Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay
-
Chương 18: Chó cũng cắm sừng hắn
Edit: Cá chết
***
Sáng sớm rời đi, ban đêm mới trở về, chuyện Lộc Minh Trạch mang theo một giống đực đi Mersfaft đã truyền đi khắp nơi.
Thường dân ở Nam thành ít khi đến Bắc thành, dưới cái nhìn của bọn họ, nơi đó là tập hợp của bọn tài phú và tội phạm, vừa nhìn đã thấy sợ, có thể chuồn đến Bắc thành một chuyến rồi an toàn trở về, đây chính là siêu cấp trâu bò.
Cho nên, Lộc Minh Trạch từ khi mang Mary đi Bắc thành xem qua bệnh, đã được gắn mác siêu cấp trâu bò. Nhất cử nhất động của hắn, kỳ thực đều bị người ta chú ý, cho nên không cần biết hắn muốn hay không, chuyện mang theo một chàng trai đi Bắc thành, vẫn bị truyền tới tai dì Wood -- sau đó tin tức này, như dịch bệnh mà nhanh chóng lan truyền ra.
...Biết ngay mà.
Điều này cũng không thể trách dì Wood, con nhà người ta trạc tuổi Lộc Minh Trạch đã sớm kết hôn, con đàn cháu đống, mà Lộc Minh Trạch còn chưa có đối tượng, dì Wood âu sầu vô cùng. Nhưng bà trơ mắt nhìn Lộc Minh Trạch trải qua nhiều mối tình dở dang, cũng không nỡ nhắc lại.
Thế nhưng tấm lòng nhiệt thành cổ vũ Lộc Minh Trạch tìm đối tượng của dì xưa nay chưa từng thay đổi!
Trước đây chỉ cần là một tin đồn tình cảm liên quan tới hắn thôi bà đã vui vẻ một hồi, bây giờ thấy Lộc Minh Trạch để tâm đến người được cứu kia như vậy, liền cho rằng chuyện này ván đã đóng thuyền, nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy ba năm ôm hai đứa, bà nhất định phải đi khoe mới được.
Nhưng nghe nói người Lộc chọn là một alpha, có chút khó khăn, hai người bọn họ không thể sinh con.
Tối hôm đó vừa về đến cửa, Lộc Minh Trạch liền thấy Mary đang cầm thau cơm cho Thượng Tá ăn. Trước giờ đều thế, có lúc hắn về muộn, Mary sẽ giúp hắn một tay chăm sóc Thượng Tá.
Kỳ thực ngay lúc nhìn thấy Mary lòng Lộc Minh Trạch đã cảm thấy không ổn, bởi vì Mary xuất hiện đồng nghĩa với việc nhóc đã biết mình hôm nay về muộn, tại sao nhóc lại biết? Chắc chắn là dì Wood cũng biết hắn đi Bắc thành...
Lộc Minh Trạch chậm rãi đem xe máy dựa vào tường dừng lại, Mary vừa nhìn thấy hắn liền mím môi ranh mãnh cười, Lộc Minh Trạch lườm nhóc, không biết là cảnh cáo hay bất đắc dĩ, Alpha ngồi sau xe không rõ tình hình, nhẹ nhàng chạm vào Lộc Minh Trạch, nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Cô bé thấy Lộc Minh Trạch ôn nhu săn sóc mà đỡ Alpha xuống xe, cười càng nham hiểm.
Mary rất nhiệt tình mà chạy tới: "Muốn em hỗ trợ không?"
"Không cần, anh có thể đỡ."
Lộc Minh Trạch khoát tay Alpha trên cổ mình, dìu y xuống xe, chỉ Mary giới thiệu: "Con bé là em gái tôi."
Mary cười, tự giới thiệu mình: "Em là Mary."
Alpha cười gật gật đầu: "Xin chào, anh tên Alpha."
"Anh đẹp trai quá đi!"
Mary nói xong câu đó đột nhiên che miệng cười trộm: "Vậy em về trước, lần sau anh ra ngoài nhớ nói sớm cho em, Thượng Tá suýt nữa bị chết đói vì anh."
"Ầy..."
Lộc Minh Trạch giơ tay muốn giữ nhóc lại, Mary liền chạy xa, vừa chạy vừa nói vọng lại: "Đúng rồi anh Lộc! Mẹ bảo anh về nhà một chuyến! Mang giỏ sang lấy cơm tối!"
Lộc Minh Trạch vô thức quay đầu nhìn về phía Alpha, người đằng sau dựa vào bờ vai hắn, gần như đặt cả sức nặng toàn thân lên Lộc Minh Trạch, khoảng cách giữa hai người rất gần, Alpha vừa vặn cũng nhìn sang, bầu không khí bỗng trở nên hơi kì lạ.
Lộc Minh Trạch dời tầm mắt trước: "Vậy thì... Anh trước hết cứ đợi một chút, tôi đi lấy cơm xong sẽ trở lại."
Alpha ừ một tiếng, Lộc Minh Trạch liền đỡ y dựa lên giường, rồi gọi Thượng Tá lại vỗ đầu một cái: "Trông nhà cho kỹ."
"Gâu!"
Alpha đưa mắt tiễn hắn rời đi, phút cuối mới nói một câu: "Đi sớm về sớm."
Dù Lộc Minh Trạch sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ thấy cả nhà Wood bày tư thế tam đường hội thẩm, vẫn thấy sờ sợ, hắn cười ha hả bước vào cửa, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức liền cường điệu nói: "Thơm quá! Dì mới nướng bánh bí ngô à?"
Mary phối hợp từ chỗ ngồi đứng lên, đưa miếng bánh màu vàng óng trong tay lại gần miệng Lộc Minh Trạch, hắn cúi đầu cắn một cái, một bên nháy mắt với chú Wood, một bên khoa trương tán thưởng: "Ngon quá, con nướng không ngon được như vậy."
Chú Wood vẫn lật xem quyển sách rách nát trong tay, lúc này nhận được tín hiệu cầu cứu của Lộc Minh Trạch, cũng không chút nhiệt tình cùng khen vợ mình.
"Bớt đổi chủ đề."
Dì Wood liếc mắt liền thấy âm mưu của bọn họ, bà ngồi cạnh Lộc Minh Trạch, trực tiếp hỏi: "Hôm nay có phải con dẫn người đi Mersfaft?"
Lộc Minh Trạch nhận tô thức ăn trong tay dì Wood, dùng cái muỗng múc mấy miếng khoai tây nghiền bỏ vào miệng. Âm thanh trong miệng hắn hàm hàm hồ hồ nghe không rõ, dùng đôi mắt chôn dưới tóc mái nhìn bà, ý nói bản thân đang đói gần chết rồi, không có miệng nói chuyện.
Dì Wood cũng không tức giận, cười tủm tỉm rút tô thức ăn trước mặt Lộc Minh Trạch đi.
Lộc Minh Trạch rốt cục dừng cái miệng đang nhai nhồm nhoàm lại, vừa nuốt xuống vừa cười he he: "Dì xem...Dì, buổi trưa con chưa ăn gì, đang đói rã đây."
"Oa, vì chữa bệnh cho người ta, ngay cả cơm cũng không ăn, tận tâm quá đi."
Lộc Minh Trạch bị nghẹn đến ho sặc sụa, Mary ở một bên che miệng khúc khích cười trộm, chú Wood lại lật một trang sách qua, từ chối tín hiệu cầu cứu của Lộc Minh Trạch -- lúc dì Wood tức giận, không ai ngăn nổi, ông cũnh không dám làm bia đỡ đạn cho Lộc Minh Trạch đâu.
Dì Wood không đùa giỡn với Lộc Minh Trạch nữa, nghiêm túc nói: "Dì nghe nói cậu ta là alpha?"
Lộc Minh Trạch lén lút rút cái đĩa của mình lại, tiếp tục dùng cái muỗng múc khoai tây nghiền ăn, dì Wood thấy hắn không phản ứng, không nhịn được lại hỏi: "Có phải con thích cậu ta không? Đã xác định quan hệ rồi sao?"
Lộc Minh Trạch liền sặc: "Khụ! Nào có chuyện đó! Bọn con mới gặp nhau có một ngày!"
Dì Wood vừa nghe, lập tức lo lắng: "Vậy con dự định giữ cậu ta lại sao? Lai lịch của cậu ta con hiểu bao nhiêu? Thật ra từ từ bồi dưỡng tình cảm cũng không tồi..."
Lộc Minh Trạch vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa qua loa lấy lệ: "Dì không phải bận tâm đâu, trong lòng con nắm chắc mà."
Dì Wood nhíu mày nói: "Nhưng cậu ta là alpha, nếu không phải người yêu, để trong nhà rất nguy hiểm."
"Không sao, không sao, alpha thì đã sao, trên trấn ta có mấy tên alpha đánh thắng được con, huống chi tên nhóc này còn bị thương đầy mình, dì cứ yên tâm đi."
Dì Wood vừa nghe cũng biết, thực lực của Lộc Minh Trạch bà rất rõ, hắn cũng xem như cao to, sức lực không nhỏ, lại không biết từ đâu học chút công phu quyền cước, khi William còn chưa học trường quân đội, mỗi lần đánh nhau với Lộc Minh Trạch đều thua rất thảm, Lộc Minh Trạch dạy y mấy chiêu thức kỳ quái này nọ, dì Wood cũng không nhớ rõ tên...
Nhưng hữu dụng là được.
Lộc Minh Trạch thừa dịp dì Wood thất thần, nhét vội mấy miếng vào mồm rồi đứng dậy cáo từ, để Alpha ở nhà một mình hắn không yên tâm, thứ hai... Hắn không muốn bị thẩm vấn nữa. Người yêu với chả tình nhân, chính hắn còn không xác định được quan hệ của mình và Alpha đây, nói với họ kiểu gì.
Lộc Minh Trạch chuồn quá nhanh, dì Wood chưa kịp kéo hắn lại, đối phương đã nhanh nhẹn từ trên bàn cầm hai củ khoai lang nhanh chân bỏ chạy.
Dì Wood đuổi theo tới cửa gọi hắn: "Lộc!! Quay lại! Còn chưa mang cơm tối!"
Thật lâu sau, xa xa truyền đến tiếng Lộc Minh Trạch: "Chừng này được rồi!"
Lộc Minh Trạch lững thững trở về nhà, thấy Alpha đang nằm ở trên giường, Thượng Tá dùng hai chân trước víu vai Alpha, đầu lưỡi lớn liếm mặt y.
Lộc Minh Trạch giật mình, cho là Thượng Tá muốn ăn thịt người, liền mau chóng tới tóm lông nó -- Thượng Tá là một con chó cỡ lớn, lại được hắn nuôi khỏe như thế, cắn người ta một phát cũng không phải chuyện đùa.
Thượng Tá bị Lộc Minh Trạch kéo ra, quay đầu nhìn thấy hắn trở về, không thu đầu lưỡi lớn mà quay sang liếm Lộc Minh Trạch. Lộc Minh Trạch đẩy nó ra, nó cũng không tức giận, lại vươn lưỡi liếm Alpha.
Lộc Minh Trạch nhìn tình cảnh này chớp chớp mắt -- tình huống gì đây.
"Ha ha, cậu về rồi. Đừng lo lắng, nó rất nghe lời."
Alpha dùng sức vò hai cái lên đầu con chó, thì thầm: "Đi đi."
Sau đó hắn liền thấy con chó đen to bự mình nuôi hai năm, siêu cấp vô địch lại nghe lời mà chạy ra cửa ngồi xổm.
...Cái tình huống gì nữa đây?
Hắn mới rời đi không bao lâu, Thượng Tá đã bị thu phục? Nghe nói loài chó trung thành mà? Nghe nói chỉ nghe lời mỗi hắn mà? Có lầm hay không, chủ nhân là hắn đây còn chưa lên tiếng, vậy mà lại chạy ra cửa ngồi?!
Lộc Minh Trạch nén giận, cái cảm giác này y hệt đi công tác một chuyến về nhà thấy trời cũng thay đổi -- vợ hiền thương yêu nhiều năm cho là nàng băng thanh ngọc khiết tam trinh cửu liệt, lại không nghĩ rằng là người phụ nữ dâm [ beep--][ beep--], thậm chí trực tiếp bắt gặp đang hú hí cùng lão già sát vách!
Đệt! Đến chó cũng cắm sừng hắn!
***
Sáng sớm rời đi, ban đêm mới trở về, chuyện Lộc Minh Trạch mang theo một giống đực đi Mersfaft đã truyền đi khắp nơi.
Thường dân ở Nam thành ít khi đến Bắc thành, dưới cái nhìn của bọn họ, nơi đó là tập hợp của bọn tài phú và tội phạm, vừa nhìn đã thấy sợ, có thể chuồn đến Bắc thành một chuyến rồi an toàn trở về, đây chính là siêu cấp trâu bò.
Cho nên, Lộc Minh Trạch từ khi mang Mary đi Bắc thành xem qua bệnh, đã được gắn mác siêu cấp trâu bò. Nhất cử nhất động của hắn, kỳ thực đều bị người ta chú ý, cho nên không cần biết hắn muốn hay không, chuyện mang theo một chàng trai đi Bắc thành, vẫn bị truyền tới tai dì Wood -- sau đó tin tức này, như dịch bệnh mà nhanh chóng lan truyền ra.
...Biết ngay mà.
Điều này cũng không thể trách dì Wood, con nhà người ta trạc tuổi Lộc Minh Trạch đã sớm kết hôn, con đàn cháu đống, mà Lộc Minh Trạch còn chưa có đối tượng, dì Wood âu sầu vô cùng. Nhưng bà trơ mắt nhìn Lộc Minh Trạch trải qua nhiều mối tình dở dang, cũng không nỡ nhắc lại.
Thế nhưng tấm lòng nhiệt thành cổ vũ Lộc Minh Trạch tìm đối tượng của dì xưa nay chưa từng thay đổi!
Trước đây chỉ cần là một tin đồn tình cảm liên quan tới hắn thôi bà đã vui vẻ một hồi, bây giờ thấy Lộc Minh Trạch để tâm đến người được cứu kia như vậy, liền cho rằng chuyện này ván đã đóng thuyền, nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy ba năm ôm hai đứa, bà nhất định phải đi khoe mới được.
Nhưng nghe nói người Lộc chọn là một alpha, có chút khó khăn, hai người bọn họ không thể sinh con.
Tối hôm đó vừa về đến cửa, Lộc Minh Trạch liền thấy Mary đang cầm thau cơm cho Thượng Tá ăn. Trước giờ đều thế, có lúc hắn về muộn, Mary sẽ giúp hắn một tay chăm sóc Thượng Tá.
Kỳ thực ngay lúc nhìn thấy Mary lòng Lộc Minh Trạch đã cảm thấy không ổn, bởi vì Mary xuất hiện đồng nghĩa với việc nhóc đã biết mình hôm nay về muộn, tại sao nhóc lại biết? Chắc chắn là dì Wood cũng biết hắn đi Bắc thành...
Lộc Minh Trạch chậm rãi đem xe máy dựa vào tường dừng lại, Mary vừa nhìn thấy hắn liền mím môi ranh mãnh cười, Lộc Minh Trạch lườm nhóc, không biết là cảnh cáo hay bất đắc dĩ, Alpha ngồi sau xe không rõ tình hình, nhẹ nhàng chạm vào Lộc Minh Trạch, nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Cô bé thấy Lộc Minh Trạch ôn nhu săn sóc mà đỡ Alpha xuống xe, cười càng nham hiểm.
Mary rất nhiệt tình mà chạy tới: "Muốn em hỗ trợ không?"
"Không cần, anh có thể đỡ."
Lộc Minh Trạch khoát tay Alpha trên cổ mình, dìu y xuống xe, chỉ Mary giới thiệu: "Con bé là em gái tôi."
Mary cười, tự giới thiệu mình: "Em là Mary."
Alpha cười gật gật đầu: "Xin chào, anh tên Alpha."
"Anh đẹp trai quá đi!"
Mary nói xong câu đó đột nhiên che miệng cười trộm: "Vậy em về trước, lần sau anh ra ngoài nhớ nói sớm cho em, Thượng Tá suýt nữa bị chết đói vì anh."
"Ầy..."
Lộc Minh Trạch giơ tay muốn giữ nhóc lại, Mary liền chạy xa, vừa chạy vừa nói vọng lại: "Đúng rồi anh Lộc! Mẹ bảo anh về nhà một chuyến! Mang giỏ sang lấy cơm tối!"
Lộc Minh Trạch vô thức quay đầu nhìn về phía Alpha, người đằng sau dựa vào bờ vai hắn, gần như đặt cả sức nặng toàn thân lên Lộc Minh Trạch, khoảng cách giữa hai người rất gần, Alpha vừa vặn cũng nhìn sang, bầu không khí bỗng trở nên hơi kì lạ.
Lộc Minh Trạch dời tầm mắt trước: "Vậy thì... Anh trước hết cứ đợi một chút, tôi đi lấy cơm xong sẽ trở lại."
Alpha ừ một tiếng, Lộc Minh Trạch liền đỡ y dựa lên giường, rồi gọi Thượng Tá lại vỗ đầu một cái: "Trông nhà cho kỹ."
"Gâu!"
Alpha đưa mắt tiễn hắn rời đi, phút cuối mới nói một câu: "Đi sớm về sớm."
Dù Lộc Minh Trạch sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ thấy cả nhà Wood bày tư thế tam đường hội thẩm, vẫn thấy sờ sợ, hắn cười ha hả bước vào cửa, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức liền cường điệu nói: "Thơm quá! Dì mới nướng bánh bí ngô à?"
Mary phối hợp từ chỗ ngồi đứng lên, đưa miếng bánh màu vàng óng trong tay lại gần miệng Lộc Minh Trạch, hắn cúi đầu cắn một cái, một bên nháy mắt với chú Wood, một bên khoa trương tán thưởng: "Ngon quá, con nướng không ngon được như vậy."
Chú Wood vẫn lật xem quyển sách rách nát trong tay, lúc này nhận được tín hiệu cầu cứu của Lộc Minh Trạch, cũng không chút nhiệt tình cùng khen vợ mình.
"Bớt đổi chủ đề."
Dì Wood liếc mắt liền thấy âm mưu của bọn họ, bà ngồi cạnh Lộc Minh Trạch, trực tiếp hỏi: "Hôm nay có phải con dẫn người đi Mersfaft?"
Lộc Minh Trạch nhận tô thức ăn trong tay dì Wood, dùng cái muỗng múc mấy miếng khoai tây nghiền bỏ vào miệng. Âm thanh trong miệng hắn hàm hàm hồ hồ nghe không rõ, dùng đôi mắt chôn dưới tóc mái nhìn bà, ý nói bản thân đang đói gần chết rồi, không có miệng nói chuyện.
Dì Wood cũng không tức giận, cười tủm tỉm rút tô thức ăn trước mặt Lộc Minh Trạch đi.
Lộc Minh Trạch rốt cục dừng cái miệng đang nhai nhồm nhoàm lại, vừa nuốt xuống vừa cười he he: "Dì xem...Dì, buổi trưa con chưa ăn gì, đang đói rã đây."
"Oa, vì chữa bệnh cho người ta, ngay cả cơm cũng không ăn, tận tâm quá đi."
Lộc Minh Trạch bị nghẹn đến ho sặc sụa, Mary ở một bên che miệng khúc khích cười trộm, chú Wood lại lật một trang sách qua, từ chối tín hiệu cầu cứu của Lộc Minh Trạch -- lúc dì Wood tức giận, không ai ngăn nổi, ông cũnh không dám làm bia đỡ đạn cho Lộc Minh Trạch đâu.
Dì Wood không đùa giỡn với Lộc Minh Trạch nữa, nghiêm túc nói: "Dì nghe nói cậu ta là alpha?"
Lộc Minh Trạch lén lút rút cái đĩa của mình lại, tiếp tục dùng cái muỗng múc khoai tây nghiền ăn, dì Wood thấy hắn không phản ứng, không nhịn được lại hỏi: "Có phải con thích cậu ta không? Đã xác định quan hệ rồi sao?"
Lộc Minh Trạch liền sặc: "Khụ! Nào có chuyện đó! Bọn con mới gặp nhau có một ngày!"
Dì Wood vừa nghe, lập tức lo lắng: "Vậy con dự định giữ cậu ta lại sao? Lai lịch của cậu ta con hiểu bao nhiêu? Thật ra từ từ bồi dưỡng tình cảm cũng không tồi..."
Lộc Minh Trạch vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa qua loa lấy lệ: "Dì không phải bận tâm đâu, trong lòng con nắm chắc mà."
Dì Wood nhíu mày nói: "Nhưng cậu ta là alpha, nếu không phải người yêu, để trong nhà rất nguy hiểm."
"Không sao, không sao, alpha thì đã sao, trên trấn ta có mấy tên alpha đánh thắng được con, huống chi tên nhóc này còn bị thương đầy mình, dì cứ yên tâm đi."
Dì Wood vừa nghe cũng biết, thực lực của Lộc Minh Trạch bà rất rõ, hắn cũng xem như cao to, sức lực không nhỏ, lại không biết từ đâu học chút công phu quyền cước, khi William còn chưa học trường quân đội, mỗi lần đánh nhau với Lộc Minh Trạch đều thua rất thảm, Lộc Minh Trạch dạy y mấy chiêu thức kỳ quái này nọ, dì Wood cũng không nhớ rõ tên...
Nhưng hữu dụng là được.
Lộc Minh Trạch thừa dịp dì Wood thất thần, nhét vội mấy miếng vào mồm rồi đứng dậy cáo từ, để Alpha ở nhà một mình hắn không yên tâm, thứ hai... Hắn không muốn bị thẩm vấn nữa. Người yêu với chả tình nhân, chính hắn còn không xác định được quan hệ của mình và Alpha đây, nói với họ kiểu gì.
Lộc Minh Trạch chuồn quá nhanh, dì Wood chưa kịp kéo hắn lại, đối phương đã nhanh nhẹn từ trên bàn cầm hai củ khoai lang nhanh chân bỏ chạy.
Dì Wood đuổi theo tới cửa gọi hắn: "Lộc!! Quay lại! Còn chưa mang cơm tối!"
Thật lâu sau, xa xa truyền đến tiếng Lộc Minh Trạch: "Chừng này được rồi!"
Lộc Minh Trạch lững thững trở về nhà, thấy Alpha đang nằm ở trên giường, Thượng Tá dùng hai chân trước víu vai Alpha, đầu lưỡi lớn liếm mặt y.
Lộc Minh Trạch giật mình, cho là Thượng Tá muốn ăn thịt người, liền mau chóng tới tóm lông nó -- Thượng Tá là một con chó cỡ lớn, lại được hắn nuôi khỏe như thế, cắn người ta một phát cũng không phải chuyện đùa.
Thượng Tá bị Lộc Minh Trạch kéo ra, quay đầu nhìn thấy hắn trở về, không thu đầu lưỡi lớn mà quay sang liếm Lộc Minh Trạch. Lộc Minh Trạch đẩy nó ra, nó cũng không tức giận, lại vươn lưỡi liếm Alpha.
Lộc Minh Trạch nhìn tình cảnh này chớp chớp mắt -- tình huống gì đây.
"Ha ha, cậu về rồi. Đừng lo lắng, nó rất nghe lời."
Alpha dùng sức vò hai cái lên đầu con chó, thì thầm: "Đi đi."
Sau đó hắn liền thấy con chó đen to bự mình nuôi hai năm, siêu cấp vô địch lại nghe lời mà chạy ra cửa ngồi xổm.
...Cái tình huống gì nữa đây?
Hắn mới rời đi không bao lâu, Thượng Tá đã bị thu phục? Nghe nói loài chó trung thành mà? Nghe nói chỉ nghe lời mỗi hắn mà? Có lầm hay không, chủ nhân là hắn đây còn chưa lên tiếng, vậy mà lại chạy ra cửa ngồi?!
Lộc Minh Trạch nén giận, cái cảm giác này y hệt đi công tác một chuyến về nhà thấy trời cũng thay đổi -- vợ hiền thương yêu nhiều năm cho là nàng băng thanh ngọc khiết tam trinh cửu liệt, lại không nghĩ rằng là người phụ nữ dâm [ beep--][ beep--], thậm chí trực tiếp bắt gặp đang hú hí cùng lão già sát vách!
Đệt! Đến chó cũng cắm sừng hắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook