽ bị đối phương phát hiện ra mà thôi.
Chỉ cần Lăng Dật bộc lộ ra tài năng của mình thì bên phía đối phương chắc chắn sẽ đi tìm hắn. Tuy rằng Lăng Lan đã xóa sạch tất cả dấu vết về việc Lăng Hoa phản bội nhưng mà có lẽ bên kia còn có lưu giữ một ít chứng cớ cho việc phản bội này.
- Lão đại à, em thật không hiểu ra vì sao lúc trước chị lại muốn giữ tên nhóc này lại chứ,
Tiểu Tứ rất rối rắm. Lăng Dật đó có khả năng sẽ phản bội Lăng gia lần nữa, vì vậy một là phải nhổ cỏ tận gốc, hoặc là chặt đứt hoàn toàn liên hệ giữa hắn ta với Lăng gia mới đúng. Nhưng mà loại hành động để lại chút quan hệ như lúc trước không phải là hậu hoạn vô cùng sao?
- Không phải lúc trước chị đã nói rồi sao? Hắn ta là một quân cờ rất tốt.
Ánh mắt Lăng Lan lạnh lùng mà sâu thẳm. Kẻ thù của cha già cô che giấu thật sự là quá sâu, lúc trước sau khi ông ấy trở về đã từng toàn lực điều tra nhưng mà cũng không tìm được manh mối gì. Tuy rằng biết rõ đối phương là người ở vị trí cao, ở trên đỉnh của kim tử tháp quyền lợi nhưng mà vẫn không có cách nào điều tra rõ ràng kẻ đó rốt cục là người nào
- Mặc kệ Lăng Dật có trung thành hay không thì tôi vẫn sẽ lợi dụng hắn để bố trí một thế cục cho đối phương.
- Thiết kế thế cục gì vậy?
Tiểu Tứ tò mò hỏi.
Lăng Lan không trả lời nhóc, mà ngay sau đó thì Tiểu Tứ cũng đã bị nhốt trong phòng tối luôn. Nhóc rơi lệ đầu mặt, chỉ là nhiều chuyện hỏi một câu thôi mà có cần phải đối xử tàn nhẫn với nhóc như vậy không?
Nhóm tân sinh đầu tiên tham gia kỳ kiểm tra đầu vào của đoàn cơ giáp Lăng Thiên có khoảng hơn một trăm người. Đám người Lăng Dật cũng nằm trong top đầu, chuyện này làm cho bọn họ vui mừng vô cùng, thông thường thì nhóm người đầu tiên là nhóm người được đoàn cơ giáp xem trọng nhất.
Sáu người đám Lăng Dật lần đầu tiên bước chân đến tổng bộ của đoàn cơ giáp Lăng Thiên, vừa mới bước vào thì đã bị khí thế mênh mông hùng vĩ của kiến trúc nơi này làm cho sợ hết hồn.
- Woa! Thì ra đây là tổng bộ của thế lực lớn nhất học viện nha, cao quá trời quá đất luôn.
Đào Tiểu Đào há to miệng một lúc lâu vẫn không khép lại được.
Lăng Dật cũng bị chấn kinh, hắn hít sâu một hơi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sùng kính, quả nhiên Lan thiếu là mạnh nhất mà.
Bước chân cả đám cứ từ từ mà đi vào bên trong tổng bộ, sau đó lại được nhân viên công tác dẫn đến tầng ngầm thứ hai. Tầng ngầm đầu tiên là chỗ cho đám đoàn viên vui chơi thả lỏng, còn ở dưới tầng hai lại là một cái sân luyện võ khổng lồ.
Đi vào sân luyện võ rồi thì đám Lăng Dật mới hiểu ra vì sao chỗ này được gọi là tổng bộ của thế lực lớn nhất học viện. Bởi vì chỉ riêng một cái tầng ngầm này thôi cũng đã đủ chứng minh rồi, nơi này lớn tới nỗi có thể chứa được mấy nghìn người hoạt động tự do luôn.
Bọn họ đi đến khu vực trung tâm của sân luyện võ, cũng chính là một cái sân thi đấu thật lớn. Cái sân thi đấu lớn này là để cho các thành viên trong đoàn dùng để thách đấu lẫn nhau. Nơi này có thể dùng cho đánh tay đôi, cũng có thể dùng trong hỗn chiến. Mà lúc này thì nó lại trở thành chỗ kiểm tra cho những tân sinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook